44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Thuật Hoài rũ mắt lên tiếng: “Lên đây đi, ôm em trai cho tốt.”

Chu Việt Đông gật đầu thật mạnh, chống ghế sau có chút cố sức bò lên, lập tức ôm chặt em trai mình.

Nhìn đứa nhỏ ngồi vững vàng, Chu Thuật Hoài mới khởi động xe máy.

Bận tâm đến lần đầu tiên ba đứa trẻ đi xe máy, Chu Thuật Hoài lái không vui.

Tư Vân nhìn bóng lưng mấy người đi xa, mới quay người vào nhà chuẩn bị bữa tối hôm nay.

Vừa quay đầu lại, thấy Đại Hoàng đang vẫy đuôi hướng về phía mình, Tư Vân mới nhớ tới buổi trưa hôm nay mình còn chưa kịp cho đại hoàng ăn, đám thím Lưu đã tới gây sự.

Việc này đã bận rộn đến bây giờ.

Cô đi tới xoa đầu Đại hoàng, nghĩ đến trong nhà còn dư lại đồ ăn, cười nói: “Đại Hoàng, hôm nay chúng ta ăn thịt!”

Trong nhà có đàn ông, lượng tiêu hao rất lớn, mỗi bữa ăn đều không thể thiếu thịt.

Chu Thuật Hoài đi hai vòng trong làng, đứa trẻ lúc đầu còn hơi gò bó, giờ đã quen dần, cảm giác gió tùy ý thổi qua má.

Lúc này trời sắp mưa, trời cũng tối dần nên ai nấy vác cuốc trên vai về nhà.

Một số đứa trẻ đầu bù tóc rối lập tức bị thu hút bởi âm thanh của chiếc xe máy, thấy cư nhiên là Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn cưỡi chiếc mô tô cực ngầu, trên khuôn mặt chúng tràn đầy sự ghen tị, không thể nhúc nhích.

“Mẹ, con cũng muốn cưỡi!”

Vừa dứt lời, đã bị mẹ mình không khách khí tát vào gáy một cái: “Cưỡi lên đầu mày, mau qua đây cho mẹ.”

Dạo qua vài vòng, mưa rơi xuống, Chu Thuật Hoài mới mang theo mấy đứa nhỏ chưa đã thèm trở về nhà.

Lúc này trong phòng đã truyền đến mùi thức ăn nóng hổi.

Mặc dù thời tiết nhiều mây và sắp mưa nhưng cả gia đình đều có tâm trạng vui vẻ.

Tóc tiểu lão nhị có chút dài, còn bị thổi ngã trái ngã phải, trông có chút buồn cười.

Sau khi dừng xe bế con vào nhà, ngoài cửa trời bắt đầu đổ mưa nặng hạt.

Nhưng mà lúc này trong phòng lại một trận ấm áp, rõ ràng chỉ có một mình Tư Vân, nhưng radio vẫn mở, bên trong không ngừng phát ra âm thanh phát tin tức, trong phòng bếp, mùi thơm kinh người xông ra, mấy đứa nhỏ đều không hẹn mà cùng nuốt nước miếng.

Mẹ kế nấu cơm thật sự là quá thơm, câu mấy đứa nhỏ tham ăn đều chạy ra.

Chu Việt Hàn vừa định chạy tới, len lén nhìn xem hôm nay mẹ kế làm món gì ngon, đã bị người giữ chặt cổ sau.

Quay đầu lại, nghi hoặc nhìn về phía anh trai mình: “Anh? Anh kéo em làm gì?”

Chu Việt Đông mặt không chút thay đổi nhìn em trai: “Bài tập của em... làm xong rồi?”

Chu Việt Hàn nhe răng thu lại.

Cậu nhóc cúi đầu xuống, chột dạ chọc chọc ngón tay: “Còn, còn không có...”

“Vậy còn không đi làm.” Âm thanh Chu Việt Đông nặng hơn một chút.

Em trai luôn không thích học tập, thành tích học tập cũng không lý tưởng lắm, mỗi ngày làm bài tập đều phải nhìn chằm chằm, cậu nhóc mới có thể làm xong.

Lúc này chơi vui vẻ, quên hết bài tập rồi.

Từ nhỏ cha mẹ đã nhắc nhở cậu ta, tri thức có thể thay đổi vận mệnh.

Cho nên Chu Việt Đông đã trải qua nhiều bất hạnh như vậy, cậu ta chưa bao giờ oán giận cái gì, càng không trách cứ cha.

Bởi vì cậu ta biết, trên đời này không thể dựa vào người khác, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Chu Việt Hàn đáng thương nhìn cậu ta, thấy anh trai mình biểu tình không có một tia buông lỏng, lúc này mới sợ lôi kéo bờ vai nhỏ đi làm bài tập.

Lúc đại ca xụ mặt, giống như cha, trông rất dọa người.

Tư Vân xào một bàn đồ ăn, nhưng mà Chu Thuật Hoài lại bởi vì trời mưa, muốn chạy tới trại chăn nuôi nhìn xem, chưa kịp ăn.

Trong nhà ngay cả một cái ô cũng không có, thấy người đàn ông cứ như vậy muốn đi, cô vội vàng vào trong phòng lấy ô của mình ra đưa cho anh.

“Mang ô đi, bị ướt dễ bị cảm.” Cô lo lắng nhìn Chu Thuật Hoài.

Người đàn ông này thật sự vất vả, mỗi ngày đi sớm về tối, hôm nay còn bận rộn tới xử lý chuyện thím Lưu, sợ mình bị khi dễ, trở về còn mang theo mấy đứa nhỏ chơi trong chốc lát, trì hoãn không ít thời gian.

Tuy rằng như vậy đúng là có thể kéo gần tình cảm với đứa nhỏ, nhưng trại chăn nuôi của Chu Thuật Hoài cũng đang tăng lên, những thời gian bị trì hoãn này, anh phải dùng thời gian nghỉ ngơi để bổ sung.

Rất nhiều cha mẹ bận rộn, luôn bỏ qua vấn đề của con cái, điều này xảy ra ở mọi thời đại.

Tư Vân cũng có thể hiểu được.

Chu Thuật Hoài vốn định nói không cần, nhưng cụp mắt chống lại khuôn mặt lo lắng của cô, hầu kết giật giật, vẫn đưa tay nhận lấy, giọng nói trầm thấp: “Có thể tôi sẽ về rất muộn, các em nghỉ ngơi sớm một chút.”

Tư Vân lên tiếng.

Nhưng khi người đàn ông mở chiếc ô nhỏ có viền hoa màu hồng.

Chu Thuật Hoài: “...”

Tư Vân: “...”

“Khụ...... Hay là đợi lát nữa mưa tạnh rồi hẵng đi?” Tư Vân đề nghị.

Một người đàn ông cao to cầm một chiếc ô nhỏ, miễn bàn có bao nhiêu kỳ quái.

Chu Thuật Hoài cúi đầu nhìn Tư Vân lại nhìn ô, hiếm khi thống nhất ý kiến với cô, hơi gật đầu: “Được.”

Đợi vài phút, mưa càng lúc càng lớn...

Tư Vân thỉnh thoảng nhìn thoáng qua người đàn ông đang ngồi thẳng tắp.

Mấy nhóc con kia khó hiểu nhìn hai người.

Ừm...... Vì sao bầu không khí của cha mẹ kế lại có chút kỳ quái chứ.

Ước chừng lại qua hai phút, Chu Thuật Hoài đứng lên: “Các em ăn cơm, không cần chờ tôi.”

Nói, chống Tư Vân tiểu dương dù đi vào trong màn mưa.

Đôi lông mày sắc bén của anh nhíu lại, anh rất muốn nói với Tư Vân rằng anh có bị ướt mưa cũng không sao, anh sẽ không dễ dàng bị bệnh như vậy.

Nhưng mà ánh mắt cô thỉnh thoảng ném tới, kêu Chu Thuật thật sự là không có biện pháp bỏ qua.

Nếu như mình không che ô của cô, cô có thể rất thất vọng hay không?

Vì vậy, người đàn ông cao như núi, thật sự cầm chiếc ô nhỏ có cảm giác tương phản rất mạnh kia ra cửa.

Thỉnh thoảng có người chưa vội về nhà, giờ lại vội vã về nhà.

Đột nhiên nhìn thấy có người đi tới trước mặt, hắn theo bản năng ngẩng đầu lên, tò mò nhìn một chút.

Một giây sau, lòng bàn chân trượt một cái, lảo đảo ngã xuống đất.

Chờ quay đầu lại, người đàn ông che dù kia đã đi xa.

Các thôn dân trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ không nhìn lầm, người cầm chiếc ô nhỏ màu hồng không phải là người đàn ông có danh hiệu người đàn ông cứng rắn nhất trong làng của bọn họ... Chu Thuật Hoài sao?

Anh... Kiều khí như vậy sao?

Cư nhiên che ô màu hồng nhạt, còn mang theo đường viền hoa.

Cái này truyền ra đi ngoài, sẽ rất nổ tung!

Hóa ra dưới vẻ ngoài cứng rắn của Chu lão đại lại có một trái tim thiếu nữ như vậy....

Trận mưa to này, kéo dài đến rạng sáng.

Làm xong việc, Vu Đông ngáp một cái, đi vào phòng làm việc của Chu Thuật Hoài, than thở nói: “Ông trời chết tiệt này, không dứt, mệt chết đi được, lão đại, trong phòng anh có ô không, cho tôi mượn một cái.”

Chu Thuật Hoài cởi áo ba lỗ ướt sũng, lộ ra một thân cơ lưng cường tráng.

Nhìn thấy Vu Đông nổi lên lòng đố kỵ, ghen ghét và hận thù.

Con mẹ nó ba mươi rồi, dáng người còn bảo trì tốt như vậy, còn muốn người khác sống hay không.

Chu Thuật Hoài nghiêng đầu, trong miệng cắn thuốc lá.

63 Đưa tiểu lão đại tiểu lão nhị đi học

Giọng điệu bình tĩnh: “Không có.”

“Ở đây không phải có một cái sao?” Vu Đông nghĩ nghĩ, giây tiếp theo lại chú ý tới trên tường bên cạnh treo một cái ô trông rất nhỏ.

Cậu ta vội vàng đi qua, vừa định vươn tay, ô đã bị người ta nhanh hơn một bước cướp đi.

Quay đầu, đối diện với đôi mắt híp lại của lão đại nhà mình, đôi mắt nguy hiểm. Lên phở bò Lychee Mận Đỏ chơi nhé, trên đó có nhiều truyện hay lắm!

Nghẹn họng, nhỏ giọng nói: “Không phải chỉ là một cái ô thôi sao, có cần phải như vậy không?”

Chu Thuật Hoài không nhìn cậu ta, cầm ô xoay người đặt lên bàn, tiện tay thay một cái áo ba lỗ, nhướng mắt, hàm hồ nói: “Đêm nay cậu gác đêm.”
Vu Đông: “?”

“Hôm nay không phải đến lượt anh sao?”

Người đàn ông bình thường coi công việc là vợ, hôm nay cư nhiên đem vợ giao cho cậu ta?

Vợ của anh em không thể lấn, cậu ta không làm!

Chu Thuật Hoài lạnh lùng nói: “Lúc trước giúp cậu canh, cậu phải trả lại.”

Vu Đông: “?”

“Được rồi, có phụ nữ, anh bắt đầu chà đạp anh em của mình, phải không!” Ngón tay của cậu ta run rẩy chỉ vào Chu Thuật Hoài.

Khoảng thời gian này Vu Đông luôn cảm thấy Chu Thuật Hoài không bình thường, trước đây anh hầu như cả ngày đều ở trong trại chăn nuôi.

Nhưng mà bây giờ nếu có một chút thời gian, sẽ tận dụng tất cả mọi thứ để về nhà!

Khi nào anh chăm sóc gia đình của mình như thế này!

Khả năng duy nhất là vì cô chị dâu xinh đẹp quyến rũ đó!

Chu Thuật Hoài nhướng mắt, giọng nói lạnh lùng.
“Ngày mai tôi phải đưa tiểu lão nhị đi học.”
Buổi sáng anh thức dậy sớm, tiểu lão đại tiểu lão nhị cũng rất sớm, mỗi ngày phải đi đường rất xa đến trường.

Khi còn bé Chu Thuật Hoài điều kiện trong nhà cũng không tốt, nhưng năng lực thích ứng của anh rất mạnh, so với hai đứa nhỏ còn khổ hơn.

Chỉ là anh chưa bao giờ coi trọng những điều này mà thôi.

Mọi người trong gia đình đều nghĩ anh là một cỗ máy máu lạnh không có cảm xúc.

Nhưng hai đứa trẻ thì khác anh.

Hôm nay một người lái xe máy dẫn bọn họ đi dạo hai vòng, Chu Thuật mới biết được, hành vi của mình ở trước mặt đứa nhỏ, có bao nhiêu quan trọng.

Vu Đông há miệng thở dốc, không thể lại tìm cớ.
Cậu ta bất lực nhìn bóng người đàn ông bước vào màn mưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro