10.11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc tôi mở cửa xe bước ra, trong xe đã đầy cá trê, có con to bằng cánh tay.

Nước từ ruộng tràn vào ô tô qua cửa sổ, đám cá trê bơi bơi trong nước, gặm nhấm bốn cái xác.

Khi xác đã bị nhai nát, trong bụng họ lại có cá trê bơi ra.

Được một lúc, bốn cái xác đã biến thành những bộ xương khô nhưng đám cá vẫn chưa cam lòng, tiếp tục há miệng cắn.

Dù biết oan hồn bám vào cá trê quay về báo thù nhưng khi tận mắt chứng kiến, tim tôi vẫn đập thình thịch.

Đang định rời đi, di động của bố Trần đột nhiên đổ chuông, trên màn hình hiển thị "Anh Vương".

Tôi cầm di động, bắt máy, đầu bên kia lập tức truyền tới tiếng khóc của trẻ con tiếng cá kêu, bố Vương quát lớn: "Hoắc Văn đâu? Cô ta ở đâu? Không phải cô ta nói bịt chín khiếu, con ma kia sẽ hồn phi phách tán sao? Sao cô ta đang nằm êm đẹp trong quan tài lại đi tiểu, còn là máu loãng, chuyện này... Chuyện này..."

Bố Vương chưa từng thấy đôi mắt oán giận đầy, thế nên không biết đó là gì, hét lớn: "Cậu bảo Hoắc Văn nghĩ cách đi, có phải bịt khiếu xảy ra vấn đề gì không? Hay là cô ta giở trò? Có cách gì nhét mấy thứ đáng sợ này về lại thi thể không hả?"

Tôi nghe tiếng khóc ở bên kia mỗi lúc một nhiều, cười nói: "Nhưng tôi đã lấy nút chặn ra rồi. À phải, thứ mà Trần Sở Sở mang thai không phải đứa bé mà là oan hồn đã chết ở làng Lược Thủy."

Tất cả đôi mắt oán hận trong bụng Trần Sở Sở đều mang hình dạng của cá trê, nhưng vì có lò sát sinh kia che chắn, những oan hồn này không thể tìm cách thoát ra được.

Mà tôi thời điểm bị Trần Sở Sở chèn ép, tất cả vệt nước chỉ có vào mà không có ra.

Tôi vốn tưởng những oan hồn đó trốn trong phòng nhưng thực chất chúng trốn trong cơ thể của Vương Minh Hiên, khi ấy có lẽ hắn trốn dưới gầm giường nơi tôi ngủ.

Bởi vậy khi tôi xuống cầu thang, hắn theo tôi từ tầng hai xuống.

Để không cho tôi phát hiện, hắn cố tình bôi cá trê lên người để đánh lạc sự chú ý.

Hắn dùng cơ thể mình làm vật chứa, thông qua thuật gọi hồn của tôi dẫn tất cả oan hồn về, tương hợp với mắt oán hận trong bụng Trần Sở Sở.

Tôi cạy miệng hắn là để lấy lá bùa hắn đã nuốt ra.

Cuối cùng hắn dùng tính mạng của mình để hiến tế, hợp táng cùng Trần Sở Sở, thi thể một âm một dương, lấy gỗ mộc làm dương, gỗ liễu làm âm, trong ngoài có âm dương luân chuyển, đôi mắt oán giận trong bụng Trần Sở Sở vốn có thể biến hóa.

Nhưng điều hắn không ngờ chính là bố mẹ Vương có thể tàn nhẫn với chính con trai của mình, họ cũng dùng nút gỗ đào để bịt khiếu thi thể hắn.

Cuối cùng tôi vẫn phải ra tay.

Bố Vương ở bên kia kêu lên hai tiếng, sau đó cổ họng như có đờm nên phát ra âm thanh kỳ lạ.

Tôi cúp máy, leo lên khỏi cánh đồng ngập nước, ngồi bên vệ đường một lát rồi gọi cảnh sát.

Cảnh sát đến cùng bà.

Bố mẹ Vương thậm chí còn không khống chế được tôi chứ đừng nói là bà.

Xe tang chở quan tài gỗ liễu đến lò hỏa táng cũng gặp tai nạn nhưng chỉ có bố Vương hộ tống xe tử vong.

Lúc đầu trong quan tài vọng ra tiếng cá trê, bố Vương lo lắng nên sai người mở xem, thi thể của Trần Sở Sở vẫn còn một khiếu chưa bịt, rất nhanh những đôi mắt oán hận liền theo thi thể thoát ra ngoài. Sau khi ra ngoài, chúng đến gần thi thể của Vương Minh Hiên, âm dương hòa hợp tạo ra vô số cá trê, chúng thi nhau gặp nhắm Vương Minh Hiên và Trần Sở Sở.

Khi bố Vương gọi cho tôi, chúng đã thoát ra khỏi quan tài.

Sau đó lúc bố Vương hét lên, có con chui vào miệng ông ta để trứng, trứng cả mượn nhiệt độ cơ thể nở ra, gặm nhấm máu thịt rồi lớn lên một cách thần tốc.

Ba nhân viên của lò hỏa táng sợ chết khiếp.

Còn mẹ Vương vốn ở nhà trong chừng bà tôi, khi thấy đôi mắt oán giận kia, bà ta cứ tưởng là con muỗi lớn hay bụi gì đó nên xua tay đuổi, kết quả nó bay vào mũi bà ta, kết cục tương tự.

Bà tôi bình tĩnh kêu cứu, còn nhờ người báo cảnh sát.

Cảnh sát cũng hoang mang trước sự việc này, ở đây một chiếc ô tô chở năm người, bốn người trong số đó đã chết, còn tôi thì sống sót.

Còn bốn người trên xe tang, bố Vương chết, ba nhân viên của lò hỏa táng trừ hoảng sợ ra thì hoàn toàn không sao cả.

Có hộp đen trên ô tô làm bằng chứng, mọi việc chỉ là tai nạn.

Bà cháu tôi chỉ là người lo tang lễ, những việc này hoàn toàn không liên quan đến chúng tôi.

Để tránh cá trê gây thêm rắc rối, cảnh sát đã giăng dây khu vực nơi lật xe hôm đó, bắt hết số cá đem đi thiêu.

Về đến nhà, bà cháu tôi tắm bằng lá ngải để khử mùi hôi.

Sau đó, tôi lại nhận được một số ảnh chụp của đồng môn.

Là ảnh được người trong nghề ở các nơi cung cấp, nói rằng phát hiện có người nôn ra cá trê, sau đó toàn thân phình to như cái túi, cuối cùng bị cá trê trong bụng ăn hết chỉ còn một bộ xương khô.

Đồng môn hỏi thẳng tôi: "Đây có phải những kẻ buôn lậu liên quan đến làng Lược Thủy không? Em làm đúng không?"

Tôi trả lời: "Không, sao em có thể làm được việc này?"

Sự thật là chính Vương Minh Hiên và Trần Sở Sở đã làm việc này.

Bọn họ dùng mạng sống của chính mình để giúp những oan hồn kia báo thù, bù đắp những gì gia đình họ đã nợ.

Trong thất đầu của Vương Minh Hiên, tôi ra bờ sông đốt giấy cho hắn và Trần Sở Sở, cầu cho họ ra đi thanh thản.

Một bạn học thời cấp hai đến nhà đưa cho tôi một cái hộp được niêm phong kỹ lưỡng, nói là Vương Minh Hiên nhờ đưa cho tôi, nhất định phải đưa cho tôi hôm nay.

Người bạn đó rầu rĩ nói: "Chắc cậu ta đã có ý định tự tử nên nhờ tôi đưa cái này cho cậu vào hôm thất đầu."

Tiễn bạn cùng lớp đi, tôi mở hộp ra, bên trong là một bức thư tình màu hồng nhạt đã ố vàng, một chiếc di động và một cuốn nhật ký kiểu cũ được dán băng dính để bảo vệ.

Trang đầu tiên do Trần Sở Sở viết, khi đó cô ấy mới chín tuổi.

Sau khi cô ấy và Vương Minh Hiên quen nhau, những trang còn lại phần lớn do Vương Minh Hiên viết.

Cô ấy nói mình thường nằm mơ thấy bản thân bị mắc kẹt trong một hố bùn ẩm ướt tối tắm, có tiếng trẻ con khóc suốt đêm, rất nhiều cá trê bơi qua quấn lấy cô ấy.

Vì thế từ nhỏ cô ấy đã rất sợ cá và rắn.

Theo tần suất ghi lại trong nhật ký, những giấc mơ đó xảy ra hằng tháng, càng ngày càng kỳ lạ, như thể cô ấy đã biến thành một con cá, như thể cô ấy đang bị ai đó ăn thịt, lại giống như cô ấy bị ăn bởi một con cá.

Cô ấy không dám kể cho bố mẹ biết, bởi vì vừa nói mình mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, bố mẹ sẽ mắng cô ấy.

Mãi đến cấp ba, lần đầu gặp Vương Minh Hiên, cô ấy liền có cảm giác thân quen không thể hiểu được, thời gian sau đó khi ở gần anh, cô ấy đều nghe tiếng khóc nỉ non như trong mộng.

Cô ấy không cố tình tiếp cận Vương Minh Hiên, nhưng sự việc cứ lặp đi lặp lại, cô ấy quyết định hỏi khéo Vương Minh Hiên xem hắn có nằm mơ giấc mơ kỳ lạ giống thế không.

Vốn dĩ hắn không nằm mơ, nhưng từ lúc nghe Trần Sở Sở kể, hắn cũng bắt gặp tình trạng tương tự.

Tốt nghiệp cấp ba xong, cô ấy thiếu chút bị gia đình gả đi, trong phút bất lực chỉ có thể cầu xin Vương Minh Hiên giúp đỡ, khi ấy cả hai đã có tình cảm.

Vương Minh Hiên như bị ma xui quỷ khiến viết nguyện vọng đại học đến nơi đó, Trần Sở Sở đi theo làm công ở quán cơm ở gần đấy.

Đặc sản chỗ đó là cá trê, cô ấy phát hiện tiếng cá trê kêu ở đây rất lạ, hệt như trong giấc mơ.

Không hiểu vì sao cô ấy bắt đầu bị mộng du, nhiều lần tỉnh lại đều đang ở trong căn nhà hoang ở làng Lược Thủy.

Một mình cô ấy bị có lẽ là do hữu duyên nên có thể nghe thấy tiếng các oan hồn kêu cứu, nhưng Vương Minh Hiên cũng bị mộng du.

Với năng lực của hắn, muốn tìm hiểu không hề khó khăn, những gì hắn biết không hề ít hơn tôi.

Hắn không dám tin bố mẹ hắn là người như vậy, thỉnh thoảng thử hỏi bóng gió nhưng chưa bao giờ nhận được câu trả lời tích cực từ họ.

Hắn sử dụng thiết bị giám sát để theo dõi di động của bố Vương, phát hiện bố Vương đã bắt đầu nghi ngờ mình.

Với đứa con trai mà mình nuôi nấng, bố Vương vẫn muốn cứu hắn, ông ta cho rằng Trần Sở Sở đã khiến Vương Minh Hiên thay đổi như vậy, thế nên đã mua chuộc nhà họ Trần đưa cô ấy về, nếu không nghe lời, cứ trực tiếp giết.

Nhưng Trần Sở Sở, người bị mộng du quanh năm, đã không còn phân biệt được giữa và hiện thực, chính cô ấy cũng trở nên điên cuồng.

Bố Trần và hai đứa con trai đã đến tìm cô ấy sau khi bị Vương Minh Hiên dụ đi.

Vốn dĩ là đưa cô ấy về gả đi để lấy tiền hoặc nghe theo bố Vương giết chết.

Nhưng khi một thiếu nữ đang ở độ tuổi thanh xuân nằm trong tay ba tên đàn ông trưởng thành...

Chuyện sau đó, tình cảnh của Trần Sở Sở ai cũng có thể nghĩ đến.

Cô ấy bị ba bố con nhà họ Trần nhốt nửa năm, Vương Minh Hiên tìm kiếm nửa năm, ngay khi tuyệt vọng tưởng cô ấy đã chết thì lại vô tình nghe được cuộc điện thoại giữa bố Vương và bố Trần, mới biết cô ấy bị nhốt ở làng Lược Thủy.

Hắn giả danh bố Vương lừa bố con nhà họ Trần về nhà, cứu Trần Sở Sở ra.

Lúc đó toàn thân cô ấy toàn là thương tích, một khi màn đêm buông xuống, cô ấy sẽ khóc như cá trê kêu.

Ban ngày, cô ấy sẽ kể lại cho Vương Minh Hiên nghe về giấc mơ kỳ lạ của mình.

Cô ấy nghĩ đó là mơ, nhưng Vương Minh Hiên người đã biết sự thật biết là không phải, tất cả liên quan tới gia đình của mình.

Anh gọi điện để chất vấn với bố Vương, làm ầm lên, nhưng bố Vương không thèm quan tâm.

Trong mắt họ, nhân xà nữ không khác gì rắn, những đứa trẻ kia cũng chỉ như đám cá trê.

Những dòng nhật ký mà Vương Minh Hiên viết tràn ngập sự tuyệt vọng.

Tuyệt vọng nhất là Trần Sở Sở đã bị bố con nhà họ Trần thuần hóa, dù ý thức cô ấy không muốn làm chuyện đó nhưng cơ thể lại thèm khát không ngừng.

Cô ấy bị người thân sỉ nhục cả ngày, còn bị những oan hồn kia tra tấn, hằng đêm lại nghe tiếng trẻ con khóc, kiểu tra tấn này khiến Trần Sở Sở vô cùng đau đớn, Vương Minh Hiên cũng vậy.

Cuối cùng, tình cờ Vương Minh Hiên phát hiện khi Trần Sở Sở khóc vào ban đêm, cơ thể cô ấy tiết ra chất nhầy như cá trê, như thể cô ấy chính là cá trê.

Vì vậy hắn bắt đầu tìm hiểu về phong thủy, hỏi thăm về tà thuật Nam Dương rồi thảo luận với Trần sở Sở về cách trả thù cho những oan hồn kia.

Hằng đêm hắn dùng mồi sống dụ cá trê ra khỏi cửa nước xả, sau đó thả Trần Sở Sở xuống.

Cô ấy lang thang cùng đám cá, bụng theo đó mà lớn dần.

Để tăng sự oán hận, cô ấy nửa điên nửa tỉnh yêu cầu Vương Minh Hiên bẻ gãy tay chân, vặn hết khớp của mình, cuối cùng đẩy bào thai rơi xuống.

Cô ấy muốn trả thù nhà họ Trần cũng như những tên buôn lậu còn đang tự tại như bố Vương.

Ba bố con nhà họ Trần biết mình đã làm gì với Trần Sở Sở nên rất sốc khi nhìn thấy thi thể và quái thai rơi ra từ người cô ấy.

Nhưng mẹ Trần thì lại tưởng Trần Sở Sở đi cùng Vương Minh Hiên nên mới chết, cộng thêm biết được quá khứ của làng Lược Thủy, vì thế bà ta quyết định tống tiền nhà họ Vương.

Sau đó Vương Minh Hiên tới tìm tôi, nhờ tôi gọi hồn về, liệm thi bịt khiếu.

Cuối nhật ký, Vương Minh Hiên viết: "Hoắc Văn, là lỗi của anh. Nhưng Sở Sở vốn đã cùng cực lại còn chết thảm như vậy. Bố mẹ anh giàu có quyền quý lại ác độc hơn ma quỷ. Kẻ ác không có khái niệm thiện ác, thế nên bọn họ không biết mình làm chuyện xấu, cũng không có cảm giác bất an. Bọn họ thậm chí còn sống tốt hơn cả người tốt. Rõ ràng đâu phải quân tử sống thảnh thơi, kẻ ác lo lắng không yên! Hoắc Văn, trên đời này có rất nhiều thứ bất công cũng như thiện và ác! Anh xin lỗi."

Tôi không biết hắn muốn nói gì với thôi, thật ra từ đầu đến cuối tôi chỉ là một người ngoài cuộc.

Đọc xong nhật ký và các tài liệu khác, tôi ném tất cả vào ngọn lửa thiêu rụi.

[Hết bộ 10]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro