86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Vân nghe nói như thế, cũng không nhịn được trợn mắt trắng.

Được rồi, không chỉ có là nhà Chu Thuật Hoài bên này có cực phẩm, xem ra Lâm gia bên kia cũng có không ít.

Mà theo chính mình cùng Lâm gia tiếp xúc, tự nhiên sẽ liên lụy ra những người này đến.

Dù sao tiểu thuyết,  xuất hiện bên người nhân vật chính, đương nhiên đều là cực phẩm, nếu không làm sao tiếp tục viết xuống đây.

“Vậy ngại quá, chỗ này của tôi không ghi nợ, mọi người đều biết, không thể nào vì cô là họ hàng mà phá quy củ được, chuyện này không công bằng với mọi người, mọi người thấy có đúng không?”

Những người xung quanh sôi nổi phụ họa: “Đúng vậy, nếu là nhà ai như vậy, sau này chúng ta không quen biết người khác, chẳng phải là vĩnh viễn ăn đồ ăn thừa của người khác sau?”

“Tôi cũng cảm thấy đồng chí Tư Vân nói rất đúng, mười cân thịt ba chỉ cũng không ít, sao có thể tùy tiện cho?”

“Anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng!”
Bị người xung quanh chỉ vào mũi chế nhạo, mặt Lâm Tuyết đỏ bừng: “Đúng vậy, cha mẹ tôi nhờ tôi mua, không liên quan gì đến tôi, muốn trách thì trách họ.”

Nói xong, Lâm Tuyết xám xịt chạy.

Mọi người nghe vậy còn tưởng rằng là người lớn trong nhà bảo cô ta làm việc này, mới đầu còn có chút ngượng ngùng, cảm thấy mắng nhầm người, rốt cuộc là người lớn bảo cô ta làm như vậy, cô cũng không có cách nào khác.

Chợt nghe Tư Vân thở dài một hơi.

“Lời này nói, muốn rẻ thì rẻ, mười tám mười chín tuổi đều có chính kiến ​​của mình, cô ta không muốn như vậy, cũng có người có thể ép buộc cô ta làm đi. Bây giờ trách ở trên người của cha mẹ, cha mẹ cô ta thật đáng thương.”

Mọi người cũng cảm thấy nói có lý, cũng không phải trẻ con, cha mẹ sẽ ngốc hồ hồ để cho một cô gái mười tám mười chín tuổi lại đây đưa yêu cầu vô lý như vậy đi?

Cũng không phải kẻ ngốc.

Khó trách lớn tuổi như vậy, còn chưa có người xem mắt, bây giờ xem ra, không phải là không có nguyên nhân.

Lâm Phong Lâm Vũ hai mặt nhìn nhau, bọn họ kỳ thật cũng không thích một nhà bác cả, trước kia luôn đến từ nhà mượn đồ, mượn còn không trả.
Giờ này mà đến nhà chị gái đòi thịt thì đúng là không biết xấu hổ.

Là họ hàng, bọn họ đều cảm thấy xấu hổ.
Bất quá vừa rồi bọn họ nghe được cái gì.

Con heo này có một nửa đều phải cho nhà mình?

Không phải ngày nào cũng có thịt sao, (ΩДΩ)!

Sau khi hai đứa nhỏ nhận được tin tức này, cũng không đợi được nữa.

Vội vàng vui mừng chạy về nhà, cùng người nhà thông báo tin tức tốt này.

Chu Thuật Hoài nghiêng đầu nhìn sang bên này, thấy Tư Vân không có bị thiệt thòi, thu hồi ánh mắt.
Một nửa con heo này chưa được xử lý, mà trực tiếp khiêng lên xe, đưa đến Lâm gia.

Trừ cái này ra, còn có Chu Thuật Hoài chuẩn bị lễ hỏi, tám ngàn tám mươi nguyên cùng với ba kim, lễ vật...

Chu Thuật Hoài lễ hỏi vừa ra, đừng nói thôn Hạnh phúc và thôn Lâm.

Người làng trên xóm dưới đều bị chấn động!

Lúc trước đưa cho Lâm Tư Tư ba ngàn đồng lễ hỏi, bọn họ đã đủ khiếp sợ rồi.

Không nghĩ tới lúc này đây lại tăng thêm, tám ngàn tám trăm tám mươi tám!

Ngoài ra còn có nửa con heo, các loại lễ vật, ba kim!

Tất cả những người lúc trước bởi vì Chu Thuật Hoài không muốn có con mà lựa chọn không lấy chồng, giờ phút này ruột đều hối hận đến xanh mét.

Rất nhanh tin tức cũng truyền tới Lâm gia, còn chưa kịp phản ứng, Chu Thuật Hoài đã tới.

Nhìn thấy một đám người khiêng heo cùng đồ vật vào nhà, Lâm gia vẫn như cũ không có phản ứng, mẹ Lâm càng sợ hãi: “Con rể a, cái này, cái này cũng quá nhiều, trước đó ba ngàn khối đều còn không có tìm trở về...”

Chu Thuật Hoài không cho là đúng, giọng nói trầm thấp nói: “Thím, đây chỉ là một chút tâm ý của con, ba ngàn trước đó là cho Lâm Tư Tư, Lâm Tư Tư không có gả tới, coi như là từ hôn, tạm thời không đề cập tới. Nhưng muốn đem ba ngàn mất tích này xem như tiền sính lễ cho Vân Vân đối với cô ấy không công bằng.”

Cho nên anh lại chuẩn bị một phần lễ hỏi cho Tư Vân.

Điều này cũng đại biểu cho sự tôn trọng của anh đối với Tư Vân.

Mẹ Lâm nghe nói như thế, mắt ngấn lệ.

Con gái có thể được người ta coi trọng như vậy, bà làm mẹ cũng vui vẻ.

Vốn tưởng rằng chỉ cần tổ chức hôn lễ là tốt rồi, không nghĩ tới con rể cư nhiên còn nghĩ ra như vậy.

Thật sự là làm cho người ta cảm động.

Lâm gia bởi vì chuyện này, ngạch cửa cũng bị người ta giẫm nát.

Một lúc sau, rất đông người kéo đến cửa, tò mò xem.

Mẹ Lâm nhìn đồ để ở nhà, trong lòng kích động lại vui mừng.

Nhưng để tránh tình huống lần trước phát sinh, bà không có nhận, mà là dự định chờ lúc kết hôn, đưa toàn bộ tiền cho Tư Vân.

Tư Vân ngơ ngác đi theo phía sau người đàn ông, nghe anh nói xong, vẻ mặt đều là ngơ ngác.
Trong tay cô đã có hơn phân nửa gia sản của người đàn ông.

Bây giờ lại lấy nhiều tiền như vậy.

Thật ra cô rất muốn làm chút công việc gì đó để làm phong phú thêm trải nghiệm xuyên không của mình, nhưng người đàn ông này vẫn dùng hành động nói cho cô biết, không cần.

Cho nên nói, có đôi khi trên trời thật sự sẽ rơi bánh nhân thịt?

Hay vàng?

Nhà của Lâm lão đại cách Lâm gia cũng không xa, vừa rồi Lâm Tuyết bị Tư Vân làm mất mặt, lập tức quay về oán trách người nhà, nói Tư Vân ngay cả mấy cân thịt cũng không giữ lại cho gia đình mình, thậm chí trực tiếp mắng mỏ họ trước mặt mọi người.

Lâm lão đại một nhà trước kia không có ở riêng thời điểm, cũng khác mạnh mẽ.

Tính cách cha Lâm thật thà, luôn luôn bị đè ép.

Lúc này đi mua thịt không mua được còn bị trào phúng lòng tham của bọn họ, lúc này hai vợ chồng liền mất hứng.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Chu gia túi lớn túi nhỏ đem quà tặng đến nhà của lão nhị, ánh mắt kia đều thẳng lên.

Lúc trước lúc Lâm Tư Tư đính hôn, đã có ba ngàn, bọn họ đã đủ đỏ mắt rồi.

Vốn nghĩ, đối phương có ba cái vướng víu, hơn nữa còn không cần con, coi như là gả đi cũng không có tiền đồ.

Nhưng bây giờ, nhìn nửa con heo trong sân kia, đống thuốc lá rượu ngon đầy đất kia, cùng với lễ hỏi ba vàng, mắt trong nháy mắt đều đỏ bừng đỏ bừng.

Sẵn lòng cho Lâm gia nhiều thứ tốt như vậy, lại không cam lòng cho bọn họ hai cân thịt, đây chẳng lẽ không phải cố ý nhằm vào bọn họ sao?

Nói như vậy, rất quá đáng!

Hai vợ chồng vừa ghen tị, vừa đỏ mắt, lại càng tức giận!

Nhìn thấy em trai và em dâu bị mọi người vây quanh lấy lòng nhìn không được trào phúng, chua chua nói: “Nha, nhà lão nhị phát tài a, cũng quên họ hàng nghèo này dung không, cũng không thông báo một tiếng, tình cảm của đại ca này, không xứng với các ngươi đúng không?”

Cha Lâm vốn rất vui vẻ nói chuyện với mọi người xung quanh, nghe nói như thế, nụ cười dừng lại: “Đại ca, chị dâu, hai người cũng tới.”

“Không đến làm sao biết các người phát tài a.”

Lâm lão đại đỏ mắt nhìn trên mặt đất nửa con heo: “Vừa mới Tiểu Tuyết đi Chu gia, nghe nói các ngươi hai cân thịt cũng luyến tiếc cắt, chúng ta cũng thì thôi, bây giờ cậu cầm hơn nửa con heo, cũng không muốn cắt cho cha mẹ đúng không”

Sắc mặt của cha Lâm hơi khó coi.

Trước đó ông cũng không biết con rể sẽ tới cửa, hoàn toàn không có chuẩn bị.

Càng không nghĩ tới người ta lúc này mới tới cửa, đại ca tham lam liền lập tức tới đây muốn chia thịt.
Đây không phải là để cho con rể người ta chê cười sao?

Vợ của Lâm lão đại Vương Thúy trực tiếp chỉ vào heo trên mặt đất nói: “Cậu cho cha mẹ cái gì tự mình tính toán, chúng ta cũng không ép các người. Còn tôi và đại ca cậu, muốn hai chân sau con heo này là được rồi, còn lại các người tự giữ lại.”

112
Tư Vân mới vừa đi lại đây, đã nghe được lời này.

Lại bị câm nín.

Thì ra đây chính là cha mẹ của Lâm Tuyết kia.
Quả nhiên không phải người một nhà không vào một cửa a.

Một người đi Chu gia đòi thịt ba chỉ.

Một người đến Lâm gia đòi chân sau heo.

Tư Vân tiến lên trực tiếp không khách khí mở miệng hỏi: “Hai vị, các vị là ai, tôi biết các vị sao?”

Hai người sửng sốt một chút, kịp phản ứng, mặt đều đen: “Các ngươi còn là người thành phố đến, ngay cả bác trai bác gái của mình cũng không biết!”

“Tôi về nhà lâu như vậy, bác ruột các người đều không có tới thăm tôi, tôi làm sao biết các người, hai người không phải rất buồn cười sao??”

“Này, đây không phải là tới rồi sao, đứa nhỏ này sao lại hẹp hòi như vậy, một chút cũng không bằng người ta Tư Tư.”

Tư Vân cười: “A, chẳng lẽ các người không phải vì chân sau heo này mà tới sao? Từ lúc tới bây giờ, các người không phải muốn chia thịt chính là muốn chia đùi heo, căn bản không có đề cập tới cháu gái tôi nửa phần a?"

Lời Tư Vân nói, khiến cho các thôn dân xung quanh tới cửa vây xem nghị luận sôi nổi.

Đúng vậy, người ta đây là lễ hỏi của Tư Vân, có liên quan gì tới nhà Lâm lão đại đâu, trước mặt người ta muốn chia thịt, Tư Vân về nhà lâu như vậy, cũng không tới cửa nhìn một chút, lại còn muốn chia thịt, thật sự là không nói gì.

Đổi lại là bọn họ, đều muốn nổi giận.

Nghe vậy, Lâm đại bá lập tức nổi giận, bàn tán xung quanh khiến mặt ông ta đỏ bừng, trừng mắt nhìn Tư Vân một cách cay nghiệt, trách móc: “Cô đứa nhỏ này, làm sao không hiểu chuyện như vậy, chúng ta cũng không phải muốn lấy hết của các người, cô làm con cháu phải hiếu kính người lớn thì làm sao!”

“Nguời lớn? Tôi không biết các người, tại sao tôi phỉ hiếu kính các người, các người cho tôi tiền tiêu hay quan tâm tôi một chút? Nếu bác trai cảm thấy Lâm Tư Tư tốt, làm sao không kêu cô ta mua thịt cho các người ăn, mà lại đi tìm người không hiểu chuyện như tôi đòi thịt đâu, chẳng lẽ tôi không hiểu chuyện bác trai cũng không hiểu chuyện?”

“A đúng rồi, bác trai sẽ không phải là cha của người kia vừa chạy tới Chu gia đòi tôi cho cô ta mười cân thịt ba chỉ đi, các người đúng là một khuôn mẫu đúc ra, một người muốn mười cân thịt ba chỉ, một người muốn chân sau con heo, tôi chỉ cho rằng Lâm Tuyết đã đủ không biết xấu hổ, không nghĩ tới bác là người làm cha lại càng không biết xấu hổ.”

Tư Vân khiếp sợ che miệng nói.

Những người xung quanh nghe thấy điều này, họ không ngừng thở dài, nhà của Lâm đại bá thật sự không biết xấu hổ đi.

Đến Lâm gia muốn thì thôi, lại còn chạy tới Chu gia.

Lão nhị gia người ta làm cha mẹ ruột cũng không làm được việc này.

Lâm đại bá nghe được âm thanh chỉ trở của người xung quanh, sắc mặt thay đổi, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn cô, lập tức nhìn về phía em trai của mình, thở hổn hển: “Lão Nhị, cậu xem con gái cậu, làm sao nói chuyện với người lớn nư vậy.”

Cha Lâm nghe nói Lâm Tuyết đến Chu gia xin thịt ba chỉ, sắc mặt cũng rất khó coi.

Vốn dĩ trong ngày vui, ông không muốn làm quá xấu, để Chu gia xem thành trò cười.

Không nghĩ tới một nhà đại ca cư nhiên không biết xấu hổ như vậy.

Lúc này cũng không nhịn được, mặt lạnh nói: “Đại ca, Vân Vân nói rất đúng, đây là lễ hỏi của con bé, coi như chúng ta là cha mẹ ruột cũng không tiện nói gì, chớ nói chi chia cho anh, anh dừng mơ tới!”

Cha Lâm từ nhỏ đã yêu thương con gái, là một người cuồng con gái tuy rằng bình thường tính tình đơn thuần lương thiện, dễ bị bắt nạt nhưng một khi đã vì con gái thì sẽ không bao giờ nhượng bộ.

Chớ nói chi là, đây là con gái ruột mình mắc nợ mười mấy năm.

Mình vốn không làm tròn trách nhiệm làm cha, càng không có tư cách đi xử lý lễ hỏi của con gái.

Lời này của đại ca thật sự quá đáng.

Tư Vân thấy cha mình cũng không phải loại người mềm mỏng, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Cô sợ nhất chính mình đứng ra giúp đỡ phản bác, sau đó cha mẹ sẽ kéo cô nói không sao cả, đều là người thân nói ra những lời như vậy.

Vậy sau này cô tuyệt đối sẽ không muốn tiếp xúc nhiều với gia đình này.

Lúc này thoáng vừa lòng chút, tuy rằng không có như vậy cường thế, nhưng biết từ chối là tốt.

Nhìn Lâm đại bá tức giận đến mặt mũi bầm dập, cô ra vẻ vô tội nói: “Bác muốn ăn thịt như vậy, sao không gả con gái đi, cần gì nhớ thương lễ hỏi nhà người ta chứ. Chẳng lẽ nhà bác nghèo đến không có cơm ăn mới đi xin nhà người ta sao? Thật đáng thương a.”

Khóe miệng mọi người co rút, thật ra Lâm đại bá gia chỉ có một đứa con gái một đứa con trai, khi chia nhà cũng là tốt nhất, điều kiện tốt hơn so với nhà Lâm lão nhị nhiều.

Lúc này lại bị Tư Vân nói thành ăn mày.

Vợ chồng Lâm đại bá tức giận đến ngã ngửa, đỉnh đầu bốc khói.

“Được, không cho chúng ta thì thôi, cha mẹ bên kia cũng phải đưa qua đi, cô thân là con gái Lâm gia chúng ta, đưa chút đồ ăn cho ông bà nội, có phải là chuyện đương nhiên hay không.”

Tư Vân liên tục gật đầu, tỏ vẻ phối hợp.

“Đương nhiên là đương nhiên a, nhưng cũng không thể là tôi đưa, con gái của các người cũng phải đưa, cô ta đưa bao nhiêu, tôi cũng sẽ không ít hơn cô ta. Cho nên thay vì  bác ở đây muốn người khác đưa cái này đưa cái kia, không bằng về suy nghĩ lại, các người đưa phải cho đưa cái gì đi, rốt cuộc đều là cháu gái ông bà nội, cũng không thể chỉ có tôi đưa, Lâm Tuyết không cần đưa đúng không?”

Những người xung quanh cũng cảm thấy là cái này có lý, Tư Vân người ta vừa mới về nhà, đã bảo đưa cái này đưa cái kia, nhà lão Nhị không được sủng ái, cháu gái này trở về, cũng không tới cửa liếc mắt một cái.

Còn có mặt mũi đưa ra nhiều yêu cầu như vậy.
Sao không gặp ông ta để cho con gái mình đi tiễn người.

“Cô, cô thật quá đáng, nhanh mồm nhanh miệng, tôi thấy cô không muốn tặng.”

Tư Vân ủy khuất nói: “Bác nói nói gì vậy, bác là lão đại không tỏ vẻ, chúng ta làm con cháu sao dám vượt qua, không phải tôi sợ đưa nhiều, người ta chê cười lão đại bác sao, đến lúc đó không còn mặt mũi còn quay lại trách tôi ...”

Cha Lâm không thể thấy con gái mình ủy khuất như vậy, đau lòng vô cùng, tiến lên nói: “Được rồi đại ca, ngày tốt lành, con ở chỗ này ồn ào cái gì, Vân Vân trở về không phải tới chịu ủy khuất của anh, anh quản tốt nhà mình là được.”

Người xung quanh cũng là nhìn không vừa mắt:

“"Đúng vậy, Lâm lão đại anh cũng đừng quá tham lam, người ta con gái mới trở về, cũng không quen thuộc buộc người ta làm này làm kia, đây không phải là khi dễ người ta con nít sao?”

“Muốn tôi nói, Lâm Tuyết nhà anh cũng sắp mười tám tuổi rồi, anh không quan tâm, quan tâm người khác làm gì?”

“Đúng vậy, anh hiếu thuận như vậy tự mình tặng a.”
“Cũng không sợ Chu gia người ta chê cười anh, tôi cũng xấu hổ thay anh...”

Vợ chồng Lâm lão đại bị mắng mặt đỏ tới mang tai, mắng chửi hùng hổ đi ra ngoài, tàn nhẫn nói: “Được, lão nhị cậu đối xử với đại ca tôi như vậy, chờ đó cho tôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro