11.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ 79 bị Tiêu Dịch Tâm nhốt, hắn lại mang máu chó mực đến, vừa lau người cho tôi vừa giả mùa sa mưa nói: "A Thiện à, em vẫn chịu giúp anh đúng không? Chờ anh Đông Sơn tái khởi, anh sẽ cho em những thứ tốt hơn."

Nơi bị máu chó mực dính như bị acid sunfuric đốt cháy, lớp da vừa tái tạo trên lưng cũng bị bỏng lộ ra cơ thể bằng đồng rèn.

Trên lưng có sáu đoạn gấp khúc và một hồng bảo thạch chói mắt.

Tiêu Dịch Tâm thuần thục lấy con dao sắc bén ra, cạy viên hồng bảo thạch cuối cùng được khảm trên đó.

Tôi rên rỉ trong đau đớn, cảm nhận máu chảy tới nơi đó.

"A Thiện, lần này em phải bảo đảm giúp anh một vốn bốn lời, nếu không anh sẽ lấy kim bảo khố chiêu tài trong miệng của em. Tuy kim bảo khố có tác dụng tốt nhất nhưng chắc em cũng không muốn dùng đến đúng không?" Ngoài miệng thì Tiêu Dịch Tâm đau lòng nhưng hắn lại chẳng để ý tới thương tích trên người tôi, lấy được bảo thạch xong liền háo hức bỏ đi.

Tôi nằm dưới đất cảm nhận da lưng mình đang nứt ra từng chút dưới vết máu mực.

Nhìn bóng lưng quen thuộc của Tiêu Dịch Tâm, lòng tôi vô cùng lo lắng, thậm chí còn đau đớn hơn cả cái lưng.

Tôi vốn là kim thiềm trên bàn thờ thần tài, chân đứng trên thỏi vàng, lưng cõng Bắc Đẩu thất tinh, miệng ngậm bảo khố chiêu tài, đầu đội Thái Cực lưỡng nghi.

Người đời vuốt lưng sờ đầu tôi để cầu mong phú quý, bảng vàng đề tên.

Thế nên việc Tiêu Dịch Tâm đào hồng bảo thạch trên lưng tôi, muốn kiếm bộn tiền chẳng có gì sai trái.

Chỉ trách tôi đã cho hắn biết thân phận thật của mình.

Chỉ trách được vạn người vuốt ve, sống đã ngàn năm nhưng không biết lòng người hiểm ác.

Lần đầu gặp tôi, Tiêu Dịch Tâm mới mười ba tuổi, công ty của bố hắn phá sản, tình nhân và đứa con ngoài giá thú của ông ta cầm hợp đồng đến đòi biệt thự của gia đình.

Hắn và mẹ bị đuổi ra ngoài đường, mẹ hắn giận đến mức ngất xỉu nằm viện, mấy người cậu của hắn khinh thường gia cảnh của hắn nên không chịu gặp mặt.

Bất chấp trời mưa to, hắn chạy về biệt thự muốn tìm tiểu tam lý luận, kết quả bị đánh cho đầu đổ máu.

Trong mưa to gió lớn, tôi tìm thấy hắn.

Để phù hợp với độ tuổi của hắn, tôi cố tình hóa thân thành một cô bé mười hai mười ba tuổi, cầm ô che cho hắn, lau nước mưa trên mặt hắn, đưa hắn về nhà, giúp hắn trị thương, lấy đồ của anh trai cho hắn thay, tự tay nấu cơm cho hắn.

Khi tiễn hắn đi, tôi còn cố ý ói ra một kim bảo khố chiêu tài cho hắn, bảo hắn đem đi đưa cho bố hắn, bảo đảm vận may sẽ đến, gia đình sau này sẽ êm ấm hòa thuận.

Bảo khố phát tài, tài nguyên quảng tiến.

Một khi trở nên giàu có, con người sẽ có hy vọng xoay chuyển tất cả.

Khi ấy tuy Tiêu Dịch Tâm không tin mọt đồng xu nhỏ có thể chuyển nguy thành an, nhưng tại thời điểm yếu ớt nhất, được một cô gái đối tốt với mình, dù bất lực, hắn vẫn mang đồng xu về kia đưa về cho bố.

Cuối cùng bố Tiêu cũng được tra ra là bị hãm hại, công ty vốn đã phá sản bất ngờ thu nhận được một đơn đặt hàng lớn, không chỉ chuyển nguy thành an mà việc làm ăn cũng có một bước tiến lớn.

Sau sự việc này, bố Tiêu biết yêu tinh bên ngoài không đáng tin, sau khi trở về liền đuổi tiểu tam và đứa con ngoài giá thú đi, lấy lại biệt thự Tiêu Dịch Tâm chuyển về.

Mặc dù hắn không tin "kim bảo khố chiêu tài" nhưng vẫn cảm kích tôi ra tay lúc hắn gian nan, thế nên mỗi khi có thời gian đều đến nhà tôi tìm tôi.

Những câu chuyện xưa thường viết thế này, một chàng trai xuất thân từ gia đình giàu có đột nhiên rơi vào tuyệt vọng, khóc lóc thảm thiết dưới cơn mưa tầm tã, khi không còn ai để nương tựa, anh được một thiếu nữ ngây thơ đón về nhà, an ủi động viên.

Chờ cho gia đình kia lần nữa trỗi dậy, hai người trở thành thanh mai trúc mã, đem lòng yêu nhau.

Đương nhiên sau này nhà họ Tiêu tra ra được khoản tiền đặt cọc rơi từ trên trời rơi xuống là nhờ tôi giả danh anh trai Long Quy, lúc sau cũng có những đơn hàng do anh đặt.

Tiêu Dịch Tâm càng cảm kích tôi, ngay cả bố mẹ Tiêu cũng vô cùng biết ơn, nếu không phải chúng tôi còn quá trẻ, họ đã bảo Tiêu Dịch Tâm cưới tôi ngay lập tức.

Nhưng họ không biết rằng bố Tiêu phá sản cũng do tôi và Long Quy lập bẫy.

Thậm chí cơn mưa to sau khi Tiêu Dịch Tâm đối chất với bố mình cũng do Long Quy tạo ra.

Long Quy nói trời càng mưa to, nội tâm Tiêu Dịch Tâm càng tuyệt vọng, sự xuất hiện của tôi sẽ đánh mạnh vào nội tâm của hắn, hắn sẽ càng yêu tôi sâu đậm.

Nghĩ đến đây, sau lưng tôi lại đau đớn.

Năm đó hắn rốt cuộc có yêu tôi không?

Rõ ràng mỗi một bước đều nằm trong kế hoạch, tại sao cuối cùng lại biến thành như vậy?

Cố chịu đau, tôi xoay người muốn kéo quần áo che đi cái lỗ đẫm máu trên lưng nhưng không được, máu tươi thấm qua quần áo trào ra kẽ tay.

Hồng bảo khố đã dung hợp vào cơ thể, một khi bị khoét ra, nỗi đau chẳng khác nào moi tim xẻo thịt.

"Làm gì đấy? Muốn đau chết hả!"

Ngay khi tôi chuẩn bị ngất đi, có một bàn tay dùng băng vải che cái lỗ đẫm máu đấy lại.

Long Quy đút viên thuốc vào miệng tôi: "Cứ vờn đi vờn lại, em vẫn không tin à? Lần này đến khi nào mới ra tay."

Tôi đau đớn đến mơ hồ, sau khi ngậm viên thuốc trong miệng, cơn đau mới không tồi tệ đến mức đó, cơ thể căng chặt dần thả lỏng, nằm xuống đất.

Tôi nói với Long Quy: "Anh về đi, đừng để anh ấy phát hiện."

Long Quy cười khinh, băng bó vết thương cho tôi xong, lạnh giọng hỏi: "Hắn có yêu em hay không chuyện đó thật sự quan trọng sao? Người khác không thể yêu em hả?"

Tôi mỉm cười, xua tay: "Anh không hiểu."

Trên đời này, rất nhiều chuyện ngay từ đầu đã không công bằng.

Như tôi là con kim thiềm ngàn năm, chân dẫm Kim Sơn, lưng cõng Bắc Đẩu hồng bảo ngọc, miệng ngậm kim bảo khố, ngay cả Thái Cực đồ trên đầu cũng được khảm bằng ngọc trắng đen, quý khí bức người.

Những người dâng hương cho miếu Thần Tài năm đó có ai không thích tôi?

Còn Long Quy chẳng qua là một con long quy đồng thau cạnh bàn thờ không được ai chú ý.

Ngay cả thời đại này muốn cầu tài người ta cũng chỉ thờ kim thiềm, có ai nhớ tới long quy?

Nhưng khi biến thành người, Long Quy lại có dáng người cao to, mặt mày tuấn tú, quý khí bức người.

Ngược lại là tôi, vóc dáng bình thường, khuôn mặt bình thường, bình thường như những con cóc ngoài đồng.

Người biết tôi và Long Quy đều tò mò, với diện mạo như Long tổng sao lại có một đứa em gái bình thường như vậy!

Có lẽ do gương mặt bình thường, dù được tôi ra tay giúp đỡ tại thời điểm tuyệt vọng nhất, nhưng nhiều năm sau, dù bố mẹ khuyên bảo rất nhiều, Tiêu Dịch Tâm vẫn chưa từng thổ lộ tình yêu với tôi.

Thậm chí khi gặp bạn học hoặc bạn bè của hắn, hắn đều lập tức duy trì khoảng cách với tôi.

Máu sau lưng đã ngừng chảy, tôi mơ màng thiếp đi, đáy lòng thầm tính còn bao lâu nữa mới có thể ra tay.

Tra tấn lần này thật sự quá gian nan.

Nhưng đời này Tiêu Dịch Tâm không hề thật lòng yêu tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro