48.Điểm tựa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên thế giới, phẫu thuật thay thế toàn bộ động mạch chủ ngực là một ca phẫu thuật cực kỳ phức tạp, bác sĩ có thể mổ chính thật sự rất ít, đồng thời quá trình đào tạo cũng rất dài, chỉ có thể đi theo phương thức sư phụ tự tay dẫn dắt học trò truyền thống mà thôi.

Sau khi xác định bác sĩ mổ chính cùng với một vài bác sĩ phụ mổ thì Khoa Ngoại Lồng Ngực tiến vào trạng thái khẩn trương mà từ trước đến giờ chưa từng có, người người trong lòng đều căng đến muốn tan vỡ.

Tỉ lệ tử vong của các ca phẫu thuật bình thường của khoa ngoại là từ 1% đến 2%, nhưng tỉ lệ tử vong của ca phẫu thuật này có thể cao đến 20% đến 60%. Nhưng đối với Khoa Ngoại Lồng Ngực mà nói, ca phẫu thuật lần này chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại, có thể nói áp lực lớn như thế nào.

Kể từ lần gặp nhau vào ngày thứ Ba, Becky đến giờ vẫn chưa gặp được Freen, đối phương đã bị Chủ nhiệm Ratchanon gọi đi huấn luyện một mình, mãi cho đến sáng ngày thứ Sáu mới xuất hiện một lần nữa.

Các bác sĩ được chọn đều là bác sĩ Phó Chủ nhiệm, Becky không có tư cách vào phòng phẫu thuật, nhưng nàng rất lo lắng cho Freen nên chỉ có thể chờ bên ngoài.

Trước khi phẫu thuật bắt đầu nhân viên công tác sẽ lấy camera và dụng cụ đem đi khử trùng sau đó mới đem vào phòng phẫu thuật. Mấy ngày này Becky vẫn luôn có cảm giác vi diệu như lọt vào sương mù, mãi cho đến khi thấy camera mới có cảm giác thật sự.

Trận chiến lớn nhất từ trước đến giờ thật sự sắp bắt đầu rồi.

Ở thành phố S số lần triển khai ca phẫu thuật này thật sự rất ít, vì vậy sau khi tiếng gió được đồn thổi đã khiến cho đài truyền hình địa phương xem trọng, đặc biệt phái phóng viên kênh xã hội đến phỏng vấn trước, chuẩn bị phát tin tức. Nhân viên cầm đèn, nhiếp ảnh gia, trợ lý phóng viên, một đám người mênh mông cuồn cuộn vây quanh ở cửa thang máy, Becky nhìn thấy cũng e ngại trong lòng.

Bỗng nhiên, cánh cửa phòng cháy của tòa nhà phẫu thuật bị đẩy vào, hộ lý đẩy giường bệnh nhân đi ra trước, theo sau đó là người nhà, và cuối cùng là hơn mười bác sĩ mặc áo blouse trắng.

Phóng viên duỗi dài máy ghi âm lên phía trước muốn phỏng vấn một chút, phóng viên có chút do dự nhìn xung quanh, cuối cùng cũng tìm được gương mặt quen thuộc ở cuối đội ngũ: "Chủ nhiệm Sarocha! Tôi có thể phỏng vấn cô một chút về ca phẫu thuật ngày hôm nay không? Hai phút là được rồi!"

Freen nhẹ nhàng lắc đầu, nói một câu xin lỗi sau đó đi vòng qua bọn họ. Đáy mắt nàng một mảng màu xanh, vẻ mặt lộ ra mệt mỏi, giống như không muốn lãng phí tinh lực trên chuyện không liên quan.

Vì suy xét đến hình ảnh của bệnh viện, và phỏng vấn của đài truyền hình cũng rất quan trọng không thể bỏ mặc nên Chủ nhiệm Seo xung phong đảm nhiệm việc phỏng vấn, các bác sĩ khác cũng đã không còn trở ngại mà đi thẳng vào phòng phẫu thuật.

Dư quang nhìn thấy một người đứng ở phía xa xa, Freen dừng bước lại, quay đầu nhìn qua: "Becky?"

"Sư phụ" Sợ làm lỡ chuyện chính của Freen nên nàng muốn đứng ở phía xa nhìn một chút thôi, chỉ như vậy nàng đã yên tâm rồi. Nhưng khi Freen gọi tên, Becky vẫn ngoan ngoãn chạy tới.

Nàng thật sự rất lo lắng cho Freen, sợ đối phương quá bận rộn mà không chăm sóc tốt cho bản thân, sợ đối phương lại bị đau dạ dày, sợ đối phương bị mất ngủ, sợ đối phương gặp áp lực quá lớn. Thật sự khi gặp được nhau nàng lại không biết nên nói cái gì, chỉ ngây ngốc gọi: "Sư phụ..."

Hai chữ đơn giản này lại vang lên nghìn lần tận đáy lòng.

Freen tựa như có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, cười nhẹ nhàng với nàng, nói: "Đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu"

Becky cắn môi dưới gật đầu, trong lòng vẫn không yên tâm, theo bản năng nâng tay muốn kéo ống tay áo của Freen. Khi tây giơ lên giữa không trung bỗng nhiên ý thức được điều gì lại giả vờ như không có gì mà buông tay xuống.

Freen nhìn xung quanh, Chủ nhiệm Seođang bận phỏng vấn ở cửa, không nhìn thấy bên này, các bác sĩ khác cũng đã đi vào phòng phẫu thuật, ở cửa bây giờ không còn ai khác nữa.

Freen lặng lẽ đưa tay, nắm lấy tay Becky: "Đừng sợ, chị ở đây mà"

Trong lòng Becky nổi lên chua xót, rõ ràng bác sĩ mổ chính là sư phụ của nàng, người chịu áp lực lớn nhất cũng là sư phụ của nàng, đáng lẽ nàng phải an ủi sư phụ tiếp thêm sức mạnh cho sư phụ, nhưng mà bị ngược lại hết rồi.

Freen nhéo nhéo lòng bàn tay của Becky, ôn tồn nhỏ giọng nói: "Quay về đợi đi, sẽ lâu lắm"

"Sư phụ, em chờ chị về"

"Ừm" Freen buông tay nàng ra đi vào phòng phẫu thuật, bóng lưng tuyết trắng dần dần biến mất sau cánh cửa.

Bằng với ưu thế sân nhà, lần phát sóng trực tiếp này có thể phát ở sảnh báo cáo học thuật, ngoại trừ bác sĩ trực ban thì cả hệ thống khoa ngoại đều chen vào, chờ đợi để được quan sát ca phẫu thuật có độ khó siêu cao này.

Ca phẫu thuật này sẽ tốn rất nhiều thời gian, cũng cần rất nhiều người, ở vị trí gây mê và tạm dừng hệ tuần hoàn cần đến năm bác sĩ, Khoa Ngoại Lồng Ngực thì dùng hết các bác sĩ Phó Chủ nhiệm.

Chủ nhiệm Seo phải tiếp đón người của đài tuyền hình nên Chủ nhiệm Ratchanon và một Phó Chủ nhiệm khác phải ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật và theo dõi tình huống thông qua màn hình máy tính, nếu như có xảy ra ngoài ý muốn thì còn có thể dùng hệ thống liên lạc nội bộ để chỉ huy bác sĩ trên bàn phẫu thuật.

Cứ như vậy, ca phẫu thuật này đã dùng đến mười bác sĩ chủ chốt của Khoa Ngoại Lồng Ngực.

Becky rất muốn xem phát sóng toàn bộ hành trình, nhưng mà phòng của nhân viên thì không đủ chứa, mà quan trọng là không thể lơ là công việc nên chỉ có thể tận dụng mọi thời gian để xem một chút là được rồi.

Sau khi kiểm tra phòng xong, Becky chạy đến sảnh báo cáo, nàng đứng trên hành lang cách một nhóm người tấp nập, nhìn lên màn hình chủ giảng ở xa xa.

Đã tách bỏ xong mạch máu, vừa mới bắt đầu hạ nhiệt độ để tạm dừng hệ tuần hoàn, chuẩn bị thay đổi mạch máu mới. Quá trình này yêu cầu động tác của bác sĩ phải thật nhanh, bằng không khi hệ tuần hoàn dừng lại quá lâu sẽ ảnh hưởng đến não bộ, các cơ quan nội tạng quan trọng sẽ chịu thương tổn không thể cứu vãn.

Tốc độ khâu của Freen luôn rất nhanh, nhưng hôm nay tay của nàng dù có nhanh cũng không cách nào theo kịp, gần như muốn xuất hiện ảo ảnh.

Tuần hoàn máu đã dừng được 15 phút.

Trong hơn mười phút này Freen vẫn dùy trì tốc độ tay khó có thể tưởng tượng, mỗi một động tác đều là hoàn mỹ theo sau động tác trước, sạch sẽ lưu loát, không có một chút thủ thế dư thừa.

Bác sĩ khoa ngoại ở đây quanh năm đều tiếp xúc với kim chỉ, tất cả mọi người đều rõ ràng, động tác này nhìn như rất đơn giản, nhưng để luyện được hiệu quả duy trì tốc độ không ngừng nghỉ trong suốt 10 phút này không phải là chuyện người thường có thể làm được.

Động tác tiêu chuẩn cực kì cao của Freen đem đến một trận sợ hãi than lên, Becky muốn nghe một chút xem người ta sẽ khen sư phụ của nàng thế nào, nhưng lúc này phòng bệnh gọi điện thoại tới thúc giục nàng trở về làm việc, nàng không thể làm gì hơn là miễn cưỡng rời đi.

Một lần bận rộn chân không chạm đất này kéo dài dến 4 giờ, cách thời điểm bắt đầu phẫu thuật đã qua được 7 tiếng.

Vì cổ họng đang khát nước nên Becky tu ừng ực mấy ngụm nước, sau đó tranh thủ thời gian chạy đến sảnh báo cáo. Lúc này ca phẫu thuật thay thế mạch máu đã đi đến phần cuối, việc còn lại chính là quá trình cầm máu dài đăng đẳng.

Vở kịch lớn đặc sắc đã kết thúc, một bộ phận người vội vàng về nhà nấu cơm đón con nên đi trước, sảnh báo cáo bắt đầu xuất hiện một vài ghế trống. Becky chọn một vị trí ở trước màn hình rồi ngồi xuống, yên lặng quan sát.

Thật ra quá trình cầm máu cũng không đơn giản, phải khâu lại hàng chục vết mổ trước ngực, và phải đảm bảo không có bất luận điểm nào xuất huyết. Trong ca phẫu thuật bình thường, công việc kết thúc sẽ do phụ mổ hoàn thành, nhưng hôm nay ca phẫu thuật này quá mức quan trọng nên Freen thân là bác sĩ mổ chính sau khi hoàn thành thay thế toàn bộ động mạch chủ vẫn không hề nghỉ ngơi mà đứng bên cạnh bàn phẫu thuật, quan sát kỹ lưỡng thao tác của phụ mổ.

Một trận này trôi qua đến 5 tiếng.

Chín giờ tối, Freen tuyên bố phẫu thuật kết thúc, trong phòng phẫu thuật cùng sảnh báo cáo đều đồng loạt vang lên tiếng vỗ tay như sấm, một lòng ngưỡng mộ kéo dài không thôi.

Becky nhảy dựng lên, giống như cung tiễn bị bắn ra, chạy thật nhanh đến cửa phòng phẫu thuật, vừa đến cũng là lúc Freen từ bên trong đi ra.

Freen được đồng nghiệp trong khoa, người nhà bệnh nhân, phóng viên đài truyền hình tầng tầng vây quanh, hoàn toàn lọt thỏm vào giữa đoàn người, đứng ngay ở tiêu điểm của đèn flash, bị hoa tươi và tiếng vỗ tay vây lấy.

Đồng nghiệp chúc mừng nàng có ca phẫu thuật thay thế hoàn toàn động mạch chủ đầu tiên làm bác sĩ mổ chính thành công, người nhà của bệnh nhân cảm kích bàn tay nhân ái của nàng đã cứu lấy chồng của mình, phóng viên đài truyền hình phỏng vấn hỏi cảm nghĩ của nàng đối với ca phẫu thuật này là gì. Nhưng vẻ mặt của nàng đều nhàn nhạt, không nói quá nhiều mà chỉ gật đầu nói cám ơn.

Yang Yangji cùng bác sĩ Ahn của Khoa Ngoại Tổng Hợp ôm một bó hoa tươi đi tới, len qua sóng người tiến đến trước mặt nàng, Freen nói cám ơn và cũng không nhận lấy bó hoa nào.

Đường nhìn của Freen bay ra ngoài đoàn người, bay đến trên Becky đang đứng ở cửa thang máy xa xa, Freen cong khóe miệng nhàn nhạt cười rộ lên.

Becky há miệng thở dốc, một câu "Sư phụ" bị kẹt lại ở cổ họng còn chưa nói ra thì nghe sau lưng vang lên một tiếng ting của thang máy, sau đó tiếng người nói vang lên như cái chuông lớn: "Freen!"

Viện trưởng dẫn theo vài vị chuyên gia đi ra thang máy, những người đứng xung quanh Freen biết điều mà tản ra, chừa không gian cho bọn họ.

Becky thấy vẻ mặt của Freen trông chớp mắt bỗng trở nên cứng ngắc, ánh mắt lạnh xuống, ý cười ở khóe miệng bị đông lạnh, dần dần chìm xuống.

Con đường làm quan của Viện trưởng đã rộng mở, vẻ mặt ông trở nên hồng hào dẫn các vị chuyên gia đi tới trước mặt Freen, cười nói: "Vất vả rồi, vất vả rồi, mấy vị chuyên gia đây nói cháu phẫu thuật không tệ, muốn gặp tận mặt một chút. Để bác giới thiệu, vị này chính là Chủ nhiệm Park của bệnh viện thuộc Đại học B, vị này chính là Chủ nhiệm Bae của bệnh viện thuộc Đại học Z"

Cuối cùng, Viện trưởng cung kính nhìn đến vị chuyên gia có niên kỷ lớn nhất ở đây, trịnh trọng nói: "Còn vị này chính là Giáo sư Saint Chankimha của bệnh viện nhân dân tỉnh J"

Becky chợt nhớ lại, cái tên này nghe thật quen tai, giống như đã nhìn thấy ở đâu. Suy nghĩ một hồi mới bừng tỉnh đại ngộ, ông ấy là bác sĩ đứng thứ hai trong bảng xếp hạng!

Saint Chankimha khi còn trẻ là nhân vật huyền thoại trong hệ thống khoa ngoại, đặc biệt là ở các ca phẫu thuật tim phức tạp, hay thủ thuật tái tạo tâm thất kép cho dị tật tâm thất đơn cũng xuất thần nhập hóa, hoàn toàn đạt tới đỉnh cao.

Nếu như muốn so sánh ca phẫu thuật ngày hôm nay của Freen với việc hoàn toàn đánh bỏ tên của bệnh nhân ra khỏi Sổ Sinh Tử, vậy thì ca phẫu thuật tim này chẳng khác nào là cãi lại ý trời.

Có nhiều lúc ông trời không cho bệnh nhân sống, cho người đó một trái tim bị phá vỡ thì Saint Chankimha sẽ dùng dao và kim chỉ làm lại một trái tim mới.

Cụm từ "Ơn tái tạo" này, ông ấy đảm đương rất tốt.

Anh hùng rồi cũng sẽ bạc đầu, hiện tại ông ấy đã là người trên 70, bởi vì tuổi tác đã cao nên đã về hưu được mười mấy năm rồi. Nhưng các học trò mà ông ấy đào tạo được hiện tại đều là bác sĩ chủ chốt ở bệnh viện kỹ thuật của các trường Đại học, học trò ở khắp thiên hạ, cho dù hiện tại ông ấy nhàn rỗi ở nhà làm một người già bình thường thì tất cả mọi người vẫn theo thói quen gọi ông ấy một tiếng, Giáo sư Hứa.

Các bác sĩ ở đây không ai là không biết ông ấy, vừa nghe tên giống như sét đánh ngang tai, tạo nên một chấn động không nhỏ.

Rất nhiều người tiến lên bắt tay trò chuyện với ông ấy để biểu đạt lòng thành kính, nhưng chỉ duy nhất Freen là yên lặng đứng trước mặt ông ấy, vẻ mặt của nàng lãnh đạm xa cách, giống như trong ánh mắt không hề có ông ấy.

Viện trưởng nhìn thấy có chút không thích hợp nên lên tiếng nhắc nhở: "Freen, đừng đờ ra nữa, tới đây chào hỏi Giáo sư Chankimha đi".

Freen rũ mí mắt xuống, không hề nhúc nhích.

Không cho người khác mặt mũi một cách rõ ràng thế này Viện trưởng cũng rất bất mãn, nhưng ông lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể cười hòa giải nói với Saint Chankimha: "Dù sao tuổi cũng còn trẻ, lần đầu tiên làm được ca phẫu thuật lớn như vậy, chắc là mệt muốn chết rồi"

Saint Chankimha từ chối cho ý kiến về chuyện này, hai tay ông chống gậy, nhìn cô gái nhỏ hơn mình hai thế hệ, mở miệng nói: "Cháu lớn rồi"

Lời kia vừa thốt ra cả Viện trưởng cùng hai vị chuyên gia khác đều sửng sốt: "Giáo sư Chankimha, hai người quen nhau sao?"

Luân về tuổi tác, Saint Chankimha vẫn duy trì bản tính nghiêm khắc khi còn trẻ của mình, mái tóc hoa râm được cắt ngắn lên, dùng keo xịt tóc chải chuốc rất cẩn thận và tỉ mỉ, ở giữa lông mày có một chữ xuyên (川) rất sâu, đôi bao tay bằng da màu đen ngay ngắn chỉnh tề nhét trong túi áo.

Ông là điển hình của thầy giáo nghiêm, ông rất nghiêm khắc với học trò, đối với bản thân mình cũng không hề khách khí, người ngoài đối với ông cũng là vì quá kính nể và kính yêu.

Ông xụ mặt không nói lời nào, Viện trưởng cũng không dám mở miệng hỏi lại.

Freen chậm rãi lên tiếng: "Cháu đi trước, thật ngại quá không tiếp đón được, xin lỗi"

Nói xong cũng mặc kệ Viện trưởng và các vị chuyên gia có phản ứng gì, nàng trực tiếp đi ra khỏi đám người, thẳng bước đi tới chỗ của Becky.

Đợi khi nàng đến gần, Becky mới dần thấy rõ vẻ mệt mỏi của nàng, tâm của Becky cũng theo đó căng lên.

Mười mấy tiếng đồng hồ không được uống nước, viền môi đã bị một lớp da khô bao phủ. Cánh tay nâng lên trong thời gian dài dẫn đến bắp thịt mệt mỏi quá độ buông xuống bên người, cả người không khống chế được mà nhè nhẹ run lên.

Mỗi một bước đi, đường nhìn của nàng liền buông xuống một chút, dáng vẻ lạnh lùng cứng rắn mới vừa rồi đang bong tróc từng lớp từng lớp, đến cuối cùng lung lay như sắp ngã, giống như núi tuyết sắp đổ xuống.

Becky nhanh chóng đón lấy cơ thể Freen, đỡ cánh tay của nàng đi về tòa phòng bệnh: "Sư phụ, chị có sao không?"

Mặt sau của cánh cửa ngăn cánh tòa nhà phẫu thuật bị đẩy ngược trở lại, nó đung đưa một chút rồi tự động khép lại. Lúc này trên hành lang của hai tòa nhà hẹp dài mà trống trải, yên tĩnh không một bóng người.

Freen đột nhiên tiến lên vài bước, Becky theo thế lùi về sau vài bước, bả vai của nàng bỗng nhiên đụng vào công tắc trên vách tường, bụp một tiếng, toàn bộ đèn trên đỉnh đầu đều bị tắt hết.

Cùng lúc đó trên bả vai của Becky nặng trĩu xuống, giống như đang chịu đựng trọng lượng nghìn cân.

"Sư... sư phụ..." Becky hoảng hồn gọi.

Freen sụp người xuống, cúi người gác đầu lên vai Becky, âm thanh nhẹ bẫng, yếu đuối mà mệt mỏi nói: "Cho chị dựa một chút, sẽ ổn ngay thôi"

Trọng lượng đặt trên người Becky càng lúc càng trầm, giống như một giây sau sẽ nặng nề ngã xuống, rơi vào vực sâu không thấy đáy.

Becky vội vã ôm lấy thắt lưng Freen, cánh tay siết thật chặt, không chừa lại một khe hở nào.

Bỗng nhiên nàng cảm thấy, không có gì so được với Freen.

Người mà lúc này nàng đang ôm trong lòng, chính là người quan trọng nhất thế giới.

_____________

🌷🌻30072023🦦🐰
_____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro