Chương 33:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Thiển Vũ mở to hai mắt, cố gắng phân biệt, một lát sau mới nhận ra cái bóng đen này cư nhiên là Dung Luật.

Mịa, đêm khuya không ngủ, đại ca à rốt cuộc anh muốn cái cmn gì? 

"Nhớ tôi không?" Dung Luật hỏi, âm thanh hàm chứa ý cười như có như không.

Cái mũi của Cố Thiển Vũ vẫn còn đang bị nhéo, làm cho cô khi nói chuyện có chút khó khăn.

"Tôi tưởng anh đã phát hiện ra, bảo bối trong lòng của Tịch Duyên là Thẩm Tích Tích chứ? Nếu muốn đối phó với hắn thì tìm cô ta đi." Cố Thiển Vũ lạnh lùng nói.

"Tôi hỏi em nhớ tôi không, em nói sang chuyện người khác làm gì." Dung Luật nhướng mày, nhéo càng mạnh hơn, nhưng trong giọng nói ý cười vẫn không giảm.

Mịa, tổ tông nhà anh nghe không hiểu tiếng người à?

Cố Thiển Vũ quả thực hết chỗ nói rồi, đừng nói với cô là, Dung Luật buổi tối giá lâm tới đây chính vì muốn hỏi vấn đề thiếu muối này đấy nhé.

"Đại ca à, buông tha cho tôi đi, tôi thật sự đối với anh không có tác dụng gì đâu." Cố Thiển Vũ vẻ mặt đưa đám nói.

"Ai nói không có tác dụng?" Dung Luật cười, con ngươi hơi nheo phá lệ dễ nhìn, vô cùng hảo ý "Không có việc gì có thể giúp ta mài răng."

Nói xong, Dung Luật cúi đầu sát vào cổ Cố Thiển Vũ hung hăng cắn một cái.

  "......" Cố Thiển Vũ. 

Cắn một ngụm tựa hồ không đã nghiền, Dung Luật cư nhiên cắn thêm vài cái nữa, khiến Cố Thiển Vũ đau đến nhe răng nghiến lợi, ở trong lòng mắng to 'bệnh tâm thần'.

"Ở trên người em nên lưu lại chút dấu vết, đỡ phải khiến em tưởng rằng là nằm mơ." Dung Luật trầm thấp âm thanh, trong đêm tối đặc biệt có từ tính.

  "......" Cố Thiển Vũ. 

Thế giới chết tiệt này, có một đôi nam nữ chính óc heo chưa đủ, lại còn lòi ra thêm một vai phản diện bệnh tâm thần, này còn để người khác sống không?

Dung Luật tìm tới Cố Thiển Vũ có lẽ là hành vi tùy hứng, bởi vì hắn chỉ hỏi câu 'có nhớ tôi không' cắn cô mấy cái, sau đó.... liền không có sau đó.

Chờ Dung Luật đi rồi, Cố Thiển Vũ từ trong gương nhìn thấy trên cổ có một dấu răng lớn, oán hận không ngừng.

Mịa, không những để lại dấu vết mà khốn nạn lại ở chỗ không thể che, chẳng nhẽ để mùa hè này cô mang khăn che cuốn cổ sao???

Cái dấu này nếu bị người nhìn thấy thì biết giải thích thế nào!!!

Cố Thiển Vũ đen mặt, khẳng định là tên khốn Dung Luật cố ý, biết rõ Tịch Duyên sẽ không chạm vào cô nên mới lưu lại dấu vết này. Cái này khiến cho người khác nghĩ về cô thế nào.

Ngày hôm sau vết răng vẫn chưa biến mất, Cố Thiển Vũ đành tìm một cái khăn mỏng cuốn lên.

Kỳ thật điều khiến Cố Thiển Vũ cảm thấy rối rắm là Dung Luật đột nhiên đến tìm cô là vì điều gì? Chẳng lẽ chỉ để cắn mấy cái?

Lúc này đột nhiên có tiếng gõ cửa "Phu nhân, lão tướng quân cùng thiếu gia đã trở lại, đang ở dưới sân." Người hầu ngoài cửa nói.

  Nghe thấy những lời này Cố Thiển Vũ nhướng nhướng mày, ui za, chỗ dựa vững chắc đã trở về rồi.

"Ta biết rồi, lập tức xuống đây." Cố Thiển Vũ mở miệng.

 Sửa sang lại một chút quần áo, sau đó liền đi ra phòng.  Cố Thiển Vũ mới vừa đi xuống lầu, một cái bóng màu đen liền nhanh như chớp nhào đến.

  Cái quỷ gì? 

 Cố Thiển Vũ giật mình một chút, không đợi cô thấy rõ thứ gì, cái thứ đen thui kia liền đẩy cô một cái.

Phía sau lưng đụng phải sàn nhà, đau tới nỗi khiến nước mắt suýt tuôn, Cố Thiển Vũ trừng mắt với hai cái móng vuốt đen trước mặt.

Một thân hình khổng lồ đè trên người, nhe răng đối với cô uy hiếp.

  Cố Thiển Vũ bệnh tim thiếu chút nữa dọa ra tới.   Thấy Cố Thiển Vũ vẻ mặt hoảng sợ , nó càng thêm kiêu ngạo, cái miệng to tùy thời có thể cắn một cái lỗ trên người cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro