chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sirius POV

Vài ngày tiếp theo tiếp tục như vậy, tôi lên xe buýt sau trận bóng đá và nhìn thấy cậu trai tóc nâu, tôi ngủ quên và sau đó anh ấy đánh thức tôi. Một tuần trôi qua và khi tôi kịp nhận ra thì đã là thứ Sáu. Tôi lại lên xe buýt và gặp cậu trai, có vẻ như đang đợi tôi. Ánh nắng chiếu vào anh khiến anh trông giống như một vị thần. Anh ấy thậm chí còn đẹp hơn mỗi lần tôi gặp lại anh ấy. Anh ấy làm điều đó bằng cách nào? Tôi mỉm cười.

"Chào."

"CHÀO." Sau đó tôi nhớ rằng tôi sẽ không thể đi xe buýt nữa vì sân bóng đá của tôi đang dần trở lại trạng thái bình thường. Điều đó có nghĩa là tôi sẽ không gặp lại cậu trai này nữa. Trừ khi tôi làm gì đó, ngay bây giờ.

"Ừm... vậy" tôi lúng túng di chuyển trên ghế. Đôi mắt của anh ấy dán chặt vào tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy như ong bướm chạy dọc sống lưng và bay vào bụng mình. “Sau ngày hôm nay tôi sẽ không bắt xe buýt nữa...” Tôi thấy đôi mắt anh ấy mở to một chút, nỗi thất vọng tràn ngập trong đó. Môi anh hơi hé ra và tôi phải nhớ lại cách thở. “Vì vậy tôi tự hỏi liệu tôi có thể được biết tên của cậu không? Và... có lẽ là số của cậu?" Tôi mím môi nhìn sang hướng khác, mặt nóng bừng.

"Ừ chắc chắn! Tên tôi là Remus Lupin." Anh đưa tay ra. Tôi bắt lấy nó.

"Sirius Black." Tôi cười toe toét và rút điện thoại ra  đưa cho anh ấy để anh điền số của mình vào. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Bây giờ tôi đã có số của anh ấy! "Vậy... cậu có muốn gặp nhau vào lúc nào đó không? Giống như... bữa tối chả hạn?” Tôi buột miệng. Ôi Chúa ơi. Tôi thực sự vừa nói vậy à? Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc. Có lẽ tôi đã làm anh ấy phát điên và anh ấy sẽ không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa-

"Được rồi!" Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn.

"Chờ đã, thật à?"

"Ừm thật đấy." Anh lại mỉm cười, khiến con tim tôi tan chảy.

"Tuyệt vời! Gần nhà cậu có chỗ nào tốt không?" Tôi nói.

“Ừ, có một nhà hàng tôi thích, ở đó có đồ ăn kiểu Ý"

"Tôi yêu món Ý!"

"Nó thật ngon." Chúng tôi trò chuyện một lúc trước khi tới điểm dừng của tôi.

“Chà, tôi cần phải xuống xe ngay bây giờ, vậy hẹn gặp cậu vào ngày mai nhé?" Má tôi đang đau vì cười quá nhiều.

"Gặp lại sau." Tôi xuống xe, rất háo hức cho ngày mai.


Remus POV

Tôi không thể tin được chuyện vừa xảy ra. Tôi vừa nhận được một cuộc hẹn với một chàng trai cực kì hấp dẫn mà tôi đã để ý đến cả tuần. Tôi rất, rất vui mừng. Cuối cùng cũng đến thứ Bảy, tôi nhắn cho cậu ấy địa chỉ của mình. Tôi đi tắm và mặc quần áo, suy nghĩ rất lâu về việc nên mặc gì. Đó chỉ là một chàng trai. Phải? Dây thần kinh lấp đầy dạ dày của tôi và tôi đột nhiên có suy nghĩ thứ hai. Đây có thực sự là một ý tưởng tốt? Điều gì sẽ xảy ra nếu sau khi cậu ấy hiểu tôi hơn, đột nhiên đánh giá rằng tôi quá kỳ lạ? Xấu xí? Vết sẹo xấu xí của tôi có lẽ đã khiến cậu ấy nghĩ tôi là một kẻ lập dị. Sự nghi ngờ tràn ngập tâm trí tôi. Đây là một suy nghĩ khủng khiếp nhưng..có lẽ cậu ấy sẽ không đến. Tôi biết rằng tôi là một người hay suy nghĩ quá mức, và đôi khi tôi không thể kiềm chế được. Đây là một suy nghĩ tồi, thật tồi tệ. Sau đó, chuông cửa reo. Tôi lao xuống cầu thang và phải đợi vài giây để cố gắng không bày ra vẻ tuyệt vọng. Mà tôi là vậy đó. Sau 5 giây hồi hộp, tôi mở cửa. Cậu trai Sirius trông thật tuyệt vời, cậu ấy mặc một bộ đồ màu đen rất hợp với bản thân, với mái tóc đẹp đẽ buông xõa như thường lệ. Chiếc khuyên môi của cậu ấy dường như lấp lánh, và tôi không thể cưỡng lại việc liếc nhanh vào đôi môi sang trọng của Sirius. Cậu ấy dường như nhận thấy tôi đang nhìn chằm chằm vì cậu ấy đã nhếch mép cười, tôi phải hít một hơi thật sâu.

"CHÀO" Sirius nói.

"CHÀO." Tôi không thể ngăn được nụ cười của mình. Tôi nhận thấy cậu ấy thấp hơn tôi rất nhiều, khoảng nửa mét. Điều đó thật dễ thương.

"Tôi mang cho cậu những thứ này." Anh ấy lấy ra một bó hoa đẹp, màu hồng và đỏ. Má tôi nóng bừng và tôi biết mình đang ngại ngùng.

"Cảm ơn." Tôi lẩm bẩm, càng đỏ mặt hơn. Sirius mỉm cười trước phản ứng của tôi, và tôi nhận lấy những bông hoa, tay chúng tôi chạm vào nhau, tôi đã cảm thấy thật phấn khích. Tôi theo Sirius ra xe, một chiếc xe đẹp, màu bạc, sang trọng, nhìn có vẻ đắt cả tấn. Tôi khá ngạc nhiên. Cậu ấy biết lái xe à? Trông cậu ta có vẻ chưa đủ tuổi? Có lẽ cậu ấy đã nhận được bằng lái sớm bằng cách nào đó? Cậu ấy nhìn thấy vẻ mặt có chút bối rối của tôi.

“Tôi đã nhận được giấy phép sớm.” Tôi gật đầu.

"Cậu bao nhiêu tuổi?" Tôi hỏi, bây giờ khá tò mò.

“Tôi 17 tuổi, còn cậu?"

“Tôi cũng 17 tuổi.” Sirius mở cửa xe cho tôi, tôi đỏ mặt và bước vào. Tôi chỉ đường cho cậu ấy và chúng tôi đến nhà hàng, trong sự im lặng thoải mái. Chúng tôi đến đó và nhìn vào thực đơn. Chúng tôi gọi món, và sau đó là một khoảng im lặng khác. Sirius hằng giọng.

“Vậy, ừm... sở thích của cậu là gì?"

“Chà, tôi thích đọc sách, điều này có lẽ cậu cũng thấy được. Tôi thực sự thích nấu ăn. Tôi không có sở thích lớn lao nào cả, đó có lẽ là những sở thích lớn nhất. Tôi muốn sở hữu một thư viện khi tôi lớn hơn. Còn cậu thì sao?"

“Tôi thực sự thích bóng đá, tôi chơi nó thường xuyên nhất có thể. Tôi thích ca hát, tôi đoán vậy. Ồ, tôi còn thích vẽ tranh.” Chúng tôi nói chuyện và nói chuyện suốt bữa tối. Gần như có một chút đáng sợ, tôi cảm thấy như thể tôi quen cậu ấy vậy. Tôi có cảm giác như tôi đã biết Sirius nhiều năm rồi chứ không phải vài ngày. Rất nhanh, bữa tối đã kết thúc. Chúng tôi lái xe trở lại nhà tôi.

“Cảm ơn vì bữa tối. Thật sự. Cậu không cần phải trả tiền.” Tôi nói.

“Không, tôi muốn làm vậy. Tôi cũng đã tận hưởng nó." Tôi không muốn cậu ấy rời đi, và chúng tôi thấy mình đang trì hoãn để kéo dài thời gian. “Chà," Sirius nói. “Có lẽ tôi nên ngừng làm phiền cậu."

"KHÔNG. Ở lại được chứ? Hiện tại bố mẹ tôi đang đi vắng và sẽ không về cho đến thứ Hai.” Tôi nín thở chờ đợi câu trả lời của Sirius. Cậu ấy có vẻ do dự một chút trước khi mỉm cười.

"Được rồi." Chúng tôi vào trong và tôi suy nghĩ xem phải làm gì.

“Chúng ta có thể làm bánh nướng nhỏ được không?"

“Cậu biết tôi không biết nấu ăn phải không?"

"Không thành vấn đề, tôi sẽ dạy cậu." Chúng tôi bắt đầu lấy nguyên liệu và trộn bột. Bây giờ tôi đang ở trong khoảng thời gian hạnh phúc của mình. Đột nhiên có thứ gì đó đập vào mặt tôi và tôi bắt đầu hắt hơi. Tôi nhận ra đó là một đống bột mì, và khi nó lắng xuống, tôi thấy Sirius đang cười. Ồ, bây giờ cậu ấy đang gặp rắc rối à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro