Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôm lấy bạn tốt lệ rơi đầy mặt, Tôn Thừa Hoan thoải mái cầm micro lên, không có bất mãn, không có xem thường, chỉ có ấm áp cùng cảm kích.

"Xin chào, tôi là Tôn Thừa Hoan."

Nàng giới thiệu giống như khi xuất hiện lần đầu trên sân khấu <Ngẫu Thời>. Nghe thấy tiếng cổ vũ từ khán giả như một làn sóng nhiệt, tiếp tục nói: "Trên chặng đường này, tôi nhận được rất nhiều tình cảm, cũng nhận được rất nhiều tranh cãi. Tôi thực sự phát huy không như người khác, cũng tại xếp hạng bài hát chủ đề thì quên lời."

"Từ khi tôi sinh ra, nhiều người đã đặt cho tôi nhiều cái tên. Lúc đầu là con hoang có cha không có mẹ, sau đó là Hỗn Thế Ma Vương Tôn gia, còn có con gái của Tôn Đông Triệt..."

Mắt Tôn Thừa Hoan dần đỏ lên, yết hầu chua xót: "Nhưng tôi nghĩ, ngoài những thứ này ra, tôi vẫn là Tôn Thừa Hoan, một Tôn Thừa Hoan có nhân cách độc lập."

"Là các bạn đã cho tôi vui sướng được là chính mình, giống như Châu Hiền đã nói, mùa hè này được gặp các bạn là may mắn của tôi. Trong ba tháng qua, các bạn cực khổ rồi! Cảm ơn!"

Tôn Thừa Hoan cúi đầu thật lâu, nước mắt giàn giụa, cổ họng đau nhói, nàng nuốt xuống nghẹn ngào, tâm tình như một người hành hương, bước qua đường hoa, từ từ tiến về vị trí thứ hai.

Đây không phải là thứ hạng tốt nhất, nhưng đây là món quà tuyệt vời nhất mà fan của nàng đã đem hết toàn lực dành tặng cho nàng.

Trên sân khấu chỉ còn lại Lâm Duẫn Nhi, nàng không khắc chế được mà lệ rơi đầy mặt, không khỏi đưa tay lên che miệng, quay lưng về phía khán giả.

Thanh âm nàng nghẹn ngào, bởi vì quá mức kích động khóc đến nấc cục khiến nàng nói không thành lời, chỉ biết một lần rồi lại một lần cúi đầu cúc cung.

Khán giả vỗ tay như sấm, bây giờ ván đã đóng thuyền, dù cho đánh bại Wanso cùng Bùi Fan cũng không thể không kính nể cô gái cứng cỏi trên sân khấu, vì nàng mà vỗ tay khen ngợi.

"Cảm ơn, cảm ơn các bạn."

Lâm Duẫn Nhi biết chính mình phải lý trí, nên khóc nhưng mà phải có phong độ. Độ hot của nàng khắp cả đại giang nam bắc, sống dễ chịu hơn hàng chục triệu người. Nàng từng vật lộn ở đáy giới giải trí, nhưng đó là mấy năm trước. Hiện tại, nàng xuất đạo liền được nhiều người quan tâm...

Tất cả nàng đều biết, nàng nên thể hiện theo phong độ của một vị vương giả thu hoạch được ánh sáng của chính mình, không phải vì sau nhiều năm chật vật cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng mà mừng đến phát khóc.

Nhưng nàng vẫn không nhịn được, Tôn Thừa Hoan đã từng chịu chỉ trích cùng tra vấn giống như nàng vậy, trên sân khấu này, vô số người trào phúng nàng nhặt hạt vừng làm mất dưa hấu, từ bỏ tổ hợp đang hot hiện nay đến tham gia một chương trình so tài, còn bị hai người Hoan Hiền gắt gao truy đuổi.

"Sau khi về nước, tôi rất hoang mang, cũng rất chật vật, thậm chí còn tự hỏi bản thân. Đôi khi tôi tự hỏi liệu vinh quang trước đây của mình có phải là do may mắn không. Bởi vì may mắn, làm thực tập được hai năm liền giành được quán quân cuộc thi rap, gặp được sáu thành viên có thể châm ngòi lẫn nhau, xuất đạo liền nhận được sự quan tâm nhiệt tình..."

"Mà lần này tôi không may mắn, gặp phải hai đối thủ mạnh... Tôi thậm chí cũng từng hối hận vào đêm khuya, đặt câu hỏi liệu quyết định về nước của tôi có thực sự sai lầm hay không..."

"Nhưng mà, khi tôi đứng đây, nhận sự quan tâm của các bạn từ bên dưới, tôi biết rằng tất cả đều xứng đáng! Ở đây tôi có thêm fan, là nguồn động viên lớn nhất mà các bạn dành cho tôi, tôi đã thấy đèn cổ vũ cùng băng rôn các bạn đã chuẩn bị cho tôi... Tại thời điểm này, trong lòng tôi không sợ bất cứ điều gì cả!"

"Không có gì đáng sợ, bởi vì con đường này có các bạn đồng hành! Tôi có thể không ưu tú như các bạn nghĩ, nhưng tôi sẽ luôn nỗ lực để mình ưu tú hơn! Các bạn đã nói với tôi, chỉ cần nỗ lực liền sẽ đạt được!"

"Vị trí này mang theo ước mơ của chín mươi tám cô gái. Tôi muốn mang theo mà tiếp tục bước đi! Cảm ơn tất cả các bạn!"

Khi Lâm Duẫn Nhi ngồi vào chỗ. Hai nghìn bên trong khán đài cùng hàng trăm triệu khán giả theo dõi buổi truyền hình trực tiếp chứng kiến <Ngẫu Thời> kết thúc.

"Hôm nay, xin chúc mừng Wonders chính thức thành lập nhóm!"

Đêm của nhóm là kết thúc cũng là khởi đầu. Bảy cô gái bước qua đường hoa, trong nhân sinh mở ra một chương mới.

Hành trình của họ là trời sao biển rộng!

Từ trước khi chương trình được phát sóng, 98 cô gái đã ký hợp đồng, công ty giải trí hai bên đã đạt thỏa thuận, cuối cùng hợp đồng của nhóm bảy người đều rơi vào tay công ty giải trí Vân Thư. Miễn sau này không phải gặp phiền phức, ngoại trừ bộ phận nghệ sĩ, được chia thành bảy phần ba bởi Vân Thư Entertainment là công ty quản lý trước đó.

Cho nên, trong hai năm tới, bảy cô gái phải kiếm sống dưới quyền của Vân Thư Entertainment.

Chủ tịch của Vân Thư Entertainment họ Triệu, Tôn Thừa Hoan cũng có nghe qua một chút, nàng phải gọi hắn là Triệu Thúc Thúc. Không nể mặt sư thì cũng nể mặt Phật, cho dù nàng có nháo muốn bỏ chạy, phỏng chừng Chủ tịch Triệu cũng sẽ tươi cười đuổi nàng đi.

Tôn Thừa Hoan có cả tự do cùng nhân quyền, cho nên nàng không thực sự quan tâm đến việc thay đổi công ty quản lý.

Sau khi phát sóng trực tiếp, các cô gái trở về ký túc xá ở lại một đêm, sáng hôm sau chính thức ký hợp đồng với công ty quản lý, bảy người chính thức thành lập một nhóm.

Vân Thư Entertainment đã chỉ định hai quản lý cho Wonders, mỗi người đều có trợ lý cùng vệ sĩ riêng, bọn họ sẽ có 5 ngày nghỉ phép, ai muốn về nhà thì về nhà, ai muốn trở lại công ty ban đầu thì trở lại công ty ban đầu, sau năm ngày gặp lại.

Bảy cô gái thu dọn đồ đạc đi qua từng phòng tập, phòng chuẩn bị quen thuộc, còn có bậc thang sân khấu nơi công bố thứ hạng các tuần.

Tôn Thừa Hoan một tay ôm Bùi Châu Hiền, tay kia cầm vali, nhìn tòa nhà cao tầng mang theo niềm vui, giận dữ cùng nỗi buồn của họ, cảm thán: "Thời gian trôi thật nhanh a, đảo mắt liền trôi qua ba tháng."

"Đúng vậy, cảm giác như chúng ta vừa mới vào ngày hôm qua." Lâm Duẫn Nhi phụ họa theo, sau đó ánh mắt rơi vào tay hai người đang nắm lấy nhau, khinh thường liếc nhìn Tôn Thừa Hoan: "Hai người cầm hành lý cũng muốn nắm tay sao?"

Tôn Thừa Hoan liếc nàng một cái: "Nhân gia nắm tay chị cũng muốn quản sao?."

"Em còn trả đũa? Là ai nói Châu Hiền chỉ là bạn?!"

Lâm Duẫn Nhi càng nhìn càng cảm thấy hai người kia có cái gì, đặc biệt là sau khi tổ chương trình trả lại điện thoại ngày hôm qua.

Như bao cô gái bình thường khác, nàng cũng thích lên mạng dạo chơi các siêu thoại.

Hôm qua, nàng đi qua siêu thoại Nhi Huyền như thường lệ, nhìn các cô gái Nhi Huyền phát cuồng vì cùng khuôn với W.S ngày hôm qua, dưới đáy là lời bài hát và phần rap trong <Ngày Mai>.

Bọn họ vừa ra oán hận tình cừu cùng máu chó tới tấp, bên dưới edit bức ảnh này đến bức ảnh khác, phân tích nàng và Từ Châu Huyền làm sao nhìn nhau thâm tình, làm sao nhìn mòn con mắt hận không thể lập tức chạy đến bên người đối phương, lại là làm sao tim đập thình thịch như nai vàng ngơ ngác đột ngột trở thành một chú hươu già...

Nếu nàng không phải là người trong cuộc, phỏng chừng nàng sẽ bị những tấm ảnh đã qua edit của fan lừa, nói thẳng là thật sự. Đáng tiếc là nàng biết hết thảy đều là giả, nhưng não của fan đều quá mức.

Từ Châu Huyền không yêu nàng.

Hôm qua nàng một chút cũng không nhìn Từ Châu Huyền, nàng chọn <Ngày mai> vì bài hát phù hợp với nàng chứ không phải vì fan đã đoán được.

Có lẽ ngược tâm lâu dài thì sẽ không đau, Lâm Duẫn Nhi chỉ khẽ cười một tiếng, tiện tay mở bảng siêu thoại cp, cái kia là ảnh Hoan Hiền quen thuộc sáng lấp lánh, vượt qua Hoan Húc trở thành đầu bảng, thanh mai trúc mã thực sự không địch lại.

Mặt sau ở vị trí của ba mươi còn có Thừa Nhi, tiếp theo là Lâm Bùi.

Lâm Duẫn Nhi đầy hứng thú nhìn từng cái một, kiên định ý nghĩ của mình. Hành động của nàng cùng Tôn Thừa Hoan và Bùi Châu Hiền thoạt nhìn là bạn, mà hai người Hoan Hiền ôm, nắm tay và nhìn nhau quá nhiều, khiến nàng thật giống như ngửi được một chút mùi vị gian tình.

Nàng rất hoài nghi câu 'bạn bè' của Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan không biết trong đầu nàng cong queo uốn lượn, phản bác lại: "Bạn bè không thể nắm tay sao!"

"Bạn bè cũng không thể giờ khắc nào cũng đều nắm tay như hai người!"

"Tại sao lại không thể!" Tôn Thừa Hoan ra hiệu cho nàng nhìn bên kia, nhìn thấy Vương Kỳ Vũ làm nũng với Trình Ý: "Nhìn thấy chưa! Nữ nhân nông cạn này!"

Trình Ý là bạn cùng phòng sau này của Vương Kỳ Vũ. Trình Ý còn nhỏ, năm nay vừa thành niên, Vương Kỳ Vũ cũng vui vẻ với nàng, Cp của người ta cũng rất nhiệt, lúc đầu là tương ái tương sát cp, nhưng sau đó không đánh nhau thì không quen biết.

Trong <Ngẫu Thời> họ đều trong trạng thái buông thả, tất cả các CP đều là chính nhóm fan để mắt tới, có thể thấy mối quan hệ giữa hai người thực sự rất tốt.

Bùi Châu Hiền cũng rất tán thành, dùng biểu cảm "Cậu nghĩ nhiều rồi" nhìn Lâm Duẫn Nhi, nhưng nghe Tôn Thừa Hoan phủ nhận không chút do dự, trong lòng cô có chút trống rỗng, tựa hồ cô đang mong đợi cái gì rồi thất vọng, một loại cảm giác không thể nói nên lời.

Cô kỳ quái nhìn lên bầu trời, trời có chút mây mù, có lẽ là do khí trời quá khó chịu nên cô cũng không để ý.

Lâm Duẫn Nhi không phục nhìn hai người, nhớ lại nội dung siêu thoại đã thấy ngày hôm qua, mở miệng nói: "Bọn họ là bạn bè nắm tay nhau, nói còn tin. Nhưng nhìn hai người đi, mười ngón đan xen, thường ngày động một chút là ôm... Châu Hiền!"

Lâm Duẫn Nhi oan ức nhìn Bùi Châu Hiền, lên án nói: "Có phải cậu đã quên eo của cậu có chút mẫn cảm không? Một ngày Thừa Hoan có thể chạm mười lần, vậy sao cậu không trừng em ấy! Lần trước còn ăn mì của em ấy mà không ăn mì của tớ a!"

"Còn có Thừa Hoan, em nhìn lại lần trước Châu Hiền chiến thắng trong công diễn, em ôm Châu Hiền cười còn vui vẻ hơn là người trong cuộc! Còn có trận chung kết hôm qua! Hai người ở trên sân khấu liếc mắt đưa tình, chị không mù a!"

Trong lòng Tôn Thừa Hoan cũng có cảm giác kỳ quái, nhưng chỉ là trong chốc lát. Nàng nhướng mày, ánh mắt trở nên giảo hoạt, không khỏi nở nụ cười: "Chuyện này chị đều biết, nhưng sao nghe quen tai vậy a?"

Tôn Thừa Hoan 'Ồ' một tiếng dài, giả vờ như bỗng nhiên nhận ra: "Đúng rồi, là Sài Húc trước đó có nói cho em, hắn đi dạo siêu thoại cp của em với Châu Hiền. Đường đường là C vị trong <Ngẫu Thời>, sẽ không tẻ nhạt như Sài Húc lén lút đi dạo trong siêu thoại CP đó chứ.…"

Lâm Duẫn Nhi vội vàng phủ nhận: "Chị không có!"

"Ồ?" Ý cười trong mắt Tôn Thừa Hoan càng lúc càng sâu.

Kỳ thực, nàng chỉ ném bom Lâm Duẫn Nhi một chút, mặc dù trên sân khấu trong trận chung kết nàng xác thực có cùng Bùi Châu Hiền liếc mắt đưa tình, nhưng khi đó Lâm Duẫn Nhi vẫn đang chuẩn bị ở phía sau sân khấu, nàng không tin Lâm Duẫn Nhi có thể nhìn thấy.

Tôn Thừa Hoan "hừ" một tiếng, cau mày cố ý hỏi: "Chị phủ nhận như vậy không thấy chột dạ sao?"

Bùi Châu Hiền thấy dáng vẻ thở phì phò của Lâm Duẫn Nhi, khẽ cong khóe môi, không nhịn được kéo Tôn Thừa Hoan thay đổi chủ đề: "Nắng thật" Thanh âm của cô có chút lạnh lùng, nhưng mang theo ý cười khó nhận ra.

Tôn Thừa Hoan nhìn cô, cởi mũ lưỡi trai xuống, cẩn thận đội cho Bùi Châu Hiền, từng li từng tí sửa tóc cho cô: "Còn nắng không?"

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao cao tràn đầy sức sống, lộ ra vầng trán trơn bóng trắng nõn tràn ngập sức sống thanh xuân, đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi cong lên, thẳng tắp nhìn Bùi Châu Hiền. Khí tức thiếu niên nên có, ở trên người nàng được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Lâm Duẫn Nhi không khỏi sửng sốt, ngược lại so sánh mình với Tôn Thừa Hoan, đột nhiên cảm thấy mình già rồi. Nàng lại nhanh chóng lắc đầu, loại bỏ sự thật mà nàng không bao giờ muốn thừa nhận.

Phi! Nơi nào già a! Duẫn Nhi năm phương mười tám! Fan của nàng nói vậy!

Bùi Châu Hiền đứng yên tại chỗ, Tôn Thừa Hoan hơi ngẩng đầu mỉm cười, bởi vì Bùi Châu Hiền quá gầy, còn có thể nhìn thấy yết hầu nhô ra, xinh đẹp gợi cảm chí mạng.

Tôn Thừa Hoan thấy vậy liền không khỏi hoảng hốt, ánh mắt dao động, không khống chế được nhìn khối nhô ra của Bùi Châu Hiền một hồi, cổ họng bất giác run lên.

Nàng giống như muốn sờ một chút... nhưng cuối cùng không biết vì lý do gì, nàng cũng không bắt đầu, buộc mình phải dời tầm mắt, mỉm cười với Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền cũng cười.

Trong đầu Lâm Duẫn Nhi đột nhiên xuất hiện một câu nói trong siêu thoại Hoan Hiền.

Bùi Châu Hiền có đôi mắt rất đẹp, nhìn mặt tường thôi đều thâm tình có thể phản chiếu ra ánh sao, nhưng nhìn người lại giống như nhìn vào tường, trước nay chỉ có thể nhìn thấy một vũng nước, ngoại trừ Tôn Thừa Hoan.

Khi nhìn Tôn Thừa Hoan, đôi mắt cô như đang chăm chú nhìn cả thế giới của mình.

Bùi Châu Hiền ngoan ngoãn hưởng thụ phục vụ của Tôn Thừa Hoan, chờ nàng thu thập xong, oán giận một câu "Được rồi, quản lý đang đợi ở cửa."

Lâm Duẫn Nhi: "..." Phi! Đây cũng được gọi là bạn bè bình thường sao! Đúng là cái miệng của nữ nhân, quỷ gạt người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro