Chương 16:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Quân hôn cường sủng (16)

Đối mặt với ánh mắt muốn giết người của Tịch Duyên, Dung Luật giống như không có một chút cảm giác, ngược lại anh còn ung dung nhìn về phía Cố Thiển Vũ.

"Cô cảm thấy bộ trang phục này có đẹp hay không?" Dung Luật hỏi Cố Thiển Vũ.

"......" Cố Thiển Vũ.

Đẹp cái rắm ý.

"Lần sau có dịp sẽ cho cô mặc thử." Dung Luật sờ cằm, tựa hồ rất suy xét tới ý kiến đột nhiên nhảy ra trong đầu này.

Cuối cùng anh cười như không cười mở miệng, "Tôi cho cô mặc một bộ càng xinh đẹp, lộng lẫy hơn nhé!"

"......" Cố Thiển Vũ.

Mẹ nhà anh!

Lần đầu tiên nhìn thấy có người như vậy, vô sỉ đến không còn gì để nói, không chỉ làm trò trước mặt Tịnh Duyên, làm tiểu tình nhân của hắn phải mặc bộ trang phục 'mù mắt' như vậy, lại còn đùa giỡn cả bà đây!

Bội phục, ngươi can đảm, người khiêu chiến cả thế giới này đi.

Quả nhiên, Tịch Duyên mặt vô cùng âm trầm. Nhưng ở trước thời điểm hắn bùng nổ, Thẩm Tích Tích lại bạo trước.

"Anh còn đến gần tôi như vậy làm gì? Không phải trước giờ trong lòng anh vẫn luôn có cô ta sao?"

Thẩm Tích Tích tức giận chỉ trích Tịch Duyên, nhưng âm thanh lại vô cùng nhỏ nhẹ, nức nở, lời lên án nghe sao cũng thấy giống làm nũng.

Thấy Thẩm Tích Tích khóc, Tịch Duyên tức khắc liền đau lòng, "Tích Tích, lúc này đừng nháo, chờ trở về chúng ta lại nói."

"Tôi mới không quay về với anh, ở chỗ này rất tốt, tôi không muốn đi." Thẩm Tích Tích trưng biểu tình nước mắt lưng trong, cố ý làm trái lại lời Tịch Duyên.

Nghe thấy Thẩm Tích Tích muốn ở lại nơi này, lại nhớ tới khuôn mặt yêu nghiệt của Dung Luật kia, lập tức liền trầm giọng.

"Đừng nói loại mê sảng này." Tịch Duyên thanh âm càng trầm xuống.

"Anh hung dữ với em, Tịch Duyên, anh cư nhiên hung dữ với em." Khẩu khí của Tịch Duyên làm Thẩm Tích Tích nước mắt càng nhiều.

Cô ta giận dỗi mở miệng "Không về, tôi không bao giờ muốn gặp anh nữa, tôi ghét anh."

Mẹ, ai tới đem hai yêu nghiệt này đi đi, mù mắt chó của bà đây rồi.

Cố Thiển Vũ có chút chịu không nổi nhìn Tịch Duyên và Thẩm Tích Tích, cô cảm giác bị thế giới Mary Sue này ngược tới không còn hơi thở rồi.

Này, hai tên não tàn, các người hiện tại đang ở địa bàn của người khác đấy nhé, có thể đừng diễn kịch tình cảm ở đây được không, được không?

Thời điểm Cố Thiển Vũ cảm thấy thật tuyệt vọng với thế giới này, Tịch Duyên với Thẩm Tích Tích cuối cùng cũng chịu kết thúc đề tài kia, chuyển sang chuyện quần áo mà Thẩm Tích Tích đang mặc.

"Tôi muốn mặc bộ quần áo này liên quan gì tới anh, tôi thích cái này, tôi không cần áo khoác của anh". Thẩm Tích Tích chính trực vỗ ngực nói.

Tịch Duyên tay cầm áo khoác, tỏ ra rất bất đắc dĩ "Ngoan, đừng nháo, trước tiên đem áo mặc vào đã, nếu em thích bộ này, về sau chúng ta ở trên giường chậm rãi nhìn."

Nói xong lời cuối cùng Tịch Duyên không tự chủ được bắt đầu **.

"Anh!" Thẩm Tích Tích khuôn mặt nhỏ đỏ lên, cô ta vừa ngượng ngùng vừa tức giận mở miệng, "Không biết xấu hổ."

"Đúng, anh không biết xấu hổ, anh muốn em." Tịch Duyên tựa thâm tình, tựa sủng nịch mở miệng.

"......" Cố Thiển Vũ.

Cô thật chịu không nổi nữa rồi!

Cố Thiển Vũ quay đầu nhìn Dung Luật, vẻ mặt thành khẩn mở miệng. "Anh trai à, có thể thương lượng một chút được không, hiện tại có thể cùng Tịch Duyên nói chính sự được không."

Cô sắp bị hai yêu nghiệt này bức điên rồi.

Dung Luật tựa hồ vẫn luôn đợi Cố Thiển Vũ nói những lời này, anh nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, "Có thể, bất quá cô thiếu tôi một ân tình."

"......" Cố Thiển Vũ.

Cũng may Dung Luật còn có thể trấn trụ được hai yêu nghiệt này, anh ta nói thành công làm Tịch Duyên cùng Thẩm Tích Tích đình chỉ ve vãn đánh yêu.

"Thiếu tướng, Thẩm tiểu thư là khách của tôi, cô ấy đứng ở bên người tôi hẳn là thiếu tướng sẽ không ý kiến chứ?" Dung Luật cười vạn phần ưu nhã khéo léo.

Nhưng, sự thật lại chĩa một họng súng đen ngòm trên đầu Thẩm Tích Tích, sau đó bắt cô ta đi qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro