Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Yên Lan chầm chậm mở mắt ra, bên tai dường như nghe được tiếng đàn tranh. Âm thanh tao nhã mượt mà lúc xa lúc gần điểm điểm những nhịp ngừng nghỉ tạo nên một khúc nhạc mang trong đó có vui tươi lẫn trầm ngâm.

Yên Lan cũng là người khá hiểu âm luật, nghe qua đã đoán được tâm ý người đánh đàn, người này hiện tại tâm trạng rối bời, cũng vì vui sướng mà lo âu, cũng vì lo âu mà trầm ngâm nhưng tất cả không che dấu được niềm sung sướng tràn ngập trong lòng, có thể nói thập phần mâu thuẫn.

Cơ thể đang đau nhức dần dần dịu lại, y nằm như vậy một lúc lâu, đến khi thanh tranh đã dứt mới bừng tỉnh đưa mắt nhìn xung quanh. Căn phòng rộng rãi được bài trí u nhã, khói trắng tỏa ra từ lư hương trầm bay là đà. Yên Lan hít một chút, đó là mùi thơm của Tĩnh tâm lan và trúc xanh hợp lại. Loại hoa lan này rất quí hiếm khó tìm, là một cống phẩm trong triều đình, bởi vậy chỉ có hoàng tộc mới có được.

Y cũng thật thích mùi hương hoa lan này nên thường đến Tú Phương Lâu, ở lì trong phòng của Tiêu Phùng, hoa khôi đệ nhất thanh lâu này. Tiểu Phùng là bằng hữu của y, trước đây tình cờ quen biết một khách nhân, người này đã hào phóng tặng rất nhiều trầm hương hoa lan này cho nàng. Cũng từ đó, nàng ôm tương tư người khách nọ, nhưng chờ đợi đến nay đã ba năm, người kia vẫn không một lần quay lại. Nhân sinh bi ai chỉ vì một chữ tình. Yên Lan lắc đầu...nhớ đến một câu trong thiền môn, " đời là bể khổ, tình là dây oan." Biết là đau khổ, biết là oan nghiệt, nhưng có mấy người dứt bỏ được chữ tình?

Nâng người ngồi dậy, hai chân đã được trị thương băng bó rất tốt. Tập trung tinh thần nhớ lại chuyện trước khi ngất đi, hình như cảm thấy có ai đó đi đến gần, rồi cơ thể bỗng nhiên trở nên bồng bềnh. Có thể đoán được nơi này chính là chỗ ở của chủ nhân trận pháp kia đi. Vậy cuối cùng là y may mắn được cứu hay là đang có chuyện gì đó nan khan đang chờ y ở phía trước?

Trong lòng đầy sự nghi hoặc, căn phòng này rất sạch sẽ xa hoa, không thể dùng để giam cầm địch nhân, cũng không thể chứng minh người ta có ý tốt với mình. Yên Lan hiện tại tuy mười lăm tuổi nhưng mà cũng không tính là đứa trẻ ngốc, những tháng năm sống tha hương không có người thân bên cạnh, mặc dù cuộc sống không phải quá khắc nghiệt nhưng cũng đầy rẩy mưu tính thiệt hơn. Đến kiếp này, từ nhỏ đã được hai vị cữu thúc ủng trong lòng, nâng trên tay sợ rớt ngậm trong miệng sợ tan, nên lâu dần y cũng sớm không còn nghĩ đến đoạn thời gian kiếp trước cũng như bản thân đã thay đổi rất nhiều, nhưng hiện thân tại giang hồ, bản năng cảnh giác lại phục hồi.

Đúng lúc y muốn bỏ chân xuống giường đi ra ngoài thì cửa phòng chi nha một tiếng mở ra. Một nữ tử vận thanh y bước vào, phía sau có hai nha hoàn bưng khay gỗ đi theo.

Nữ tử vận thanh y cung kính đối y nói: "Phương công tử, cung chủ có dặn dò Thanh Ca, khi nào người tỉnh dậy liền mang cháo tổ yến đến cho Phương công tử dùng."

Nói xong nàng phất tay, nha hoàn phía sau bưng đến trước mặt Yên Lan một chén cháo tổ yến thơm ngào ngạt. Không nhắc tới thì thôi, nhìn thấy mỹ thực trước mắt y cũng liền thấy đói. Cũng không cần khách khí đón lấy đưa lên mũi ngửi qua rồi dùng muỗng khẽ đảo vài lần, xong mới múc từng chút cho vào miệng. Thanh Ca đứng bên cạnh nhìn động tác của y có chút bất khả tư nghị lên tiếng: "Phương công tử quả thật cẩn thận. Không lẽ người nghĩ cung chủ đã ra tay cứu ngươi rồi còn rấp tâm hạ độc sao?" Lời nói có chút tức giận, cũng có chút mỉa mai.

Phương Yên Lan ăn xong chén cháo, đặt cái bát không lên khay của nha hoàn đứng cạnh, một nha hoàn khác tiến lên đưa cho y chung trà nóng. Yên Lan vẫn điềm nhiên lập lại động tác, đầu tiên là khẽ ngữi hương trà, tiếp theo dùng nấp chung khiêu khiêu xác trà sang một bên, nhìn màu nước bên trong rồi mới nhấp một ngụm. Hành động đó không khác gì quá trình thưởng trà là mấy, nhưng mà cái cách y tỉ mĩ xem xét xác trà cùng màu của trà thì rõ ràng đang kiểm tra độc. Tất cả thu vào mắt nàng, khiến gương mặt xinh đẹp của nàng càng khó coi hơn.

Buông chén trà, Yên Lan mới hướng Thanh Ca cười ôn hòa: "Thanh Ca cô nương, ngươi đừng tức giận, tại hạ không có ý nghi ngờ trong thức ăn nước uống của các vị có thứ gì không đúng, chỉ vì đó là thói quen của Phương mỗ, dù cho là ở tại gia của ta, ta vẫn làm như vậy." Với lại nếu có hạ độc y cũng không cần lo, dù sao từ nhỏ đã tiếp xúc qua nhiều, cơ thể đã gần như bách độc bất xâm.

Nghe Yên Lan điềm đạm giải thích, sắc mặt Thanh Ca đã có phần hòa hoãn: "Vậy Phương công tử người nghĩ ngơi đi, cung chủ nói sẽ sớm tìm cách giải cổ độc trên người công tử."

"Đa tạ Thanh Ca cô nương nhắc nhở."

Hai nha hoàn đã đi ra ngoài đứng chờ, Thanh Ca cũng vừa định đi ra theo thì Yên Lan liền gọi lại: "Phương công tử , ngươi còn có việc gì sao?"

Phương Yên Lan hơi ngập ngừng, nhưng cũng nhỏ nhẹ hỏi: "Thanh Ca cô nương, ngươi có thể cho ta biết, nơi này là chỗ nào không?"

Thanh Ca có hơi sửng sốt một chút hỏi ngược lại y: "Phương công tử thật không biết?"

Yên Lan cười khổ: "Ta thật sự là không biết!" Nói đùa, làm sao y biết chổ này là chỗ quái nào chứ, y đã đến đây lần nào đâu.

"Nơi này là Phi Tuyết cung. Ngươi đang ở trong Tử Trúc tiểu cư của cung chủ." Nói đoạn nàng không cần nhìn nét mặt kinh nghi của Yên Lan liền quay người ra ngoài khép cửa lại.

Chờ cho bên ngoài thật sự yên lặng, Yên Lan mới nằm trở lại giường. Trong lòng không khỏi sinh ra càng nhiều nghi hoặc. Nhìn thái độ của nữ tử áo xanh lúc đó có vẽ như nàng nghĩ y thật sự biết chỗ này, nhưng y quả thật không biết, còn có cung chủ mà nàng nhắc tới, có phải ý nàng là Bạch Phi Tuyết? Không lẽ lúc đó y đã vô tình xông vào trận pháp của Phi Tuyết cung vừa khéo được Bạch Phi Tuyết nhìn thấy ra tay cứu giúp. Tình huống này cũng chỉ có thể giải thích như vậy, nhưng thái độ của nữ tử kia y cũng không làm sao lý giải được.

Đưa tay sờ sờ lên mặt, hoàn hảo, mặt nạ vẫn còn. Y không lạ gì nữ tử kia biết y là Phương Yên Lan, bởi trên đời này chỉ có một người mang mặt nạ bằng ngọc, vận huyền cẩm trường bào, tóc trắng, ôm một cây cổ tỳ bà. Yên Lan cũng không có ý định che dấu thân phận của mình. Qui tắc của y phàm làm việc gì, là thiện hay ác, cũng phải quang minh chính đại mà thừa nhận. Cũng do vậy mà từ lúc xuất giang hồ, bằng hữu thì không có mấy ai, mà cừu nhân thì càng lúc càng nhiều. Xem ra sau lần này, y cần phải hảo hảo kiểm điểm lại chính mình.

Tự kiểm tra mạch tượng một chút liền yên tâm. Dù sao lần phát tác tiếp theo cũng phải hai ngày sau, suy nghĩ quá nhiểu chỉ thêm phiền não. Tâm tình phút chốc được thả lỏng, Yên Lan lại thiếp đi, lần này y thật sự ngủ rất sâu.

Đến ngày hôm sau, sáng sớm Thanh Ca cùng mấy nha hoàn đi vào giúp y thay dược vết thương ở chân, nhìn qua dược liệu được phối rất chuẩn, y biết người trong cung này cũng am hiểu về dược không phải tầm thường.

Thay thuốc xong, Thanh Ca gọi người mang tảo thiện vào, lại đỡ y đến bàn ngồi xuống. Phương Yên Lan cũng không có nhiều lời mà yên lặng dùng thiện. Xong, trước khi nàng đi ra ngoài, y mới đối nàng hỏi thăm một chút. Mới biết cung chủ của Phi Tuyết cung hiện có việc phải đi ra ngoài, có lẽ đến tối mới trở về, lại nói Yên Lan cần nghỉ ngơi, ngày mai cung chủ sẽ đến gặp y.

Biết rõ sự tình, y cũng không lưu nàng lại. Mọi chuyện đợi đến lúc gặp cung chủ Phi Tuyết cung rồi tính. Ngồi trong phòng không làm gì cũng thấy nhàm chán, y cầm lấy U Huyền của mình đến bên cửa sổ ngồi. Bên ngoài cửa sổ là một hoa viên xinh đẹp. Nắng không quá gay gắt, những thân trúc nhỏ mềm mại đung đưa nhè nhẹ theo làn gió, dưới gốc là những loại hoa lạ mà y không biết tên đang khoe sắc, không quá nhiều màu loạn thành một đoàn, là chỉ là vài màu sắc nhàn nhạc u nhã. Tiếng chim hót thánh thót vang vang làm Yên Lan thích thú. Ở U Nguyệt cung, vì địa thế trên núi cao nên nhiệt độ thấp, chỉ có thể trồng hoa mai,cảnh sắc không được phong phú như nơi này.

Chỉnh lại dây đàn, y thoải mái tấu lên vài tiểu khúc giải sầu. Âm ma mà y tạo ra có thể một lúc giết rất nhiều người, lại có thể nhiễu loạn nhân tâm, nhưng nếu không sử dụng nội công cùng chiêu thức thì âm thanh của U Huyền lại làm người ta mê mẩn, một thân công phu tỳ bà của đệ nhất hoa khôi Tú Phương Lâu, Tiêu Phùng được người ta ngưỡng mộ đều do một tay y chỉ điểm mà thành.Trong lúc tấu khúc đột nhiên Yên Lan nhớ đến khoảng thời gian ở U Nguyệt Cung, cũng đã lâu y chưa về cung, không biết hai người kia có nhớ đến y.

Lúc còn nhỏ, vì cùng phụ mẫu trãi qua một phen gió tuyết, ở ngoài trời lạnh quá lâu nên cơ thể hư nhược. Thúc thúc y Phương Hạc tùy thời lúc nào cũng phối dươc giúp y điều dưỡng thân thể. Tất cả các loại võ công đều thuôc chí dương, cơ thể phải thật hảo mới mong thành tựu, còn cơ thể y lại âm hàn chí âm nên không thích hợp luyện võ. Biết được chuyện đó, y thật rất thất vọng. Kiếp trước vì yếu đuối nên không thể tự bảo vệ mình, kiếp này chỉ mong được một thân công phu hộ thể, cũng tan thành mây khói. Tuy không nói ra nhưng y vẫn lén thở dài.

Cữu cữu thấy đứa nhỏ đáng yêu cứ lén thở ngắn than dài nên đốc sức tìm kiếm một loại công phu thích hợp với y. Cuối cùng cũng tìm được Tỳ bà âm tịch, loại công phu này chí âm rất phù hợp với thể chất của y lúc đó, nhưng từ trăm năm trước, bí tịch này đều là dành cho nữ nhân luyện, y là nam nhân nên cữu cữu nói không biết có gì trở ngại hay không.

Tất nhiên, Phương Yên Lan cũng không để ý nam nhân luyện loại công phu này có gì kì quái. Lúc trước đọc Tiếu Ngạo Giang Hồ, nhân vật Đông Phương Bất Bại không phải cũng là nam nhân nhưng vẫn luyện một thân công phu sử tú hoa châm đó sao, cũng thành một đại nhân vật.

Có được tịch, y ngày đên ôm lấy sách cùng với tỳ bà cổ U Huyền là của mẫu thân để lại khổ luyện. Bởi vì là nam nhân, có một số điều hạn chế nên y luyện thật vất vả, nhưng y lại càng quyết tâm, thù phụ mẫu, y phải tự mình báo. Thượng Quan thế gia không phải là dễ đối phó, tuy không phải võ lâm minh chủ, nhưng cũng là quyền khuynh thiên hạ trong giới bạch đạo.

Vừa luyện công vừa theo Phương Hạc và Yên Hà học y thuật cùng độc thuật. Tư chất y vốn thông minh nên không bao lâu đã lãnh hội xong thành tựu của hai người. Trước khi chính thức bước vào giang hồ, Yên Lan quyết định bế quan bức phá tầng cuối cùng của Tỳ bà âm tịch, sau bốn tháng y cuối cùng cũng thành công, nhưng để phá được tầng cuối cùng này. Cơ thể y thay đổi rất nhiều, tóc biến thành ngân bạch, cơ thể mềm dẻo hơn, lúc di chuyển có phần uyển chuyển. Mà giữa trán cũng xuất hiện một đạo chu sa chí ở mi tâm (nốt rùi đỏ ở giữa hai hàng lông mày).

Với sự thay đổi đó Yên Lan cũng không quá để tâm, dù sao y cũng thích tóc màu bạch kim, kiếp trước vẫn hay đi nhuộm tóc màu đó, hiện tại như vầy cũng thật ưng ý. Da dẻ có mịn màn trắng nõn không phải rất tốt sao, lại nói cái dáng đi này còn đẹp hơn đám nam người mẫu dưới trướng y đi, vậy quá tốt rồi. (Viên Viên: TT^TT, Lan nhi à, không sợ người ta nói ngươi pê sao? Yên Lan, đá một phát: câm miệng, không được dùng từ thô thiển như vậy, ta là gay, không phải pê. Viên viên, ôm mông: Không phải ý nghĩa đều giống nhau sau...)

Dạo xong vài tiểu khúc, cảm thấy tâm tình mỹ mãn, Yên Lan lại quay về giường, cơ thể hiện tại không thể vận công điều tức lại thên độc trùng hành hạ nên có phần mệt mõi. Chớp mắt liền nhập mộng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro