66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Vân chớp chớp mắt, cho rằng mình nhìn lầm rồi.
Nếu không Phó Thiên Thiên sao lại xuất hiện ở trước cửa nhà mình?
“Phó Thiên Thiên?” Cô kêu một tiếng.
Thiếu nữ đứng ở cửa cuối cùng cũng quay đầu lại, sau khi thấy rõ người tới, vẻ mặt khiếp sợ: “Tư Vân! Đây thật sự là nhà của cô sao!”
Tư Vân nhìn căn nhà lớn của mình, lại nhìn thấy vẻ mặt táo bón của cô ta, đắc ý nở nụ cười: “Đúng vậy.”
Vẻ mặt Phó Thiên Thiên thay đổi, mệt cho cô ta còn tưởng rằng Tư Vân gả tới nông thôn, ở trong một ngôi nhà bùn dất, ngủ trên váng giường, sống rất cực khổ mới đúng.
Chính mình còn cố ý mua không ít đồ tốt, chính là cố ý tới đây cười nhạo cô.
Không nghĩ tới từ xa tới đây, hỏi thăm một chút, mọi người đều chỉ vào căn nhà lớn rất dễ thấy đó là nhà của cô!
Phó Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào ngôi nhà không phải rất cao nhưng chiếm diện tích rất lớn này, im lặng...
Nhà cô ta cũng không phải vẫn luôn có tiền, ít nhất quê nhà cũng ở nông thôn.
Ngày lễ ngày tết đều trở về thăm người già.
Nhưng so với nhà của Tư Vân thì khó coi hơn nhiều...
Nghĩ tới lúc trước Tư Vân còn nói rất tốt, cô ta còn làm ra vẻ mặt như Tư Vân điên rồi.
Bây giờ cảm thấy mình giống như một tên hề.
Lúc này, tâm trạng của Phó Thiên Thiên chính là: Sợ chị em vất vả, lại sợ chị em lái Land Rover.
Tư Vân nhìn vẻ mặt kia của cô ta, không hiểu sao cảm thấy tâm trạng rất sung sướng.
Có lẽ là bởi vì ký ức của nguyên chủ quấy phá, từ nhỏ hai người đã là đối thủ của nhau, không gì ưa nhau.
Nếu ai xui xẻo cũng có thể nằm mơ cười tỉnh.
Lúc này cô lại có cảm giác như vậy.
“Cô tìm tôi có việc gì?” Phó Thiên Thiên hẳn là sẽ không tự nhiên từ xa đến trong thôn tìm mình, nhất định là có chuyện gì quan trọng mới đúng.
Nhưng công việc mình đã hoàn toàn bán cho cô ta, hẳn là không có chuyện gì cần mình mới đúng.
Phó Thiên Thiên gật đầu.
Tư Vân bước tới nhìn cô ta, đầu đầy mồ hôi, tiến lên mở cửa: “Được, vào nhà rồi nói.”
Phó Thiên Thiên đi theo cô vào sân, tò mò đánh giá ngôi nhà này.
Trông còn rất mới, phỏng chừng xây không được mấy năm.
Đi vào phòng khách, cô ta lại một lần nữa bị sốc.
Radio, TV, trang bị trong phòng của người thành phố sô pha, cái gì cần có đều có...
Đây là phú hào ẩn giấu!
Tư gia cũng không có TV lớn như vậy.
Này TM người phụ nữ chết tiệt này vận may tốt quá đi.
Ở đại viện quân khu, sức cạnh tranh rất nhiều, cô có thể cướp được anh trai của cô ta cũng coi như xong.
Bây giờ tới nông thôn lại có thể tìm được một ngôi nhà giàu có nhất.
Nghĩ đến khi còn bé đã nghe người ta nói qua, Tư Vân ngũ đình no đủ, là tướng vượng phu phú quý, cô ta còn trợn mắt trắng.
Bây giờ bỗng nhiên hiểu ra.
Người phụ nữ này vượng phu hay không vượng phu cô ta không biết, nhưng sự giàu có là chắc chắn.
Trong lúc cô ta quan sát, Tư Vân đã vào phòng bếp, múc cho cô ta một chén chè đậu xanh.
Khi trời nóng, Tư Vân thích uống một ít đồ uống lạnh.
Cho nên cô nấu chè đậu xanh nhiều một chút, dù sao nhà của Chu Thuật Hoài có tủ lạnh, cũng tiện.
Cô đem chè đậu xanh đặt tới trước mặt Phó Thiên Thiên còn đang ngó trái ngó phải.
Phó Thiên Thiên vốn dĩ đã khát, theo bản năng uống một ngụm.
Một ngụm này hơi lạnh xông thẳng lên tới óc.
Vội vàng rót thêm hai ngụm vào miệng: “Sao lại lạnh như vậy?” Cô ta ngạc nhiên nhìn Tư Vân.
Tư Vân chậm rãi uống canh đậu xanh, tư thế như đang uống trà, bát chè đậu xanh ở trong tay cô trở nên cao quý tao nhã.
Nhẹ nhàng nói: “Trong nhà có tủ lạnh.”
Phó Thiên Thiên há to miệng.
Có cần xa xỉ như vậy hay không, phòng lớn, TV radio đều có.
Ngay cả tủ lạnh cũng có.
Nông thôn bây giờ đã phát triển nhanh như vậy sao?
Phó Thiên Thiên há miệng thở dốc: “Cô được lắm! Tôi nhìn bộ dáng không tình nguyện của Lâm Tư Tư, tôi còn tưởng rằng cô sống rất cực khổ đâu!”
Tư Vân nhướng mày: “Có thể sống tốt như vậy, tôi còn phải cảm ơn cô ta.”
Phó Thiên Thiên cảm thấy Lâm Tư Tư cũng rất ngu xuẩn, có nhà lớn như vậy không muốn ở, lại.
Nhắc tới Lâm Tư Tư cô ta mới nhớ tới mục đích của mình, nói: “Hôm nay tôi tới đây, chính là nói với cô về chuyện của Lâm Tư Tư.”
Vẻ mặt của cô ta có chút hả hê khi người gặp họa.
Tư Vân nghi hoặc: “Lâm Tư Tư?”
Phó Thiên Thiên gật đầu, vẻ mặt bát quái: “Cô ta cãi nhau với anh tôi!”
Mặt Tư Vân không chút thay đổi nói: “Bọn họ cãi nhau thì có gì hay để nói với tôi?”
Có liên quan gì đến cô sao?
Phó Thiên Thiên ngây ngẩn cả người: “Cô, chẳng lẽ cô không thấy vui sao?”
Tư Vân không giải thích được hỏi: “Tại sao tôi phải vui?”
Phó Thiên Thiên trợn tròn mắt, nếu như lần trước Tư Vân coi thường anh trai mình, chỉ là lo lắng bị người ta nói xấu hoặc là giận dỗi.
Nhưng bây giờ, cô thực sự không có hứng thú với anh trai mình chút nào!
Cô ta nhìn bộ dạng kia của anh trai cô ta, còn tưởng rằng Tư Vân thật sự không thể không có anh ta đâu!
Phó Thiên Thiên lại húp một ngụm súp đậu xanh, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nói: “Cũng đúng, cô cũng không thể vui mừng quá sớm, bởi vì bây giờ người tại Tư gia và người nhà của tôi đều cho rằng cô ở sau lưng gây bất hào anh tôi và Lâm Tư Tư, lúc này muốn tìm cô gây chuyện đây...”
Thật ra cô ta không chỉ đến nói tin tức Lâm Tư Tư không hợp với anh trai mình với Tư Vân.
Mà Tư gia biết được chuyện này, cho rằng Tư Vân ở sau lưng quấy rối.
Dù sao ngày đó Tư Vân cũng đi theo.
Trước khi cô đi, hai người đều rất tốt.
Sau khi cô đi, hai người liền trở mặt, ảnh chụp cũng không chụp đã trở về.
Lâm Tư Tư còn nháo muốn từ hôn, nói cái gì Tư Vân và anh trai dây dưa không rõ, cô sẽ phá hư tình cảm của hai người.
Gây ồn ào đến toàn bộ đại viện đều cho rằng Tư Vân là bởi vì bị đuổi ra Tư gia, cho rằng cô vẫn còn tình cảm với anh trai cô ta, muốn trả thù Lâm Tư Tư và Tư gia cho nên mới như vậy.
Danh tiếng rất kém.
Cho nên Phó Thiên Thiên mới nghĩ tới nhắc nhở Tư Vân, để cho cô cẩn thận một chút.
Lúc này tới đây mới phát hiện, Tư Vân căn bản không thảm như mình tưởng tượng.
Không chỉ không thảm, người ta thoạt nhìn còn sống rất thoải mái.
Chỗ nào giống như lời đồn một cô gái ghen tuông thành tính rắn rết?
Tư Vân nghe nói như thế, khóe miệng giật giật.
Cô phát hiện, Lâm Tư Tư này chính là không thể thấy mình sống thoải mái.
Chính mình từ xuyên thư đến bây giờ, chưa bao giờ có chủ động đi gặp cô ta gây rắc rối.
Ngược lại bên Lâm Tư Tư luôn có đánh chủ ý lên người mình!
Giống như là biết từ trên người mình có thể đạt được lợi ích gì.
Lần trước rõ ràng là hai người bọn họ tự mình chủ động đến hẹn mình, toàn bộ quá trình cô nói cũng chưa từng nói quá hai câu với Phó Dương, sao lại biến thành mình phá hư tình cảm của bọn họ?
Đây không phải là không có phiền phức tự tìm phiền phức hay sao?
Phó Thiên Thiên bố thí nói: “Tôi rất tốt đi, tôi cố ý đi từ xa tới đây thông báo tin tức này cho cô, nếu không tìm cô gây chuyện đến lúc đó muốn khóc cũng không có chỗ khóc.”
“Đương nhiên, tôi cũng không phải quan tâm cô, tôi chỉ là nể tình cô bán công việc cho tôi, thương hại cô, mới cố ý tới đây một chuyến.”
Tư Vân không quan tâm vẻ mặt của cô ta, đừng nói có chút giống Phó Dương.
Nhưng mà Phó Thiên Thiên chỉ kiêu ngạo, mà Phó Dương thì hoàn toàn là tự phụ.
Ánh mắt cô như có điều suy nghĩ đảo qua túi Phó Thiên Thiên đang đặt ở trên bàn, là một ít hoa quả cùng kẹo.
89
Phó Thiên Thiên lập tức lớn tiếng nói: “Đây là mua cho mấy đứa nhỏ, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều, cũng không phải là mua cho cô, tôi không quen cô!”
Tư Vân: “...” Hại, cô chưa nói cái gì cả.
Phó Thiên Thiên lại đánh giá chung quanh, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ cực kỳ hâm mộ: “Cô thật giỏi a Tư Vân, rừng núi hoang sơ này, cô còn có thể đào được vàng.”
Sau đó lại đột nhiên lắc đầu, vừa rồi cô ta nhìn thấy ba đứa trẻ bên cạnh Tư Vân, đứa lớn nhất ít nhất cũng phải mười tuổi đi!
Lúc trước đã nghe nói tuổi rất lớn, hơn nữa còn là mở trại nuôi heo.
Trong đầu Phó Thiên Thiên nhất thời não bổ ra người đàn ông mặt đầy mỡ heo, bụng phệ, đầu hói miệng đầy răng vàng!
Nhất thời một trận buồn nôn.
Thời đại này, người có thể có tài sản như vậy, tuổi khẳng định cũng sẽ không quá nhỏ! Mặc dù nói có được một căn nhà như vậy, là rất sung sướng, nhưng bởi vậy mà đánh đổi hạnh phúc cả đời, cũng quá không đáng.
Cô ta nuốt nước miếng: “Tư Vân, người đàn ông đó trông như thế nào?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro