Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì trận chung kết, mỗi cô gái đều phải chuẩn bị một bài battle nên thời gian sẽ có chút eo hẹp, Tôn Thừa Hoan và Bùi Châu Hiền vẫn cùng nhau tập luyện đến tận khuya như trước, nếu mệt quá không muốn đi đường, hai người sẽ qua đêm trong phòng tập.

Hai tuần qua có rất nhiều hoạt động, mười bốn cô gái cùng nhau xem phim, ăn lẩu... Luôn có một chút phiền muộn nhàn nhạt quanh quẩn trong đó.

Đó là kết thúc ngày cuối cùng.

Buổi tối tan tầm, trời đổ mưa nhỏ, Tôn Thừa Hoan và Bùi Châu Hiền đều có thân hình mảnh khảnh nên đi cùng một cái ô, bên cạnh còn một mình nhân viên cầm ô.

Tôn Thừa Hoan ngoài miệng nói không cần lo lắng, nhưng thật ra nàng vẫn có chút thất vọng mất mát, nàng trở về đã ba tháng, nơi này là điểm khởi đầu nàng sống lại, nhanh như vậy liền kết thúc sao? Nhân sinh sau này nàng nên lựa chọn như thế nào đây?

Còn những người này thì sao?

Lâm Duẫn Nhi, Bùi Châu Hiền... hai người họ sau này sẽ có thân phận ra sao? Họ có thể giống như bây giờ, sớm chiều ở chung, cùng ăn cùng ở không? Nàng lần này thực sự sẽ thành lập cùng một nhóm với họ không? Nàng có hối hận không?

Còn có những người đã bị loại kia, nói là ra ngoài liền thêm WeChat, nhưng còn có thể gặp nhau không?

Tôn Thừa Hoan tâm loạn như ma, trong đầu đều rối tung rối mù, hết câu hỏi này lại đến câu hỏi khác. Nàng dừng bước quay đầu lại, ánh mắt đau thương nhìn lại nơi diễn tập hàng ngày của bọn họ, trong lòng chua xót.

Đây là lần cuối cùng họ cùng nhau đến nơi này... Dù đây đã trở thành sản nghiệp của riêng nàng, nhưng có thể quy tụ đủ 98 cô gái vẫn là rất khó.

Bùi Châu Hiền cũng theo nàng dừng lại, yên lặng nhìn vào tòa nhà kia.

"Chí ít, những người còn lại sẽ còn có thể cùng một chỗ." Thanh âm của cô có chút thất vọng, bởi vì cô đã từng trải qua, cho nên cô hiểu cảm giác của Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan mím môi gật đầu, giữa răng môi phun ra tiếng thở dài: "Đi thôi."

Rời khỏi nơi này, trong lòng mỗi người đều trĩu nặng, giống như lại trải qua mùa tốt nghiệp, nhưng thật may vẫn còn có nhau bên cạnh.

Đông đảo người hâm mộ đứng đợi ở cổng như thường lệ, vì phải cầm điện thoại chụp ảnh nên họ không cầm ô.

Tôn Thừa Hoan bất lực nói: "Trời mưa, mọi người mau về nhà đi."

"Không sao a." Fan mồm năm miệng mười nói: "Trời mưa không lớn, hơn nữa hôm nay là lần cuối cùng, chúng ta phải có một cái kết hoàn hảo."

"Tôi thật lòng, mọi người mau trở về đi, một lúc nữa mưa sẽ lớn, đừng để bị cảm mạo."

"Tiểu Hoan để chúng ta hộ tống hai người đi, chúng ta đảm bảo chiếu cố tốt bản thân, trở về liền uống nước gừng a!"

Tôn Thừa Hoan nhìn bọn họ, bất lực thở dài: "Quên đi, muốn thì theo đi... thật sự không còn cách nào."

Bùi Châu Hiền suy nghĩ một chút: "Vậy che ô đi theo chúng ta, một người cầm ô một ngươi chụp ảnh, đến lúc đó chia sẻ video với nhau, như vậy được không?"

"Ân, ân, được."

Fan lập tức đáp ứng, tự phân ra hai đội.

Kỳ thực, hành trình đi tập không xa, rất nhanh đã trở về.

Bên ngoài cổng, Tôn Thừa Hoan và Bùi Châu Hiền cúi chào tạm biệt fan.

Bùi Châu Hiền nói: "Ba tháng qua, mọi người vẫn gió mặc gió, mưa mặc mưa tới đón chúng ta đi tập, có mấy người hai chúng ta đã quen mắt. Ví dụ, tiểu tỷ tỷ mặc áo cam này, còn có tiểu muội muội mặc đồng phục học sinh kia."

Bùi Châu Hiền chỉ vào hai chỗ trong đám người náo nhiệt.

Quả nhiên, hai người kia đỏ bừng mặt, kích động hét lên: "Thừa Hoan! Châu Hiền! Chúng ta sẽ tiếp tục hỗ trợ hai người!" Kích động gần như vỡ òa.

Bùi Châu Hiền thần sắc ôn hòa nói tiếp: "Mặc dù buổi biểu diễn sắp kết thúc, nhưng thân phận nghệ sĩ của chúng ta chỉ mới bắt đầu, cho nên mọi người đừng cảm thấy buồn, ở đây, cảm ơn mọi người đã ủng hộ cùng làm bạn với chúng ta bấy lâu nay."

"Không cần cảm ơn, Hiền nhi, mùa hè gặp phải chị là thu hoạch lớn nhất của chúng ta!" Bùi Fan hét lên.

"Đúng vậy! Tiểu Hoan, chúng ta yêu chị!" Wanso hét to hơn, giống như đang trong trận chiến với Bùi Fan, gào thét chói tai.

Tôn Thừa Hoan cười đến mức ôn nhu nhìn về phía Bùi Châu Hiền: "Mọi người mau về nhà đi, trước đây đều là mọi người nhìn bóng lưng của chúng ta, hôm nay liền cho tôi cùng Châu Hiền có cơ hội này... Những người có người nhà thì gọi người nhà tới đón, những người đi taxi thì gọi taxi, những người đi tàu điện ngầm thì đi đón tàu điện ngầm."

"Về nhà nhớ chăm chỉ học tập, đừng quên làm bài tập."

Tâm tư của fan vốn nhạy cảm, thậm chí bắt đầu lau nước mắt, kết quả bị câu cuối của Tôn Thừa Hoan khiến cho suýt chút nữa bật cười, trong một lúc không biết nên khóc hay cười.

"Bài tập bài tập, liền chỉ biết bài tập! Chị đến cùng là yêu bài tập, hay là yêu chúng ta a!"

"Đương nhiên là yêu mọi người a." Ánh mắt của Tôn Thừa Hoan long lanh, giảo hoạt mà nhìn bọn họ, nghĩa chính ngôn từ nói: "Cho nên tôi mới bắt mọi người phải chọn làm bài tập về nhà và tôi... Mọi người phải học tập thật giỏi, làm việc thật tốt, chăm sóc bản thân thật tốt!"

Fan lần lượt quay đầu lại cẩn thận bước đi, lưu luyến không rời, nhưng lại không nỡ để thần tượng của họ bị ướt nước mưa, vẫn là rời đi, đám đông từ từ giải tán.

Bùi Châu Hiền nắm lấy cánh tay che ô của Tôn Thừa Hoan, nhìn bóng lưng họ khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: "Kỳ thực, thực sự có chút không nỡ rời xa bọn họ."

"Đúng vậy, dù sao thì chúng ta sẽ không ở lại thành phố này nữa." Thanh âm của Tôn Thừa Hoan cũng mang một chút u sầu.

Những người hâm mộ tới đón đưa hai người sẽ không là nhóm này nữa.

Nhưng Tôn Thừa Hoan cảm thấy dù sau bao nhiêu năm, nàng vẫn có thể nhớ đến những người hâm mộ ở nơi này, bởi vì họ đã chứng kiến khởi đầu của nàng, đồng hành cùng nàng qua những năm tháng gian khổ từ vô danh đến khi thành ngôi sao sáng chói.

"Đúng rồi, Châu Hiền, ngày mai kết thúc battle chị có kế hoạch gì không?" Tôn Thừa Hoan vẫn nhớ Bùi Châu Hiền đã nói cô không có người nhà, có chút lưu ý sợ cô không có chỗ ở.

Bùi Châu Hiền suy nghĩ một chút: "Công ty sẽ sắp xếp chỗ ở cho tôi, hẳn là ở khách sạn."

Sau đó nhìn Tôn Thừa Hoan, cong cong môi: "Sao vậy, lo lắng tôi không có chỗ ở sao? Yên tâm đi, dù sao cũng chỉ cần đến khách sạn, trái lại liền có mấy ngày nghỉ."

"Cái kia... chị có muốn đến nhà em không?"

"Ân?" Bùi Châu Hiền có chút do dự: "Không tiện đi."

Cô hoàn toàn không quen biết người nhà Tôn Thừa Hoan, đột nhiên đến ở, luôn cảm thấy… có chút ngại, mặc dù xem video rất hòa ái dễ gần, nhưng có khi nào họ… không thích chính mình không?

Cô lộ vẻ mặt khó xử, lắc lắc đầu: "Vẫn là quên đi."

"Tại sao!" Tôn Thừa Hoan bị từ chối, rất khó hiểu: "Đến nhà em rất tốt, rộng rãi lại còn miễn phí, hơn nữa còn có người chăm sóc, nơi nào không tốt?"

Mới vừa nói xong, Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên ý thức được cái gì, liền nhận ra: "Em biết rồi, chị sợ nhà em quá nhiều người, cho nên không tiện phải không?"

Tôn Thừa Hoan nói khá uyển chuyển, nhưng Bùi Châu Hiền liền nhận ra đối phương đang lo lắng cho mình.

Thì ra Bùi Châu Hiền cũng có lúc sợ hãi... Nàng vốn tưởng đối phương sẽ luôn bình tĩnh cùng lãnh đạm như vậy, trong mắt nàng không khỏi lóe lên một nụ cười.

"Yên tâm đi." Tôn Thừa Hoan kiêu ngạo ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một chút đắc ý: "Không phải nói em là Tiểu Tôn tổng sao? Làm sao chỉ có một nơi ở."

"Tiểu Tôn Tổng nhà chị có mấy bất động sản, có mấy cái là mẹ em để lại cho em, em vừa đủ tuổi baba liền chuyển cho em."

Tôn Thừa Hoan đột nhiên muốn nói tòa nhà kia hiện thuộc sở hữu của nàng, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là kìm chế, không được làm ra vẻ như thể hiện chính mình là người có tiền.

Bùi Châu Hiền không nghe thấy gì nữa, hai chữ 'nhà chị' lăn lộn giữa môi răng, khóe mắt cong lên không thể nhìn ra.

Nhưng cô lại cau mày: "Mẹ em để lại cho em?" Cô cố tình nhấn mạnh từ 'để lại'.

"Ừm." Tôn Thừa Hoan gật đầu, ung dung nói: "Mẹ em sớm đã qua đời."

Nàng nhìn thấy sự quan tâm sâu sắc trong ánh mắt của Bùi Châu Hiền, ngược lại an ủi đối phương: "Kỳ thực cũng không có gì, nhiều năm như vậy em đã quen rồi. Em cũng không có ấn tượng gì với mẹ, hơn nữa ông bà nội đối đãi với em rất tốt! Đã sớm bù đắp vào chỗ trống tình mẫu tử a!"

"Được rồi được rồi, quyết định như vậy đi. Ngày mai battle kết thúc, chị cùng em về nhà, em sẽ chọn nhà hai chúng ta liền vào ở."

"Nhưng trước tiên chúng ta phải sống ở nhà cũ một ngày, bồi ông bà nội, được không? Chỉ là chị đừng lo lắng, trước đó không phải em đã nói cho chị rồi sao? Bà nội em rất thích chị, hơn nữa ... người nhà của em không phải là người nhà của chị sao!"

Tôn Thừa Hoan giảo hoạt nháy mắt mấy cái.

Tâm Bùi Châu Hiền đột nhiên rạo rực, ánh mắt lay động, yên lặng nhìn Tôn Thừa Hoan một lúc, cười khẽ đang định nói gì đó thì sau lưng vang lên một giọng nữ rất uy nghiêm.

"Tiểu Hoan."

Sắc mặt Tôn Thừa Hoan đột nhiên thay đổi, lông mày nhíu lại, hung hăng quay đầu lại, sau đó tiến lên bảo vệ cô ở phía sau, giống như đang đề phòng cái gì.

Bùi Châu Hiền nghi hoặc nhìn nàng.

Đó là một nữ nhân khoảng 24 tuổi, tay cầm ô trong suốt, mặc tây trang, dưới chân đi đôi giày cao gót gần tám phân, mắt ngọc mày ngài, mi mục như họa, màn mưa cũng không che giấu được toàn thân khí chất cao cao tại thượng, ánh mắt nóng như lửa nhìn chằm chằm Tôn Thừa Hoan.

"Sao chị lại đến đây?"

Vẻ mặt Tôn Thừa Hoan vẫn như ngày thường, nhưng bàn tay cầm ô của nàng bất giác siết chặt lại, cánh tay chặt chẽ run lên, thậm chí có thể nhìn thấy cả mạch máu xanh trên da, Bùi Châu Hiền đang đứng bên cạnh cũng có thể rõ ràng cảm nhận được trong lòng nàng có chút xao động cùng... cảnh giác?

Tựa hồ là cảnh giác.

"Tiểu Hoan không định giới thiệu với tôi cô gái phía sau em sao?"

Nữ nhân dừng lại, liếc nhìn Bùi Châu Hiền, ánh mắt giống như có chút khinh bỉ: "Là bạn của em?"

"Tôi biết chị nhận ra."

Tôn Thừa Hoan buộc phải điều chỉnh hô hấp quá mức của mình, cố gắng làm cho bản thân trông bình tĩnh hơn.

Khoảnh khắc vừa nhìn thấy Phương Huyên Dao, nàng vô thức nhớ đến cảnh nàng và Bùi Châu Hiền bị bắt gian tại trận trên giường, nàng như lúc đó bảo hộ Bùi Châu Hiền ở phía sau, chỉ sợ sẽ lại liên lụy đến cô.

Nhìn thấy thủ phạm, nàng cảm thấy vô cùng tức giận, trong lòng không ngừng hỏi Phương Huyên Dao, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi rõ ràng đã từng yêu chị nhiều như vậy mà!

Nhưng nàng biết mình không thể hỏi, Phương Huyên Dao trước mặt nàng cũng không thể tự trả lời.

Nhưng nàng cũng biết Phương Huyên Dao trước mặt nàng cũng không vô tội, cô ta đã bắt đầu trả thù nàng.

Kết hôn với chính mình là bước đầu tiên.

Phương Huyên Dao khẽ cười một tiếng, trong mắt giống như chỉ có một mình Tôn Thừa Hoan, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào nàng. Loại xâm lược rõ ràng cùng tự tin không tên kia khiến Tôn Thừa Hoan rất không thoải mái:
"Cho nên, Tiểu Hoan biết ngày đó tôi đến rồi sao? Tiểu Hoan không cao hứng sao?"

Tôn Thừa Hoan nghiến răng nén giận cùng hoảng sợ trong lòng, nàng biết thời điểm này không thích hợp vạch mặt Phương Huyên Dao, trong tay người kia đang cầm giấy đăng ký kết hôn, nếu nói đến chuyện ly hôn thì thế giới bên ngoài sẽ biết, nàng trăm miệng cũng không thể bào chữa được.

Khuôn mặt nàng cứng đờ, miễn cưỡng nở nụ cười: "Cao hứng."

Tôn Thừa Hoan tự nhủ mình phải bình tĩnh. Đột nhiên, nàng nhận thấy có loại kỳ dị không nói nên lời, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào Phương Huyên Dao.

Phương Huyên Dao xưa nay luôn tỏ ra lạnh lùng với nàng, tràn đầy thiếu kiên nhẫn cùng căm ghét, chưa từng ôn nhu mỉm cười nhìn nàng như bây giờ.

Lúc chụp ảnh cưới còn bày ra bộ mặt như sắp chết, tỷ tỷ đóng dấu còn tưởng rằng là nàng bức người, còn nhìn nàng với ánh mắt không đúng.

Còn uyển chuyển nói với Phương Huyên Dao biểu thị như nếu cô bị bức ép thì cô ta có thể giúp gọi cảnh sát, sau đó xác nhận lại mãi mới có thể đóng dấu vào giấy đăng ký kết hôn.

"Tiểu Hoan làm sao lại nhìn tỷ tỷ như vậy?"

Tôn Thừa Hoan có chút cau mày, đối với danh xưng 'tỷ tỷ' vô cùng mâu thuẫn. Bùi Châu Hiền cũng vậy, vô thức liếc mắt nhìn người bên cạnh.

Tôn Thừa Hoan luôn mãi nhắc nhở bản thân, sắc mặt nàng vẫn như thường:

"Hôm nay chị có chút không đúng."

Phương Huyên Dao cũng không nhận ra Tôn Thừa Hoan có cái gì không đúng, cô chỉ cảm thấy nàng có chút lạnh nhạt. Nghe nàng nói vậy, cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, xem ra Tiểu Hoan nhất thời không thích ứng.

"Ừm..." Phương Huyên Dao không nhịn được tiến lên một bước, muốn ôm lấy người này, giống như nàng đã từng đối với chính mình.

Nhưng sau khi nhìn thấy có vài nhân viên xung quanh, cô định thần lại, biết rằng hiện tại Tôn Thừa Hoan quan tâm đến debut nhất, cô không thể phá hoại.

Phương Huyên Dao bình phục lại nhịp tim, trở lại vị trí ban đầu, không tự nhiên vén tóc gãy bên tai, trên mặt có chút phiền muộn: "Tôi chỉ là cảm thấy... Tôi nên đối tốt với em một chút, dù sao chúng ta..."

"Cũng là người một nhà."

Cô không nói trắng ra, chỉ thể hiện chính mình cùng Tôn Thừa Hoan có quan hệ rất tốt.

Cô khẽ liếc nhìn Bùi Châu Hiền, không nhìn ra hỉ nộ.

Bùi Châu Hiền nghe vậy, bất giác nhíu mày, trong lòng vừa cảm thấy không thoải mái vừa có cảm giác kỳ quái, liếc nhìn tiểu sư tử đang cực kỳ cảnh giác chuẩn bị bảo vệ lãnh thổ, suy nghĩ một hồi mới hỏi nàng là xảy ra chuyện gì.

Còn có... tỷ tỷ

Không hiểu sao, Bùi Châu Hiền đột nhiên quan tâm đến cái danh xưng này. Vì lẽ đó, Tôn Thừa Hoan quật cường không chịu mở miệng gọi cô, nhưng lại gọi người khác như vậy?

Vậy, hành vi bất thường của nàng ngày hôm đó có phải là vì người này không? Có phải cũng bị người này làm cho hoảng thần, bị người này mê hoặc...

Hóa ra cô không phải là độc nhất vô nhị.

Bùi Châu Hiền run lên, tâm dần dần chìm xuống, trong không khí đột nhiên có chút lạnh lẽo.

Mà tai Tôn Thừa Hoan nghe được, chính là lạnh nhạt của nàng đã khiến Phương Huyên Dao khủng hoảng, để trả thù, đối phương phải cầu danh để lấy lòng chính mình.

Đừng nhìn bộ dạng ân cần thân thiện trước mặt này, không chừng ở đáy lòng đang nghiến răng nghiến lợi a?

Tôn Thừa Hoan nghĩ đến vấn đề khác: "Phương... Huyên Dao tỷ, không phải hiện tại chị nên đi học sao?"

Phương Huyên Dao cười cười: "Tiểu Hoan lo lắng tỷ tỷ trốn tiết sao? Tỷ tỷ không muốn tiếp tục học thạc sĩ. Nên học đều đã học, đã trở về, hiện tại làm việc ở Tôn thị."

Con ngươi của Tôn Thừa Hoan đột ngột co rút, rõ ràng đời trước không có chuyện này, là nàng sống lại hờ hững với Phương Huyên Dao nên mang đến hiệu ứng cánh bướm sao? Hay là đối phương muốn sớm thực thi kế hoạch?

"Hơn nữa, ngày mai Tiểu Hoan sẽ thành lập nhóm, tỷ tỷ muốn nhìn thấy Tiểu Hoan đạt được ước mơ."

"Không phải chị không thích <Ngẫu Thời> sao?" Tôn Thừa Hoan buột miệng nói.

Nhưng lời đã nói ra, Tôn Thừa Hoan ngầm kêu hỏng bét, không cẩn thận lỡ lời. Kiếp này nàng chưa từng gọi cho Phương Huyên Dao, vậy làm sao nàng có thể biết được đối phương không thích chương trình này.

Nhưng Phương Huyên Dao tựa như không nhận ra cái gì không đúng, suy nghĩ một chút, đời trước xác thực chính mình đã biểu đạt không thích chương trình này, nhưng cô không nhớ chính xác là lúc nào, xem ra đã xảy ra lúc cô chưa sống lại.

Sóng mắt lưu chuyển, sau khi sống lại, cô phát hiện ra rất nhiều chuyện kiếp trước cô không để ý, sau đó mới biết tình yêu của người này đáng quý đến nhường nào.

Nhưng cô đã làm tổn thương nàng.

Đôi mắt của Phương Huyên Dao bất ngờ có chút đau lòng cùng hổ thẹn, ngôn từ đặc biệt chân thật: "Lúc đó tôi không biết em thích <Ngẫu Thời> đến vậy, nhưng ... hiện tại tôi biết rồi, em thích nhảy, thích hát, thích sân khấu. Em nhảy trên sân khấu thật kinh tài tuyệt diễm, rực rỡ vạn trượng, rất chói mắt... Tôn thị có ca ca em, có tôi là được rồi, em chỉ cần làm những gì em muốn làm, những chuyện khác đều giao cho chúng ta."

Em không cần phiền lòng, cũng không cần lo lắng, tôi nhất định sẽ bảo vệ em.

Những gì cô nói đều là chân thành, nhưng đáng tiếc là Tôn Thừa Hoan một chữ cũng không tin, nàng chỉ muốn cười.

Đáy mắt nàng chứa đầy tia trào phúng, trong lòng dần dần tràn đầy đau thương, ập tới đến đau đớn.

Tôn Thừa Hoan a Tôn Thừa Hoan, đời trước mày cầu ôn nhu một đời, hóa ra chỉ cần làm mặt lạnh không để ý đối phương, như vậy liền có thể dễ dàng đạt được a...
Đây là cái gì? Còn tôi là ai?

Một kẻ cầu không được còn bị người ta lừa gạt như một kẻ ngốc sao?

Cũng thật làm khó Phương Huyên Dao, nói với người "Đã không thích từ nhỏ" này với những lời buồn nôn như vậy, kỹ năng diễn xuất thật tốt.

Tôn Thừa Hoan thật sự không khắc chế được nữa, chỉ sợ giây sau sẽ lộ ra chân tướng, nàng bỏ lại một câu: "Cảm ơn, ngày mai còn phải thi đấu, tôi về trước."

Không chờ Phương Huyên Dao kịp phản ứng, nàng lôi kéo Bùi Châu Hiền chạy trối chết.

Con ngươi của Phương Huyên Dao khẽ động, mỉm cười nhìn bóng lưng Tôn Thừa Hoan, có phải vì lời nói của mình mà ngượng ngùng không muốn nhìn mình không? Kiếp trước cô làm sao không nhận ra Tiểu Khổng Tước của cô cũng có một mặt nhút nhát như vậy... Mặc dù, người bên cạnh có chút chướng mắt.

Đột nhiên, Phương Huyên Dao nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên cổ tay cô gái, sắc mặt dần dần chìm xuống.

Chiếc đồng hồ đó tựa hồ có chút quen mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro