Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này theo ta là H đậm, mong mọi người chuẩn bị đầy đủ dụng cụ ( khăn giấy, xô hứng, thuốc trợ tim,...) rồi hãy đi vào xem!

Chương 27

"Tùy vào y thôi, ta không có ý kiến."

"Cũng như ta đã nói, cơ thể ngươi biến đổi là do ngươi luyện tà công, ngươi cũng biết luyện thứ đó sẽ làm cơ thể biến đổi nên đã dùng mọi cách ép buộc giữ lại dung mạo trước đây, nhưng đáng tiếc là ngươi chỉ có thể giữ lại một nữa, còn một nữa sẽ vì độc hắc thù mà lão hóa dần."

Đứng dậy đi đến thư trác lấy một phần công văn, y mở ra: "Ta đã kiểm tra, bên trong ngươi vẫn bình thường, chỉ có phần da bên ngoài là bị lão hóa, muốn phục hồi là không có khả năng, nhưng muốn phục dung thì còn có cách khác, chính là ghép da."

"Ghép da?" Cổ Nặc Sứ nhíu mày: "Chính là dùng da người sống để thay thế?"

"Ân, đúng là như vậy, nhưng không nhất thiết phải dùng da người sống, người vừa mới chết cũng có thể dùng."

Biết Hạ Tử Thanh trước nay không thích thân cận người khác, lại thêm kí ức đáng sợ kia nên Cổ Nặc Sứ có chút hoang mang, hắn không biết y có đồng ý dùng da người khác để thay thế lên người chính mình hay không. " Vậy dùng da của ta đi."

"Ngươi điên rồi." Hạ Tử Thanh quát lớn, âm vực cao như xé rách màng nhĩ mọi người: "Ta có chết cũng không muốn ngươi hy sinh vì ta đến vậy." Lần đầu tiên kể từ khi gặp lại, y chủ động nắm lấy tay hắn, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: "Sứ..."

Hạ Tử Thanh thâm tình gọi hắn, ánh mắt đỏ ngầu không còn tia quỷ dị mà trở nên nhu hòa, trong đó toát ra một mạc thâm tình ôn nhu làm cho hắn có chút kích động lại kinh hỉ: " Kể từ khi đồng ý trị liệu thì ta đã muốn thử bắt đầu lại với ngươi. Dù cho không còn cách nào phục hồi thân thể, nếu ngươi còn muốn ta, ta sẽ để ngươi chạm vào. Ngươi đã đối với ta si tình như thế vậy vì lý do gì ta còn chần chừ không dứt. Sứ, ngươi có thể vì ta chấp nhận từ bỏ tất cả, vậy tại sao ta không thể vì ngươi mà để y dùng da kẻ khác thay lên người mình, chỉ cần ngươi không chê ta là một thứ chấp vá..."

"Ta không ngại, Tiểu Thanh, ta thực sự không ngại."

Quay sang Phương Yên Lan, Hạ Tử Thanh gật đầu: "Ta chấp nhận cách thay da này, ngươi có chủ ý gì không?"

"Da của ngươi trước đây không giống da nam nhân mà có phần thiên về nữ tử. Ta đã điều tra, trong thành có một nữ nhân, năm nay mười sáu tuổi, nàng không đẹp nhưng da dẻ của nàng lại có phần tương đồng với ngươi, nàng mắc tâm bệnh tử nhỏ sống không quá vài ngày nữa. Nữ tử này là cô nhi không ngại thân nhân dây dưa, ta đã cho người mang nàng về Lan Kỳ bảo, khi nào thời cơ đến ta sẽ thay da cho ngươi." (tâm bệnh = bệnh tim)

"Ân, mọi việc ngươi cứ tự nhiên an bài." Không nói thêm, cả hai cáo từ rồi quay trở về, ba huynh đệ họ Lâu cũng lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Yên Lan và Bạch Phi Tuyết.

"Ngươi còn lo lắng chuyện gì?"

Vòng tay qua người Phương Yên Lan, Bạch Phi Tuyết ôm lấy y từ phía sau, cơ thể to lớn cường tráng bao bọc lấy thân hình nhỏ bé của y, đem y dung nhập vào lòng mình.

Phương Yên Lan cũng dựa sát vào ngực hắn, quay đầu lại: "Ngươi có từng nghe đến 'kí ức tế bào'"?

Tuy hỏi như vậy nhưng y biết Bạch Phi Tuyết chưa từng nghe qua định nghĩa này, bởi vì chỉ có người sống trong thời hiện đại mới biết 'tế bào' là gì. Quay ra ngoài cửa sổ, đưa tay lên ôm lấy cánh tay nam nhân bạch y đang vòng quanh người mình, Yên Lan giải thích: " Mọi vật dù lớn hay nhỏ, là cỏ cây hay động vật, ngay cả con người đều được cấu tạo bởi những tế bào rất nhỏ. Mà mỗi tế bào đó lại mang một năng lượng và kí ức của bản thể mà nó hợp thành, một khi tế bào còn sống thì ký ức còn tồn tại và nó sẽ tiếp tục hoạt động khi tế bào mang nó được thay thế vào cơ thể mới..."

"Ngươi đang lo sợ kí ức của nữ nhân kia sẽ ảnh hưởng đến Hạ Tử Thanh sau khi ngươi thay da cho y? Lúc trước ta nghĩ ngươi thích nghiên cứu y thuật, nên ta đã phái người mang mấy quyển y thư ở chỗ ta đến, có lẽ sẽ giúp ích cho ngươi."

Trong lòng Phương Yên Lan quả thật chính là đang lo lắng điều này, tuy y nói ra cho hắn biết nhưng không nghĩ hắn sẽ hiểu rõ, chỉ là y đơn giản muốn trò chuyện.

"Tuyết, đôi khi ta tự hỏi, trên đời này có điều gì mà ngươi không biết."

Đan ngón tay vào mái tóc ngân bạch lấp lánh như tơ dưới ánh mặt trời, hắn cười khẽ: "Tất nhiên có chuyện ta không biết, ta cũng không phải thần tiên. Chỉ là ta sống lâu một chút, nhìn thấy nhiều, nghe thấy nhiều."

"Vậy ngươi đã sống được bao nhiêu lâu rồi?"

Nâng cằm y lên, hắn nhìn vào mắt y, y cười vẫn không thay đổi, đôi mắt hắn quả thật rất đen, lại sâu thâm thẳm. Mỗi lần nhìn vào đó, y không khỏi có chút hoảng sợ vì lực lượng cường đại tóat ra từ nơi đó, dường như nhìn thấu triệt tất cả thế gian: "Ngươi có hứng thú muốn biết? Vậy ngươi thử đoán."

Không lẩn tránh ánh mắt Bạch Phi Tuyết, y mỉm cười: "Ta không muốn suy đoán, bởi vì ta nghĩ ta đoán không tới." Nhắm mắt lại, xoay người tựa đầu vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ có chút chậm rãi hơn so với người bình thường. "Có phải không?"

Tiếng cười từ tính vang lên làm thân thể y hơi chấn động một chút, cảm nhận bàn tay to lớn đang vuốt ve sau lưng mình. "Ngươi có biết , điều ta rõ ràng nhất lại không rõ nhất chính là ngươi. Lan của ta."

Theo từng cử chỉ ôn nhuận dịu dàng sau lưng, Phương Yên Lan cảm thấy thân thể như bị châm lửa, vươn người lên ngậm lấy môi Bạch Phi Tuyết, y nhẹ nhàng mút vào. Âm thanh nhỏ vụng làm bùng cháy dục niệm trong lòng.

"Lan..." Bạch Phi Tuyết siết chặt cánh tay, chủ động cúi xuống đoạt quyền. Nụ hôn chậm rãi dần trở nên kịch liệt, tiếng thở dốc vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

Kéo lấy y dựa vào thư trác, hắn liếm hai cánh môi đỏ mọng hơi sưng trượt xuống cổ rồi cắn xuống. "Ân." Y hơi ngước lên để hắn gậm cắn cổ mình, xúc cảm đau đớn hòa cùng hơi thở thơm ngát tạo thành thứ dược tính kích tình.

Bạch Phi Tuyết vùi đầu vào cổ y hút lấy hương thơm thanh mát kèm theo một tư vị mà chỉ có mình hắn mới ngửi ra được, "Thật ngọt ngào." Lời nói ám trầm thì thầm bên tai Yên Lan.

"Ân?"

"Ta nói cơ thể ngươi thật ngọt ngào. Ta rất thích."

Bàn tay đang đặt trước ngực hắn trượt vào trong vạt áo, sờ lên vòm ngực săn cứng, xúc cảm dưới lòng bàn tay truyền đến khiến y hít thở không thông, càng vuốt ve hắn, y như càng bị mê hoặc, bàn tay nhỏ hơi run rẩy vươn ra phía sau cổ áo tìm kiếm tấm lưng trần trơn bóng.

"Tuyết...ta muốn ngươi, ta muốn ngươi."

Lời nói xem lẫn với tiếng hít thở, Phương Yên Lan gấp gáp kề sát vào người Bạch Phi Tuyết như muốn càng nhiều va chạm. Bàn tay còn lại vung lên muốn vòng qua cổ nam nhân nhưng lúc lướt qua thắc lưng hắn vô tình ngón út của y vướn vào hoa cài, bình thường hoa cài nơi thắt lưng hắn nhìn rất phức tạp, nhưng không hiểu sao y chỉ mới kéo nhẹ đã làm cho nó bung ra, khiến đai lưng rơi xuống.

Yên Lan xoay người làm Bạch Phi Tuyết đổi chổ với y tựa hờ vào thư trác. Hai vạt áo cũng theo đó bán khai, để lộ bờ ngực trắng bạch, dưới ánh nắng chiều màu trắng tuyết nhuộm thành một màu đồng cổ hấp dẫn ánh nhìn của y.

Ánh mắt hắn trở nên mị hoặc vô cùng, Bạch Phi Tuyết không có nhiều cử động, chỉ thuận theo y ghé vào mép bàn, hai tay chống lên thư trác hơi hơi ngẩn đầu làm cơ thể tạo thành đường cong quyến rũ, hai vạt áo bán mở theo cử động rất nhẹ đó mà trượt xuống làm thân trên của hắn hoàn toàn xích lõa.

Nhìn qua y, hắn nở nụ cười không phải ôn nhu mà thập phần câu dẫn: "Không phải ngươi nói muốn ta? Đến đây đi."

Một bên môi Bạch Phi Tuyết bị y cắn chảy máu lúc nãy giờ còn lại một vết thương màu đỏ, hắn vươn lưỡi khẽ liếm lên nơi đó, nhưng ánh mắt vẫn không hề rời thân ảnh thiếu niên.

Hành động kia như một quả bom nổ mạnh trong đầu, Phương Yên Lan xông đến, ôm lấy hắn hôn lên môi, như mê muội, như điên cuồng, nụ hôn ướt át đi dần xuống cổ xuống xương quai xanh tinh mỹ rồi chậm rãi đi qua bờ ngực, từng nơi bờ môi y đi qua đều để lại những dấu hồn ngân đỏ thẩm.

Thở mạnh, Bạch Phi Tuyết hơi híp mắt nhìn thiếu niên đang điên cuồng cắn mút lên làn da mình, khóe môi hơi nhếch, tạo thành tiếu ý xem lẫn khoái cảm cùng dục niệm chiếm đoạt. Bạch Phi Tuyết rất hiểu y, hắn biết mình phải làm cái gì để y hưng phấn , hắn cũng rất biết cách dẫn dắt, hắn biết làm sao để Yên Lan lâm vào mê võng mà hắn bày ra.

Đối một nam nhân cường thế lại địa vị như Bạch Phi Tuyết, chỉ cần liếc mắt thì có bao nhiêu người tự nguyện quì xuống dưới chân, hắn không không cần phải bỏ công sức ra để câu dẫn một người nhưng đối với Phương Yên Lan thì lại khác, Bạch Phi Tuyết hắn sẵn sàng làm ra vài cử chỉ nói ra những lời nhầm mê hoặc y.

Phương Yên Lan cũng biết Bạch Phi Tuyết không phải như bề ngoài cao cao tại thượng, như thần quân ôn nhuận nhìn chúng sinh với ánh mắt từ bi. Mà hắn chính là xem lẫn giữa cái thiện và ác, như thần mà cũng như ma. Y nhận ra nhưng không cách nào vùng thoát khỏi lưới tình mà hắn giăng ra, như con côn trùng ngu muội vướng vào lưới nhện không cách thoát thân, chỉ chờ đến ngày hiến dâng tất cả. Nhưng Bạch Phi Tuyết hắn cũng không phải là một con nhện độc cắn nuốt con mồi một lần để hóa sanh cho nó. Mà dùng tình yêu, sự ôn nhu giữ chặt y, đem y dung nhập vào tâm tủy. Khiến cho cả hai đều rất công bằng mà dung hòa vào nhau.

Y bị hắn làm cho mê hoặc, nhưng hắn cũng nguyện vì y trả giá hết thảy.

Bàn tay nhỏ vội vàng tìm đến thắt lưng Bạch Phi Tuyết giải khai hạ y làm cho toàn thân hắn bại lộ trước mắt mình. Dục vọng bị kiềm nén được giải thoát, Phương Yên Lan quì xuống cầm lấy thứ rực nóng to lớn kia, như tôn thờ mà chậm rãi dung nhập vào trong miệng.

"Lan..." Bạch Phi Tuyết nhìn thấy y quì xuống giữa hai chân mình, có phần hoảng hốt lại cảm thấy đau lòng. Vừa muốn kéo y đứng dậy, vừa bị dục vọng cùng hình ảnh dâm mỹ trước mắt làm mê đấm, hắn phân vân không biết nên làm thế nào.

Trong lúc Bạch Phi Tuyết đang lưỡng lự thì y đã dịu dàng âu yếm nam căn của hắn, mang đến càng nhiều khoái cảm khiến hắn không thể suy nghĩ. Ngữa đầu lên cao làm mái tóc đen mượt hất thành một vòng cung rồi chảy xuống vai, "Ưm..." hắn thở ra kèm theo âm thanh rên rỉ đầy nam tính.

Nghe thấy Bạch Phi Tuyết hô ra âm thanh thỏa mãn, Phương Yên Lan cảm thấy toàn thân chảy tràn một thứ xúc cảm khó tả, bàn tay miết lên hai bắp đùi cứng chắc, miệng không ngừng mút liếm dục vọng nóng bỏng của ái nhân.

Vừa liếm mút, y vừa cảm thấy thêm phần hưng phấn, bên dưới hạ thân chính mình, cũng chịu không nổi mà đã vươn cao từ khi nào, bên trong hạ y, Yên Lan cảm nhận có một dòng chất lỏng dính dấp đang từ nơi đó rỉ ra.

Bàn tay run rầy tìm đến hai khỏa cầu bắt đầu xoa nắn, Yên Lan cũng vì dục niệm của bản thân mà bắt đầu rên rỉ.

Trong gian phòng tĩnh lặng, thanh âm mút liếm ướt át hòa chung với nhịp tim đập và tiếng rên khoái cảm vang vọng khiến cả hai đều lâm vào điên cuồng.

Lửa nóng càng lúc càng bốc cao, thân thể của y và hắn đã tích một tầng mồ hôi mỏng. "Được rồi, Lan..." Bạch Phi Tuyết cắn răng làm cho tiếng rên bị nén chặt nhưng lại khiến lời nói thêm ngân nga.

Há miệng để nam tính thô to trượt ra khỏi cổ họng mang theo một sợi tơ bạc, Phương Yên Lan ngước nhìn hắn, hàng mi dài lại rũ xuống nhìn thức trước mặt, bờ môi bóng bẩy đỏ mọng lại lần nữa vùi vào hai đùi hắn mút lên đầu dục vọng, đưa lưỡi liếm từ đỉnh đến gốc, rồi ngậm một khối cầu vào miệng nhẹ nhàng nhấm nháp.

"A...Lan của ta, ngươi giỏi quá."

Một bàn tay nắm lấy mép bàn siết chặt, tay kia luồn vào tóc y vuốt ve cổ vũ. Lúc Yên Lan nhả ra khỏa cầu mà ngậm lại nam căn của hắn, Bạch Phi Tuyết khó nhịn và giữ chặt đầu y, cong người đẩy sâu vào trong cổ họng, nơi ấm áp chật hẹp bị hắn lộng vào khiến y khó thở mà hơi vùng vẫy, móng tay bấu chặt vào đùi hắn khiến Bạch Phi Tuyết kích động mà điên cuồng đưa đẩy rồi phát tiết đúng lúc hắn rút ra khỏi miệng y, một dòng bạch dịch bắn lên mặt Yên Lan. "A."

Bạch Phi Tuyết giật mình kéo y đứng dậy, ôm chặt vào ngực: "Lan, xin lỗi, ta thật kích động."

Cầm lấy thủ quyên rơi trên bàn, hắn nhẹ nhàng lau đi yêu dịch dính trên mặt y, đoạn còn chưa vừa lòng, Bạch Phi Tuyết đưa lưỡi liếm lên những nơi đó.

"Không sao, chỉ cần ngươi thích."

Y nhắm mắt lại tự động thoát hạ ngoại sam, bàn tay nhỏ bị nam nhân cầm lấy ngăn lại. Bạch Phi Tuyết đem tay y lên môi hôn xuống. "Để cho ta."

Trong nháy mắt, y phục trên người Yên Lan đồng loạt rơi xuống, chưa kịp khôi kinh ngạt đã bị hắn kéo đến bên nhuyễn tháp. Da thịt nhanh chóng cùng nhau va chạm, cảm xúc cọ xát trơn mềm của cơ thể làm cả hai thở ra. Bạch Phi Tuyết đặt y dưới thân không ngừng hôn, môi cùng môi quấn quít, tứ chi dây dưa vuốt ve lẫn nhau, nam nhân kéo lấy thiếu niên dug nhập vào lòng, dùng cơ thể dùng bờ môi kích thích từng nơi mẫn cảm trên người y làm y bật ra càng nhiều tiếng rên siết cầu xin.

Ngón tay tinh tế thon dài lần ra sau tìm kiếm điểm tư mật mang theo một dòng mát lạnh, khi thứ lành lạnh kia đi theo ngón tay luồn sâu vào bên trong nơi chật hẹp lại tỏa ra nhiệt độ nóng rực làm y khó nhịn mà kêu lên. Yên Lan nhắm nghiềm hai mắt, bờ môi đỏ hé mở hút lấy không khí. Bạch Phi Tuyết đỡ lấy eo y mỉm cười, nơi phía sau vì y quá kích động cùng với kích tình vừa rồi mà không cần phải chuẩn bị kĩ càng, mật dịch bên trong đã chảy ra rất nhiều khiến nơi đó trở nên mềm mại.

Rút ngón tay ra, hắn kéo hai chân Yên Lan vòng qua thắt lưng mình một đường thẳng tấp xâm nhập vào trong. "Tuyết..."

Yên Lan ngẩng đầu thét lên, va chạm mạnh mẽ làm khoái cảm đột ngột tràn ngập khiến y không thể tiếp nhận. Hốc mắt tràn ra một dòng lệ, "Tuyết, giữ lấy ta, ôm ta."

Hắn nắm lấy tay y kéo y ngồi lên người mình, để đầu y tựa vào vai. Sức nặng càng làm nơi tương liên kết chặt, nam tính nóng bỏng của hắn càng đi sâu vào bên trong y. Bàn tay dịu dàng vuốt ve an ủi, giọng nói ám trầm thủ thỉ bên tai nhưng hạ thân hắn lại mạnh mẽ ra vào làm y không ngừng phát ra từng đợt ngân thanh. Mồ hôi trên người cả hai thấm ướt mái tóc, làm chúng có điểm rối tung, lại đan cài vào nhau. Màu đen cùng ngân bạch hòa lẫn như hai cơ thể đang quấn chặt tạo thành bức tranh tuyệt đẹp.

Không nhận ra đã đổi bao nhiêu lần tư thế, Phương Yên Lan hiện tại đang quỳ trên tháp thượng, hai tay nắm lấy bậu cửa sổ, bầu trời bên ngoài nắng đã tắt từ bao giờ, những cánh hoa theo gió chiều bay lả tả vào căn phòng đã dần hôn ám, đậu trên tóc, trên tấm lưng trắng nõn, rơi rớt trên mảnh chăn đơn nhàu nhĩ dính đầy dấu tích ái tình dưới chân y.

Hai cánh mông được một bàn tay ra sức xoa nắn, eo bị giữ chặt, trong đầu Yên Lan hiện tại hoàn toàn trống rỗng, chỉ cảm nhận được một điều chính là thứ dục vọng cường đại cực nóng vẫn còn cọ xát bên trong y, đen đến từng đợt nhục cảm như sóng biển cuồn cuộn.

Nam nhân đứng phía sau hơi nâng eo y lên cao, rút hết ra ngoài rồi lại một đường mạnh mẽ nhập vào. "Ha...ân...dừng lại, Tuyết, cầu ngươi buông tha ta."

Cúi xuống hôn lên tấm lưng đã rãi đầy hôn ấn, Bạch Phi Tuyết hít một hơi lại cuồng dã tấn công: "Không phải...ngươi nói muốn ta?" Đưa tay ra phía trước nắm lấy tiểu hành đang dựng thẳng run run trong không khí, hắn bắt đầu cao thấp trượt, xoa nắn mân mê làm y chịu không nổi mà lắc mông càng mạnh.

"Ân, mạnh lên. Nhanh lên." Siết chặt cổ tay nam nhân y hé miệng rên rỉ.

"Nơi nào muốn mạnh, nơi nào muốn nhanh?" Tiếng cười vang lên bên tai, y nghe thấy trong đó có trêu đùa nhưng cũng lấp đầy nhục dục.

Quay đầu, ánh mắt ẩm ướt cùng bờ môi sưng đỏ khiến hắn chấn động. Yên Lan thở dốc: "Phía sau...phía sau muốn mạnh, còn phía trước...Ân."

Không để y nói hết lời, hắn đem y kéo dậy làm cho tấm lưng thiếu niên dán vào ngực hắn. Bạch Phi Tuyết như dã thú điên cuồng khuấy lộng, nhịp điệu mạnh bạo đem thứ thô to cương cứng lấp đầy thiếu niên. Bàn tay phía trước tăng nhanh tốc độ làm y lắc đầu không ngừng: "Ra, ta muốn ra..."

Thuận theo dã lộng của hắn, mỗi lần Bạch Phi Tuyết đâm vào, y lại phối hợp đầy hông về phía sau tiếp nhận, cứ như vậy vài lần Yên Lan cũng tiết ra đầy lòng bàn tay hắn, phía sau đem thứ rực nóng ép chặt khiến hắn cũng gầm lên một tiếng vùi sâu vào trong y bắn ra một dòng nóng bỏng.

Lúc nam căn được hắn từ từ rút ra khỏi người y, Yên Lan hơi run lên một chút. Quay lại dựa vào người hắn, y cố bình ổn hơi thở tán loạn.

Bạch Phi Tuyết ôm y cùng nằm lên nhuyễn tháp, kéo lấy bạch y ngoại bào rơi gần đó đấp lên ngang người cả hai. Yên Lan nghiêng đầu nằm lên ngực hắn, nhắm mắt muốn điều hòa nhịp thở nhưng vì lần này quả thật quá kịch liệt khiến y hoàn toàn hư thoát, không bao lâu đã ngủ say.

Bạch Phi Tuyết mỉm cười hít đầy một hơi không khí có chút lành lạnh đầu thu mang theo mùi vị hoan ái vừa rồi, hắn không gọi y dậy mà cùng nhắm mắt lại, cả người chậm rãi tỏa ra hơi ấm quấn quân thân thể Yên Lan làm y ngủ càng sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro