111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Trạch Đông ở một bên bỗng nhiên căng thẳng.
Hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt.

Tư Vân nhìn thấy bộ dáng khẩn trương này của cậu ta, thật sự là khó chịu lại đáng yêu không nói nên lời.

Rõ ràng là tiểu gia hỏa ngày thường nghiêm túc nghiêm nghị như vậy, bây giờ có chút tâm tư nhỏ, điều này đương nhiên là đúng, trẻ con nên như vậy.
Hoàn cảnh lúc trước khiến cậu ta trở nên thành thục, nhưng thực tế hắn cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

“Tiểu Đông nhà ta thật giỏi, thi được điểm cao như vậy, buổi tối mẹ làm đồ ăn ngon chúc mừng các con một chút.”

Dứt lời đưa tay sờ sờ đầu cậu ta tỏ vẻ cổ vũ đồng ý.

Chu Trạch Đông con mắt thoáng cái sáng lên, nhưng biểu tình lại có chút ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn mất tự nhiên đừng đi qua, lại không che giấu được vui sướng.

Trước kia cậu ta cảm thấy mình nhất định phải bảo trì học tập tốt như vậy, về sau mới có thể thay đổi khốn cảnh của mình.

Nhưng bây giờ phát hiện, thì ra thành tích học tập tốt không chỉ có thể thay đổi khốn cảnh, còn có thể cảm nhận được sự ấm áp khác, cậu ta không nhịn được vụng trộm nhảy nhót, khóe môi cũng giương lên.

Tư Vân nhìn thấy, nhịn không được lại nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn ngày càng có thịt của cậu ta.
“Mẹ, con đi cho thỏ ăn.” Khuôn mặt nhỏ nhắn Chu Trạch Đông thoáng cái đỏ lên, vội vàng chạy về phía cửa lớn.

Mặt đỏ cách xa cũng có thể nhìn thấy.

Tư Vân không nhịn được cười một tiếng, dễ dàng thẹn thùng như vậy, thật đúng là khó có thể cùng tương lai cái kia âm u nghiên cứu khoa học đại lão là cùng một người a.

Tiểu lão nhị ở một bên thấy Tư Vân nhéo mặt anh trai, lập tức đem khuôn mặt nhỏ nhắn lại gần.

“Mẹ, con cũng muốn xoa bóp.”

Tư Vân bị chọc cười, đưa tay cũng nhéo nhéo cậu, cậu nhóc lập tức ôm mặt si ngốc nở nụ cười.
“Được rồi, mau làm bài tập, anh trai làm xong rồi, tiểu Hàn cũng không thể lười biếng nha.”

Tư Vân dứt lời, đi vào phòng bếp.

Buổi tối ăn canh sườn hầm còn có cải trắng mua về nhà, cải trắng giòn ngọt ngào, nấu canh cũng ngon.

Vừa hầm xong canh, Chu Thuật Hoài đã trở lại.
Còn kéo về củi lửa đủ dùng cho một mùa đông.
Bởi vì thôn của bọn họ đều thích dùng nồi lớn nấu cơm ăn, cho nên thường xuyên cần không ít củi khô.

Lúc trước để dành, ngày làm tiệc rượu cũng dùng hết rồi.

Cơm làm từ củi lửa cũng ngon, mấy que củi khô có thể nấu rất lâu, tiết kiệm năng lượng lại an toàn.
Tư Vân nhớ hồi nhỏ mình đốt than đá, nhưng thời đại này than đá rất đắt, người nông thôn bình thường chỉ có đến mùa đông mới chịu mua.

Hầu hết là đốt củi.

Cô cũng không thích dùng than đá, có chút than đá sặc người muốn chết.

Vốn còn đang cân nhắc ngày mai lên núi nhặt về, không ngờ Chu Thuật Hoài đã lấy về.

Phía sau còn có Vu Đông.

Hai người đàn ông đem củi khô trên xe tải chỉnh tề đặt ở góc tường.

Thay áo ba lỗ anh lại trở lại với anh chàng thô kệch cao lớn đó.

Tư Vân đứng ở cửa, nhìn bóng lưng người đàn ông, cảnh đẹp ý vui.

Vu Đông ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ trong phòng, hít một hơi thật sâu: “Chị dâu, hôm nay chị làm món gì ngon thế?”

Tư Vân lên tiếng: “Tôi hầm sườn, anh mau vào ngồi một lát, ăn cơm tối rồi đi.”

“Được!” Vu Đông cười vội gật đầu, tốc độ làm việc nhanh hơn.

Hai người đàn ông hai ba cái liền đem góc tường chất đầy.

Vu Đông lau mồ hôi, rút điếu thuốc đưa cho Chu Thuật Hoài.

Chu Thuật Hoài liếc mắt nhìn cậu ta một cái, mặt không chút thay đổi giơ tay ngăn cản, từ chối.
Vu Đông nhướng mày, nghĩ tới điều gì liền thu tay về, đơn giản bỏ điếu thuốc đang ngậm trên miệng xuống.

Cậu ta quên mất, lão đại không bao giờ hút thuốc trước mặt bọn trẻ.

Dù sao học xấu cho trẻ con sẽ không tốt, hơn nữa hút thuốc còn không tốt cho trẻ con.

Chu Thuật Hoài tiện tay cầm chổi bên cạnh, quét sạch những mảnh gỗ vụn trên mặt đất.

Vu Đông liếc mắt một cái, thấy động tác cúi người của anh, trước ngực có vết cào mập mờ như ẩn như hiện.

Chưa từng ăn thịt heo cũng thấy heo chạy đi, xem ra tình hình chiến đấu đêm tân hôn của lão đại kịch liệt a!

Cậu ta cười đầy ẩn ý.

Tư Vân chép thêm hai món ăn, thấy người còn chưa vào nhà, đi ra cửa, nhìn thấy Chu Thuật Hoài cúi người quét rác, thái dương của cậu mang theo mồ hôi nhỏ vụn, ánh chiều tà đánh vào sườn mặt cậu, da thịt màu đồng cổ, cùng với mặt mày lạnh lùng, sườn mặt cùng cái cổ tráng kiện kia.

Tư Vân chớp mắt, nhìn một hồi, mới mở miệng: “Chu Thuật Hoài, Vu Đông, ăn cơm.”

Canh sườn hầm nồng đậm tinh khiết thơm ngon, sườn càng mềm nhũn, nhẹ nhàng cắn một cái liền thoát cốt, ngay cả Oánh Oánh ăn vào cũng không tốn sức chút nào.

Tư Vân trước cấp gắp mấy khối phóng trong chén phóng lạnh, cấp Oánh Oánh phao cơm làm nàng chính mình ăn, lại thịnh một phần canh đặt ở trước bàn.

Vu Đông đi vào trước một bước, nhìn thấy phần canh đặt trước bàn kia, bên trong bỏ thêm cẩu kỷ, củ từ, hải sâm vân vân.

Vu Đông: “...”

Chu Thuật Hoài mới vừa đi vào, đã nhận được ánh mắt ý tứ sâu xa của bạn tốt.

Anh nhíu nhíu mày, không nói gì.

Xem Tư Vân gồi trên sô pha đút cơm cho Oánh Oánh, quay đầu đi tới bàn ăn.

Thực mau, hắn thấy được đặt ở trước bàn thấy được kia chén đại bổ canh.

Trên khuôn mặt luôn lạnh lùng của Chu Thuật Hoài , cuối cùng cũng có thêm vài phần cảm xúc: “...”

Lập tức mặt không chút thay đổi ngồi xuống, hai ba ngụm đem canh uống xong.

Trong lòng Vu Đông trong lòng thổn thức không thôi.

Lúc này mới qua đêm tân hôn đã phải bổ rồi.

Lão đại đây là có bao nhiêu không được a.

Nhưng chị dâu quá lộ liễu, chị ấy không biết điều này làm tổn thương lòng tự trọng của đàn ông sao?

Vẫn là nói lão đại thật sự quá tệ khiến chị dâu không thể chịu đựng được nữa.

Ban đầu cậu ta nghĩ rằng trận chiến giữa hai người rất khốc liệt.

Rốt cuộc lão đại của bọn họ cũng ở trong thôn, nhưng anh ta vẫn luôn là người đàn ông có danh hiệu “Mạnh nhất”.

Trước kia rất lâu quen biết thời điểm, bọn họ cùng đi WC, cậu ta đã bị mấy lượng thịt kia của lão đại nhà mình dọa đến muốn chết.

Lúc ấy còn không ít một trận hâm mộ ghen tị hận.
Nhưng bây giờ mới phát hiện, là đẹp chứ không xài được a.

Khó trách nhiều năm như vậy không tìm vợ, cậu ta thật đúng là cho rằng là lão đại vì ba đứa nhỏ, mới có thể giữ mình trong sạch như thế.

Bây giờ mới biết được, nguyên lai đều là lấy cớ, tấm bia đỡ đạn!!

Lão đại, thực sự có ngươi!

Vu Đông bội phục trong lòng!

Vu Đông cơm nước xong, sắc trời cũng gần tối, Tư Vân gói cho cậu ta một chút bánh đậu xanh xem như nói lời cảm ơn, Vu Đông đạp xe đạp của mình cũng về nhà.

Tư Vân cho đứa bé ăn xong, lúc này mới đi tới, nhìn thấy bát canh sườn mình để ở một bên rỗng tuếch, cô chớp chớp mắt, ngây ngẩn cả người.
Súp thập toàn đại bổ của cô đâu?

Tư Vân thiếu chút nữa cho rằng trí nhớ của mình xuất hiện rối loạn, vào phòng bếp cũng không thấy.
Lúc cô rửa chén vẫn còn nghi hoặc, rõ ràng mình đang để trên bàn.

Tuy rằng chính mình xuyên đến mười tám tuổi thiếu nữ trên người, nhưng nghĩ tới đời trước chính mình cũng là phụ nữ gần ba mươi tuổi, trước đó trí nhớ liền vẫn không tốt, không nghĩ tới hiện tại cũng không có cải thiện.

Tư Vân thở dài, lại múc cho mình một chén để nguội, lập tức cô ôm Oánh Oánh buồn ngủ lên lầu, cô nhóc nhỏ ăn uống no đủ liền mệt rã rời, trước hết phải dỗ cô bé ngủ.

Chu Thuật Hoài mấy ngày nay hỏa khí bản thân liền tràn đầy, buổi tối uống chén canh kia, càng là khô nóng.

Vừa đi tắm nước lạnh vào nhà chuẩn bị lên lầu, đột nhiên dừng bước.

Quay đầu, nhìn về phía bàn ăn.

Một chén canh sườn cẩu kỷ bốc hơi nóng đang đặt ở phía trên.

Chu Thuật Hoài: “...”

Tư Vân vốn định dỗ con ngủ rồi xuống lầu ăn canh, kết quả chính mình cũng ngủ thiếp đi.

Nửa đêm, cô cảm giác mình nóng giống như bị lò lửa bao vây, bị đánh thức.

Mới phát hiện sau lưng mình là vòng tay rộng lớn lại nóng bỏng của người đàn ông.

Cô bị dọa tới rồi.

Lấy lại tinh thần, theo bản năng sờ Oánh Oánh bên cạnh, mới phát hiện không thấy đứa nhỏ.
Cô vội đứng dậy, đưa tay sờ trán người đàn ông, đầu đầy mồ hôi.

“Chu Thuật Hoài, anh làm sao vậy?” Tư Vân lo lắng hỏi.

Người đàn ông như thép này sẽ không bị bệnh chứ.
Không nên a, đây không phải là thiết lập của người như anh mới đúng.

Tay cô sờ mặt người đàn ông, lại đi xuống, người đàn ông không mặc áo, ngực nóng bỏng, còn có chút ướt át.

Tất cả đều là mồ hôi cô vừa mới che.

Cô vội vàng gọi một tiếng, trong cổ họng Chu Thuật Hoài phát ra một tiếng rên rỉ.

Một bàn tay lớn đột nhiên nắm lấy eo cô, tiếp theo kéo cô xuống, ngẩng đầu hôn lên môi cô.

Hơi thở của người đàn ông đều mang theo hơi nóng, đầu lưỡi nóng bỏng.

Tư Vân ngô một tiếng, ghé vào ngực người đàn ông, sau gáy bị bàn tay đè lên, môi lưỡi quấn quýt.

Chu Thuật Hoài hôn sâu trong chốc lát, thấy cô sắp không thở nổi, lúc này mới buông cô ra, thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”

Lúc này Tư Vân mới cảm nhận được phản ứng của người đàn ông không đúng, mặt ửng đỏ.
Người đàn ông đã ba mươi tuổi, sao còn có thể xúc động như vậy.

Cô muốn bồi bổ cho cho mình, đều quên mất, đêm nay thượng khẳng định là không được.

Nói nữa, túng dục thương thân.

Cô lắc đầu.

Chu Thuật Hoài tay ôm eo cô, ôm cô vào trong ngực.

Trầm mặc một hồi lâu, giọng nói trầm thấp: “Được, ngủ đi.”

Tư Vân ngại nóng, xô đẩy một chút, Chu Thuật Hoài không buông tay, chỉ kéo chăn ra, cảm giác mát mẻ trong nháy mắt xâm nhập hai người.

Lúc này cô mới không nhúc nhích, chôn trong lòng người đàn ông mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
**
Ngày hôm sau Tư Vân dậy rất sớm.

Tối hôm qua cô đã chuẩn bị trước một phần canh sườn để nguội.

Bây giờ nó có dạng thạch trái cây.

Bên trong có rất nhiều thịt nạc.

Mùi mỡ heo nhàn nhạt.

Tối hôm qua bột mì lên men sớm đã xong, Tư Vân dự định sáng sớm hôm nay làm bánh bao sườn.
Nhân và mì đã được pha xong, chỉ cần gói lại là được.

Tư Vân rất thích nấu cơm, đặc biệt là làm điểm tâm ngọt, hoặc là một ít bánh bao sủi cảo.

Cô cảm thấy quá trình nấu ăn rất giải tỏa áp lực.
Chính mình cũng thích ăn.

Đó là một trong số ít niềm vui của cô.

Đem thạch hoa quả bỏ vào trong da mặt bọc kỹ, bởi vì là bánh bao, cho nên cô làm cái đầu không lớn, nho nhỏ một cái.

Bây giờ là canh sườn hình thạch hoa quả, bên trong còn có nhân thịt băm nhỏ trước thời hạn, cho vào nồi hấp chín, thạch hoa quả tan, cắn một miếng là có thể nổ nước.

Một hơi gói bốn năm mươi cái, mới đem bột mì làm xong.

Ngoại trừ cho tiểu lão đại lão nhị mang đến trường học ăn, Tư Vân còn tính toán để cho Chu Thuật Hoài mang đi làm bữa sáng, thuận tiện cho đại ca nhà mình cũng đưa một chút.

Đại ca hiện tại đến trại heo hỗ trợ giao hàng, thời gian thức dậy cùng Chu Thuật Hoài chênh lệch không nhiều lắm là đồng bộ.

Cho nên anh mang qua, đại ca cũng có thể ăn đồ nóng hổi.

Sau khi lên lồng hấp, rất nhanh nước canh sườn nồng đậm lại bá đạo mùi thơm liền tranh nhau xông vào xoang mũi.

Tư Vân bỏ thêm lửa vào bếp, rất nhanh, toàn bộ phòng bếp đều tràn ngập mùi nước canh sườn.

Tiểu lão nhị bị đánh thức bởi mùi thơm.

Mắt cũng không mở ra được liền ngửi thấy mùi thơm, một đường thuận theo mùi thơm đi a đi, chờ hắn kịp phản ứng, đã đến phòng bếp.

Tiểu lão nhị dụi dụi mắt, tóc của cậu nhóc dài rất nhanh, lúc trước mới cạo cho cậu nhóc, lúc này lại dài, loạn hỏng bét, quần áo xiêu vẹo, lộ ra một nửa bả vai nhỏ, một bên dụi mắt, một bên dùng sức hướng phòng bếp nhìn.

Tư Vân vốn thấy cậu nhóc dậy sớm như vậy còn có chút kinh ngạc, dù sao bình thường người dậy trước đều là Chu Trạch Đông.

Lúc này nhìn vẻ mặt si ngốc của cậu ta nhìn lồng hấp, nước miếng đều muốn chảy xuống biểu tình, cuối cùng là hiểu được vì sao.

Có phải đứa trẻ này bị đánh thức bởi mùi thơm?

Thật là quá đáng yêu.

“Tiểu Hàn rời giường? Mau đi rửa mặt đánh răng ăn cơm sáng.”

“Mẹ, mẹ, đây là cái gì, đây là bánh bao?” Chu Trạch Hàn nghe thấy giọng nói, mờ mịt tỉnh táo lại, nuốt nước miếng tò mò hỏi Tư Vân.

Tư Vân xoa xoa đầu cậu nhóc, giải thích: “Không phải bánh bao, nhưng không kém bánh bao nhiều lắm, gọi là bánh bao hấp, lát nữa cậu sẽ biết, đi gọi anh trai rời giường đi.”

Chu Trạch Hàn gật đầu thật mạnh, cũng không thèm rửa mặt, bây giờ trong đầu cậu nhóc toàn là món bánh bao mà mẹ cậu nhóc nói, cậu nhóc chưa từng ăn qua, thơm như vậy, nhất định rất ngon, ngon hơn bánh bao thịt lớn!

Cậu nhóc lên lầu vội vàng đánh thức đại ca nhà mình: “Anh, anh mau rời giường, mẹ gọi chúng ta ăn cơm.”
Nói xong mình cầm quần áo hỗn loạn mặc lên người mình, mặc ngược lại còn không biết.

Chu Trạch Đông tỉnh lại, liền thấy em trai mặc ngược quần liền không quay đầu lại chạy.

Cũng không nhìn cậu ta nhiều một cái.

Mới vừa tỉnh lại Chu Trạch Đông đã không có bình thường ổn trọng, ánh mắt còn ngơ ngác.

Nhìn thấy em trai luôn luôn thích ngủ nướng cư nhiên tới gọi mình rời giường, cả người đều hỗn độn trong gió.
**
Đưa hai đứa con đi học xong, Tư Vân lại đóng gói cho Chu Thuật Hoài một phần.

Chu Thuật Hoài cơ bản sẽ không dừng lại ở nhà ăn cơm.

Xuống lầu nhìn Tư Vân đóng gói trong bếp, anh dừng lại hai giây, tiến lên, từ phía sau ôm cô vào trong ngực.

Đêm qua người đàn ông ngủ không ngon, hôm nay cư nhiên khó có được có chút mệt mỏi.

Anh một tay ôm eo cô, xoay người, trực tiếp ấn lên bàn bếp, hôn cô.

Tư Vân ngẩng đầu, ngược lại cũng không cảm thấy có bao nhiêu kỳ quái.

Dù sao trước đó Chu Thuật Hoài rất thích hôn cô.
Cho nên cô căn bản không chú ý tới Chu Thuật Hoài có chỗ nào không đúng.

Người đàn ông mặc áo ba lỗ, chân dài chống vào cô, cổ tráng kiện, gân xanh hơi phiếm, mặt mày rất lạnh lùng.

Có lẽ là vừa mới kết hôn, hơn nữa hai người tựa hồ cũng ở vào một phạm vi yêu đương cuồng nhiệt.
Đứa nhỏ cũng đi rồi, lại có chút càn rỡ.

Cho đến khi bàn tay to của người đàn ông chạm vào trong quần áo, Tư cảm giác được phản ứng của anh, vội vàng đè tay anh lại: “Đừng.”

Đây vẫn là phòng bếp, cửa sổ phòng bếp đối diện với bên ngoài, tuy rằng cửa sổ không lớn, nhưng có người đi ngang qua liếc mắt một cái liền nhìn thấy.
Chu Thuật Hoài thở hổn hển, vùi mặt vào cổ cô, dùng sức nóng thiêu đốt đẩy cô.

Phản ứng vào buổi sáng thậm chí còn phóng đại hơn trước.

Lúc này mới chú ý tới hai mắt đỏ tươi của người đàn ông.

Một bộ dáng hỏa khí ngút trời.

Cô bị dọa tới rồi.

“Chu Thuật Hoài, anh làm sao vậy?”

Tại sao lại có biểu hiện như bị rót xuân dược?

Tối hôm qua anh cũng nóng bỏng vô cùng.
Tư Vân còn tưởng rằng anh chỉ đơn thuần là quá nóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro