Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hơn 10 tiếng ngồi máy bay, 8 người xuống sân bay và được người của ba nó đón về phòng họp của Hắc Long Bang. 10 ông bố bà mẹ đã chờ sẵn. Nayeon giới thiệu Seohyun và Jungkook cho ba mẹ nó. Cả 2 đều rất vui lòng. Jungkook thì không còn lạ gì vì họ đã biết anh lâu rồi. Ngay từ khi anh chơi chung với Taehyung. Mọi chuyện coi như đã ổn, buổi họp bắt đầu.
- Ba à! Mọi chuyện đã đến mức nào rồi vậy ba?— Nayeon hỏi.
Ông Im YooChun nghiêm mặt, ông nói đều đều:
- Ha Dong Hoon đang nhắm vào công ty của chúng ta. Ba mẹ đã quá tuổi để tham gia vào chiến dịch này cho nên cần sự giúp đỡ của các con.
- Kế hoạch cụ thể đi. Con sợ thời gian có hạn.— Jimin nói đầy vẻ sốt ruột.
Ba của Jimin bắt đầu đi vào vấn đế chính:
- Việc cần làm đầu tiên là số vũ khí ba đã nhờ 1 người bạn đặc chế ở Thái Lan. Các con phải tự đến đó nhận lấy và học cách sử dụng vì đó là những món vũ khí không bình thường. Đây là bản đồ nơi các con cần đến. Ba sẽ cử theo những vệ sĩ chuyên nghiệp nhất để giúp sức cho các con.— ông đẩy tấm bản đồ ra giữa bàn.
Taehyung cầm lấy xem xét, mặt anh ấy biến sắc:
- Đây là bản đồ Tam Giác Vàng mà?
- Sao con nghe có vẻ nghiêm trọng vậy ba?— Seok Jin hỏi.
- Ba đã nhận được nguồn tin là ông ta đã liên kết với rất nhiều bang hội thậm chí họ còn cho đào tạo sát thủ và chế tạo vũ khí. Đây có thể là cuộc chiến sống còn của Hắc Long Bang, chúng ta đang rất yếu thế! Nếu các con không cố gắng rèn luyện thì có lẽ không ai đứng ở đây có thể sống sót. Không khí phòng họp chùn xuống, mọi người đều đang rất hoang mang. Ông Im YooChun lại lên tiếng:
- Ai không muốn dấn thân vào chỗ chết thì có thể đứng lên và ra khỏi đây!
Không 1 lời nào được thốt lên, những bà mẹ cũng đang rất lo lắng nhưng trong tình thế này thì không còn cách nào khác. Sana đứng lên làm mọi người trố mắt ra nhìn. Cô ấy nhìn vào mọi người, nói:
- Con là người đầu tiên đồng ý tham gia. Con sẽ bảo vệ cơ nghiệp này đến cùng.
- Cả tụi con nữa!!!!— Tất cả cùng đứng lên.
Mẹ Taehyung bước đến bên cạnh Seohyun, bà đặt tay lên vai cô hỏi han:
- Con không được đào tạo như tụi nó, liệu con có chịu đựng nổi sự huấn luyện khắc nghiệt ở Tam Giác Vàng không?
Seohyun thở hắt ra, mọi ánh nhìn đang hướng về phía cô. Seohyun cũng không ngờ gia đình Taehyung là Hắc đạo thậm chí còn đứng đầu thế giới. Cô nói 1 cách rất nhẹ nhàng:
- Con không có võ, con cũng không mạnh mẽ được như các bạn nhưng con am hiểu về y thuật, con nghĩ nó sẽ giúp được ít nhiều. Xin mọi người tin con.
Các vị phụ huynh mỉm cười hài lòng và ngay hôm đó, tất cả chuẩn bị lên máy riêng để đến "vùng đất tử thần".
Sau 1 thời gian dài ngồi từ Hàn Quốc sang Mĩ và
từ Mĩ sang Thái Lan. Cả bọn ê hết cả mông nhưng không dám hé nửa lời. Tất cả vệ sĩ mà ông Im YooChun cử đi theo bọn nó là 3 người đàn ông và
2 người phụ nữ. Họ đón bọn nó khi tất cả vừa xuống máy bay. Trông họ rất là rắn chắc và khoẻ mạnh. Người nào cũng cao to và nghiêm túc.
Tất cả đều sở hữu nước da màu hồng và ánh mắt đầy sát khí, trông họ có vẻ bụi bặm như dân sống trong quân đội. Bên hông họ có vắt súng nhưng tụi nó thì không. Năm người đều mặc áo Jacket, quần bộ đội và đi bốt bộ đội giống như bọn nó. Đây là bộ trang phục thích hợp để tụi nó có thể thích nghi với đời sống trong rừng núi thế này. Đường rừng núi có nghĩa là con đường không được hình thành, mà chỉ là 1 lối đi trong rừng rậm. Thông qua cành cây bị chặt đứt và cây cỏ dẵm bùn đất bên dưới, có thể thấy lối này thường xuyên có người đi lại.
Sana lôi đống mỹ phẩm trong ba lô ra để tìm kem chống nắng, người phụ nữ trong nhóm vệ sĩ có tên
là Liz nhắc nhở:
- Nên quăng bỏ những thứ đó đi nếu cô không muốn chết dưới nọc độc của những loài côn trùng trong khu rừng này.
Sana xanh mặt mày, cô run tay cất vào và họ lại đi tiếp. Đám vệ sĩ nam đi đường rừng núi như đi đất bằng, hình như 3 người đó là Lio, Eric và Kevin thì phải. Người phụ nữ còn lại tên là Kelly— Cô ta sở hữu nước da ngăm nhưng vóc dáng rất quyến rũ.
Họ băng qua những ngôi rừng rậm tưởng chừng như không có lối ra. Nayeon vừa đi vừa hỏi Jungkook:
- Anh đã suy nghĩ kĩ chưa đấy?
- Phải chịu vất vả mới mong có vợ đẹp!— Jungkook cười đầy ẩn ý.
Họ đi theo từng cặp, ai cũng mang trên người 1 chiếc balo to tướng để chứa những thứ cần thiết. Seohyun đi bên cạnh Taehyung, cô vừa đi vừa thu thập dược thảo trên đường theo kiến thức của cô. Xem ra đây là 1 chuyến đi gian nan nhỉ?
Trời đã nhá nhem tối, khu rừng trở nên thật bí ẩn và khiến người ta phải sởn tóc gáy. Seohyun có vẻ hơi sợ nên cứ bấu chặt tay Taehyung mà đi. Năm người vệ sĩ ngồi xuống 1 tảng đá lớn bên cạnh con suối và ra hiệu nghỉ chân. Kelly— người phụ nữ có ánh mắt thần bí nhếch mép:
- Thử thách đầu tiên đã đến!
Tụi nó chưa kịp hưởng thụ giây phút nghỉ ngơi thì trong bụi rậm đã xuất hiện hàng loạt những tiếng động lạ và theo sau đó là những tên lạ mặt không rõ nguồn gốc. Tám người bị bao vây. Riêng 5 người họ vẫn ngồi rất thảnh thơi. Eric cất giọng trầm trầm:
- Đây chỉ là những thử thách nhỏ mà Lee Gia dành cho các cô cậu thôi!
- Là sao? Năm người nói gì vậy?— Mina cáu tiết.
Kelly lại cười đầy ẩn ý:
- Đánh hoặc bị đánh! Giết....hoặc bị giết!
Thế là cả đám sát thủ xông lên, họ dùng những thế võ rất kì lạ nhưng điều đó không hề gây khó khăn cho bọn nó. Tất cả bĩnh tĩnh chống trả rất kịch liệt. Seohyun hoảng sợ nép phía sau được Taehyung bảo vệ. Có lẽ những người này là người của Tam Giác Vàng được cử đến để thử sức tụi nó. Từng tên ngã xuống sau những cú đánh chí mạng, xác chết nằm vương vãi khắp nơi. Tám con người vẫn đứng vững. Nayeon trừng con mắt nhìn 5 người vệ sĩ, nó hỏi:
- Ý gì?
- Quả không hổ danh là con gái của Bang chủ Hắc Long bang!— Liz cười với 4 tên còn lại.
- Đây là những thử thách để xác định năng lực của từng người. Ai còn sống cho đến khi tới nơi thì xứng đáng nhận được vũ khí do Lee gia tự tay đặc chế!— Kevin rít thuốc chậm rãi nói.
- Mọi người dựng lều nghỉ ngơi thôi!— Kelly vươn vai nói.
Thế là 8 người nhưng phải dựng 3 cái lều. Dựng cho 5 tên kia nữa. Trong khi người ta khó nhọc dựng lều thì 5 tên đáng ghét đó lại ngồi chém gió mà không thèm giúp gì cả. Jungkook đâm ra cáu tiết, nói:
- Mẹ kiếp! Cái lũ khốn!
- Nhỏ mồm thôi! Bọn chúng là người duy nhất nắm rõ địa hình ở đây. Ta còn có thể sử dụng được chúng dài dài đấy!— Taehyung nhắc nhở.
Chính trong những giờ phút như thế này Taehyung mới bộc lộ sự bình tĩnh và tính thông minh mà anh vốn có. Sau khi 5 người kia vào ngủ, 8 người tụi nó ngồi bên đống lửa và bắt đầu cuộc họp riêng:
- Không biết 5 người đó có phải là vệ sĩ của chúng ta không nữa? Trông chúng giống quân địch hơn!— Mina có vẻ hơi bực dọc.
- Anh nghĩ trong tình thế này chúng chỉ là người
dẫn đường thôi. Có lẽ người tên Lee gia đã phái chúng đến đây. Ba của chúng ta cũng biết chuyện này nhưng nói là vệ sĩ để chúng ta yên tâm đấy.— Taehyung giải thích.
- Có lẽ chúng ta đã bước vào khu vực Tam Giác Vàng rồi. Lúc nãy những người tấn công chúng ta, dựa vào trang phục thì anh nghĩ họ là người dân bản
địa. — Jimin nói.
- Em không tin ba mình lại đẩy chúng ta vào chỗ chết đâu. Phía sau chắc chắn có 1 sự thật nào đó.
Bao lâu thì mình mới tới nơi?— Nayeon hỏi.
Taehyung móc tấm bản đồ mà ba anh đưa cho rồi xem xét, mọi người đều chăm chú vào ngón tay của anh đang di chuyển trên bản đồ, anh nói:
- Chúng ta đang ở đây! Dựa vào sinh vật cây cối nên anh biết điều đó! Đích đến là ở đây, khoảng 2 ngày đường nữa thì chúng ta tới nơi.
- Hai ngày nữa sao? Sao mà lâu vậy?— Sana nhăn nhó nói.
- Lâu cũng phải chịu thôi. Đường dài thì mới có thêm nhiều đợt thử thách chứ?— Taehyung cười
nói.
- Thử thách như lúc nãy ấy hả? Em chịu!!!— Nayeon bĩu môi nói.
Suốt buổi Seohyun không nói gì, cô chỉ im lặng
ngồi nghe mọi người nói chuyện thôi. Sau khi về
lều, 1 bên của nữ và 1 bên của nam, tất cả đã chìm vào giấc ngủ sau 1 ngày mệt mỏi.
* Ở 1 nơi khác:
Một người đàn ông đang xem tin nhắn của 1 ai đó thông qua máy nhắn tin tối tân nhất không bị nhiễu sóng dù đang ở đâu. Ông cười nụ cười ranh ma:
- Hahaha...còn 2 ngày nữa bọn chúng đến nơi sao? Ngươi làm việc giỏi lắm. Ta sẽ khiến từng đứa phải biết thế nào là muốn chết không được sống cũng không xong.
Tên trợ lí thân cận đứng gần đó cũng góp ý kiến:
- Bọn chúng chỉ là đám con nít còn hôi sữa. Ta cứ từ từ không phải vội. Tám người tụi nó sao địch lại nổi hàng ngàn người của chúng ta chứ?
Ông ta đưa ly rượu lên miệng nhấp nháp, lại cười:
- Ngươi nói đúng!!! Hahahaha...
Bỗng nụ cười trên môi ông ta vụt tắt, ông ta hỏi tên trợ lí:
- Chuyện của con Kelly sao rồi?
- Hiện tại đã có người nghi ngờ nó là nội gián của chúng ta và đang điều tra nó thưa chủ tịch!
Ông ta đập bàn, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng:
- Khử nó đi để tránh nó làm hư chuyện. Lập tức nhắn tin cho người đó.
- Vâng thưa chủ tịch!
* Sáng hôm sau:
Một buổi sáng trời đầy sương, tán lá còn đọng nước. Mọi người đang yên giấc thì bị tiếng quát tháo của Eric làm tỉnh giấc:
- KELLY ĐÂU? HÔM QUA 5 NGƯỜI CHÚNG TA Ở CÙNG 1 LỀU CƠ MÀ!
Cả bọn ra khỏi lều thì thấy 4 người còn lại đang dáo dác tìm kiếm, Nayeon hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Kelly tự ý rời khỏi đội hình nên chúng tôi đang tìm cô ấy!— Eric hằn học.
Jungkook bước đến trừng trừng con mắt, nói:
- Người ta hỏi nhỏ nhẹ mà làm gì thấy ghê vậy? Chả có chút gì gọi là lịch sự cả.
- Xin lỗi.— cộc lốc.
- Để chúng tôi vệ sinh cá nhân xong rồi chúng tôi tìm phụ cho!— Nayeon nói rồi cùng mọi người đến bên bờ suối rửa mặt.
Sau khi đã hoàn tất, Nayeon cùng mọi người chia nhau ra tìm cái cô Kelly gì đó. Mọi người vừa đi vừa gọi tên cô ta vang vọng cả núi rừng. Seohyun đi cùng với Taehyung, mọi người chí thành từng cặp đi cạnh nhau và không được tản ra quá xa. Bỗng Seohyun reo lên:
- Kelly kìa!— Seohyun và mọi người lập tức chạy đến nơi đó.
Kelly nằm bất động, trên ngực có những vết thương rất sâu và máu đã đông lại. Seohyun ngồi xuống xem xét.
- Xét theo vết thương cho thấy có lẽ là bị móng vuốt của 1 con thú rất lớn làm tổn thương.
- Không thể nào! Kelly rất giỏi võ và rành địa hình ở đây mà! —Liz nói.
- Có xác định được thời gian tử vong không?— Taehyung hỏi.
- Dựa theo độ đông cứng của xác chết có lẽ là đã chết hơn 9 đến 10 tiếng rồi!— Seohyun bảo.
- Có nghĩa là từ 8h- 9h tối đêm qua. Đó là khoảng thời gian chúng ta ngồi cùng nhau mà. Đâu có ai nghe thấy tiếng động gì.— Jungkook nói.
- Mọi người xem có dấu chân to lắm này!— Jimin reo lên ở nơi cách tử thi khoảng 10m.
Mọi người bước đến đó, những dấu chân rất to hằn trên đất và cây cỏ đều bị dẫm bẹp. Trên đó còn đọng lại vết máu. Kevin chau mày, nói:
- Trong rừng này có mãnh thú thật sao?
Taehyung mỉm cười, nụ cười của 1 người sáng suốt, nói:
- Mãnh thú giết người ư? Tôi không tin đâu!
- Vậy cậu giải thích sao vế cái chết của Kelly?— Eric quát.
- Sự thật thì chỉ có 1 và tôi nhất định sẽ tìm ra.— Taehyung nhoẻn miệng.
Mặt của tụi nó đều trở nên rất hình sự còn 5 người kia thì trở nên hoang mang. Sự thật về cái chết của Kelly là gì????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro