Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ hai ngày Phương Huyên Dao cũng không có động tĩnh gì, ngày nào Tôn Thừa Hoan cũng đều oanh tạc trên WeChat, người kia như bốc hơi khỏi nhân gian, không có hồi âm.

Sau khi gọi điện nhiều lần, cư nhiên phát hiện ra mình bị kéo vào danh sách đen?

Tôn Thừa Hoan mang đầu đầy dấu chấm hỏi gọi cho Tôn Thanh Chu.

"Là, là Tiểu Hoan phải không?" Thanh âm trầm ổn của nam nhân chứa đầy kinh hỉ, giống như có mấy đĩa bánh từ trên trời rơi xuống khiến đầu óc hắn choáng váng.

Tôn Thừa Hoan sờ sờ mũi, trong lòng đột nhiên hiện lên một chút chua xót: "...Vâng."

"Có việc muốn nhờ ca ca... hỗ trợ sao?"

Tôn Thừa Hoan nhìn ra ngoài cửa sổ, rũ mi, nhẹ nhàng nói: "Có việc."

Im lặng một hồi, cổ họng nàng như bị cái gì chặn lại, môi răng ép ra một âm tiết: "Ca."

Tôn Thanh Chu ở đầu dây bên kia đột nhiên trợn to hai mắt, trong đầu một mảnh hỗn loạn, tim đập cực kỳ nhanh, thời gian giống như bất động.

Tôn Thừa Hoan vẫn có thể nghe thấy tiếng hô hấp gấp gáp của người bên kia, không biết qua bao lâu mới trở lại bình tĩnh.

Tôn Thanh Chu khắc chế kinh hỉ to lớn trong lòng, yết hầu khẽ động: "Nói đi, Tiểu Hoan."

"Gần đây Phương Huyên Dao... đang làm gì?"

"Huyên Dao? Gần đây em ấy xin nghỉ phép, nói là có việc, có chuyện gì sao?"

"Chị ấy không trả lời điện thoại của em."

"Có lẽ là em ấy về Mỹ." Tôn Thanh Chu trấn an nói: "Không sao đâu, Tiểu Hoan, đừng lo lắng a."

Tôn Thừa Hoan biết Tôn Thanh Chu đã hiểu lầm, mím mím môi, cong mày hỏi hắn: "Nếu em nói Phương Huyên Dao muốn hại em, anh có tin không?"

"Huyên Dao muốn hại em?" Tôn Thanh Chu không thể tin được.

Tôn Thừa Hoan không trả lời, trái lại hỏi, "Ca, cái chết của cha mẹ Phương Huyên Dao cùng Phương thị phá sản có liên quan đến nhà chúng ta không?"

Kỳ thực trước kia nàng không tin, nếu cha nàng thực sự vô tình vô nghĩa như vậy, phỏng chừng đứa con gái không nghe lời như nàng đã sớm bị ném ra nước ngoài, như vậy nàng sẽ ở yên.

Nhưng sau này thì ... không thể xác định được. Thương trường như chiến trường, cả ngày nàng ở nhà nghe ông nội nói đại bá ở Phương gia kém cỏi, còn Phương thị thì sắp phá sản. Tôn thị đi lên ăn miếng trả miếng là điều dễ hiểu.

Một từ "Ca" cùng "nhà chúng ta" làm Tôn Thanh Chu lâng lâng, cảm thấy thế giới này không quá chân thực.

"Ca?"

"A!" Tôn Thanh Chu hoàn hồn, nhớ lại câu hỏi của nàng, cau mày: "Sao em lại hỏi vậy?"

"Ai nha, anh liền nói cho em biết đi, có liên quan hay không, đừng có nói sai sự thật, nếu không thì..." Tôn Thừa Hoan mạnh miệng, nghiêm nghị nói, "Em sẽ không gọi anh là ca ca nữa." Cổ nàng lặng lẽ đỏ lên.

Tôn Thanh Chu bị dáng dấp của nàng làm cho mềm mại, đột nhiên như trở lại mười ba mười bốn tuổi. Lúc đó Tôn Thừa Hoan cũng như vậy, kiêu ngạo mà đáng yêu.

Hắn sắp xếp lại suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy có phải có người huyên thuyên trước mặt Tôn Thừa Hoan hay không, trong lòng có chút lo lắng: "Ai nói với em những chuyện vô căn cứ này a!"

"Cái chết của cha mẹ em ấy không liên quan gì đến nhà chúng ta cả. Cha mẹ em ấy đã chết rồi, nhà chúng ta có thể được lợi ích gì? Lúc đó ông nội muốn nhận em ấy vào nhà nuôi nấng, nhưng không phải là không tin tưởng đại bá nhà em ấy sao?"

"Lại không muốn xâm chiếm tài sản của em ấy."

"Lúc em ấy mới đến Ngự Đỉnh, ông nội còn cố ý nhờ ca chiếu cố em ấy."

"Trái lại là lão đại của Phương gia! Kỳ thực ca cũng không rõ ràng lắm, khi đó ca mới khoảng chừng mười tuổi, nhưng loáng thoáng nhớ ông nội với ba có nói có thể có liên quan đến lão đại của Phương gia."

"Đối với Phương gia, bản thân lão đại Phương gia là một tên ngu ngốc, Phương thị nằm trong tay hắn, phá sản không phải là điều khó tránh khỏi sao?"

"Mặc dù trên đường quả thực có Tôn gia tham dự." Tôn Thanh Chu sờ sờ mũi: "Ví dụ như, ca giao bằng chứng việc trốn thuế của hắn mấy năm nay, cũng coi như là trấn an Phương bá phụ cùng Phương bá mẫu ở trên trời."

Tôn Thừa Hoan mí mắt giật giật, chuyện bá phụ của Phương Huyên Dao làm ở kiếp trước không phải cũng được tính vào Tôn gia sao?

"Nhưng nguyên nhân phá sản căn bản không phải ở nhà chúng ta. Hơn nữa, nhìn Huyên Dao rất thông minh lý lẽ, gần đây cũng rất chăm chỉ làm việc."

Tôn Thừa Hoan vừa nghĩ đến liền cảm thấy đau đầu, hiện tại bên nào cũng cho mình là đúng, nàng hoàn toàn không rõ những việc này, chỉ cảm thấy đầu óc như hồ dán vậy.

May mà nhà nàng không cần nàng động não, uể oải xoa xoa thái dương, nói: "Dù sao cũng phải để ý đến chị ấy một chút."

"Ý em là..." Tôn Thanh Chu cau mày, nhớ lại những gì Tôn Thừa Hoan đã nói trước đó, cũng có chút do dự.

Nếu người khác nói với hắn những chuyện này, hắn có thể không tin. Nhưng Tôn Thừa Hoan là người luôn răm rắp nghe theo Phương Huyên Dao, hắn liền tin.
Hắn im lặng một hồi, nói: "Được rồi, ca hiểu rồi." Ngữ khí có chút trịnh trọng.

Suy nghĩ xong lại nói thêm một câu: "Tiểu Hoan, em không cần quan tâm đến những chuyện này, ca với ba sẽ xử lý tốt, em chỉ cần cao hứng, vạn sự có chúng ta."

"Còn việc gì nữa không? Tiểu Hoan, có ca ở đây."

Tôn Thừa Hoan nghe Tôn Thanh Chu tự xưng ca ca giống như nghiện, không biết nói gì, sờ sờ chóp mũi: "Không có."

"Vậy ca treo."

"Ừm."

"Aiz!" Tôn Thừa Hoan đột nhiên muốn nói chuyện hôn sự của nàng với Phương Huyên Dao, nhưng bên kia đã cúp máy.

Nàng định thần nhìn điện thoại một lúc, nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy vẫn là nói sau đi.

Có lẽ Phương Huyên Dao đã nghĩ thông đi?

...

Năm ngày nhanh chóng trôi qua, Tôn Thừa Hoan nhận được lịch trình liền không thể tiếp tục hao tổn. Cùng trợ lý, vệ sĩ và Bùi Châu Hiền đến Vân Thư Entertainment.

Hai người đến sau cùng.

Lâm Duẫn Nhi tiến đến vỗ vào vai Tôn Thừa Hoan, muốn đến vỗ Bùi Châu Hiền nhưng khi người kia nhìn liền không dám.

Đôi mắt lạnh lẽo... Ân? Lâm Duẫn Nhi nhìn Bùi Châu Hiền thật kỹ, không khỏi do dự, giống như... trông có chút khác.

Người từng có khí chất tránh xa người vạn dặm như tiêu tan hơn phân nửa, bây giờ chỉ còn dư lại vẻ trầm tĩnh.

Nàng không khỏi kỳ quái nhìn Tôn Thừa Hoan, nhưng ánh mắt của nàng lập tức bị cách ăn mặc của người kia chú ý, nhìn lên nhìn xuống, có chút ghét bỏ.

"Sao em lại ăn mặc như vậy?"

Hôm nay Tôn Thừa Hoan mặc một chiếc áo len rộng màu cam, áo sơ mi thiếu đường viền, trước đó còn được Lâm Phàm tán thưởng, nói là phù hợp với màu da.

Tôn Thừa Hoan có chút kỳ quái, nhìn xuống bản thân, eo đẹp chân đẹp, da dẻ trắng trẻo, hết sức hài lòng.

Cảm thấy không có vấn đề gì, nàng nghi hoặc nhìn Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi giải thích: "Nhìn qua tưởng quả cam."

Tôn Thừa Hoan im lặng một lúc: "...Trước kia người nào mặc đồ lót màu cam đi lòng vòng trong phòng hả?"

Lâm Duẫn Nhi: "! ! !"

"Chuyện này có thể tùy tiện nói ra ngoài sao?"

Tôn Thừa Hoan kỳ quái nhìn nàng: "Không phải xung quanh đều là người của mình sao?"

Lâm Duẫn Nhi liếm liếm môi, ngạo kiều hừ một tiếng rồi rời đi.

Tôn Thừa Hoan ở phía sau nhỏ giọng lầm bầm: "Có heo mới kêu hừ."

Dương Bái dẫn bảy cô gái vào một nơi trông giống như lớp học, các nhiếp ảnh gia đã vào vị trí, cả nhóm bắt đầu từ nơi này.

"Tôi giải thích cho các bạn quy tắc của <Hành trình kỳ tích> của chúng ta lần này."

Đoàn quay phim vẫn là người quen cũ của Tôn Thừa Hoan, đạo diễn Đồng, đang đứng trước bục giảng, hai tay chắp sau lưng giống như lão sư.

Tôn Thừa Hoan nhíu mày, quy tắc?

Từ khi nàng xuất đạo, mọi thứ đã đi khỏi quỹ đạo mà nàng biết, nàng chưa từng tham gia vào Wonders, cũng chưa từng xem qua, chỉ biết giật giật tai nhỏ nghiêm túc lắng nghe.

"Chúng ta sẽ có một chuyến đi bảy ngày đến Vương quốc Anh. Tất cả tài chính được gói gọn trong phong bì này, do đội trưởng, cũng chính là C vị Lâm Duẫn Nhi kiểm soát. Đây là tất cả số tiền bảy người có thể chi tiêu cho bảy ngày, cho nên nhớ tiết kiệm một chút."

Lúc này, Tôn Thừa Hoan cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được, nhưng nàng sẽ tự mình trợ cấp một chút. Hơn nữa hôm qua Trì Uyên mới trở về Vương quốc Anh, cũng có thể tìm cô xin hỗ trợ.
Sau đó liền nghe đạo diễn Đồng tung ra quả bom kinh thiên cuối cùng:

"Trong tiết mục cần lấy đi điện thoại cùng ví tiền của các bạn, cho nên giao lên đây đi."

"Cái gì?"

Tất cả xôn xao.

Đồng Đạo hất cằm ra hiệu với cameraman bên cạnh: "Động thủ đi!"

Lúc này mới mấy ngày đã bẻ cờ của mình rồi!

Tôn Thừa Hoan trừng hai mắt, ngón tay vô thức ấn vào túi quần, cực kỳ cảnh giác.

"Đừng tới đây!"

Tôn Thừa Hoan kéo Bùi Châu Hiền ra phía sau, vừa lùi lại vừa uy hiếp:

"Đừng tới đây, tôi nói cho các người biết! Ai tiến lên một bước đánh gãy răng cửa sẽ không chịu trách nhiệm!"

Bùi Châu Hiền phía sau không khỏi cong môi, trong mắt có thủy quang dập dờn, phát hiện tiểu sư tử của mình giống như đã cao lớn hơn, chỉ cần hơi khom lưng liền là có thể chặn lại hoàn toàn.

Ngón tay ngọc thon dài kề sát vào thắt lưng, nhẹ nhàng vuốt một chút.

Rất có cảm giác an toàn.

Nói như vậy, hai cameraman bên cạnh cũng không dám làm gì, Tôn Thừa Hoan lấy một chọi hai, trước sau đọ sức.

Tiếc là các đồng đội khác quá vô dụng, giằng co hai lần đều bị đoạt điện thoại đi, Bùi Châu Hiền bị người đánh lén từ phía sau, bắt làm con tin.

Tôn Thừa Hoan không sao, mắt hoa đào mở to, nhìn đáng yêu nhưng khí chất có phần đại nghĩa cùng uy nghiêm: "Thả chị ấy ra!"

Tóc của nàng được buộc cao, thân hình như ngọc, tay trái chắp sau lưng, ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải chỉ vào cameraman, thêm vào cái hậu kỳ tuyệt đối chính là hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa.

Bùi Châu Hiền bị bắt làm con tin cũng không nhịn được, mím môi cười.

Đạo diễn Đồng tự mình động thủ, lấy điện thoại từ túi quần của Tôn Thừa Hoan, vẻ mặt xem thường.

Hắn mân mê điện thoại hai lần, tắt máy, nói với cameraman đang kìm tay Bùi Châu Hiền: "Cũng lấy của cô ấy đi."

Sau đó, hắn nhìn Tôn Thừa Hoan: "Được rồi, đừng trừng nữa, lại không có lấy điện thoại của con làm gì."

Cameraman thả Bùi Châu Hiền ra: "Cái này không phải dùng để trao đổi con tin sao?"

Tôn Thừa Hoan kéo Bùi Châu Hiền lại, cảm thấy ủy khuất, lại cảm thấy không thể bỏ qua, hung hăng nhìn đạo diễ Đồng, phát ra lời hung ác: "Đồng Ninh Trạch, nupakachi!"

Mi mắt đạo diễn Đồng giật giật, thăm dò hỏi: "Đừng... Đừng bắt nạt thiếu niên nghèo chứ?"

"Này!" Tôn Thừa Hoan đi tới bên cạnh hắn, ghét bỏ vung vung tay: "Được rồi, đừng làm vậy, đổi người."

"Cái kia!" Tôn Thừa Hoan cầm micro lên: "Mọi người chú ý, từ nay về sau, tôi làm đạo diễn của các người."

Đạo diễn Đồng nổi lên một chưởng, cười đuổi nàng đi.

Sau năm ngày, Tôn Thừa Hoan một lần nữa sống mà không có điện thoại.

Đột nhiên nhớ tới chuyện của Phương Huyên Dao, không biết Tôn Thanh Chu có nói chuyện rõ ràng với cô ấy không, có chút đau đầu.

...

Lên xe đến sân bay, Tôn Thừa Hoan phi thường tự nhiên ngồi với Bùi Châu Hiền.

Lâm Duẫn Nhi nhìn quanh, thấy quan hệ của Vương Kỳ Vũ và Trình Ý hiển nhiên rất tốt, chỉ có Thu Minh và Kim Trí Dạng đang cô đơn.

Nàng do dự một chút, bước đến chỗ Kim Trí Dạng, có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi: "Tôi ngồi đây được không?"

Kim Trí Dạng đột nhiên cảm thấy nhịp tim của mình như ngừng đập trong giây lát, sau đó giống như bị kích thích, lồng ngực đập loạn xạ.

Cô đột ngột đứng dậy, làm Lâm Duẫn Nhi bị dọa giật một cái, theo bản năng lùi lại nửa bước.

Thấy vậy, Kim Trí Dạng liên tục cúi đầu trước Lâm Duẫn Nhi, khuôn mặt của cô đỏ bừng, ngón tay siết chặt, lắp bắp nói: "Chị, chị, chị ngồi đi."

Lâm Duẫn Nhi sững người một lúc, hiển nhiên không nghĩ tới Kim Trí Dạng sẽ phản ứng như thế, lập tức câu lên khóe môi không nhịn được nở nụ cười: "Em cũng ngồi đi."

Hai người gật đầu với nhau, chỉnh lại vạt áo rồi ngồi xuống.

Lâm Duẫn Nhi biết Kim Trí Dạng đúng là fans của nàng, vốn dĩ nàng nghĩ đó là chiến lược của tổ chương trình nên không quá coi trọng.

Trong bốn lần biểu diễn, Kim Trí Dạng chưa từng chọn cùng tổ với nàng, nếu cô thực sự coi nàng như thần tượng, làm sao cô có thể khắc chế bản thân từ bỏ cơ hội cùng nàng biểu diễn cùng một sân khấu chứ?

Nhưng Lâm Duẫn Nhi nghĩ, với tư cách là một thần tượng chuyên nghiệp, nàng vẫn nên hợp tác với hint cp của công ty, mặc kệ có quen biết với người này hay không, lại có thật lòng yêu thích nàng hay không.

Giống như Từ Châu Huyền năm đó, đôi mắt thâm tình nhìn chằm chằm vào gò má của nàng cũng chỉ là giả vờ.

Bây giờ nhìn lại, có vẻ như người này quá mức nhút nhát.

Cũng đúng, dù sao trên đời này, ngoài fan chân chính, fan mẹ ruột, fan bạn gái ... Còn có một số fan tên là Tâm phấn.

Lâm Duẫn Nhi không thể ngừng nhìn xuống, lộ ra nụ cười yếu ớt: "Trí Dạng..."

"Hả? Tỷ tỷ?"

Ngoài ý muốn thu hoạch được một tiểu fan, Lâm Duẫn Nhi cũng không có gánh nặng thần tượng, thả lỏng dựa vào ghế, nhắm mắt thản nhiên hỏi "Em thích tôi bao lâu rồi?"

"Ba năm." Kim Trí Dạng thẹn thùng mím mím môi: "Em đã thích chị từ khi mười lăm tuổi."

Lâm Duẫn Nhi có chút kinh ngạc, mở mắt ra nhìn cô: "Năm nay em mới mười tám tuổi? Em nhỏ hơn Thừa Hoan sao?"

Kim Trí Dạng khẽ gật đầu nói, "Em vừa nhập học năm nhất, ở Trung Quốc đọc sách, học tiếng Trung."

"Xem ra thành tích của em không tệ." Lâm Duẫn Nhi nói đùa: "Cảm thấy tiếng phổ thông của em còn tốt hơn tôi."

Tôn Thừa Hoan ở hàng ghế đầu nghe thấy những lời này, nàng quay đầu lại, cười nhạo nói: "Đó là do chị quá tệ a."

"Sao cái gì cũng có em vậy!" Lâm Duẫn Nhi giả vờ hung dữ, giơ nắm đấm với Tôn Thừa Hoan: "Cẩn thận tỷ tỷ đánh cưng!"

Tôn Thừa Hoan hít hít mũi, liếc nàng một chút, không để ý tới uy hiếp của nàng, khinh thường trong mắt gần như hóa thành thực chất, để lại một câu: "Chị đánh thắng em được sao?"

Khiêu khích xong, lập tức sợ bùng nổ, rụt đầu lại quay về vị trí của mình.

Lâm Duẫn Nhi vịn ghế lao tới, nghiến răng nghiến lợi bóp cổ nàng, đánh đập dã man.

Bùi Châu Hiền ở một bên nhìn bọn họ đùa giỡn, cong lên khóe môi, đưa tay xoa xoa mái tóc xanh đen mềm mại của tiểu sư tử, nhàn nhạt cười.

Đến sân bay, bảy người chụp ảnh tập thể bằng điện thoại do nhà tài trợ cung cấp rồi lên máy bay.

Nhiệt độ ở Anh vào tháng 7 không cao, nhưng may mà bảy người họ đã mặc áo khoác khi lấy hành lý.

Tôn Thừa Hoan mặc một chiếc áo khoác màu kem, nghểng đầu sải bước. Cô gái mười chín tuổi có đôi lông mày sắc bén minh diễm, vết sẹo trên lông mày kia càng thêm bá đạo. Khi bước đi, vạt áo nàng lay động, khuôn mặt viết đầy chữ 'Đừng truy tôi, không kết quả'.

Nhưng khi đối mặt với Bùi Châu Hiền, hình tượng đó liền đột ngột sụp đổ.

Nơi này cần thêm vào hậu kỳ.
Tôn Thừa Hoan mặt mày hớn hở: "Hiền nhi, em đẹp không?"

Giống như một tiểu sư tử đáng yêu, đầy mặt đắc ý, hy vọng sẽ được khen ngợi từ người mình để ý.

Tai của Lâm Duẫn Nhi bên cạnh giật giật.

Mặt mày Bùi Châu Hiền ôn hòa: "Rất đẹp."

Đôi mắt của Tôn Thừa Hoan sáng lên, cái đuôi lớn giống như đang lắc lắc.

Lúc này lại không giống một tiểu sư tử nữa, giống một đại cẩu hơn.

Bùi Châu Hiền khẽ cong môi, nhẹ nhàng xoa tóc nàng.

Kỳ thực, cô đặc biệt muốn hôn lên mắt đối phương, chúng sáng đến mức luôn cảm thấy như những vì sao.

Nhiều người nói đôi mắt của cô đẹp, nhưng Bùi Châu Hiền cảm thấy đôi mắt của Tôn Thừa Hoan mới đẹp.

Màu hổ phách giống như thiếu niên không rành thế sự, lúc nào cũng sáng lấp lánh, chỉ cần nhìn vào liền cảm thấy cả người như trẻ ra vài tuổi.

Thấy hai người kia đang 'Liếc mắt đưa tình', Lâm Duẫn Nhi thở dài.

Thật sự không nhìn ra hai người đều là cẩu độc thân, nếu nàng không biết đáy lòng hai người cùng làm chuyện riêng, nàng thật sự cho rằng bọn họ đang tiến hành hint cp.

Hơn nữa... Hiền nhi?

Lâm Duẫn Nhi nhíu mày nhìn Tôn Thừa Hoan.

Mới năm ngày không gặp, không ngờ lại đổi xưng hô.

Được lắm.

Là ai nói chỉ là bạn tốt a?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro