131

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

131
Trầm mặc đi vào trại heo, lúc này hàng yêu cầu đã xếp xong xuất phát.

Chu Thuật Hoài mới vừa đi vào xe tải, Vu Đông xách theo mấy cân thắt lưng heo ruột già đã buộc chặt đi tới.

“Lão đại, anh đã đến rồi!” Vu Đông tiến lên chào hỏi.

Ánh mắt Chu Thuật Hoài đảo qua mấy thứ cậu ta cầm trên tay.

Thu hồi ánh mắt, hơi hơi gật đầu: “Ừ.”

Tiện tay nhét tờ giấy của thím Trương vào trong túi.
Người chuyển hàng bên cạnh cũng nhao nhao chào hỏi Chu Thuật Hoài.

Nhìn thấy Vu Đông trên tay cầm đồ vật, tất cả mọi người ý tứ sâu xa nở nụ cười.

Có người trêu chọc nói, “Không phải ta nói anh a Vu Đông, anh khi nào thì ngon miệng, vợ cũng không có, cư nhiên bắt đầu bổ thân thể, anh không được a.”

Vu Đông nghe nói như thế, lập tức sốt ruột giậm chân: “Thả mẹ anh chó má, đây không phải của tôi, đây là tôi cho lão...” Một câu còn chưa nói xong, Vu Đông lập tức ý thức được mình thiếu chút nữa đem chuyện lão đại anh minh thần võ nhà mình không được bộc phát ra, sợ tới mức cậu ta giật mình một cái, vội vàng nhìn biểu cảm của Chu Thuật Hoài.

Chu Thuật Hoài nhìn chằm chằm cậu ta.

Vu Đông dưới ánh mắt cực kỳ uy áp, nhỏ giọng nói: “Được rồi, thật ra là tự tôi bồi bổ cho mình.”

Người xung quanh nhất thời cười ha ha, nói tiểu tử ngươi.

Chu Thuật Hoài liếc mắt nhìn cậu ta, thu hồi ánh mắt.

Anh đi tới văn phòng, ngồi xuống. Nhìn hóa đơn trên bàn, lại đột nhiên cười nhẹ một tiếng.
Tức giận.

**
Tư Vân vừa đến trong thành phố, đột nhiên hắt xì hai cái.

Mẹ Lâm lo lắng nhìn con gái: “Vân Vân, làm sao vậy, có phải bị cảm lạnh không?”

Nhìn con gái lộ ra cánh tay trắng nõn, mẹ Lâm có chút lo lắng.

Trong thôn chênh lệch nhiệt độ sớm tối lớn, buổi sáng vẫn có chút lạnh.

Tư Vân xoa xoa cái mũi, lắc đầu: “Không có.”

Dựa theo kinh nghiệm thường ngày của cô mà nói, tình huống bình thường, khẳng định chính là có người ở sau lưng mắng cô.

Tư Vân mang theo hai người đi một chuyến chợ bán sỉ, chợ bán sỉ đủ loại đồ vật đều có, cũng sẽ rẻ hơn rất nhiều.

Không chỉ có thể mua được hoa quế, còn có thể có các loại hoa khô khác, giá bán sỉ mật ong cũng sẽ rẻ hơn, có thể để lâu hơn.

Tư Vân còn có thể làm mật hoa, thêm một chút vào bánh hoa quế sẽ càng thơm.

Đương nhiên, những thứ này có rẻ hơn nữa cũng không rẻ đi đâu được.

Hơn nữa một lần chạy vào trong thành phố, đối với người nông thôn mà nói là một chuyện đặc biệt phiền phức.

Đặc biệt là trong thời đại này, giao thông không thuận tiện, phải mất cả ngày ô tô mới đến được đây.

Cho nên rất nhiều người trong thôn, nửa đời người cũng chưa từng vào thành phố lần nào.

Chu Tuệ Tuệ chính là lần đầu tiên tới trong thành phố, tính cách cô ấy tương đối hướng nội, giống như mẹ Lâm khúm núm đi theo sau lưng của Tư Vân, cũng không dám liếc mắt nhìn nhiều một cái.

Tay chân cũng không biết buông như thế nào.

Một cái nhìn của những người xung quanh sẽ khiến cô ấy không nhịn được suy nghĩ nhiều.

Tuổi của Chu Tuệ Tuệ không lớn hơn Tư Vân bao nhiêu, nhưng cô ấy và Tư Vân chênh lệch lại rất lớn. Nhiều năm làm việc vất vả khiến làn da của cô ấy trở nên đen sạm, thô ráp, không còn chút ánh hào quang, mái tóc cũng rất khô, lại mặc một bộ đồ màu xám khiến cô trông già đi cả chục tuổi.
Những cảnh như vậy có thể được tìm thấy ở khắp mọi nơi ở các vùng nông thôn.

Không có gì lạ cả.

Tư Vân ăn mặc xinh đẹp thời thượng, nhưng ở trong thôn chỉ có một mình cô mặc như vậy, mọi người sẽ cảm thấy cô ngạc nhiên, sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm cô.

Nhưng mà đi vào trong thành phố, người kỳ lạ kia liền biến thành chính là cô ấy.

Người xung quanh mặc áo vải rất ít, tất cả mọi người mang giày da nhỏ, áo tấc, váy, tóc thuần một màu nóng gợn sóng, trên mặt trang điểm, đeo túi da nhỏ, tràn đầy tự tin.

Áp lực của hoàn cảnh khiến cô ấy cảm thấy mình không phù hợp với mọi thứ ở đây.

Mặc dù mẹ Lâm khá hơn một chút, nhưng cũng sợ tay sợ chân.

Giống như mất đi khả năng giao tiếp.

Tư Vân đã nhận ra tình huống của hai người, nhưng cô cũng không nói gì.

Trước lạ sau quen, đi nhiều lần là tốt rồi.

Đồ ở chợ bán buôn cũng không đắt như họ nghĩ, thậm chí còn rẻ hơn nhiều so với số lượng lớn trong thị trấn.

Mẹ Lâm và Chu Tuệ Tuệ nghe được cái giá mình có thể mua được đều giật mình.

Tư Vân người có giọng nói ngọt ngào, chỉ vài câu nói đã khiến ông chủ buồn cười, cho dù cô không mua nhiều thì ông ta vẫn cho cô giá thấp.

Cho nên nói người thành phố kỳ thật cũng không đáng sợ như vậy, cực phẩm có, nhưng bất kể là nông thôn hay là người trong thành, người tốt khẳng định là chiếm đa số.

Trong nháy mắt Chu Tuệ Tuệ và mẹ Lâm cũng cảm thấy, nơi này cũng không khó ở như vậy.

Mua xong hàng cần thiết, Tư Vân lại đi đến cửa hàng bách hóa một chuyến.

Định mua đồ vệ sinh cá nhân.

Chu Thuật Hoài cơ bản không cần những thứ này, lúc trước dùng đều là cô mua, hiện tại đã dùng hết.
Tư Vân không quen dùng xà phòng tắm rửa, đều là mua sữa tắm.

Dầu gội đầu cũng không thể rẻ, cô rất trân trọng mái tóc của mình.

Giá cả tuy rằng đắt hơn rất nhiều, nhưng đồ đạc thời đại này đều là đủ giá từng loại hàng, rất thực tế, cũng dễ dùng.

Dù sao có điều kiện này, cô cũng không cần phải ủy khuất chính mình.

Chọn của mình, ánh mắt Tư Vân chuyển qua trên người của Chu Tuệ Tuệ đang ở phía sau.
Nhìn thấy ánh mắt cực kỳ hâm mộ của cô ấy, dừng một chút.

Ngũ quan Chu Tuệ Tuệ cũng không tệ lắm, nhưng da quá thô ráp, hơn nữa lại có chút đen, cho nên nhìn rất quê mùa.

Cho dù là da và chất tóc đều rất khô.

Cô chọn một cái giá tương đối thực tế nói: “Chị dâu, chị trở về dùng cái này tắm rửa gội đầu, đối với da tóc đều tốt.”

Tuy rằng có thể không dùng nổi mỹ phẩm dưỡng da, nhưng những đồ dùng vệ sinh cá nhân đơn giản này vẫn có thể dùng.

Chu Tuệ Tuệ không ngờ cô lại hỏi mình, vội xua tay từ chối: “Không, không cần, chị không cần cái này, đắt quá.”

“Không đắt, cái này là một bình lớn, chị dùng tiết kiệm một chút, có thể dùng mấy tháng, cũng tốn không có bao nhiêu tiền, hơn nữa, chúng ta kiếm tiền không phải là dùng để tiêu sao, bây giờ chị có thể tự kiếm tiền, đầu tư cho bản thân mình một chút thì làm sao, mẹ mẹ nói có phải hay không??”

Mẹ Lâm ngược lại không cảm thấy con gái dùng những thứ này là lãng phí tiền, ngược lại rất ủng hộ, nghe con gái hỏi mình, đồng ý nói: “Vân Vân nói rất đúng, Tuệ Tuệ con mua đi, con xem Vân Vân dùng tóc thật tốt, làn da trắng nõn, con xinh đẹp như vậy, dùng nhất định cũng có thể trở nên đẹp mắt!”

Mẹ Lâm nói xong còn không quên khen ngợi con gái xinh đẹp của mình, cùng với niềm kiêu ngạo vinh quang.

Lâm Tư Tư từ nhỏ ở nhà, dựa vào điều kiện cho phép, mẹ Lâm đều mua cho cô ta dùng đồ tốt nhất.

Cho nên Lâm Tư Tư so với người trong thôn, coi như trắng nõn.

Đương nhiên, khí hậu một phương nuôi người một phương, có đôi khi thật sự không có biện pháp so sánh với người thành phố.

Nhưng nếu có điều kiện, ai mà không muốn xinh đẹp chứ.

Nhà Chu Tuệ Tuệ có nhiều con, năm chị em, cô ấy là người lớn nhất.

Từ nhỏ cô ấy đã phải chịu đủ mọi khó khăn, nhà coi trọng con trai hơn con gái, tốt đều cho em trai nhỏ nhất, cha mẹ luôn là mắng cô ấy, ăn cơm đều là ăn đồ thừa.

Có thể nửa đời trước cô ấy sống quá khổ, cho nên gả cho Lâm Tiêu, những ngày sau khi đến Lâm gia, đối với Chu Tuệ Tuệ mà nói, đã là rất hạnh phúc.
Có cha mẹ chồng thấu tình đạt lý, chồng giỏi hiểu lòng người.

Hai em trai cũng hiểu chuyện sẽ giúp đỡ làm việc.
Có gì tốt cũng không bao giờ thiếu cô ấy.

Cho dù là cô ấy vào cửa, vẫn luôn không thể mang thai, cha mẹ chồng cũng không đề cập tới nửa câu, vẫn đối xử với cô ấy rất tốt.

Chu Tuệ Tuệ đã cảm thấy mình rất hạnh phúc, không nghĩ tới lúc này bọn họ còn cam lòng để cho mình mua những thứ tốt này.

Cảm giác chua ngọt đắng cay trong nháy mắt dâng lên trong lòng, hốc mắt của cô ấy đỏ lên gật đầu: “Cảm ơn mẹ, cô nhỏ.”

Tư Vân cười cười, không nói gì.

Mua đồ dùng sinh hoạt, Tư Vân lại cho con thêm sữa bột, ngũ cốc các loại thực phẩm dinh dưỡng.
Ngoài ra, cô còn mua nho, chuối tiêu một số loại trái cây trong làng không có.

Chuyến đi này, tiền tiêu đều là tiền lương một tháng của người ta.

Mẹ Lâm vốn cao hứng nhìn con gái mua đồ, nhưng nhìn thấy cô mua càng ngày càng đắt, có chút lo lắng: “Vân Vân à, có phải mua hơi nhiều quá không, bên tiểu Chu có thể khó nói hay không.”

Lúc trước bà đã nghe người ta nói qua con gái còn chưa vào cửa đã tiêu tiền như nước, mỗi một lần vào thành đều mua bao lớn bao nhỏ.

Lúc ấy mẹ Lâm còn nghĩ, con gái từ trong thành phố tới, mua chút đồ thì làm sao.

Nhưng bây giờ bà nhìn con gái mặt không đổi sắc tiêu hết một tháng tiền lương nhà mình, vẫn bị dọa.
Dù sao con gái mới vào cửa, tiêu tiền như vậy, bà lo lắng Chu Thuật Hoài sẽ có ý kiến.

Tư Vân ngược lại không cho là đúng: “Chu Thuật Hoài? Anh ấy nói cái gì? Một nửa đều là mua cho con của anh ấy, bản thân con cũng không mua gì, anh ấy có thể có ý kiến gì? Muốn con nuôi con tốt, lại muốn tiết kiệm tiền, nào có chuyện tốt như vậy?”

“Yên tâm đi mẹ, Chu Thuật Hoài cũng không phải người keo kiệt, một ngày anh ấy kiếm nhiêu đó tiền, còn không phải cho con tiêu sao, con không tiêu để cho người phụ nữ khác tiêu, không bằng con tiêu, còn không chịu thiệt.”

Mẹ Lâm nghe vậy, nở nụ cười: “Con này, tiểu Chu người ta không phải người như vậy.”

Nhưng mà con gái nói rất đúng, người đàn ông tiền ở nơi nào, trái tim sẽ ở đó.

Mặc dù con gái ăn xài phung phí, nhưng là Chu Thuật Hoài cũng vui vẻ nuôi cô.

Nếu không hài lòng, lúc trước đã không kết hôn.
Nghĩ đến tiền sính lễ con rể đưa cho con gái, mẹ Lâm trong nháy mắt cảm thấy, đây cũng không phải là chuyện lớn.

Bao lớn bao nhỏ vừa xách đồ rời đi, bỗng nhiên, mẹ Lâm dừng lại, chỉ vào một thân ảnh cách đó không xa nói: “Ồ, đó không phải là Lưu Tùng tùng của thôn chúng ta sao? Sao con bé lại ở đây?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro