🌛CHƯƠNG: 25-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🫒CHƯƠNG 25: TỔ TRẠCH

Edit & beta by Wisp1997

Nhà Dương Đức Khánh từ trên xuống dưới hoàn toàn hướng về phía Cố Thần, Dương Tam Nhi lúc trước nếu không phải là bị đại ca nhị ca hắn lôi kéo, sớm muốn lao ra mắng họ Vương kia rồi, Thần ca ca cứu cha cùng Tiểu Tứ, sao lại bị người khác khi dễ.

Dương Tam Nhi ưỡn bộ ngực hào khí nói:

"Thần ca ca, Dương Tam Nhi ta ở trong thôn rất lợi hại, ngươi chờ ta từ trong học đường trở về, kêu một đám người dạy cho ác phó kia một bài học nhớ đời!".

Hắn rất muốn ở lại trong nhà, bất quá a phụ thúc giục hắn đi học, cho nên tính toán chỉ có thể đi đến tối mới trở lại.

Cố Thần cười ha ha, tiểu tử này tối hôm qua sợ sệt đến khóc lớn, ngày hôm nay liền bộ dáng lão đại trong thôn, phảng phất vung tay lên, đằng sau liền có một đám tiểu đệ tiền hô hậu ủng, rất uy phong, lấy tay chọc chọc trán hắn:

"Đã biết, ta sẽ chờ ngươi cho ta thế lực lớn, nhanh đi học, chớ để trễ giờ."

Dương Tam Nhi bưng trán,mặt đỏ ngầu, hắn là hán tử, Thần ca ca nhưng là tiểu ca, Thần ca ca có thể nào đối với hắn như vậy, trong lòng nhất thời sinh ra một luồng lý tưởng hào hùng, hắn đã bị Thần ca ca đụng vào, chờ hắn lớn rồi nhất định phải thú Thần ca ca làm phu lang, đến lúc đó không ai có thể bắt nạt Thần ca ca nữa.

Khuôn mặt đỏ đến mức như đít khỉ, Dương Tam Nhi ôm bọc vải chuồn nhanh chóng, lão nhị  Dương gia khổ sở ở phía sau truy đuổi.

Dương lão gia vô lực xoa trán, may là còn không biết quyết định trong lòng con thứ ba hắn, bằng không sợ đến đột quỵ.

Hắn một bên dẫn Cố Thần đến nhà cũ Cố gia một bên giải thích:

"Con thứ ba ta từ nhỏ liền cực kì bướng bỉnh, ở trong thôn chính là tiểu bá vương, cả ngày ở trong thôn lên núi xuống sông, không phải mò trứng chim chính là bắt sâu bọ tôm, luôn không chịu yên tĩnh, cho nên lúc này mới đem hắn đưa đi học, không hi vọng hắn có thể đọc nhiều ít sách một chút, chỉ hy vọng có người ràng buộc thu liễm tính tình, tối hôm qua bị dọa khóc sướt mướt, hôm nay sáng sớm lại sanh long hoạt hổ".

"Ta thấy như vậy rất tốt, vẫn còn con nít, chờ lớn chút nữa liền hiểu chuyện, tính tình tự nhiên sẽ thu liễm chút".

Cố Thần cười nói.

Cố Đông cùng Dương lão gia đều ngẩng đầu nhìn phía Cố Thần, bởi vì hắn gầy yếu, cao hơn Dương Tam Nhi không bao nhiêu, thấy hắn dùng ngữ khí người lớn nói Dương Tam Nhi là hài tử, như thế nào nghe có chút không tự nhiên.

Cố Thần thực sự nói thật, ba con trai Dương gia này nuôi lớn cũng không tệ, lão đại thận trọng, giống như người phụ thân là Dương lão gia này, lão nhị là người ham đọc sách, trong ba người là nhã nhặn nhất, lão tam lại hoạt bát náo động nhất.

Ba người đi ra không nhìn thấy Vương sao sao, ai cũng không để ý hắn bị mất mặt chạy đi nơi nào. Dương lão từ Cố Đông biết Cố Thần không chỉ muốn sống ở trong thôn mà ngay cả hộ tịch cũng nhập lại trong đây, dọc đường đi vì hắn giới thiệu tình huống trong thôn, đi qua là gia đình nào, tính tình chung chung ra làm sao.

Dương lão gia chắp tay sau lưng, thỉnh thoảng chào hỏi cùng thôn dân đụng phải, mà Cố Thần cũng thu hoạch vô số ánh mắt hiếu kỳ cùng đánh giá, da mặt hắn dày, một chút ánh mắt ấy vẫn không thể làm hắn động dung.

Một đường đi, trong chốc lát liền đi tới cái gọi là tổ trạch Cố gia, Cố Đông nhìn bốn phía ba gian gạch mộc phòng gió thổi lảo đà lảo đảo, cùng với trước cửa sau nhà cỏ dại mọc lên cao bằng nửa người, im lặng cực điểm, lão gia cư nhiên không hỏi một tiếng tình hình nhà cũ một chút như thế nào, lúc trước cũng không sai người đến tu sửa một chút, liền đem Đại thiếu gia vứt tới đây, nhà cũ này người còn có thể ở sao?

Sắc mặt Cố Đông cực kỳ khó coi, cắn răng nói:

"Đại thiếu gia, nếu không ta trở lại cùng lão gia nói một chút tình huống của nơi này".

Cố Thần châm chọc nói:

"Không cần đi, không phải cho bạc rồi sao, cũng chỉ là cái phòng mà thôi, quay lại báo cáo cái gì, ngươi có tâm, kịp lúc tới giúp ta trông coi phòng ở là được rồi."

Cố Đông vội vàng nói:

"Đại thiếu gia, nguyên bản ta quyết định đến làm trợ thủ Đại thiếu gia, Đại thiếu gia không chê, sau khi ta trở lại huyện Phong An sẽ mau chóng chạy về. Nhưng trước khi phòng ở xây xong phải nghỉ ngơi ở đâu a?".

"Vậy thì tốt, chuyện phòng ốc liền giao cho ngươi, chờ ngươi trở về làm lại, còn về phần ... "

Cố Thần thoả mãn với quyết định của Cố Đông, quay đầu nhìn về phía Dương lão gia

"Dương đại thúc, trong thôn có gia đình nào còn phòng ở trống không, chúng ta trước tiên thuê một quãng thời gian".

Dương lão gia thầm nghĩ may mắn có hạ nhân trung thành, trong tay cũng có chút bạc, bằng không những ngày tháng này làm sao mà sống qua nổi, thấy Cố Thần dò hỏi phòng cho thuê liền nói:

"Phòng ở không được thời gian bao lâu, mười ngày nửa tháng có thể làm xong, sửa lại cũng tốn thời gian một tháng, hay là tới nhà ta ở một lúc, bằng không a Thanh tỉnh lại còn muốn trách ta sao không lưu ngươi lại".

"Đừng" Cố Thần mượn cớ

"Sau này ta sẽ thường ở trong thôn, thời gian thường xuyên qua lại còn nhiều mà, thời điểm  đại thúc trong nhà cũng không nhàn rỗi, ta sẽ không qua gây thêm phiền toái. Đại thúc không cần khách khí, ta nhất định sẽ thường thường quấy rầy a Thanh, ta lần đầu tới cái gì cũng không hiểu, còn trông cậy vào đại thúc cùng thúc thúc chăm sóc ta đây."

"Ha ha, vậy cũng tốt, đại thúc cũng không cùng tiểu Thần ca khách sáo".

Dương lão gia thấy Cố Thần thật sự không khách khí, cũng liền thôi, gia đình hắn có ba tiểu tử, để Cố Thần một tiểu ca ở lại, chỉ tạo thêm phiền phức cho tiểu Thần ca, nghĩ đến Cố gia cũng là gia đình giàu có, ở nơi khác lại bạc đãi nhi tử, làm ăn sẽ không phát đạt.

Trong đầu liền vì Cố Thần tìm tòi tỉ mỉ nhà dân trong thôn không sót ai, cân nhắc đến thân phận của tiểu Thần ca, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một gia đình trước mắt, Dương lão gia chỉ vào sân dùng gạch mộc xây lên bên tay phải nói:

"Đó là nhà Khương ma ma, nhà hắn chỉ có một mình Khương ma ma, tuy nói cùng người trong thôn không qua lại nhiều, nhưng ai cũng biết đó là một người sạch sẽ, chỉ là tính tình hắn có chút quái lạ, không biết có chịu đem phòng cho ngươi thuê ở hay không, không bằng chúng ta qua hỏi một câu?"

Cố Thần muốn ở nhà cũ xây lại phòng, sau đó cùng Khương ma ma làm hàng xóm, về sau sớm tạo mối quan hệ đối với Cố Thần cũng có lợi, tuy nói Khương ma ma ở trong thôn là nổi danh tính tình quái lạ, bất quá Dương lão gia, hắn đối với Khương ma ma biết rõ so với người bên ngoài càng nhiều hơn một chút, nếu như Cố Thần có thể hợp mắt của hắn, sau đó Cố Thần cũng có thể có thêm một trưởng bối chăm sóc.

Cố Thần thuận ngón tay hắn nhìn sang, tường viện đắp rất cao, nghe có vẻ như là một lão nhân đơn côi sống bên trong, ít tiếp xúc người, tính tình quái lạ cũng khó tránh khỏi, tính tình của hắn lẽ nào bình thường được sao?

Từ bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong tường viện trồng loại cây táo tàu, còn có mấy cây cối khác, bên trong lại là ba gian phòng chính, hai gian phòng hơi thấp một bên là làm phòng bếp, không nghe âm thanh heo vây quanh, chắ là không có nuôi heo, chẳng trách nói là người sạch sẽ, thời điểm từ trước cửa nhà hắn nhìn qua nghe được có tiếng gà gáy chó sủa bên trong.
Cố Thần quyết định qua xem một chút, gật đầu nói:

"Tốt, làm phiền đại thúc giúp ta hỏi một chút xem, giá tiền dễ thương lượng, có nơi ở là được".

Ba người đi tới trước cửa viện, bên trong chó lại đứng dậy, nghe thanh âm là biết con chó lớn tương đối hung ác, trong chốc lát bên trong truyền tới một âm thanh thanh lãnh:

"Ai ở bên ngoài?"

"Khương ma ma, là ta, Dương Đức Khánh".

Dương Đức Khánh cất giọng nói.

"Chờ chút, ta tới."

Thanh âm chó sủa kia dừng, trong sân nhất thời yên tĩnh lại, có thể nghe tiếng bước chân người bên trong nhà đi tới.

Cửa 'Kẽo kẹt' một tiếng từ bên trong mở ra, lộ ra một nam tử cao gầy nhìn qua hơn năm mươi tuổi, nốt ruồi thai giữa mi tâm biểu lộ thân phận hắn, bất quá biểu tình lạnh lùng, dù là Dương Đức Khành cũng không khiến hắn nở nụ cười, lúc nhìn thấy sau Dương lão gia có hai người xa lạ, thần sắc càng lạnh hơn.

Ánh mắt vèo vèo quét về phía Cố Thần cùng Cố Đông như mang theo dao, trầm giọng không nhanh nói:

"Ta một lão ma ma mẹ góa con côi, thứ cho không nhận tiếp đãi người xa lạ".

Nói xong cũng lui về phía sau muốn đóng cửa lại.

"Khương ma ma chờ đã!"

Dương lão gia vội vàng kêu lên, thân thủ ngăn cản người muốn đóng cửa lại.

"Khương ma ma nghe ta giải thích một chút".

Khương ma ma đến cùng vẫn là cho Dương lão gia mấy phần mặt mũi, nguyên nhân ở đây cũng có Dương lão gia cùng Dương phu lang đối với hắn khá là chiếu cố, bằng không một lão ma ma ở goá ở trong thôn sinh hoạt một mình, ngày tháng sẽ không thanh tĩnh như thế, phòng của hắn sớm sẽ bị người khác đánh chủ ý tới.

Khương ma ma dừng động tác, mặt không thay đổi nhìn Dương lão gia, Dương lão gia thầm lau mồ hôi, thầm nghĩ để Cố Thần vào ở đây thật không thành vấn đề sao? Trong lòng mặc dù chần chờ ngoài miệng như trước giải thích:

"Ngươi xem, đây là tiểu ca Cố gia trước kia bên cạnh nhà ngươi, mới từ trong thành trở về, một thân một mình, phòng kia người sớm không thể ở, hắn muốn mượn trước cái phòng ở một thời gian, chờ phòng bên cạnh sửa sang lại xong mới chuyển về, sau đó cùng Khương ma ma làm hàng xóm".

"Cố gia?"

Khương ma ma cúi đầu nghĩ Cố gia rốt cuộc là nhà nào, hắn luôn luôn không quan tâm lắm sự tình người trong thôn, căn phòng hỏng bên cạnh càng sẽ không lưu tâm là của gia đình nhà nào.

Dương lão gia liếc nhìn Cố Thần, âm thanh thoáng thấp chút nói:

"Thời điểm Cố gia rời đi nhũ mẫu ngươi còn chưa có trở lại, chính là cả nhà lão Cố đầu bướng bỉnh kia, sau đó.."

Có mấy lời hắn cũng không nói ra được,uyển chuyển nói.

"Lão đầu bướng bỉnh chết sớm, tiểu tử nhà hắn cũng chính là a phụ tiểu Thần ca bây giờ ở trong thành mở cửa hàng lớn, là một hài tử của hắn, rất thanh tĩnh, sẽ không làm phiền người, mới nghĩ cùng nhũ mẫu ngươi làm bạn bè, tối hôm qua a Thanh khó sinh, nhờ có tiểu Thần ca hỗ trợ, bằng không..".

Đức Khánh đang muốn nhớ lại còn có chút sợ hãi.

"Tiểu Thanh ca hiện tại như thế nào? Ta vốn định sau khi chờ thời điểm hắn sinh con đi xem một chút".

Lông mày Khương ma ma run lên, âm thanh rốt cục không còn giữ được lạnh lùng. Dương lão gia nở nụ cười:

"Bây giờ còn chưa tỉnh, Thường lang trung cũng nói, nếu không có tiểu Thần ca, Tiểu Tứ cùng cha hắn đều chết hết".

Khương ma ma lúc này mới đưa mắt một lần nữa tìm đến phía Cố Thần, tiểu Thần ca trong miệng Dương lão gia cứu hai người một lớn một nhỏ, ánh mắt âm lạnh tìm tòi nghiên cứu cùng đánh giá, chó săn lớn một bên ngồi xổm bên chân của hắn, mắt lom lom trừng hai người xa lạ, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, tựa hồ là hướng về phía Cố Thần tới, phảng phất từ trên người hắn cảm nhận được nguy hiểm.

Ánh mắt Khương ma ma tuyệt đối không được gọi là thiện ý, không khách khí chút nào đánh giá khiến Cố Đông suýt chút nữa nhảy ra, khuyên Đại thiếu gia tìm phòng khác thuê lại, bất quá một ánh mắt của Cố Thần liền khiến hắn tuyệt tâm tư, thầm nghĩ tính tình quái lạ của nhũ mẫu này quả nhiên giống lời Dương lão gia nói, trông cậy vào hắn không đồng ý để Đại thiếu gia ở nhờ, để Đại thiếu gia đi tìm một gia đình khác, đồng thời ngầm hạ quyết định sau khi trở lại thuê nhiều thêm hai người đẩy nhanh tốc độ xây dựng, muốn trong thời gian ngắn nhất đem phòng sủa lại hoàn hảo, thiếu gia lớn như vậy cũng không cần nhìn trước sắc mặt người khác mà nói chuyện.

🫒CHƯƠNG 26 :Ở NHỜ

Edit- beta by Wisp1997

Khương ma ma lạnh lùng hỏi:

"Chỉ một tiểu ca hồi hương? Còn muốn ở lâu dài? Ở trong thành mở cửa hàng lớn lại không nuôi nổi một tiểu ca? Ngươi không phải là phạm vào lỗi sai gì mới có thể bị đuổi ra ngoài đi chứ?"

Cố Thần trong lòng nói ánh mắt này đủ đanh đá, một đòn đã hỏi tới vấn đề mấu chốt nhất, ngoắc ngoắc khóe miệng trả lời:

"Phạm sai lầm là tùy theo từng người, dưới cái nhìn của ta, phụ không phải phụ, tử không phải tử, còn không bằng về đây thanh tĩnh, suy nghĩ của bọn họ cũng không phải ta muốn".

Trong mắt Khương ma ma có ánh sáng sáng lên hơi rục rịch một chút, bất quá liền trầm mặt xoi mói nói:

'Vậy ngươi cam tâm mất đi tất cả những gì ngươi có, chắp tay cho người khác? Ta không thích nghe kẻ nói một đằng làm một nẻo".

Từ khi người này  xuất hiện đến câu hỏi bây giờ, Cố Thần dám khẳng định, người này tuyệt đối không phải nhũ mẫu ở goá làm nông bình thường, nghe lời hắn nói sắc bén, nhìn hắn chải tóc không rối một sợi, nhìn hắn tu sửa móng tay đến bóng loáng, lại nghe Dương Đức Khánh trước kia nói hắn cũng không ở trong nông thôn, không biết ở bên ngoài đến cùng trải qua chuyện gì, khiến cả người hắn nhìn qua hiện ra âm trầm cay nghiệt.

Nhưng đối với Cố Thần mà nói, sống bên ngoài cũng không có ý nghĩa gì, trong mạt thế, hắn từng trải qua người mặt ngoài thật thà quay người liền đem đồng bạn bán đi, cũng từng trải qua người tính tình chua ngoa nhưng có thể bảo vệ điểm bảo vệ cuối cùng, huống hồ hắn rất hài lòng vị trí địa lý nơi này cùng với con chó săn lớn đối diện.

Một đường đi tới từ trong thôn, nhà cũ Cố gia nằm ở dưới chân núi, vị trí hẻo lánh, phía sau lại không có người tới, phía trước chính là nhà Khương ma ma, muốn không có người chú ý mà ra vào núi Đại Thanh phía sau rất tiện, hắn cũng không muốn để người trong thôn thời khắc nhìn mình chằm chằm.

Lại nói hắn cũng không cần thiết dùng lời nói dối lừa dối người trước mặt, trào phúng cười nói:

"Là ta liền là của ta, cho dù ta phá huỷ toàn bộ cũng không cho phép người khác chiếm đi, bất quá tạm thời là tích trữ sức mạnh mưu đồ sau thôi, cũng không phải nhu nhược lùi bước".

Lời cùng trong giọng nói đầy tàn bạo, khiến Cố Đông cùng Dương lão gia nghe được trong lòng đề nhảy một cái, tự mình rời nhà đi, đối với sự tình bên trong của hắn cũng không biết được nhiều, chỉ có từ chuyện ban đầu suy đoán ra một ít khả năng mà thôi.

Mà Cố Đông còn trở lại Cố gia huyện Phong An sau mới vào phủ, lúc thường cũng sẽ không đi tìm tòi nghiên cứu tranh cãi giữa các chủ nhân, trong thời gian ngắn ngủi đến thôn Bình Dương, hắn phát hiện, chuyện trong phủ tình cũng không phải là tưởng tượng đơn giản như vậy, Đại thiếu gia, đối người trong phủ là hận đi, những người kia làm tất cả những điều như vậy trên người Đại thiếu gia, một ngày nào đó còn có thể hối hận sao.

Nhìn Đại thiếu gia để mình rời Cố phủ tới sống nơi này, là ban ân cho hắn, nếu như vẫn luôn ở lại Cố phủ, đợi thời điểm Đại thiếu gia cùng trong phủ người thanh toán xong, bọn họ làm hạ nhân này đó làm sao có thể chết tử tế a? Nghĩ đến thủ đoạn Đại thiếu gia tàn nhẫn, hắn không khỏi rùng mình một cái, sau này tuyệt đối chỉ coi mệnh lệnh Đại thiếu gia là chính.

"Tiểu Thần ca"

Dương lão gia ngẩng đầu muốn khuyên cái gì, thấy biểu tình tiểu Thần ca ôn hòa, phảng phất lời nói tràn ngập sát khí trước kia không phải từ trong miệng hắn nói ra, hắn không biết tiểu Thần ca từng trải qua cái gì, muốn khuyên cũng không nói được ra miệng.

Khương ma ma trên khuôn mặt âm lãnh lộ ra cười nhạo châm chọc, không biết là đang cười nhạo Cố Thần không tự lượng sức hay là ai khác, ngay thời điểm Dương lão gia cùng Cố Đông cho là Khương ma ma sẽ cự tuyệt, hắn lại đột nhiên mở miệng nói:

"Có thể ở nhờ, nhưng không cần quấy rầy ta thanh tĩnh, ba bữa tự lo ăn, sau khi dùng nhà bếp xong phải lau dọn như cũ, ngươi ở gian phòng phía tây, ta không thừa bao nhiêu chăn đệm, đồng thời khoảng thời gian ở nhờ này, trong nhà gà cùng Hắc Tử đều giao cho ngươi nuôi nấng, xem như là tiền thuê để ở nhờ".

"Được, có nơi nào làm không tốt kính xin nhũ mẫu góp ý đúng lúc."

Cố Thần thật lòng nói, người này cũng không biết tính mình, bằng không dám đem một viện gà cùng chó săn tên là Hắc Tử ngồi xổm trước mặt tựa hồ đang kháng nghị đề nghị của chủ nhân giao cho mình? Không sợ cuối cùng chúng sẽ biến thành một đống xương vụn sao?

Cố Thần trong lòng âm âm nở nụ cười, cười đến Hắc Tử suýt chút nữa quay đầu chạy thoát thân.

Nếu bàn về tính tình quái lạ chân chính, e sợ không ai hơn được Cố Thần hắn.

"Ha ha, như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, ta biết nhũ mẫu là người mạnh miệng mềm lòng, có tiểu Thần ca bồi nhũ mẫu làm bạn bè, ta cùng a Thanh cũng có thể yên tâm chút".

Dương lão gia vô tri vui vẻ nói.

Khương ma ma mặc dù cảm thấy được Hắc Tử phản ứng có chút dị thường, nhưng không nghĩ nhiều, ở trong mắt hắn, Cố Thần bất quá chỉ là tiểu ca cá tính cùng người khác có chút bất đồng thôi, từ trên người hắn khiến hắn nhớ tới một chuyện trong quá khứ, nếu như hắn cũng có thể giống như Cố Thần quyết tuyệt trừng mắt chắc chắn, có phải kết cục liền không giống như vậy? Hắn cũng không cần trở lại trong thôn lạnh lẽo thê lương mà chờ ngày chết?.

Hắn ngược lại muốn xem xem tiểu ca này dựa vào cái gì đi lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.

Khương ma ma để lại cửa, tự nhiên trở về phòng của mình. Trên đường trở về Dương lão gia rất cao hứng, nói cho Cố Thần tình huống của Khương ma ma:

"Khương ma ma là người nói năng chua ngoa nhưng thật ra mềm yếu, a Thanh vẫn luôn lo lắng sau đó không ai đưa ma cho hắn, muốn cho hắn ở chúng ta nhận một đứa con nuôi, hắn lại không chịu làm liên lụy chúng ta, kỳ thực nào có liên lụy cái gì, chuyện này trì hoãn không được bao lâu, những người Khương gia kia cũng không thể làm gì chúng ta."

"Đúng rồi, ta chưa nói qua với các người, Khương ma ma ở trong thôn vẫn có con cháu ở, bất quá Khương ma ma với bọn hắn sớm đoạn tuyệt quan hệ, nếu như lúc trước những người kia đối với Khương ma ma có một chút lương tâm, hôm nay làm sao đến mức tàn tạ như vậy".

Cố Thần cùng Cố Đông nghe đều rất kinh ngạc, nguyên lai cũng không phải lão ma ma mẹ goá con côi, mà còn có người thân ở đây.

Cố Thần nói:

"Là bọn hắn làm chuyện có lỗi với Khương ma ma đi".

"Không sai, cha mẹ Khương ma ma sớm đã qua đời, thời điểm tám năm trước Khương ma ma trở lại thôn chán nản cực kì, lại sinh bệnh nặng, con cháu hắn này đó không chỉ không chịu duỗi tay giúp đỡ, còn đem bao đồ dùng hắn mang về đoạt lấy, đem người ném ra bên ngoài, nói cái gì Khương ma ma nhất định là bị nhà chồng đuổi về, không thể trở lại vào cửa Khương gia, lúc đó trong thôn cũng có không thiếu lời  đồn đại bất lợi cho Khương ma ma, ai, lần kia Khương ma ma suýt chút nữa không thể sống nổi, bất quá ta cùng a Thanh chỉ giúp một tay, Khương ma ma vẫn luôn nhớ đến bây giờ."

Dương lão đang thở dài nói đến chuyện cũ, cho nên mới cảm thấy được Khương ma ma là người mạnh miệng mềm lòng, người vô tình nhẫn tâm chân chính, làm sao sẽ nhớ kỹ ân huệ nhỏ của hắn cùng a Thanh.

"Sau đó người nhà họ Khương hối hận sao?"

Cố Thần cười nói.

"Đúng vậy" Dương lão gia gật đầu nói,

'Người nhà họ Khương tuy rằng đem bao quần áo bên người Khương ma ma đoạt đi, cho là Khương ma ma chỉ có thể chờ đợi chết, nơi nào nghĩ đến Khương ma ma vẫn cứ gắng gượng vượt qua, sau đó lại có tiền tài khác, xây lên phòng ở bây giờ, con cháu Khương gia gào khóc muốn đem Khương ma ma mời về nhà, Khương ma ma sao có thể để cho bọn họ toại nguyện".

Người nhà họ Khương cùng mấy người trong thôn đều cảm thấy được Khương ma ma quá mức nhẫn tâm, trở về Khương gia cũng có con cháu Khương gia dưỡng lão đưa ma, lại vẫn làm một kẻ sống trong thôn không chết không thôi.
Bất quá Dương lão gia cùng phu lang hắn lại cảm thấy được nhẫn tâm chân chính chính là con cháu Khương gia, ban đầu làm Khương ma ma lạnh thấu tâm, sau đó quỳ xuống nhận sai, đây còn không phải là bởi vì nắm bạc trong tay Khương ma ma có tác dụng sao, chỉ sợ bạc vừa đến tay, Khương ma ma không phải  bị bọn họ khắt khe chính là lại bị đuổi ra ngoài.

🫒CHƯƠNG 27: SẦU NGƯỜI

Edit- beta by Wisp1997

Dương lão cảnh cáo nói với Cố Thần chuyện liên quan tới Khương ma ma, là hi vọng Cố Thần sau này vẫn sẽ sống ở trong thôn, không cần chịu lời đồn đãi phiền toái của người khác làm ảnh hưởng.

Sau khi con cháu Khương gia không chiếm được tiền tài Khương ma ma, liền ở trong thôn bôi đen Khương ma ma, nước bẩn đều giội hướng về thân thể hắn, mà Khương ma ma sống một mình hẻo lánh, cũng không muốn hướng người khác giải thích cái gì, hơn nữa tính tình trở nên hơi cực đoan, dần dần, không ít người đều tán đồng những người Khương gia đó.

Cố Đông nghe đến chuyện Khương ma ma sau đó có chút bận tâm nhìn về phía Cố Thần, sau khi trở lại Dương gia một mình thấp giọng hỏi hắn:

"Đại thiếu gia, ngài tại sao muốn lưu lại Vương sao sao? Loại người như vậy, nhất định sẽ ở bên ngoài nói hưu nói vượn bại hoại danh tiếng Đại thiếu gia."

Cố Thần ngoắc ngoắc khóe miệng, chỉ ở một đêm, không có nhiều đồ vật có thể dọn dẹp, hai ba lần mới xong việc, quay đầu lại nói với Cố Đông:

"Chủ nhân ngươi là ta cũng không phải dựa vào danh tiếng để sống qua ngày, vừa vặn có hắn tuyên truyền, ta cũng không cần lấy chồng, sau đó làm một người sống cực kì tự do."

Vừa nói vừa nghĩ lại liếc mắt Cố Đông một cái, âm trầm tối tăm nói:

"Ngươi có thể không cần có chủ trương giống ta, nếu có để ta biết ngươi có ý nghĩ khác thì không cần ở lại".

Sắc mặt lại biến nhẹ nhàng trở lại, thời điểm đi qua bên cạnh vỗ vỗ vai hắn.

"Đương nhiên, ngươi muốn kết hôn ta chắc chắn sẽ không ngăn trở, coi trọng người nào cứ nói với ta, ta thay ngươi thu xếp".

Nhìn bóng lưng Cố Thần đi ra khỏi phòng, Cố Đông vẫn còn hỗn loạn trong suy nghĩ, có cảm giác mình tự lên thuyền giặc.

Dương lão gia nói tính tình Khương ma ma quái lạ, đó là hắn không biết một mặt chân thật của Đại thiếu gia, nhìn vừa nãy biểu tình đang âm u bỗng nhiên chuyển biến ôn hoà, hắn tin tưởng Khương ma ma kia cũng không có cách nào làm được.

Hít một hơi thật sâu, hắn lên thuyền giặc còn có cơ hội rời thuyền sao? Thôi, ít nhất Đại thiếu gia rõ ràng mà nói cho mình, bên trong Cố phủ mới chính thức là nơi ăn tươi nuốt sống, hắn biết bước tới sẽ là một con đường đen tối.

Nhưng hắn lại buồn rầu, chủ nhân không muốn gả đi làm thế nào cho phải a?

Không đúng, hắn phát hiện chính là, chủ nhân dũng mãnh như vậy sẽ có nhiều hán tử tìm đến sao?

Có thể suy ra, hắn sau này sẽ vì người chủ nhân này làm sầu nát tâm can.

Cố Đông đem xe ngựa chạy tới cửa nhà Khương ma ma, thay Cố Thần lái xe mang hành lý dời vào trong phòng. Trong phòng tuy rằng hơi vắng vẻ không đầy đủ gia dụng, bất quá giống như Dương Đức Khánh nói rất sạch sẽ, phía dưới trước sau cửa sổ trên bàn đều không có tro bụi, tuy nói không ai ở đây mỗi ngày lại có người quét tước, người quét dọn tự nhiên là chủ nhân của nơi này Khương ma ma.

Coi như là chủ nhân, gian phòng hắn một tiểu ca một hạ nhân hán tử cũng không tiện tiếp đãi nhiều, đem bằng chứng hộ tịch cùng khế ước mua bán nhà cũ lão gia giao cho hắn để lại cho thiếu gia, hắn mới vội vã cáo từ rời đi, mong thật sớm có ngày rời Cố phủ thoát thân tới đây giúp Đại thiếu gia.

Thời điểm đánh xe ngựa từ trong thôn trở lại, Cố Đông cư nhiên nhìn thấy Vương sao sao ngồi ở cửa nhà vị Dương Sơn Gia nhìn thấy  hôm qua kia, một bên vẫy tay nói khoa trương gì đó, một bên dùng tăm xỉa răng, nhìn thấy xe ngựa Cố Đông đột nhiên đứng dậy vọt tới giữa đường ngăn lại.

Cố Đông ghìm lại ngựa không kiên nhẫn hỏi:

"Vương sao sao, ngươi làm cái gì vậy?"

Vương sao sao muốn xin nhờ Cố Đông, cho nên trên mặt câu lên nụ cười, phảng phất một màn sáng sớm bị Cố Đông kéo ra ngoài cũng chưa từng xảy ra:

"Cố quản sự, ta với ngài là cùng một bè, Cố quản sự giúp ta, về sau Vương sao sao ta tự nhiên cũng sẽ không quên ân Cố quản sự".

Trong lòng lại tối tăm xì một tiếng, sáng sớm bị Cố Đông làm mất mặt như vậy, hắn sao không ghi hận trong lòng, chỉ chờ trở lại Cố phủ, hắn sớm muộn cũng sẽ khuyến khích Quận chúa thu thập tên tiểu tử này.

"Ai với ngươi một bè, có chuyện nói mau, ta phải chạy về phủ hướng lão gia báo cáo kết quả".

Cố Đông không kiên nhẫn đánh gãy hắn thấy sang bắt quàng làm họ.

Vương trong lòng hận đến cắn răng, nhưng thái độ trên mặt không lay động khiêm nhường:

"Nhìn Cố quản sự này nói gì vậy a, ngươi với ta sao lại không phải là một bè a, chúng ta đều là hạ nhân trong phủ, còn không phải đều là do chủ nhân sai khiến sao, chủ nhân trong phủ này là ai? Đó là lão gia cùng Quận chúa còn có haivị thiếu gia, hai vị thiếu gia đều là rồng phượng trong loài người, về sau tiền đồ không nhìn đến được, bọn họ đều là từ trong bụng Quận chúa sinh ra, về sau trong phủ còn không phải đều là do Quận chúa định đoạt sao, Cố quản sự ngươi nói có đúng hay không?".

Trong bóng tối mà nói cho Cố quản sự, hắn là tâm phúc Quận chúa, nhắc Cố Đông không nên đắc tội hắn, bằng không đến trước mặt Quận chúa nhắc hắn, làm cho hắn chịu không nổi, dưới cái nhìn của hắn, Cố Thần cái tiểu tiện chủng này tuyệt không có khí thế gì, hắn có cái gì có thể dựa vào? Muốn mặt không mặt, muốn tài không tài, chỉ có thể uất ức mà đi chết.

Chỉ bằng những câu nói này, người không có nhãn lực sẽ cùng Vương tạo mối quan hệ, người trong phủ tinh tường ai không nhìn ra, đi theo Quận chúa mới có tiền đồ.

Ở bề ngoài đúng là như thế, bất quá Cố Đông từng trải qua thủ đoạn Đại thiếu gia, làm sao sẽ đi theo Quận chúa, coi như muốn nương nhờ vào Quận chúa, cũng chắc chắn sẽ không tạo tầng quan hệ này với Vương, Cố Đông trong lòng châm biếm một tiếng, lão già chỉ biết bắt nạt kẻ yếu như thế, cư nhiên không biết hắn đã bị chủ nhân của hắn bỏ rơi, còn thật sự coi mình là tâm phúc chủ nhân hắn? Thật là tức cười.

Cố Đông trầm mặt xuống nói:

"Nói xong chưa? Nói xong liền tránh ra, Cố Đông có việc không được trì hoãn, lão gia trách tội xuống Vương sao sao ngươi cũng không đảm đương nổi!"

Nói xong cũng vung lên roi,

Chát một tiếng, ngựa dạt móng ra chạy đi, mắt thấy va phải vào người chặn đường, Vương sao sao sợ đến hét lên một tiếng nhảy ra ngoài.

Thấy không đụng phải vỗ vỗ trong lòng, lại thấy xe ngựa rời đi, đuổi ở phía sau tức giận mắng Cố Đông, còn đem hắn với Cố Thần kéo tới cùng chửi, phu lang trong thôn nghe thấy những lời ô uế trong miệng hắn trong mắt liền tỏa sáng.

Nhưng thấy một người quản sự khác của Cố phủ căn bản không đem Vương sao sao coi là người quan trọng, trước nghe Vương sao sao cổ xuý mình là tâm phúc Quận chúa, địa vị trước mặt Quận chúa lớn như thế nào, ánh mắt nhìn về phía hắn trở nên hoài nghi, thật là tâm phúc đương gia Quận chúa sao, quản sự trong phủ sao không nể mặt hắn như vậy, chỉ sợ những câu nói hắn nói trước kia đều là tự thân hắn ta thổi phồng lên.

&&&

Sau khi Cố Thần đem gian phòng sửa sang xong rồi phân từng cửa ra, một phần là cho chủ nhà Khương ma ma, Khương ma ma ở gian phòng đông, đóng cửa, Cố Thần gõ cửa một cái nói:

"Khương ma ma, bánh ngọt trên bàn bên ngoài là  một chút tâm ý của Cố Thần, ta muốn đi nhà Dương Đức Khánh nói tiếng cảm ơn, cùng nhũ mẫu báo một tiếng".

Cho là Khương ma ma sẽ không để ý tới hắn, nhưng không ngờ cửa phòng Kèn kẹt một tiếng mở ra, Khương ma ma đi ra, liếc mắt bánh ngọt trên bàn một cái, nói:

"Chờ chút, ta đi chung với ngươi xem tình huống Thanh ca".

Cố Thần hạ mi, nói: "Ồ".

Khương ma ma đi nhà bếp, Cố Thần xách theo hai bao bánh ngọt còn thêm một mảnh vải đi vào trong sân chờ, ân tình  trong mạt thế cũng là không thể thiếu, có thể lăn qua lăn lại, Cố Đông bày hành lý chồng lên bên trong xe, dùng lễ tặng người ta cũng là hai thứ này.
Hắc Tử ở lúc trước vẫn hướng về phía Cố Thần kêu, hiện tại thì nhìn thấy hắn liền lẩn đi xa xa, làm Cố Thần im lặng cực điểm, hắn còn muốn cùng Hắc Tử thân cận một chút đây. Thân là chó săn, sao có thể chỉ để trông nhà hộ viện a? Còn phải lên núi đi săn mới là con chó săn tốt a.

Chỉ chốc lát sau, Khương ma ma xách ra một cái rổ, trong rổ bày đầy đủ trứng gà. Sau khi đem rổ để xuống, hắn liền chạy vào trong ổ gà tóm hai con gà mẹ.

Một tay xách rổ một tay xách kê, nói:

"Đi thôi, đóng cửa lại, đỡ để đồ không có mắt chạy mất".

"Được rồi."

Cố Thần lúc này biểu hiện rất khéo léo. Hai người một trước một sau hướng phía nhà Dương lão đi, khiến người trong thôn nhìn mà ngạc nhiên, xem xe ngựa Khương ma ma đi liền cảm thấy khó mà tin nổi, Cố Thần cư nhiên không đến ở nhà Dương lão gia, trái lại đi ở nhà Khương ma ma tính tình cổ quái, tiểu ca tuổi nhỏ sao có thể chịu được tính tình của hắn? Hơn nữa hai người này cư nhiên đi cùng nhau.

Người trong thôn chỉ biết là Khương ma ma không thiếu tiền, mà đến cùng có bao nhiêu bạc lại không ai hiểu rõ, trong thôn có cái gì cũng nói, lúc tức giận lại càng nói không ít, mà từ khi trong nhà Khương ma ma nuôi chó săn lớn hung tàn, ngay cả tiểu tử côn đồ lưu manh này đó trộm gà bắt chó cũng không dám hướng nhà hắn đi, hắn rất ít khi đi lại ra ngoài, có tiểu ca kia mới gả vào thôn, cũng không biết trong thôn còn có một nhà như thế.

🫒CHƯƠNG 28: TỈNH RỒI

Edit & beta by Wisp1997

Cố Thần cùng người trong thôn cũng không quen biết, cho nên một đường đi cùng Khương ma ma giống nhau, cũng không cùng những người này chào hỏi.

Con mắt của hắn rất sắc bén, nhìn thấy có mấy người một bên dùng tay chỉ vào hắn một bên chụm đầu ghé tai, trong ánh mắt mang theo xem thường cùng hưng phấn, không cần nghe hắn cũng có thể đoán được những người này ở đây nói cái gì, Vương sao sao như thế không kịp đợi, đã đem sự tích của hắn ở trong thôn tuyên truyền ra.

Cửa viện không khóa, hai người đi thẳng vào, tiểu Quế ca từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy hai người vui vẻ nói:

"Là Khương ma ma cùng tiểu Thần ca a, thật là khéo, cha vừa mới tỉnh rồi, Thường lang trung ở trong phòng bắt mạch xem chẩn cho cha đây".

Khương ma ma biểu tình nghiêm túc lạnh lùng cũng có một khắc buông lỏng, hướng tiểu Quế ca gật gật đầu, đồ cầm trong tay thả xuống, liền đi thẳng vào phòng thăm hỏi.

Sau khi Trương Quế gả vào cũng biết tính tình Khương ma ma cùng quan hệ hắn và Dương gia, lễ này mặc dù so với nhà người ngoài giống nhau nhưng không chối từ được, ở phía sau đuổi theo nói:

"Ta thay cha cùng Tiểu Tứ cảm tạ Khương ma ma".

Sau đó mới quay đầu lại cười cùng Cố Thần nói

"Tiểu Thần ca cũng quá khách khí, ngươi mới đến cũng không cần để ý nhiều như vậy".

Cố Thần cầm đồ vật trong tay đưa tới, nói:

"Nhập gia tùy tục mà, dù sao ta cũng muốn ở lại nơi này, ta đi xem xem Dương phu lang ra sao."

"Ai, tốt, tiểu Thần ca chờ chút, ta cùng ngươi cùng đi đi."

Tiểu Quế ca đem lễ Cố Thần đưa tới thu lại cẩn thận, cùng hắn vào nhà.

"Ta mặc dù mới đến thôn không tới một năm, bất quá cũng biết Khương ma ma cùng truyền lưu trong thôn không giống nhau".

Trương Quế hi vọng Cố Thần không nên bị lời đồn đại trong thôn ảnh hưởng tới, có thể cùng Khương ma ma hòa hợp ở chung,

"Cha ta đặc biệt kính trọng Khương ma ma, người trong thôn không biết, Khương ma ma có một tay thêu dệt thật đúng là rất tuyệt, ta cũng nghe người trong thôn thảo luận Khương ma ma ở bên ngoài phát tài rồi, kỳ thực nếu ta nói, bằng Khương ma ma ngón tay nghề này, hoàn toàn nuôi sống được một gia đình lớn, lúc thường đều là cha ta giúp Khương ma ma đem sản phẩm thêu đưa đến cửa hàng thêu dệt, nếu để cho người nhà họ Khương này đó biết được còn không biết ghen tị như nào đây."

Trương Quế tìm hiểu tình huống sau đó đối người nhà họ Khương rất phỉ nhổ, không nói hắn gả tới mới được thời gian ngắn, tuy nhiên nghe người nhà họ Khương ở bên ngoài nói hưu nói vượn, nói cái gì Dương gia bọn họ là coi trọng tiền tài Khương ma ma mới có thể chạy tới làm hắn vui lòng, còn có người chạy đến trước mặt tân phu lang của hắn nói lời chua ngét, lần này Khương ma ma không hề che giấu chút nào mà ôm hai con gà mẹ cùng một rổ trứng gà lớn xuyên thôn mà qua đây, nhìn hai nhà người nhà họ Khương bọn hắn còn không biết xấu hổ thành trình độ gì, sau lưng còn nói linh tinh cái gì nhiều.

Cố Thần có chút không có cách nào đem Khương ma ma cùng thêu dệt liên hệ với nhau, chẳng biết vì sao, trong đầu hiện ra một người mặc hồng y, liền vội vã phi phi phỉ nhổ loại liên tưởng vô lý này của mình, Khương ma ma thân hình cao gầy, cỗ khí chất trên người kia e rằng mặc trường bào màu trắng càng thích hợp hơn, bất kể nói thế nào thân phận của hắn là tiểu ca, ở xã hội này chính là nhân vật nữ nhân, bề ngoài lại là nam nhân cũng không cách nào thay đổi điểm này, cho nên việc thêu dệt đã không thể bình thường hơn được, còn chưa thấy Quế ca nhi đều một mặt biểu tình hâm mộ kia a.

Hai người nói chuyện tiến vào phòng, Cố Thần liếc nhìn tối người suy nhược hôm qua hắn cứu dựa trên giường, ánh mắt ôn nhu nhìn anh nhi tã lót bên cạnh.

Gian phòng bốn phía không có gió, mà nhà nông dân không phải gia đình giàu có chứa nhiều quy củ, Dương lão gia cùng trưởng tử bọn họ cũng ở trong phòng.

Thường lang trung mới vừa xem xong mạch, vuốt râu nói:

"Người tỉnh là tốt rồi, còn dư chấn chỉ cần điều dưỡng thật tốt thôi, lần này tuy rằng may mắn, bất quá vẫn tổn thương thân thể, hai năm tiếp đừng làm công việc gì nặng. Ta sẽ kê thêm toa thuốc, trong tháng uống thuốc này, chờ ra hết tháng ta lại tới xem một chút tiện thay đổi phương thuốc."

"Làm phiền Thường lang trung",

Dương phu lang mặt mày nhu hòa, nhìn qua cũng không phải người cường thế,

"Lần này ta và Tiểu Tứ có thể sống sót cũng nhờ có Thường lang trung".

"Ha ha, lão phu lần này cũng không dám kể công, cứu tính mạng các ngươi không phải là lão phu, bất quá, tiểu Thần ca cũng tới thăm ngươi, lần này ngươi thật nên cảm tạ thật nhiều tiểu Thần ca".

Động tĩnh Cố Thần tiến vào không tránh được người trong nhà, Thường lang trung chỉ chỉ Cố Thần ở cửa cười nói.

Dương phu lang tỉnh lại trong khoảng thời gian này Dương lão gia cũng ghé vào lỗ tai hắn nói không ít chuyện, biết tối hôm qua hung hiểm, huống hồ tối hôm qua hắn cũng không phải hoàn toàn mất đi ý thức, thời điểm người lúc hôn mê không dùng được nửa điểm khí lực, có cỗ nhiệt lượng từ trên bụng hắn chảy vào trong cơ thể, một lần nữa thần trí hắn tỉnh lại, giúp hắn có khí lực chống đỡ, bằng không, hắn cũng biết, mình và hài tử tuyệt không xông qua lần đi quỷ môn quan này, nhìn tướng công cùng trưởng tử, nghĩ đến Nhị nhi Tam nhi còn đi học, trong lòng hắn sợ hãi vô cùng.

Trưởng tử đã thành gia không cần hắn lo lắng quá nhiều, chỉ khi nào hắn chết tướng công thú người khác, Nhị nhi Tam nhi rơi vào trong tay bố dượng liền khổ, hắn tin tưởng tướng công, người sau tiến vào bất luận là dạng người gì, tâm tướng công có thay đổi hay không, chỉ cần mình sống sót nhìn con trai mình mới là tốt nhất.

Bất kể là đối với Thường lang trung hay là Cố Thần xuất hiện lúc mấu chốt, trong lòng hắn đều vô cùng cảm kích, ôn hòa cười, Dương phu lang hướng Cố Thần phía cửa vẫy vẫy tay.

Cố Thần vừa đi vừa khiêm tốn nói:

"Thường lang trung khách khí, ta chỉ là chút thủ đoạn nhỏ, lại đối với dược lý không biết gì, bất kể là cầm máu hay là điều trị bây giờ đều không thể thiếu Thường lang trung".

Nói thật hắn vẫn rất bội phục Thường lang trung tiểu lão đầu này, tối hôm qua cho dù có mộc khí hắn tạm thời có thể bảo vệ tính mạng Dương phu lang, nhưng nếu máu chảy nhiều không đúng lúc ngừng lại, hắn truyền thêm nhiều mộc khí hơn nữa cũng không thể khiến Dương phu lang sống sót sau khi sinh xong hài tử.

Hắn cũng không nghĩ tới vùng đất hoang thôn núi nghèo này cũng có lang trung y thuật tốt, một tay thuật châm cứu làm hắn nhìn mà ước ao cực điểm, nếu như hắn có thể học được, có thể thông qua châm cứu đem mộc khí truyền vào trong cơ thể, so với phương pháp thô bạo của mình có thể tiết kiệm không ít khí lực, không cần đem mình làm đến suýt chút nữa kiệt sức.

Vì trong lòng có tâm tư nhỏ kia, Cố Thần đối với Thường lang trung dị thường khách khí.

"Ha ha, tiểu Thần ca không đi học y thực sự là thiệt thòi".

Thường lang trung chỗ nào lại không nhìn ra Cố Thần không biết y lý, nhưng hắn có năng lực tự tay đem người từ bên bờ tử vong kéo trở về, liền vượt qua rất nhiều thần y, nếu như có y thuật trợ giúp, đây mới thực sự là giúp hắn năng lực dồi dào thi triển không gian. Thường lang trung trong mắt lóng lánh, tuy rằng Cố Thần chỉ là tiểu ca, nhưng ai nói tiểu ca không thể học y.

Cố Thần đi tới bên giường, Dương lão gia nhường vị trí, Dương phu lang nắm lấy tay Cố Thần, ánh mắt càng ngày càng nhu hòa, nói:

"Lời cảm kích khách khí a Thanh cũng không muốn nói nhiều, sau này ở lại thôn ta sống thật tốt, cái khác cũng không cần quan tâm, có a Thanh cùng đại thúc ngươi ở đây".

Lời nói này khảm vào trong tâm Cố Thần, hắn sở dĩ xuất tay cứu người, không phải là vì tìm cho mình chỗ dựa sinh hoạt, hiển nhiên có người trước kia nói với Dương phu lang qua tình trạng mình, cho nên Dương phu lang lần này mới nói ra lời trấn an này, chẳng trách tình cảm hai phu phu này rất tốt, mấy con trai được dạy cũng không tồi, vị Dương phu lang này là một người thông minh.

Cố Thần cũng không khó chịu, nói:

"Vậy ta nghe a Thanh cùng đại thúc, hiện tại ta ở nhà Khương ma ma, chờ khi nào nhà cũ xây lại tốt rồi, đến lúc đó còn muốn đại thúc cùng a Thanh thay ta thu xếp đây."

"Tốt, tốt".

Dương phu lang cười vỗ vỗ tay Cố Thần,

"Đến lúc đó vừa vặn a Thanh ta hết tháng ở cữ, mang cả nhà tới cùng đi xem tân phòng tiểu Thần ca ngươi đi".

Quay người nhìn về phía Khương ma ma đang ngồi một khác bên, nói,

"Khương ma ma, khoảng thời gian này tiểu Thần ca phải làm phiền ngươi chiếu cố rồi".

Khương ma ma lạnh lùng mà trừng mắt một cái Cố Thần, tiểu ca này thật sẽ thay mình kéo người, không mất một lúc cũng làm cho a Thanh vì hắn yêu cầu, nếu như không phải là bởi vì hắn cứu a Thanh cùng Tiểu Tứ, hắn căn bản cũng không có khả năng khiến tiểu ca này tiến vào sân hắn.
Có thể là do Dương phu lang mang theo ánh mắt khẩn cầu, Khương ma ma tâm không cam tình không nguyện gật gật đầu, biên độ rất nhỏ cũng chỉ có Dương phu lang nhìn hắn chằm chằm mới có thể nhìn ra được, Dương phu lang thở phào một cái nở nụ cười, Khương ma ma chỉ cần đáp ứng chuyện sẽ không làm không được.

"Được, ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi về trước, rảnh rỗi trở lại thăm ngươi."

Khương ma ma lạnh lùng ném câu nói tiếp theo liền quay người rời đi, Trương Quế vội theo sau tiễn.

🫒CHƯƠNG 29: TRẤN THANH NGHI

Edit & beta by Wisp1997

Hai khách nhân nơi khác đến trấn Thanh Nghi, tướng mạo đều tuấn lãng, một người trầm ổn, một người sáng chói, rất dễ làm người khác chú ý.

Hai người dắt ngựa đi vào trấn, Uông Ngữ nhìn lập tức mất đi hứng thú, hỏi:

"Tưởng huynh, đến cùng vì sao tới trấn Thanh Nghi a, vẫn không thể nói với tiểu đệ ta sao?"

Tưởng Anh Vũ phóng tầm mắt tìm kiếm  cửa hàng tơ lụa ven đường, suy nghĩ một chút ý đồ chuyến đi này không thể hoàn toàn giấu giếm đồng bạn nữa, vì vậy nói:

"Tìm một nhà cửa hàng tơ lụa hỏi chút chuyện."

"Ồ? Tiệm tơ lụa?"

Uông Ngữ tò mò,

"Nhà vợ tương lai ngươi không phải là mở nhà tơ lụa sao?"

Ánh mắt trở nên trêu ghẹo lên,

"Chẳng lẽ Tưởng huynh ngươi không kịp đợi mà muốn lấy lòng nhà vợ tương lai cùng với phu lang tương lai rồi hả?"

Tưởng Anh Vũ sắc mặt lại trầm xuống, cũng không lên tiếng, Uông Ngữ vô vị bĩu môi, hắn đây là làm sao lại bị coi thường rồi, rõ ràng biết đi với Tưởng huynh sẽ không có việc gì vui để chơi.

Không chờ được câu trả lời, Uông Ngữ liền buồn bực ngán ngẩm mà rỗi rãnh xem người đi đường bên đường, tình cờ mắt vẫn quăng mị nhãn vào tiểu ca, chọc cho tiểu ca trẻ tuổi đỏ cả mặt, liền lưu luyến không rời mà nhìn lang quân tuấn tú này.

Trên đường từ một chỗ này đi tới một chỗ khác, Tưởng Anh Vũ xem xong tất cả cửa hàng tơ lụa rồi, không tìm được tin mình muốn, thất vọng nhíu mày, quay đầu lại nhìn thấy hành động Uông Ngữ, lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, đẩy hắn một cái nói:

"Chúng ta tìm một chỗ ngồi một chút đi, một đường đi, Uông huynh không cảm thấy đói bụng sao?"

Uông Ngữ trong lòng nói Tưởng huynh cuối cùng cũng coi như nhớ tới mình, lật ra khinh thường ưu nhã nói:

"Sao không đói bụng, đây không phải là chờ Tưởng huynh xong việc sự mới mở miệng nhắc sao".

Tưởng Anh Vũ nhất thời hổ thẹn, vội lôi hắn trở lại trong trấn tìm một nhà tửu lâu đi vào, đem hai con ngựa giao cho tiểu nhị cho ăn cỏ khô

Đang chờ làm món ăn, Uông Ngữ xem biểu tình Tưởng Anh Vũ hỏi:

"Tưởng huynh không thể hoàn thành tâm nguyện?"

Tưởng Anh Vũ uống nước trà đưa lên, cụp mắt nói:

"Không tìm được, Uông huynh có thể có biện pháp gì không?"

"Biện pháp?"

Uông Ngữ cười nói,

"Mặc dù không biết Tưởng huynh có mục đích gì, nhưng ngươi muốn biết thứ gì trên trấn đều sẽ có người nhớ tới, tìm người trên tuổi một chút, sự tình trong vòng mấy chục năm khẳng định có thể hỏi ra."

Tưởng Anh Vũ ôm quyền nói tiếng cám ơn, so với sự cố ân tình lần trước, Uông Ngữ so với hắn càng lành nghề. Tiểu nhị đưa cơm nước tới, Uông Ngữ nhân cơ hội bảo tiểu nhị tìm người khá lớn tuổi hỏi thăm chút chuyện, đút chút bạc, tiểu nhị lập tức ân cần đi làm.

Chờ thời điểm hai người ăn được một nửa, một hán tử bốn mươi, năm mươi tuổi gầy nhỏ đi tới, hai mắt tròn xoay một cái, liền biết cháu trai mình nói không sai, hai vị này là khách quý, hầu hạ tốt tự nhiên có chỗ tốt cho bọn họ, cười nịnh nói:

"Hai vị công tử muốn hỏi thăm vài việc gì sao? Tiểu nhân từ nhỏ đã ở trên trấn này, không có chuyện gì có thể thoát khỏi tai mắt tiểu nhân".

Tưởng Anh Vũ thấy Uông Ngữ hướng hắn gật đầu ra hiệu, từ trong tay áo móc ra bạc vụn đặt lên bàn, nói:

"Chỉ cần khiến ta thoả mãn, bạc này tự nhiên sẽ là của ngươi".

Hán tử gầy nhỏ híp mắt nhìn lại, bạc vụn ước chừng có hai, ba lượng, hận không thể chộp tới thả trong miệng cắn một chút xác nhận rõ ràng, đôi mắt híp lại, lấy lòng nói:

"Công tử cứ việc yên tâm, tiểu nhân biết gì nói nấy".

Bằng Tưởng Anh Vũ tính tình đoan chính không thích cùng giao thiệp với người như thế, nhưng hắn cũng không phải thư sinh chỉ biết đọc sách không để ý đến chuyện bên ngoài, trầm mặt hỏi:

"Trên trấn này có mấy nhà cửa hàng tơ lụa? Có biết mười năm trước có nhà ai rời khỏi trấn đi nơi khác lập nghiệp hay không?"

Uông Ngữ chống cằm rất có hứng thú nghe, trong lòng nói rốt cục phải biết ý đồ Tưởng huynh đến đây, chẳng lẽ Tưởng huynh nhìn trúng tiểu ca nào sao?

Ánh mắt hán tử gầy nhỏ sáng lên, trong lòng mừng lớn, bạc này hắn lấy chắc, vội vui vẻ nói:

"Cái huyện nhỏ khác chưa chắc có thể nói tỉ mỉ rõ ràng, nhưng chuyện này tiểu nhân biết đến rõ rõ ràng ràng, trong trấn ta tiệm tơ lụa có thể bán tổng cộng có ba nhà, trong đó hai nhà mấy chục năm không đổi ông chủ, còn dư một nhà lại bất đồng, xảo trá cực kì, thỉnh công tử nhìn ra phía ngoài, đối diện là cửa hàng nhà Triệu gia kia bảy năm trước mới đổi tên ông chủ".

Tưởng Anh Vũ cùng Uông Ngữ lập tức nhìn phía ngoài cửa sổ, trên tấm biển cửa hàng đối diện viết chính là Triệu thị tơ lụa, cửa hàng quy mô không nhỏ, phân ra hai tầng, trước kia Tưởng Anh Vũ từng đi qua, trong ba nhà cửa hàng thì nhà này là lớn nhất, khách nhân tới cửa nhưng lại ít nhất, chuyện làm ăn trong thôn cũng không bằng hai nhà khác.

Tưởng Anh Vũ quay đầu lại nói:

"Bảy năm trước? Không phải mười năm trước?"

Hán tử gầy nhỏ cười ha ha nói:

"Mười năm trước bọn họ cũng có dám thay đổi a, khi đó Triệu gia bọn họ cũng không có gan này, nhưng sau đó lá gan càng lúc càng lớn, không phải là ỷ vào tiểu ca nhà bọn họ nuôi tốt, cái thứ hỗn trướng Triệu Kim kia từ sáng đến tối nói khoác đệ đệ hắn có bao nhiêu năng lực, nha nha cái phi, Triệu Kim là kẻ rong chơi như vậy, cửa hàng này sớm muộn cũng sẽ sụp đổ, không nhìn thấy bây giờ đều không có bao nhiêu người tới cửa làm ăn, ai còn không biết chuyện con cái nhà bọn họ, cũng may cho Triệu gia bọn họ dám cả ngày ở trên trấn lắc lư".

Miệng đầy lời thô tục Tưởng Anh Vũ nghe không thích, cau mày nói:

"Nhanh chóng nói đề tài chính".

Hán tử gầy nhỏ chửi đến sảng khoái, vừa nhìn khách nhân không thích, vội dừng miệng, ngượng ngùng nở nụ cười nói tiếp:

"Trên trấn có vài người khá lớn tuổi đều biết, cửa hàng nhà này kỳ thực ban đầu là của Du gia, nhưng đáng tiếc lão Du gia mệnh không tốt, phu lang chết sớm, là hắn một mình đem tiểu ca duy nhất dưới gối nuôi nấng lớn lên, bao nhiêu người đều ở sau lưng nói hắn ngu xuẩn, sớm tái giá thú một tiểu ca về, mấy tiểu tử đều có thể được sinh ra. Lão Du gia này đem tiểu ca xem là bảo bối, chọn tới chọn lui một chiêu bạch nhãn lang ở rể làm vị hôn phu cho tiểu ca mình, khi đó trên trấn không biết bao nhiêu tiểu tử ước ao kết duyên kia".

Hán tử gầy nhỏ năm đó cũng là người hâm mộ, tiểu ca Du gia trưởng thành tính tình tốt lại ôn thuần, tiền tài Du gia lại nhiều, quả thực là đĩa bánh trên trời rơi xuống, tiểu tử kia bị bao nhiêu người đố kỵ:

"Tiểu tử Cố gia kia trước kia là tiểu nhị trong cửa hàng, bị Du lão gia thấy vừa mắt hết sức bồi dưỡng, tiểu tử Cố gia vào cửa bất quá được hai năm, Du lão gia liền một mạng tắt thở, như thế rất tốt, tiểu tử Cố gia lập tức liền lấy tiểu thị ưỡn cái bụng lớn tiến vào gia tộc, các ngươi có biết tiểu thị kia là ai không? Ha ha, còn không phải là tiểu ca nhà tên khốn Triệu Kim này cả ngày khoác lác, tiểu nhi Triệu Kim, cho là ai cũng không biết nội tình nhà bọn họ, không phải là dựa vào tiểu thị  không biết xấu hổ leo lên, kết quả ngược lại tốt rồi, tiểu ca Du gia bị bọn họ làm tức chết, Cố tiểu tử mang theo cả nhà rời trấn, cửa hàng này liền bị người nhà họ Triệu chiếm lấy, ba năm qua còn đem bảng hiệu sửa lại, chưa từng thấy nhà nào không biết xấu hổ như vậy".

Tưởng Anh Vũ sắc mặt trở nên âm trầm, Cố gia, Triệu gia, Du gia, nguyên lai sau lưng ẩn giấu chuyện xưa như vậy, Đại thiếu gia Cố gia Cố Thần, là hài tử tiểu ca Du gia lưu lại đi, vốn là thân phận quang minh chánh đại, lại bị một ít người cố ý tuyên truyền xuống, trở thành người không rõ lai lịch.
Được lắm Cố gia! Được lắm ra vẻ đạo mạo Cố Nguyên Khôn! Uổng hắn trước kia còn tưởng là hắn biết cách làm người liền đi kính trọng hắn, mắt của mình đúng là bị mù.

Uông Ngữ cân nhắc nở nụ cười, nhà vợ tương lai Tưởng huynh không phải là họ Cố, Quận chúa Cố phủ không phải là họ Triệu, bởi vậy, danh tiếng vị đại thiếu gia Cố phủ không tốt kia truyền tới cùng với những chuyện phát sinh kia rất đáng giá để người khác cân nhắc.

Ồ? Tưởng huynh sao lại biết sau lưng Cố gia có người không muốn biết những chuyện này? Hoàn hảo đặc biệt chạy tới trấn Thanh Nghi để điều tra, nói sau lưng không có ai chỉ điểm hắn cũng không thể tin.

🫒CHƯƠNG 30: PHẪN NỘ

Edit & beta by Wisp1997

Hán tử gầy nhỏ không chú ý tới thần sắc hai vị công tử đối diện, chờ cơ hội thao thao bất tuyệt:

"Phải nói không biết xấu hổ nhất chính là tiểu tử Cố gia, tình huống Du gia thế nào trên trấn ai lại không biết, nói gia tài bạc triệu vẫn còn nhẹ, Du lão gia chỉ vì tiểu ca dưới gối, cho nên mới trong coi một cửa hàng không có chí mở rộng ra bên ngoài này, chỉ tiếc hắn nhìn người cả đời, phút cuối cùng lại nhìn lầm, thay tiểu ca mình chọn bạch nhãn lang như thế, Du lão gia vừa chết,gia tài Du gia đều thành của Cố gia hắn, không chỉ có đưa tiểu thị xuất giá, ngay cả tiểu ca Du gia sinh ra cũng họ nhìn, xì, ta nói này, trên người tiểu ca này chảy máu Du gia, cũng không biết có thể sống được lâu dài hay không..."

"Đủ rồi!"

Tưởng Anh Vũ lớn tiếng cắt đứt.

Hán tử gầy nhỏ nói tới hưng phấn quên mình, âm thanh quát lớn này làm hắn giật cả mình, vội thành thật cúi đầu nhận sai, dư quang khóe mắt lại hướng bạc vụn trên bàn nhìn, hắn nói một thông tin lớn như thế sẽ không phải chuyện vô ích đi.

Tưởng Anh Vũ vô lực phất tay một cái:

"Bạc cầm, chuyện ngày hôm nay không cần lộ ra ngoài, nếu không cái gì cũng không cần hỏi."

"Vâng, tiểu nhân biết rõ, tiểu nhân chắc chắn miệng kín như bưng."

Hán tử gầy nhỏ vui vẻ chạy tới, đem bạc ôm vào trong lồng ngực xoay người chạy, sợ bị người gọi lại lấy lại bạc.

"Tưởng huynh?"

Uông Ngữ nhìn tâm tình Tưởng Anh Vũ không ổn, thăm dò kêu lên.

Tưởng Anh Vũ cười khổ một tiếng, nói:

"Lần này ngươi biết ý đồ ta đến đây, Uông huynh ngươi nói, người đê tiện vô liêm sỉ như vậy, Tưởng Anh Vũ ta sao dám cùng bọn họ kết thân? Cha ta tuy rằng muốn mạnh hơn, bên ngoài nhìn là người khôn khéo, không phải là người còn không nhìn thấu Cố gia sao".

Uông Ngữ an ủi mà vỗ vỗ vai hắn, chuyện phát sinh như vậy ở trên người ai cũng không chịu được. Tưởng gia cùng Uông gia bất đồng, Uông gia là gia đình giàu có huyện Phong An, trong nhà cũng có một đoàn con cháu, Tưởng gia hoàn cảnh đơn giản, tuy nói mấy năm gần đây hơi có khởi sắc, người nhà ở huyện Phong An lui tới cũng nhiều, mà đến cùng không biết sâu cạn bên trong, như vậy Cố gia có ý định muốn che giấu cái gì, Tưởng gia làm sao có thể biết.

Bây giờ nghĩ lại, Cố gia không phải chuyển tới huyện Đức Xương mà đi càng xa hơn huyện lân cận, nếu không phải là không nghĩ chuyện của nhà mình bị người biết sớm, nếu như những người khác ở huyện Phong An biết Cố gia là phát tài như thế nào, ông già  Cố Nguyên Khôn kia còn có thể sống ở huyện Phong An như cá gặp nước sao, có danh tiếng dễ nghe như vậy sao?

Ngay cả đôi con song sinh kia của hắn cũng phải bị người ngoài chỉ chỉ chỏ chỏ, bất quá chỉ là dòng thứ làm ra vẻ mà thôi.

Cố gia nếu như chỉ một lòng một dạ buôn bán cũng liền thôi, gia đình thương gia cũng có quy củ nhỏ, thiên về Cố Nguyên Khôn hiện tại đối với tiểu tử nhà hắn ôm ấp tự tin cực lớn, muốn dựa vào hắn đổi địa điểm làm ăn, danh tiếng này lan truyền ra ngoài, từ trước đến giờ người quy củ cũng sẽ khinh thường tiểu tử Cố gia kia.

Lão già Cố Nguyên Khôn dùng bạc Du gia, bức tử người Du gia, lại đem con trai ruột chảy dòng máu Du gia nuôi thành phế nhân, ở bên ngoài bôi đen thanh danh của hắn, những năm gần đây hắn sẽ không thẹn trong lòng chứ? Có từng gặp ác mộng không?

'Tưởng huynh nên vui mừng vì hiện tại biết bộ mặt thật Cố gia, nếu như sau khi kết thân mới biết được, bằng tính tình Tưởng huynh chỉ sợ càng khó có thể tiếp nhận. Cố gia không phải tìm cớ muốn lui hôn ước ban đầu, Tưởng huynh vẫn là nhân cơ hội này rất sớm cắt đoạn quan hệ cùng Cố gia mới phải."

Uông Ngữ khuyên nhủ.

"Có thể... Nhưng hắn vô tội..."

Tưởng Anh Vũ lại vô tri, cũng biết Cố Thần là bị người thiết kế hãm hại.

Uông Ngữ lắc đầu nói:

"Tưởng huynh cho là bây giờ Quận chúa Triệu gia Cố phủ kia, sẽ tùy ý ngươi cưới cái Đại thiếu gia kia sao? Huống hồ coi như ngươi biết hắn vô tội, bất quá qua nhiều năm như vậy, thanh danh của hắn đã sớm hư hại, người khác cũng không biết nội tình này đó".

Nhìn Tưởng Anh Vũ vẫn cứ đung đưa không ngừng, linh quang trong đầu Uông Ngữ lóe lên, vỗ một cái trán nói:

"Lẽ nào Tưởng huynh hôm qua gặp qua vị tiểu ca kia? Là hắn nói cho ngươi chuyện trên trấn Thanh Nghi? Ta biết ngươi hôm qua sao lại hồn vía lên mây rồi. Nhưng Tưởng huynh, nghe tiểu đệ khuyên một lời, thời điểm nên bỏ vẫn phải bỏ mới được, nếu như ngươi một mực kiên trì hôn ước cùng hắn, chỉ sợ kết quả cuối cùng sẽ hoàn toàn ngược lại, sẽ hại vị tiểu ca kia, hắn vừa biết nội tình, bất kể là gia chủ Cố gia vẫn là vị Quận chúa kia, đều không thể nào để cho hắn lớn lên lại quay đầu trả thù bọn họ, cuối cùng e sợ chỉ có người chết mới không mở miệng được."

Tưởng Anh Vũ sắc mặt trắng nhợt, hắn đích xác là muốn đem nội tình Cố gia nói cho cha, muốn cha làm chủ đem Cố Thần cưới vào nhà, cũng không phải yêu thích tiểu ca Cố Thần này nhiều, nhưng là vì cảnh ngộ hắn mà lòng sinh thương tiếc, cho là bằng năng lực của mình có thể bảo vệ hắn chu toàn, vạn lần không nghĩ tới có thể sẽ phát sinh tình huống trong miệng Uông Ngữ, đến lúc đó chẳng phải là không những không thể che chở chu toàn, trái lại thành kẻ cầm đầu hại hắn mất mạng.

Uông Ngữ tiếp tục tận tình khuyên nhủ lại khuyên nhủ:

"Nếu như Tưởng huynh đồng tình cảnh ngộ tiểu ca này, không bằng tìm biện pháp khác, không kinh động người nhà họ Cố, ra tay giúp một cái, không quan tâm người ngoài thấy thế nào, hắn rốt cuộc là thân tử lão già Cố, chẳng lẽ thật sự có thể đại nghịch bất đạo theo sát lão già Cố đối chọi gay gắt không chết không thôi?"

Chỉ một chữ Hiếu liền trói buộc tiểu ca kia.

Tưởng Anh Vũ thiếu niên cử nhân, vốn nên hăng hái, hắn đích xác cũng mơ hồ tự đắc, bất quá hiện thực lại cho hắn một cái đả kích, nguyên lai hắn cái gì cũng không làm được.

Cười khổ nói với Uông Ngữ:

"Uông huynh đoán trúng, hôm qua Cố phủ đem hắn đuổi về nông thôn ở, ta nghe tin tức vội vã đuổi đi gặp mặt một lần, vừa nãy nghe người kia nói, Cố gia là từ bên trong một sơn thôn nghèo đi ra, vì một cọc hôn nhân như thế, ta lại không hề làm gì cả, hắn liền bị đưa đi cái loại địa phương đó, còn không biết phải sống tiếp như thế nào".

Uông Ngữ đồng tình vỗ vỗ vai hắn, hắn không nói với Tưởng Anh Vũ, lúc trước sở dĩ ăn hỏi cùng tiểu ca không được coi trọng này, chỉ sợ là bởi vì Tưởng gia lúc đó không lọt mắt, chỉ là ai ngờ Tưởng huynh không chịu thua kém, thiếu niên cử nhân, tiền đồ có hi vọng, Cố gia hối hận rồi, mới không chừa thủ đoạn nào mà muốn gả tiểu ca khác.

"Cút! Cút! Người đến a, cho đại gia ta đem kẻ nghèo túng này đánh ra ngoài, dám lừa gạt trên đầu đến Triệu đại gia ta, cũng không nhìn một chút bộ dạng nghèo túng của mình kia!"

Âm thanh hung hăng kêu gào ngoài đường kinh động hai người, hai người vốn không muốn xem trò vui, dự đoán âm thanh chính là từ bên trong cửa hàng Triệu gia đối diện truyền tới, hai người  chăm chú liếc mắt một cái, đứng dậy đứng ở trước cửa sổ hướng phía dưới nhìn.

Một đôi phu phu bị người cậy mạnh từ bên trong cửa hàng đẩy ra, tiểu phu lang bị người đẩy ngã trên mặt đất, tướng công hắn một bên dìu người một bên phẫn nộ chỉ trích:

"Rõ ràng khối tơ vải này là phu phu chúng ta hôm qua mới từ bên trong cửa hàng các ngươi mua về, là cửa hàng các ngươi bắt nạt gạt người nông dân nhà chúng ta, đem tơ vải thấp kém bán giá cao cho chúng ta, còn không cho phép chúng ta đòi công bằng!"

"Phi!" Một hán tử trung niên tai to mặt lớn lung lay đi ra cửa hàng, nghe thanh âm chính là người hung hăng trước kia,

"Ai chứng minh cho các ngươi là từ bên trong cửa hàng Triệu gia chúng ta bán đi? Cửa hàng Triệu gia chúng ta chỉ cung cấp tơ lụa tốt nhất, cũng không hỏi thăm bối cảnh Triệu gia chúng ta một chút, con rể Triệu gia chúng ta ở trong thành mua bán làm to, trong khe móng tay lộ vài đồng tiền đủ để người nhà nghèo túng các ngươi ăn uống cả đời, cháu rể tương lai ta sẽ là thiếu niên cử nhân, biết thiếu niên cử nhân không? Đây chính là tương lai sẽ tới kinh thành làm quan lớn, chỉ bối cảnh dòng dõi Triệu gia chúng ta còn muốn mấy đồng tiền dơ bẩn nghèo túng này của các ngươi? Người đến a, đánh cho đại gia, dùng sức mà đánh!"

Mấy người vây quanh đôi phu phu kia quyền đấm cước đá, bên cạnh vây xem không ít người, lại không ai dám tiến lên giúp đỡ, người tự xưng Triệu đại gia kia phách lối nhìn một vòng, quay người chắp tay sau lưng đi vào bên trong cửa hàng.

"Đáng ghét!"

Tưởng Anh Vũ hận đến đem chén trà trong tay mạnh mẽ ném xuống đất, việc hôn nhân còn chưa xác định, người nhà họ Triệu này liền dám dùng hắn làm cờ hiệu ở trên trấn ỷ thế hiếp người, xem dáng dấp phách lối kia, có thể đoán được bình thường là cái loại đạo đức gì.

"Thực sự là điếc không sợ súng, Tưởng huynh hãy chờ mà xem, loại đạo đức hung hăng dùng được đến khi nào, Tưởng huynh ngươi vẫn là kịp lúc cắt đứt quan hệ cùng Cố gia cho thỏa đáng".

Uông Ngữ cũng xem thường kẻ hung hăng kia, bất quá là ác bá du côn, càng hung hăng càng chết nhanh.

May là không chờ Tưởng Anh Vũ tức giận đến xuống ngăn cản đánh đập, những người kia đã thu tay, hùng hùng hổ hổ trở về cửa hàng, lưu lại đôi phu phu kia dắt nhau rời đi.
Uông Ngữ ngăn cản Tưởng Anh Vũ muốn đích thân đi hành động, thay hắn gọi tiểu nhị đến, ném miếng bạc vụn nói:

"Thay chúng ta lặng lẽ đưa cho đôi phu phu bị đánh kia, liền nói có người không vừa mắt bồi thường bọn họ, sau đó mở to hai mắt nhìn quanh cửa hàng Triệu gia kia, bọn họ tự có người khác nhau chỉnh đốn".

"Vâng,vâng, hai vị công tử, tiểu nhân đi luôn."

Tiểu nhị cũng hiểu được chỗ tốt, hí ha hí hửng mà đi làm, phải nói hành vi Triệu gia, bọn họ cũng không ưa, đến tửu lâu bọn họ dùng cơm dùng bữa từ trước đến giờ đều bày ra vẻ đại gia, thật coi mình là Đại lão gia.
---------
Nhớ cho mình 1⭐ nhé!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro