Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm, Tôn Thừa Hoan mơ một giấc mơ, nói chính xác hơn chính là ác mộng.

Nội dung của ác mộng rời rạc, nhưng có thể chắp nối lại với nhau tạo thành một vài bức ảnh liên tục. Nàng cũng không nhớ được nội dung cụ thể, nhưng mơ hồ nhận ra đó là chuyện thực sự đã xảy ra từ nhiều năm trước.

Những ký ức đó thấm đẫm, trắng bệch, mục nát, cuối cùng như làn khói bay mất hút, những vết tích rải rác ở góc tối rồi biến mất, tất cả đều mơ hồ.

Bộ dạng của Phương Huyên Dao hiện ra giống như một chiếc chìa khóa, lặng lẽ đẩy nếp nhăn vỏ não ra, lại lộ ra một góc.

Trong giấc mộng, Tôn Thừa Hoan trở về tuổi mười chín, lúc đó nàng đã quên hết mọi chuyện sau này, vẫn sẽ vì Phương Huyên Dao lạnh nhạt mà buồn bã ủ rũ, vẫn sẽ tiếp cận Phương Huyên Dao hết lần này đến lần khác, cho dù có thể chỉ đổi lại càng cay nghiệt hơn.

Không biết loại cuộc sống như thế kéo dài bao lâu, năm năm, mười năm, hay thậm chí hai mươi ba mươi năm? Rốt cuộc nàng cũng chết tâm, sau khi để lại lời hung ác, Phương Huyên Dao kiêu ngạo nhìn nàng chạy trối chết.

Nàng không quan tâm đến kiêu ngạo cùng tôn nghiêm, nàng ra cửa liền ngồi xổm bên vệ đường khóc nức nở.

"Không sao rồi..."

Cảnh tượng thay đổi, nàng ngồi trong một căn phòng ngủ màu hồng, trước mặt nàng là thân ảnh của một vũ nữ mềm mại tinh tế phảng phất hương hoa nhài, ôm nàng vào lòng, ôn nhu lại tin cậy an ủi nàng.

Nàng vô thức ngẩng đầu lên, nhìn đi nhìn lại khuôn mặt của nữ nhân kia, cuối cùng ngưng lại ở đôi mắt.

Đôi mắt đen như ngọc, con ngươi dưới hàng mi dài trong suốt như thấy đáy, nàng si mê ngắm nhìn, nhưng trong nháy mắt đã biến thành vòng xoáy màu đen, hút cả người nàng vào trong...

Cảnh tượng trước mắt Tôn Thừa Hoan không ngừng thay đổi. Khi thì Phương Huyên Dao, khi thì Bùi Châu Hiền, đôi mắt kia luôn luân hồi trong giấc mơ của nàng, khiến nàng lạc vào quá khứ cùng hai nữ nhân kia, một người cay nghiệt cùng độc đoán, một người ôn nhu lại ẩn nhẫn, nàng bị vây giữ ở trong, không cách nào tự giải thoát.

Cuối cùng, nàng mở to mắt, trống rỗng nhìn trần nhà.

Trời đã sáng.

Khi tỉnh dậy, Tôn Thừa Hoan liền không nhớ được cái gì, nàng chỉ biết mình ngủ không ngon, gặp ác mộng, trong ác mộng có Phương Huyên Dao, còn có đôi mắt đẹp đến kinh người.

Khoan dung, điềm tĩnh, lại chứa đựng ôn nhu.

Tôn Thừa Hoan mờ mịt chớp chớp mắt ngồi dậy, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác thất vọng cùng mất mát.

Là bởi vì cái gì, nàng không thể nói rõ ràng. Sau khi hoãn thần, nàng cấp tốc ngồi dậy, ăn ý với hai bạn cùng phòng lần lượt sử dụng phòng vệ sinh. Vẫn cùng nhau ăn uống và làm việc như thường lệ, ngoại trừ quầng thâm ở đáy mắt ba người rất rõ ràng.

Chín giờ sáng, các thí sinh đã mặc đồng phục học sinh kiểu Anh màu hồng, chờ sẵn ở sảnh, sẵn sàng lên chuyến xe buýt đặc biệt đến địa điểm biểu diễn.

Các thành viên của nhóm <Hành trình> tinh ý phát hiện ra hôm nay hai đội trưởng của bọn họ có chút khác thường. Bùi Châu Hiền bị phân tâm, tầm mắt không còn dõi theo Tôn Thừa Hoan. Đôi tay của Tôn Thừa Hoan đặc biệt hữu lễ, không còn dính chặt vào eo của Bùi Châu Hiền. Tuy rằng hai người vẫn đứng cạnh nhau, nhưng bầu không khí đã khác trước rất nhiều.

Họ không biết, cũng không dám hỏi.

Hai lão đại thích liếc mắt đưa tình, có ý muốn chiếm hữu người kia, đặc biệt là Bùi Châu Hiền...

Tôn Thừa Hoan chỉ đơn giản là bảo hộ, lo lắng Bùi Châu Hiền sẽ bị khi dễ, có chuyện gì phản ứng đầu tiên là bảo hộ Bùi Châu Hiền ở phía sau, bộ dáng cảnh giác như tiểu sư tử canh giữ thức ăn, nhưng cũng không nói không để cho người khác tiếp cận Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền thì khác, cũng không nói không cho người khác tiếp cận Tôn Thừa Hoan, nhưng một khi có người tiếp xúc quá thân thiết với Tôn Thừa Hoan, nụ cười nhàn nhạt trên mặt cô sẽ lập tức biến mất, yên lặng dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn đối phương, nhìn cho đến khi làm cho đối phương sợ hãi buông Tôn Thừa Hoan ra mới thôi.

Theo thời gian, các thành viên tự động chia quan hệ của Bùi Châu Hiền và Tôn Thừa Hoan thành một cấp bậc, nhưng mà bọn họ lại ở cấp bậc khác.

Không ai dám đụng đến khuôn phép của hai lão đại, cảm thấy có lẽ chuyện riêng tư của hai người là loại chuyện riêng tư mà những người bạn bình thường như bọn họ không đủ tư cách để biết.

Nhưng bầu không khí trong đội có chút kỳ quái, những người khác liếc nhìn nhau, cho rằng quan hệ của Trương Tiểu Ngữ và Tôn Thừa Hoan cũng không tệ, lại cùng một công ty với Bùi Châu Hiền, tất nhiên có thể chịu đựng lạnh đao công kích của Bùi Châu Hiền, nhất trí quyết định đẩy Trương Tiểu Ngữ ra ngoài.

Trương Tiểu Ngữ hết lần này tới lần khác lùi không được, không thể làm gì khác hơn là phải nhắm mắt cắn đạn đi đến bên cạnh Tôn Thừa Hoan, dùng ngón tay chọc chọc nàng, ra hiệu cho nàng tránh xa Bùi Châu Hiền một chút.

Chờ Tôn Thừa Hoan chủ động dựa vào, lúc này mới thấp giọng nói: "Hôm nay cậu với Châu Hiền có chuyện gì vậy? Làm chúng ta sợ đến không dám thở mạnh."

Tôn Thừa Hoan sửng sờ, bởi vì trong lòng nàng có bóng ma, trong nháy mắt liền xấu hổ đỏ mặt.

Chuyện xấu hổ đêm qua thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu nàng, khiến nàng có chút mất tự nhiên khi đối mặt với Bùi Châu Hiền.

Ánh mắt nàng có chút né tránh: "Không có, không có gì."

Trương Tiểu Ngữ hiển nhiên không tin, nghi hoặc nhìn Tôn Thừa Hoan: "Thật không?"

Tôn Thừa Hoan giả vờ không kiên nhẫn đẩy nàng: "Thật thật thật, cậu nhớ lời bài hát của cậu đi! Đừng quên lời."

Trương Tiểu Ngữ bĩu môi: "Cậu cho rằng tớ là cậu a..."

Tôn Thừa Hoan lập tức nghẹn lời, một mặt không phục muốn nói khi đánh giá bài hát chủ đề thì chính mình không có quên lời. Nhưng mà không có cách nào giải thích tình hình lúc đó, nàng không thể nói mình được sống lại, cho nên oan ức ngậm miệng.

Không bao lâu xe đã tới, Bùi Châu Hiền lên xe trước, Tôn Thừa Hoan đứng ở cửa xe do dự cắn môi, sau đó đi theo, ngồi ở bên cạnh Bùi Châu Hiền.

Nàng không thể vì đối phương an ủi chính mình, nhìn thấy một mặt yếu ớt của mình mà cảm thấy mất mặt liền không để ý đối phương a! Vậy cũng quá không nhìn được lòng tốt rồi.

Chỉ là kỳ quái của nàng đều bị các thành viên khác nhìn ra, huống chi Bùi Châu Hiền là người trong cuộc. Tôn Thừa Hoan không khỏi có chút lo lắng.

Nàng lén lút nhìn bên mặt của Bùi Châu Hiền, có chút khẩn trương duỗi thẳng thắt lưng, thân thể căng cứng, dùng dư quang tìm vị trí tay của Bùi Châu Hiền.

Nàng hít một hơi thật sâu, dán vào bàn tay thon dài, bởi vì quá căng thẳng, khí lực cũng có chút lớn, tùy ý tìm đề tài:

"Châu Hiền, em có chút căng thẳng."

Bùi Châu Hiền liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt không giống như bình thường mang theo ôn nhu nhìn qua, ngữ khí có chút khách sáo, lại mang theo giả vờ lạnh lùng xa cách: "Vậy sao."

Tôn Thừa Hoan chớp chớp mắt, trong lòng lộp bộp một tiếng, quả thực tức giận rồi...

Nàng làm cho người ta tức giận, nàng nên dỗ dành. Nàng giật giật ngón tay, nàng di chuyển tay xuống dưới cùng Bùi Châu Hiền mười ngón đan xen, ngón tay nhẹ nhàng xoa mu bàn tay cô.

Khung xương của Bùi Châu Hiền không lớn, mặc dù ngón tay nhỏ dài, nhưng khi Tôn Thừa Hoan cầm trên tay thì cảm nhận được mềm mại khác hẳn với dáng vẻ của Bùi Châu Hiền.

Nàng nhẹ nhàng kéo, để Bùi Châu Hiền dựa vào mình một chút, đầu nàng cũng tới gần dựa vào vai Bùi Châu Hiền.

Nàng ngẩng đầu lên một chút, từ góc độ này, nàng có thể nhìn thấy rõ góc cằm hoàn mỹ cùng đường nét tinh xảo của Bùi Châu Hiền, còn có chiếc cổ thiên nga tao nhã kia.

Tâm niệm vừa động, lại không khỏi cảm khái, khuôn mặt này thật không thể soi mói.

Tôn Thừa Hoan chớp chớp mắt, đôi mắt đào hoa tròn xoe mở to, trong veo giống như tiểu hài tử không rành thế sự.

Thanh âm tuyệt nhiên không giống ngày thường, có chút ngây thơ trẻ con:

"Hiền nhi giận em sao?"

Nghe có chút đáng thương.
Vừa nói, bàn tay trống rỗng kia kéo góc áo của Bùi Châu Hiền.

Nàng và Phương Huyên Dao đã cùng một chỗ mười năm, điều duy nhất mà người kia dạy nàng chính là làm nũng, giả vờ đáng thương, trở thành tiểu hài tử...

Nếu như thế vẫn chưa đủ thì hai bên vẫn là bình tĩnh lại, dù thế nào nàng trước sau cũng không thể buông xuống kiêu ngạo của mình, loại đó giống như nếu ngươi không tha thứ ta liền không ngớt tư thái, nàng vẫn là không làm được.

Nhưng mỗi lần nàng làm loại bộ dáng này, cho dù có vững tâm như Phương Huyên Dao cũng sẽ nhất thời mềm ra, huống chi là Bùi Châu Hiền cùng nàng giao hữu. Thử nghĩ xem, đây có thể là lợi ích của túi da mang tới cho nàng...

Bùi Châu Hiền chưa từng thấy tư thế nào như vậy, lập tức sững sờ. Mùi nước giặt nhẹ nhàng khoan khoái trên người không nghe chỉ huy bay vào khoang mũi cô, cô vô thức nín thở, tim càng đập nhanh hơn.

Nhìn xuống, tầm mắt không khỏi rơi xuống đôi môi đỏ mọng của Tôn Thừa Hoan đang nhẹ nhàng cắn, cô bất giác cắn chặt môi dưới, cảm thấy nếu tiến lại gần một chút, chóp mũi hai người có thể kề sát vào nhau.

Cổ họng cô khẽ rung lên, một trì xuân thủy triệt để bị xáo trộn. Nàng đã nghe vô số fans mê hoặc cùng tràn đầy tình cảm gọi cô như vậy, nhưng lần đầu tiên cô biết tên của cô có thể được gọi đến hững hờ lại thấp uyển ôn nhu như vậy.

Cô chậm rãi chớp mắt, hít một hơi thật sâu, bằng cách nào đó bước ra khỏi trạng thái hỗn loạn kia, bình tĩnh lại nhịp tim đập nhanh, mặt không chút thay đổi nói: "Em đang làm nũng với tôi sao?"

Bùi Châu Hiền luôn quan tâm đến điểm kỳ quái, bị cô hỏi như vậy, mặt nạ đáng thương của Tôn Thừa Hoan lập tức rạn nứt, nàng ngượng ngùng thu tay đang kéo góc áo của Bùi Châu Hiền, một tay khác đang định nới lỏng Bùi Châu Hiền ra liền nghe người kia cười khẽ nói: "Tiểu Tôn tổng không sợ hủy hình tượng sao?"

Ánh mắt Tôn Thừa Hoan sáng lên, biết đối phương đang cấp cho mình một bậc thang, liền kéo góc áo của Bùi Châu Hiền, khóe môi không khỏi hướng lên trên, nhưng lại cố ý chu môi, vô cùng đáng thương mà nhìn Bùi Châu Hiền: "Ai bảo em làm sai chọc tới Hiền nhi nhà chúng ta cơ chứ?"

Bùi Châu Hiền nhìn dáng dấp hạ mình làm tiểu nhân của người kia, tia ôn nhu trong mắt càng nặng, cô thanh tĩnh lại, thắt lưng không còn cứng nhắc, cùng Tôn Thừa Hoan đầu dự vào đầu, khẽ nhắm mắt lại, hưởng thụ bình yên hiếm có: "Làm sai cái gì?"

Tôn Thừa Hoan siết chặt ngón tay cô, "ừm" một tiếng dài, ngữ khí càng nhẹ nhàng hơn: "Sai là... em không nhìn được lòng tốt, chị tốt bụng an ủi em, nhưng em lại xa lánh chị... Đương nhiên cũng không phải là xa lánh! Chỉ là có chút không thoải mái mà thôi." Tôn Thừa Hoan vội vàng cao giọng bổ sung.

Nàng nheo mắt lại, hàng mi dài phủ bóng dày trên khuôn mặt, nàng cười có chút bất đắc dĩ: "Hơn nữa, chuyện này không phải chị ép hỏi em, mà là em chủ động nói cho chị biết. Thời điểm em nói với chị, chị cũng nói với em: Nếu như em muốn nói..."

"Cho nên đó là em muốn nói, nhưng em đã khiến chị gánh chịu hậu quả. Là em không cân nhắc chu đáo, biết rõ chính mình... trọng mặt mũi, nhưng còn nói với chị những chuyện kia."

"Đây là lỗi của em, cho nên thực xin lỗi".

Bùi Châu Hiền nhướng mày, biết mà còn hỏi: "Vậy ý của em là em sai vì nói với tôi những chuyện kia?"

"Đương nhiên là không phải!"
Tôn Thừa Hoan vội vàng phủ nhận: "Ý em là em không nhìn được lòng tốt!"

"Chó cắn Lã Động Tân*?"

(*) Không biết lòng người tốt.

Tôn Thừa Hoan xẹp miệng: "... chị!"

Bùi Châu Hiền khẽ cười một tiếng, không tỏ ra ý kiến, nhắm mắt không nhìn nàng nữa.

Khi Tôn Thừa Hoan được tha thứ, bị nói là chó cũng không thèm để ý, nàng cười cười nhắm mắt lại, dựa vào Bùi Châu Hiền.

Cùng lúc đó, lông mi của Bùi Châu Hiền run lên, chậm rãi mở mắt, lẳng lặng nhìn Tôn Thừa Hoan, không giấu được tia sủng nịch trong nụ cười, cảnh tượng này tình cờ bị nhân viên đang chuẩn bị đăng blog chính thức chụp được.

Làm sao bầu không khí quỷ dị của bọn họ có thể chỉ do một người tạo thành? Từ sáng sớm, ngoại trừ Tôn Thừa Hoan, rõ ràng cô cũng chưa từng lấy lòng đối phương, nhưng người kia lại không nhận ra.

Đêm qua, cô thật lâu không thể bình tĩnh lại, trong cổ họng như có một tảng đá lớn, làm sao cũng không nuốt được, không biết là vì cái gì, nhưng cô có thể nhìn thấy rõ ràng ý nghĩ của chính mình.
Cô không muốn để ý Tôn Thừa Hoan.

Đó là một loại buồn bực khó giải thích, giống như là giận chó đánh mèo, vì xuất phát từ tự thân khắc chế, trong lòng cô thầm phỉ nhổ hành vi này, nhưng không nghĩ tới Tôn Thừa Hoan thực sự làm chuyện cô muốn làm.

Cho nên, cô cũng không phản ứng Tôn Thừa Hoan.

Kỳ thực, khi Tôn Thừa Hoan lấy lòng cô, cô cũng đã hết giận, nhưng bởi vì bộ dáng lấy lòng hiếm thấy của đối phương nên cô đành nuốt lời kế tiếp.

Cô đã chứng kiến quá nhiều tình cảnh trốn tránh trách nhiệm sau cuộc cãi vã, bọn họ giống như đang đeo kính hiển vi, có thể nhìn thấy một chút sai lầm trong cuộc cãi vã. Kết quả là, người này thậm chí không nghĩ đến vấn đề của cô, đem hết thảy đều quy tội trên người bản thân...

Thật sự là, đứa ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro