Chương 93+94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 93: Sinh sản trong ôn tuyền

  Đây dù sao cũng là chuyện của hai người Mễ Lai Khắc, bọn họ cũng không tiện tùy ý nhúng tay, đối phương đều đã là người trưởng thành, sẽ biết đúng mực, mà việc bọn họ phải làm chính là yên lặng chờ đối phương, vào thời điểm đối phương cần, bọn họ sẽ giúp đỡ là đủ rồi. Pháp Lan và Lý Na nguyên bản cũng chạy ra ngoài cửa thấy thế thì dừng cước bộ, mọi người liếc mắt một cái, cảm thấy đều có chút lo lắng cùng bất đắc dĩ, bọn họ thật sự không thể giúp cái gì, vẫn là nên ở tại chỗ chờ xem.

Mà Mễ Lai Khắc không có trực tiếp mang Lục Văn Thụy về trong nhà, hắn gắt gao ôm bạn lữ với khuôn mặt tái nhợt chạy như bay đi về phía sau núi, cước bộ của hắn kiên định và vững vàng, tựa hồ mang theo quyết tâm nào đó.

Lục Văn Thụy thấy thế cũng không nói thêm cái gì, y chỉ rút sâu hơn vào trong lòng đối phương, đối với một người vừa mới mất máu quá nhiều như y mà nói, bên ngoài vẫn là rất lạnh, phía sau núi thì lại càng không phải nói.

Mễ Lai Khắc tiêu sái rất nhanh trên đường, hết rẽ trái rồi lại rẽ phải, rốt cục hắn ngừng lại trước một bụi gai, Lục Văn Thụy có chút tò mò nghiêng đầu nhìn lại, nơi này tựa hồ chính mình chưa có tới qua, đây là địa phương nào? Ở phía sau núi có chỗ này sao?

Ngay tại thời điểm Lục Văn Thụy nghi hoặc, Mễ Lai Khắc lập tức đẩy ra bụi gai, tiếp theo cúi người chui vào, phía trong nguyên lai là một cái sơn động, thật đúng là thiết kế thực xảo diệu đâu, Lục Văn Thụy dùng vẻ mặt tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, trong nháy mắt y tựa hồ đã quên đau đớn trên người mình.

Mễ Lai Khắc lại đi vào sâu bên trong, lúc này trong không khí toát lên rất nhiều hơi nước, hơn nữa độ ấm chung quanh tựa hồ cũng cao lên, Lục Văn Thụy thăm dò nhìn lại, nguyên lai trong sơn động này là một cái ôn tuyền, thật sự là một địa phương tốt làm cho người ta ngoài ý muốn a!

Ngay khi Lục Văn Thụy còn đang đánh giá chung quanh, Mễ Lai Khắc đã cởi bỏ lớp chăn da thú, thuận thế nhẹ nhàng đem y bỏ vào bên trong nước suối ấm áp, tiếp theo chính hắn cũng đi theo vào, vì không cho đối phương quá mức cố sức, hắn trực tiếp dựa vào vách đá của ôn tuyền, đem Lục Văn Thụy bao vào trong lòng mình.

Mễ Lai Khắc yêu say đắm hôn hai má đối phương, *thân thủ nhẹ nhàng phủ phủ đối phương kia dĩ nhiên phi thường cứng rắn mang thai*, cảm giác đối phương hơi hơi co rúm lại một chút, hắn rất lo lắng nhíu nhíu mày, cúi người nói bên tai đối phương:

"Thụy, nơi này thế nào? Nơi này là mấy ngày hôm trước ta ngoài ý muốn phát hiện, nguyên bản là muốn hôm nay mang ngươi đến, hiện tại...... Ta cảm thấy nơi này tốt hơn so với dục dũng một ít, ít nhất là không gian khá lớn đi! Còn phương pháp ngươi nói là mượn thủy lực là như thế nào? Ta cần giúp ngươi gì không?"

Lục Văn Thụy nghe vậy hơi hơi ngẩng đầu lên, hiện tại toàn thân y đang ngâm ở bên trong ôn tuyền, cảm giác lỗ chân lông trên toàn thân đều mở rộng, rất là sảng khoái, thậm chí cơn đau trong bụng tựa hồ cũng thoáng an ổn xuống, điều này làm cho y rất cao hứng, y nhịn không được hai mắt phát nói với Mễ Lai Khắc:

"Đại Thước, nơi này thật sự là quá tốt, ngươi như thế nào tìm được? trước kia ta làm sao không nhìn thấy chứ? Ân, biện pháp mà ta nói, kỳ thật ta cũng nhớ mang máng, chúng ta cùng nhau thử xem đi! Ngươi chỉ cần hảo hảo giúp đỡ ta là được, việc này phải tự chính ta làm mới được!"

Mễ Lai Khắc nghe xong gật gật đầu, vươn hai tay vững vàng vịnh hai bên thắt lưng đối phương, Lục Văn Thụy thấy thế cũng rất phối hợp hơi hơi mở ra hai chân, bắt đầu hít sâu, thuận tiện điều chỉnh thời gian dùng sức thích hợp nhất.

Trong sơn động thật im lặng, trừ bỏ tiếng hít thở nhẹ nhàng thiển thiển của hai người bọn họ cơ hồ không còn âm thanh nào khác, bọn họ cứ im lặng như vậy, một người yên lặng nỗ lực, một người thì vẫn như cũ phối hợp duy trì đối phương. Rốt cục sau một giờ, một vật nhỏ màu trắng từ bên dưới trượt đi ra. [Y-H: Oa. Sinh rồi]

Mễ Lai Khắc nhanh tay bắt được đoàn trắng trắng kia, tránh cho đối phương bị nước suối làm ngạt chết, mà lúc này nước chung quanh ao đã nhiễm một tầng màu hồng nhạt, Lục Văn Thụy có chút thoát lực thở hào hển, y cảm giác khí lực toàn thân tựa hồ đều bị vật nhỏ kia mang đi, hiện tại y thầm nghĩ phải nghỉ ngơi một chút. Nhưng hạ phúc lại truyền đến cảm giác trương trướng đã nhắc nhở y, trong bụng mình còn có một bảo bảo vẫn chưa được sinh ra đâu! Vì thế y lại cắn chặt răng, chuẩn bị tiếp tục cố gắng một phen, đáng tiếc thân thể y thật sự không còn chút khí lực nào, y có chút sốt ruột nhìn cái bụng rất lớn của mình, thật sự không muốn đoạt đi cơ hội tiếp tục sinh tồn của bảo bảo.

Hiện tại rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Lục Văn Thụy có chút phiền não sửng sốt một chút, mà lúc này Mễ Lai Khắc đơn giản tẩy trừ một chút cho vật nhỏ mới sinh ra, đó rõ ràng là một bạch mao lão hổ nho nhỏ, lúc này vật nhỏ chỉ lớn cở bàn tay Mễ Lai Khắc, đôi mắt nhắm chặt, tựa hồ đang ngủ thật sự ngọt ngào. Mễ Lai Khắc thấy thế liền mang vật nhỏ để vào bên trong một tấm da thú, tiếp theo đưa tay đỡ Lục Văn Thụy đang lung lay sắp đổ, hắn nhìn cái bụng còn cao cao của đối phương, nhịn không được nhíu mày thật mạnh, hắn biết hôm nay ép buộc lâu như vậy, Thụy đã không còn khí lực. Nếu vì sinh ra bảo bảo mà làm cho Thụy bị thương tổn, hắn nhất định buông tha đứa nhỏ này. Mặc dù ở thú nhân thế giới, bảo bảo đều là thực trân quý, nhưng đối với hắn mà nói, ai cũng đều không trọng yếu bằng Thụy, nếu để cho hắn chọn giữa đứa nhỏ và Thụy thì hắn căn bản không cần do dự, hắn nhất định sẽ lựa chọn Thụy.

Đợi cho Lục Văn Thụy phục hồi tinh thần lại thì nhìn thấy ánh mắt có chút quyết tuyệt của Đại Thước, y biết đối phương là quyết định không cần bảo bảo chậm chạp không chịu đi ra này, nhưng y luyến tiếc, đây đều là đứa nhỏ của hai người, là kết tinh tình yêu của y và Đại Thước, là cốt nhục huyết thống của bọn họ, cũng là sinh mệnh kéo dài của bọn họ, điều này làm sao y nhẫn tâm bỏ qua được? Vì thế Lục Văn Thụy cố gắng làm cho chính mình tỉnh táo lại, nhìn bạch mao lão hổ nho nhỏ đang nằm yên bên trong tấm da thú, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, có lẽ......

Còn không có suy nghĩ xong, Lục Văn Thụy liền thối lui thân thể của chính mình, bắt đầu duỗi tứ chi, lập tức biến thành thú hình, chỉ thấy lúc này, phần bụng của bạch mao sư tử uy phong lẫm lẫm kia đang hơi hơi nhô ra, chính là nhỏ hơn một chút so với hình người, có vẻ nhỏ hơn rất nhiều, y vẫn duy trì tư thế quỳ nằm úp sấp, học theo bộ dáng của động vật khi sinh sản, bắt đầu dùng sức toàn thân, tiếp theo biến thành thú hình để gia tăng lực lượng này, một tiếng rống làm hăng hái tinh thần nhằm đẩy vật nhỏ trong bụng ra ngoài cơ thể, chỉ nghe "Bùm","Bùm" hai tiếng vang lên, Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc có chút ngây người nhìn hai luồng vật nhỏ không ngừng giãy dụa trong nước, không rõ như thế nào sẽ có hai cái? Không phải song bào thai sao? Hiện tại như thế nào là ba cái đâu? [Y-H: cái này là siêu khuyến mãi..haha]

Một người một thú liền ngu ngốc ngây dại như vậy, thẳng đến hai vật nhỏ kiên nhẫn không được mà khóc lớn lên, bây giờ bọn họ mới phục hồi tinh thần lại, Mễ Lai Khắc một tay mò một cái, cẩn thận dùng nước suối rữa sơ qua hai vật nhỏ một lần.

Đây cũng là hai vật nhỏ màu trắng, chỉ thấy vật nhỏ bên trái đang dùng tiểu móng vuốt cọ cọ Mễ Lai Khắc là một bạch mao sư tử, mà tay phải của hắn đang cầm vật nhỏ có chút giống lão hổ, cũng có chút như là sư tử, trong khoảng thời gian ngắn, Mễ Lai Khắc cũng không biết bảo bảo này rốt cuộc là cái gì?

Chỉ có bạch mao sư tử đang nằm úp sấp một bên hơi hơi trở mình xem thường, được, người khác có thể sinh một bảo bảo cũng đã rất ngạc nhiên rồi, chính mình một lúc là sinh ra ba bảo bảo, trong đó thế nhưng còn có một đầu hỗn huyết hổ sư, đây là không phải có chút quá mức? Chẳng lẽ này cũng là phúc lợi khi xuyên qua? Thật đúng là phúc lợi cường hãn a! (^_^). Nói như vậy chính mình là sinh ra ba thú nhân bảo bảo, một là bạch mao sư tử giống như mình, một là bạch mao lão hổ giống Mễ Lai Khắc, còn có một bạch mao hổ sư vừa giống mình vừa giống Mễ Lai Khắc, như vậy trừ bỏ là một giống cái bảo bảo thì "Giống" hai người bọn họ đều đã đầy đủ hết, thật đúng là phương tiện!

Lục Văn Thụy đang cảm khái như vậy liền nhìn thấy bạch quang chợt lóe trên người tiểu bạch mao sư tử trong tay Mễ Lai Khắc, lập tức một trận âm thanh "Oa oa" đặc hữu của trẻ con truyền đến, y nâng mi nhìn lại, nguyên bản là một tiểu sư tử giờ đã không thấy bóng dáng, hiện tại chỉ có một oa oa phấn nộn đang khóc trong bàn tay Mễ Lai Khắc.

Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc liếc mắt nhìn nhau một cái, nguyên lai bọn họ một cái cũng đều không có bỏ xót, đây không phải là một bảo bảo có được ẩn hình thú văn sao? Di truyền thật là rất cường đại, ngay cả thể chất đặc thù của mình đều cũng được di truyền đầy đủ xuống dưới, như vậy y có hai thú nhân bảo bảo cùng một có thể xem như là giống cái cũng có thể xem như thú nhân bảo bảo.

Sau một lát nghỉ ngơi, Lục Văn Thụy lại khôi phục hình người, y thở hổn hển nằm ngã xuống bên trong ôn tuyền, Mễ Lai Khắc thấy thế liền buông tiểu bảo bảo cùng tiểu hổ sư xuống, đem bạn lữ nhà mình vốn đã mệt muốn chết rồi ôm vào trong lòng, hắn hôn nhẹ một cái vào chiếc trán đầy mồ hôi của đối phương. Tiếp theo vòng tay ôm lấy đối phương, nhẹ nhàng nói bên tai:

"Thụy, cám ơn ngươi! Có ngươi cùng các bảo bảo, ta cảm thấy chính mình thực hạnh phúc!"

Lục Văn Thụy nghe vậy thì dùng đầu của mình cọ cọ vào gáy của đối phương, có chút vô lực nói:

"Đại Thước, ta cũng cảm thấy thực hạnh phúc, hiện tại trong thế giới của ta có ngươi, cũng như có các bảo bảo của chúng ta, ta rõ ràng cảm nhận được huyết thống ràng buộc, điều này làm cho ta cảm thấy chính mình thật sự thuộc về thế giới này, hiện tại ta thực thỏa mãn. Cám ơn ngươi, Đại Thước, ngươi đã cho ta một gia đình đầy đủ như vậy!"

Mễ Lai Khắc nghe xong động tình hôn liên tục hai má đối phương, hai người ôn tồn một lát, sau đó mới sửa sang lại một chút, mang theo ba bảo bảo xuống núi.

Bởi vì thân thể Lục Văn Thụy hoàn thực yếu ớt cho nên khi xuống núi Đại Thước vẫn ôm Lục Văn Thụy như cũ, mà trong lòng đối phương lại ôm ba vật nhỏ màu trắng, vừa rồi tiểu bảo bảo có được ẩn hình thú văn lại biến thành thú hình, tựa hồ trạng thái của đối phương không quá ổn định, luôn không ngừng đổi tới đổi lui. (^_^). Lục Văn Thụy thấy thế cũng chỉ có thể ôm chặt bọn họ vào trong lòng mình, một nhà ngũ khẩu lúc này mới chậm rì rì đi xuống núi. Lúc này tâm tình bọn họ đều thoải mái rất nhiều, hoàn toàn không có bất an giống như khi lên núi trước đó.

Chờ dưới chân núi, nhóm người Tạp Lạc Tư nhìn thấy vẻ mặt Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc đều là thoải mái, biết vấn đề đã được giải quyết, mọi người liền nhẹ nhỏm cả người, Pháp Lan và Khoa Lan lại vội vàng tiến đến xem xét tình trạng thân thể của Lục Văn Thụy, cuối cùng hai người xác định đối phương chỉ là có chút mất máu quá độ cùng thoát lực mà thôi, chỉ cần tu dưỡng nhiều hơn trong một khoảng thời gian thì tốt rồi.

Lúc này mọi người đều hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, bọn họ hiện tại mới chú ý tới trong lòng đối phương đang ôm ba vật nhỏ màu trắng. Khoa Lan nhịn không được tiếp nhận một cái từ trong tay đối phương, thật đúng là càng xem càng đáng yêu. Mà Ngải Tư Đặc và Pháp Lan cũng đi đến ôm một cái trong số đó, Lục Văn Thụy nghĩ một bảo bảo cuối cùng sẽ bị Lý Na ôm đi, không nghĩ tới cũng là Tạp Lạc Tư mang vẻ mặt mỉm cười tiêu sái tiến đến, rất nhỏ cẩn thận ôm tiểu bảo bảo vào trong lòng mình. (^_^). Nhìn đối phương khó có được lộ ra khuôn mặt tươi cười, Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc nhìn nhau cười, bảo bảo có thể được mọi người hoan nghênh, bọn họ cũng thật cao hứng!  




Chương 94: Thụy Thụy lại xuất tình trạng

  Cả ngày bị ép buộc như vậy, kỳ thật thể lực của Lục Văn Thụy đã cạn kiệt, lúc này, sau khi thuận lợi sinh ra các bảo bảo, cảm xúc của y liền thả lỏng, sau đó lập tức mất đi ý thức. Mễ Lai Khắc thấy thế rất nóng lòng, hắn kêu to vài tiếng bên tai đối phương nhưng đối phương vẫn không có phản ứng, lúc này đành phải dùng tay vỗ nhẹ vài cái trên mặt đối phương, đáng tiếc đối phương vẫn không tỉnh lại, hắn có chút hoang mang lo sợ sửng sốt một lát, sau đó lo lắng nói với Khoa Lan :

"Phụ thân, mau nhìn xem Thụy đi, y bị làm sao vậy? không phải y đã thuận lợi sanh ra bảo bảo sao? y là không có gì vấn đề đi? y vừa rồi còn rất tốt mà, như thế nào đột nhiên lại ngất đi chứ?"

Khoa Lan nghe vậy vội vàng tiến lên kiểm tra một chút cho đối phương, sau một lát, hắn đột nhiên mỉm cười, có chút bất đắc dĩ nói với Mễ Lai Khắc:

"Thụy chính là bởi vì hư thoát quá độ, còn có mất máu quá nhiều mới bị đột nhiên ngất xỉu đi, cũng không có vấn đề gì, chỉ cần hảo hảo tu dưỡng một trận thì tốt rồi. Ngươi làm chi đột nhiên gào to, hại ta hoảng sợ, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì đâu? Ai, đứa nhỏ này thật là, đều đã làm phụ thân rồi, vậy mà cũng không thể ổn trọng một ít sao?"

Mễ Lai Khắc nghe xong, có chút ngượng ngùng đỏ bừng mặt, hắn bởi vì rất sốt ruột mới có thể như vậy, như thế rất tốt, còn bị phụ thân nhà mình cười nhạo, hoàn hảo hiện tại Thụy đã hôn mê bất tỉnh, bằng không chính mình thật sự bị mất mặt?!

Nghĩ vậy nên Mễ Lai Khắc theo bản năng nhìn Lục Văn Thụy trong lòng mình, thấy được đối phương vẫn hôn mê như cũ lúc này mới cảm thấy may mắn thở ra một hơi. Mấy người Tạp Lạc Tư thấy thế đều nhịn không được mà nở nụ cười, Mễ Lai Khắc này thật là rất ngốc!

Tuy nhiên, hiện tại tối trọng yếu vẫn là làm cho Thụy đi về trước nghỉ ngơi đi, cho nên nhóm người Tạp Lạc Tư cũng chỉ nở nụ cười một lát sau đó để đối phương rời đi. Xét thấy hiện tại thân thể của Lục Văn Thụy hoàn toàn suy yếu, hơn nữa y lại hôn mê, mà Mễ Lai Khắc rõ ràng cũng không có kinh nghiệm trong phương diện này, cho nên Khoa Lan cùng Pháp Lan liền ôm ba bảo bảo về nhà bọn họ, chuẩn bị giúp đỡ chiếu cố bảo bảo cùng Lục Văn Thụy. Mà Lý Na cũng bởi vì áy náy việc trước đó nên cũng đòi đi theo, Phí Tư vốn muốn kề cận phụ thân nhà mình thì cũng bị hắn ném cho Tư Nặc, cứ như vậy bọn họ một hàng năm người trong đó còn ôm theo ba cái bọc nhỏ ly khai, Tạp Lạc Tư, Ngải Tư Đặc hòa Tư Nặc bị bỏ lại tại chỗ đều bất đắc dĩ nhìn nhau liếc mắt một cái, không nghĩ tới chính mình cứ như vậy mà bị bạn lữ nhà mình từ bỏ!(^_^). Xem ra trong cảm nhận của đối phương, địa vị của bọn họ cũng không bằng ba tiểu tử mới sinh ra kia đâu, ai! ba người bọn họ rất ăn ý trong lòng thở dài một hơi, chỉ có Phí Tư bị phụ thân nhà mình vô tình từ bỏ vẫn mang theo vẻ mặt nghi hoặc nhìn bóng dáng Lý Na rời đi, có chút tò mò hỏi:

"Phụ thân muốn đi đâu a? Vì cái gì chúng ta không cùng đi? Phụ thân!"

Mấy người Tạp Lạc Tư nghe vậy đột nhiên cảm thấy bừng tỉnh, bọn họ lúc này mới nghĩ đến kỳ thật chính mình có thể cùng đi theo, như thế nào bọn họ lại ngu ngốc đứng ở tại chỗ đâu? Chẳng lẽ chỉ số thông minh của bọn họ còn không bằng một tiểu hài tử sao?[Y-H: bó tay với 3 ông]

Sau một trận rối rắm như thế, bọn họ liền ôm Phí Tư đi về hướng nhà Lục Văn Thụy, nếu *sơn* [Y-H: mình nghĩ là thành ngữ nên ko dịch ra là Núi. Ko biết đó là chữ gì nữa] không theo ta, ta liền đi đến *sơn* thì tốt rồi!

Vì thế ba người bọn họ cộng thêm một tiểu nhân[trẻ nhỏ] khí phách hiên ngang hướng về phía trước xuất phát, thế trận kia không giống như là đi bái phỏng ai đó, mà giống như là đi gây sự!

Mà lúc này mấy người Mễ Lai Khắc đã về đến nhà, Mễ Lai Khắc nhìn ba vật nhỏ nhà mình được phụ thân cùng Pháp Lan chiếu cố, nên cũng có thể chuyên tâm chiếu cố bạn lữ nhà mình, dù sao ở trong lòng hắn, Thụy vẫn là trọng yếu nhất, điều này mặc kệ là bây giờ hay là tương lai cũng sẽ không thay đổi.

Ba người Khoa Lan cái thấy thế cũng rất hiểu rõ gật gật đầu, tiếp theo bắt đầu cùng nhau phân chia công việc. Khoa Lan phụ trách hảo hảo tẩy trừ thân thể mấy bảo bảo một chút, mà Pháp Lan thì vào phòng bếp, chuẩn bị một ít thức ăn cho Lục Văn Thụy vốn đã bị té xỉu, phỏng chừng khi y tỉnh lại nhất định sẽ đói. Lý Na nhìn thấy Khoa Lan đều có việc phải làm, hắn cũng rất tự nhiên tiêu sái vào phòng bếp lấy ra vài cái chén lớn, tiếp theo đi đến trong viện, chuẩn bị vắt sữa dê cho ba tiểu tử kia, từ khi bọn họ sinh ra đến bây giờ đều không có ăn chút gì, một hồi tỉnh lại nhất định sẽ nháo.

Vì thế bốn người bọn họ cứ như vậy đều tự phân công cho mình, Mễ Lai Khắc ngồi ở bên giường, ôn nhu nhìn chăm chú vào Lục Văn Thụy vẫn mang sắc mặt có chút trắng bệch như trước, hắn cảm giác hôm nay trái tim của mình thật sự chịu đủ tàn phá, có vài lần hắn nghĩ đến mình phải mất đi đối phương, ngay lúc đó, loại cảm giác mất mát cùng tuyệt vọng trầm trọng này tựa hồ hoàn toàn lưu lại trong đáy lòng của hắn, thật lâu không hề tiêu tan. Hắn vươn tay vỗ về lên khuôn mặt của đối phương, chỉ có chân thật cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương, hắn mới có chút trấn định lại, không hề bị loại cảm giác tệ hại này dây dưa.

Mễ Lai Khắc im lặng nhìn chăm chú vào Lục Văn Thụy vẫn cứ mê man như vậy, luôn không có dời đi tầm mắt, chỉ là trong mỗi lần chớp mắt thì hắn mới để cho thân ảnh của đối phương thoáng rời một lát, sau đó hắn lại sẽ tiếp tục bình tĩnh nhìn đối phương.

Mà lúc này kỳ thật Lục Văn Thụy cũng không có hoàn toàn mất đi ý thức, y cảm giác thân thể của mình đột nhiên nhẹ nhàng lên, y có chút nghi hoặc nhìn xuống phía dưới chỉ thấy Khoa Lan cùng Lý Na đang bận rộn lo cho mấy bảo bảo, Mễ Lai Khắc thì đang bồi bên người mình. Y nhìn chính mình tựa hồ đang ngủ an ổn trên giường thì có một cảm giác không thể nói rõ ràng, phải ly khai sao? Chẳng lẽ thời gian của y đã đến? Thời hạn cho chuyến đi đến thế giới khác lần này chỉ có bao nhiêu sao? hiện tại y phải rời đi Đại Thước và các bảo bảo mà y mới sinh sao? Vì cái gì phải như vậy? Để cho y vừa mới cảm giác được hạnh phúc thì lại làm cho y phải rời đi? Y thật vất vả mới có được một bạn lữ yêu mình như vậy, hiện tại bọn họ vừa mới có ba tiểu bảo bảo đáng yêu, y như thế nào có thể rời đi được? Y không cam lòng!

Lục Văn Thụy liền dùng lực vọt về phía thân thể của chính mình, đáng tiếc y lập tức bị bắn ngược ra, sau khi thử vài lần như thế, đột nhiên y ngừng lại, y hoảng hốt cúi đầu nhìn thân thể của mình đã biến thành trong suốt, lại nhìn thân thể trên giường kia, cảm thấy có chút bi thương! Xem ra y thật không thể trở về, y không bao giờ có thể trở lại bên người Mễ Lai Khắc nữa, làm sao bây giờ đây? Y không muốn rời đi Đại Thước, y cũng luyến tiếc các bảo bảo mà chính mình thật vất vả mới sinh ra, còn có các tộc nhân nơi này, thậm chí đến từng cọng cây ngọn cỏ nơi này đều làm cho y lưu luyến.

Đang lúc nội tâm Lục Văn Thụy rối rắm, đột nhiên y cảm giác trước mắt chợt tối đen, khi y khôi phục lại ý thức thì đã về tới địa cầu, lúc này y đang ngồi ở trước máy tính trong nhà trọ của mình, y có chút nghi hoặc nhìn thời gian trên máy tính, phát hiện y chỉ mới ly khai không bao lâu, chẳng lẽ những gì y trải qua đều là cảnh trong mơ sao?

Lục Văn Thụy nhịn không được vỗ thật mạnh lên đùng mình, sau khi cảm thấy đau nhức thì y xác định chính mình thật sự đã trở lại, về phần tất cả những chuyện mình đã trải qua rốt cuộc có phải là thật hay không, y thật sự không thể nào biết được. Nhưng Lục Văn Thụy biết hết thảy mọi chuyện đều đến từ cửa hàng xổ số kia, vì thế y mở hòm thư của mình, bắt đầu tìm tòi bưu kiện đã từng được gởi đến kia, đáng tiếc dù y như thế nào thì cũng không thấy được bưu kiện trúng thưởng đó, chuyện này làm y có chút ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ hết thảy đều là ảo giác của mình sao? Không có khả năng, y quả thật nhớ rõ chính mình đã mở bưu kiện kia, sau đó chính mình sẽ xuyên việt, y không cam lòng lại tìm mấy lần, nhưng vẫn không có kết quả, không còn cách nào khác, y đành phải buông tha cho bưu kiện, sau đó bắt đầu đi tìm tấm vé số kia, cái này chắc sẽ không giả đi?!

Vì thế Lục Văn Thụy rất hấp tấp tìm khắp mọi ngỏ ngách trong nhà, vì thế vô tình y lại tìm được một vài món mà vài năm trước hắn không thấy, tuy nhiên Lục Văn Thụy lại không tìm được tờ vé số kỳ lạ kia, việc này thật sự là kì quái! Chẳng lẽ y thật sự nhớ lầm, không thể nào, y mới 22, không có khả năng mắc chứng si ngốc tuổi già ! Sau khi tìm một trận khắp nhà, rơi vào đường cùng, y đành phải xuất môn, ít nhất y còn có thể đi đến chỗ cửa hàng xổ số nhìn xem, không có khả năng chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà bọn họ có thể biến mất hoặc là dọn đi chỗ khác được!

Kỳ thật hiện tại trong lòng Lục Văn Thụy cũng có chút không xác định, dù sao trải qua những chuyện vừa rồi, y đều có chút nghi hoặc, chính mình rốt cuộc có thanh tỉnh hay không vì cái gì những chuyện phát sinh trong hiện tại đều không giống với trước khi y xuyên qua đâu? Chẳng lẽ y cũng không trở về, mà là trực tiếp xuyên thủng đến một thế giới song song tương tự khác?

Lục Văn Thụy cảm giác bản thân có chút hỗn loạn, với tâm trạng không ổn định, y rốt cục đi tới trước cửa hàng xổ số kia, y có chút mờ mịt ngẩng đầu, vừa nhìn lên thì cả người đều choáng váng!

Làm gì có cửa hàng xổ số nào, chỉ có một quán mì sợi củ nát, y có chút nghi hoặc nhìn trái nhìn phải, chung quanh cửa hàng vẫn giống như như trong trí nhớ của y, chỉ có cái quán này là hoàn toàn thay đổi, nếu y không nhớ lầm thì nơi này nguyên lai là một tiệm bán hoa, sau mới biến thành cửa hàng xổ số ***. Như thế nào hiện tại biến thành quán mì sợi?!

Tiếp theo Lục Văn Thụy lại đến trường học gần đó, không biết vì cái gì khi y nhìn thấy vườn trường vốn từng rất quen thuộc thì lại cảm giác có chút không thích hợp, đang lúc y suy nghĩ rốt cuộc không đúng ở chỗ nào thì đột nhiên di động vang lên, y theo phản xạ có điều kiện lấy điện thoại di động ra, chấp nhận cuộc gọi. Chỉ nghe đến một tiếng nói rất là trầm thấp truyền đến,

"Văn Thụy, ngươi hôm nay có rảnh không? Chúng ta có một số việc muốn thương lượng cùng với ngươi, ngươi lại đây một chuyến đi!"

Lục Văn Thụy sửng sốt một lát mới phản ứng lại, đây là thanh âm của lão ba nhà mình, y vội vàng đáp ứng, lúc này đối phương mới tắt máy, y yên lặng nhìn chăm chú vào di động của mình, đây quả thật là thanh âm của lão ba vạn năm không thấy bóng người của mình.

Như vậy nơi này rốt cuộc có phải là thế giới trước kia hay không? Xem ra nếu muốn cởi bỏ nghi hoặc này thì y nên về nhà một chuyến, hảo hảo xác nhận một chút, nếu có khả năng thì Lục Văn Thụy vẫn muốn trở lại thế giới thú nhân tràn ngập ấm áp cùng hạnh phúc kia, bởi vì nơi đó có Đại Thước cùng các bảo bảo, như thế là đủ rồi! [Y-H: như vậy là hạnh phúc quá rồi còn gì, ai mà ko muốn thế chứ ]Chỉ cần có thể xác định đây chính là thế giới trước kia, như vậy thông qua một ít cách cùng thủ đoạn, chỉ cần cửa hàng xổ số kia thật sự từng tồn tại qua, vây thì y nắm chắc có thể tìm ra nó, nếu như thế, y sẽ có thể đi trở về![Y-H: chúc em may mắn]

Nghĩ như vậy, Lục Văn Thụy nụ cười đầu tiên từ trở về, y nhìn nhìn ánh trăng trên bầu trời cao cao, nhíu mày, thần sắc đã không mờ mịt như lúc đầu, lúc này y lại là một Lục Văn Thụy bình tĩnh và trầm ổn.

Y đơn giản sửa sang lại một chút quần áo trên người, lúc này mới chậm rì rì đi về ngôi nhà mà lâu rồi mình khống trở lại, *hy vọng hắn việc này phi hư!*  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro