Chương 91+92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 91: Thụy Thụy bị động thai

  Sự tình phát sinh vào một buổi chiều vài ngày sau, hôm nay Lục Văn Thụy vẫn như mấy ngày trước, xương sống thắt lưng đều đau nằm ở trên giường suốt buổi sáng, khi nếm xong cơm trưa, lúc này y mới lảo đảo đi lên, bởi vì thời gian này Mễ Lai Khắc đã đi ra ngoài săn thú, cho nên y cũng chỉ làm một ít vận động nhỏ ở trong sân, từ 1 tháng trước, y đã ngưng tập Thái Cực. Hiện tại, để chuẩn bị cho sinh sản sau này, Lục Văn Thụy vẫn làm một ít vận động đơn giản, như là giơ tay nhấc chân lên vài cái, dù sao thì cũng chỉ là vận động tứ chi một chút thôi.

Hôm nay cũng giống mọi ngày, Lục Văn Thụy đầu tiên theo thói quen dùng tay nhu nhu phần eo, tiếp theo mới bắt đầu chuẩn bị làm nóng cơ thể. Nhưng chưa làm được mấy động tác thì nhìn thấy trên đại thụ ở phía ngoài có một tiểu thú nhân bảo bảo, y dõi mắt nhìn lại, đó đúng là Phí Tư nhà Tư Nặc, lúc này hắn đang ở trên cây, lung lay sắp đổ, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tràn đầy ủy khuất cùng bất lực, rõ ràng là leo lên giờ thì bị sượng mặt.

Phải biết rằng thú nhân bảo bảo tuy rằng cũng có thể biến thành thú hình, nhưng cánh của bọn họ vẫn còn yếu, đến 5 tuổi thì mới có thể hoàn toàn sinh trưởng đầy đủ, đối với Phí Tư mới có 3 tuổi mà nói, hắn cũng chỉ có thể biến thành một tiểu lão hổ ở trên đất bằng chạy rất nhanh mà thôi.

Lục Văn Thụy thấy thế, cũng không có nghĩ nhiều, liền chạy nhanh ra ngoài, chuẩn bị đem Phí Tư xuống dưới, đại thụ này lại là gốc cây cao nhật trong số mấy cây xung quanh đây, thân cây thực thô, chỗ cao nhất cách mặt đất khoảng 17 đến 18 m, nếu từ trên cây ngã xuống thì đúng là rất nghiêm trọng.

Phí Tư ở trên cây tựa hồ cũng thấy được Lục Văn Thụy đang chạy đến, cặp mắt đen láy của hắn hơi hơi cong lên, rất cao hứng hướng về đối phương vẩy tay, (^_^)tình huống này càng thêm không ổn, sau khi mất một hai tay chống đỡ, thân hình hắn càng thêm không xong, đợi cho Lục Văn Thụy vừa mới đuổi tới gần đó, thân thể hắn đột nhiên *một cái tiền khuynh*, nhanh chóng ngã quỵ xuống dưới.

Vẻ mặt Phí Tư vô thố, cảm giác mình bắt đầu rơi nhanh xuống đất, hắn nhịn không được há mồm khóc lớn lên, thanh âm kia quả thực vang vọng rất xa (^_^).Lục Văn Thụy thấy thế, cũng chỉ có thể vận khinh công vốn lâu rồi không dùng tới, đề khí nhảy tới phía trước, sau khi xuất toàn lực, rốt cục từ giữa không trung, y tiếp nhận được Phí Tư mang một vẻ mặt đầy nước mắt.

Tiếp theo Lục Văn Thụy ôm bảo bảo vào trong lòng cùng nhau đáp xuống đất, lúc này chung quanh đã có rất nhiều thú nhân cùng giống cái bởi vì tiếng khóc của Phí Tư mà chạy đến, mọi người thấy Phí Tư cuối cùng được cứu trợ, đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mà lúc này Tư Nặc cùng Lý Na cũng chạy lại đây, bọn họ nhìn con mình đã bình an vô sự, đều rất là cảm kích Lục Văn Thụy.

Không nghĩ tới vẻ mặt của Lục Văn Thụy lúc này chính là tái nhợt, biểu tình rất thống khổ ôm bụng. Lý Na thấy thế lập tức phản ứng lại, biết một phen vận động vừa rồi của đối phương nhất định là động thai khí. Vì thế hắn quyết định thật nhanh bảo Tư Nặc ôm lấy Lục Văn Thụy giờ đã muốn bán ngồi xổm xuống, bảo hắn mang đối phương đến chỗ của Khoa Lan. Tiếp theo hắn công đạo một tiếng với các tộc nhân chung quanh, nói bọn họ mau chóng thông tri Mễ Lai Khắc, lúc này mới ôm Phí Tư mà đuổi theo Tư Nặc, nếu Thụy thật sự bởi vì vừa rồi mà xảy ra vấn đề gì, hắn nhất định sẽ không tha thứ chính mình

Khi Lý Na đuổi tới, Khoa Lan đã kiểm tra qua cho Lục Văn Thụy, xác nhận y là bởi vì vận động quá độ, thể lực tiêu hao quá nhiều, hơn nữa y cũng gần tới ngày sinh, lần này động thai khí, xem ra là muốn sinh non. Khi hắn nói như vậy thì hơi hơi nhíu mày, sắc mặt Lý Na cũng thực ngưng trọng.

Tại thú nhân thế giới, sinh non trên cơ bản liền đại biểu cho khó sanh, hơn nữa Thụy là bởi vì động thai khí mới đưa đến sinh non, huống chi y hoài còn không chỉ là một bảo bảo, tình huống xem ra thực không tốt.

Trong phòng lập tức trầm mặc xuống, Lục Văn Thụy dù đang đau bụng cũng nghe được lời nói của Khoa Lan , y hơi hơi ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Khoa Lan cùng Lý Na, biết tâm tình lúc này của bọn họ cũng không tốt lắm. Bất quá làm một người địa cầu, y biết bình thường song bào thai hoặc là đa bào thai đều sẽ sinh non, mà chính mình cũng chỉ là sớm hơn nửa tháng mà thôi, hẳn là vấn đề không lớn. Hơn nữa thể chất của y luôn luôn rất tốt, lần kiểm tra trước, tình trạng của bảo bảo cũng rất khỏe mạnh, hôm nay chính là bởi vì vận dụng chân khí, mới có thể động thai khí, hiện tại y đã điều tức xong, nếu hiện tại sẽ sinh, chính y hẳn là cũng có thể phối hợp.

Nghĩ xong, Lục Văn Thụy hơi hơi bứt lên khóe miệng, nói với mấy người Khoa Lan :

"Khoa Lan thúc thúc, Lý Na, các ngươi không cần quá mức lo lắng, tình huống của bản thân ta tự mình biết rõ nhất, ta vốn sẽ sinh vào nửa tháng sau, hiện tại cũng chỉ sớm hơn một chút, không có vấn đề gì. Khoa Lan thúc thúc, hiện tại ta cần phải làm cái gì? Hay là ngươi phải đi chuẩn bị thảo dược cùng công cụ gì không? Ngươi có cần gọi những người khác đến hỗ trợ không?"

Khoa Lan cùng Lý Na nghe vậy đều hơi hơi ngẩn người, bọn họ nhìn Lục Văn Thụy với sắc mặt tái nhợt mà lại nỗ lực mỉm cười, cảm thấy có một chút chua xót, hành vi đối phương quá mức săn sóc làm cho hai người rất là đau lòng, đặc biệt là Lý Na, giờ phút này hắn thật sự hối hận đến chết, nếu không bởi vì con của hắn, Thụy cũng sẽ không chịu loại đau khổ này.

Khoa Lan có vẻ lý trí một ít, hắn rất nhanh thu hồi biểu tình trên mặt, mìm cười ôn hòa nhìn Lục Văn Thụy.

"Thụy, hiện tại ngươi chỉ cần hảo hảo nằm thì tốt rồi, những chuyện khác ngươi không cần lo lắng, hiện tại ta ra ngoài lấy thảo dược cùng dụng cụ sinh sản để lát nữa có thể cần dùng đến, trước mắt ngươi phải nghỉ ngơi một hồi đi!"

Lục Văn Thụy nghe vậy rất phối hợp gật gật đầu, tiếp theo liền nhắm lại hai mắt, bắt đầu nghỉ ngơi trong chốc lát. Khoa Lan thấy thế vừa lòng gật gật đầu, lúc này mới lôi kéo Lý Na vẫn đứng sửng sờ như cũ đi ra khỏi phòng. Khi hai người ra tới bên ngoài, Khoa Lan bảo Tư Nặc đi gọi Pháp Lan cùng các thầy thuốc ở trong bộ lạc đến đây hỗ trợ, còn chính mình thì đi vào trong phòng bên cạnh.

Lý Na có chút sững sờ nhìn Tư Nặc rời đi rất nhanh, thẳng đến khi cảm giác được y bào của mình bị giật vài cái, lúc này hắn mới phục hồi tinh thần lại. Hắn cúi đầu nhìn Phí Tư đang mang vẻ mặt nghi hoặc, đột nhiên nhịn không được ôm lấy đối phương mà khóc lên, hắn thật sự không biết nếu Thụy cùng bảo bảo trong bụng y xảy ra chuyện thì hắn phải đối mặt với mấy người Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc như thế nào đây.

Phí Tư nháy đôi mắt tròn xoe đen láy nhìn phụ thân đang ôm mình khóc, không rõ đối phương rốt cuộc là làm sao vậy, hiện tại người bị bệnh không phải Thụy thúc thúc sao? Không lẽ phụ thân cũng bị bệnh? Phụ thân bị đau ở chỗ nào?

Khi Khoa Lan lấy dụng cụ cùng thảo dược đi ra, vừa lúc thấy được vẻ mặt nghi hoặc của Phí Tư, hắn hơi hơi thở dài một hơi, vỗ vỗ lên vai Lý Na, tiếp theo lại đưa tay xoa nhẹ vài cái lên đầu Phí Tư, lúc này mới đi vào trong phòng, tiếp theo hắn còn có một trận chiến ác liệt cần phải đánh nữa, đây chính là việc quan hệ đến "Con dâu" cùng tiểu tôn tử tương lai của mình a, tâm lý của hắn chịu áp lực rất lớn.

Khi Pháp Lan cùng một đoàn thầy thuốc tới cũng vừa lúc gặp Mễ Lai Khắc và Ngải Tư Đặc vội vàng trở về, bọn họ gật gật đầu chào nhau, tiếp theo cũng rất ăn ý đi vào bên trong phòng.

Do vì giống cái sinh sản, cho nên các thú nhân đều bị ngăn ở ngoài phòng, chỉ có Mễ Lai Khắc là bạn lữ của đối phương mới được cho phép đi vào. Lúc này Mễ Lai Khắc mang vẻ mặt lo lắng nhìn Lục Văn Thụy đang nằm ở trên giường, hắn nhìn toàn thân cao thấp trừ bỏ cái bụng đặc biệt lớn thì Thụy có vẻ hơi mệt, hắn cảm thấy có chút xót xa, hắn biết trong khoảng thời gian này Thụy thật sự mệt muốn chết rồi. Hơn nữa nghe nói hôm nay y vì cứu Phí Tư mà động thai khí, khiến cho y phải sinh non, hắn nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của đối phương, trong lòng đau từng đợt, đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy Thụy yếu ớt đến như thế, lần trước chính là thời điểm đám dã thú tộc quần đột kích bộ lạc, lúc ấy sắc mặt đối phương cũng trắng bệch, nhưng đó dù sao cũng là ngoại thương, không có nhiều nguy cơ như lần này. Hắn nhìn chăm chú vào ánh mắt nhắm nghiền của đối phương, nhịn không được vươn tay xoa xoa hai má không còn chút huyết sắc, cơ hồ ngay tại thời điểm hắn chạm vào, Lục Văn Thụy cũng đã mở hai mắt, cặp mắt màu lam tím đối diện với một đôi mắt mà lam, khi ánh mắt giao nhau, hai người đều hiểu được ý tưởng của đối phương.

Mễ Lai Khắc cũng không có cố ý nói một lời an ủi nào với đối phương, mà Lục Văn Thụy cũng không cố ý oán giận gì, hai người chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào nhau, sau khi mấy người Khoa Lan bắt đầu động tác, họ rất là ăn ý nắm chặt tay nhau, thông qua sự đụng chạm trong lòng bàn tay mà yên lặng duy trì đối phương.

Bởi vì Lục Văn Thụy còn chưa tới ngày sanh, cho nên tuy rằng y đã đau thật lâu nhưng nước ối vẫn chưa phá, điều này làm cho mấy người Khoa Lan đều thực lo lắng, nếu thật sự đến thời điểm sinh sản mà thể lực của đối phương không đủ thì thật là thực bất đắc dĩ, hơn nữa lần này đối phương sinh không chỉ là một bảo bảo, cho nên tính nguy hiểm lại tăng lên thêm một cấp.

Lục Văn Thụy rõ ràng cũng hiểu biết tình huống của mình,y đột nhiên nói với Pháp Lan đang ở một bên:

"Ta đột nhiên cảm giác có chút đói bụng, ngươi có thể lấy một ít đồ ăn lại đây không?"

Pháp Lan nghe vậy, hơi hơi sửng sốt, tiếp theo lập tức phản ứng lại,

"Tốt, Thụy, ngươi muốn ăn cái gì, ta đi làm cho ngươi!" Nói xong hắn đến gần bên giường, vẻ mặt mỉm cười hỏi.

"Ân, tùy tiện cái gì cũng tốt, tốt nhất là thức ăn lỏng, như là canh đi, có vẻ dễ dàng tiêu hóa một ít, phiền toái ngươi, Pháp Lan!"

Trong đầu Lục Văn Thụy suy nghĩ một chút, lúc này mới trả lời, y nhớ rõ trước kia trong TV, sản phụ giống như đều là uống chút nước gì đó để gia tăng thể lực.

Pháp Lan nghe vậy gật gật đầu, tiếp theo liền đẩy cửa đi ra ngoài. Mà mấy người còn lại thì tiếp tục chú ý đến biến hóa của thân thể y, để khi cần thì có thể phản ứng lại ngay, dù sao thì trước đây bọn họ đều không có đỡ đẻ qua trường hợp sinh đa thai, lần này có vẻ đặc thù.

Khi mọi người đều tự làm việc của mình, ở ngoài cửa, Lý Na sau khi phát tiết xong thì cảm giác tốt hơn một chút, sau đó lại được Tư Nặc an ủi, hắn bắt đầu điều chỉnh lại cảm xúc của mình, sau khi nhìn thấy Pháp Lan đi ra thì liền đi theo hắn vào phòng bếp để hỗ trợ, hắn nên vì Thụy làm một cái gì đó, hy vọng đối phương có thể thành công vượt qua cửa ải khó khăn này.

Lại sau một lúc lâu, Tạp Lạc Tư cũng đã trở lại, lúc này sắc mặt của hắn cũng không phải tốt lắm, nguyên bản chính là vẻ mặt than nay nhìn hắn tựa hồ lại lạnh thêm vài phần. Đầu tiên hắn hỏi Ngải Tư Đặc một ít tình huống tương quan, sau đó liếc nhìn Tư Nặc đang chột dạ một cái, sau khi đối phương bắt đầu trốn tránh ánh mắt mình, lúc này hắn mới thu hồi tầm mắt của mình. [Y-H: hành động của tộc trưởng làm mình mắc cười quá (^_^)]

Tiếp theo Tạp Lạc Tư liền xoay người, mang vẻ mặt trầm mặc nhìn chăm chú vào cửa phòng đóng chặt trước mặt, hắn không ngừng cầu nguyện, hy vọng lần này Thụy cũng có thể sáng tạo kỳ tích, y nhất định phải chống đỡ qua a! Mà Ngải Tư Đặc cùng Tư Nặc bên cạnh hắn cũng nghĩ như thế, bọn họ đều hy vọng Thụy có thể bình an sinh bảo bảo!  




Chương 92: Đau đến không thể chịu nổi

  Lúc này ở trong phòng, Lục Văn Thụy thật đúng là có nổi khổ nói không nên lời, y cảm thấy hạ phúc của mình từng đợt co rút đau đớn, tựa hồ ruột của mình bị *giảo* đến chặt đứt, bảo bảo bên trong bụng đang dùng sức đi ra, đáng tiếc hiện tại nước ối còn chưa có phá, y cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

Mễ Lai Khắc nhìn bộ dáng ẩn nhẫn của đối phương, cảm giác đau lòng không thôi, hắn một bên lau mồ hôi cho đối phương, một bên quan sát phản ứng của đối phương, nhìn đôi môi do đối phương vì nhịn đau quá độ mà bị cắn nát, hắn quả thực nhịn không được muốn chịu đau thế đối phương.

Bị ép buộc như vậy khoảng nửa giờ sau, Pháp Lan rốt cục bưng hai cái bát đi đến, một chén là canh nhân sâm hầm gà cùng canh xương, hiện tại đều đã muốn *đôn lạn lạn* , Mễ Lai Khắc thấy thế lập tức dìu Lục Văn Thụy tựa vào trên người mình, tiếp theo tiếp nhận cái bát mà Pháp Lan đưa qua, bắt đầu từng muỗng từng muỗng mà uy đối phương ăn canh.

Tuy rằng Lục Văn Thụy không có khẩu vị gì, nhưng để thuận lợi cho sinh sản, y vẫn cố gắng uống hết một chén lớn canh nhân sâm hầm gà, đến khi Mễ Lai Khắc định uy thêm chén canh xương thì y cảm giác thực no rồi, hơn nữa bụng rất căng, thật sự là ăn không vô.

Mễ Lai Khắc nhìn thấy đối phương tựa hồ thật sự là uống không nổi nữa, lúc này mới đem bát đặt ở một bên, sau đó nhẹ nhàng giúp đối phương nằm xuống, hắn nhìn sắc mặt Lục Văn Thụy hồng nhuận lên không ít thì nhẹ nhàng thở ra, hy vọng kế tiếp sẽ thuận lợi, vừa rồi, hắn thật sự bị sợ hãi.

Tình huống kế tiếp tựa hồ có vẻ lạc quan, tinh thần Lục Văn Thụy đã tốt hơn rất nhiều, sau một giờ, nước ối liền phá, theo xu thế này, thì y sẽ đau bụng sinh thường xuyên hơn, mà mấy người Khoa Lan cũng đều đã vào vị trí, mỗi người đều gắt gao theo dõi hạ thể của y. Điều này làm cho Lục Văn Thụy dù đang bị đau đớn rất nhiều cũng có chút ngại ngùng, dù sao đó cũng là địa phương tư mật, nhưng y cũng không có rối rắm lâu lắm vì một lúc sau các cơn đau càng kịch liệt, y không còn có thời gian quan tâm đến bất kì cái gì khác.

Lục Văn Thụy chỉ cảm thấy bụng dưới của mình truyền đến từng trận đau đớn, tận lực bồi tiếp một loại cảm giác co rút nhanh khó có thể miêu tả liên tục đánh úp lại, làm cho y còn chưa kịp thở thì phải bắt đầu chuẩn bị tinh thần ứng phó trận đột kích tiếp theo.

Kỳ thật Lục Văn Thụy rất muốn lăn lộn trên giường, loại thống khổ này thật sự làm cho người ta khó có thể chịu được, thậm chí so những vết thương rất nặng trước đây đều phải mãnh liệt hơn nhiều lắm, y chỉ có thể nắm chặt tay của Mễ Lai Khắc, cắn chặt hàm răng của mình, yên lặng chịu được, y thật sự không muốn la to giống như nữ nhân. Nhưng lúc này Lục Văn Thụy thật sự rất bội phục giống cái, đặc biệt là giống cái mang thai sinh con, các nàng thật sự rất vĩ đại, làm một mẫu thân, các nàng đều dũng cảm và đáng giá để cho người khác kính nể, sinh đứa nhỏ thật sự không phải một chuyện dễ dàng, đặc biệt ngay tại thế giới thú nhân không có bất kỳ thiết bị tiên tiến nào, hết thảy đều phải dựa vào chính mình.

Lục Văn Thụy một bên nghĩ như vậy, một bên lắng nghe âm thanh nhẹ nhàng của Mễ Lai Khắc bên tai, hắn tựa hồ đang kể lại những chuyện phát sinh từ lần đầu tiên hai người gặp nhau cho tới giờ để cố gắng làm cho y phân tán lực chú ý, nhằm giảm bới cảm giácđau đớn mà các cơn đau bụng mang lại.

Nhóm người Khoa Lan chặt chẽ quan sát tình trạng của y, có lẽ là bởi vì phía sau của y vốn nhỏ hẹp, cho nên hiện tại nước ối đã chảy thật lâu mà huyệt khẩu cũng mới mở lớn được khoảng 3 chỉ, với tốc độ như thế này, phỏng chừng đến nước ối chảy ra hết, huyệt khẩu cũng sẽ không mở ra toàn bộ.

Bọn họ càng xem càng nóng lòng, mọi người nhìn nhau hơi hơi lắc đầu, Lục Văn Thụy nằm ở trên giường nên không có chú ý tới thần sắc của bọn họ, nhưng Mễ Lai Khắc thì khác, hắn phát hiện ánh mắt lo lắng chợt lóe lên rồi biến mất, hắn biết có thể làm cho phụ thân cùng các thầy thuốc lắc đầu, vậy thuyết minh tình huống của Thụy thật sự không xong.

Lúc này, Lục Văn Thụy cũng phản ứng lại, tuy rằng đối phương đã cực lực che lấp, y vẫn mẫn cảm đã nhận ra sự nguy hiểm trong không khí, y cũng cảm giác được bảo bảo trong bụng mình thật sự đang muốn ra. Lục Văn Thụy hơi hơi nhíu mày, lần đầu tiên đối mặt với chữ "Khó sanh", xem ra tình huống của y kém rất nhiều so với y đánh giá, y nghĩ đến mặc kệ như thế nào, hết thảy đều đã "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng", hiện tại xem ra, sự thật cũng không giống như thế. Lục Văn Thụy cố gắng hồi tưởng lại những cảnh "khó sanh" mà trước kia biết qua, đối với kịch truyền hình cùng tiểu thuyết mà nói cũng không hiếm thấy, bình thường bên trong mười bộ kịch truyền hình luôn luôn có một hai bộ sẽ viết đến việc sinh đứa nhỏ, mà phần lớn đau khổ mà nữ nhân vật chính đều đã trải qua là khó sanh, bọn họ lúc ấy làm như thế nào đâu?

Lục Văn Thụy suy nghĩ một lát, vẫn là không được, thứ nhất trước kia y là một người nam nhân, hơn nữa là một người nam nhân trẻ tuổi độc thân, đối với chuyện sinh sản thật sự là không có gì hứng thú, cho nên đối với loại tình tiết này, thậm chí là một ít chi tiết quan hệ đều là không quá chú ý. Huống chi thân thể y không phải thuần túy là giống cái, mà là lưỡng tính, y cũng không có sản đạo, hiện tại Lục Văn Thụy cũng chỉ nhớ mang máng đến một cách mà một vài phụ nữ mang thai sử dụng đến, cho nên hiện tại y cũng chỉ có thể nhắm mắt làm càn.

Ngay lúc y miên man suy nghĩ, cảm xúc Mễ Lai Khắc đột nhiên kích động lên, hắn theo bản năng nắm chặt tay của đối phương, sau khi bình tỉnh lại, Lục Văn Thụy cũng cảm giác được hành động dị thường của đối phương, y vừa mới hồi phục lại thì phải tiếp tục nghênh đón từng đợt cảm giác đau đớn hơn nhiều so với trước, y hơi hơi khẽ hừ một tiếng, thật sự là đau đến chết đi được.

Sau một lúc kêu rên, Lục Văn Thụy mẫn cảm ngửi được mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, y có chút nghi hoặc nhìn về phía cuối giường. Chỉ thấy sắc mặt Khoa Lan cùng Pháp Lan đều rất là ngưng trọng, mà bên cạnh bọn họ không biết từ khi nào đã bày ra mấy chậu máu loãng. Lục Văn Thụy nhìn Khoa Lan đang chà lau hạ thân mình thì hiểu rõ, nghĩ rằng nước ối đã chảy ra hết, hiện tại bắt đầu xuất huyết, tình huống thật là không ổn. Tiếp theo y quay đầu nhìn về bên cạnh, chỉ thấy lông mày Mễ Lai Khắc đã nhíu lại cùng một chỗ, rõ ràng hắn cũng ý thức được tình huống hiện tại.

Lục Văn Thụy thấy thế chỉ là nhẹ nhàng nắm tay đối phương, khi đối phương nhìn qua thì hơi hơi xả ra một chút mỉm cười, muốn an ủi đối phương không cần rất sốt ruột, chính mình không có sự tình gì. Đáng tiếc lời an ủi nói chưa nói ra miệng, suy nghĩ của y đã bị cảm giác đau đớn đáng úp lại nên câm nín.

Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy một giây trước còn cố gắng mỉm cười với mình, giờ khắc này đã tái nhợt ngã xuống, tâm liền gắt gao nhói lên, hiện tại hắn đã có chút gấp đến đỏ mắt, đầu tiên hắn hôn nhẹ vào hai má của đối phương, tiếp theo mới vội vàng hỏi Khoa Lan :

"Phụ thân, tình huống của Thụy rốt cuộc thế nào? Y sắp chống đỡ không nổi nữa!"

Khoa Lan nghe vậy chỉ hơi hơi lắc lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi,

"Mễ Lai Khắc, tình huống của Thụy thật không tốt, nếu huyệt khẩu không mở lớn hơn, không chỉ bản thân y sẽ mất nhiều máu, thậm chí bảo bảo trong bụng y cũng khó có thể an toàn sinh ra được. Chúng ta đã suy nghĩ thật lâu, vẫn là không nghĩ ra một biện pháp chu toàn."

Khoa Lan dứt lời, Pháp Lan cùng mấy thầy thuốc cũng gật gật đầu theo, bọn họ đúng là không có cách nào, tình huống của Lục Văn Thụy như vậy là lần đầu tiên mà bọn họ đụng tới, cho nên trong khoảng thời gian ngắn thì không thể nghĩ ra được biện pháp nào, chỉ có thể dựa vào chính bản thân y cố gắng.

Sau khi Mễ Lai Khắc nghe được lời nói của phụ thân nhà mình, tâm tình lập tức trầm trọng lên, hắn lo lắng nhìn về phía Thụy vẫn vẫn khép mắt như cũ, hắn biết đối phương nhất định cũng nghe lời phụ thân nói, không biết hiện tại y đang suy nghĩ cái gì, có phải cũng giống như mình hay không? cảm thấy thực vô lực cũng thực tuyệt vọng.

Mà lúc này Lục Văn Thụy đang suy nghĩ cái gì? Kỳ thật y không có cảm giác được quá tuyệt vọng, trong tự điển của y căn bản không có hai từ "Không có khả năng" cùng "Tuyệt vọng", tín ngưỡng của y vẫn đều là *"Tin ta giả, nên suốt đời"*, mặc kệ phát sinh sự tình gì, y cũng sẽ không đem hy vọng ký thác vào trên người người khác, dù sao thì "Cầu người không bằng cầu mình", con người là phải dựa vào chính mình mới được.[Y-H: mình cũng nghĩ thế, nhưng trong thực tế thì có rất nhiều chuyện mà bản thân không thể tự chủ được (^_^)]

Cho nên Mễ Lai Khắc hoàn toàn hiểu lầm Lục Văn Thụy, y đương nhiên cũng nghe được lời nói của Khoa Lan, nhưng y cũng không cảm thấy uể oải gì, chỉ là bắt đầu cố sức suy tư, nghĩ xem kế tiếp nên làm cái gì bây giờ? Cứ đông tưởng tây tưởng như vậy qua một lúc, sắc mặt của mấy người Khoa Lan đã muốn trắng bệch, bọn họ cũng biết hy vọng sẽ không lớn.

Mà lúc này Lục Văn Thụy vẫn trầm tư như trước, sau một lúc thì y rốt cục nhớ tới trước kia tựa hồ có nhìn thấy trường hợp một phụ nữ có thai mà không kịp đi bệnh viện, hơn nữa trong nhà lại không ai, cho nên người đó đã dùng một bồn tắm lớn đổ đầy nước ấm, cuối cùng thuận lợi sinh ra một bảo bảo khỏe mạnh trong nước. Đây tựa hồ là mượn sức ép của nước gì đó, hiện tại Lục Văn Thụy cũng không thể nghĩ thêm nhiều lắm, chỉ có thể liều một phen.

Sau khi quyết định, Lục Văn Thụy liền lôi kéo Mễ Lai Khắc ở bên cạnh, dưới cái nhìn nghi hoặc của đối phương, y nhẹ nhàng nói vào tai của hắn:

"Đại Thước, ta nghĩ đến một biện pháp tốt, có lẽ có thể thuận lợi sinh bảo bảo, ngươi nguyện ý tin tưởng ta sao?"

Mễ Lai Khắc nghe vậy, ánh mắt chợt sáng lên, hắn biết Thụy hiểu được rất nhiều thứ mà chính mình không biết, mặc dù có chút nghi hoặc vì sao trước đó y không nói, bất quá hắn vẫn thực tin tưởng đối phương, vì thế hắn rất là quyết đoán gật gật đầu,

"Thụy, ngươi nói đi, mặc kệ ngươi nói cái gì, ta đều tin tưởng ngươi!"

"Ân, Đại Thước, ta nhớ lại trước kia khi ở trên địa cầu, có người cũng là khó sanh, bọn họ chính là dùng nước để trợ giúp, ngươi thử bỏ ta vào bên trong dục dũng, sau đó thêm vào nước ấm, có lẽ ta cũng có thể thông qua phương pháp này mà thuận lợi sinh ạ bảo bảo!"

Dứt lời, Lục Văn Thụy rất kiên định nhìn ánh mắt đối phương.

Mễ Lai Khắc nhìn ra đối phương đã quyết tâm, hắn chỉ là phối hợp gật gật đầu, tiếp theo mở miệng nói với nhóm người Khoa Lan một tiếng, không để đối phương phản ứng lại, hắn liền nhanh chóng dùng da thú bao lấy Lục Văn Thụy, tiếp theo bế đối phương lên, xoay người thẳng tắp đi ra ngoài cửa.

Đến khi mọi người trong và ngoài cửa phản ứng lại thì thân ảnh của hai người bọn họ đã chuyển qua một góc khuất, Ngải Tư Đặc cùng Tư Nặc đuổi theo nhìn nhìn thì mơ hồ thấy Mễ Lai Khắc đi về ngọn núi phía sau. Hai người cũng muốn đuổi theo, bất quá Tạp Lạc Tư ở một bên lại cản hai người lại, hắn hơi hơi lắc lắc đầu nhìn hai người.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro