Chương 20: Cố nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hệt như lần trước, từ sau tấm rèm Vua thong dong bước ra, chỉ  khác là không có thái giám Nguyễn Toàn nâng đỡ. 

Tấm quỳ hạ thấp người, ngang tầm mắt là vạt áo bào màu tím, thêu họa tiết bạch vân đang nhè nhẹ đung đưa. Cô gần như nín thở, cảm giác ánh mắt như rắn lạnh quen thuộc đang chầm chậm trườn từ lưng lên gáy mình. Căn phòng âm âm mát mà mồ hôi cô rịn ra hai bên tóc mai, sắp nhỏ thành giọt.

- Dân nữ gặp qua Hoàng thượng.

- Nàng biết trẫm sao? - Giọng Vua trầm trầm -  Biết là trẫm, không chịu bỏ nón, phải chăng là muốn chịu phạt. 

- Dân nữ không dám, chỉ là sợ kinh động đến Hoàng thượng, dân nữ có chết cũng không đủ bồi tội.

- Trẫm lại muốn xem, điều gì có thể khiến trẫm kinh hoảng đây. Huống chi giọng nàng quen thuộc như thế, làm trẫm thật tưởng niệm cố nhân...

Dứt lời, nhà Vua còn thở dài phụ họa, vẻ thâm tình tràn đầy trong giọng nói.

Đây là một mặt khác mà Tấm chưa bao giờ thấy ở Vua. Số lần cô gặp Vua cho đến hiện tại có thể đếm trên đầu ngón tay, luôn là bạo ngược cầu hoan, không mang cảm tình hay thậm chí là thương xót. Giờ nói nhớ cố nhân, có phải là lầm tưởng sang một ai khác?

Lúc riêng tư, Vua cũng không xưng hô với cô như bình thường, chỉ thích thì thầm bằng chất giọng riêng biệt, gọi em xưng ta, y như phường bất thiện háo sắc chọc ghẹo con gái nhà lành. Đâu giống cái gì mà cố nhân, nặng nghĩa như thế.

- Xin phép hoàng thượng - Tấm đưa hai tay  lên cởi quai buộc nón, đặt sang bên cạnh, xong xuôi mắt vẫn rũ xuống, kính cẩn quỳ nơi đó. 

Ánh sáng qua ô cửa tràn vào trong phòng, soi rõ mái đầu xanh mướt nổi lên đường rẽ ngôi trắng ngay giữa. Hai vành tai non mềm còn thấy rõ lớp lông măng mịn màng, bên dưới cặp lông mày xinh đẹp, hàng mi đen dày như hai phiến lá dịu dàng rủ xuống, gần kề cái mũi thon thả còn đang lấm tấm mồ hôi là đôi môi đào mọng, có một vệt răng rõ nét còn hằn trên ấy.

Vua như thể mất tự chủ, cúi thấp xuống. Ngón tay cái thon khỏe  miết mạnh lên chỗ dấu răng, mấy ngón còn lại đỡ cằm đẩy gương mặt Tấm ngẩng lên đối diện với mình. Ánh mắt nâu u uẩn sộc thẳng vào mắt Vua, khiến vẻ sắc bén sững lại vài giây.

Vua đột nhiên thở mạnh, trong giây lát Tấm có linh cảm kỳ dị rằng Vua đã muốn bóp chết mình.

- Thưa hoàng thượng, dân nữ thật là oan khuất - Tấm run run cất tiếng, đôi mắt nâu trong vắt trượt ra mấy viên trân châu lăn tròn.

- Nàng có oan ư? - Vua thở hắt ra, giọng thoắt trầm xuống – Nói trẫm nghe xem, trẫm thật muốn biết sao An tần đã mồ yên mả đẹp cuả trẫm lại xuất hiện nơi đây.

Vua thả cằm Tấm ra, trở lại vẻ ung dung, bước đến bàn uống nước ngồi xuống, tay nhắc lên miếng trầu têm cánh phượng ngắm nghía. 

- Thưa hoàng thượng, dân nữ bị người hãm hại, quả thật đã từng chết rồi - Thấy Vua vẫn không ừ hữ gì Tấm đành tiếp lời – Khi dân nữ về nhà giỗ cha, đã bị đầu độc, theo mẹ dân nữ kể lại khi đó dân nữ thực đã chết rồi, các thái giám tùy nữ theo hầu có thể chứng thực cho dân nữ. Cũng không biết vì sao, khi đang chôn cất dở, dân nữ đột nhiên tỉnh dậy. Chính mẹ của dân nữ và người giúp chôn cất bấy giờ cũng đã rất hoảng sợ. Dân nữ trộm nghĩ, mình coi như đã chết rồi, sống dậy kỳ quái như thế chẳng khác nào thứ dữ, làm kinh sợ người sống đã đành, còn sợ sẽ gây tổn hại cho hoàng thất. Nên mẹ con dân nữ đành giấu kín chuyện, lấp mộ lại rồi đưa dân nữ đi sang làng khác sinh sống. 

- Thật là ly kỳ ấy nhỉ - Vua hờ hững nói, chẳng mảy may cho Tấm mặt mũi – Nàng thân là phi tử của trẫm, lại ngang nhiên giả chết, hành động bỏ trốn ấy nàng biết bị trị tội gì không?

- Dân nữ biết tội, khẩn xin hoàng thượng soi xét. Từ trước đến nay nào có người bình thường nào chết rồi mà có thể sống lại. Dân nữ thật muốn quay về cung hầu hạ hoàng thượng, chỉ sợ miệng đời ác nghiệt cho dân nữ là quỷ quái mê hoặc quân tâm.

- Vậy sao nàng còn trở về, sao nàng không ở luôn cái nơi kỳ cùng ấy....hay vì nàng quá thương nhớ, muốn về bên trẫm hay sao? Hay là còn điều gì trẫm chưa rõ hết?

Lời Vua nghe như mở ra cánh cửa cho Tấm nhưng lại khiến cô vô thức rùng mình. Cô miệng khô, lưỡi bỏng giãi bày, vị Vua ác nghiệt này lại xem cô như chuột nhắt, vờn qua lại, như thể khinh thường vì đã thấu trọn cái tâm tư hèn mọn của cô từ lâu rồi. 

Tấm không còn cách nào khác, cúi thấp xuống, trán chạm hai tay, bày ra vẻ quỵ lụy nhất.

- Cẩn tâu hoàng thượng, là dân nữ muốn được ban ân về bên hầu hạ hoàng thượng.

- Tốt, tốt, có lời này của nàng, trẫm quả thấy thực hả lòng, không uổng công trẫm thương nhớ nàng suốt thời gian qua.

"Thật giả dối" – Giá mà có thể thẳng thắn, Tấm sẽ hét lời đó vào mặt Vua.

- Cũng là hoàng thượng ưu ái dân nữ.

Diễn trò phu thê tình thâm, khiến người Tấm nổi tràn gai ốc. Cô được Vua nâng dậy, đỡ ngồi lên ghế bên cạnh. Vua tay nắm tay vẻ âu yếm, lại khoác nhẹ lên lưng cô, thật muốn bao nhiêu ân ái thì có bấy nhiêu!

- Nàng nói xem, phải trị tội kẻ hại nàng ra sao? – Lời Vua tư lự, nhẹ nhàng giống như đang bàn chuyện tối nay bắt con gà nào để giết thịt. Tấm đã toan quỳ xuống nhưng Vua giữ chặt lấy không buông. Cô đành ngồi chịu trận, nhẹ giọng  thưa:

- Tạ ơn hoàng thượng minh xét, dân nữ không biết ai đã hại mình. Nhưng điều làm dân nữ căm phẫn là, để che dấu tội lỗi, kẻ đó lại rắp tâm đưa em gái dân nữ vào cung rồi bày kế hãm hại. Em gái dân nữ vốn hiền lành, một con kiến cũng không nỡ giết, thật là oan khuất quá...Nói đến đây không cần cố gắng, nước mắt Tấm tự nhiên giọt giọt rớt xuống.

Đã qua được cửa ải đầu tiên là diện kiến con người này, mọi việc tiếp theo Tấm cảm giác cũng sẽ lần lượt thông suốt, lo sợ lắng xuống là lúc cảm giác tủi phận không cam tâm như thủy triều ào ạt dâng cao. Đánh một vòng lớn, lại quay về điểm xuất phát.

- Án của Mỹ nhân, trẫm tự có chủ trương, nàng cho là trẫm không biết xung quanh trẫm xảy ra điều gì sao - Vừa nói, Vua vừa nhìn thẳng vào mắt Tấm, ánh mắt thấu suốt, lạnh băng làm cô chột dạ. 

Thân là đế vương, giữa muôn vàn tranh đấu lại có thể vững vàng nắm quyền cai trị suốt mười mấy năm trời.  Lần đầu tiên, Tấm sâu sắc cảm nhận vị Vua này không hề đơn giản. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro