Phiên ngoại 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đầu Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên lóe lên cảnh tượng nàng bảo hộ Bùi Châu Hiền ở phía sau, phía trước có một nam nhân mang khuôn mặt dữ tợn, bị nàng đá một cước trúng chỗ yếu.

Tôn Thừa Hoan khẽ nhíu mi tâm, đúng như anh trai đã nói, nàng đã từng tham gia chương trình tuyển chọn tài năng sao? Cho nên, nàng gặp Bùi Châu Hiền bằng cách này.

Phương Huyên Dao tiếp tục nói gì đó, môi run rẩy, trong mắt hiện lên tia hy vọng cuối cùng, thấp giọng nói: "Em, hiện tại em có nguyện ý tha thứ cho tôi không?"

Tôn Thừa Hoan nhíu mày, thờ ơ không động lòng nhìn nữ nhân trước mặt: "Xin lỗi." Nàng lễ phép trả lời.

Nhìn thấy thái độ kiên quyết cùng không gợn sóng trong mắt nàng, Phương Huyên Dao liền biết nàng đã không còn bất kỳ cảm tình nào với bản thân. Yết hầu khẽ động, tâm tình rõ ràng giảm xuống, cô lắc đầu: "Không cần xin lỗi tôi, dù sao thì vẫn là lỗi của tôi."

"Em không tha thứ cho tôi cũng đúng." Phương Huyên Dao rũ mắt xuống, cười khổ: "Dù sao tôi đã từng đối xử với em như vậy."

Kỳ thực Phương Huyên Dao đã sớm chuẩn bị tâm lý, cách đây không lâu cô đã bị từ chối một lần, bị từ chối lần nữa là chuyện bình thường. Cô chỉ muốn cuối cùng làm được chút gì đó cho bản thân, ít nhất đến khi về già sẽ không tiếc nuối, cũng sẽ không hối hận.

Phương Huyên Dao đứng lên, "Nhìn thấy em còn sống tôi cảm thấy rất vui, Hoan nhi, tôi đi đây, tôi biết..."

"Kỳ thực, em cũng không muốn nhìn thấy tôi." Lần này cũng là vì Bùi Châu Hiền.

Tôn Thừa Hoan thản nhiên gật đầu, thực sự còn rất vui mừng đáp lại một câu: "Chị biết là tốt rồi."

Phương Huyên Dao đỡ trán cười khổ: "...em cũng thật thẳng thắn."

Tôn Thừa Hoan thờ ơ nhún nhún vai, chỉ ngoài cửa: "Dù sao thì cũng cảm ơn chị đã nói cho tôi biết những thứ này, phiền phức chị lúc đi ra gọi Châu Hiền cùng ca ca tôi vào."

Phương Huyên Dao trầm thấp "Ừm" một tiếng, "Hôm nay cũng cảm ơn em đã nguyện ý gặp tôi, chúc em tất cả đều thuận lợi."

"Tạm biệt."

Nhìn bóng lưng của cô, trong đầu không ngừng hiện lên ký ức, vui sướng, tuyệt vọng, giống như tất cả qua lại của bọn họ. Tôn Thừa Hoan không thể nói rõ, nhưng đột nhiên nâng cao âm điệu, quỷ thần xui khiến nói: "Người chết như đèn tắt, mối hận của chúng ta cũng coi như không còn."

Người chết... thân thể Phương Huyên Dao rung lên, con ngươi đột nhiên co rút, đột nhiên xoay người, kinh ngạc nhìn cô gái mặc đồ bệnh viện, cánh tay không khỏi run rẩy: "Em, em nói cái gì?"

Tôn Thừa Hoan cũng sững sờ, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, sờ sờ đầu, thấp giọng nói: "Xin lỗi, tôi cũng không biết, vừa rồi câu nói này đột nhiên vang lên bên tai, sau đó thật giống như bị khống chế mà nói ra."

"Chị coi như tôi nói linh tinh đi." Nàng cười cười.

Phương Huyên Dao thất thần nhìn nàng, viền mắt ngấn nước cấp tốc rơi xuống, cô liều mạng chớp chớp mắt, không cho nước mắt không rơi. Đó có phải là những gì cô nghĩ không? Hoan nhi... đã tha thứ cho cô, tất cả không phải là giấc mơ, Hoan nhi kia giờ khắc này đang sống ở một không gian khác.

Trước khi chết, cô nhìn thấy nàng và Bùi Châu Hiền công khai, nàng hẳn là... đang sống rất hạnh phúc.

Còn người trước mặt này thì sao? Phương Huyên Dao đưa mắt nhìn nàng, trong đầu chợt nảy ra một suy đoán, nhưng tại sao nàng lại không nhớ ra? Phương Huyên Dao thay đổi sắc mặt, không nhịn được hỏi: "Cái kia, tôi có thể mạo muội hỏi một câu được không?"

"Cái gì?"

"Em bị mất trí nhớ sao?"

Tôn Thừa Hoan có chút kinh ngạc, sau đó nghĩ lại, người này là vợ của nàng mười năm, có thể cảm nhận được thay đổi của nàng là chuyện bình thường, cũng không phải việc gì không thể lộ ra ngoài, nàng thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy, chỉ nhớ một số hình ảnh rời rạc mà thôi."

Phương Huyên Dao như mất đi khí lực, lảo đảo một bước, dùng ánh mắt lấp lóe nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng nở nụ cười nhàn nhạt, chỉ là nụ cười có chút bất lực. Có lẽ đây là lời Tôn Thừa Hoan kia nói, thù hận đã không còn. Hai mươi chín tuổi, nàng lựa chọn quên đi cái chết của chính mình. Mười chín tuổi, nàng thậm chí còn không biết bất cứ cái gì về bản thân.

Cô hoàn toàn bị người kia loại ra khỏi thế giới.

Cô bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, trên đời này còn có mấy người nhớ tới chính mình? Nếu như ngay cả Tôn Thừa Hoan cũng đã quên cô thì...

Suy cho cùng, là bản thân cô tạo nghiệp, cô đã từng có nhiều con đường để đi, nhưng cô lại một mực đi vào ngõ cụt, không thể trách người khác được.

Cô không nói lời nào với Tôn Thừa Hoan nữa, mặt mày vẫn lãnh đạm như trước, nhưng khi xoay người, nước mắt chảy dài trên mặt.

...

Bùi Châu Hiền và Tôn Thừa Hoan chờ ở hành lang đã lâu, Bùi Châu Hiền yên lặng nhìn phong cảnh xa xa, cánh tay tựa vào bệ cửa sổ không nói gì.

Đột nhiên một thanh âm vừa lạ vừa quen từ phía sau truyền đến: "Chúng ta nói chuyện xong rồi."

Bùi Châu Hiền gần như lập tức xoay người lại, nhìn chằm chằm vào người kia.

Phương Huyên Dao đang mặc một chiếc áo khoác màu trắng, hai tay đút vào túi quần, ung dung đứng cách cô vài bước, dáng dấp đầy ưu nhã.

Hai nữ nhân xinh đẹp như nhau, đứng đối mặt còn có khí chất giống nhau đến mấy phần, hai người nhìn nhau như đang nhìn bản thể khác của chính mình trên thế giới này.

Đối mặt với tình địch, cho dù vừa rồi có tuyệt vọng thế nào, giờ khắc này đều xem như không có chuyện gì xảy ra, quần áo mỹ lệ, để bản thân trong tình trạng tốt nhất đi đối phó.

Tôn Thanh Chu chớp chớp mắt, có chút rùng mình, có lẽ đây chính là tôn nghiêm của nữ nhân đi.

Hắn lặng lẽ lui ra khỏi chiến trường, cách hai người thật xa, miễn cho lửa đừng bén lên trên người mình.

Bùi Châu Hiền trước sau luôn tỏ ra lãnh đạm, không biết đứng bao lâu, cô đột nhiên cúi đầu, lại ngẩng đầu lên: "Nói chuyện xong rồi?"

Ngữ khí không xa lạ cũng không quen thuộc, như chỉ đang đối mặt với người không quá quan trọng.

Không có tuyệt vọng hay xấu hổ đã từng không dám nhấc mắt lên nhìn cô, cũng không giống với Bùi Châu Hiền mà cô đã gặp ở đời trước. Tựa như tự do không dính khói bụi trần gian, cô đã không thấy Bùi Châu Hiền như vậy bao lâu rồi?

Phương Huyên Dao có chút hoảng hốt, gật đầu: "Xong rồi."

Bùi Châu Hiền "Ừm" một tiếng, sau đó chỉ về phía cửa: "Vậy tôi vào đây."

Khi cô xoay người lại, Phương Huyên Dao đột nhiên cao giọng nói: "Chờ đã!"

"Cô không muốn biết tôi cùng Hoan nhi nói cái gì sao?"

Bùi Châu Hiền dừng một chút, sau đó nhàn nhạt bỏ tay vào túi áo, tiếp tục cất bước: "Nếu như em ấy muốn nói, tự nhiên sẽ nói với tôi. Nếu như em ấy không muốn nói, tôi cũng không ép buộc."

Thờ ơ như vậy, lãnh đạm như vậy... Lúc này, đố kị từ trong lồng ngực trào ra gần như lấn át lý trí, ngực Phương Huyên Dao kịch liệt phập phồng, dựa vào cái gì người này lại có thể có được người cô yêu đến tận hai lần.

Khóe mắt cô đỏ bừng, khóe môi giương lên, giống như bất chấp điên cuồng cuối cùng: "Hoan nhi nói người chết như đèn tắt, em ấy tha thứ cho tôi."

Cuối cùng Bùi Châu Hiền không nhịn được run lên, nàng nhấc mắt lên chớp chớp, đôi mắt như nguyệt quang ngậm lấy bi ai, vì chính mình, cũng vì Tôn Thừa Hoan.

Chỉ trong vài giây, cô liền khôi phục lại bình tĩnh: "Ồ, vậy chúc mừng cô." Khóe môi khẽ giương lên, liền xoay người cũng không thèm quay đầu nhìn lại.

Chỉ còn lại một mình Phương Huyên Dao đứng tại chỗ.

Một lúc sau cô mới phản ứng lại, cô đang làm cái gì vậy? Phương Huyên Dao có chút không thể tin, đưa tay vuốt tóc, cô giống như bị đố kị làm cho đầu óc choáng váng, so với Bùi Châu Hiền, cô lại giống như một người điên cuồng loạn.

Cô lại thua rồi.

Phương Huyên Dao nhíu mày, ánh mắt tràn đầy xấu hổ, siết chặt góc áo xoay người rời đi.

...

Bùi Châu Hiền nghĩ đây là một ngày mà giấc mơ tan tành, nhưng lại chưa từng nghĩ tới, Phương Huyên Dao sẽ không bao giờ đến đây.

Cô cũng không hỏi Tôn Thừa Hoan ngày đó đã xảy ra chuyện gì, hai người hàn huyên cái gì, chỉ là lẳng lặng ở bên nàng, nhìn nàng dần dần bình phục, nhìn nàng dần dần khôi phục trí nhớ.

Đôi khi cô cũng muốn hỏi Tôn Thừa Hoan, đây có phải là điều nàng muốn không? Cô có đủ tiêu chuẩn làm tỷ tỷ không?

Tâm cô dần lạnh theo thời gian, cũng dần chấp nhận sự thật Tôn Thừa Hoan không yêu cô. Tuy nàng vẫn đặc biệt ỷ lại vào cô, thế nhưng Bùi Châu Hiền đã bị thế giới vứt bỏ bốn mươi ba năm, đã sớm không dám tiếp tục hy vọng xa vời.

Cứ như vậy đi.

Có thể ở bên cạnh Tôn Thừa Hoan, cô đã mãn nguyện lắm rồi.

Trạng thái của Tôn Thừa Hoan đã cải thiện rõ rệt, nàng không muốn ở bệnh viện nên Tôn Thanh Chu đề nghị trở lại nhà cũ của Tôn gia, ở nhà hồi phục sức khỏe, nhưng Bùi Châu Hiền lại không biết phải làm sao.

"Cùng chúng ta trở về đi." Mắt Tôn Thừa Hoan sáng lấp lánh, ký ức mười chín tuổi trước kia của nàng đã khôi phục được một chút, suy tư một lúc liền kêu lên: "Ca."

Mỗi khi nghe em gái gọi mình như thế, nam nhân luôn trầm mặc thận trọng cũng không khỏi cong mặt mày: "Làm sao a?"

"Có phải bên cạnh phòng em có phòng ngủ giành cho khách không?"

Tôn Thanh Chu rất kinh hỉ: "Đúng vậy, Tiểu Hoan, em nhớ sao?"

Tôn Thừa Hoan có chút ngượng ngùng sờ sờ đầu, "Em còn nhớ Sài Húc với những người khác đã từng ngủ ở đó."

Tôn Thừa Hoan quay đầu lại nhìn Bùi Châu Hiền, kéo trường âm làm nũng: "Châu Hiền..." Không khỏi cẩn thận suy nghĩ kế vặt, nàng mím mím môi, tim đập như sấm, giả vờ như không có gì xảy ra tiếp tục làm nũng: "Tỷ tỷ, Châu Hiền..."

"Cùng chúng ta trở về được không?"

Trong mắt của nàng mang theo nhiệt tình của thiếu niên chưa trải sự đời, không chớp mắt. Nàng gọi mình là Châu Hiền, còn có tỷ tỷ... Cô không biết mình đã mơ cảnh tượng như vậy bao nhiêu lần, trong mơ Tôn Thừa Hoan áp lên người cô, ôn nhu lại bá đạo hôn cô.

Nhất thời hoảng hốt, bị sắc đẹp mê hoặc, Bùi Châu Hiền nuốt một ngụm nước bọt, thanh âm có mấy phần khàn khàn: "Được."

Cô liền đồng ý như vậy.

Sau khi hoàn hồn liền không khỏi bật cười, đã nhiều năm như vậy, cô vẫn không có phản kháng trước ánh mắt của Tôn Thừa Hoan.

Buổi tối, để ăn mừng Tôn Thừa Hoan trở về nên tổ chức một bữa tiệc nhỏ trong nhà, hầu hết người tham dự đều là bạn thời thơ ấu của Tôn Thừa Hoan, có người Bùi Châu Hiền quen biết lại có người không, đều mang theo người nhà, mang theo người yêu hoặc là con cái, đến thăm người bạn bị thời gian cầm cố.

Mặc dù Tôn Thừa Hoan chưa hoàn toàn khôi phục trí nhớ, nhưng mạc danh nàng có thể gọi tên đại đa số người.

Lần trước có một cô gái Bùi Châu Hiền gặp ở bệnh viện, biểu hiện kỳ quái cứ nhìn chằm chằm vào cổ tay cô, cô bị nhìn như vậy liền có chút không thoải mái, nghiêng người sang che đi cổ tay, tháo đồng hồ ra.

Giang Chiếu Niên đi tới, ám muội nháy mắt ra hiệu với Tôn Thừa Hoan: "Cậu được đó, đùa mà thành thật..."

Tôn Thừa Hoan có chút không phản ứng kịp, đưa tay đặt ở trên tay vịn xe lăn: "Cái gì?"

Giang Chiếu Niên nhíu mày, ra hiệu cho nàng nhìn cổ tay Bùi Châu Hiền: "Đồng hồ của cậu... ơ, đâu rồi?"

Bùi Châu Hiền xòe hai tay ra, ánh mặt nhàn nhạt nhìn cô: "Lúc trước Tôn Thừa Hoan quên lấy, lúc đó tôi muốn trả lại cho em ấy, ai biết lại xảy ra chuyện... Nhiều năm như vậy, tôi cũng quên mất là của em ấy."

Cô kéo tay Tôn Thừa Hoan, đặt chiếc đồng hồ vào lòng bàn tay nàng, "Bây giờ, vật trở về nguyên chủ." Cô cười nhẹ.

Không tên, Tôn Thừa Hoan lại không cảm thấy có chút ý cười nào, trái lại, tim như bị ai đó nắm trong lòng bàn tay, đau đớn.

Nàng biết chiếc đồng hồ này là đại diện cho cái gì, nàng luôn nghĩ là mình đã đưa cho Bùi Châu Hiền... Tại sao bây giờ cô lại nói như vậy? Là bởi vì lúc đó nàng trong trạng thái kết hôn nên sinh ra đạo đức sao?

Nhưng, nàng biết rõ Phương Huyên Dao là người như thế nào... Lòng Tôn Thừa Hoan tràn đầy nghi hoặc, dần dần nắm chặt lòng bàn tay.

Nàng muốn bước tới, trả chiếc đồng hộ này lại cho Bùi Châu Hiền, nhưng có người đang kéo cô nói chuyện việc nhà, cô không cách nào thoát thân, cho nên nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Bùi Châu Hiền rời đi.

Bùi Châu Hiền đột nhiên rũ mắt nở nụ cười, cầm ly xoay người đi lên lầu, lẳng lặng nhìn màn đêm buông xuống thành phố A. Không phải nói tâm có lo lắng cho một người liền không tính là một thân một mình sao? Tại sao hiện tại, cô lại cảm thấy cô độc như thế.

Đến tột cùng cô đã làm sai cái gì? Tại sao cô đã toàn tâm toàn lực đều không thể có được người, nhưng những người khác lại luôn dễ dàng có được?

Cô bất giác đưa tay chạm vào cánh tay, xoa đi xoa lại, giữa lông mày xẹt qua nụ cười chua xót, thật lạnh a.

Đột nhiên, cô bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, kinh ngạc quay đầu lại liền đối mặt với một người quen thuộc, giữa lông mày có một vết sẹo, lúc này nguyệt quang chiếu rọi lên trên người nàng, nhưng lại toát ra một cỗ nhu hòa mềm mại.

Tôn Thừa Hoan đưa áo khoác trong tay cho cô, "Sao chị lại ra đây? Tẻ nhạt sao?"

"Không có." Bùi Châu Hiền vô thức nhận lấy, ôm nó vào lòng, không chút biến sắc hít một hơi, là hương vị của Tôn Thừa Hoan, tràn đầy quyến luyến.

"Còn em?"

Tôn Thừa Hoan đột nhiên nắm chặt ngón tay, đầu nghiêng qua một bên, lông mày rũ xuống, "Em, em có chút khẩn trương."

Ngay cả giọng nói cũng run run.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro