10.9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi thậm chí không thèm mang găng tay, vội duỗi tay bóp cằm Vương Minh Hiên, móc họng hắn.

Nhưng dù có móc thế nào cũng không thể móc ra.

Bố mẹ Vương Minh Hiên nghe động tĩnh vội chạy tới.

Thấy Vương Minh Hiên nằm trong quan tài, họ sửng sốt, lập tức đẩy tôi sang một bên, hét lớn: "Rốt cuộc là chuyện gì? Sao lại thế này?"

Tay tôi trượt khỏi miệng Vương Minh Hiên, ngẩng đầu nhìn hai người kia.

Đều là người cùng thị trấn, tôi từng gặp họ mấy lần đưa Vương Minh Hiên đi học. Dù là lúc nào họ cũng vô cùng khéo léo, nói chuyện rất nhẹ nhàng, thế nên học sinh trong trấn đều hâm mộ Vương Minh Hiên.

Ngay từ mười năm trước, bố Vương đã lái chiếc xe mấy chục vạn, xây một căn biệt thự có sân vườn theo phong cách phương Tây, còn có một dãy nhà để cho thuê trọ.

Vương Minh Hiên không phải con một, hắn có một anh trai và hai chị gái, tất cả đều được gia đình hỗ trợ mua nhà, ô tô và kinh doanh.

Vương Minh Hiên lúc nhỏ là thiếu niên ấm áp như ánh mặt trời, thành tích học tập cực tốt, về sau còn được nhận vào một trường đại học danh tiếng.

Gia đình họ được mọi người kính trọng, rất nổi tiếng trong thị trấn.

Hiện tại gặp bố mẹ Vương Minh Hiên, tôi vẫn không dám tin thời đó bọn họ lại khởi nghiệp bằng cách buôn bán nhân xà.

Nếu không nhờ vụ việc Trần Sở Sở chết bi thảm lần này, ai mà biết làng Lược Thủy lại có nhiều người chết dưới hầm tối như vậy.

Bây giờ họ cứ chất vấn tôi tại sao Vương Minh Hiên đột nhiên qua đời, tại sao tôi lại xuất hiện ở đây!

Tiếng chửi mắng của họ lập tức thu hút sự chú ý của những người tập thể dục bên ngoài, thậm chí cả nhà họ Trần cũng chạy tới.

Tất cả đều chỉ vào mặt tôi, hỏi tôi đang xảy ra chuyện gì.

Tôi nhìn bố mẹ Trần gầy gò đen đúa rồi nhìn hai đứa em trai ở bên xấu xí y hệt đang mồm mép tính toán, sau đó nhìn di ảnh của Trần Sở Sở.

Tôi cười nhạo bố mẹ nhà họ Trần: "Mấy người có biết Trần Sở Sở hoài thai cái gì, ở đâu không?"

Bố mẹ Trần muốn lao về phía tôi, bố mẹ Vương sững sờ mấy giây, như nghĩ tới chuyện gì đó, trên khuôn mặt bi thương đột nhiên lộ vẻ hung ác.

Vừa nhìn một cái, bố mẹ Trần liền khiếp sợ.

Mẹ Vương nhìn tôi, cười cười, dẫn nhà họ Trần ra ngoài.

Trước khi đi, bà ta nói với bố Vương: "Hoắc Văn người ta mới gọi hồn, chắc cũng mệt rồi, có gì thì từ từ nói, ông đừng có dọa người ta."

Bố Vương châm điếu thuốc, phất tay.

Người nhà họ Trần thậm chí không dám nói một lời, nhanh chóng rời đi.

Lúc này tôi mới nhớ tới bùa vẽ bằng máu gà được treo trước linh đường, tôi đoán có lẽ họ cũng sợ ma quỷ.

"Cô còn biết gì nữa?" Bố Vương hít một hơi, liếc nhìn Vương Minh Hiên trong quan tài, "Không phải nó nói chỉ cần gọi hồn về rồi dùng gỗ đào có hoa văn quỷ xa bịt khiếu có thể khiến cô ta và những thứ trong bụng hồn phi phách tán sao? Sao bây giờ chính nó cũng chết?"

Trong lời nói của bố Vương không hề có sự đau xót, ngược lại còn lộ vẻ chán ghét.

Có vẻ như bố Vương cũng biết điều gì đó.

Bố Vương ở trước mặt thủ đoạn ngoan độc, trong mắt ông ta, mạng người không khác gì cá trê.

Đầu Rắn như bọn họ có thể yên ổn nhiều năm, sau lưng chắc chắn vẫn còn thế lực của riêng mình.

Nếu không Vương Minh Hiên và Trần Sở Sở là con trai và con dâu sao phải liều mạng báo thù?

Tôi không dám thừa nhận bản thân đã biết những chuyện xảy ra ở làng Lược Thủy hai mươi năm trước, chỉ nói mình bị Vương Minh Hiên dùng một đoạn clip uy hiếp, không còn cách nào khác tôi chỉ đành làm một hình nhân để theo dõi hắn, tự bảo vệ mình.

"Hình nhân đột nhiên không còn sức sống nên tôi mới biết Vương Minh Hiên đã xảy ra chuyện, lập tức chạy tới xem."

Bố Vương chỉ lặng lẽ hút thuốc, không trả lời.

Tôi nói tiếp: "Trần Sở Sở mang thai cá trê, tôi đoán cô ta đã đụng phải thứ gì, tôi còn nghe nói làng bên đó thường có tiếng cá trê kêu suốt đêm nên sợ người âm hữu duyên ngủ với Trần Sở Sở, đợi đến khi cô ta mang thai dụ cô ta ra ngoài hại chết."

Ngày xưa có rất nhiều câu chuyện thần núi hay ma quỷ biến thành mỹ nam đi quyến rũ những cô gái đơn thuần.

Bố Vương chỉ nghe, híp mắt sau làn khói.

Tôi chỉ có thể cười khổ: "Có lẽ Vương Minh Hiên rất yêu cô ta nên mới không chấp nhận việc cô ta qua lại với những thứ tà khí đó, ép tôi gọi hồn cô ấy về xác, dùng gỗ đào bịt khiếu."

Ít nhất về mặt logic, lời này phù hợp với những gì Vương Minh Hiên đã lừa dối họ lúc đầu.

Thấy bố Vương không lên tiếng, tôi chỉ đành nói: "Nhìn thái độ của bố mẹ Trần, bọn họ chắc cũng biết Trần Sở Sở đang mang thai nên chỉ muốn tống tiền mà thôi. Còn ông nếu đã biết Trần Sở Sở mang thai cá trê, ông làm theo lời Vương Minh Hiên là vì không muốn hắn phiền lòng thêm nữa đúng không?"

Có lẽ ông ta đã nhìn thấy quái thai giữa hai chân Trần Sở Sở nhưng ông ta không biết Trần Sở Sở cũng có đôi mắt oán giận.

Một người tàn nhẫn coi người như cỏ rác như bố Vương nếu bị xúc phạm, đối phương chắc chắn sẽ có kết cục như những nhân xà nữ ở làng Lược Thủy.

Bố Vương hút thuốc nheo mắt, xem xét độ tin cậy trong câu chuyện của tôi.

Một lúc lâu sau, ông ta mới thở dài lắc đầu: "Trần Sở Sở và Hiên Hiên là bạn học cấp ba, vốn dĩ cô ấy vừa tốt nghiệp cấp hai xong liền bị gia đình bắt ra ngoài kiếm tiền nhưng cô ấy vẫn cố gắng học lên tiếp. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, nhà họ Trần muốn gả cô ấy cho một tên ngốc để lấy một khoản tiền. Cô ấy khóc lóc không chịu kết hôn, tìm đến Hiên Hiên. Hiên Hiên thấy cô ấy đáng thương nên đã mượn gia đình một khoản tiền để thuyết phục nhà họ Trần cho cô ấy đi làm mấy năm, chừng nào tìm được người phù hợp rồi gả đi. Tôi không biết chuyện giữa Hiên Hiên và Trần Sở Sở, thằng bé giấu chúng tôi mối quan hệ của chúng. Nếu không phải lần này cô ấy chết bất đắc kỳ tử, Hiên Hiên đưa thi thể về, nhà họ Trần tới tống tiền, tôi vẫn không hề hay biết chúng ở bên nhau. Cô bảo cô ấy mang thai quái vật sao, có lẽ là con của người khác, cũng có thể là của Hiên Hiên... Haizz! Nó để mặc cho nhà họ Trần gây chuyện, chúng tôi còn tưởng nó vì yêu sinh hận nên giết Trần Sở Sở, chúng tôi không muốn nó thêm áp lực nên làm theo lời nó, ngờ đâu..."

Bố Vương lộ vẻ mặt buồn bã: "Hiên Hiên là kẻ si tình, Trần Sở Sở chết rồi, nó muốn mời cô gọi hồn liệm thi, chúng tôi đều đồng ý. Chúng tôi cũng đã đồng ý làm riêng một chiếc quan tài, chôn cất trong khu mộ tổ tiên, sao nó có thể vì tình mà tự vẫn được!"

Bố Vương cắn chặt điếu thuốc, tiếc nuối nói: "Nó mới nhận được thông báo thực tập từ một công ty lớn, năm sau có thể đi làm, sao nó lại nghĩ quẩn như vậy?"

Đứng cạnh quan tài gỗ liễu trong linh đường ảm đạm, tôi chỉ có thể ra vẻ nuối tiếc.

Bố Vương hỏi tôi đi đâu gọi hồn, có đến nơi Trần Sở Sở và Vương Minh Hiền từng sống chung với nhau hay không.

"Lúc dụ hồn, tôi chỉ cầm tấm di ảnh rồi đốt ít giấy, sau đó trở về, những chuyện còn lại tôi không muốn hỏi nhiều, Vương Minh Hiên dùng công nghệ AI thay đổi khuôn mặt, ép tôi phải đi!" Nhắc lại việc này, tôi vẫn nghiến răng nghiến lợi.

Tôi lấy di động có đoạn clip Vương Minh Hiên gửi đưa cho bố Vương xem.

Bố Vương liếc nhìn một cái, thở dài, trên gương mặt lộ rõ sự thất vọng của người làm cha: "Tại tôi dạy dỗ nó không đàng hoàng nên mới để nó vì một cô gái mà thành ra như vậy."

Tôi gượng cười xua tay, đưa mắt nhìn Vương Minh Hiên nằm trong quan tài, lòng lại chua xót.

Có lẽ tôi đã đoán được việc hắn và Trần Sở Sở muốn làm.

Ngay từ đầu hắn đã lên kế hoạch chu toàn, tuy ép buộc tôi nhưng lại để cho tôi một con đường sống.

Bây giờ không còn chuyện gì nữa, tôi chào bố Vương rồi ra về.

Trước khi tôi đi, bố Vương đột nhiên nói:"Gỗ đào có hoa văn quỷ xa có thể khiến người ta hồn phi phách tán thật sao?"

"Đúng vậy." Tôi cười khổ, "Nhưng chưa từng có ai nhìn thấy quỷ xa, tôi cũng không biết nó có thật sự tồn tại hay không, cũng không biết truyền thuyết về quỷ xa có thật hay không."

Bố Vương trầm tư, khẽ cười: "Tôi từng nghe trưởng thôn kể về bà Hoắc, ngay cả người trong trấn trên huyện cũng biết bà Hoắc là người làm ăn đàng hoàng. Chuyện của Hiên Hiên và Trần Sở Sở mong cô đừng nói ra, suy cho cùng đây chẳng phải chuyện vinh quang gì."

Ông ta bỗng dưng nhắc tới bà là muốn uy hiếp tôi sao?

Chẳng trách nhà họ Trần không báo cảnh sát, cái chết của Trần Sở Sở kỳ quặc như vậy cũng không có ai điều tra.

Tôi im lặng gật đầu.

Khi cửa linh đường mở, mẹ Vương đang cầm một cái hộp gỗ ở bên ngoài.

Thấy tôi bước ra, bà ta mỉm cười rồi xoay người vào trong.

Về kích thước và chất liệu cái hộp y hệt cái hộp Vương Minh Hiên đựng đồ bịt khiếu.

Bố mẹ Vương Minh Hiên biết rõ chuyện này, để đảm bảo không xảy ra chuyện gì nữa, sợ rằng Vương Minh Hiên cũng sẽ bị làm tương tự.

Tôi đứng ngoài cửa, trong lúc cố lấy lại bình tĩnh thì thấy thầy pháp từng làm việc trong linh đường đang thu dọn đồ đạc, sắc mặt không tốt cho lắm.

Mọi người đều đi làm để kiếm sống, những người này và tôi là chỗ quen biết, tôi mới hỏi một câu thì họ nói muốn gửi xác vào lò hỏa táng.

Bố mẹ Trần không hổ là người làm chuyện lớn, một khi đã hạ quyết tâm liền lập tức ra tay, diệt cỏ phải diệt tận gốc.

Thi thể không nhập thổ, bị trực tiếp đưa đi thiêu, việc mà Vương Minh Hiên cùng Trần Sở Sở muốn làm e là không thể thành công.

Lòng tôi trĩu nặng, định đi rửa mặt trước khi cưỡi con xe cũ về.

Lúc ra sau nhà, tôi nghe bố Trần đang trốn trong góc vừa hút thuốc vừa nói chuyện điện thoại: "Cái tôi muốn là máu chó mực, là loại chó mực có thể trừ tà, không phải để ăn đâu, cậu tìm cho tôi một con đi, nhớ là loại thuần chủng đấy."

Ngay cả máu chó mực cũng dùng tới luôn.

Tôi lùi lại một bước để tránh chạm mặt ông ta, không thèm đi rửa mặt, trực tiếp lái xe về nhà.

Lượng thông tin quá nhiều, tôi phải kể với bà ngay.

Nếu cứ tiếp tục im lặng, tôi chắc chắn sẽ cảm thấy tội lỗi.

Nhưng bảo tôi ra tay, tôi lại cảm thấy quá nguy hiểm, dù gì họ đều là những kẻ tàn nhẫn không coi mạng người ra gì.

Khi tôi về đến nhà thì trời đã sáng, không thấy bà đâu.

Tôi vừa gọi điện cho bà vừa tìm kiếm khắp nơi.

Gọi hồi lâu vẫn không có ai bắt máy, ngay lúc tôi thật sự tuyệt vọng thì điện thoại lại kết nối.

Nhưng người ở đầu bên kia là mẹ Vương: "Hoắc Văn à, tôi quên nói cho cô biết, tẩm vải liệm kia là tự Hiên Hiên mặc, chúng tôi sợ nó mặc không chỉnh tề nên đã nhờ trưởng thôn đưa bà Hoắc đến giúp đỡ rồi. Chúng tôi sẽ trực tiếp đưa bà ấy đến lò hỏa táng, cô không cần lo. Dù bà Hoắc đã già nhưng chúng tôi vẫn sẽ chăm sóc thật tốt. À đúng rồi, không biết Hiên Hiên có lạc hồn hay bị sao sau khi từ cái làng đó về không. Cô cũng nói cá trê chỗ đó thành tinh hết rồi, lỡ như chúng lại hóa thành thiếu nữ bụng mang quái thai thì sao? Cô là người có bản lĩnh, hay là cô giúp chúng tôi đi dẫn hồn của Hiên Hiên về, nhân tiện xử lý việc lạ bên đó luôn đi. Bà của cô đã có chúng tôi, không sao đâu. Chờ cô giải quyết mọi chuyện xong, cô và bà có thể đoàn tụ rồi."

Giọng nói ôn hòa của mẹ Vương xen lẫn ý cười.

Nhưng tôi nghe mà toàn thân rét lạnh, thảo nào bọn họ dễ dàng để tôi đi như vậy, rõ ràng là lúc gặp chuyện không may, mẹ Vương rời khỏi linh đường đã gọi cho trưởng thôn đi đón bà.

Bọn họ không chỉ muốn giải quyết chuyện của Vương Minh Hiên và Trần Sở Sở mà còn muốn dùng bà uy hiếp tôi xử lý oan hồn ở làng Lược Thủy.

Bọn họ biết rõ nỗi sợ của mình là gì!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro