Chương 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn Thừa Hoan một bên làm việc, một bên không quên đặt nụ hôn nhiệt tình lên cái cổ thiên nga xinh đẹp của cô. Từng đợt sóng nóng rực mãnh liệt ập đến, dần dần, cỗ lực lượng đẩy lên vai cô ngày càng nhỏ, ý thức cũng dần mơ hồ.

Đến lúc sau không chỉ có đẩy, trái lại nắm chặt cổ áo của nàng, thỉnh thoảng lại kéo xuống, giống như lấy chính mình làm cọng rơm cứu mạng, cau mày hai mắt mông lung, vẻ mặt thống khổ lại vui sướng. Nơi cổ họng phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, giống như tiếng mèo kêu.

Bạo lực trong lòng Tôn Thừa Hoan nháy mắt đã lên đến đỉnh điểm, sau khi hít sâu mấy hơi, cánh tay tùy ý đè chặt eo cô, giống như một tên lưu manh chỉ ở bên ngoài lớp quần áo, tìm một góc tiến vào.

Mặc dù nàng và Phương Huyên Dao từng kết hôn mười năm, nhưng người kia xưa nay căm ghét nàng, khước từ nàng, trải qua như thực tại không nhiều. Nàng như phát điên khám phá thế giới mới, vừa mừng lại vừa sợ, khám phá bí cảnh mà nàng đã sớm thăm dò.

Bùi Châu Hiền liền gặp tai họa.

Cô không biết tiến hành tới mấy giờ mới đến "Một lát" trong miệng Tôn Thừa Hoan.

Người kia không ngừng vuốt ve nơi tràn đầy dấu răng, nhẹ thở dốc dỗ dành cô: "Hiền nhi, đừng khắc chế ở trước mặt em như vậy..." Vẻ mặt nàng quá mức ôn nhu lại nghiêm túc, liễm diễm nhìn cô, còn mang theo đau lòng.

Bùi Châu Hiền tựa hồ có loại xúc động muốn khóc, giống như bị trúng tà, bị người kia dỗ dành làm cho thần hồn điên đảo, liễm chân mày mê loạn nhìn người kia, môi không sai khiến mở ra...

Dần dần bình tĩnh lại.

Bùi Châu Hiền để cánh tay che trên mắt thở hổn hển hồi lâu, ngực trắng như tuyết đầy dấu hôn, cứ như vậy lộ ra ngoài không khí.

Cô thoáng khàn giọng nói: "Đi tắm."

Lần thứ hai dê rơi vào miệng cọp.

Đại khái khoảng bốn năm cm, tìm thấy một khu vực có kích thước bằng đồng xu, có cảm giác ma sát dinh dính, Tôn Thừa Hoan tò mò ấn vào một lúc.

Bùi Châu Hiền lập tức căng cứng cơ thể, bắp thịt co rút, cơ vòng vô thức siết chặt, trong đầu chợt lóe lên một tia bạch quang.

Tôn Thừa Hoan sững sờ, nhìn những vệt nước không màu lại trong suốt trên mặt đất hồi lâu mới ngạc nhiên nói: "Oa! Hiền nhi, chị thật lợi hại a!"

Bùi Châu Hiền cắn cánh tay, yếu ớt dựa vào tường, cô đối với hình ảnh trước mắt có chút không thể chấp nhận được, xấu hổ cùng thoải mái đồng thời tấn công cô, chưa bao giờ mất khống chế nhiều như vậy. Đôi mắt mịt mờ hơi nước, nước mắt sinh lý tuôn trào, mang theo tiếng nức nở mắng: "Hỗn, đản..."

Tôn Thừa Hoan đau lòng, xoa lưng cô động viên, hôn lên khóe mắt cô: "Bảo bối, ngoan."

Bùi Châu Hiền vỗ vỗ cánh tay nàng, khóe mắt rũ xuống: "Em đừng chạm vào chị!" Cô lau nước mắt trên má.

Đi tới còn chưa đi đến một bước liền vô lực lảo đảo, Tôn Thừa Hoan nhanh tay nhanh mắt vội ôm cô vào lòng.

Bùi Châu Hiền xô đẩy một lúc, nhưng nói cái gì người kia cũng không chịu buông ra, không thể làm gì khác hơn là dựa vào trong ngực nàng, giận hờn cắn vào cánh tay nàng một cái, nhưng không thể tàn nhẫn, giống như một con mèo con.

Cô thì thào nói: "Chị ghét em..."

Đôi mắt Tôn Thừa Hoan nhu hòa, cưng chiều theo cô nói: "Được rồi, ghét em."

Bùi Châu Hiền dụi mắt nức nở: "Không phải, chị..."

Tôn Thừa Hoan đưa tay xoa xoa đầu cô, sau đó lại hôn một cái, kéo tay cô đặt lên mông mình: "Ngoan, không sao, nếu là em cũng sẽ như vậy."

Bùi Châu Hiền nghe vậy, ngước mắt ửng hồng yên lặng nhìn nàng một lúc mới nghẹn ngào nói: "Vậy lần sau chị cũng phải thử một chút."

Tôn Thừa Hoan chớp chớp mắt, bị dáng dấp khả ái của cô làm suýt chút nữa tim ngừng đập, ôm tim hòa hoãn lại, vô cùng thản nhiên đáp ứng: "Được, lần sau tùy chị xử trí."

Bắp thịt trên cái mông nhỏ bị nắm một hồi, nàng hỏi: "Tâm tình đã khá hơn chưa?"

Bùi Châu Hiền chậm rãi gật đầu, có chút ngượng ngùng: "Chưa..."

Tôn Thừa Hoan đột nhiên đắc ý: "Em đã nói chị đặc biệt có hứng thú với cái mông của em mà!"

Bùi Châu Hiền: "..."

Đây là nơi nào có kết luận như vậy?

Nhưng... cảm giác xác thực rất tốt, cô xác thực, rất thích.

Bùi Châu Hiền khẽ cong mi, đỏ mặt, ngượng ngùng dời tầm mắt.

Một lúc sau, cô thì thào: "Đều là Duẫn Nhi, lần trước nói mông em cao kiều, chị, chị chỉ là có chút hiếu kỳ."

"Vậy là chị thích rồi?" Tôn Thừa Hoan hôn cô một cái, "Đều là của chị!"

Bùi Châu Hiền khẽ cắn môi, ánh mắt chuyển động, mái tóc đen láy như thác nước tô điểm da thịt trắng lạnh của cô, lộ ra màu hồng phấn nhàn nhạt, xinh đẹp khôn tả.

Khi tâm tình dần lắng xuống, Tôn Thừa Hoan nhanh chóng lấy khăn tắm ra, lau khô người cho hai người.

Một giây trước khi chìm vào giấc ngủ, Tôn Thừa Hoan vẫn có thể lờ mờ nghe thấy người kia thấp giọng thì thào: "Tên khốn Tôn Thừa Hoan."

Qua ánh trăng, nàng lặng lẽ nhìn vẻ mong manh chưa từng có của cô gái, nước mắt trên khóe mắt vẫn chưa khô, làm ướt lông mi, phủ kín viền mắt. Môi Tôn Thừa Hoan cong lên một vệt nhu sắc, nhẹ nhàng sờ mái tóc dài của cô, in lên trán cô một nụ hôn thành kính.

"Ngủ ngon, bảo bối của em."

Mắt sáng như sao nhìn lên trần nhà, mạc danh mong chờ ngày mai sẽ đến.

Ngày mai... Hiền nhi sẽ xử trí nàng.

Nàng nhếch môi kéo chăn bông lên.

...

Kỳ thực, Tôn Thừa Hoan vẫn không thực hiện được lời hứa, lịch trình trong mấy tuần tới dày đặc, tối nào cũng phải rời nhóm, về khách sạn vừa chạm vào gối liền ngủ, thậm chí có mấy ngày không muốn đi tắm.

Mặc dù Wonders giành vị trí thứ nhất nhưng DDOG và Giant cũng không phải cho không, người tới ta đi lấy 1/3 ví trí, tuy có chút thất vọng  nhưng cũng biết việc này khó tránh khỏi. Cạnh tranh gay gắt, kết thúc liền lên máy bay về thành phố B.

Buổi tối, bảy cô gái hiếm khi tụ tập ở một phòng, nhưng vẫn tiếp tục hoạt động, chuẩn bị cho buổi phát sóng trực tiếp đầu tiên sau khi xuất đạo.

Fan đã sớm nhận được tin tức trên Weibo, họ đều đang chuẩn bị lao vào phòng phát sóng trực tiếp lần đầu tiên.

Các cô gái lần lượt ngồi xuống ghế sô pha, Tôn Thừa Hoan và Bùi Châu Hiền nắm tay nhau ngồi bên trái ngoài cùng, Lâm Duẫn Nhi thấy vậy trên trán không khỏi xuất hiện mấy đường hắc tuyến, suy nghĩ một chút, bắt chuyện với Kim Trí Dạng bên cạnh nàng, Vương Kỳ Vũ và Trình Ý cũng ngồi cùng một chỗ.

Nếu trình tự bị xáo trộn cũng không có gì để nói.

Lâm Duẫn Nhi thở dài, nhíu mày nhưng ánh mắt tràn đầy ý cười. Hàng ngày chắn quỹ môn cũng thật mệt mỏi, chỉ nhìn bọn họ lén la lén lút rắc đường, trong lòng luôn có một loại sung sướng khó tả.

Có lẽ là một loại cảm giác "Chỉ mình ta biết các ngươi là chân ái".

Lúc bắt đầu phát trực tiếp, Tôn Thừa Hoan đeo kính gọng vàng, như người không xương dựa vào Bùi Châu Hiền, mười ngón đan xen, lười nhác chào hỏi màn ảnh: "Chào mọi người a."

[ A a a! ! Tôi không nói tại sao tôi lại a, nhưng tôi vẫn a! ! 】

[+1]

[+10086]

[Hiền nhi cũng quá đẹp rồi! Áo sơ mi trắng, sau khi xắn tay áo có cảm giác nhã nhặn lại lãnh khốc a]

Tôn Thừa Hoan nhìn thấy bình luận này liền nhíu mày, nới lỏng tay Bùi Châu Hiền, kêu một tiếng: "Hiền nhi."

Bùi Châu Hiền nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn nàng, chờ nàng nói.

"Lại đây."

Bùi Châu Hiền vô thức nhắm mắt lại, hơi nghiêng người về phía trước, cổ thiên nga hơi nhấc lên, xương nhỏ xinh đẹp chuyển động càng thêm rõ ràng.

Tôn Thừa Hoan giúp cô đeo kính vào, đem xương nhỏ rung động kia thu vào đáy mắt, mắt lập tức tối sầm lại.

[ĐM! ! ! Đeo kính thôi cũng bỏng mắt! ! Hiền nhi, Ma Ma không cho phép như vậy! ! 】

[A a a! ! ]

[Lầu trên đừng la.]

Tôn Thừa Hoan hài lòng sờ sờ cằm, mặt mày hớn hở nhìn màn ảnh: "Có phải là nhã nhặn loại lãnh khốc hơn không."

[Đúng vậy! Vẻ mặt rất lãnh khốc a! ]

Khúc dạo nhạc ngắn qua đi, với tư cách là nhóm trưởng, Lâm Duẫn Nhi ho nhẹ một tiếng, tay nhẹ nhàng vỗ đùi, thân thể đung đưa, từ trong lồng ngực thở ra một hơi, nghiêm túc mở miệng: "Từ tháng trước tới nay, thật sự, rất cảm kích rất cảm kích, mọi người đã rất nỗ lực nên chúng ta mới có được vị trí thứ nhất..."

[Duẫn Nhi đừng cảm kích, nói đến có chút xấu hổ, không thể cho các chị những điều tốt nhất, đã thua đối thủ nhiều lần]

[Duẫn Nhi, mọi người đều có thể nhìn ra chị đang căng thẳng a! 】

Cái này giống như thiết phấn, ngay cả động tác nhỏ của Lâm Duẫn Nhi cũng có thể nhìn ra được. Lâm Duẫn Nhi ngừng đong đưa một chút, sờ sờ sau đầu, có chút ngượng ngùng cười nói: "Bị nhìn ra rồi, dù sao cũng là lần đầu tiên mà."

Bầu không khí dần dần mở ra, mọi người lần lượt tán gẫu, khuyên tai của Tôn Thừa Hoan sáng lấp lánh dưới ánh đèn, Bùi Châu Hiền lập tức thất thần.

Không biết có phải là do Tôn Thừa Hoan làm hỏng rồi không, đột nhiên nổi lên ý đồ xấu xa, nghiêm túc câu ngón tay với Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan chớp mắt hai cái, thanh âm có chút ngọt ngào: "Sao vậy?"

Bùi Châu Hiền kéo ống tay áo của nàng đến bên cạnh: "Nói cho em nghe một chuyện."

Tôn Thừa Hoan nhìn cô hai ba giây, cuối cùng tràn đầy phấn khởi tới gần.

Bùi Châu Hiền giả vờ muốn thì thầm với nàng, một tay đặt lên tai nàng, từ từ tiến lại gần, cuối cùng mở môi: "Chị muốn nói với em..." Sau đó, cô nghiêng người về phía trước cắn cái khuyên tai, đầu lưỡi quét qua vành tai bạch ngọc.

Tay Tôn Thừa Hoan lập tức run lên, ngón tay siết chặt, khắc chế kích động muốn hét lên, cái cổ đỏ bừng, mạch máu lục lam ở gáy nhảy lên hai lần.

Bùi Châu Hiền khẽ dời đi, lặng lẽ nhìn vệt nước trên lông tơ vành tai, lặng lẽ ngồi thẳng, trên mặt có chút huyết sắc, mím mím môi.

Nhịp tim của Tôn Thừa Hoan đập như trống không giống bình thường, nàng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Bùi Châu Hiền, nghiến răng cười uy hiếp: "Chị chờ đó."

Bùi Châu Hiền chớp chớp mắt, ý tứ hàm xúc không rõ nói: "Em nợ chị một lần."

Tôn Thừa Hoan nắm lấy cổ tay cô, chán ngán hơn.

Bùi Châu Hiền từ chối nàng: "Đừng nháo, đây là phát sóng trực tiếp." Cô ra hiệu về phía máy quay đằng kia.

Tôn Thừa Hoan "hừ" một tiếng, không khỏi thở dài, nhưng nàng cũng nhớ tới lời cảnh cáo của Lâm Khê, véo thắt lưng uất ức nói: "Là ai nháo trước?"

Bùi Châu Hiền chỉ mỉm cười nhìn nàng, không nói lời nào.

Tuy fan only có thể thấy được, nhưng cũng không có cản trở fan cp ăn đường.

Kết thúc buổi phát sóng trực tiếp đêm đó, Hoan Hiềnsiêu thoại lại vươn lên dẫn đầu.

Có người đăng lên Weibo hỏi: "Lại nói, Hiền nhi nói gì với Hoan nhi mà phản ứng lại lớn như vậy?"

"Có lẽ là, khi nào kết hôn?"

"Kết hôn rõ ràng là không hợp bối cảnh… Có lẽ là hôm nay em đi đón con! Vậy bây giờ phải phê bình Hoan nhi a, làm sao có thể để Hiền nhi tự mình chăm sóc con cái? Nếu sinh con thì đó là trách nhiệm của cả hai người! Cả hai đều phải đi đón!"

"Có lẽ... tôi nên nói một loại khả năng, có thể Hiền nhi hôn Hoan nhi a [Buồn cười] "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro