14.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thi thể sao có thể tự biến mất?

Tôi sợ đến tay chân run lẩy bẩy, suýt chút nga xuống đất.

May mà đỡ khung cửa kịp.

Có lẽ do ánh sáng không đủ nên không thấy cái xác cháy đen kia.

Tôi nghiến răng, lấy hết can đảm, nói với Hứa Lâm ở bên ngoài: "A Lâm, anh qua đây."

Hứa Lâm và nhóm Tiểu Lưu đang nói gì đó, nghe tôi gọi, cả ba đều có hơi mất tự nhiên.

Chu Nam Hi tuổi còn nhỏ, không biết che giấu sắc mặt, trông đang lo lắng thấp thỏm.

Tuy mất kiên nhẫn nhưng Hứa Lâm vẫn đi tới.

Hắn đến bên cạnh, dịu dàng đỡ cánh tay tôi: "Phán Phán, sao vậy?"

"Không thấy thi thể đâu nữa." Tôi ngã vào người hắn, không dám nhìn tiếp.

Hứa Lâm trước giờ to gan, sau khi đỡ tôi đứng vững, hắn đến bên máy tính lấy đèn pin, chiếu vào phòng.

Giữa phòng nơi dừng lều lúc đầu có vết của một người co ro rất rõ, nhưng cái xác thật sự đã biến mất.

Tôi sợ đến mức làm rớt hộp thuốc.

Hứa Lâm trừng mắt nhìn tôi, chỉ chỉ hai người bên ngoài, ý bảo tôi đừng để lộ.

Tiểu Lưu và Chu Nam Hi ở ngoài đang căng thẳng nhìn vào trong, vừa thấy tôi nhìn liền quay mặt đi.

Sợ Hứa Lâm phát hiện, tôi lén với tay vào trong túi, lấy thịt khô ra cho vào miệng, không nhìn hai người bên ngoài nữa.

Thấy tôi không thu hút sự chú ý của hai người bên ngoài, Hứa Lâm cầm đèn pin rọi khắp nơi, thật sự chẳng thấy dấu vết gì của thi thể, sắc mặt bắt đầu tối sầm.

Hắn ôm laptop, nhặt hộp y tế lên đưa cho tôi, hạ giọng: "Thật sự không thấy thi thể của Hoàng Nhược Du đâu nữa, đừng lên tiếng, đừng dọa hai người họ. Em ra ngoài xử lý vết thương cho Tiểu Lưu trước đi, anh đi lấy đồ."

Nói hết câu, hắn còn hôn lên trán tôi một cái.

Tôi ôm chặt hộp y tế, theo bản năng kéo Hứa Lâm đang định rời đi: "Còn anh thì sao?"

Hắn cười khổ, xoa mặt tôi: "Sau khi rời khỏi đây không phải chúng ta sẽ kết hôn sao? Sau này còn có con, dù thế nào thì cũng phải nghĩ cách kiếm tiền mua sữa chứ, thế nên anh định đi lấy hai con chuột có mặt người kia." Nói rồi hắn ôm tôi, "Khi nãy cho anh xin lỗi, nếu anh không nặng lời, đoàn đội sẽ không giải tán. Phán Phán, em luôn là người hiểu chuyện, em biết mình phải đóng vai gì đúng không?"

Toàn thân tôi run rẩy dữ dội, im lặng giữ góc áo Hứa Lâm.

Bao nhiêu năm qua tôi luôn là người đứng sau hậu trường làm những chuyện mờ ám, cứ bị hắn mắng mỏ, chỉ trích trước mặt công chúng, tất cả chỉ là diễn kịch thôi sao?

Hứa Lâm ôm tôi thật chặt, thì thầm vào tai tôi: "Chúng ta là vợ chồng, bọn họ chỉ là công cụ kiếm tiền của chúng ta thôi. Phán Phán, đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em. Em thấy đấy, vì em anh còn đá vào bụng Hoàng Nhược Du mà. Anh biết em không thích Hoàng Nhược Du nên mới mượn cơ hội rưới xăng lên người cô ta, bảo Chu Nam Hi châm lửa. Thật ra lúc Hoàng Nhược Du mổ bụng chuột, bọn anh có lắp camera quay ngay lều trại của cô ta, đã quay được cảnh Chu Nam Hi phóng hỏa. Phán Phán, chỉ cần có camera theo dõi, cái chết của Hoàng Nhược Du chẳng liên quan gì tới chúng ta cả, người phóng hỏa là Chu Nam Hi. Bây giờ thi thể của cô ta không thấy đâu, chỉ cần Chu Nam Hi và Tiểu Lưu không nói ra ngoài, chúng ta có thể lấy cớ cô ta mất tích. Ở cái nơi hoang vắng này tự cô ta đi lạc, không tìm thấy, đây không phải lỗi của chúng ta. Còn Tiểu Trần thì thật sự bị chuột cắn chết, báo cảnh sát cũng không điều tra được gì."

Tôi vừa nhai miếng thịt khô vừa hỏi: "Sao Tiểu Lưu và Chu Nam Hi có thể không nói ra ngoài được? Cảnh sát sẽ hỏi..."

"Chỉ cần tìm cách khiến họ có nói cũng không ai tin không phải được rồi sao? Nếu như hồn của họ đã bị nhốt trong hai con chuột có mặt người này thì... Làng Âm Oa là làng ma, người dân xung quanh ai cũng biết, đến lúc đó chúng ta cứ bảo do ma quỷ là được!"

Nói đến đây, hắn có vẻ cũng sợ, vỗ vỗ lưng tôi, bảo tôi đi trước.

Có nghĩa là hắn sẽ nghĩ cách khiến Tiểu Lưu và Chu Nam Hi sau khi rời khỏi đây sẽ trở nên ngu dại đúng không?

Tôi có hơi sợ, muốn duỗi tay nhận lấy laptop hắn đang giữ nhưng hắn lại rụt về, lắc đầu.

Trong laptop có đoạn clip liên quan đến cái chết của Hoàng Nhược Du...

Hắn chắc chắn sẽ không đưa cho tôi!

Trái tim tôi nguội lạnh, liếc nhìn cái lồng nhốt chuột mặt người, ăn hết thịt khô trong miệng rồi mang hộp y tế và đèn pin ra ngoài.

Lúc này Tiểu Lưu đang ngồi trên tảng đá, hai chân đau đến mức không thể đứng dậy.

Tôi dùng băng quấn chặt đùi cho Tiểu Lưu, cắt ống quần của cậu ta, sau đó hỏi Chu Nam Hi đang rọi đèn pin: "Khi nào thì cảnh sát tới? Cậu có nói với họ tình trạng của Tiểu Lưu cần xe cứu thương không?"

Nhưng ngay cả khi tôi hỏi thêm vài câu nữa, cũng đã rút hết vụn gỗ trên chân Tiểu Lưu ra, Chu Nam Hi vẫn không trả lời.

Tôi nói: "Chúng ta vẫn nên báo cảnh sát đi, nếu không ở cái nơi hoang vu này, một khi xảy ra chuyện... Bây giờ giữ mạng vẫn quan trọng nhất!"

Chu Nam Hi vẫn không nói gì.

Tiểu Lưu thở gấp lên tiếng: "Ở đây di động không có tín hiệu, anh Hứa nói có thể là do buổi chiều mưa to, hơi nước chưa tan, làm nhiễu tín hiệu."

Ở cái nơi hẻo lánh như làng Âm Oa này, bốn phía còn là núi, tín hiệu vốn đã không tốt, sau cơn mưa đúng là càng có ảnh hưởng.

Nhưng buổi chiều họ vẫn còn livestream cảnh đóng đinh chuột lên cành cây được mà.

Tôi nhíu mày, lấy di động ra, phát hiện quả thật không có tín hiệu.

Tôi chỉ đành an ủi Tiểu Lưu: "Thế thì chờ Hứa Lâm lấy đồ xong bảo anh ấy cõng cậu, chúng ta ra khỏi làng trước, khi nào có tín hiệu sẽ báo cảnh sát và xe cứu thương."

Thấy Tiểu Lưu đau đến nhăn nhó, tôi lấy miếng thịt khô trong túi ra đưa cho cậu ta.

"Phân tán lực chú ý, cố chịu một chút."

Tiểu Lưu nhận lấy, cắn trong miệng, chột dạ nhìn tôi.

Chu Nam Hi nhìn miếng thịt mà thèm thuồng: "Chị Phán Phán, miếng thịt này của chị trông ngon quá, cho em một chút được không?"

Tôi sờ soạng trong túi, trùng hợp còn một cây thịt khô cuối cùng, liền đưa cho cậu ta.

Thấy Tiểu Lưu đang ăn, nhân lúc cậu ta không chú ý, tôi dùng sức rút mảnh gỗ đâm sâu nhất ra ngoài, sau đó dùng cồn sát khuẩn, gắp hết lông chuột ra rồi băng bó.

Lúc này, tôi mới ngẩng đầu nhìn Chu Nam Hi: "Vết thương của cậu đỡ chưa? Có cần xử lý lại không? Khi nãy tôi thấy cậu gãi."

Chu Nam Hi và Tiểu Lưu nhìn nhau, gật đầu: "Vừa rồi đúng là rất ngứa."

Cậu ta vươn tay ra.

Chỗ bị chuột cắn sưng tấy được bao phủ bởi lớp lông đen xám.

Trông hệt như miếng thịt nhỏ tôi ăn không được làm sạch lông trên da.

Có điều da lợn màu trắng, còn vết thương của Chu Nam Hi thì có màu đỏ tươi, cộng thêm lớp lông đen xám, trông hết sức quái dị.

Bản thân cậu ta cũng giật mình, vội rút tay lại, xoa xoa mấy sợi lông trên vết thương: "Đây là cái gì? Cái gì vậy?"

Cậu ta quá to tiếng, còn giơ chân liên tục, suýt đạp trúng Tiểu Lưu.

Tôi vội giữ cậu ta lại, đến gần xem vết thương.

Bảo cậu ta cố chịu đau, tôi cầm nhíp gắp sợi lông ra ngoài, dùng đèn pin rọi quan sát, đồng thời nhặt tăm bông mình vừa vứt đi có lông chuột để kiểm tra lại.

Ngoại trừ độ dài khác nhau thì độ dày mỏng và màu sắc đều giống hệt lông chuột.

Chính Chu Nam Hi cũng phát hiện, hoảng loạn kéo tay tôi: "Chị Phán Phán, ở đây có chuột tiên thật sao? Là vì em đóng đinh đám chuột con nên mới bị trả thù đúng không? Nếu không bị chuột cắn cũng không thể như vậy!"

Cậu ta dùng sức, cái nhíp trong tay tôi theo đó rơi xuống đất.

Tôi chỉ có thể cố trấn an cậu ta: "Trên đời này làm gì có mấy hủ tục mê tín đó, không phải Tiểu Trần không làm gì cũng bị... Đều là sự cố mà thôi!"

"Cậu ta mà không làm gì! Con chuột mẹ đầu tiên là do cậu ta mổ, chứ A Du sao có thể làm nhanh như vậy!" Chu Nam Hi lẩm bẩm, "Làng ma núi hoang, không có tín hiệu, cầu cứu cũng không được, còn tiếp tục ở đây chúng ta sẽ phải chết! Không thể ở lại nữa, chúng ta đi mau!"

Cậu ta mặc kệ chúng tôi, cầm đèn pin đi trước.

Tôi vội giữ cậu ta lại: "Đợi Hứa Lâm nữa, anh ấy đi lấy đồ rồi, bây giờ là nửa đêm, đi đông mới an toàn, huống hồ còn Tiểu Lưu, cậu ấy cần được cõng!"

Bọn họ làm kênh livestream chuyên dở bỏ mê tín dị đoan cho nên thường hay chia sẻ bí kíp.

Trong đó có một kỹ năng sinh tồn là khi đến nơi không có tín hiệu, chia nhau ra chắc chắn sẽ chết!

Chu Nam Hi là người livestream, thế nên cậu ta biết rất rõ.

Nghe tôi nói như vậy, cậu ta ngoan ngoãn quay về, cắn môi nhìn tôi và Tiểu Lưu, lại nhìn phòng khách sáng như ban ngày kia.

Không biết Hứa Lâm đi lấy cái gì, trong phòng khách không thấy hắn đâu.

Thấy Chu Nam Hi nóng vội, tôi chỉ đành an ủi: "Hứa Lâm không bị thương, trang bị anh ấy đi lấy chắc chắn có thể bảo đảm cho chúng ta an toàn ra ngoài, chúng ta đợi anh ấy đi, nhờ anh ấy cõng Tiểu Lưu, mọi người sẽ an toàn."

Chu Nam Hi dường như đã hạ quyết tâm, nhét máy ảnh vào tay tôi: "Khi nãy anh Hứa nói bọn em là một đội, anh ấy hận chị hại chết A Du. Nơi này là quê của chị, bọn em chỉ cần một mực khẳng định là chị dụ bọn em tới đây, cộng thêm đoạn clip kỳ lạ kia là có thể đẩy mọi trách nhiệm lên người chị. Chỉ cần chị không ra ngoài, còn lại bọn em đều có thể giải quyết ổn thỏa. Cậu ta và anh Lưu..."

Nói tới đây, Chu Nam Hi liếc nhìn Tiểu Lưu ngồi trên tảng đá, nuốt nước bọt.

"Cậu ta và anh Lưu sẽ không nói ra chuyện em bật lửa thiêu chết Hoàng Nhược Du! Bọn em còn có thể dựa vào hai con chuột có mặt người kia mà nổi tiếng! Về cái chết của mọi người thì cứ đổ lên ma quỷ!"

Từ lúc cầm máy ảnh, Chu Nam Hi đã sợ đến mức không thể tắt được.

Dù khuôn mặt họ không được quay lại, những gì Hứa Lâm nói với họ lúc nãy đều được ghi lại hết.

Nghe xong, tôi chỉ cảm thấy trái tim rét lạnh.

Thế nên lúc đó tôi gọi hắn, bọn họ đều có vẻ chột dạ là vì muốn bỏ rơi tôi ở đây?

Tôi tắt camera, nhìn Tiểu Lưu và Chu Nam Hi không dám đối diện với mình.

Nếu không phải Chu Nam Hi bị Hứa Lâm dụ dỗ bật lửa thiêu chết Hoàng Nhược Du, nếu không phải tay cậu ta mọc ra lông chuột, nóng lòng muốn sống, cậu ta đã không cho tôi biết việc này.

Cậu ta định làm theo ý của Hứa Lâm, bỏ mặc tôi ở đây.

Còn về Tiểu Lưu, nếu không phải tôi giúp cậu ta xử lý vết thương, luôn miệng nói sẽ bảo Hứa Lâm cõng cậu ta đi, thấy vết thương của Chu Nam Hi như vậy, sợ rằng cũng đã đồng ý cách của Hứa Lâm.

Thấy tôi im lặng, Chu Nam Hi nói: "Chuyện gia đình chị anh ta có kể với bọn em. Bố mẹ chị trọng nam khinh nữ, chị là con cả, giữ chị lại để chăm sóc em trai, còn mấy đứa con gái sau của mẹ chị đều bị vứt trong núi cho chó hoang. Bố mẹ chị còn ghét bỏ mẹ chị không sinh được con trai, suýt chút cưỡng hiếp chị, may mà chị trốn thoát ra ngoài đi làm công. Khoảng thời gian chị và anh ta ở bên nhau, bố mẹ chị cứ tới đòi tiền, nói là muốn thụ tinh ống nghiệm, cầu con trai. Chị không cho, bố chị liền đi tìm Hứa Lâm, kể chuyện chị bị ông ta cưỡng hiếp. Chị khóc lóc xin Hứa Lâm rất tiền, muốn cắt đứt với họ, họ lại gọi điện cho Hứa Lâm nói đã có em trai chị bảo Hứa Lâm tìm trường học, nhà ở cho nó. May mà khi về họ về quê dưỡng thai, trong làng đột nhiên xuất hiện ma quỷ, đa số người dân đều bị cắn chết không rõ nguyên nhân. Lúc kể chuyện này cho Hoàng Nhược Du, anh ta còn trêu chọc khinh thường, rõ ràng anh ta không hề muốn kết hôn với chị, chỉ coi chị là người hầu miễn phí mà thôi.

Chu Nam Hi hoảng loạn hỏi: "Người dân ở đây bị chuột cắn chết đúng không? Lũ trẻ chết không phải do chó hoang mà là bị chuột ăn thịt, thế nên chúng cực kỳ thích ăn thịt người, đó là lý do khi chị thấy bọn em mang chuột mẹ tới mới sợ như vậy phải không? Cái bóng người giống chị như đúc trong video giám sát là mẹ chị sao? Chị Phán Phán, cái làng này thật sự có ma đúng không?"

Nói tới đây, Chu Nam Hi nhìn vết thương của mình: "Đã đến lúc này chị còn tưởng Hứa Lâm sẽ cứu chị sao? Chị cũng sẽ như Hoàng Nhược Du, bị anh ta giết chết, hay là chúng ta nhân cơ hội này mau đi đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro