Chương 16-17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi thứ rõ ràng là không hoàn hảo. Hai người còn nhiều điều để thảo luận và cả một chặng đường dài cho sự tha thứ và thiết lập ranh giới mới trước mắt họ. Nhưng dù cho mọi thứ không hoàn hảo, họ vẫn tự nhủ rằng họ sẽ ổn thôi.

"Được rồi." Wednesday ngồi ở bàn của mình, lấy ra một cuốn sổ và cây bút, lật đến một trang trắng trước khi ngước nhìn Enid, người đang lúng túng ngồi ở mép giường, cố gắng không làm lộn xộn tổ ấm phía sau cô.

"Giải thích tất cả cho tôi."

Enid giật nảy, tay cô ấy bồn chồn đặt trên đùi.

"Từ phần nào?"

"Tất cả." Wednesday nói như thể câu trả lời đã rất rõ ràng . Enid hít một hơi thật sâu trước khi từ từ thở ra, chuẩn bị tinh thần cho buổi nói chuyện sắp tới, cô không biết bắt đầu từ đâu.

"Vì vậy, tớ trình bày với tư cách là một alpha" Wednesday gật đầu với điều này nhưng không ghi lại nó, vì thông tin này đã biết. "Và hóa ra cậu là của tớ... cậu biết đấy." Đôi má của Enid đỏ bừng, việc giải thích tất cả những điều này sẽ rất khó khăn cho cả hai người. Nó giống như lần đầu tiên giải thích về tuổi dậy thì và Enid không muốn khiến Wednesday tức giận hay đau khổ như những gì cô đã làm.

"Bạn đời của cậu, vâng. Đó có phải là những gì những con sói thường gọi nó hay đó là một thuật ngữ chính thức?" Wednesday nói điều đó một cách bình thường, như thể đó không phải là vấn đề lớn trên thế giới, khi cô ghi nhanh một ghi chú vào cuốn sổ trước khi nhìn lại, dường như không hề bối rối.

"Đúng vậy, thường thì chúng tớ sử dụng từ bạn đời, nhưng tớ đoán nó có thể được thay thế? Bạn đồng hành hoặc chồng hoặc vợ cũng được, đặc biệt khi xung quanh là những người bình thường." Wednesday gật đầu, viết ra vài từ và Enid không thể không mỉm cười trước sự ham học hỏi của cô gái ấy. Sẽ dễ dàng hơn khi Wednesday cố gắng học và hiểu thay vì đẩy cô gái tóc vàng ra xa như Enid đã sợ.

"Vậy nó đòi hỏi điều gì? Ý tôi là rõ ràng tôi có tình cảm lãng mạn với cậu. Nhưng tôi không thực sự chắc chắn toàn bộ chuyện này có tác động như thế nào..." Sự không chắc chắn bắt đầu hiện rõ trên khuôn mặt của Wednesday khi cô ấy ngước nhìn cô.

"Ý tớ, nó không khác nhiều so với một mối quan hệ bình thường, có một số thay đổi ở đây, nhưng không có gì mà chúng ta không thể vượt qua." Enid lại nở một nụ cười dịu dàng với cô ấy, hy vọng sẽ mang lại một sự an ủi nào đó cho cô ấy.

Wednesday im lặng một lúc, tìm kiếm từ ngữ. Bộ não của cô như bị đình trệ, nói lắp khi cô cố gắng cảm nhận những cảm xúc của mình và tiếp nhận thông tin mới cùng một lúc.

"Tôi đoán vậy, tôi thậm chí còn chưa từng có một mối quan hệ bình thường nào trước đây, tất cả chỉ cảm giác giống như mọi thứ quá nhanh." Chiếc bút tuột khỏi tay Wednesday và cô ấy gục đầu vào lòng bàn tay khi sự thất vọng bao trùm lấy cô. Làm thế nào cô sẽ đối phó với tất cả những điều này? Chắc chắn là cô ấy từng với Tyler, tất cả chỉ cảm thấy bình thường. Mối quan hệ của họ về cơ bản là cô yêu cầu anh ta giúp đỡ, một nụ hôn vội vàng và anh ta cố gắng giết cô. Chính xác không phải là một bức tranh về một tình yêu hoàn hảo.

"Tớ biết nó rất nhiều, chúng ta có thể nói về điều này sau nếu cậu muốn? Cho cậu một khoảng thời gian để xử lý tất cả được không?" Enid không biết cách nào có thể giúp cô ấy tốt nhất, cô biết nó là quá nhiều để cố gắng và tiếp nhận cùng một lúc.

Thật khó khăn khi bạn đời của người sói không phải cùng là người sói, về cơ bản họ bị đẩy đến một nền văn hóa và lối sống hoàn toàn mới. Enid sẽ không phạm sai lầm khi thúc ép Wednesday hoặc không chia sẻ bất cứ điều gì với cô ấy một lần nữa, điều này sẽ mất thời gian và Enid sẵn sàng bắt tay vào công việc. Wednesday im lặng trong giây lát và Enid biết rằng cô ấy đang suy nghĩ thấu đáo, cô ngồi và đợi khi Wednesday từ từ ngẩng đầu lên.

"Không. Tôi không sao, xin hãy tiếp tục." Enid quan sát cô ấy khi bàn tay nhợt nhạt của cô ấy cầm cây bút lên một lần nữa, xoay nó một vòng và hít một hơi thật đều.

"Vậy, tớ sẽ bắt đầu từ đầu và cậu cứ cho tớ biết phần nào cậu muốn bỏ qua hoặc cần nghỉ ngơi" Enid đề nghị, nghĩ rằng sẽ dễ dàng hơn nếu cô kể cho cô ấy mọi thứ cô biết theo trình tự thời gian. Wednesday gật đầu, sẵn sàng viết.

"Vậy, Mọi người tin rằng nữ thần mặt trăng, Selene, quyết định bạn đời của họ từ khi vừa sinh ra. Người ta nói rằng hai người bạn đời là những phần bằng nhau của một con người và nếu không có nhau thì họ sẽ không bao giờ thực sự trọn vẹn."

Wednesday quan sát cô ấy khi cô ấy nói, cô gái có đôi mắt đầy sao và tay cô ấy di chuyển trong không khí khi cô ấy giải thích. Enid đã được kể câu chuyện này từ khi cô ấy còn nhỏ, nó đã ăn sâu vào con người cô ấy và cô ấy hết lòng tin tưởng vào nó. Wednesday có thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt cô ấy khi cô ấy tiếp tục, "Sau khi một con sói "biến đổi", đó thường là khi chúng tìm thấy bạn đời của mình. Một khi họ bắt đầu tán tỉnh người kia. Những con sói sẽ thể hiện thể lực, khả năng săn mồi, pheromone, tất cả những thứ đó. Nó siêu lãng mạn."

Điều này làm Wednesday gợi nhớ một vài thứ.

"Nó giống những gì cậu đã làm? Với con chim và tiếng hú?" Enid đỏ mặt, đảo mắt nhìn chỗ khác

"Yeah, tớ chỉ đang cố gắng làm mọi thứ theo cách tớ được dạy. Có lẽ nó đã trở nên thực sự kỳ quái." Cô xoa gáy, nghĩ lại tất cả những việc mình đã làm. Có lẽ cô nên tán tỉnh Wednesday theo cách của con người, đưa cô ấy đi hẹn hò, tặng cô ấy những bông hoa rẻ tiền và ngượng ngùng nắm tay cô ấy khi họ ngồi cùng nhau trong một rạp chiếu phim tối. Có lẽ những gì cô làm đã sai? Gần như cô cảm nhận được những suy nghĩ của mình truyền vào Wednesday,

"Tôi thực sự thích nó." Enid nhìn trở lại khuôn mặt cô ấy với vẻ ngạc nhiên.

"Cậu thích chúng?"

"Đúng. Dù cậu có tin hay không thì việc tặng một con vật đã chết cũng là một nghi thức tán tỉnh của một Addams. Cha tôi đã mua cho mẹ tôi một con gấu rất lớn, hiện nó được dùng làm tấm thảm trong phòng khách của chúng tôi."

Điều đó khiến con quạ nhỏ của Enid có vẻ ngớ ngẩn, nhưng cô rất vui vì Wednesday đã đánh giá cao món quà. Wednesday thực sự đã gửi nó cho một người bạn của gia đình là một người độn xác. Tất nhiên Wednesday có thể tự làm, nhưng cô ấy muốn nó thật hoàn hảo, dù sao đó cũng là quà của Enid.

"Tiếng hú rất bất ngờ nhưng tôi cũng rất thích hòa âm cùng cậu. Mặc dù tôi rất hối hận khi thức dậy vào sáng hôm sau." Enid cười toe toét với điều này, bất cứ khi nào cô nghĩ về đêm đó, cô không thể không mỉm cười.

Hú cùng nhau là việc rất quan trọng. Cô nhớ những buổi tối ở nhà, cô từng nằm trên giường, lắng nghe những con sói vào đêm trăng tròn cùng nhau tru lên một bài hát từ phía xa. Cô hào hứng nắm chặt những con thú nhồi bông của mình khi nhìn ra ngoài cửa sổ và ánh trăng rực rỡ từ thiên đường chiếu xuống cô. Ngước nhìn lên mặt trăng, cô thì thầm với nó những giấc mơ, những điều ước của cô. Cô sẽ thì thầm những gì mình nghĩ về bạn đời của mình, trong khi cô lắng nghe tiếng hú của những đôi tình nhân trong đêm. Dù Wednesday không hú, cô ấy vẫn hoàn thành khúc ca cùng cô.

"Những con sói sẽ trải qua các nhiệm vụ và sau quá trình tán tỉnh, bạn đời của chúng sẽ chấp nhận chúng hoặc từ chối chúng." Ba từ cuối cùng để lại vị đắng trong miệng cô gái tóc vàng, một nhịp đập buồn thay cho nhịp đập thất tình trong trái tim cô.

"Điều gì xảy ra nếu họ bị từ chối?" Wednesday nhận thấy vẻ mặt của cô ấy khi môi của Enid mím lại thành một đường mỏng, đôi mắt cô ấy hơi nheo lại.

"Họ sống cô đơn đến cuối đời, người may mắn sẽ vượt qua sự đau lòng, nhưng có vài người phải sống nốt quãng đời còn lại trong vỏ bọc của họ khi thiếu đi một mảnh trái tim và tâm hồn của họ ." Wednesday không viết xuống điều đó, thay vào đó, nhìn Enid với đôi mắt dịu dàng nhất mà Wednesday có thể. Tưởng tượng đến cảnh cô gái tóc vàng đi lang thang trên trái đất, tìm kiếm tình yêu mà cô ấy không bao giờ có được khiến trái tim cô thắt lại. Wednesday hầu như không hiểu chuyện tình cảm, nhưng hình ảnh phải ngồi một mình nhìn Enid hạnh phúc bên người khác đến hết đời khiến cô buồn nôn. Cô nhìn xuống cuốn sổ tay của mình để cố gắng che giấu vẻ mặt đau khổ.

"Thật tốt là điều đó sẽ không xảy ra" Wednesday nói khi viết nguệch ngoạc, nhưng cô vẫn có thể cảm thấy Enid đang nhìn chằm chằm vào mình. Enid không biết phải làm gì với bản thân, cô ấy mở to mắt nhìn cô. Wednesday về cơ bản đã chấp nhận Enid làm bạn đời của cô ấy, bên trong Enid cảm giác như chứa đầy bươm bướm. Wednesday nhìn lại Enid, đôi mắt to bằng đĩa ăn và miệng cô ấy hơi hé mở trong sự hoài nghi hạnh phúc.

"Cái gì?" Wednesday nhướn mày hỏi. Enid lắc đầu, dường như thoát ra khỏi trạng thái thôi miên kỳ lạ của mình. "Vậy, sau khi một con sói được bạn đời chấp nhận thì chuyện gì sẽ xảy ra?"

"Chà, thông thường Alpha sẽ cặp với omega, và beta thường cặp với các beta khác. Nhưng gần đây, rất nhiều con sói đã phá vỡ các vai trò khuôn mẫu. Alpha đến với alpha, beta đến với omega, đại loại thế." Enid lan man một chút về sự tiến triển của các quyền đối với những omega và sự kỳ thị của các vai trò khác nhau trong cộng đồng người sói.

"Nhưng cậu là một con sói cặp với một con người, điều đó có nghĩa là gì?" Vẻ mặt của Enid trở nên lo lắng và cô ấy đan hai tay vào nhau.

"Chà, điều đó có nghĩa là cậu,.. như cậu biết đấy, sẽ trải qua một số thay đổi..." Wednesday nhướn mày và cô nắm chặt cây bút hơn một chút, chủ đề này vẫn còn là một vấn đề nhức nhối.

"Bởi vì tớ là một alpha nên có lẽ cậu sẽ thừa hưởng một số-" Enid lúng túng ho khan "những đặc điểm của omega." Enid tạm dừng và để câu nói nhấn chìm Wednesday.

"Cái gì?" Raven nhìn chằm chằm vào Enid khi vẻ ngoài của cô ấy thay đổi, "Đặc điểm của Omega? Omega không phải là kẻ yếu nhất trong bầy sao?" Giọng của Wednesday tức giận, tức giận như khi ở phòng học với cậu bé tội nghiệp suýt bị Enid đánh. (Sau đó, cô cảm thấy rất có lỗi và đã gửi cho anh ấy một giỏ quà, một giỏ quà thực sự khổng lồ.)

Enid giơ tay phòng thủ.

"Omega không phải là yếu nhất trong đàn! Đó là sự cổ hủ! Họ thường chỉ là những người điềm tĩnh nhất, điều này khiến họ ít hung hăng hơn và có khả năng đánh nhau..." điều này dường như xoa dịu Wednesday một chút. Cô có thể thích sự điềm tĩnh, nó đi kèm với trí thông minh của cô, có lẽ nó không phải là điều tồi tệ nhất.

"Họ có thể như vậy dù xác xuất rất thấp..."

Wednesday phát ra một tiếng gầm gừ nhỏ khi nghe điều đó và một nửa Enid muốn cười trước sự dễ thương của cô ấy và nửa còn lại sợ hãi muốn bỏ chạy. Wednesday dường như nhận ra tiếng ồn phát ra từ môi mình và cô đưa tay lên che miệng. Hai người nhìn nhau chằm chằm và sự im lặng bao trùm căn phòng trong giây lát trước khi Wednesday từ từ hạ tay xuống và hắng giọng một cách vụng về.

"Ngoài những điều đó, có thay đổi nào khác sẽ xảy ra với tôi nữa không?"

"Well, cậu sẽ ngửi thấy mùi pheromone nếu cậu chưa từng, cậu sẽ có bản năng của một omega, như việc như làm ổ, đánh dấu mùi hương, những thứ tương tự." Wednesday từ từ ngã người ra chiếc ghế của cô ấy.

"Cậu cũng có thể hơn-" Enid tìm kiếm từ nào ít có khả năng khiến Wednesday phát điên nhất "có thể chấp nhận làm theo những gì tớ yêu cầu cậu làm?" Enid nói chậm rãi trong khi quan sát phản ứng của cô ấy. Wednesday nheo mắt nhìn cô và rướn người về phía trước. Bầu không khí căng thẳng trong phòng tăng cao, giống như một tấm chăn tuyết bao phủ cả hai.

"Nếu cậu nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng phục tùng cậu... thì cậu sẽ biết những gì có thể xảy ra." giọng cô ấy trầm và đôi mắt cô đầy thách thức khi chúng nhìn chằm chằm vào Enid. Alpha trong Enid bừng tỉnh, bị quyến rũ bởi ý tưởng phải kiếm tiền và làm theo mệnh lệnh của Wednesday. Đó là một điều mà cô yêu ở cô gái ấy, sự độc lập và ngạc nhiên thay sự bướng bỉnh của cô ấy đã mang đến một làn sóng âm mưu trong cô.

"Tớ sẽ không bao giờ mong đợi một điều như vậy từ Wednesday Addams," Enid nói và nụ cười của cô ấy ẩn chứa một chút thách thức mà Wednesday không mong đợi. Cô ngả người ra sau và nhìn xuống cuốn sổ tay của mình.

"Cậu cũng sẽ trải qua những thay đổi về cảm xúc. Những cảm xúc có thể bị xáo trộn, cho đến khi chúng ta cùng nhau biết cách điều tiết chúng hơn." Vậy, đó là lý do tại sao gần đây cô cư xử thái quá với mọi chuyện, cảm xúc người sói chết tiệt. Wednesday đảo mắt khi Enid tiếp tục.

"Nó thực sự được gọi là 'thời kỳ làm tổ'," cô ấy dùng ngón tay ra dấu khi nói, "nơi các cặp đôi dành thời gian cho nhau, thiết lập không gian sinh hoạt hàng ngày, sự gắn kết của họ, tất cả những thứ đó. Vài tháng đầu tiên là khoảng thời gian quan trọng đối với một cặp."

Một cặp. Bây giờ họ là một cặp. Enid có phải là bạn gái của cô không? Nó sẽ rất kỳ lạ nếu cô hỏi? Làm thế nào để làm một người bạn gái tốt? Thậm chí không họ không thể là bạn gái nữa, làm sao trở thành nó khi họ được một vị thần tốt bụng chọn, nhân duyên, cuộc sống lâu dài, tri kỷ? Wednesday lướt qua các ghi chú của mình và thở dài trước khi lại gục đầu vào tay.

"Enid, điều này thay đổi hầu hết mọi mặt trong cuộc sống của tôi, kể cả những thứ cơ bản nhất. Tớ rất vui khi được ở bên cậu, nhưng tớ cũng rất bối rối và tức giận. Tớ không biết mình phải làm gì. " Enid nhìn vào tay cô ấy, cắn môi lo lắng. Cô có thể ngửi thấy mùi hương Wednesday thay đổi, bây giờ âm điệu của sự đau khổ và hoảng sợ bắt đầu lấn át hoàn toàn khi cô ấy xử lý tất cả thông tin mới này.

"Tớ biết. Tớ xin lỗi Wednesday. Nếu tớ có thể khiến nó không ảnh hưởng đến cậu, tớ thề là tớ sẽ làm." cảm giác tội lỗi lấn át Enid, cô ước mọi chuyện không phải như thế này. Cô ước Wednesday có thể được lựa chọn mọi thứ, nhưng cả hai đều không, và thật khó chịu khi thấy cô gái tóc đen đau khổ về điều gì đó mà cô không thể kiểm soát và Enid không thể thay đổi được. Cô ấy vẫn không di chuyển và Enid có thể nghe thấy cô ấy hít vào một hơi chậm nhưng mạnh, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Enid đứng dậy, bước về phía cô ấy trước khi quỳ xuống cạnh ghế. Cô đặt một tay nhẹ nhàng lên vai Wednesday. Sự ấm áp quen thuộc vẫn còn đó, nhưng kể từ nụ hôn xin lỗi của Enid, mỗi lần cô chạm vào đều cảm giác khác trước, nó là một sự khác biệt tốt. Hơi thở của Wednesday nghẹn lại trong cổ họng và cô nhìn vào tay cô ấy.

Đôi mắt của Enid đầy tội lỗi và lo lắng. Phần nhỏ sâu bên trong Wednesday chỉ muốn lao vào vòng tay của cô ấy và để Enid an ủi cô, nhưng cô vẫn tức giận với cô ấy vì đã nói dối mình. Có cảm giác như một cuộc giằng co đang diễn ra với những cảm xúc trong cô. Cô muốn tha thứ cho Enid, nhưng vẫn cảm thấy tổn thương bởi những hành động đó.

Nhưng một lần nữa, khao khát được tiếp xúc thể xác là một tác dụng phụ của thân phận hiện tại của cô. Vì vậy, không phải là Wednesday thừa nhận rằng cô muốn được ôm, mà là để điều trị các triệu chứng của cô. Điều này hợp lý mà phải không? Ít nhất đó là những gì Wednesday tự nhủ mình khi cô hạ tay mình xuống. Để điều trị các triệu chứng, không phải vì  những thứ vớ vẩn của omega. Cô đứng dậy, bàn tay của Enid rơi khỏi vai cô và cô đẩy ghế ra sau với một tiếng kêu cót két.

"Nằm trên giường với tôi." Cô nói với giọng điệu uy nghiêm và Enid suýt bật cười khi ngước nhìn cô. Enid đứng lên, giờ đã cao hơn cô ấy.

"Cậu rất hống hách, cậu biết không?" Enid nói đùa nhẹ nhàng, cố gắng giảm bớt đi bầu không khí căng thẳng vẫn còn đó. Chúa ơi, cô ấy thật đẹp.

"Chà, về mặt kỹ thuật, đó là lỗi của cậu khiến tôi có các triệu chứng này, nhưng tôi cần cậu chữa chúng. Vì vậy, nằm trên giường với tôi." Wednesday bước sang một bên, không để cô ấy có dịp cãi lại. Cô cẩn thận leo lên giường, bước qua những đoạn nối của chăn và gối để không làm lộn xộn chúng trước khi nằm xuống. Enid cẩn thận bước vào, lặp lại chính xác chuyển động của Wednesday. Cô do dự một lúc, không biết chính xác Wednesday muốn cô nằm với cô ấy như thế nào. Trước khi nằm cùng nhau, cô cảm thấy điều này thật thú vị vì Wednesday đã mở lòng với cô. Nhưng bây giờ nó căng thẳng hơn và nhiều bươm bướm hơn, bạn đời của cô đang đưa cô vào tổ của cô ấy. Sự phấn khích vẫn còn đó, nhưng bây giờ có một thêm một phần lãng mạn, và điều này khiến cả hai cô gái lo lắng, rụt rè và không chắc chắn về bản thân.

Enid nằm xuống, tựa đầu vào một trong những chiếc gối phía trên. Cô nhìn sang cô gái nhỏ hơn trông hơi cứng nhắc. Enid là người duy nhất có thể khiến Wednesday cảm thấy hoang mang về bản thân. Cô thường bình tĩnh và tự chủ, nhưng khi ở xung quanh Enid? Đàn dơi vây quanh bụng cô khi cô cố gắng tìm cách tốt nhất để đạt được tình cảm mà con quái vật nhỏ độc ác trong cô thầm khao khát. Cô ấy thích đụng chạm, đúng vậy, nhưng đó là do cô tự lựa chọn. Cô đã từng không muốn bị chạm vào, chạm vào có nghĩa như một sự kết nối, và sự kết nối lại rất dễ vỡ. Nhưng bây giờ cô thấy mình đang ở trong một tình huống mà cô không thể giải thích được khi khao khát sự đụng chạm của người khác và cô quên mất cách kiềm chế bản thân.

Enid có thể nhìn thấy sự rối bời qua đôi mắt của Wednesday và cô nuốt xuống sự lo lắng của mình, buộc mình phải vượt qua nỗi lo về tình yêu ngu ngốc của mình và chăm sóc cho Wednesday. Enid vươn cánh tay của mình lên phía trên Wednesday, tạo khoảng trống cho Wednesday rúc vào người cô.

Addams ngước nhìn cô ấy một lúc trước khi lấy can đảm và hướng về phía cô gái tóc vàng, vòng tay cẩn thận quanh eo của cô gái cao hơn và tựa đầu vào ngực cô ấy. Họ giữ sự im lặng, nhưng nó không khó chịu, có những câu hỏi chưa được trả lời và những cuộc trò chuyện bị tạm dừng, nhưng ngay bây giờ cả hai đều cần điều này. Ngón tay của Wednesday lơ đãng lướt trên hông của Enid khi cô nhìn ra chỗ khác, không nghĩ về điều gì đặc biệt. Cái chạm khiến Enid xúc động và cô rất vui vì Wednesday không thể nhìn thấy nụ cười ngu ngốc trên khuôn mặt cô.

"Cảm ơn cậu đã nằm với tôi. Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi." cô không di chuyển, giọng nói của cô như một tiếng thì thầm khe khẽ trong sự im lặng của căn phòng.

"Cậu có thể thừa nhận điều đó Addams, cậu chỉ muốn tôi nằm trong tổ của cậu với cậu." Enid nhẹ nhàng trêu chọc cô ấy và sau đó ấn cô vào gối khi Wednesday bật dậy trên giường, suýt va vào hàm cô khi ngồi dậy.

"Cái tổ? Cậu nói cái này?!"

___________________________________

"Tôi không thể tin được mình là một omega." Wednesday càu nhàu khi họ cùng nhau đi về phía văn phòng của Lionel.

"Trở thành một omega không phải là điều xấu Willa, và ngay cả khi cậu không phải là một omega hoàn chỉnh, cậu vẫn là con người, và vẫn bướng bỉnh như thường" Enid đập nhẹ vào vai cô ấy khi cô cười toe toét. Wednesday ngước nhìn cô và bên dưới vẻ ngoài cứng rắn của cô ấy, Enid có thể nhận ra cô ấy dịu dàng hơn một chút.

"Cậu biết đấy, tôi vẫn còn khó chịu về nó." Wednesday nhìn đi chỗ khác và nụ cười của Enid giảm đi.

"Tớ biết, tớ xin lỗi." Enid nói một cách chân thành và cô giơ tay, gõ vào cánh cửa lớn trước mặt họ. Một lúc sau, Lionel mở nó ra, liếc qua cặp kính khi nhìn xuống hai người. Anh nhìn khuôn mặt đầy mong đợi của hai người trước khi gật đầu đồng ý và lùi lại, ra hiệu cho họ vào. Nỗi lo lắng len lỏi trong huyết quản của Wednesday, lần cuối cô đến đây là đúng đắn, cô đã đến đây trước khi suy sụp. Cô đã khá thô lỗ với Lionel, điều mà cô hơi hối hận khi ngẫm lại. Cả hai ngồi trên hai chiếc ghế đơn, mặc dù rất gần nhau, chân chạm vào nhau. Lionel đóng cửa lại và đi về phía chiếc ghế sang trọng của mình.

"Vậy. Xem xét về khoảng cách của hai em, thầy cho rằng hai em đã có một cuộc thảo luận?" anh ấy lật đuôi áo lên khi ngồi. Enid chậm rãi gật đầu với anh, sự lo lắng cũng chạy khắp người cô. Lionel sẽ là người đầu tiên biết chính thức.

Trong khi Enid tự hào khi có Wednesday là bạn đời của mình, thì bản thân Wednesday lại vô cùng sợ hãi. Cô chưa bao giờ có một mối tình nào, chứ đừng nói đến một mối tình công khai. Nhưng bây giờ cô đang ở trong mối quan hệ ràng buộc này, nơi các quy tắc và kỳ vọng của cô hoàn toàn bị đảo lộn. Tất nhiên, cô muốn ở bên Enid, nhưng nói với mọi người thật đáng sợ. Sau cuộc nói chuyện, cả hai đồng ý giữ kín mối quan hệ của mình trong một thời gian, cho đến khi cả hai thích nghi với mọi thứ giữa họ và để nó diễn ra một cách tự nhiên. Họ đã đồng ý rằng Lionel có thể đưa ra một số lời khuyên có giá trị và quyết định đến xem anh ấy có thể đưa ra lời khuyên sâu sắc nào về tình trạng của họ không.

"Khi nhìn thấy cả hai em ở đây cùng nhau. Có thể thấy mọi chuyện tiến triển rất tốt " Anh chống khuỷu tay lên bàn và rướn người về phía trước. "Để thầy là người đầu tiên chúc mừng hai đứa." đôi mắt anh nheo lại khi một nụ cười hạnh phúc nở trên khuôn mặt anh. "Hai em chắc chắn đã cùng nhau trải qua khá nhiều chuyện, và việc tìm được bạn đời của mình không phải là một nhiệm vụ dễ dàng." anh ấy khẽ lắc đầu khi nói.

"Đó thực sự là những gì chúng em muốn nói với thầy" Enid lên tiếng, nhìn người đàn ông đã nở nụ cười khích lệ với cô một lần nữa. "Thầy thấy đấy," cô ấy nhìn sang Wednesday, "Chúng em thực sự không chắc mình sẽ làm gì từ giờ."

Lionel cười nhẹ, "Các em sẽ làm gì từ giờ?" nghiêng đầu tò mò.

"Vâng, mọi thứ đều mới lạ và đáng sợ và chúng em không chắc mình cần làm gì bây giờ."

Người đàn ông ngả người ra sau, nằm dài trên ghế và suy nghĩ một lúc.

"Các em làm điều các em muốn thôi." các cô gái bối rối nhìn nhau trước khi quay lại với người đàn ông. "Khoảng thời gian này là lúc hai em làm bất cứ điều gì mà mình cảm thấy đúng. Tuy nhiên, các em muốn mối quan hệ của mình hoàn chỉnh nhanh hay chậm là hoàn toàn tùy thuộc vào các em. Nếu em muốn dành từng giây không ngủ bên nhau, thì hãy làm như vậy. Nếu em cảm thấy mình có thể cần không gian, hãy cho phép cả hai có một chút thời gian." Anh ấy nhìn vào Wednesday khi nói câu cuối cùng.

"Ngay bây giờ hai em đang cùng nhau trải qua giai đoạn tuyệt vời này trong mối quan hệ của mình, lúc các em có thể quyết định mình muốn trở thành người như thế nào." Anh nhẹ nhàng mỉm cười với họ, "Không có gì sai với nó, các cô gái. Hẹn hò, dành thời gian để thực sự hiểu nhau, dành thời gian cho nhau. Mọi thứ sẽ đâu vào đó như nó vốn có, nhưng suy nghĩ quá nhiều sẽ chỉ gây hại nhiều hơn mang lại lợi ích. Không cần phải vội vàng hay xác định thẳng mối quan hệ này, Chỉ cần cố gắng tận hưởng khoảng thời gian này cùng nhau."

Điều này cho phép một số căng thẳng trong cơ thể của Wednesday thư giãn, thở ra một hơi thật sâu. Họ kiểm soát được điều này, họ có thể làm theo ý mình và dành thời gian cho cả hai. Không cần phải lo lắng. Cô cảm thấy hơi ấm chạy dọc cánh tay và nhìn xuống cô thấy ngón út của Enid đang ngoắc lấy ngón út của cô bên dưới bàn. Cô nhìn chằm chằm vào tay họ một lúc khi cô tiếp tục xử lý.

"Wednesday?" cô quay trở lại căn phòng sau khi đắm chìm trong tâm trí mình, thấy cả hai người họ đang nhìn vào cô. Cô hẳn đã bỏ lỡ một câu hỏi.

"Vâng?"

"Thầy hỏi làm thế nào em xử lý tất cả những điều này?" Anh lặp lại câu hỏi, kiên nhẫn chờ câu trả lời.

"Em nghĩ mình đang làm tốt. Sẽ dễ dàng hơn nếu em biết ngay từ đầu." cô đưa ra một cái nhìn nửa vời cho cả hai. "Chỉ là có rất nhiều thông tin mới và những thay đổi mà em phải quen dần. Đột nhiên em có những cảm xúc, và chúng thay đổi nhanh đến mức khó mà không rơi vào tình trạng mất trí. Enid đã là một người hỗ trợ xuất sắc-" Wednesday lại nhìn xuống ngón út đan vào nhau của họ rồi nhìn lên khuôn mặt của cô gái

"Cô ấy giúp mọi thứ trở nên dễ dàng hơn." Lionel gật đầu, cúi xuống và mở một ngăn kéo ở cạnh bàn làm việc. Các cô gái quan sát khi anh ta lục lọi đống giấy tờ và sách trước khi rút ra một gói nhỏ và hai thẻ đỏ. Những tấm thiệp bóng loáng và anh ấy viết nguệch ngoạc gì đó bằng bút trước khi trượt chúng qua bàn cho từng cô gái.

Wednesday mở móc ngón út của họ, nhặt tấm thiệp lên, nó ghi

" Vui lòng cho phép học sinh này nghỉ tham gia hoạt động hiện tại và cho phép mọi yêu cầu quay về phòng vào thời điểm này. Do một điều kiện không thể tránh khỏi, học sinh này được phép tự bỏ học mà không cần giải thích. Mọi câu hỏi hoặc vấn đề có thể tìm đến: "Chữ ký của Lionel ở dưới cùng.

"Thầy chắc rằng cả hai em đều biết, việc xa cách nhau trong thời gian này có thể ngày càng khó khăn, đôi khi thậm chí dẫn đến các ảnh hưởng về sức khỏe nếu để quá lâu. Những tấm thẻ này sẽ cho phép hai em tự rời khỏi các lớp học hoặc hoạt động nếu cần để tìm đến nhau." Enid cầm tấm thẻ trên tay và mỉm cười, mở miệng định nói nhưng Wednesday đã nói trước cô ấy.

"Cảm ơn Lionel, điều này thực sự là rất chu đáo của thầy." Trong khi cô vẫn nghi ngờ việc ai đó có thể nhớ một người nhiều đến nỗi họ sẽ đau đớn về thể xác, dù sao cô vẫn đánh giá cao cử chỉ này. Anh ấy mỉm cười với cô trước khi đẩy gói nhỏ về phía cô. Cô lướt qua nó khi anh nói

"Đây chỉ là một chút thông tin thêm có thể cần. Nếu một trong hai em cần gì cứ thoải mái ghé qua đây." Enid gật đầu, đánh giá cao điều này.

"Em cũng muốn xin lỗi về hành động trước đây của mình. Em không nên hét vào mặt thầy trong lần trước em đến đây". Wednesday nói như thể cô ấy mới là người tổn thương. Mặc dù cô có ý đó, nhưng xin lỗi vẫn không phải là thứ mà cô giỏi.

"Chờ đã, cậu hét vào thầy ấy?" Enid khẽ hỏi, vô cùng bối rối không biết tại sao Wednesday lại la giáo viên.

"Nó khá ổn, thầy hiểu điều đó thật đau khổ. Nói về sự đau khổ, thầy biết rằng sắp đến kỳ nghỉ và thầy đang tự hỏi hai em dự định làm gì? Như thầy đã nói, việc chia tay có thể vô cùng khó khăn trong giai đoạn này." Enid nhìn qua Wednesday, kế hoạch ban đầu của cô là ở lại Nevermore trong phần lớn thời gian nghỉ, chỉ về nhà một chút vào đêm Giáng sinh để gặp gia đình. Mặc dù cô yêu gia đình mình, nhưng vẫn khó có thể ở bên họ trong thời gian dài, đặc biệt là mẹ cô.

"Em đã hy vọng sẽ mang Enid về nhà để gặp gia đình mình." Wednesday nói điều đó một cách tự tin, nhưng khi cô nhìn Enid, đôi mắt của cô chứa đựng một câu hỏi, cô muốn cho cô ấy sự lựa chọn. Khi Wednesday nói rằng Enid sẽ phải về nhà để gặp gia đình cô ấy, cô gái tóc vàng đã nghĩ rằng cô ấy đang nói đùa, nhưng bây giờ khi cơ hội hiện ra trước mắt, Enid không ngần ngại quay sang Lionel

"Yep! Đó là những gì chúng em định làm!" sự phấn khích của cô vượt qua dây thần kinh của cô ấy và tính cách sôi nổi đó đã trở lại. Cô sẽ gặp gia đình của Wednesday! Cô đã gặp gia đình cô ấy. Ôi chúa ơi, cô sắp gặp gia đình của Wednesday.

*~--~*

Hai tuần tiếp theo trôi qua một cách chóng vánh, cả hai dần dần thân thiết hơn, dành cả ngày lẫn đêm cho nhau. Wednesday bắt đầu thực sự nhận thấy những thay đổi đang diễn ra xung quanh mình.

Sau khi cô làm bất cứ điều gì, đi theo đó sẽ là "chờ đã, đây có phải là đặc điểm của omega không?". Gấp quần áo? Phải là một điểm của omega. Ăn cắp một phần bữa tối của Enid trên đĩa của cô ấy? Chắc hẳn là một điểm của omega. Thở? Phải là một thứ của omega. Enid sẽ chỉ cười và lắc đầu trước những trò hề của cô gái ấy.

Cũng giống như vài ngày trước, khi Enid bước vào phòng của họ trong giờ sáng tác của Wednesday. Để không làm phiền cô gái, Enid lặng lẽ đi đến bàn của cô ấy, đặt thức ăn xuống bên cạnh cô ấy và hầu như không chạm vào vai cô gái thấp hơn khi cô lui về phía phòng mình. Enid ngồi xuống mép giường, mở chiếc đĩa phủ giấy bạc và cho một miếng nhanh vào miệng khi cô tìm kiếm thứ gì đó để xem trên laptop của mình. Tiếng lách cách dừng lại, Wednesday nhìn xuống chiếc đĩa bên cạnh.

"Cậu mang đồ ăn cho tớ vì tớ là omega à?" Enid nhìn lên khi cô gái tóc đen nghiên vai nhìn chằm chằm vào cô ấy.

"Không. Tớ mang thức ăn cho cậu vì cậu cần ăn, và cậu liên tục quên rằng mình đang đói. Cậu biết điều này mà." Enid đảo mắt, chĩa chiếc thìa của mình về phía Wednesday với vẻ buộc tội. Wednesday đảo mắt lại,

"Cẩn thận Sinclair, tớ có thể bắt đầu nghĩ rằng cậu thích làm mọi việc cho tớ."

"Đùa với cậu thôi Addams, tớ thích chăm sóc cậu." Enid hếch cằm thách thức, đút một thìa thức ăn quá lớn vào miệng.

"Ồ, vậy là cậu thích chăm sóc tớ vì cậu là alpha của tớ? " Enid nghẹn lời, cổ họng nghẹn lại vì một miếng cơm chiên khổng lồ. Cô cố nuốt thức ăn, nó đau, cảm giác như nó kéo căng khí quản của cô khi cô ấn nó xuống. Đập tay vào ngực, cô ho dữ dội, mắt chảy nước trong khi thở hổn hển. Cô cố lấy lại bình tĩnh sau một lúc, hít một hơi thật sâu và cô thề rằng mình đã nhìn thấy nụ cười tự mãn trên khuôn mặt của Wednesday khi cô ấy quay lại phía chiếc máy đánh chữ của mình, tiếng lách cách tiếp tục ngay sau đó.

*~--~*

Enid đã nghĩ về sự tương tác đó trong nhiều giờ sau, nó khiến cô mất ngủ vào đêm đó và cô vẫn còn mơ mộng về nó vào ngày hôm sau trong lớp học. Cô ước mình có thể quay ngược thời gian, nói điều gì đó trôi chảy để đáp lại lời trêu chọc của Wednesday thay vì gần như ngạt thở vì cơm.

Alpha của cô ấy. Của cô ấy. Enid biết đó chỉ là Wednesday đang cố làm cho cô bối rối, cô ấy không thể hiểu rõ ý nghĩa của những từ đó, nhưng cách cô ấy nói điều đó khiến con sói trong cô tru lên. Cô ấy là alpha của Wednesday, chính cô ấy đã nói như vậy, và điều đó hoàn toàn khiến cô cảm động.

Cô bị kéo ra khỏi những suy nghĩ đó và cô quay trở lại bài giảng khi cảm thấy có một sức nặng nhẹ nhàng đè lên vai mình. Wednesday nằm nhắm mắt, tựa đầu vào vai Enid, dựa toàn bộ trọng lượng cơ thể vào cô. Thông thường, cả hai sẽ ngồi gần nhau nhất trong lớp, Wednesday sẽ trả lời tất cả các câu hỏi khó để khiến những người khác cảm thấy kém cỏi hơn, và sẽ cho phép Enid vẽ nguệch ngoạc vào các góc của sổ ghi của cô ấy.

Nhưng hôm nay Wednesday thức dậy với một tâm trạng kỳ lạ, cô cảm thấy bồn chồn. Sáng nay cô mặc đồng phục vào, cực kỳ khó chịu vì không thể mặc bộ quần áo thoải mái có mùi hương của Enid và ký túc xá của họ. Enid đợi cô ở cửa ký túc xá như thường lệ, sẵn sàng dắt cô gái nhỏ hơn đến lớp. Sự gần gũi của Enid khiến cô cảm thấy tốt hơn một chút cho đến khi cuối cùng họ tách ra và bước vào lớp học đầu tiên của mình.

Nhưng sau đó mọi thứ dần trở nên tồi tệ. Wednesday bắt đầu cảm thấy cơn bồn chồn đó quay lại. Quần áo cô xộc xệch, cà vạt quá chật, căn phòng nóng bức nhưng da cô lạnh toát. Cô hít một hơi thật sâu, vào bằng mũi và thở ra bằng miệng. Cô ổn. Cô có lẽ chỉ bực mình và bị kích động quá mức bởi lớp học ngu ngốc này. Cô cố vượt qua buổi học, thở chậm và cố gắng làm bản thân phân tâm.

Cuối cùng, một tiếng chuông vang lên và cô bước ra ngoài để hít thở không khí trong lành trước khi bắt đầu tiết học thứ hai. Cô nới lỏng cà vạt, chỉ đỡ được một chút, cô vẫn cảm thấy ngực mình như bị thắt lại. Cô cố gắng đến tiết tiếp theo, ngồi xuống chỗ quen thuộc ở phía trước, cơn đau trong đầu ngày càng tăng. Cô bắt đầu bài giảng khoảng hai mươi phút trước khi gục đầu vào hai tay, cô cảm thấy hộp sọ mình bị ù đi, giống như một chiếc TV bị tắt tiếng hoặc như tổ ong của Eugene bị bỏ lại trong tâm trí cô ấy. Mắt cô không thể tập trung, đột nhiên ngực cô cảm thấy căng thẳng và kỳ lạ. Cô gục đầu xuống cẳng tay, tự nhủ rằng nó sẽ chỉ diễn ra trong vài phút. Đó là khi cô ấy nghe thấy tiếng mở cửa và cô có thể ngửi thấy mùi Enid trước khi nhìn thấy cô ấy.

Wednesday ngẩng đầu lên, quan sát Enid liếc nhìn cô ấy từ khóe mắt khi cô ấy nói với giáo sư bằng một giọng thì thầm. Wednesday nhìn thấy màu sắc của chiếc thẻ đỏ mà Lionel đưa cho cô ấy và giáo viên nhìn sang Wednesday trước khi nhìn lại Enid. Ông hắng giọng,

"Em Addams, em cần về phòng ký túc xá, xin hãy đi với bạn Sinclair." giáo viên nhắc lại câu chuyên bịa đặt mà Enid đã kể cho ông ta và Wednesday đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lấy ba lô và cố gắng bước ra khỏi lớp một cách bình thường nhất có thể. Cánh cửa đóng lại sau lưng cô và Enid chộp lấy chiếc ba lô từ tay cô, đặt nó xuống sàn bên cạnh cô.

"Willa cậu có sao không?"

Đầu của Wednesday rơi xuống, nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Enid với một tiếng uỵch nặng nề. Wednesday thở dài trước sự tiếp xúc, và Enid khẽ cười khúc khích khi bước một bước nhỏ về phía trước. Cô vòng tay qua vai cô gái nhỏ hơn và ôm cô thật chặt. Cô ấy phải cố gắng kiểm soát sự thôi thúc hét lên phấn khích mỗi khi Wednesday là người chủ động trước. Điều này gần như là không thể, cô gái ấy đang rúc người vào Enid.

"Tớ không cảm thấy tốt lắm." Wednesday lầm bầm trong áo khoác của Enid, hít một hơi thật sâu. Đáng ngạc nhiên là tiếng vo ve trong đầu cô giảm bớt và cô tiếp tục hít chậm mùi hương của Enid. Enid cố gắng giải phóng pheromone xoa dịu, lo lắng cho sức khỏe của Raven. "Làm sao cậu biết tớ cần cậu?" Wednesday vẫn nhắm mắt khi cô dựa vào cô gái cao hơn, mừng vì không có ai ở hành lang để nhìn thấy.

"Tớ gần như cảm thấy nó? Giống như cậu đang gọi tớ trong tâm trí của tớ. Nhưng tớ cũng cảm thấy tồi tệ, cái đầu đang giết chết tớ trong suốt buổi học." Wednesday thực sự ấn tượng rằng Enid có thể liên kết cả hai, có lẽ cô ấy thực sự có bản năng alpha. "...và cả Yoko cũng nhắn tin cho tớ." Ồ vâng, Yoko. Wednesday hoàn toàn quên rằng cô gái đó đang học tiết thứ hai cùng cô. Cô ấy thường ngồi ở phía sau với một vài ma cà rồng khác. Wednesday tất nhiên sẽ không để tâm họ.

Wednesday chỉ gật đầu, không nhúc nhích khỏi vị trí của mình khi cô vòng tay quanh eo Enid. Cô ở đó càng lâu thì cô càng bắt đầu cảm thấy bình thường.

"Nghiệp chướng là một bà chủ độc ác, tớ đã nghĩ không đời nào mình bị ốm nếu phải xa cậu, nhưng bây giờ tớ bị rồi." Wednesday thì thầm và Enid cười, đặt một nụ hôn nhỏ lên đỉnh đầu của Raven. Enid có thể thề rằng cô ấy có thể nghe thấy nhịp tim của cô tăng lên và cô gái chỉ gừ gừ, nhẹ nhàng cọ má vào Enid. Enid hít một hơi thật sâu, phải kiểm soát ham muốn siết chặt Wednesday cho đến khi cô ấy kháng cự. Cả hai phải mất một lúc để cảm thấy bình thường trở lại, lớp học gần kết thúc khi cả hai bước ra xa nhau.

May mắn thay, buổi học tiếp theo của họ là buổi học cùng nhau, vì vậy Enid cởi áo khoác ngoài, nhẹ nhàng khoác nó lên người Wednesday khi họ đi dạo. Vì vậy, đó là lý do khiến Enid ngồi ở cuối lớp, với Wednesday đang vùi đầu trong chiếc áo khoác của cô ấy, dựa vào cô ấy. Cô trìu mến nhìn xuống cô gái, mừng là cô ấy không dựa vào cánh tay ghi bài của mình, trong khi cô viết nguệch ngoạc những điều cô giáo nói. Cô ấy tình cờ nhìn sang bàn khác, Bianca và Xavier ngồi cùng nhau, và Bianca quay lại đúng lúc để bắt gặp ánh mắt của Enid.

Cô ấy nhìn vào khuôn mặt của Enid, rồi nhìn xuống bắt gặp một Wednesday đang nghỉ ngơi, và nhìn ngược lại Enid. Đôi mắt của Enid mở to và cô cảm thấy tim mình như ngừng đập khi cô dịch khẩu hình miệng của cô ấy

Xin chúc mừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro