51-52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Lâm nghe Nhị hoàng tử nói xong, có chút mờ mịt trong một cái chớp mắt, ngón tay hắn chỉ chỉ bản thân, lại chỉ chỉ Vệ Vân Chiêu, nhỏ giọng hỏi, “Nhị hoàng tử coi trọng hai phu phu bọn ta sao?”

Giang Lâm vò đầu, “Điện hạ làm vậy có chút làm khó chúng ta quá, thân phận của hai người bọn ta thực sự cũng không thích hợp để làm sủng phi thiếp thất gì đó của Nhị hoàng tử, hay là ngài đổi thành điều kiện khác đi.”

Nhị hoàng tử lạnh lùng liếc nhìn Giang Lâm một cái, “Bớt ở đây giả ngây giả dại đi, Giang Lâm, Vệ Vân Chiêu, các ngươi biết bổn điện đang nói tới người nào.”

Giờ khắc này, kỹ năng diễn xuất của hai người đều vô cùng đồng nhất, bốn mắt nhìn nhau, lộ ra biểu tình mê mang, lại cùng lúc nói với Nhị hoàng tử, “Xin điện hạ nói rõ?”

Nhị hoàng tử ném nắp đậy chén trà lên bàn, cười lạnh, “Muốn bổn điện nói rõ phải không, Tiêu Dương, mấy tiểu hài nhi vừa mới đi ra ngoài kia, ừ, đứa nhỏ nhất đi, xách ra cửa giết, để bọn hắn hiểu ý của bổn điện là gì.”

Hơi thở trên người Vệ Vân Chiêu lập tức trở nên lãnh lệ, “Điện hạ hà tất phải làm khó xử mấy tiểu hài tử, điện hạ muốn tìm người nào thì có thể nói thẳng, nếu Vân Chiêu biết thì nhất định sẽ báo cho điện hạ.”

Nhị hoàng tử lại gọi một tiếng Tiêu Dương, Tiêu Dương liền xoay người đi ra ngoài, Giang Lâm đứng dậy cản hắn, “Nhị hoàng tử đây là muốn học theo Thái tử, coi rẻ tính mạng của bá tánh, thậm chí đến cả một tiểu hài tử mà cũng không buông tha?”

Nhị hoàng tử không mở miệng, Tiêu Dương phải chấp hành mệnh lệnh, liền trực tiếp động thủ với Giang Lâm.

Nhìn thái độ này của Nhị hoàng tử, Giang Lâm liền hiểu rõ hôm nay hắn không hề có thiện ý mà đến, lạnh lùng nói: “Ngươi ra tay trước, vậy cũng đừng trách ta không khách khí.”

Giang Lâm liên tục thay đổi chiêu thức, mỗi chiêu đều nhắm tới chỗ yếu hại, trên người hắn hiện rõ sát ý, không hề che giấu ý định muốn giải quyết Tiêu Dương.

Nhị hoàng tử lại không hề nóng nảy, nhàn nhã uống trà xem trò hay.

Võ công của Tiêu Dương cực kỳ cao cường, hoàn toàn không ở cùng cấp bậc với đám sát thủ mà Giang Lâm đã gặp phải trước kia, chủ yếu chính là trên tay người này đã dính qua quá nhiều huyết tinh, mỗi lần ra tay đều là một sát chiêu, hung ác hơn đám sát thủ kia không biết bao nhiêu lần, động tác cũng quả quyết hơn rất nhiều.

Giao thủ vài lần, Giang Lâm dồn hết toàn bộ lực chú ý, nếu hôm nay không giải quyết được thì người này tất sẽ trở thành một mối tai họa ngầm, cho dù cuối cùng không thể giết chết thì Giang Lâm cũng muốn người này phải kiêng kị mình.

Tiêu Dương cầm kiếm, Giang Lâm tay không, ngươi tới ta đi vậy mà lại biến thành đánh ngang tay, Nhị hoàng tử đang uống trà xem diễn cũng lộ ra biểu tình ngoài ý muốn, không khỏi có nhận thức mới đối với Giang Lâm.

Tuy nhiên hắn lại không hề lo lắng về Tiêu Dương, nhìn Vệ Vân Chiêu nói: “Bổn điện không nhớ An Dương Bá có người nhi tử nào giỏi võ công như vậy, Vệ Vân Chiêu, ngươi nên khai báo đúng sự thật, rốt cuộc hắn là người phương nào!”

Vệ Vân Chiêu chắp tay, “Điện hạ nói đùa, phu nhân thật sự không biết võ công, hắn chỉ biết một ít kỹ xảo tự vệ mà thôi. Nếu điện hạ không tin thì có thể nhìn kỹ, phu nhân của thần ra chiêu cũng không hề có kết cấu.”

Đúng thật là không có vẻ gì là biết võ công, nhưng dần dần lại bức Tiêu Dương lộ ra bại tướng.

Khi Giang Lâm dùng chủy thủ kề cổ Tiêu Dương, sắc mặt Nhị hoàng tử đã hoàn toàn trầm xuống, lạnh lùng mắng Tiêu Dương một tiếng, “Đồ vô dụng, còn không mau trở lại!”

Tiêu Dương định chạy, nhưng Giang Lâm thì lại không muốn thả người, hắn nói: “Điện hạ, ta đã nói rồi, chuyện của người lớn thì đừng nên liên lụy đến tiểu hài nhi, nếu điện hạ khăng khăng muốn lấy mạng của những người khác để uy hiếp bọn ta, vậy hôm nay mọi người cũng chỉ có thể cùng nhau chôn thây tại đây.”

Nhị hoàng tử đập bàn một cái, nổi trận lôi đình, “Ngươi dám uy hiếp bổn điện, Giang Lâm ngươi thật to gan!”

“Giang Lâm không dám, Giang Lâm chẳng qua chỉ muốn tìm cho mình một con đường sống mà thôi, nhưng nếu bị ép đến đường cùng, vậy cũng chỉ có thể dùng đến biện pháp ngu xuẩn như cá chết lưới rách, đồng quy vu tận này.”

Vệ Vân Chiêu đúng lúc mở miệng, bảo Giang Lâm thả người ra, sau đó nói với Nhị hoàng tử, “Điện hạ, hiện giờ Vệ gia đã đi vào tuyệt cảnh, trong phủ cũng chỉ còn lại vài mạng người ít ỏi, hoàn toàn không thể sánh được với hoành đồ bá nghiệp của điện hạ, mong điện hạ giơ cao đánh khẽ mà buông tha cho Vệ gia.”

Trên cổ Tiêu Dương bị chủy thủ của Giang Lâm rạch ra một vệt máu, Nhị hoàng tử nhìn chỉ cảm thấy hết sức chói mắt, chuyện vốn dĩ nằm trong lòng bàn tay nhưng hiện giờ lại bị phá hỏng toàn bộ, bởi vì một cao thủ đứng đầu như Tiêu Dương không thể đấu lại một kẻ ăn chơi trác táng, điều này khiến hắn vô cùng tức giận.

Sắc mặt Nhị hoàng tử tràn ngập vẻ âm trầm mà đứng dậy, “Vệ Vân Chiêu, tốt nhất ngươi nên giấu hai người kia cho thật kỹ, nếu như để bổn điện tìm được, thứ mà bổn điện muốn không nhất định chỉ là mạng của người Vệ gia thôi đâu.”

Dứt lời, Nhị hoàng tử vung tay áo, bước nhanh ra cửa.

Giang Lâm đi theo đưa người ra cổng lớn, “Điện hạ, trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió, có một số việc chúng ta không biết, nhưng cũng không có nghĩa là người khác sẽ không biết.”

“Hiện tại bọn ta vẫn chưa biết Nhị hoàng tử đang muốn tìm ai, nhưng bọn ta rất nhanh cũng sẽ biết được thôi.” Giang Lâm chắp tay, cúi người lạy một lạy với Nhị hoàng tử ở đằng xa, “Đa tạ Nhị hoàng tử đã đưa nhược điểm tới cửa, Vệ gia xin nhận lấy.”

Vẻ mặt của Nhị hoàng tử càng trở nên khó coi, nhưng cũng bị lời nói của Giang Lâm làm cho sinh ra một chút dao động, đợi đến khi bước lên xe ngựa hồi phủ, Nhị hoàng tử mới hỏi Tiêu Dương về chuyện giao thủ với Giang Lâm ban nãy, “Ngươi thật sự không phải đối thủ của hắn?”

Tiêu Dương cung kính đáp, “Hắn ra tay trông có vẻ như không hề có kết cấu, nhưng lại rất khó tìm được sơ hở, cũng không nhìn thấu được là công pháp nhà ai, điện hạ, người này không đơn giản.”

Nhị hoàng tử tức giận nói, “Đơn giản mà lại có thể đánh thắng ngươi, ngươi liền thật sự biến thành phế vật.”

Tiêu Dương hổ thẹn cúi đầu, “Thuộc hạ vô năng.”

Nhị hoàng tử giơ tay ngăn hắn lại, “Cũng là do bổn điện không dự đoán được, trước kia nghe nói Giang Lâm biết mấy chiêu, bổn điện cũng chỉ tưởng rằng nếu là nhằm vào người thường thì cũng coi như có chút thân thủ, nhưng không ngờ hắn lại có thể đánh thắng ngươi.”

Tiêu Dương liền càng thêm hổ thẹn, “Điện hạ, Tiêu Dương sẽ gắng sức luyện tập gia tăng công lực.”

Tập võ không phải chuyện chỉ trong một chốc là có thể thành tài, cho dù Tiêu Dương có tâm đến đâu thì cũng không thể tăng lên được bao nhiêu nội trong khoảng thời gian ngắn, huống chi ngoại trừ Giang Lâm thì vẫn còn một Vệ Vân Chiêu, người này tuy không thể đi lại, nhưng cũng không thể dễ đối phó như vậy.

Nhị hoàng tử lại nghĩ tới lời nói của Giang Lâm lúc sắp sửa rời đi kia, hắn hỏi Tiêu Dương, “Ngươi xác định tin tức có đáng tin hay không, hai người kia đều là người của Vệ gia?”

Tiêu Dương nói: “Thuộc hạ khẳng định, tin tức tuyệt đối không thể sai, một người trong đó là thị vệ bên người của Vệ Vân Chiêu, một người khác là gã vai vặt mang theo từ An Dương Hầu phủ của Giang Lâm, điện hạ còn từng gặp qua gã sai vặt kia.”

Nhị hoàng tử gặp qua quá nhiều người, nhất thời cũng không nhớ được, nhưng hắn tin tưởng lời nói của Tiêu Dương, khóe miệng có chút cong lên, “Xem ra Giang Lâm đây là đang nhắc nhở bổn điện, vẫn còn những người khác biết đến việc ở mỏ đá. Tiêu Dương, lập tức sai người đi điều tra, còn những ai biết được chuyện này.”

“Dạ.” Tiêu Dương lĩnh mệnh, “Điện hạ, vậy còn mỏ đá bên kia?”

“Kẻ nào thành thật thì mang đi, còn lại, nếu vô dụng thì diệt trừ.” Chỉ một câu đơn giản của hắn liền dễ như trở bàn tay mà lấy đi tính mạng của rất nhiều người.

……

Nhị hoàng tử đi rồi, người của hắn cũng bỏ chạy theo, mấy tiểu cô nương dẫn Vệ Vân Kỳ tới tìm hai người Giang Lâm, có chút bị dọa sợ.

Hành động lần này của Nhị hoàng tử cũng không khác gì cường đạo xông vào cửa.

Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu an ủi từng người, Giang Lâm lấy xấp vé xem diễn mà mình mang về ra, đưa cho bọn họ, “Buổi tối cùng đi xem.”

Cả nhà đều có, Vệ phu nhân, kể cả vài vị thẩm thẩm của nhị tam tứ phòng cũng được tặng vé, hắn liền giao nhiệm vụ này cho mấy tiểu hài nhi, để bọn chúng chạy đi hỏi xem các nàng có đi hay không.

Vệ Vân Gia thấy ca ca và đại tẩu vẫn còn tâm tình để đi xem diễn, cũng liền không còn lo lắng như vậy nữa, dẫn theo Vệ Vân Kỳ và hai tỷ muội Vệ Vân Uyển cùng nhau chơi đánh đố, mỗi người đến một phòng, xem ai có thể thuyết phục nhanh hơn.

Mấy tiểu hài nhi hào hứng chạy đi, Giang Lâm nhìn bộ dáng của bọn chúng mà nhẹ nhàng nở nụ cười.

Không giống với lối suy nghĩ không chút vướng bận, tùy ý làm chuyện mình muốn như khi vừa xuyên qua, hiện tại hắn đã có thêm một vài mối uy hiếp.

Nhưng hắn lại nguyện ý bảo vệ những uy hiếp này.

“Đi thôi.” Giang Lâm nói, mỉm cười nhìn theo mấy tiểu hài nhi.

Khi nơi này chỉ còn lại hai người là hắn và Vệ Vân Chiêu, bầu không khí liền không còn nhẹ nhàng như vậy nữa.

Tuân Thất và Thường An đã rời khỏi Thịnh Kinh, điểm đến là do Vệ Vân Chiêu an bài, Giang Lâm cũng không biết, mà Vệ Vân Chiêu cũng dặn dò bọn họ không cần gửi thư về Thịnh Kinh, sợ bị bọn người theo dõi tra ra hành tung của bọn họ.

Tuy người đã không còn ở Thịnh Kinh, nhưng Nhị hoàng tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ, hắn sẽ vẫn tiếp tục giám sát Vệ gia.

“Cục diện một nhà độc đại hiện giờ của Nhị hoàng tử rất không tốt (đối với chúng ta), hắn sẽ càng thêm kiêu ngạo.” Mà sự kiêu ngạo này sẽ cổ vũ hắn dùng mạng người để đùa bỡn với quyền mưu.

Xông vào nhà triều thần, nói muốn giết người nào là giết người nấy, đến cả Trường Đức đế cũng không làm ra được loại hành vi này, trong khi hắn chỉ là một hoàng tử.

“Cực kỳ bất lợi đối với chúng ta.” Giang Lâm nói tiếp, “Hắn muốn che giấu bí mật của mình, chúng ta chính là cái gai trong mắt hắn, dù hôm nay trở về tay không, nhưng sau này hắn nhất định sẽ tiếp tục nghĩ cách để diệt trừ chúng ta.”

“Ừ, cho nên phải nghĩ ra cách.” Ánh mắt Vệ Vân Chiêu âm trầm, tựa hồ như đang nghĩ đến điều gì.

Giang Lâm cũng đang cân nhắc, “Nếu có thể gọi Đại hoàng tử trở về thì tốt rồi, bàn về lập công, công lao Đại hoàng tử đánh giặc đóng giữ ở biên quan còn cao hơn nhiều so với Nhị hoàng tử, hơn nữa Đại hoàng tử là võ tướng, trong tay nắm giữ binh quyền, nếu như hắn trở về thì Nhị hoàng tử chắc chắn sẽ kiêng kị.”

Cảm giác tồn tại của vị Đại hoàng tử này còn bạc nhược hơn cả Lục hoàng tử, dù gì ở trong nguyên tác Lục hoàng tử cũng là một vai ác, phần sau có rất nhiều đất diễn, mà Đại hoàng tử thì vẫn luôn là một hoàng tử, chỉ trở về sau khi Trường Đức đế băng hà, sau đó lại rời đi.

Có điều Thái tử lại không phải người dễ dãi, Đại hoàng tử tỏ rõ thái độ như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi vận mệnh.

Giang Lâm nói xong, rất nhanh liền phủ định ý tưởng này, cho dù trở về thì Đại hoàng tử cũng không phải là đối phủ của Nhị hoàng tử, có khả năng còn vô tội toi mạng, vẫn không nên lôi kéo hắn vào chuyện này thì hơn.

Thời điểm hắn đang ở một bên lắc đầu, Vệ Vân Chiêu bỗng nhiên nắm lấy tay hắn, “Có cách.”

Giang Lâm vội vàng hỏi, “Cách gì?”

Vệ Vân Chiêu lại không đáp, ánh mắt dừng trên đôi môi mềm mại có chút hồng nhuận của Giang Lâm, “Mấy ngày nay phu nhân ra ngoài cả ngày, ta dường như đã hồi lâu không gặp ngươi.”

Còn lộ ra một vẻ ủy khuất nho nhỏ.

Giang Lâm đã hiểu, hắn cực kỳ chủ động, khom lưng hôn lên, thuận tiện còn cắn Vệ Vân Chiêu một chút.

Vệ Vân Chiêu: “…….” Hoàn toàn không giống như trong kế hoạch.

Giang Lâm duỗi tay gợi cằm Vệ Vân Chiêu, hệt như một tên lưu manh mà đánh giá y, một tay khác nhéo nhéo chóp mũi của y, “Bộ dáng của ngươi cũng khá xinh đẹp đấy, để gia thơm ngươi một ngụm nào.”

Vệ Vân Chiêu chủ động nhắm mắt lại, vô cùng tự giác.

Giang Lâm cười, lại cúi xuống hôn hôn y, cảm thấy người này thật quá dễ thỏa mãn.

Có điều khoảng thời gian vui sướng bao giờ cũng ngắn ngủi, Giang Lâm vừa hôn người xong liền hỏi Vệ Vân Chiêu nghĩ ra cách gì, đến cả một chút thời gian để dư vị cũng không chừa cho người ta.

Vệ Vân Chiêu vô cùng bất đắc dĩ, nỗi ủy khuất cũng chưa tiêu tán, nhưng lại nghĩ đến chuyện phu nhân là của mình, nhất định phải sủng, cho nên liền nói ra biện pháp của mình.

“Ngày mai, ngươi đi theo ta gặp một ít người đi.”

“Gặp ai?”

Vệ Vân Chiêu nói: “Người của Thái tử.”

Mặc dù hiện tại Thái tử đang bị cấm túc ở Đông cung, nhưng trong triều vẫn có người của hắn, tất cả đều ngóng trông Thái tử có thể sớm ngày được gỡ bỏ lệnh cấm.

Nhị hoàng tử là một người thông minh, sẽ hiểu rõ dụng ý của y.

“Được.” Giang Lâm không có ý kiến.

Sau đó đẩy Vệ Vân Chiêu trở về phòng thay quần áo, cả nhà hiếm khi có cơ hội ra ngoài chơi, vậy cũng nên chơi cho cao hứng tận hứng một chút, đến giờ cấm đi lại ban đêm rồi hẵng về.

Vở diễn《Ký Lục Giết Người Thân của Đổng Phủ》sẽ được khai xướng vào đêm nay, Giang Lâm tin rằng vở diễn này sẽ vô cùng náo nhiệt.

Vài vị phu nhân của Vệ gia đã lâu không ra khỏi cửa, kỳ thật không cần khuyên nhủ thì bọn họ đã gấp không chờ nổi mà muốn ra ngoài một chút. Chỉ có Vệ phu nhân bên kia là không đáp ứng, những gì mà Đổng gia đã làm với Vệ gia chính là vết thương trong lòng Vệ phu nhân, hiện giờ hai bên tựa như nước với lửa không bao giờ có thẻ hòa hảo, Vệ phu nhân lại càng thêm khổ sở.

Tuy bà ta không còn một lòng vì nhà mẹ đẻ như trước, nhưng cũng không thể tiếp thu được việc Giang Lâm rêu rao chuyện này ra ngoài, hủy hoại hoàn toàn thanh danh của Đổng gia.

Bà ta còn có ý muốn khuyên Vệ Vân Gia và Vệ Vân Kỳ đừng đi, nhưng lại bị Tôn ma ma ngăn cản, Đổng gia dám nhẫn tâm hạ cổ Vệ Vân Kỳ, dựa vào đâu mà còn muốn yêu cầu cậu ấy nhận Đổng gia làm nhà ngoại của mình.

Vì thế, đêm nay ngoại trừ Vệ phu nhân thì các chủ tử khác của Vệ gia đều ra ngoài.

Trước khi ra cửa, Giang Lâm dặn dò quản gia nhất định phải bảo vệ nhà cửa thật tốt, bất kỳ kẻ nào cũng không được phép tùy ý ra vào, hắn sợ ra ngoài chơi một chuyến, trở về liền thấy nội bộ mâu thuẫn.

……

Bên ngoài rạp hát đã chật kín người, phải có vé thì mới có thể được cho vào, mà loại vé này lại không phải là loại mua trực tiếp ở cửa vào như trước kia, mà là quà tặng kèm khi đến mua sách ở tiệm sách, cho nên có nhiều người không có vé liền tới xem náo nhiệt.

Đám người Giang Lâm bước vào cũng rất thu hút ánh mắt của người khác, có điều sau khi tiến vào mới phát hiện ở bên trong đều là người một nhà đi cùng nhau.

Tiểu nhị nhận thức Giang Lâm, lập tức dẫn bọn họ tới chỗ ngồi đã được chuẩn bị từ trước, đúng lúc ở ngay bên cạnh hai nhà Chu Đỗ.

Người làm đương gia trong nhà không tới, nhưng hai người mẫu thân của Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh đều tới, cùng với một vài người huynh đệ tỷ muội của bọn họ, tất cả đều ngồi chung một chỗ.

Nguyên thân khá thân thiết với hai vị phu nhân này, Giang Lâm tất nhiên cũng yêu thích bọn họ, đi tới hàn huyên một chút, Giang Lâm cũng giới thiệu vài vị thẩm thẩm của nhị tam tứ phòng cho bọn họ, ba vị thẩm thẩm không thường ra cửa, cũng không biết nhiều chuyện ở bên ngoài. Mà hai vị phu nhân Chu Đỗ không chỉ hiểu biết rộng rãi mà còn rất biết cách biểu đạt, dần dần liền trở thành hai người nói ba người nói, mỗi lần còn có thể cho ra phản ứng ngoài ý muốn hay kinh ngạc cảm thán, làm cho hai vị phu nhân rất là thỏa mãn.

Trưởng bối trò chuyện, đám tiểu gia hỏa bên này cũng không cần hắn phải dặn dò, tự mình chạy đi tìm nhóm tiểu hài nhi tiểu cô nương cùng tuổi chơi đùa.

Ngay cả Vệ Vân Chiêu cũng không nhàn rỗi, hàn huyên với mấy người huynh trưởng của Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh, Giang Lâm ngược lại liền biến thành người không có việc để làm, hắn nói một tiếng với Vệ Vân Chiêu, đi ra phía sau tìm người.

Phía sau sân khấu là một khối đất trống, người nhiều mà đồ cũng nhiều.

Giang Lâm tìm được hai người Chu Thành Vọng ở trong đám đông, bọn họ đang thúc giục người dọn đồ vật, nhìn thấy Giang Lâm đi tới, Chu Thành Vọng nháy mắt liền vui vẻ, “Lâm Nhi, ngươi tới rồi, ngươi mà không tới bọn ta liền coi như không có tâm phúc.”

Hắn thực sự có chút khẩn trương, “Đây là lần đầu tiên bọn ta làm việc này, nếu như diễn sai, vậy thì thật sự ném hết mặt mũi.”

“Không diễn sai đâu, yên tâm đi, trước đó ta xem qua cảm thấy rất tốt, hơn nữa hôm nay người tới xem đều là người quen, dù có diễn sai thì bọn họ cũng sẽ cho ngươi mặt mũi, không ra ngoài nói bậy đâu, đừng sợ.”

Chu Thành Vọng không cảm nhận được một chút an ủi nào, cảm thấy Giang Lâm thật sự không biết nói chuyện.

Giang Lâm cười, “Nhất định có thể thành công, mãn đường reo hò, sau đó các ngươi liền có thể gỡ xuống cái mũ ăn chơi trác táng này.”

Chu Thành Vọng còn rất ngạo kiều, “Làm như ta hiếm lạ lắm vậy, làm ăn chơi trác táng cũng khá tốt, muốn làm cái gì thì làm cái đó, dù có bị nói là khác người hay không nên thân thì ta vẫn tình nguyện làm một kẻ ăn chơi trác táng.”

Giang Lâm cảm thấy lời này rất có đạo lý, tựa như khi người xấu làm một chuyện tốt, người khác sẽ nói là hắn có lương tâm, mà một khi người tốt không cẩn thận làm ra chuyện xấu gì đó, mọi thanh danh tốt đẹp tích lũy trước kia đều sẽ bị hủy hoại trong một sớm một chiều, không chịu nổi những lời chỉ trích chửi rủa.

Cho nên làm người tốt quá mệt mỏi, làm ăn chơi trác táng xác thật cũng khá tốt.

Ở phía sau sân khấu cười đùa một lát thì cũng sắp sửa đến giờ mở màn, bọn Giang Lâm cũng phải đi ra phía trước ngồi chờ xem diễn.

Cả trang phục và bối cảnh đều tốn nhiều tâm tư tỉ mỉ, phần mở màn bắt đầu bằng một đoạn xướng khúc, làm tăng khẩu vị ăn uống của người xem, sau đó mới chính thức bắt đầu diễn. Người Đổng gia ngồi tụm lại một chỗ, ngươi một lời ta một câu thương lượng xem phải đối phó với Vân gia như thế nào, tâm tư âm độc cay nghiệt đều được thể hiện ra rõ ràng, khiến người xem ở phía dưới đều có một loại cảm giác giống như đang thật sự nhìn thấy người Đổng gia thương nghị đối phó với Vân gia.

Hơn nữa đối thoại bình thường thật sự dễ nghe hơn xướng khúc nhi, hình thức mới mẻ độc đáo này không khỏi khiến cho người xem phía dưới không nỡ chớp mắt.

Cũng đúng như lời của Giang Lâm, thật sự mãn đường reo hò.

Đến lúc diễn xong, có rất nhiều người vẫn luyến tiếc rời đi, muốn xem thêm một lần.

Những phản ứng này cũng biểu lộ rằng vở diễn này đã thành công, bắt đầu từ đêm nay, Thịnh Kinh sẽ nghênh đón một ngọn gió hí khúc kiểu mới, còn kiếm được không ít bạc, đời này Đổng gia cũng đừng mơ có thể tẩy trắng thanh danh của mình.

Xem diễn xong, người Vệ gia vô cùng cao hứng mà trở về nhà, ngày hôm sau còn ngủ đến lúc mặt trời lên cao.

Đợi đến khi biết được chuyện Đổng nhị lão gia tìm tới cửa, Giang Lâm thật sự không hề có chút ngoài ý muốn nào.

Đổng nhị lão gia muốn gặp Vệ Vân Chiêu, Vệ Vân Chiêu trực tiếp bảo quản gia từ chối, y không muốn nhận thân cũng không có nhu cầu hướng tới.

Quản gia dựa theo phân phó của Vệ Vân Chiêu mà đi đáp lời, Đổng nhị lão gia ở trước cửa tức giận chửi ầm lên, mắng Vệ gia không phải người, cố ý làm bại hoại thanh danh của người Đổng gia.

Quản gia nghe trong chốc lát, cảm thấy ông ta đã mắng đủ rồi mới nói, “Mời Đổng nhị lão gia hãy trở về đi thôi, thanh danh của Đổng gia là hư thối hay tốt đẹp thì trong lòng mọi người đều đã có phân lượng, Nhị lão gia cũng đừng nên vô cớ gây rối.”

Đổng nhị lão gia bị quản gia làm cho tức giận đến độ suýt nữa đã đâm đầu xuống bậc thang, nhưng khi ông ta mang theo một bụng lửa giận muốn tính sổ với quản gia thì quản gia đã trực tiếp sai người đóng cửa lại.

Đổng nhị lão gia lại càng thêm tức giận, đáng tiếc không một ai để ý đến ông ta.

Mang theo tức giận mà đến, rồi lại mang theo nhiều tức giận hơn mà trở về, nghe nói sau đó còn ngã bệnh.

Bọn Giang Lâm tạm thời vẫn chưa biết Thịnh Kinh lại sắp sửa có lời đồn đãi mới về Vệ gia, hắn đang đẩy Vệ Vân Chiêu đi bái phỏng người.

Trước hết chính là Tào gia.

Từ sau khi Hoàng hậu và Thái tử bị cấm túc, Tào gia liền hành sự điệu thấp đi nhiều, ngay cả Tào Tuấn Tài cũng nhốt mình ở thư viện đọc sách, không dám ra ngoài hồ nháo.

Bỗng nhiên nghe được Vệ Vân Chiêu dẫn theo Giang Lâm tới cửa bái phỏng, phản ứng đầu tiên của Tào gia chính là Giang Lâm lại tới bới lông tìm vết.

Tào phu nhân gần như buột miệng mà thốt ra, “Không gặp, đuổi bọn họ về đi!”

Tào lão gia thì lại hỏi, “Có nói là tới để làm gì không?”

Người gác cổng nói: “Không có, chỉ nói là tới bái phỏng lão gia ngài.”

Tào phu nhân: “Bái phỏng, bái cái gì phỏng, đây là cáo chúc tết gà, không có ý tốt!”

Trong chớp mắt, Tào lão gia liền biến thành gà, ông ta trừng Tào phu nhân một cái, “Không biết nói thì bớt nói một chút đi, mất mặt.”

Tiếp theo lại đi tới phòng đối diện, nói: “Mời người đến ngồi ở sảnh ngoài, một lát ta sẽ đi qua.”

Người gác cổng lĩnh mệnh rời đi, Tào phu nhân không cao hứng hỏi Tào lão gia, “Ông gặp bọn họ làm gì, lần trước Giang Lâm nháo lớn chuyện kia làm ta bị người khác chê cười thật lâu, ai biết lần này hắn lại muốn làm ra chuyện xấu gì.”

Tào lão gia lạnh mặt, “Bà còn có mặt mũi mà nhắc tới, nếu bà không bảo Tài Nhi đi xuất đầu vì nha đầu của Giang gia kia thì làm sao lại xảy ra chuyện, may mà bà không cho người đến Giang gia cầu hôn, đoạt nữ nhân với Hoàng thượng, là vì chê Tào gia ta còn chưa đủ nổi bật sao?”

Tào phu nhân lẩm bẩm, “Khi đó ai mà biết được Hoàng thượng cũng có ý với nàng ta chứ, người mà Giang Cẩm Nguyệt vẫn luôn thích chính là Thái tử.”

Tào phu nhân cảm thấy nữ nhân Giang Cẩm Nguyệt này thật đúng là một trò cười, thích nhi tử nhưng cuối cùng lại theo lão tử, dưới bầu trời này thật khó mà tìm được người nào không biết xấu hổ giống như nàng ta.

Tào lão gia cũng chướng mắt Giang Cẩm Nguyệt, một nữ tử chưa xuất giá mà lại đi dây dưa không rõ với nam nhân khác thì có thể là dạng nữ nhân đường hoàng gì, cưới một người như vậy vào cửa chẳng khác gì rước họa vào người.

Ông ta nhìn Tào phu nhân một cái, lập tức đi ra ngoài gặp hai người Vệ Vân Chiêu.

Vệ Vân Chiêu nói tới cửa bái phỏng liền thật sự chỉ là bái phỏng, nói chuyện tào lao hết nửa ngày cũng không thấy có chuyện nào quan trọng, khiến cho Tào lão gia không khỏi cảm thấy mơ hồ, không đoán được ý đồ của y.

Ngay khi Tào lão gia đã mất hết kiên nhẫn bảo y nói thẳng thì Vệ Vân Chiêu lại đưa ra lời cáo từ, mặt Tào lão gia tức khắc xanh mét, cực kỳ không cao hứng mà hừ một tiếng, sai người đưa y ra cửa, cũng quyết định sau này sẽ không cho người này vào cửa nữa.

Mà hôm nay có vài hộ nhân gia cũng trải qua chuyện tương tự, đều liệt Vệ Vân Chiêu vào danh sách sau này không cho vào cửa.

Những kẻ giám sát hướng đi của Vệ Vân Chiêu rất nhanh liền nhận thấy việc này, những người mà y đến bái phỏng hôm nay đều là vây cánh của Thái tử, Nhị hoàng tử vừa nghe xong tin tức liền ném văng cây bút trong tay, nghiến răng nghiến lợi kêu tên Vệ Vân Chiêu.

“Làm tốt lắm, dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt uy hiếp bổn điện.”

“Thật sự cho rằng bổn điện dù tâm sinh kiêng kị nhưng cũng không dám động đến hắn sao?” Ánh mắt của Nhị hoàng tử vô cùng lạnh lẽo, lộ ra một tia sắc lạnh.

Tiêu Dương tiến lên hai bước dò hỏi, “Điện hạ, có cần thuộc hạ dẫn người xử lý việc này không ạ?”

Tuy rằng đối phó với Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu có chút phiền phức, nhưng những người khác của Vệ gia đều là một đám người tay trói gà không chặt, diệt trừ bọn họ là chuyện hết sức dễ dàng.

Hoặc chỉ cần phóng hỏa một phen, đốt sạch toàn bộ Vệ gia là xong chuyện, tên tàn phế Vệ Vân Chiêu kia cũng không nhất định sẽ có thể chạy ra ngoài.

Nhị hoàng tử trầm ngâm một lát, phân phó Tiêu Dương, “Cho một chút giáo huấn, để bọn chúng biết bổn điện không phải là người mà bọn chúng có thể tùy ý uy hiếp, nếu như thức thời thì mau chóng giao người ra, nếu không, bổn điện còn có rất nhiều biện pháp để đối phó với bọn chúng.”

“Dạ!”

……

Vào thu, thời tiết dần dần chuyển lạnh, Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu vừa về nhà không bao lâu thì trời liền đổ mưa, hơn nữa còn càng ngày càng nặng hạt, đến nửa đêm còn vang lên tiếng sấm chớp.

Xen lẫn giữa tiếng sấm chớp còn có một tiếng vang cực lớn, tiếng vang kinh thiên động địa này đã khiến cho rất nhiều người bừng tỉnh giữa đêm khuya.

Sấm sét giáng xuống, ở một nơi nằm ở ngoại thành Thịnh Kinh bỗng dưng bùng lên ánh lửa.

Giang Lâm khoác áo đẩy Vệ Vân Chiêu ra ngoài cửa nhìn xem, nhìn về phương hướng tỏa ra ánh lửa, trong lòng Giang Lâm chợt hiện lên một luồng dự cảm chẳng lành, “Đó là chỗ mỏ đá mà bọn Tuân Thất đã nói đúng không?”

Tia chớp cắt qua bầu trời đêm, lại một tiếng sấm vang lên, tiếng vang khiến người ta theo bản năng mà run lên.

Trong mắt Vệ Vân Chiêu nhiễm hàn quang, nhìn chằm chằm về phía bốc lên ánh lửa hồi lâu, khẽ nói một tiếng, “Hắn đang diệt khẩu.”

Giải quyết mọi hậu quả, che giấu chứng cứ phạm tội truân tư binh của mình.

Chu Thành Vọng lại tới đưa tin tức cho Giang Lâm.

Vừa gặm bánh bao do Giang Lâm làm, vừa thần bí hỏi, “Lâm Nhi, các ngươi cũng biết chuyện hai ngày trước sấm sét bổ xuống một cánh rừng ở ngoại thành đúng chứ?”

Giang Lâm gật đầu, ý bảo hắn nói tiếp.

Chu Thành Vọng: “Đó là một mỏ đá, triều đình phái người đi tra xét, nguyên nhân là do sét đánh trúng rừng cây dẫn đến hỏa hoạn, tia sét kia cũng quá lợi hại rồi, không chỉ làm ngã đổ thật nhiều cây mà còn đánh chết tất cả mọi người trong mỏ đá, mấy trăm mạng người chứ ít gì.”

Chu Thành Vọng vừa thổn thức lại vừa cảm khái.

Giang Lâm quay đầu nhìn hắn, “Cho nên triều đình đã có kết luận, xác nhận tất cả đều là do sét đánh tạo thành?”

Chu Thành Vọng: “Chứ không thì sao, buổi tối hôm đó phát ra tiếng vang lớn như vậy, toàn bộ bá tánh ở Thịnh Kinh đều nghe thấy, chuyện này còn có thể có chỗ nào…… không đúng sao?”

Advertisement

Chu Thành Vọng đang nói, lại phát hiện sắc mặt ngưng trọng của Giang Lâm, bánh bao cũng không gặm, há to miệng hỏi, “Thật sự có vấn đề?”

Giang Lâm hừ cười một tiếng, vẻ mặt trào phúng, “Đúng là có, sấm chớp không thể đánh chết mấy trăm người được.”

“Làm sao ngươi biết?” Chu Thành Vọng theo bản năng mà hỏi.

“Bởi vì ta đã xem qua, tận mắt nhìn thấy.” Ngữ khí của Giang Lâm có chút thâm trầm.

Mưa to, sấm sét, cánh rừng xung quanh mỏ đá bắt lửa, hắn và Vệ Vân Chiêu nửa đêm không ngủ, nhìn chằm chằm về phương hướng kia.

Đợi trời tờ mờ sáng, mưa cũng nhỏ dần, Giang Lâm cải trang giả dạng xong liền lẫn vào đám người ra khỏi thành đi thẳng đến mỏ đá, nhìn thấy trên mặt đất vẫn còn vô số dấu vết của một vụ nổ lớn.

Người khác có lẽ không nhận ra, nhưng Giang Lâm tuyệt đối sẽ không nhận sai, lúc hắn đến thì đã có người đang dọn dẹp, xung quanh còn có rất nhiều cao thủ giám sát, nếu không dùng đến không gian thì hắn căn bản là không cách nào vào được.

Giang Lâm đếm qua số thi thể, ước chừng khoảng 401 người, quần áo trên người đều là của thường dân.

Hắn còn nhìn thấy có người đốt xác không để lại dấu vết hòng làm giảm bớt số lượng người chết, mà trùng hợp hơn chính là, người tới thăm dò hiện trường đều là người của Nhị hoàng tử.

Hành vi diệt khẩu đã sớm có dự mưu từ trước, thậm chí còn an bài xong xuôi đường lui cho mình, cuối cùng chỉ việc quy tội là do thiên tai, những người này chỉ là thời vận không tốt.

Giang Lâm thật bội phục mưu tính của Nhị hoàng tử, càng kinh ngạc hơn trước mức độ tàn nhẫn của hắn, nếu một người như vậy trở thành đế vương, vậy hắn tất nhiên chỉ có thể là một bạo quân tàn bạo, chỉ sợ bá tánh trong thiên hạ sẽ phải luôn sống trong khủng hoảng, dân chúng lầm than.

Sau khi nhìn rõ cảnh tượng ở mỏ đá, trong đầu Giang Lâm cũng chỉ còn lại một ý niệm duy nhất, Nhị hoàng tử cần phải chết!

Chu Thành Vọng truy hỏi Giang Lâm có biết là do ai làm hay không, nhưng Giang Lâm lại không đáp, chỉ nói: “Nếu ngươi tin ta, vậy hãy trở về thuyết phục cha ngươi, ông ấy ủng hộ ai cũng được, nhưng nhất định đừng nên ủng hộ Nhị hoàng tử.”

Thần sắc của Giang Lâm có phần nghiêm túc, đối với loại chuyện này, Chu Thành Vọng cũng không ngốc, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể đoán được chuyện mỏ đá kia có liên quan đến Nhị hoàng tử.

Hắn lấy tay che miệng, khiếp sợ đến độ hai mắt trừng lớn, “Không thể nào, Nhị hoàng tử hắn……”

Giang Lâm nhét vào tay hắn hai cái bánh bao, “Thành thật mà đi tổ chức diễn xướng của hai người các ngươi đi, đợi ta viết sách mới cho các ngươi, bớt nhúng tay vào chuyện khác.”

Chu Thành Vọng bị Giang Lâm cưỡng ép đuổi đi, mãi đến khi lên xe ngựa mà cả người vẫn chưa thể hoàn hồn.

Mà khi vừa về đến nhà, Chu Thành Vọng liền cầm bánh bao chạy loạn khắp viện tìm cha mình, cha Chu đẩy cửa thư phòng bước ra ngoài, vẻ mặt uy nghiêm, “Lại đây!”

Chu Thành Vọng nhanh chân nhảy đến trước mặt ông, sau đó bị cha Chu giật đi bánh bao trên tay, cha Chu cũng không chê, vừa cầm lên liền ăn luôn, còn giáo huấn Chu Thành Vọng, “Chỉ đưa hai cái bánh bao mà chạy khắp viện hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì!”

“Bánh bao này hương vị không tồi, mua ở đâu, sao chỉ mua có hai cái.” Cha Chu nói xong liền muốn gọi quản gia sai người đi mua bánh bao cho mình.

Chu Thành Vọng nhìn hai cái bánh bao đã bị cha Chu ăn gần hết, có chút muốn khóc.

Nhưng hắn nhịn xuống, cũng ngăn cản cha Chu sai người đi mua bánh bao, “Cái này là Giang Lâm cho ta, bên ngoài không mua được, hắn tự tay làm.”

Chu Thành Vọng giơ hai ngón tay, “Ta tổng cộng cũng mới ăn được có hai cái, hai cái này……”

Bỏ miếng bánh bao cuối cùng vào trong miệng, biểu tình uy nghiêm trên mặt cha Chu cũng hiện ra hai phần hài lòng, “Không tồi, là một đứa hiếu thuận, còn biết mang hai cái về cho cha.”

Nói còn chưa dứt lời thì đã bị cha hắn chặn miệng, vì một câu hiếu thuận, Chu Thành Vọng đành nuốt nửa câu sau trở lại trong bụng.

Hắn đẩy cha vào thư phòng rồi đóng cửa lại, chuyển cáo những lời mà Giang Lâm đã nói cho cha Chu nghe.

“Cha, trước kia tuy là chúng ta không biết cố gắng, nhưng hiện tại cũng đã khá hơn nhiều rồi, Lâm Nhi đã thay đổi sau khi gả vào Vệ gia, ta cảm thấy có thể tin được lời này của hắn.”

Hoàng tử trưởng thành, liền bắt đầu đoạt đích tranh vị, và cũng là thời điểm để các triều thần đứng vào hàng lựa chọn phe phái.

Chu gia vẫn chưa đứng vào hàng, bởi vì trong nhà bọn họ vẫn còn một vị nương nương ở trong cung, có điều vì vào cung muộn hơn, sinh hạ được hoàng tử nhưng chỉ mới là một hài đồng, chuyện tranh vị tạm thời không tới phiên nhà mình.

Nhưng Chu gia cũng coi việc này như một cái cớ để duy trì trạng thái trung lập, chỉ trung với Trường Đức đế, vẫn chưa có ý định muốn cuốn vào phân tranh.

Cha Chu đã nghĩ xa hơn nhiều so với Chu Thành Vọng, một cái mỏ đá nổ chết nhiều người như vậy, đây rõ ràng chính là diệt khẩu, mà vì sao phải diệt khẩu thì vũng nước đục này lại quá sâu.

Cha Chu nghiêm túc mà dặn dò Chu Thành Vọng, “Từ hôm nay trở đi ngươi liền giấu nhẹm chuyện này ở trong bụng cho cha, không được nói với bất kỳ ai, biết không?”

Chu Thành Vọng gật đầu, “Cha, ta đâu có ngốc như vậy, yên tâm đi.”

Cha Chu xụ mặt chắp tay ở sau lưng đi qua đi lại vài vòng trong thư phòng, Chu Thành Vọng thấy ông không còn chuyện gì liền chuẩn bị chuồn đi, có điều chỉ vừa mới đi tới cửa thì đã bị gọi lại, cha Chu lấy ra một thỏi bạc đưa cho hắn, “Ngươi đến Vệ gia nhìn xem có còn thừa bánh bao không, mua thêm mấy cái về đây.”

Chu Thành Vọng: “……”

Hắn tâm tình phức tạp mà tiếp nhận thỏi bạc, rồi lại chạy tới Vệ gia với một tâm tình cũng phức tạp không kém.

Mãi đến khi mở miệng hỏi mua bánh bao của Giang Lâm, Chu Thành Vọng vẫn cực kỳ hoảng hốt, cha hắn, một vị quan lớn như vậy, nhưng lại có thể làm ra loại chuyện như bắt hắn chạy tới nhà bằng hữu mua bánh bao.

Nói ra khẳng định là sẽ bị người ta cười rụng răng!

Giang Lâm thì lại không cảm thấy có gì kỳ quái, thức ăn dùng nguyên liệu từ trong không gian làm ra vốn đã có hương vị rất ngon, ăn một lần rồi lại muốn ăn tiếp cũng là chuyện bình thường.

Bánh bao không còn, trước nay miễn là đồ do hắn làm thì không bao giờ còn thừa, Giang Lâm nhanh tay làm một đĩa bánh trứng, để Chu Thành Vọng mang về cho cha hắn, còn bạc thì tất nhiên là phải lấy.

Giang Lâm thậm chí còn cảm thấy về sau mình có thể mở nhà hàng bán thức ăn, khẳng định là sẽ kiếm được bộn tiền.

Chu Thành Vọng đi rồi, Đỗ Ngọc Linh cũng chạy tới một chuyến, cho một ít tin tức không giống với Chu Thành Vọng, “Có khả năng Nhị hoàng tử sắp sửa xuống tay với các ngươi rồi, mấy ngày nay các ngươi nhớ cẩn thận một chút.”

Giang Lâm hết sức kinh ngạc, “Ngươi làm sao mà biết được?” Giang Lâm không hề bất ngờ trước việc Nhị hoàng tử sẽ xuống tay với bọn hắn, chỉ là có chút tò mò vì sao Đỗ Ngọc Linh lại biết được chuyện này.

Nói đến việc này thì cũng có phần trùng hợp, Đỗ Ngọc Linh tình cờ nghe được.

Gần đây sân khấu《Ký Lục Giết Người Thân của Đổng Phủ》chật kín người, rạp hát làm ăn phát đạt, mỗi ngày Đỗ Ngọc Linh đều sang bên kia trông chừng, sợ xảy ra chuyện.

Nhưng hắn là một đại thiếu gia, cũng không có ai bắt hắn làm việc, thỉnh thoảng lại xem một cái, cho nên thật sự rất nhàn rỗi.

Một khi vừa nhàn rỗi liền thích tán gẫu nói xấu với mấy người hàng xóm hoặc khán giả tới xem diễn. Hôm nay hắn đến khá sớm, trong rạp không có bao nhiêu người, liền nhàm chán đi xung quanh nghe ngóng.

Trùng hợp thế nào, lúc đi vào một cái ngõ nhỏ lại nghe được có người đang bàn chuyện phóng hỏa cho Vệ gia một chút giáo huấn, Đỗ Ngọc Linh liền vội vàng ngồi xe ngựa tới đưa tin cho Giang Lâm.

Giang Lâm nghe xong lại giống như suy tư điều gì, Đỗ Ngọc Linh cho rằng hắn không tin, còn có chút sốt ruột.

Giang Lâm lắc đầu giải thích, “Không phải là không tin, mà là cảm thấy nếu Nhị hoàng tử thật sự muốn đối phó với bọn ta thì tuyệt đối sẽ không để người khác biết được, ta chỉ là đang suy nghĩ liệu có phải là cố ý để ngươi nghe thấy hay không.”

Việc này thì Đỗ Ngọc Linh không dám khẳng định, nhưng vẫn nói: “Dù thế nào thì cẩn thận vẫn hơn, vạn nhất là thật thì sẽ rất phiền toái.”

Giang Lâm gật đầu, “Ừm, ta biết rồi, cũng để cảm tạ ngươi, giữa trưa ở lại ăn cơm đi.”

“Ngươi nấu sao?” Đỗ Ngọc Linh chờ mong hỏi.

“Đúng vậy, ta nấu.” Giang Lâm càng thêm cảm thấy mình rất có tiềm năng làm đầu bếp.

Tuy chưa xác định được tính chân thật của tin tức này, nhưng Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu vẫn một lần nữa bố trí lại các vị trí quan trọng trong phủ, Vệ Vân Chiêu cũng ra ngoài một chuyến, dẫn theo vài người trở về, những người này đa số đều cụt một tay, hoặc là thọt chân, từ hơi thở trên người, có thể phán định bọn họ xuất thân từ quân binh, Giang Lâm đoán bọn họ hẳn đã từng là bộ cũ của Vệ Vân Chiêu.

Vệ gia không thiếu tiền để dưỡng những người này, hơn nữa bọn họ đều là người từng lên chiến trường, võ công tốt hơn người bình thường, Vệ gia lại thiếu người có thể giữ nhà hộ viện, Giang Lâm tất nhiên là không có ý kiến. Mà việc này tất nhiên cũng đã lọt tới tai của Nhị hoàng tử, hắn cười khinh miệt, “Nếu đã chuẩn bị tốt, vậy bổn điện liền không khách khí, Tiêu Dương, hạ lệnh mau chóng hành động.”

“Dạ.” Tiêu Dương lạnh giọng đáp.

……

Sinh nhật mười sáu tuổi của Doãn Phỉ Phỉ nữ nhi của Đại Lý Tự thiếu khanh, mở tiệc chiêu đãi mời ba vị tiểu cô nương của Vệ gia cùng tham dự.

Từ sau chuyện ở Thanh Hà quận vương phủ, Vệ Vân Gia và Doãn Phỉ Phỉ liền trở thành bạn thân khuê mật, hai tiểu cô nương qua một đoạn thời gian sẽ liền đến nhà đối phương làm khách, bọn Giang Lâm không quản quá nhiều việc tiểu cô nương giao hảo với bằng hữu, vẫn luôn để Vệ Vân Gia tự mình chiêu đãi khách.

Tới nhiều lần, dần dần cũng trở nên thân thiết với hai tỷ muội Vệ Vân Uyển, lần này tổ chức sinh nhật cũng mời cả ba người cùng đến.

Ba tỷ muội mỗi người dẫn theo một nha hoàn, Giang Lâm còn an bài thêm hai hộ vệ, dặn dò phải trông chừng một tấc cũng không rời, tuyệt đối không để xảy chuyện giống như ở Thanh Hà quận vương phủ lần trước.

Tuy người Doãn gia sẽ không nhằm vào ba tiểu cô nương, nhưng những người khác thì lại khó nói, phòng ngừa vẫn hơn.

Sau khi đưa người lên xe ngựa, Giang Lâm liền trở về tìm Vệ Vân Chiêu, Vệ Vân Chiêu đang ở thư phòng sửa sang lại phương pháp trồng trọt mà Giang Lâm đã nói lúc trước, y chuẩn bị viết thành sách, sau đó trình lên trên, theo cách nói của Vệ Vân Chiêu chính là, dù sao giữ chức quan Truân điền tư Lang trung thì cũng phải làm chút chuyện.

Giang Lâm đi tới nằm nhoài lên lưng y, hỏi, “Sắp tới vụ thu hoạch rồi, ngươi phải đến Công bộ bận bịu đi?”

“Ừ, sẽ phải bận rộn một thời gian, chờ kết sổ viết danh sách xong là có thể nhàn rỗi.”

Truân điền tư Lang trung là chức quan ngũ phẩm, phía dưới còn có thuộc hạ làm việc, hơn nữa Vệ Vân Chiêu chỉ giữ chức quan trên danh nghĩa, sau vụ thu hoạch y chỉ cần đến Công bộ làm tốt công việc của mình là được.

Sau vụ thu hoạch không chỉ có một mình Vệ Vân Chiêu là phải bận rộn, Giang Lâm cũng nhớ tới một sự kiện khác, “Vệ An cũng sắp bị xử trảm.”

Khi nghe thấy cái tên này, Vệ Vân Chiêu không khỏi sửng sốt một chút, bởi vì đã quá lâu không nghe được, cũng sắp sửa không nhớ ra nổi nữa.

“Ừ, đến lúc đó kêu một hạ nhân đi xem hành hình là được, chúng ta không cần phải đi.”

Trong khoảng thời gian Vệ lão phu nhân và Vệ An bị nhốt trong đại lao, hai mẫu tử này đã nhiều lần cho người nhắn với Vệ Vân Chiêu, bảo y đến đại lao thăm bọn họ, cũng muốn y tìm quan hệ thả mình ra ngoài.

Mới đầu Vệ Vân Chiêu đều bảo người từ chối, sau này quản gia liền trực tiếp từ chối không thông báo tới chỗ y nữa, từ đó bọn họ cũng không còn chú ý tới hai người này.

“Chuyện mà ta nghĩ đến không phải là cái này.” Giang Lâm nói: “Diệp ma ma còn thiếu ta một đáp án.”

Giang Lâm vẫn rất muốn biết, rốt cuộc ai là người đã sai sử Diệp ma ma muốn bà ta phải ép hắn hành phòng với Vệ Vân Chiêu vào đêm tân hôn.

Vệ Vân Chiêu quay đầu lại, “Chờ sau khi Vệ An bị chém đầu, chúng ta liền đi gặp bà ta.”

Giang Lâm vừa định nói được, đột nhiên lại nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng hô, “Cháy!”

Giang Lâm nhanh chân chạy đi mở cửa, thấy rõ có cột khói bốc lên từ hướng sau bếp.

Giang Lâm quay đầu nói với Vệ Vân Chiêu, “Ngươi cứ ở yên trong phòng đừng nhúc nhích, ta đi qua nhìn xem, bảo vệ tốt cho bản thân.”

“Được.” Vệ Vân Chiêu đáp lời, cũng dừng bút sửa sang lại đồ vật trước mặt.

Hạ nhân trong phủ đang xách thùng nước đi cứu hỏa.

Nhưng ngọn lửa ở phòng bếp vẫn tiếp tục cháy càng ngày càng lớn, giống như làm thế nào cũng không thể dập được.

Hơn nữa trong không khí còn có mùi khói dầu, sắc mặt Giang Lâm ngưng trọng, xác nhận đây không phải là tai nạn ngoài ý muốn, mà là có người giở trò.

Giang Lâm gọi quản gia tới bảo ông nghĩ biện pháp ngăn cách khu vực sau bếp với những gian nhà khác ở xung quanh, chỗ sau bếp kia cứ xem như bị hủy vậy, giảm bớt tổn thất.

Phân phó quản gia xong, Giang Lâm lại an bài nha hoàn đến thông tri cho đám người Vệ phu nhân, bảo bọn họ ra ngoài viện đợi một chút, chờ dập lửa xong rồi hẵng về phòng.

Tiếp theo, Giang Lâm lại chạy đi tìm Vệ Vân Kỳ, hắn định ôm tiểu hài nhi đến chỗ Vệ Vân Chiêu, để y trông chừng.

Mới vừa tiến vào trong viện, Giang Lâm liền nhìn thấy một bóng đen nhảy vào phòng ở của Vệ Vân Kỳ, Giang Lâm nhanh chóng đuổi theo sau.

Trong phòng của Vệ Vân Kỳ cũng không có ai, trước đó không lâu Giang Lâm đã tìm cho cậu một vị tiên sinh, còn chuyên môn cắt một góc nhỏ ở phía sau Chiêu Vân Uyển làm nơi đọc sách, để Uông Dương và lão tiên sinh đi theo dạy học.

Sau khi bước vào trong, Giang Lâm liền trực tiếp đóng cửa phòng lại, đối phương đang ở trong phòng tìm người, thấy Giang Lâm đóng cửa cũng không bị bất ngờ, rất nhanh liền rút kiếm đánh về phía hắn.

Ngữ khí của Giang Lâm cực kỳ lạnh lẽo, “Hôm nay đã bước vào cửa thì đừng mơ tưởng có thể rời đi.”

Giang Lâm né tránh đòn tấn công của hắc y nhân, bắt đầu phản kích, hắn ôm tâm thái nhất định phải giết, xuống tay hết sức tàn nhẫn.

Tên hắc y nhân này không phải là cao thủ giống như Tiêu Dương, không chống đỡ được bao lâu liền mất mạng dưới chủy thủ của Giang Lâm, Giang Lâm xách thi thể của hắn ném ra bên ngoài.

Hắn đứng ở trong viện hô với nóc nhà, “Trở về nói với chủ tử của các ngươi, ta nổi giận rồi, bảo hắn chuẩn bị thừa nhận hậu quả khi dám chọc giận ta đi!”

Trên nóc nhà không hề có động tĩnh gì, nhưng Giang Lâm khẳng định có người đã nghe thấy lời này của mình.

Huy động toàn bộ hạ nhân trong phủ, đám cháy coi như đã được dập tắt, một loạt gian nhà sau bếp đã bị thiêu sạch sẽ, cũng may là không có thương vong nào.

Một hán tử thọt chân cầm theo một khúc củi chưa cháy hết tới tìm Giang Lâm, hắn là một trong những người mà Vệ Vân Chiêu mang về trước đó, tên là Đinh Đại Đầu.

Đinh Đại Đầu đưa khúc củi cho Giang Lâm xem, “Thiếu phu nhân, khúc củi này có tẩm dầu, vừa rồi ta đã hỏi qua người làm việc ở sau bếp, nói là lúc đó đang nhóm lửa, không cẩn thận làm tia lửa bắn lên chỗ chất củi, vừa dính lửa là lập tức bốc cháy dữ dội, dường như không cách nào dập được, đống củi này mới vừa mua sáng nay.”

Giang Lâm tiếp nhận khúc củi nhìn một lát, “Ta biết rồi, về sau việc chọn mua vật dụng sau bếp liền giao cho ngươi giám sát.”

“Dạ.” Đinh Đại Đầu được phân phó, cầm khúc củi rời đi.

Giang Lâm đi tới sân sau tìm Vệ Vân Kỳ, không thấy người đâu liền hô lên hai tiếng.

“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, chúng ta ở đây.” Giọng nói của Uông Dương truyền tới từ mặt sau của một cục đá.

Giang Lâm vừa định đi qua, liền thấy Uông Dương ôm Vệ Vân Kỳ bước ra cùng với tiên sinh.

Uông Dương thả Vệ Vân Kỳ xuống đất, cậu liền lộc cộc chạy tới chỗ Giang Lâm ôm chặt chân hắn, cao hứng mà kêu, “Ca ca.”

Giang Lâm bế người lên xoa xoa đầu, “Không bị dọa chứ?”   

Vệ Vân Kỳ lắc đầu, “Không có, Uông Dương ca ca dẫn đệ và tiên sinh nấp ở sau cục đá, không ai phát hiện ra bọn đệ hết.”

“Ngoan.” Giang Lâm cười với cậu, lại khen Uông Dương thông minh nhanh trí, Uông Dương liền vò đầu cười như tên ngốc.

Vệ Vân Kỳ không bị dọa sợ, Giang Lâm liền để cậu và tiên sinh tiếp tục học tập.

Vệ Vân Chiêu không biết đã đẩy xe lăn tới sau lưng Giang Lâm từ khi nào, hỏi hắn, “Có bị thương không?”

“Không, võ công của người nọ không phải là đối thủ của ta.”

“Bày mưu phóng hỏa, vào nhà giết người hoặc là bắt cóc, vị này cũng thật lợi hại.”

Vệ Vân Chiêu không đáp lời Giang Lâm, không biết đang nghĩ tới chuyện gì mà sắc mặt hết sức âm trầm, Giang Lâm vội hỏi y, “Làm sao vậy?”

“Mau, đến Doãn gia, đón Vân Gia và những người khác trở về.” Vệ Vân Chiêu tự mình đẩy xe lăn về tiền viện.

Giang Lâm ngẩn ra, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, vội vàng gọi người chuẩn bị xe ngựa.

Nhị hoàng tử chọn ra tay vào hôm nay, thậm chí còn muốn cho người tới bắt Vệ Vân Kỳ, hiển nhiên là vì muốn làm phân tán lực chú ý của bọn họ, mà mục tiêu thực sự tám chín phần mười chính là ba tỷ muội đang đến làm khách ở Doãn gia.

Xe ngựa đã được chuẩn bị xong, Giang Lâm nói với Vệ Vân Chiêu: “Ta đi, ngươi ở lại trong phủ, nếu vẫn có người dám tới thì ngươi phải che chở cho bọn họ.”

Giang Lâm vội vàng lên xe ngựa chạy tới Doãn gia, bên ngoài Doãn gia một mảnh yên tĩnh, Giang Lâm gõ cửa, nói rõ ý đồ đến, muốn đón vài vị cô nương trong nhà về trước, người Doãn gia thông tình đạt lý, tất nhiên là sẽ không ngăn cản, nhưng vấn đề đã xảy ra—— thiếu mất một người.

Không thấy Vệ Vân Tuyết, cả bản thân nàng và nha hoàn đều đã biến mất.

Giang Lâm hỏi Vệ Vân Gia, “Vân Tuyết không đi cùng hai người các muội sao?”

Nha hoàn Bạch Tường mở miệng thay Vệ Vân Gia, “Ban đầu vẫn luôn đi cùng nhau, nhưng ngay trước khi thiếu phu nhân đến thì tiểu thư Vân Tuyết nói là muốn đi thay quần áo, Bạch Trà liền bồi cô ấy.”

Bạch Tường nghi hoặc mà nói, “Đi có chốc lát, cũng nên trở lại rồi chứ.”

Quản gia của Doãn gia đang tiếp khách cũng lập tức gọi người đi tìm, trong lòng Giang Lâm hiện lên một dự cảm cực kỳ không tốt, cảm thấy có lẽ mình đã chậm một bước.

Hắn lại hỏi, “Hôm nay có gặp phải người nào kỳ quái hoặc là người quen nào hay không?”

Vệ Vân Uyển do dự một lát mới nói: “Lúc vừa xuống xe ngựa ở trước cửa, Vân Tuyết nói là muội ấy nhìn thấy mẫu thân, nhưng muội và Vân Gia đều không nhìn thấy, còn tưởng là Vân Tuyết đã nhìn lầm.”

Vệ Vân Gia gật đầu, nàng quả thực không hề nhìn thấy.

Tiểu Chu thị, Giang Lâm lẩm bẩm, quả nhiên là nhằm về phía bên này.

Hạ nhân Doãn gia tìm kiếm trong phủ từ trên xuống dưới nhưng vẫn không thấy người đâu, hỏi qua người gác cổng cũng không nhìn thấy có người ra vào, thật sự kỳ quái.

Giang Lâm hỏi quản gia, “Làm phiền quản gia hỗ trợ bẩm báo một tiếng, ta muốn gặp Doãn đại nhân.”

Người bị mất tích ở trong phủ, nếu không thể tìm ra, Doãn gia sẽ liền biến thành một Thanh Hà quận vương phủ tiếp theo, quản gia biết nặng nhẹ, tất nhiên là sẽ không cự tuyệt, vội vàng đi ở phía trước dẫn đường cho Giang Lâm.

Giang Lâm nhờ Doãn Phỉ Phỉ hỗ trợ chiếu cố hai tỷ muội, sau đó mới đi theo quản gia đến gặp người.

Đại Lý Tự thiếu khanh tên là Doãn Ký, chưa đến 40 mà đã là một vị quan lớn tam phẩm, chỉ cần không gây ra chuyện lớn hay đứng sai hàng ngũ, tương lai nhất định sẽ tiền đồ vô lượng.

Bên phía Doãn Ký đã nhận được tin tức, hắn không ngờ có người lại dám động thủ ở ngay trong phủ của mình, vừa gặp mặt liền nhận lỗi với Giang Lâm, “Việc này chính là tắc trách của phủ ta, Giang thiếu gia yên tâm, ta nhất định sẽ cho người mau chóng tìm được tiểu cô nương kia.”

Giang Lâm cảm tạ một tiếng, sau đó nói: “Doãn đại nhân, ta muốn nói chút việc với ngài.”

Quản gia rất thức thời mà đóng cửa lại lui ra ngoài, còn thủ ở bên ngoài, đề phòng có người tới nghe lén.

Giang Lâm cũng cố ý đè thấp giọng nói, “Doãn đại nhân, ta biết việc hôm nay là do người phương nào làm ra, Giang Lâm muốn nhờ Doãn đại nhân giúp đỡ một chút.”

Doãn Ký nghi hoặc, “Chuyện gì?”

“Muốn nhờ đại nhân điều tra chuyện mỏ đá bị sét đánh ở ngoại thành, cho mấy trăm bá tánh bị uổng mạng một phần công đạo.”

Đã có thể ngồi lên vị trí Đại Lý Tự thiếu khanh ở cái tuổi này, Doãn Ký hiển nhiên không phải là hạng người tầm thường, vừa nghe thấy hai chữ uổng mạng liền biết trong đó có trá.

Doãn Ký ngồi xuống, nói với Giang Lâm: “Ngươi hãy nói rõ tất cả những gì mình biết, nếu thật sự là uổng mạng, bản quan chắc chắn sẽ báo việc này lên cho Hoàng thượng, tiến hành điều tra vụ án này.”

Có lẽ là vì cảm thấy sét đánh chết nhiều người là không may mắn, cho nên việc này đã được kết án rất nhanh, chết thì chết, muốn trách thì cũng chỉ có thể trách ông trời không có mắt, căn bản là không nhấc nổi một chút gợn sóng.

Giang Lâm không nói tới việc Nhị hoàng tử truân tư binh, nhưng nguyên nhân chết người là do bị nổ chết, cùng với việc đốt thi thể để giảm bớt nhân số tử vong thì hắn đều nói rõ, “Doãn đại nhân tra án nhiều năm, chỉ cần phái người đến mỏ đá tìm hiểu một phen là có thể biết được lời của Giang Lâm là thật hay giả.”

Doãn Ký không đáp ứng cũng không cự tuyệt, mà lại hỏi hắn, “Bởi vì biết được bí mật của mỏ đá, cho nên mới có người muốn nhằm vào Vệ gia, dùng tiểu cô nương kia để áp chế các ngươi?”

Giang Lâm đáp: “Đúng vậy, không chỉ như vậy, hôm nay Vệ gia bỗng nhiên bốc cháy, còn có người xâm nhập vào trong nhà với ý đồ bắt đi một tiểu hài nhi khác, Vệ Vân Chiêu phát hiện có điểm không đúng, cho nên chúng ta liền quyết định đến Doãn gia đón mấy tiểu cô nương trở về.”  

Nhưng cuối cùng vẫn tới chậm một bước.

Doãn Ký: “Không có người ra vào, vậy tất nhiên là vẫn còn ở trong phủ, yên tâm đi, hôm nay nếu không tìm ra người, Doãn gia sẽ không để bất kỳ ai ra ngoài.”

Doãn Ký gọi quản gia tiến vào, bảo ông lục soát nhà ở của toàn bộ hạ nhân ở trong phủ, không chừa bất luận một ngóc ngách nào, nhất định phải tìm được người.

Giang Lâm một lần nữa nói lời cảm tạ với Doãn Ký, “Phiền Doãn đại nhân lo lắng, ngài yên tâm, chúng ta sẽ không để chuyện mỏ đá liên lụy đến Doãn gia, Doãn đại nhân chỉ cần chờ hai ngày là có thể tìm được cơ hội thượng thư thỉnh chỉ.”

Hắn đã nói là sẽ không bỏ qua cho Nhị hoàng tử, vậy tuyệt đối là sẽ không bỏ qua.

Người này còn có nhiều nhược điểm hơn cả Thái tử, khắp nơi đều là lỗ thủng, tùy tiện thọc cái nào cũng có thể khiến hắn bốc hơi.

Doãn Ký vẫn chưa đáp ứng lời của Giang Lâm, hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng những lời vừa rồi, là thật hay giả thì chính hắn sẽ là người đưa ra phán đoán.

……

Hạ nhân của Doãn gia vừa tản ra đi tìm người liền trực tiếp tìm tới chạng vạng, thật sự chỉ kém không giở lát gạch lên nhìn, nhưng cuối cùng vẫn tìm được ở Phật đường của Doãn lão phu nhân.

Không ai có thể ngờ được một nữ nhân như Tiểu Chu thị có thể khiêng một nha hoàn đã thành nhân và một tiểu hài nhi bảy tám tuổi đến Phật đường của Doãn lão phu nhân, lại còn không bị bất kỳ một ai phát hiện.

Khi quản gia tới bẩm báo, Giang Lâm nhận thấy sắc mặt của Doãn Ký thật sự không tốt, có điều hắn cũng không tiện quản chuyện nhà của Doãn gia, đi xem Vệ Vân Tuyết thế nào.

Vệ Vân Tuyết và nha hoàn đều bị đánh ngất, sau ót có một vết bầm rất lớn, trên cổ còn có dấu vết từng bị véo, sau khi tỉnh lại vẫn còn có chút sợ người.

Giang Lâm đi nhận lỗi với các tiểu thư nhà khác bị chậm trễ nửa ngày nay, sau đó mới đưa ba tỷ muội hồi phủ, đương nhiên, Tiểu Chu thị cũng bị mang về theo.

Tiểu Chu thị có chút chật vật, dáng người cũng tiều tụy, hiển nhiên là sau khi rời khỏi Vệ gia cũng không được trải qua khoảng thời gian tốt đẹp gì.

Không đợi Giang Lâm mở miệng hỏi, bản thân Tiểu Chu thị đã tự mình tố khổ, “Ta cũng đâu muốn, ta chỉ là bị ép buộc thôi, Vân Tuyết là (nữ nhi) thân sinh của ta, ta sao có thể nhẫn tâm hại nó được chứ.”

Giang Lâm nhìn vệt đỏ trên cổ tay của tiểu cô nương, cười lạnh, “Là hối hận không trực tiếp bóp chết muội ấy chứ gì.”

“Thế nào, Chu gia không tìm được nam nhân tốt cho cô, còn bảo cô ra ngoài làm loại chuyện như vậy, là vì chê cô ở nhà ăn quá nhiều, cho nên mới nghĩ ra biện pháp này để bắt cô đi tìm chết?”

Không biết lời này đã chọc trúng điểm nào đó trong lòng của Tiểu Chu thị, hốc mắt nàng ta đỏ lên, trực tiếp bậc khóc, khóc lóc nói với Giang Lâm, “Ta hối hận rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro