Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xấu hổ lưu lại trong đầu không quá hai giây, Tôn Thừa Hoan liền quăng đến sau đầu. Đôi khi những ám chỉ của người khác để lại ấn tượng trong lòng, xác thực sẽ khiến người ta nghĩ về phương diện đó.

Cũng như nàng đã từng hiểu lầm Giang Chiếu Niên thích nàng, Sài Húc tận lực làm ầm ĩ. Nhưng sự thật chứng minh rằng Giang Chiếu Niên ngay thẳng, chỉ ngưỡng mộ nàng mà thôi.

Ở một mình trong bóng tối luôn thích nhớ lại quá khứ, Tôn Thừa Hoan nằm trên giường nhắm mắt lại một lúc, đầu óc đầy những chuyện nàng từng học cấp hai, cấp ba.

Không ngủ được, càng nhắm mắt lại càng tỉnh.

Tôn Thừa Hoan hít một hơi dài, ngồi dậy, tùy tiện xoa xoa mái tóc.

Thật nhàm chán.

Tôn Thừa Hoan ngơ ngác nghĩ, chợt nhớ ra nàng còn chuyện muốn hỏi Bùi Châu Hiền, thế là tìm điện thoại bên cạnh gối, mở khóa vân tay, mở hộp thoại với cô.

Nàng cân nhắc hai giây: "Chị ngủ chưa?"

Sau đó, nàng ném điện thoại sang một bên, thẳng tắp ngã xuống nệm.

Khoảng nửa phút sau, từ điện thoại truyền đến tiếng rung yếu ớt.

Châu Hiền: Chưa.

Lời ít ý nhiều, còn có một dấu chấm tròn, đây là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Bùi Châu Hiền.

Đôi mắt Tôn Thừa Hoan đột nhiên sáng lên, những ngón tay thon dài bay nhảy trên màn hình: "Em đi tìm chị nha?"

Châu Hiền: Được.

Tôn Thừa Hoan lập tức nở nụ cười, giẫm hai lần trên mặt đất, xỏ dép vào, chạy ra cửa như một làn gió, lại như một làn gió vào cửa, chạy tới bên giường lấy đồ cần thiết.

Từ lúc nhận lại điện thoại ở <Ngẫu Thời>, nàng thề sẽ không bao giờ trải nghiệm cảm giác xa cách lần thứ ba!

Khi Tôn Thừa Hoan lại đi ra cửa, Bùi Châu Hiền đã chờ sẵn ở cửa, tay cầm nắm cửa, mặc bộ đồ ngủ mà cô vẫn luôn mặc trong thời gian biểu diễn.

Bộ đồ ngủ rộng che đi vòng một không lớn không nhỏ, tôn lên đôi chân dài thẳng tắp. Mái tóc dài màu nâu đỏ được xõa tùy ý qua vai mang đến cho cô vẻ đẹp khác lạ so với mọi khi.

Tôn Thừa Hoan thấp mắt nhìn, mặc dù nàng đã nhìn thấy Bùi Châu Hiền vô số lần, vẫn là nhìn chằm chằm cô mấy giây.

"Châu Hiền."

Bắt gặp kinh diễm trong mắt người mình thích, dù lãnh mạc như Bùi Châu Hiền cũng không khỏi câu khóe môi, có chút đắc ý.

Quen biết gần bốn tháng, Tôn Thừa Hoan chưa từng che giấu yêu thích của mình. Căn cứ vào muốn cùng bạn tốt có chung ý nghĩ, Bùi Châu Hiền liền cẩn thận nhớ từng thứ.

Ví dụ như.

Tay nhỏ.

Cũng không tính là tay nhỏ, chỉ là nàng không thích tay quá to ảnh hưởng đến thị giác, trái lại thích nhỏ hơn một chút, nhỏ đến... một tay có thể dễ dàng nắm giữ, chẳng hạn như bản thân nàng.

Hiện tại có thêm một cái khác, ví dụ như Bùi Châu Hiền.

Nàng thích gầy.

Thế là, Bùi Châu Hiền cố ý kéo tay áo lên, cẳng tay lộ ra ngoài là điểm độc nhất vô nhị đối với những người trẻ tuổi.

Chỉ là... có một nghi vấn dần dần nảy sinh, tại sao ngay từ đầu cô lại nhớ ra chuyện này?

Bùi Châu Hiền hơi nghiêng đầu, ánh mắt dần trở nên vi diệu, sẽ không phải... cô đã sớm có mưu đồ với người trước mặt đi.

Trên mặt nhuốm màu đỏ hồng, từng chút từng chút lan ra sau tai, ánh đèn lưu chuyển trên ngũ quan, giống như sương mù, cả người mang theo vẻ đẹp mông lung, bước ra từ bức tranh.

Tôn Thừa Hoan chớp chớp mắt, nhìn thấy mỹ nhân trong tranh cụp mắt, nghiêng người sang một bên, thanh âm của cô vẫn lãnh mạc như thường: "Vào đi."

Mặc dù trên mặt Bùi Châu Hiền không có biểu hiện gì, nhưng qua thanh âm kia Tôn Thừa Hoan bắt được run rẩy rất rõ ràng.

Lạnh sao?

Tôn Thừa Hoan xuất thần nghĩ.

Nhiệt độ điều hòa mở quá thấp sao?

Thấy Tôn Thừa Hoan nghi hoặc nhìn mình, Bùi Châu Hiền sợ đến toàn thân run rẩy, suýt chút nữa còn cho rằng nàng đã biết chính mình yêu thích nàng, cổ họng không khỏi thắt lại, nai con trong lòng cũng bắt đầu đấu đá lung tung.

Sau khi đóng cửa lại, Tôn Thừa Hoan liếc nhìn máy điều hòa trên tường, quả thực đang mở 24 độ. Hóa ra thể chất của Châu Hiền không chịu được lạnh sao? Nàng nhìn Bùi Châu Hiền, ra hiệu cho cô kéo tay áo xuống.

Bùi Châu Hiền sững sờ, đứng tại chỗ, có chút không biết làm sao.

Vừa rồi vẫn còn tốt, sao đột nhiên ngốc thế? Tôn Thừa Hoan thở dài bất lực nhìn cô: "Tay áo."

"A?" Bùi Châu Hiền chưa kịp phản ứng.

"Kéo xuống."

Nhìn thấy động tác chậm chạp của Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan tiến một bước dài đi tới, chỉ cách Bùi Châu Hiền khoảng bốn mươi năm mươi cm.

Tiến lên một bước nữa, liền sẽ bước vào vị trí khoảng cách thân mật.

Lồng ngực đập mạnh một tiếng, Bùi Châu Hiền còn tưởng nai con đã húc chết mình.

Muốn cứu một mạng, cô hoảng sợ lùi lại một bước, thanh âm càng lớn hơn: "Em làm gì vậy!"

Đôi mắt tròn xoe, trên khuôn mặt lạnh lùng có chút mơ hồ.

Tôn Thừa Hoan bất lực liếc nhìn cô, đành phải tiến lên một bước, bắt lấy cánh tay gầy gò trắng nõn của đối phương: "Em làm gì?"

"Là chị làm gì mới đúng?" Thanh âm của Tôn Thừa Hoan ấm áp dịu dàng, cẩn thận nghe còn có thể nghe thấy trong đó có tia quan tâm cùng sủng nịch: "Cảm thấy lạnh tại sao còn kéo tay áo lên cao vậy?"

Ngón tay thon dài xinh đẹp bay trên tay áo, Bùi Châu Hiền thả tim trở lại lồng ngực, chớp chớp mắt, ngoan ngoãn duỗi cánh tay cho nàng làm việc, thình thịch thình thịch...

Nai con đột nhiên sống lại, cứ như được uống thuốc kích thích, lại lỗ mãng làm càn hơn trước, giống như tâm trạng của cô lúc này vậy.

Bùi Châu Hiền đột nhiên hiểu tại sao fan của cô nhìn thấy cô sẽ luôn thích nói, ah tôi chết rồi, ah tôi sống lại rồi, hóa ra là ý này sao?

Nhìn người mình yêu cúi đầu trước mặt, quả thực rất xinh đẹp, trong mắt là sơn minh nước tịnh không nói nên lời.

Bùi Châu Hiền liếc nhìn mấy cái, tâm tình liền không khỏi thoải mái, khóe môi nhẹ câu lên, ánh mắt liếc nhìn nơi khác.

Một thiếu niên sạch sẽ không nhiễm bụi trần, chỉ có đôi mắt trong veo thiên sơn vạn thủy, ánh mắt Bùi Châu Hiền không khỏi trở nên xa xăm, nhẹ thở dài một tiếng.

Cũng không biết tại sao Phương tiểu thư kia lại muốn làm tổn thương cô gái chưa lớn còn có chút bá đạo này, rõ ràng nàng tốt như vậy, săn sóc như vậy, còn có... nghe lời như vậy.

Nhưng không sao, không phải còn có chính mình sao? Nói như vậy... sợ là chính mình hận không thể để cách xa nàng hai vạn mét.

Ánh mắt Bùi Châu Hiền lóe lên tia trào phúng, thật dối trá a Bùi Châu Hiền, ban ngày còn nghĩa chính ngôn từ với Phương Huyên Dao, làm sao có thể chờ đến buổi tối mới bắt đầu trách cứ a?

Mẹ nào con nấy, đúng là người xưa nói chẳng sai.

Chỉ là, nếu là người trước mặt, có lẽ cô có thể tin tưởng đi... Tin tưởng chân tình sẽ không bị mai một, tin tưởng tình yêu sẽ không có thời hạn, tin tưởng sau này nàng biết sẽ đối với cô trước sau như một.

Sẽ sao?

Bùi Châu Hiền không biết, nhưng cô nguyện ý đánh cược mọi thứ của mình để đi hỏi kết quả.

Không phải tình yêu vốn là nên phấn đấu quên mình sao? Nếu còn chưa bắt đầu đã rút lui, vậy tình yêu tính là gì.

Bùi Châu Hiền biết bây giờ cân nhắc chuyện này là vẫn còn quá sớm, dù sao hiện tại Tôn Thừa Hoan cũng chỉ coi cô là bạn, cùng lắm là thêm chữ "bạn" vào trước chữ "tốt", nhưng nếu thật sự làm chuyện gì bất chấp hậu quả, vậy còn nên suy tính thành ý của người này.

Tôn Thừa Hoan thấy cô còn đang ngẩn người, không thể làm gì khác hơn là giúp cô kéo ống tay áo còn lại xuống.

"Không còn lạnh nữa đi." Tiểu sư tử với mái tóc xanh đen cong cong mày cười với cô, cũng không có nửa phần kiêu ngạo cùng thiếu kiên nhẫn khi đối mặt với người khác.

Bùi Châu Hiền xuất thần nhìn nàng, có thể xem là cô cũng đặc biệt đối với Tôn Thừa Hoan không?

Chỉ là... nghĩ đến ống tay áo được cố ý kéo lên khi nhìn thấy người kia, cô liền cảm thấy có chút tức giận vì bị người kia kéo xuống.

Hiện tại còn ghi công với cô.

Kết quả là Tôn Thừa Hoan ngoan ngoãn kéo xong, nhìn thấy Bùi Châu Hiền luôn đối đãi cực kỳ ôn nhu với nàng, còn mất hồn tròn mắt nhìn nàng.

Tôn Thừa Hoan: "???"

"Ngủ không được sao?"

Bùi Châu Hiền đi tới bên giường ngồi xuống, ánh mắt lãnh mạc nhàn nhạt nhìn Tôn Thừa Hoan.

Không hiểu sao, nhịp tim của Tôn Thừa Hoan đập nhanh một hồi, chớp chớp mắt, ngồi bên cạnh cô, thở dài, ánh mắt dần xa xăm, thành thật trả lời: "Đúng vậy, cảm giác thật kỳ quái a, rõ ràng giống như hôm qua chúng ta chỉ mới tham gia <ngẫu thời>, làm sao đột nhiên kết thúc cơ chứ?"

"Đột nhiên liền không có việc gì làm, mỗi ngày trước đó đều rất nhiều việc, đột nhiên rảnh rỗi liền cảm thấy... trống rỗng, còn có chút... không thoải mái."

Tôn Thừa Hoan cau mày, mím chặt môi, ánh mắt mang theo khó hiểu, giống như có cái gì khiến người ta không dám tin: "Lúc chúng ta tham gia <Ngẫu Thời>, mỗi một khắc đều kỳ vọng có thể sớm kết thúc, còn thường xuyên ở trong ký túc xá than thở."

Tôn Thừa Hoan đột nhiên cao giọng, có chút biến sắc: "Cho tôi ra ngoài!"

"Giống như vậy." Nàng lắc đầu tự giễu, chống tay xuống giường, vung chân hai lần, liếc mắt nhìn bên mặt trắng nõn của Bùi Châu Hiền: "Lúc đó em rất muốn về nhà, bây giờ đã về nhà, nhưng em lại nhớ cuộc sống trong đó. Châu Hiền, chị biết đấy, nó giống như... cảm giác khi tốt nghiệp cấp hai cấp ba vậy."

Cấp hai, cấp ba.

Nghe thấy lời này, Bùi Châu Hiền sửng sốt một hồi, tựa hồ bị cuốn vào ký ức dài lâu nào đó, những ký ức đó đã phủ đầy bụi, mục nát trong góc, nhưng chúng vẫn giống như ruồi bu mật không thể thoát ra, để lại trong thân thể cô, trong trái tim cô... ánh sáng trong đôi mắt dần dần âm u.

Cô quay mặt về phía đôi mắt trong veo của Tôn Thừa Hoan, cong khóe môi: "Tôi không biết, Thừa Hoan."

Cô trả lời như vậy.

Trong mắt cô không có nụ cười, trái lại giống như suối băng không đáy.

Ngay khi nhận ra Tôn Thừa Hoan đã chuyển sang chuyện mà cô không nên có, Bùi Châu Hiền liền quyết tâm kể cho Tôn Thừa Hoan về quá khứ thối nát của cô.

Nếu Tôn Thừa Hoan không thể tiếp nhận, vậy thì cô sẽ thu lại hết thảy ý nghĩ này. Vừa vặn Tôn Thừa Hoan đang ở đây.

Tôn Thừa Hoan rùng mình một cái, giác quan thứ sáu cho nàng biết chuyện mà Bùi Châu Hiền muốn nói với nàng chính là mục đích mình đến đây, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của người này, nàng liền hối hận.

Kỳ thực nàng cũng không cần nhất định phải biết, nhưng nếu nói ra lời này, tương đương vạch trần ký ức mục nát bị Bùi Châu Hiền che đậy, vậy thì nàng nguyện ý cả đời này không biết.

Nhưng Bùi Châu Hiền giống như quyết tâm nói với nàng.

"Trường sơ trung của tôi khác với người bình thường. Nó không mang lại cho tôi tiếng cười hay ký ức nào đáng nhớ, chỉ có thống khổ, dày vò, bạo lực ba năm lại giống như một ngày."

Tôn Thừa Hoan đột nhiên mở to mắt, nhấc mắt nhìn Bùi Châu Hiền, tràn đầy không thể tin.

"Năm tôi vào cao trung, tôi học ở một ngôi trường cao trung xa trường sơ trung ban đầu. Tôi ngây thơ nghĩ rằng đó sẽ là một khởi đầu mới, nhưng không ngờ, cậu ấy vẫn không muốn buông tha cho tôi, giống như ruồi bu mật vậy. Cậu ấy nói, cả đời này đều sẽ không buông tha cho tôi."

Tôn Thừa Hoan không biết cô ấy là ai, nhưng chỉ mơ hồ nghe được đó là người khởi xướng bạo lực trong khuôn viên trường của Bùi Châu Hiền. Nàng không khỏi nắm chặt quyền, hận không thể để "cậu ấy" lập tức xuất hiện trước mắt.

"Tôi không biết mình đã làm gì sai, tôi cũng không hiểu tại sao rõ ràng là... Mẹ của tôi cùng cha của cậu ấy làm sai nhưng lại bảo tôi phải gánh chịu hậu quả. Tôi một khắc cũng chưa từng hận bọn họ như lúc đó."

Thanh âm của Bùi Châu Hiền lúc đầu còn dao động theo ký ức, nhưng sau đó trở nên bình tĩnh hơn, cuối cùng giống như đang nói chuyện gì đó rất bình thường.

Nhưng càng về sau, Tôn Thừa Hoan càng kinh ngạc, không bộc phát mà trầm mặc. Loại bình tĩnh này còn đáng sợ hơn bộc phát rất nhiều. Tôn Thừa Hoan thà rằng Bùi Châu Hiền khóc một lúc, như vậy, chí ít còn có nàng ở đây, không phải sao?

Nàng có chút sợ hãi, lo lắng Bùi Châu Hiền thật sự sẽ lạc trong ký ức, tuy chỉ có đôi lời nhưng nàng có thể cảm nhận được trong bình tĩnh ba năm đó, không, là sáu năm Bùi Châu Hiền thống khổ giãy giụa.

Nàng đưa tay ra, kéo Bùi Châu Hiền vào trong ngực.

Thanh âm run rẩy: "Đừng nói nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro