Chương 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảnh khắc hai người ôm nhau, bên tai đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Bùi Châu Hiền ngẩn ra, mơ hồ có cảm giác Tôn Thừa Hoan cầu hôn cô thành công.

Lúc này, suy nghĩ của cô như thác lũ, mất kiểm soát, tim đập thình thịch, vậy quà sinh nhật là… cầu hôn?

Cô rút tay về, nhấc mắt mơ hồ nhìn nàng.

Bộ dáng Tôn Thừa Hoan không để ý, một chút cũng không nhìn ra tia chờ mong, còn giả vờ thần bí chớp mắt với cô: "Trở về chị sẽ biết."

Cô nghĩ đó không phải là cầu hôn, mặc dù lý trí nói cho cô biết như vậy mới đúng, nhưng... trong lòng vẫn còn có chút mất mát, mi mắt Bùi Châu Hiền từ từ rũ xuống, "Ồ" một tiếng, cô cảm thấy cảnh tượng trước mắt cũng thật tẻ nhạt cùng vô vị.

Ban đầu Wonders là nhân vật chính của hôm nay, Bùi Châu Hiền vẫn đang trong ngày sinh nhật, không khỏi bị rót rượu. Khoảng 12 giờ tối, khi một ngày nhộn nhịp kết thúc, tiệc mừng ăn uống linh đình cũng kết thúc.

Nơi này cách Dịch Cảnh Uyển không xa, mấy ngày trước đây đột nhiên ngừng động khiến Tôn Thừa Hoan cảm thấy khó chịu, nàng cố gắng tìm một không gian yên tĩnh không có người. Cho nên, nàng sớm đã đặt quà ở Dịch Cảnh Uyển, nhắc Lâm Phàm tới đón hai người.

Những người khác lên xe bảo mẫu trở về khách sạn, trong khi Tôn Thừa Hoan và Bùi Châu Hiền về phía Dịch Cảnh Uyển.

Khi hai người tách ra, Lâm Duẫn Nhi âm thầm chế nhạo hai người, còn trừng mắt nhìn Tôn Thừa Hoan. Các thành viên khác cũng thấy trong bầu không khí ái muội có gì đó không đúng, dồn dập tránh ánh mắt, làm như không biết gì từng người lên xe.

Nửa đêm, phố xá ít người, ít xe cộ, chỉ có những dãy đèn đường thắp sáng thành phố, Tôn Thừa Hoan tựa vào vai Bùi Châu Hiền đang nhắm mắt dưỡng thần, ánh mắt đung đưa theo cảnh vật thay đổi, nhưng tâm trí nàng hoàn toàn không ở đây.

Thật khẩn trương.

Một lúc nữa mở màn như thế nào bây giờ?

Người còn chưa về nhà, nhưng cảnh tượng trên giường đã hiện lên trong đầu.

Nàng nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy thanh âm trong lồng ngực hơi lớn, nàng im lặng nín thở, cố gắng làm cho nhịp tim của mình yên tĩnh hơn, sợ Bùi Châu Hiền nhìn ra nàng bụng dạ khó lường.

Bùi Châu Hiền vẫn đang nhắm mắt, cảm nhận được tiếng đập dưới thân có chút điếc tai, khẽ cau mày, lười biếng nói: "Sao thế? Tim đập nhanh như vậy?"

Hô hấp của Tôn Thừa Hoan có chút hỗn loạn, môi mấp máy, nửa ngày cũng không nói được nguyên nhân.

Bùi Châu Hiền cảm giác được có gì đó không đúng, khẽ mở mắt, nhướng người, ánh mắt lưu luyến nhìn nàng, đột nhiên phát hiện hai má nàng đỏ bừng...

Trợn to hai mắt.

Có thể là... món quà?

Mắt trần cũng có thể thấy được vui mừng, đôi mắt không khỏi hơi cong lên, đáy mắt mơ hồ ngậm lấy tinh quang, cắn cắn môi, trên mặt cảm thấy có chút nóng.

Không nói gì, cũng không lười biếng dựa vào nàng nữa, ngồi nghiêm chỉnh đóng chặt chiếc áo gió trên người nhiễm đầy mùi vị của Tôn Thừa Hoan, lén lút ngửi một cái, khóe môi không nhịn được nhếch lên, nghiêng người nhìn phong cảnh ven đường bên kia.

Đưa hai người lên lầu, Lâm Phàm liền không làm bóng đèn, kéo phanh tay lái xe rời đi.

Đây không phải là lần đầu tiên Bùi Châu Hiền đến đây, nhưng cảm xúc còn căng thẳng cùng phấn khích hơn mọi lần, cô thậm chí không dám kéo tay Tôn Thừa Hoan, đứng cách đối phương mấy chục cm, lặng lẽ đứng trong thang máy, xem số từ từ thay đổi.

Tối nay... sẽ phát sinh chuyện gì?

Tại sao trở về khách sạn bằng xe bảo mẫu thuận tiện như vậy, nhưng Tôn Thừa Hoan lại muốn để Lâm Phàm đến đón... còn cố tình để quà ở nơi này.

Có phải là, quà là chính bản thân nàng không?

Hô hấp của Bùi Châu Hiền tăng thêm, lúc trước rượu kính cấp trên không nghĩ nhiều như vậy, nhưng bây giờ lại là các loại phế liệu màu vàng chen lấn ùa vào trong đầu.

Nhìn lên những con số trên thang máy, nhịp tim đập nhanh khiến cô như muốn ngạt thở cùng thiếu dưỡng khí, sao vẫn chưa tới? Tay chân có chút vô lực, cảm thấy đứng còn không được.

"Đinh" một tiếng, Tôn Thừa Hoan bước ra thang máy, ngón tay thon dài chặn cửa, chờ Bùi Châu Hiền đi ra.

Bùi Châu Hiền không khỏi liếc nhìn những ngón tay xinh đẹp kia mấy lần, chỉ thuộc riêng cho những người trẻ tuổi. Các khớp nối rõ ràng, móng tay được cắt tỉa nhẵn nhụi, tựa như đã chuẩn bị cho hôm nay từ lâu.

Hai mắt mờ mịt, khi phản ứng lại, trong lòng thầm mắng bản thân.

Bước nhanh ra ngoài.

Tôn Thừa Hoan mở cửa, để Bùi Châu Hiền đi vào trước, Bùi Châu Hiền bật đèn lên, nghe thấy tiếng cửa sau đóng sầm lại, tựa hồ có mấy phần không thể chờ được nữa.

Ngăn cách với tất cả những hỗn loạn bên ngoài, cuối cùng Tôn Thừa Hoan cũng không nhịn được nữa, nắm cổ tay Bùi Châu Hiền kéo vào trong ngực, ngay lúc ôm ấp, nàng cảm nhận được trái tim của đối phương, cùng tần suất bắt đầu nhảy.

Nai con trong lồng ngực hai người tựa như gặp lại bạn chơi sau một thời gian dài, ánh mắt tràn đầy vui thích.

"Hiền nhi..." Nàng sượt đầu Bùi Châu Hiền, ngữ khí mang theo ý vị làm nũng lại có chút khàn khàn.

Nàng cảm khái: "Cuối cùng..."

Nàng nhấc người dậy, lấy góc độ khác đến gần cô, môi mềm mại như kẹo bông, nhuộm phải nhiệt độ nóng, trong miệng có mùi rượu đỏ êm dịu, khi thở dốc liền tỏa mùi hương dày đặc, càng làm cho nàng ý loạn thần mê.

Nụ hôn của Tôn Thừa Hoan chuyển từ ôn nhu đáng yêu sang bá đạo tùy ý, hô hấp dần trở nên nặng nề, đầu lưỡi mạnh mẽ công thành đoạt đất, quấn lấy nụ hôn, vô cùng hung hãn.

Bùi Châu Hiền lại cảm nhận được đầu lưỡi của nàng, không phải xước như trong tưởng tượng của cô, mà là ôn nhuyễn như cẩu, chỉ là quá mãnh liệt khiến cô chống đỡ không nổi:

"Vậy, quả thực em, đã tính toán từ trước."

Cô hơi ngả người ra sau, nện lên tủ giày một tiếng "rầm", Tôn Thừa Hoan mất đi tâm tư thương hoa tiếc ngọc, giam giữ cô trong không gian nhỏ hẹp, cả người trở nên thô bạo, thở phì phò, tiếp tục châm lửa ở trên người cô: "Đương nhiên."

Nàng thở hổn hển: "Chị quá mê người, em không nhịn được."

"Xin lỗi." Lại xin lỗi theo thói quen.

Trước mặt là thân thể cực nóng như lửa, nhưng phía sau lưng là tủ giày lạnh  như băng, băng lửa đan xen, Bùi Châu Hiền lại mềm nhũn trong ngực nàng.

Cô cảm thấy nội y buông lỏng trên cánh tay, hai con vật nhỏ vô cùng sống động, ánh mắt nhiễm phải rượu mê ly, cổ hơi nâng lên: "Sao em... lại thông thạo như vậy?"

"Sao, sao, có thể, cởi ra..."

Môi kiều diễm đỏ mọng lộ ra hô hấp mê man:

"Có phải là... Phương Huyên Dao."

"Không phải." Tôn Thừa Hoan nói, kề vào tai cô tinh tế hôn, khí nóng ướt át bên tai: "Đây là thiên phú bẩm sinh."

"Vừa nhìn thấy chị, em liền học được."

Vừa dứt lời, nàng háo sắc kéo khóa váy của Bùi Châu Hiền, nhưng tựa như đã bị kẹt.

Đôi mắt ươn ướt, cau mày nhìn khóa kéo, không chút khách khí đặt trên ngực, không ngừng kiểm tra: "Sao không kéo xuống được."

Bùi Châu Hiền cũng có chút nóng nảy, giơ cánh tay lên phối hợp với nàng, tầm mắt cũng dán vào dây kéo.

Đột nhiên, phản ứng lại.

Để cánh tay xuống, ánh mắt dần trở nên lãnh đạm.

"Dừng lại." Cô hơi thở dốc nói.

Tôn Thừa Hoan nhấc mắt, khẽ mở môi, ánh mắt lóe lên khiến người ta vô thức muốn đáp ứng mọi yêu cầu của nàng.

Bùi Châu Hiền sững sờ, quay mặt đi chỗ khác: "Hôm nay là sinh nhật của tôi."

Từ "tôi" cố ý nhấn trọng âm.

"Quà của tôi đâu?"

Tôn Thừa Hoan trì độn kêu "A"_một tiếng, không khí đột nhiên ngưng trọng, nàng lúng túng chớp chớp mắt, dục vọng trong lòng lặng lẽ tiêu tan.

"Ha."

"Cái đó…" Nàng ho nhẹ một tiếng.

Bùi Châu Hiền khẽ nhíu mày ra hiệu với tay nàng: "Còn không lấy ra."

Tôn Thừa Hoan xòe năm ngón tay, ngượng ngùng cười, sờ sờ sau đầu: "Em đi lấy quà."

Cho nên, quà không phải là bản thân nàng sao?

Bùi Châu Hiền đăm chiêu nhìn nàng, trong lòng có chút mất mát.

Không lâu sau, Tôn Thừa Hoan cầm một tập văn kiện đưa cho cô.

Bùi Châu Hiền nhận lấy, ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó nhìn xuống tập văn kiện, có chút nghi hoặc: "Đây là cái gì?"

Vừa mở ra, Tôn Thừa Hoan ngượng ngùng nói: "Là nơi chúng ta ở trong <Hành trình kỳ tích>."

"Không phải chị đã hỏi em thích chị từ khi nào sao?" Tôn Thừa Hoan nhíu mày, khóe mắt hơi cong, gò má xấu hổ càng khiến nàng càng giống như một thiếu nữ hai mươi.

Giống như người vừa rồi ấn hôn, am hiểu cởi nội y không phải là nàng vậy.

"Ừm." Bùi Châu Hiền gật đầu, tim đập thình thịch, mong đợi nàng sẽ nói gì tiếp theo.

"Kỳ thực, em không biết chính xác là bắt đầu từ khi nào." Tôn Thừa Hoan cắn môi dưới, cười nhẹ: "Nhưng chị đoán không lầm, là em nhận ra từ lúc đó."

"Nơi này đối với em không có ý nghĩa bình thường, vậy nên em để… ba ba mua lại." Tôn Thừa Hoan dừng một chút: "Bây giờ đưa cho chị được không?"

Nàng khẽ cười, ánh mắt như sao nhìn về phía Bùi Châu Hiền: "Là quà sinh nhật của chị."

Bùi Châu Hiền có chút sững sờ, cúi đầu nhìn đồng hồ, lại đăm chiêu nhìn vào tập văn kiện, nhíu mày cắn môi.

Đây là tình yêu của Tôn Thừa Hoan dành cho cô, cô biết, nhưng... Tôn Thừa Hoan đã tặng cô rất nhiều quà, hai người mới cùng một chỗ được một tháng, cái này... quá quý giá.

Cô thích Tôn Thừa Hoan, không phải vì tiền bạc hay quyền lực, hay có thể tặng cô những món quà đắt tiền, mà chỉ vì nàng là Tôn Thừa Hoan.

Bùi Châu Hiền lấy lại bình tĩnh, trả quà lại cho Tôn Thừa Hoan, ánh mắt nhuận nước, cảm thấy có chút bất đắc dĩ: "Tôi không cần."

Tôn Thừa Hoan hiển nhiên không nghĩ tới cô sẽ phản ứng như vậy, thanh âm có chút kinh ngạc: "Tại sao?"

Bùi Châu Hiền suy nghĩ vài giây, ra hiệu vào cổ tay cô: "Có cái này tôi đã rất vui rồi."

"Coi như là quà sinh nhật đi, được không?"

"Không được." Tôn Thừa Hoan mím môi, kiên quyết cự tuyệt, quay đầu lại liền hiểu nỗi băn khoăn của cô: "Chị đừng nói với em là nó quá đắt."

"Chị biết đấy, này đối với em chẳng tính là gì cả. Nhưng giữa chúng ta lại rất có ý nghĩa, tại sao lại không cần?"

Bùi Châu Hiền không khỏi khẽ thở dài: "Nhưng em có bao giờ nghĩ đến người nhà em sẽ nghĩ như thế nào không?"

"Chúng ta mới cùng một chỗ được một tháng, vậy mà em đã cho tôi một thứ quý giá như vậy. Nếu lâu một chút nữa có phải em muốn đem nhà em cho tôi hay không?"

"Sẽ không!" Tôn Thừa Hoan bật thốt lên, nói đến người nhà nàng, trong lòng có một loại tự tin, nàng mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa: "Hiền nhi, chị nghĩ nhiều rồi, bọn họ tuyệt đối sẽ không để ý những thứ này."

"Nhưng tôi để ý." Bùi Châu Hiền mang ánh mắt sáng như nguyệt quang nhìn nàng.

"Thừa Hoan, tôi thích em, chỉ vì em là em, em hiểu không?"

Mặc dù lời khó nói, Tôn Thừa Hoan lập tức hiểu ý của Bùi Châu Hiền.

"Tôi không muốn tình yêu của chúng ta bị xiềng xích, tôi biết là em chỉ muốn cho tôi tất cả những điều tốt đẹp nhất, nhưng Hoan nhi, dưới danh nghĩa của em cùng danh nghĩa của tôi, khác nhau ở chỗ nào sao?"

Bùi Châu Hiền khép mắt lại, từ trong lòng thở dài, nhẹ nhàng tựa vào trong vòng tay của Tôn Thừa Hoan: "Tôi chỉ cần em..."

Tim Tôn Thừa Hoan đột nhiên lệch một nhịp, nàng hít sâu mấy cái. Một lúc lâu, trong mắt có ôn hòa gợn sóng: "Em đều nghe chị."

Nàng vòng tay qua vai Bùi Châu Hiền, nâng cằm cô lên hôn.

Bùi Châu Hiền bị nàng hôn làm cho mơ mơ màng màng, đầu óc vừa tỉnh táo lại bị cảm giác say hỗn độn chiếm cứ.

Tôn Thừa Hoan nắm lấy cằm cô, ngón tay xoa xoa vành tai cô, cất giọng nói, như lông vũ nhẹ nhàng rơi vào lòng Bùi Châu Hiền: "Vậy chị nói cho em biết, bây giờ chị muốn quà gì?"

Bùi Châu Hiền mê ly nhìn nàng, lại bị nàng dụ dỗ để môi phát ra khát vọng nhất từ sâu nội tâm: "Tôi muốn... gả cho em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro