Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung bắt đầu khám xét balo của 4 người họ nhưng chẳng thấy có gì khả nghi. Anh và mọi người cũng đã tìm xung quanh nhưng chẳng thấy bộ móng vuốt giết người ở đâu. Vụ án tạm thời khép lại, mọi người thu dọn đồ đạc và tiếp tục lên đường.
Taehyung vừa đi vừa nghĩ ngợi:
"Vết thương đó nếu là người thường cũng có thể tạo ra được, dấu chân đó cũng vậy. Nếu mãnh thú xuất hiện thì tất cả mọi người đều đã bị giết vào đêm hôm qua bởi vì nơi phát hiện ra xác của Kelly khá gần với nơi dựng lều. Chỉ có 4 người không có chứng cứ vắng mặt ở hiện trường thôi. Đó là Lio, Eric, Kevin và Liz. Nhưng nếu bọn họ đều ngủ thì ai cũng có thể là hung thủ vì chẳng ai biết trong khi ngủ thì những người còn lại đang làm gì. Nếu vậy thì hung thủ là ai và hung khí ở đâu mới được chứ?"
Taehyung nhíu mày vì đầu óc anh đang rối tung lên. Seohyun đưa cho anh chai nước, cô nói:
- Anh uống đi và thả lỏng đầu óc, như thế sẽ thoải mái hơn đó.
Taehyung vui vẻ nhận lấy và cười với Seohyun. Nayeon và Jungkook vừa đi vừa thì thầm:
- Cái mặt của lão Eric đáng ghét chết đi được. Nhìn là muốn kiếm cái gì đó phang vào cho hả tức rồi.
- Anh cũng thấy vậy!— Jungkook gật gù.
Bốn người đó đi trước dẫn đường còn tụi nó thì theo từng cặp lẽo đẽo phía sau. Bỗng bốn người
đó dừng bước, trước mặt là một cái cây bị đổ nằm ngang mặt đường. Kevin quay lại bảo:
- Có 1 cái cây chắn ngang đường rồi.
Tụi nó đứng nhìn chứ chả thèm quan tâm, bỗng Nayeon cười thích thú rồi hỏi Sana:
- Cậu có đem theo mật ong không? Bình thường cậu hay mang theo để làm mặt nạ dưỡng da đấy!
- À có này!
Sana móc trong balo ra 1 lọ mật ong đưa cho Nayeon. Nó hí hoáy cái gì đó rồi bước đến bên cạnh Eric, Nayeon lấy chai nước đập vào vai anh ta, nó nói:
- Nè! Sao đứng nhìn hoài vậy? Có ngon thì nhấc cái cây qua 1 bên đi.
Eric hừ lạnh 1 tiếng rồi bước đến bên cái cây, Nayeon cười tủm tỉm trở về chỗ mọi người đang đứng. Taehyung chau mày nhìn Nayeon, anh hỏi:
- Em lại bày trò gì nữa hả nhóc?
- Hihihi không có gì? Một lát mọi người chỉ cần che mặt lại là được.
Nayeon vừa dứt lời thì đã nghe tiếng của Eric la thất thanh:
- Hơ...TỔ ONG! ÁAAAAaaaaa......
Cả đám người ấy chạy tán loạn còn tụi nó thì dùng balo hoặc cái gì đó che mặt lại. Bọn ong cứ nhằm Eric mà chích, chích không chừa 1 chỗ nào. Sau khi bọn ong bay đi, Nayeon bụm miệng cười nhưng lại giả vờ đến bên Eric để hỏi han.
- Anh có sao không vậy?
Eric ngước mặt lên làm cả bọn muốn té ngửa, mặt và tay chân anh ta sưng vù kèm theo những đốm đỏ. Ba tên kia chạy lại đỡ lấy anh ta và dìu anh ta ngồi xuống 1 bóng cây, Seohyun bước đến cất giọng nhẹ nhàng:
- Tôi có hái được 1 ít thảo dược có thể trị được vết ong đốt! Hay để tôi giúp anh.
Eric nhìn Seohyun đầy cảnh giác, Nayeon châm chọc nói:
- Đau thấy bà mà còn bày đặt giả bộ! Một lát nó chảy nọc tùm lum thì đừng có trách nha.
Eric nhìn Nayeon bằng nửa con mắt, anh ta gật đầu với Seohyun và cô bắt đầu nghiền thuốc xoa lên giúp anh ta. Nayeon quay lại chỗ của mọi người. Taehyung vỗ vai nó, anh nói:
- Có phải từ đầu em đã nhìn thấy tổ ong trên thân cây không?
Nayeon cười gượng, mặt nó méo xệch, nói:
- Ha...hả! Hai...hai nói gì vậy?
- Trên chai nước em dùng để đập vào vai Eric có dính mật ong, vì thế mà lũ ong bị thu hút cứ nhằm Eric mà đánh tới tấp có đúng không?
- Hihi...Hai thông minh ghê!
Taehyung lắc đầu vì con nhỏ siêu quậy, Jungkook quàng vai Nayeon, anh nói:
- Em chơi hơi bị ác đó nhé.
- Phải như vậy mới bỏ ghét!— Nayeon hất mặt về phía Eric.
- Haha...Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ!— Jungkook cười.
Seohyun dùng kim để loại bỏ kim độc trên mặt và tay chân của Eric. Sau đó cô dùng số thuốc cô vừa nghiền ra để xoa lên vết thương. Eric lạnh giọng nói:
- Cám ơn cô!
- À không có gì! Số thuốc đó anh cứ rảnh là bôi lên nhé!
Seohyun gật đầu chào anh ta rồi bỏ đi lại chỗ của
tụi nó đang ngồi. Cô ngồi xuống bên cạnh Taehyung, anh đưa tay gạt những giọt mồ hôi trên chán của cô:
- Có mệt không? Uống nước nhé!
Seohyun cười với Taehyung, cô nói:
- Không mệt lắm đâu! Cám ơn anh!
Nayeon nhìn thấy nên giả bộ nhại lại, nó đưa tay giả vờ gạt lên mặt của Sana, nó nói:
- Có mệt lắm không Sana yêu dấu? "Anh" lấy nước cho em uống nhé!
Sana cũng hợp tác rất nhiệt tình:
- Không mệt lắm đâu! Cám ơn "anh" Nayeon!
Nayeon làm 2 người mắc cỡ đỏ cả mặt còn cả bọn thì cười ngả nghiêng. Họ lại tiếp tục lên đường. Con đường nhỏ hẹp nơi giữa rừng cứ hiện ra mãi tưởng chừng dài vô tận và không bao giờ có điểm dừng. Trời đã quá trưa, họ dừng chân bên con suối nhỏ để nướng cá. Jimin và Seok Jin lo phần bắt cá, Liz và Eric cùng Taehyung, Seohyun đi tìm củi, số còn lại thì nhóm lửa.
Công việc này đối với những cô cậu công tử như
tụi nó thì khá khó khăn. Cũng may có Kevin và Lio hướng dẫn nên cuối cùng lửa cũng đã được nhóm lên. Về phần Taehyung và Seohyun tách nhau ra để nhặt củi, đang loay hoay thì anh nghe tiếng của Seohyun hét lên thất thanh.
- TEAHYUNG! CỨU TÔI! LÀM ƠN!
Phía xa, Seohyun chạy về phía Taehyung và Eric đang đuổi theo cô, mặt hắn ta đằng đằng sát khí. Taehyung quăng bỏ đống củi trên tay chạy đến, Eric đá phăng đống cây nằm bên đường muốn lấy mạng Seohyun, cô bất ngờ té xuống và đống cây ấy bay về phía Taehyung. Anh nhanh chóng né được và đá 1 cái về phía Eric. Hắn ta dùng tay đỡ lấy và khúc cây gãy ra làm đôi. Hắn tiếp tục hầm hầm nắm đấm bước đến chỗ Seohyun đang nằm. Bỗng mặt hắn ta nổi gân máu, ngã phịch xuống đất. Eric quằn quại
có vẻ đau đớn lắm. Hắn thổ huyết rồi bất động. Taehyung hốt hoảng nhìn Eric nằm đó, nhưng anh nhanh chóng tỉnh ra và chạy đến đỡ lấy Seohyun.
- Cô sao rồi?
- Tôi...tôi...
Seohyun nói đứt quãng rồi cũng lịm đi. Taehyung
bế cô lên rồi chạy về chỗ mọi người. Anh giao cô cho Nayeon và Mina chăm sóc rồi cùng với mấy người còn lại chạy đến chỗ của Eric. Eric tắt thở nhưng mắt vẫn mở trừng trừng, mặt hắn ta đầy gân máu. Liz sợ sệt bảo:
- Anh...anh ấy bị sao vậy?
Taehyung xem xét qua thi thể của Eric và bảo:
- Có lẽ anh ta bị trúng độc!
- Trúng độc????— mọi người đồng thanh.
Taehyung gật đầu, Jungkook hỏi;
- Sao mày lại kết luận như vậy?
Taehyung chỉ vào thi thể và nói:
- Nhìn đi! Mắt anh ta mở to, mặt đầy gân máu. Trước khi chết anh ta còn co giật và thổ huyết nữa.
- Sao lại có thể như vậy được chứ?— Lio bảo.
Mọi người lại tiếp tục hoang mang, ai đã hạ độc Eric? Taehyung bảo mọi người mang xác Eric về nơi cạnh bờ suối. Khi Jimin và Seok Jin nhấc xác Eric lên, Taehyung phát hiện ra 1 điều rất lạ. Trên cổ của Eric có 2 cái lỗ nhỏ nằm cạnh nhau như có kim châm hay đại loại những thứ nhỏ như vậy đâm vào. Chuyện này thực sự là sao????
Sau khi Seohyun tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trên đùi của Nayeon. Cô bật dậy, giọng cô hoang mang, nói:
- Taehyung đâu? Anh ấy đâu?
Nayeon giật mình lau mồ hôi trên trán của cô, Sana bảo cô nên bình tĩnh. Seohyun càng mất bình tĩnh hơn, cô nói:
- Taehyung đâu rồi? Anh ấy có sao không?
Bọn nó chưa kịp trả lời thì Taehyung cùng mọi người đã về tới.
- Anh đây! Anh không sao!
Seohyun quay người lại đưa đôi mắt tìm kiếm, Taehyung đang mỉm cười với cô. Seohyun vùng
chạy đến ôm lấy anh, cô thở gấp và nước mắt cứ
thế tuôn rơi, cô nói:
- Anh không sao là tốt rồi! Em sợ quá.
Taehyung cũng siết chặt lấy Seohyun, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, anh nói:
- Anh ở đây mà. Em không có gì phải sợ hết.
Mọi người đứng nhìn trân trân, cứng họng tập thể. Hai người này lộ liễu quá mà. Nayeon hắng giọng, nói:
- E hèm! Tối về lều rồi ôm cũng chưa muộn đâu.
Taehyung và Seohyun lập tức buông nhau ra, anh gãi đầu nhìn mọi người cười trừ. Họ ngồi xuống và Seohyun bắt đầu kể lại chuyện lúc đó.
- Lúc nãy em đang đi thì gặp Eric đang ngất xỉu, em ngồi xuống bên cạnh bắt mạch và tìm cách chữa cho anh ta. Chẳng may lúc anh ta tỉnh lại tưởng em đang muốn tấn công nên đã định giết em. May là em đã gặp được anh.
- Vậy thì ai đã gây ra cái chết của Eric?— Liz hỏi.
Taehyung im lặng, vẻ mặt của anh cho thấy anh đang tập trung suy nghĩ.
- Có ai tự ý rời khỏi đây không?— Taehyung hỏi Nayeon.
- Dạ không! Tất cả đều ở đây. Ngoại trừ những người được phân công đi nhặt củi thì em không
biết!
"Vậy hung thủ chỉ có thể là Liz, Seohyun hoặc là 1
kẻ nào đó đang hiện diện trong khi rừng này. Có thể hung thủ hại chết Kelly và Eric là 1". Taehyung nghĩ.
- Seohyun! Em xem xét lại thi thể của Eric giúp anh được không? Anh phát hiện ra 1 điểm rất lạ.— Taehyung nói với Seohyun.
Seohyun gật đầu rồi tiến đến bên cạnh xác của Eric. Anh chỉ cho cô 2 lỗ kim nhỏ trên cổ của nạn nhân. Mặt cô hơi biến sắc nhưng rồi cô dùng dao mổ để lấy 2 cây kim đó ra.
Sau khi đã xong, Seohyun ngắm nghía 2 cây kim rồi bảo:
- Có thể trong bầy ong lúc nãy có 1 con ong độc.
- SAO????— Mọi người đồng thanh.
- Có thể Eric bị trúng độc bởi những con ong!— Seohyun nhắc lại.
Mọi người nhìn nhau, ánh mắt ai cũng đăm chiêu khó hiểu. Taehyung dần dần hiểu ra vấn đề và bảo mọi người:
- Dù sao tìm ra nguyên nhân cái chết là tốt lắm rồi. Mọi người chuẩn bị đi. Ta lên đường ngay bây giờ.
Mọi người nhìn anh bỏ đi mà ngẩn người, sao anh ấy thay đổi thái độ nhanh như vậy chứ? Họ làm theo lời anh và tiếp tục lên đường. Suốt đường đi tất cả im lặng không ai nói với ai lời nào. Họ cứ đi mãi theo con đường nhỏ giữa rừng.
Thời gian trôi nhanh và ánh hoàng hôn cũng dần buông xuống cánh rừng âm u. Mọi người vẫn cứ miệt mài đi tiếp cho đến khi mặt trời xuống núi hẳn. Lại 1 đêm nữa họ lại ngủ trong cánh rừng bí hiểm này.
Tất cả dựng lều, đêm hôm nay gió mạnh hẳn. Gió
cứ thổi mãi làm cho những cành cây chao động không ngừng. Bên trong những bụi rậm lại vang lên những tiếng sột xoạt. Nayeon và Taehyung nhìn nhau.
- Chẳng lẽ.....
- Em cũng nghĩ vậy à?
Dứt lời, những tên lạ mặt lại xuất hiện từ tứ phía. Lần này bọn chúng mang theo vũ khí, là những thứ vũ khí rất kì lạ. Tám người lập tức đứng vào cạnh nhau thủ thế. Sana quơ đại cái gì đó làm vũ khí rồi cùng mọi người chiến đấu. Cô ấy quất vào tên nào thì tên đó lập tức ngã khuỵ xuống, trên người chúng xuất hiện 1 vệt máu dài. Cô ấy nhìn lại thứ mình đang cầm, là 1 sợi dây leo rất chắc.
Seok Jin nhặt đá ném vào bọn chúng, anh ấy ném rất chuẩn không chệch 1 ly nào. Có lẽ anh ấy đã hưởng được khả năng thiện xạ bách phát bách trúng từ cha của mình. Anh ném liền tay và hạ được cũng khá nhiều tên. Mọi người còn lại thì đấu tay không, qua lần đấu trước, họ cảm thấy dường như họ đã trở nên mạnh hơn bình thường. Sau khi tất cả đều ngã xuống và 8 người vẫn đứng vững, Lio vỗ tay nhìn tất cả:
- Thử thách thứ 2 kết thúc!
Ba người ngang nhiên bước vào lều để ngủ, bọn nó vẫn đứng đó nhìn theo cho đến khi họ khuất sau lều. Tụi nó nhóm lửa và ngồi quây quần bên nhau.
- Từ tay không rồi đến vũ khí, có khi nào lần sau sẽ là súng hoặc lựu đạn không?— Seok Jin hỏi.
- Chuyện đó anh không chắc nhưng anh không đảm bảo nó sẽ không xảy ra!— Taehyung trầm tư.
Seohyun ngồi bên cạnh thở dài, cô cất giọng nhẹ nhàng:
- Nơi đây nguy hiểm quá. Mọi người nhớ cẩn thận vào những lần sau nha.
Mina mệt mỏi tựa đầu vào vai của Jimin, cô nói chậm rãi:
- Nếu như giờ này đang ở nhà thì chúng ta sẽ ở đâu nhỉ? Biệt thự Hắc Long hay bar Black Dragon?
Tất cả im lặng, ai cũng buồn hiu. Có lẽ là họ nhớ nhà, nhớ ba mẹ chăng? Taehyung lên tiếng phá vỡ không khí:
- Mọi người về lều ngủ sớm đi. Mai ta lên đường sớm.
Tất cả giải tán trở vào lều, nói vậy thôi chứ chẳng ai yên giấc cả. Không khí ảm đạm trong khu rừng khiến họ nhớ đến những ngày tháng ăn sung mặc sướng, suốt ngày chỉ biết chơi và học. Điều quan trọng hơn là họ nhớ đến gia đình, thứ mà trước đây họ đã không bao giờ quan tâm. Nayeon quay sang 3 cô bạn, ai cũng mở mắt trao tráo, nó hỏi:
- Sao 3 cậu chưa ngủ?
- Có lẽ bọn tớ nhớ nhà!— Sana nói chậm rãi.
Thế là 3 người tìm chuyện để nói, nói những
chuyện trên trời dưới đất. Riêng Seohyun thì im lặng, cô quay mặt vào vách giả vờ ngủ. Cô không
có ba mẹ, không việc gì phải nhớ cả. Thế mà nước mắt cô vẫn tuôn rơi lã chã. Rơi không rõ lý do. Cô ngồi dậy mang bốt vào và đi ra ngoài, Mina cất tiếng hỏi:
- Cậu đi đâu thế?
- À ờ mình đi vệ sinh.
Cô quay lưng đi trước vẻ ngơ ngác của 3 đứa tụi nó. Tụi nó không nghĩ ngợi nhiều nên nằm xuống chìm vào giấc ngủ.
Về phần các anh người thì ngủ người thì thức, Taehyung gác tay lên trán.
"Tại sao Kelly và Eric lại bị giết? Giữa 2 người họ có liên quan gì với nhau chăng? Ai là người giết họ? Chỉ có 4 người thuộc diện tình nghi thôi: Lio, Liz, Kevin và....Seohyun! Nhưng mà Seohyun không biết võ vả lại rất yếu đuối nên có thể loại bỏ khỏi danh sách tình nghi. Vậy thì ai đã làm những chuyện này và vì mục đích gì cơ chứ? Haizzz nhức đầu quá!"
- Taehyung! Còn thức không?— Jungkook thì thào.
- Ờ hả...còn.
- Tao có chuyện muốn nói với mày này!
- Chuyện gì?
Seok Jin và Jimin đã ngủ, Jungkook và Taehyung ngồi dậy cùng nhau nói chuyện. Jungkook móc trong balo 1 cái máy gì đó cỡ bằng cái máy tính bảng. Taehyung hỏi:
- Trong rừng mà mang mấy cái này làm gì? Sử dụng được sao?
Jungkook vừa chỉnh chỉnh vừa trả lời:
- Lúc trước tao hay đi cắm trại nên ba tao nhờ người làm cho tao cái này! Có thể bắt sóng ở bất kì đâu.
Taehyung chăm chú vào những thao tác hắn thực hiện trên máy. Cả 2 im lặng để làm cái gì đó.
* Ở 1 nơi khác:
- Sao? Đã xử con nhỉ Kelly chưa?— Ha Dong Hoon nói vào trong màn hình máy tính.
Bên kia là 1 bóng đen không rõ mặt, cất giọng báo cáo:
- Ả đã chết rồi! Có 1 kẻ nhiều chuyện cũng đã bỏ mạng!
- Cứ việc giết hết những kẻ cản đường! Tiếp tục quan sát rồi báo cáo cho ta
- Vâng!
Màn hình vụt tắt, ông ta ngả người lên ghế làm việc nhắm hờ đôi mắt. Miệng ông ta lên tiếng:
- Chuẩn bị lực lượng! Chờ thời cơ cướp số vũ khí đặc biệt của Lee Gia cho ta.
- Vâng thưa chủ tịch!
Tên trợ lý gật đầu rồi ra ngoài. Ông ta nhếch mép:
- Ngày tàn của lũ chúng bay không còn xa nữa đâu!
Tao sẽ giết từng đứa một, Tập đoàn Hắc Long sẽ thuộc về tao! Hahaha....— Tiếp sau đó là 1 tràng cười biến thái vang lên.
* Trở lại nơi của 2 anh:
Jungkook lướt tới lướt lui màn hình rồi reo lên rất khẽ:
- Có rồi này!
- Đây? Có gì?— Taehyung hỏi.
- Mày xem đi! Hai cây kim trong hình giống hệt như 2 cây kim trong cơ thể của Eric. Đây là 1 loại kim độc xuất phát từ Trung Quốc, nó sẽ lấy mạng người khác nếu người đó vận động hoặc dùng sức quá nhiều! Biểu hiện của người khi trúng độc này là mặt đầy gân máu, co giật và thổ huyết. Loại kim độc này có tên là Ngưu Mao Đoạn Bá kim châm. Hiện tại không ai có thể biết cách bào chế ra nó và nó đã vắng bóng trên giang hòi rất lâu rồi.
- Vậy thì ai mới có khả năng biết cách sử dụng nó chứ?— Taehyung thắc mắc.
- Người biết sử dụng loại kim độc này phải thật am hiểu về huyệt đạo trên cơ thể con người vì nếu chỉ lệch 1 chút thì kết quả sẽ hoàn toàn khác. Nó sẽ không lấy mạng mà chỉ gây tê liệt thần kinh dẫn đến hôn mê thôi.
- Ý mày hung thủ là ai?— Taehyung hỏi Jungkook bằng vẻ mặt hơi nghiêm trọng vì chính trong lòng anh cũng đang nghĩ đến người đó.
Jungkook e dè nhìn Taehyung mà không dám nói thẳng:
- Mày nghĩ ai trong nhóm có khả năng am hiểu huyệt
đạo và có phần tinh thông về các loại dược thảo?
- Mày đang nghi ngờ cô ấy???— Taehyung gằn giọng.
- Tao xin lỗi nhưng qua những manh mối mà tao
có được thì người duy nhất tao có thể nghĩ đến là Seohyun!
Taehyung cười, 1 nụ cười gượng gạo như không muốn chấp nhận sự thật:
- Mày đùa dai quá đó Jungkook! Seohyun không có võ, cô ấy rất yếu đuối thì làm sao có thể giết 1 sát thủ chuyên nghiệp như Eric được chứ?
- Đó là những thứ tao đang thắc mắc và tao đang cố gắng tìm ra. Tao không chắc chắn Seohyun là hung thủ nhưng tao cũng không gạt cô ấy ra khỏi danh sách bị tình nghi đâu. Tao thật sự xin lỗi nếu điều đó làm mày buồn lòng.
Dứt lời, Jungkook dẹp cái máy rồi quay về chỗ nằm, riêng Taehyung thì vẫn ngồi đó. Trán anh rịnh mồ hôi vì cứ bị ám ảnh bởi việc Seohyun ra tay sát hại 2 người trong đoàn. Anh đang cố gắng tìm mọi lý do để Seohyun không có 1 khả năng nào gây án.
"Những điều Jungkook nói không phải là không đúng, dường như nó đã đi đúng hướng nhưng làm sao Seohyun có thể....Mình nhất định sẽ tìm ra sự thật".
Một bóng đen nép bên ngoài lều đã nghe thấy cuộc nói chuyện của 2 anh. Kẻ đó chỉ nhếch miệng rồi rời đi. Taehyung cũng trở về chỗ nằm nhưng anh cứ trằn trọc không ngủ được. Anh không thể để Seohyun bị người ta nghi ngờ, nhất định phải mau chóng tìm ra hung thủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro