Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Phi Tuyết hơi nhíu mày, bộ dáng như suy nghĩ, một chút liền đối nữ nhân tuyệt sắc cười ôn nhu, làm ánh mắt nàng đang nhìn hắn thêm phần say mê: "Là tiểu nữ của Hân bảo chủ?" Câu hỏi cũng như câu khẳng định, hắn hơi xoay người nhìn xuống mặt nước dưới tiểu kiều: "Ngươi đã lớn như thế, ta thật sự đã già." Hơi chút thở dài như tiết nuối, Bạch Phi Tuyết mang gương mặt như quan ngọc trẻ trung lại có biểu tình như một lão nhân làm nàng đưa tay che miệng cười khẽ: "Bạch cung chủ, người quá khiêm tốn rồi, đối với ta, người lúc nào cũng như vậy...làm người khác không ngừng ghen tỵ, nhưng cũng không ngừng say mê."

Nàng nói chuyện, giọng điệu tự nhiên thoải mái nhưng ẩn ẩn trong đó là một sự sùng kính, mê mẩn đến không thể dứt ra. Quả thật, Hân Chỉ Đồng mê đắm Bạch Phi Tuyết, tình yêu của nàng mãnh liệt đến mức muốn diệt sạch mọi nữ nhân bên cạnh hắn, hoặc chỉ là trong lòng ngày đêm nghĩ đến hắn cũng không được. Nhưng trước giờ, bên cạnh Bạch Phi Tuyết chưa từng xuất hiện nữ nhân, ngoại trừ Vọng Đàn năm xưa đơn phương bị hắn từ chối.

Nay lại khác, bên cạnh hắn lúc nào cũng là một tiểu thiếu niên, dung mạo xinh đẹp như đóa hoa lãnh ngạo kiêu sa, trong mắt nàng hai người đứng chung càng hòa hợp khiến nàng đối thiếu niên càng câm ghét. Hận không thể giết chết y, đem khuôn mặt khiến Bạch Phi Tuyết nhìn đến ôn nhu như vậy, đối đãi như bảo vật trân quý nhất hủy diệt, nàng muốn vị trí kia phải là của nàng.

Hân Chỉ Đồng đứng kể bên hắn, hình ảnh thập phần tuyệt diễm nhưng một người có tình một người vô tình, hòa chung chỉ càng làm bức tranh thêm nhạt nhẽo.

"Bạch Cung chủ, người đang nghĩ cái gì?"

Thấy hắn yên lặng, Hân Chỉ Đồng càng tiến sát đến bên người hắn nhiều hơn. Hương thơm hoa lan hòa cùng trúc xanh trên người hắn tỏa ra khiến nàng như chìm vào cõi mộng. Bạch Phi Tuyết cũng không tránh đi, để nàng kề càng sát người mình. Nụ cười ôn nhu giả tạo trong đêm tối lúc nữ nhân không để ý câu lên thành một độ cung đầy mưu toan chết chóc. Nghĩ đến lần đó Phương Yên Lan bị tập kích đến nỗi rơi xuống vực trong địa phận Hoàng Kim Bảo, mà sự việc xảy ra ngày đó cũng có sự góp phần của lão cha nữ nhân này, Hân Ứng Hùng. Bạch Phi Tuyết chỉ hận một điều không thể giết chết cả nhà hắn ngay lúc đó. Hắn xoay người: "Hân cô nương...."

"Gọi ta Chỉ Đồng." Nữ tử nhận ra Bạch Phi Tuyết đối mình không hề chán ghét mà bày ra thái độ hòa ái thì trong lòng mừng như điên, nàng biết với nhan sắc của mình, sự trẻ trung xinh đẹp tài mạo song toàn, bất cứ nam nhân nào nhìn đến cũng sẽ gục ngã. Nghĩ chắc Bạch Phi Tuyết đã thực sự có ý tứ với mình, Hân Chỉ Đồng càng thêm ngông cuồng, hơi dựa vào lồng ngực ấm áp to lớn của hắn.

Bạch Phi Tuyết cũng không ôm nàng, cũng không đẩy nàng ra, chỉ nhẹ bên tai Hân Chỉ Đồng buông giọng: "Đêm cũng khá khuya, nàng nên trở về nghỉ ngơi."

Được hắn nhắc nhở, Hân Chỉ Đồng mới nhận ra thật sự đã trễ, nàng một thân nữ nhi, đêm khuya cùng nam nhân đứng nơi hoang vắng cũng không phải là chuyện hay ho lắm nên gương mặt xinh đẹp có chút ửng hồng thẹn thùng. "Bạch cung chủ không nhắc nhở ta suýt quên mất thời gian, ta phải quay về, người cũng nghỉ ngơi sớm." Rời khỏi lồng ngực nam nhân, Hân Chỉ Đồng lưu luyến nhìn hắn một chốc rồi mới nhẹ nhàng bước đi.

Lúc trở lại phòng Yên Lan đã nằm trên giường ngủ say, ngày hôm nay gặp lại thân nhân y thập phần vui vẻ, ở cùng hai người đến tối mịt mới để họ về phòng nên bản thân cũng có chút mệt mỏi. Chờ Bạch Phi Tuyết một lúc thấy hắn chưa trở về, Yên Lan liền lên giường nằm, định sẽ đợi thêm nhưng nằm một lúc y chìm vào giấc ngủ khi nào không hay. Đến lúc Bạch Phi Tuyết tiến đến, mở một góc chăn nằm vào y mới mơ hồ tỉnh lại, nhận ra ái nhân trở về liền phản xạ chui vào lòng hắn, người hắn có chút lạnh lẽo, y đưa tay kéo hắn sát vào trong, dịch chăn đấp cao lên vai hắn, lúc vòng tay qua vai Bạch Phi Tuyết thấy tóc hắn ươn ướt mới nhướng mi: "Khuya rồi ngươi còn tắm?"

Biết Yên Lan nhận ra tóc mình ướt đẫm, Bạch Phi Tuyết cũng sợ y sẽ lạnh liền một cơn gió lướt qua, mái tóc ẩm ướt đã khô ráo hoàn toàn, buông rủ trên bờ vai rộng. Lại kéo y nhập vào lồng ngực hắn ôm siết lấy y, ngón tay vuốt ve lên mặt Yên Lan, trượt một đường ra sau tai rồi luồn vào trong tóc: "Lúc quay về bị vật không sạch sẽ bám vào nên muốn tẩy một chút. Ngươi ngủ tiếp đi, ngủ ngon." Hôn lên môi y nụ hôn nhẹ nhàng mà sâu sắc, hắn cũng cùng y nhắm mắt nhập mộng.

Ngày luận bảo tàng đồ cuối cùng cũng đến, mọi người đến Nam Cung gia rất sớm, ngồi nơi chính sảnh hầu như đủ mặt các bang phái trong giang hồ, thập đại phái ngồi phía trên, lần lượt tiếp sau đó là các bang chúng nhỏ khác, cũng có nhiều người độc lai độc vãng không thuộc môn phái nào cũng đến nghe ngóng, các môn phái ngày trước vây đánh Phương Yên Lan thì không dám tới, chỉ có những người ngày đó không tham gia, tuy có chút ngượng ngùng nhưng sức hấp dẫn của bảo tàng đồ khiến lòng người ngứa ngáy, chịu không nổi liền đến đây. Hoàng Kim Bảo ngày đó hăng hái xông đến đòi chém đòi giết, Hân Ứng Hùng sau đó có gửi thư đến Bạch Phi Tuyết tạ lỗi nhưng vẫn là không dám đến.

Ngược lại, Hân Chỉ Đồng, con gái hắn, từ trước giờ luôn được xưng võ lâm đệ nhất mỹ nhân ít người được gặp nay lại xuất đầu lộ diện, nam nhân các môn phái nhìn thấy nàng, không ít người say mê, lúc nào vây quanh nàng cũng có vài người đến bắt chuyện hỏi thăm, Hân Chỉ Đồng cử chỉ e lệ nhưng không phải quá nhút nhát thẹn thùng, dù sao cũng là nữ tử giang hồ, đối người nói năng hòa nhã, điệu bộ duyên dáng trầm tĩnh, được lòng rất nhiều đại phái.

Thấy tất cả chờ đợi có chút sốt ruột, Nam Cung Xuyến mới đi ra, tiếp sau là Bạch Phi Tuyết, Phương Yên Lan, Phương Hạc, Yên Hà cùng cung chúng U Nguyệt Cung, Phi Tuyết Cung.

Mọi người đứng dậy, cung tay chào hỏi một phen, Bạch Phi Tuyết cũng ngồi xuống chỗ kề bên chủ vị là Nam Cung Xuyến, Yên Lan ngồi bên cạnh y, lúc này một bạch y nam nhân kề cận thiếu niên hắc sắc trường bào trên mặt che ngọc diện đã không còn làm người ta kinh ngạc, chỉ còn cảm khái hình ảnh này có bao nhiêu hòa hợp.

Tất cả dường như tập trung hết đến bên người Bạch Phi Tuyết và Phương Yên Lan nên không nhìn thấy một ánh mắt vừa nãy còn dịu dàng ưu nhã bây giờ đã lóe lên tia chán ghét cùng hận ý nhưng rất nhanh, Hân Chỉ Đồng nhắm lại, che đi thần tình thị huyết lúc mở mắt lần nữa, lại là một tiểu nữ dịu dàng đáng yêu.

"Ngày hôm nay, ta mạo muội thỉnh các vị bằng hữu đến đây cũng vì Bạch Cung chủ có lời muốn tuyên bố với các vị, hiện tại việc đã được ta làm xong, liền nhường ý lại cho Bạch Cung chủ." Nam Cung Xuyến nhìn Bạch Phi Tuyết gật đầu. Hắn liền tại vị trí đứng dậy, thân cao ngất nhìn lướt qua đại sảnh, từng người một, vẻ mặt tuy ôn hòa như xuân phong nhưng ánh mắt lạnh lẽo âm trầm, người ngồi đây đều nhất tề yên lặng không dám thở mạnh đợi hắn cất lời.

"Các người trước giờ rất muốn biết tin tức về bảo tàng?"

Bạch Phi Tuyết vừa nói ra, cả đạnh sảnh liền ồn ào nghị luận, nhưng nhanh chóng ngậm miệng nhìn hắn đợi hắn nói tiếp: " Chuyện xảy ra ở Hoàng Kim Bảo ta vẫn nhớ, ta tuyệt không muốn tình huống tương tự lại xảy đến với người của ta." Ba chữ 'người của ta' làm Yên Lan khẽ cười, mà những người khác đều biết hắn đang ám chỉ người nào cũng thầm khó chịu, chẳng hiểu vì sao một người cao cao tại thượng như Bạch Phi Tuyết, từ lâu xem như thoái ẩn giang hồ vậy mà vì một hậu bối tuy có chút tư sắc nhưng tuyệt không phải là cao thủ đệ nhất Phương Yên Lan làm cho điên đảo.

"Bảo tàng đồ, hiện đang nằm trong tay ta, các ngươi không cần đối người nào khác làm khó. Muốn đoạt tự nhiên liền đến chỗ ta đoạt lấy." Nói đoạn lấy trong tay áo ra một tấm da giơ lên, mảnh da thật mịn, không to không nhỏ, xem chừng còn có độ co giãn đàn hồi, màu sắc sáng rõ, ẩn ẩn hiện hiện hình vẽ màu xanh đậm, mảnh da cuộn tròn được Bạch Phi Tuyết tùy tiện cầm trên tay, cũng không sợ đột ngột có người xông lên cướp lấy.

Từ lúc hắn xuất ra bảo tàng đồ, mọi ánh nhìn đều tập trung vào đó, ánh mắt tò mò có nhưng phần nhiều là thèm khát đến đỏ mắt, chỉ hận không thể ngay tức khắc đoạt lấy làm của riêng mình.

Cũng không nói nhiều thêm, bỏ tấm da trở lại vào trong tay áo, liếc nhìn bao con mắt thất thần hắn không khỏi cười thầm, thế giang này có mấy ai vì danh lợi tiền tài mà dững dưng.

Nam Cung Xuyến nhìn thấy Bạch Phi Tuyết không nói thêm gì, mà chỉ ngồi xuống thưởng trà, bỏ mặt tất cả ánh mắt còn nhìn hắn như dò hỏi liền thở dài, đối phía dưới lên tiếng, kéo tất cả từ trạng thái thất thần quay về hiện thực: "Các vị, nói đến lai lịch của bảo tàng thì ta được kể..."

Nam Cung Xuyến kể lại lai lịch bảo tàng đã được Bạch Phi Tuyết nói cho y từ trước, kéo đi sự chú ý của mọi người ra khỏi tay áo của hắn.

"Thì ra là như vậy!" Người Thiếu Lâm tự đều là người xuất gia, đối tiền tài địa vị sớm đã không màng, chỉ là vì cái này dấy lên trong giang hồ quá nhiều chuyện nên muốn đến nhìn một cái, biết được chân tướng thì không cần ở lại huống chi Thiếu Lâm tự xưa nay đối hoàng thất có mối liên hệ sâu sắc nghe nói bảo tàng là một phần quốc khố thì không muốn dây dưa tiếp, liền nói vài câu rồi cáo từ.

Nam Cung Xuyến đúng là võ lâm minh chủ, ăn nói chừng mực, không cao ngạo cũng không xiểm nịnh sợ hãi. Tuy Bạch Phi Tuyết muốn công bố tin tức này, nhưng đều là do Nam Cung Xuyến nói giúp.

"Đến đây, các vị có lẽ đã thỏa mãn về chân tướng sự việc. Ta cùng Bạch Cung Chủ đã bàn tính xong, thầm nghĩ bảo tàng đồ này nếu cứ chỉ một người giữ thì nhất định lại xảy ra tranh chấp, thế nào cũng gây náo loạn võ lâm nên đành ra một chủ ý."

Hắn phất tay, người hầu bên trong bưng ra một cái khây, bên trên là rất nhiều cuộn giấy chất chồng.

"Ta được sự đồng ý của Bạch cung chủ, đem bảo tàng đồ sao chép thành rất nhiều bản, về độ chính xác các vị cứ yên tâm, ta tuyệt đối bảo đảm không một chỗ sai sót." Hạ nhân bắt đầu đem những cuộn giấy phân phát cho từng người trong sảnh, ngay cả những kẻ sợ uy Bạch Phi Tuyết không dám đến xem cũng được người ta đem đến tận nhà.

"Nếu các vị không tin có thể cùng ta đối chiếu." Nam Cung Xuyến mượn lại mảnh da từ Bạch Phi Tuyết mở ra giơ lên cho mọi người đều nhìn thấy, tất cả đều chăm chú nhìn qua rồi so lại với bản sao chép trên tay. Tất cả bọn họ đều là người có võ công, chỉ cần liếc qua, liền thấy bản sao giống hệt bản chỉnh, chỉ khác chất liệu mà thôi. Trong lòng ai cũng khấp khởi không yên, muốn cái đại hội này mau mau kết thúc để tự do đi tìm kiếm bảo tàng.

"Bây giờ các môn phải lớn nhỏ trong võ lâm đều có bản sao chép này, sau này không cẩn vì một miếng da mà náo loạn, nghiên cứu tìm hiểu thế nào là tùy các vị, Bạch cung chủ không có ý kiến."

Nói vậy tức là bảo tàng này ai muốn chiếm đều được, không sợ có người canh chừng bảo hộ, vậy tốt, qua ngày hôm nay, có thể là ngay sau khi ra khỏi sảnh này liền chạy đi đào xới.

Phương Yên Lan cùng hai người Yên Hà, Phương Hạc bất ngờ vì bảo tàng giá trị như vậy Bạch Phi Tuyết lại thoải mái sao ra một đống phân phát ra ngoài như cáo thị, thật sự không còn gì để nói.

Lúc chỉ còn lại hai người trong gian phòng riêng, Phương Yên Lan vạch ra bảo tàng đồ ngắm nghía. Miếng da này nhìn qua có chút như da người, nhưng cũng không hoàn toàn giống, hình vẽ màu xanh đen không phải vẽ bằng mực mà là hình xăm.

"Đó là da giao nhân( người cá), Long tộc hiện tại đối giao nhân không có nhiều thích thú nữa, nhưng lúc xưa, khi ta còn chưa sinh ra thì được Long tộc rất yêu thích, người Long tộc cùng giao nhân hôn phối rất nhiều, giao nhân trong cuộc đời có một lần thay da, không phải giống xà khô đi rồi bong ra mà chính là lột da sống."

"Đáng sợ như vậy?" Yên Lan lắng nghe mà rùng mình.

Bạch Phi Tuyết cười ôn nhu vuốt ve tóc y: "Đã là dị tộc, đều có vài điều đặc biệt riêng. Giao nhân muốn lớn lên, muốn trở nên xinh đẹp động lòng người thì phải trãi qua một lần đau đớn chết đi sống lại. Vì thế giao nhân nào cũng xem lớp da cũ cực kì quí giá, nếu đã tặng, thì người nhận phải là người giao nhân đó thực sự coi trọng."

Phương Yên Lan thở ra, là tự mình lột, không phải bị người giết chết lấy da. Là người tinh thông y thuật, Phương Yên Lan không sợ hãi những việc này, tính cách y cũng không phải hiền lành thiện lương nhưng đối những hành động lột da xẻ thịt cũng không thích thú, dù sao kiếp trước cũng sống trong xã hội pháp trị, hàng động mang tính chất man rợ y rất chán ghét.

Xem kĩ từng chi tiết trên mảnh da, Yên Lan rút ra kết luận, dù Bạch Phi Tuyết có sao chép ra bao nhiêu bản rãi trên đường thì người ta cũng khó lòng mà đến được nơi cất giấu bảo tàng, bởi từng kí hiệu chữ viết trên đó đều là dùng một loại ngôn ngữ mà y chưa từng thấy, y cũng chắc chắn trong giang hồ cũng chưa ai từng thấy trước đây. Nếu chỉ đựa vào hình vẽ đồi núi trùng điệp và những đường ngoằn ngòe trên đó cũng khó lòng biết được đó là đâu. Huống chi còn thêm một đoạn đường dài trong bí cung.

Từ phía sau, Bạch Phi Tuyết vòng tay ôm lấy y kéo vào lòng, kề cằm lên vai y, mặt hai người gần sát bên nhau, mũi hắn hơi cọ vào bên má Phương Yên Lan, phả ra hơi thở ấm áp. Xúc cảm hai gương mặt chạm nhau khiến y mất tập trung, trái tim đập dường như nhanh hơn. "Ngươi có hứng thú tới đó xem qua? Nếu muốn ta dẫn ngươi đi. Hoặc ngươi có muốn học thêm chữ viết dị tộc?"

Chỉ cần xoay nhẹ là chóp mũi hai người liền chạm nhau, hơi thở thơm tho hòa quyện, Phương Yên Lan nhìn vào mắt hắn khẽ cười: "Chữ viết của ngươi ta từ từ lĩnh hội, dù sao cũng còn rất nhiều thời gian, còn với thứ vô dụng này, đến đó cũng chỉ phiền phức thêm."

Tùy tiện ném mảnh da lên thư trác, Yên Lan xoay người vòng tay qua cồ hắn, thân thể dựa sát vào nhau, vòng tay ôm ấp nhẹ nhàng di chuyển dần thành những lần vuốt ve nhau qua lớp y phục dày, hơi thở càng gần, bờ môi càng thiếp lại. "So với thứ kia, ta hiện tại đối ngươi có chú ý nhiều hơn trăm lần." Hôn khẽ lên môi hắn, y thì thầm câu dẫn: "Từ lúc quay về, ta chưa hảo hảo đền bù cho ngươi nha. Thân thể ta đã hoàn toàn hồi phục, ngươi...cứ tự nhên hưởng dụng."

Nói đoạn, y cảm thấy bàn tay hắn ôm lấy thân mình càng siết chặc, bàn tay to lớn chạy dọc theo cơ thể mơn trớn từng tất. Mạnh mẽ mà gắp gáp, hơi thờ bên tai trở nên nặng nề, nhiệt độ không khí có chút lạnh lẽo giờ đây lại nóng rực khiến y đang vận mấy tầng y phục cảm thấy áp bức kì lạ.

"Ngươi đang câu dẫn ta?" Hơi rời ra, Bạch Phi Tuyết nhìn sâu vào mắt y, đem hình ảnh Phương Yên Lan phản chiếu trong đó, làm y nhận ta, gương mặt mình giờ đây yêu mị đến nhường nào: "Ta..."

Bờ môi bị chặn lại, Bạch Phi Tuyết mút nhẹ rồi duyện hôn, đến lúc hơi thở y trở nên rối loạn mới rời ra một chút: "Đừng nói thêm gì nữa...Tất cả để ta."

Dứt lời, hắn ôm y lên, trong chớp mắt, hình ảnh mỹ diễm của hai người một đen một trắng bỗng nhiên tiêu thất nơi đây đã xuất hiện kề bên mộc sàn đàng kia, nam nhân áo trắng đem thiếu niên hắc sắc cẩm bào đặt lên giương, mành che buông xuống, theo cơn gió cuối thu lây động ẩn ẩn hiện hiện hắc bạch quấn lấy nhau ngã vào trong giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro