Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như Tôn Thừa Hoan đã nói, con người của Sài Húc rất tốt, tính khí cũng tốt đến nghịch thiên.

Chỉ là Tôn Thừa Hoan gần đây giống như quả bom chạm đến là nổ, có chút cáu kỉnh, Bùi Châu Hiền tập nhảy sát vách nghe thấy tiếng sư tử Hà Đông gầm thét, chấn động đến mức đất trời rung chuyển.

"Sài Húc! Nâng lên chút! Tớ đã nói cậu bao nhiêu lần rồi! Nâng chân lên một chút!"

"Cậu còn đứng ngốc ở đó làm gì! Mau động đi!"

"Đừng nhảy, đừng nhảy! Tớ đã nói đừng nhảy bao nhiêu lần rồi! Cậu có biết dáng vẻ của cậu rất tùy tiện không!"

Sài Húc líu ra líu ríu: "Vậy cuối cùng tớ nên nhảy hay không nhảy a".

Nhìn thấy mặt này của Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền cũng rất kinh ngạc. Tôn Thừa Hoan chưa từng phát giận với bất kỳ ai, năng lực biểu diễn của đồng đội nàng trong vòng đầu kém hơn Sài Húc rất nhiều, nhưng nàng cũng chỉ ôn hòa nhã nhặn để cho đồng đội nhảy đi nhảy lại.

Việc này một lần chứng tỏ tầm quan trọng cùng đặc biệt của Sài Húc đối với Tôn Thừa Hoan.

Bùi Châu Hiền cảm thấy có chút chua.

Cô năm nay 22 tuổi, có rất nhiều bạn bè, nhưng vì tính tình ít nói, cùng bọn họ là bạn bè quân tử chi giao, là loại gặp mặt lên tiếng chào hỏi.

Tôn Thừa Hoan là sự tồn tại đầu tiên mà cô đặt ở trong lòng. Trong sinh hoạt của <Ngẫu Thời>, Tôn Thừa Hoan cũng là người đặc biệt đối với cô, người khác là bạn, còn nàng là bạn tốt, ngay cả Lâm Duẫn Nhi cũng không thể so sánh với nàng.

Cho nên, trước khi Sài Húc xuất hiện, cô hợp tình hợp lý cảm thấy cô đối với Tôn Thừa Hoan như Tôn Thừa Hoan đối với cô, một người bạn đặc biệt trên đỉnh kim tự tháp, bất kể cô ở trong hay ngoài <Ngẫu Thời>.

Nhưng cô quên mất là hiện tại vòng tròn sinh hoạt của hai người rất nhỏ, chỉ có 98 cô gái, mà vòng tròn sinh hoạt ban đầu của Tôn Thừa Hoan rất lớn, mặc dù trên người nàng có rất nhiều nhiệt huyết, nhưng vẫn như cũ có thể chứng minh quá khứ của nàng.

Một bá chủ học đường, cấp hai cấp ba dẫn dắt anh em bạn bè đi đánh nhau.

Bao gồm cả vết sẹo trên lông mày của nàng.

Nàng có hốc mắt sâu, sống mũi cao, hàng mi dày nhỏ khiến người ta không nhịn được đố kị... mặt mày mơ hồ lộ ra nét kiêu ngạo, khóe miệng nhếch lên khi cười không thể che giấu được phong lưu tuyệt đại.

Vốn là một bộ dáng xinh xắn, nhưng lông mày bên phải bị vết sẹo đó cắt đứt càng có thêm phần bá đạo cùng lệ khí.

Bùi Châu Hiền trước đây chưa bao giờ tham gia quá khứ của nàng, nhưng Sài Húc thì có, trên người hắn có cỗ khí chất giống Tôn Thừa Hoan như đúc, còn có những động tác đùa giỡn cùng ngôn ngữ mà người khác không thể hiểu được. Tất cả đều chứng minh quan hệ của hai người tốt như thế nào.

Trong lòng Bùi Châu Hiền rầu rĩ, vẻ mặt lạnh lùng, càng trầm mặc ít lời. Lúc trước khi trở lại phòng, Tôn Thừa Hoan luôn kéo tay cô, cùng cô vừa đi vừa cười nói, nhưng hiện tại lại có thêm Sài Húc.  

Hắn đứng bên khác của Tôn Thừa Hoan, nam nhân cao 1m8 hơi cúi xuống nói chuyện với Tôn Thừa Hoan, nói về những người cùng những chuyện mà cô không biết, khiến Tôn Thừa Hoan bật cười, giơ tay đánh hắn một cái.    

Một bên là khí tức tràn đầy thanh xuân, bước đi đều giẫm lên đầy sức trẻ. Một bên là vật chủ dùng màu xám để miêu tả, trầm mặc ít nói. Giữa bọn họ được nối với nhau bằng cánh tay của Tôn Thừa Hoan, nhưng giống như có một ranh giới rõ ràng giữa cô và Tôn Thừa Hoan vậy.    

Tôn Thừa Hoan nhạy cảm nhận thấy Bùi Châu Hiền dán bên cánh tay nàng tâm tình tựa hồ có chút hạ xuống, không khỏi dịu giọng hỏi: "Làm sao vậy, không thoải mái sao?"

Trong đầu Bùi Châu Hiền tuôn ra một dòng nước ấm, cho dù thế nào đi nữa, Tôn Thừa Hoan vẫn quan tâm đến cô, cô vừa giận vừa oán hận chính mình lập dị.   

Sau khi bình phục lại tâm tình, Bùi Châu Hiền im lặng một lúc rồi lắc đầu nói: "Không có, không sao."   

Cô nhíu nhíu mày, không quen chính mình như vậy. Đây là vấn đề chung của hầu hết các cô gái, trong tình bạn cũng có ý muốn chiếm hữu mãnh liệt, nhưng cảm giác này là loại cô chưa từng trải qua, cũng không muốn trải qua.    

"Không sao cái gì?" Tôn Thừa Hoan hiển nhiên không tin, cau mày suy nghĩ một hồi, nghĩ thầm có thể là mình lạnh nhạt với Bùi Châu Hiền, để Bùi Châu Hiền không cao hứng.    

Đây là bản chất của con người.

Giống như việc nàng ở đâu cũng phải chiếm vị trí C, trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, như vậy sẽ không bị mọi người lạnh nhạt, cũng thuận tiện nói chuyện với mọi người.

Nàng luôn cảm thấy mình là người ưu tú đi giữa, sẽ không quên bất kỳ người nào, bất kể là nam hay nữ đều có thể làm cho bầu không khí của ba người trở nên thú vị.

Nhưng hôm nay nàng có vẻ không làm tốt lắm. Mặc dù thỉnh thoảng nàng nhớ chăm sóc Bùi Châu Hiền, giải thích cho cô về con người cùng những chuyện trong miệng Sài Húc, nhưng Bùi Châu Hiền và Sài Húc không quen thuộc với nhau. Với tính khí của Bùi Châu Hiền, cảm thấy không thoải mái là rất bình thường.

Tôn Thừa Hoan mang theo ánh mắt áy náy nhìn Bùi Châu Hiền, không tiếp tục dây dưa chủ đề này.

"Châu Hiền, đội của chị chuẩn bị thế nào rồi?"

Bùi Châu Hiền rầu rĩ gật đầu, liếc mắt sang Sài Húc ở phía bên kia: "Rất tốt, đội trưởng của Sài Húc, Cầu Hâm Vũ danh bất hư truyền, giúp đỡ đội rất nhiều."

Nàng không nhận ra Tôn Thừa Hoan đã cố tình loại Sài Húc ra khỏi chủ đề. Trái lại thông thạo kỹ xảo của ba người đang trò chuyện, đưa Sài Húc vào.

Bùi Châu Hiền như vậy khiến Tôn Thừa Hoan càng thêm xấu hổ, bí mật trừng Sài Húc một cái.

"???"

Sài Húc hoàn toàn không đoán ra được, cậu ấy lại làm sao vậy?

Tôn Thừa Hoan về đến phòng, nàng dựa vào khung cửa tàn khốc nói với hắn: "Ngày mai cậu đừng cùng tớ trở về, tớ muốn đi cùng Châu Hiền."

Giữa Sài Húc và Bùi Châu Hiền, nàng không có một chút gánh nặng trong lòng, không chút do dự mà chọn Bùi Châu Hiền. Một mặt, nàng và Sài Húc quá quen thuộc, mặt khác, ngoài Bùi Châu Hiền ra nàng thật sự không thể tiếp thu thêm ai nữa, cùng đi tập, cùng ăn cơm, cùng tan tầm.

Đôi khi Lâm Duẫn Nhi đi với hai người, nàng đều hận không thể đá đối phương đi huống chi là người khác.

Sài Húc đầy mặt hoài nghi: "Không phải chứ, lão đại, tớ đến đây là vì ai? Cậu qua cầu rút ván như vậy sao?"

"Không đúng" Sài Húc suy nghĩ một hồi cảm thấy có gì đó không đúng, lại càng tan vỡ: "Cầu của cậu vẫn chưa bắc qua! Liền muốn hủy sao?"

Tôn Thừa Hoan vỗ vỗ vai hắn, nghiêm túc nói: "Được rồi, nghe tớ nói, tớ mặc kệ ngày mai cậu đi tìm Cầu Hâm Vũ hay là kết giao với tiểu tỷ muội đi cùng, ngược lại đừng xuất hiện trước mặt tớ với Châu Hiền..."

Dứt lời liền muốn đóng cửa lại.
"Không phải chứ," Sài Húc vội vàng ngăn nàng lại, vẻ mặt cay đắng nói: "Vậy chí ít cũng cho tớ một lời giải thích chứ."

"Châu Hiền không thích ứng khi đi chung với cậu"

"Vì thế cậu liền vứt bỏ tớ?"

"Ai bảo cậu lớn lên không đẹp mắt bằng chị ấy?"

Sài Húc: "Ta hận!"

Bọn họ trước đây thường đùa giỡn kiểu này, cho nên Sài Húc cũng không quá để bụng.

Là một nam nhân, cùng nữ nhân cướp nữ nhân khiến hắn cảm thấy thực sự rất xấu hổ.

Hơn nữa, hắn quả thực lớn lên không đẹp mắt bằng Bùi Châu Hiền.

Hắn thừa nhận.

"Đừng hận, chờ tớ ra ngoài sẽ mời cậu ăn cơm."

"Chờ cậu ra ngoài hahaha." Sài Húc lập tức cười hả hê trên sự đau khổ của người khác: "Nói như cậu là tù nhân vậy."

Tôn Thừa Hoan khẽ liếc nhìn hắn: "Khác gì nhau? Vậy cậu là cựu tù nhân rồi."

Cửa phòng "Bang" một tiếng đóng lại, Sài Húc sợ tới mức nhảy lùi lại một bước, sờ sờ mũi, cười mắng:

"Phi! Tôn Thừa Hoan! Cậu cái nhan cẩu này!"

Sau đó hắn xoay người đi lên lầu.

...

Mấy ngày tới, Bùi Châu Hiền kinh ngạc phát hiện mỗi khi Sài Húc có việc gì liền sớm đi trước, hôm nay đói bụng, ngày mai hẹn với Cầu Hâm Vũ... Ngay cả người ngốc cũng có thể nhận ra hắn đang cố tình.

Bởi vì cái gì, không cần nói cũng biết.

Bùi Châu Hiền có chút xấu hổ, mỗi khi đối mặt với Tôn Thừa Hoan thì nhịp tim của cô mạc danh đập nhanh hơn, lúc Tôn Thừa Hoan nhìn về phía cô thì lúc nào cũng theo bản năng dời tầm mắt.

Cô yêu thích loại cảm giác được coi trọng.

Đôi khi một ví dụ kỳ quái chợt lóe lên trong đầu Bùi Châu Hiền, cô và Sài Húc giống như thê thiếp tranh giành sủng ái chốn hậu cung, cuối cùng kết thúc với thắng lợi của mình.

Đặc biệt là sau khi thấy Sài Húc nhìn cô cùng Tôn Thừa Hoan với ánh mắt u oán, ví dụ này thực sự ăn sâu vào tâm trí cô.

Ngày nghĩ nhiều đêm nằm mơ. Buổi tối, Bùi Châu Hiền có một giấc mơ, trong đó cô cùng Tôn Thừa Hoan ăn mặc hào hoa phú quý, nhẹ nhàng rúc vào nhau cùng ngắm hoa.

Đột nhiên một nữ nhân tóc ngắn nam tính từ đâu chạy ra ôm đùi Tôn Thừa Hoan khóc thút thít, dù cho Tôn Thừa Hoan có đấm đá thế nào cũng không buông tay.

"Hic hic, bệ hạ, Húc Húc đến cùng đã làm sai cái gì, đừng vứt bỏ Húc Húc."

Bùi Châu Hiền đột nhiên nhìn thấy bộ dạng của nữ nhân kia, kinh hãi từ trên giường ngồi dậy, lồng ngực phập phồng không tự nhiên.

Cô mím mím môi, quá mức kinh sợ.

Ngày hôm sau, Sài Húc phát hiện ánh mắt Bùi Châu Hiền nhìn hắn có chút kỳ quái, không khỏi lấy chiếc gương mang theo ra xem kỹ lại.

Không có vấn đề gì, vẫn đẹp trai bức người như vậy a!

Sài Húc nâng mớ tóc gãy trước trán lên, nghi hoặc nghiêng đầu rồi vén ra sau đầu, cất gương đi, tiếp tục vui vẻ nghe mắng.

Lần này thứ tự của tiết mục sẽ do khán giả quyết định, lên sân khấu dựa theo thứ hạng bình chọn trước đó.

Tôn Thừa Hoan chắc chắn là người đầu tiên.

Lần tranh tài này quyết định danh sách thành viên của nhóm, không khí nồng nặc mùi thuốc súng, đặc biệt là những thí sinh ở dưới càng thêm căng thẳng.

"Húc Húc, đừng quá căng thẳng."

"Tớ, tớ biết, Tiểu Hoan cố lên" Vốn dĩ Sài Húc vẫn còn có chút lắp ba lắp bắp, nhưng ngay lúc gặp Tôn Thừa Hoan liền bình tĩnh lạ thường.

Có vẻ như đây chỉ là một trận chiến bình thường, giống như khi hai người nhảy trên đường ở trường sơ trung.

Tôn Thừa Hoan của ngày hôm nay đã thỏa mãn tâm nguyện của fans. Nàng mặc một chiếc váy thanh lịch, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng đơn giản, chủ yếu che đi vết sẹo trên lông mày cùng những phần hung hăng trên khuôn mặt, làm nổi bật tuổi thanh xuân của nàng, thực sự có mấy phần mùi vị như mối tình đầu.

Rất giống với bộ dáng ban đầu của nàng trong trí nhớ của Sài Húc.

Thiếu niên khoan khoái sạch sẽ xuất thần, không khỏi nở nụ cười. Hắn nhớ tới những gì Tôn Thừa Hoan đã từng nói.

"Đừng sợ! Trời sập có cao nhân hỗ trợ!"

...

Trong trí nhớ hắn cao hơn 1m6, Tôn Thừa Hoan cao hơn hắn một chút.

Ngày hôm đó, hai người ra trận, năm sáu học sinh trường sơ trung bên cạnh mỉm cười nhìn hai người, trên tay cầm vũ khí.

Vũ khí cũng không lớn lắm, tựa như là cây lau trong lớp bị gãy mà rơi ra, nhưng trên cây còn đầy đinh ghim, Sài Húc nhìn thấy mà tóc tai dựng đứng, có chút sợ hãi.

Tôn Thừa Hoan ngăn hắn lại phía sau, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ! Trời sập có cao nhân hỗ trợ!"

Cao nhân là chỉ bản thân nàng.

Hắn nuốt nước bọt, giả vờ như không sợ hãi, hai mắt nhắm chặt trước những nam sinh cao lớn mạnh mẽ hơn mình, nhưng giọng nói lại có chút run rẩy: "Được, Hoan tỷ."

Mặc dù Tôn Thừa Hoan vẫn tiếp tục liều lĩnh, đánh một trận ra trò, nhưng vẫn thua trước nhiều đối thủ như vậy, hai người bị đánh bại là chuyện thường tình.

Khi đang được điều trị, ánh mắt Tôn Thừa Hoan vẫn còn dữ tợn, không bao giờ quên những gì nàng vừa nói, đem hắn chặt chẽ bảo hộ ở phía sau.

Vết sẹo trên lông mày Tôn Thừa Hoan cũng từ đó mà ra, máu ở vết thương chảy ra khiến Tôn Thừa Hoan không dám mở mắt.

Mặc dù sau đó hai người đã trả thù, nhưng vết sẹo của Tôn Thừa Hoan vẫn vĩnh viễn lưu lại trên mặt.

Sài Húc đối với chuyện này cực kỳ tự trách bản thân, cảm thấy chính mình liên lụy Tôn Thừa Hoan. Trong nhóm của hai người, hắn không chỉ nhảy tệ nhất mà đánh nhau cũng vậy.

Nhưng Tôn Thừa Hoan không để bụng, nàng thờ ơ nói cho hắn là tình cờ thấy tướng mạo của hắn quá nhu nhược, không mạnh mẽ chút nào!

Hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

...

Ký ức tuổi trẻ của Sài Húc là một món tiền, sẽ không trở thành gánh nặng tâm lý cho hắn, sau khi tự trách bản thân, hắn liền muốn mình trở nên ưu tú để bảo vệ những người mà hắn muốn bảo vệ.

Những câu chuyện đó dù hạnh phúc hay khổ sở cũng chỉ khiến quan hệ của hai người càng khăng khít, không trở thành lý do chia rẽ hai người.

Hắn nhớ Tôn Thừa Hoan rất tốt với hắn, hắn cũng rất tốt với Tôn Thừa Hoan, nhưng hắn tốt với Tôn Thừa Hoan không phải vì hắn hổ thẹn hay cảm kích nàng.

Chỉ bởi vì nàng là Tôn Thừa Hoan.

Hai người là bạn, nhưng cũng là người thân, hắn, Tôn Thừa Hoan còn có những người khác.

Nghĩ đến đây, Sài Húc nhướng mày, khóe môi nhàn nhạt nở nụ cười, bên tai vang lên lời nói kiên định của người bạn khi còn nhỏ, hắn thì thào như trước: "Được, Hoan tỷ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro