Chương 159: Thái hậu pk Quốc sư (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Vũ ngồi trên long ỷ khuôn mặt gấp gáp lo lắng vô cùng hoảng loạn nghe đại thần dâng tấu sớ.

Lý đô đốc: "Bệ hạ, tình hình bên ải giáp với Miêu cương hiện xảy ra diễn biến căng thẳng, theo thông tin Mạc tướng quân gửi về, hình như Miêu cương có ý muốn phá huỷ kết minh, xâm chiếm lãnh thổ Lưu quốc"

Toàn đại điện xôn xao hỗn loạn, việc Miêu cương trở mặt dẫn binh đánh vào biên cương Lưu quốc khiến cho lòng thống giận.

Lưu Vũ chân tay đều cuống cuồng đi lên, khuôn mặt không giấu nổi sợ hãi: "Lý đô đốc, việc này...việc này khanh nghĩ nên giải quyết thế nào?"

Lý đô đốc liếc nhìn người ngồi trên long ỷ chẳng có chút dáng vẻ nào của một bậc đế vương, hoàn toàn giống như một công tử non nớt thầm thở dài.

"Bệ hạ mặc dù Mạc tướng quân là tướng quân suất sắc anh tài của triều đình ta, nhưng cũng không thể vì thế mà coi thường người Miêu cương, từ xưa Miêu cương đã anh dũng thiện chiến là bộ tộc ngoại lai khát máu hoang dại, thần thỉnh người nên điều động 3 vạn đại binh cùng một vị tướng quân tin tưởng giao trọng trách tiếp viện cho Mạc tướng quân"

Lưu Vũ đập tay lên ghế giọng nói cao lên: "Đúng thế! Quả là Lý đô đốc giải quyết vướng mắc trong lòng trẫm"

Tịch Bằng liếc mắt nhìn qua Lý đô đốc, cảm nhận được ánh mắt của Tịch Bằng, Lý đô đốc liền cúi người nói tiếp.

"Cho nên thần xin ứng cử tướng quân Tịch Mộc con trai thứ của Thượng thư đại nhân tiếp nhận 3 vạn đại quân, ứng cứu biên ải"

Tịch Mộc chưa kịp bước ra Lưu Vũ đã nhanh chóng kêu lên, khuôn mặt hân hoan vui mừng: "Được giao cho Tịch Mộc tướng quân đi, trẫm yên tâm rồi, ngày mai đích thân trẫm tiễn khanh thuận lợi lên đường"

Tịch Mộc bước lên cúi đầu nhận lệnh.

Tịch Bằng từ đầu tới cuối đều cúi đầu không nói gì.

—————————

Không lâu sau tin chiến biên ải truyền đến, Mạc tướng quân thất thủ, cùng Tịch Mộc tướng quân bị Miêu cương tính kế sa vào bẫy của địch bỏ mạng nơi biên ải.

Tin tức xấu này khiến cả đám người hoang mang, Mà Tịch Bằng từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, khuôn mặt lạnh nhạt đến mức giống như người chết không phải con trai ông ta vậy.

Chiến loạn Miêu cương căng thẳng không thể không giải quyết, để lâu một ngày liền mất đi một phần của lãnh thổ.

Đám đại thần lên vài đối sách, cuối cùng đưa ra thương luận chọn một cái đối sách lui quân bỏ thành, lùi vào trong lãnh thổ chờ đợi quân viện binh tiếp tục ứng đối.

Sự kiện biên ải còn đang rối ren thì liên tiếp các tấu sớ vạch tội, dâng lên khiến Hoàng đế vô cùng khó xử, bởi vì các tấu sớ này đều liên quan đến người của Tịch gia.

Lục thái sử: "Bệ hạ, chống giặc là việc ưu tiên cấp bách của đất nước, nhưng việc ổn định triều cương thanh chính liêm khiết cũng là một phần quan trọng, nếu triều đình hỗn loạn, pha tạp ắt sẽ khiến đất nước loạn lạc, lung loạn triều chính"

Nói xong Lục thái sử không chút sợ hãi nhìn về phía Tịch Bằng.

Tịch Bằng vẫn im lặng không nói một lời, hai tay giấu trong tay áo lại không được bình tĩnh như thế sớm đã bấu chặt vào nhau thể hiện sự giận dữ đến cực điểm của ông.

Lưu Vũ nhìn Lục thái sử lại nhìn Tịch Thượng thư vô cùng khó xử, khuôn mặt dao động không quyết.

Lục thái sử nhìn ra biểu hiện của Hoàng đế, ông bước lên quỳ xuống, hạ mũ quan trên đầu đặt lên nền đất.

Giọng ông kính cẩn, nghiêm khắc vang vọng đại điện: "Bệ hạ, tội danh tham ô, công tư lẫn lộn, ỷ thế hiếp người, áp bức dân chúng, đây là những việc một vị quan nên làm sao? Tịch gia một đời liêm khiết, Tịch đại tướng quân anh minh lỗi lạc há có thể để những con cháu về sau ô nhục gia tộc, thỉnh xin Bệ hạ công tư phân minh thẳng tay diệt trừ mấm mống gây hại cho xã tắc bất kể gia tộc thế lực, nếu Bệ hạ ngay cả việc này cũng không thể quyết thứ xin người hãy cách chức vi thần, mũ quan này vi thần nguyện gửi lại cho người, xin Bệ hạ thứ tội bất kính!"

Lưu Vũ cả người căng chặt, ánh mắt nhìn về phía Tịch Bằng nhưng ông ngay cả một tia phản ứng cũng không có cực kì bình tĩnh phẳng lặng.

Hắn bất giác hơi híp lại đôi mắt, rất nhanh trở lại dáng vẻ ban đầu, khuôn mặt khó xử: "Lục thứ sử...Tịch gia mặc dù phạm phải nhiều tội nhưng Tịch gia là gia tộc Mẫu hậu, hiện người còn đang hôn mê trọng bệnh, trẫm không muốn sau khi người tỉnh dậy trở nên u buồn phiền lòng"

Lục thứ sử nhìn người trên long ỷ, khuôn mặt quyết liệt, dập đầu thật mạnh xuống đất: "Bệ hạ hiếu thuận Thái hậu là việc đáng quý, nhưng việc quốc gia hệ trọng há có thể để tư tâm xen vào, nếu Bệ hạ không nghiêm trị ung nhọt của triều đình thì xin hãy cách chức vi thần, kính xin Bệ hạ cách chức vi thần!!!"

Lục thứ sử vừa nói dứt câu một vài đại thần liền quỳ xuống giống y như ông, lặp lại câu nói "kính xin bệ hạ diệt trừ ung nhọt".

Đồng tâm hiệp lực, Lưu Vũ trong một khoảnh khắc ánh mắt loé lên sự hài lòng, rất nhanh giấu đi, vì ổn định triều chính liền chấp nhận khai trừ những viên quan phạm pháp của Tịch gia.

Khiến Tịch gia cành lá bị chặt mất hơn phân nửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro