[Chương 03]|🔞|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm nay ở hoa viên tầng cao nhất Royal Rose tổ chức party, Thừa Hoan giao toàn quyền cho bộ phận PR (quan hệ xã hội) trong công ty đi sắp xếp, cô chủ như cô chỉ phụ trách ăn chơi.

Khi cô mang Châu Hiền đến hiện trường, thì mọi người cho cô một tràng vỗ tay, thậm chí còn có người huýt sáo, mọi người đẩy cô lên sân khấu nói mấy câu, cô lộ ra nụ cười gummy smile, chỉ nói một câu đơn giản: "Đêm nay chơi vui vẻ đi!" Lập tức đem microphone vứt cho ngừơi của bộ phận PR.

Party bắt đầu!

Hoa viên tầng cao nhất Royal Rose bố trí xa hoa, ngọn đèn mềm mại tô điểm bốn phía, trong không khí có mùi hoa tự nhiên nhàn nhạt, đội nhạc jazz trên sàn nhảy nhỏ đã muốn diễn tấu, ngoại trừ góc bên cung cấp quầy bar tiệc buffet theo phong cách Châu Âu cho tân khách, vài nhân viên phục vụ được đào tạo càng xuyên qua ở giữa mọi người, đúng lúc đưa lên các loại đồ uống.

Châu Hiền một tay ôm lấy cánh tay của Thừa Hoan, nói đêm nay phải làm đúng chức bạn gái, nhưng chị rõ ràng nhận thấy được hứng thú cao độ của mọi người đối với mình, cảm giác kia giống như...... Giống như lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cô chủ mang chị gái tham dự trường hợp này.

"Thừa Hoan, chị......" Châu Hiền nâng lông mày và lông mi lên, liếc thấy nữ nhân cao gầy bên cạnh vẫn đang hé ra mặt thối, thì đột nhiên nói không được. Vừa rồi cô còn vừa nói vừa cười cùng với nhân viên cấp dưới! Sao đối với chị sắc mặt lại không hoà nhã? Trong lòng chị buồn một chút, cảm thấy chua xót tràn ở cổ họng, cũng lặng lẽ dỗi với cô.

"Boss, tôi mời em một ly!" Giọng nói trong trẻo vang lên, một bóng dáng mềm mại xinh đẹp đến trước mặt hai người bọn họ.

Châu Hiền nhìn mỹ nữ cầm ly sâm banh ở trước mặt, Thừa Hoan lại lộ ra nụ cười mê người, lấy một ly sâm banh từ trên khay của một nhân viên phục vụ đi ngang qua bên cạnh, khẽ chạm với cái ly trong tay của mỹ nữ, sau đó tao nhã uống một ngụm.

"Boss, em thật chán ghét nha! Lúc nào thì quen biết tiểu thư xinh đẹp lại đáng yêu như vậy? Tôi còn nghĩ rằng đêm nay em sẽ cô đơn một mình, không có người làm bạn gái của em!" Mỹ nữ tóc dài hé miệng cười, cánh môi đỏ tươi có vẻ rất gợi cảm.
Nhã Nghiên nghênh đón tầm mắt đánh giá của cô ấy, lưng hơi run lên, mơ hồ cảm giác được địch ý bén nhọn của đối phương.

Cô ấy đem chính mình trở thành kẻ địch rồi sao? Vì sao?

Chẳng lẽ...... mỹ nữ tóc dài thích Thừa Hoan, lại phát hiện vị trí bên cạnh Thừa Hoan bị chị chiếm, cho nên mới đối sinh lòng địch ý với chị?

Hừ! Chị mới không muốn đứng chung một chỗ với Thừa Hoan, tuyệt đối không muốn!

Âm thầm cắn môi, Châu Hiền cố gắng giữ vững biểu tình trên mặt, áp chế suy nghĩ lộn xộn ở trong đầu.

"Trân Ni, cô dám giễu cợt tôi." Thừa Hoan lại giơ ly sâm banh với cô ấy, mỉm cười thay chị giới thiệu. "Châu Hiền, vị này là tiểu thư Kim Trân Ni, hiện nay Trân Ni là ngừơi xinh đẹp nhất trong Tôn Thị, là nhà thiết kế chuyên nghiệp có sáng ý nhất."

Hơi dừng lại một chút, cô chuyển hướng Trân Ni. "Trân Ni, vị này là Bùi Châu Hiền. Châu Hiền và tôi quen biết rất nhiều năm, ba mẹ tôi và ba mẹ chị cũng quen biết, hai nhà làm hàng xóm đã lâu, nói đến nói đi, cô ấy chính là cô chị gái hàng xóm của tôi!"

Chị gái hàng xóm?!

Câu cuối cùng của cô mang theo ý cười, Châu Hiền nghe xong trong lòng cũng chấn động. Giống như có gì đó đâm trúng trái tim.

Chị và Thừa Hoan làm hàng xóm nhiều năm như vậy, nếu chỉ là loại quan hệ đơn thuần này thì tốt rồi! Đáng tiếc hiện tại mọi chuyện đều rối loạn, từ lúc chẳng biết tại sao cùng cô lăn trên giường, thì cuộc sống của chị hình như không có gì thay đổi, nhưng trong lòng đã sớm sóng to gió lớn, tất cả cảm giác đều rối loạn.
"Xin chào." Trân Ni rất hào phóng mà vươn tay ra.
Châu Hiền bắt buộc chính mình lộ ra nụ cười, đưa tay cầm với đối phương. "Xin chào."
"Bùi tiểu thư muốn uống cái gì? Tôi lấy giúp cô, cocktail được không?" Vừa vặn lại có một nhân viên phục vụ đi qua bên cạnh, Trân Ni thấy trên tay Châu Hiền không có đồ uống, nên chủ động phục vụ cho chị.
"Tôi......"
"Cho cô ấy nước chanh là đựơc rồi."
Thừa Hoan giành trước quyết định thay Châu Hiền đang muốn cự tuyệt, cô biết tửu lượng của chị không tốt, chị cũng rõ mình không thể đụng vào thành phần đồ uống có chứa cồn, nhưng cô can thiệp chuyện của chị như thế, loại hành vi này thật sự rất bá đạo, làm cho chị cảm thấy không đựơc tôn trọng.

Chị nhịn không được mà trừng cô, hai gò má có chút tức giận.
Ngọn lửa nhỏ ở trong đáy mắt sâu thẳm của cô nhảy lên, hình như chờ chị phát hỏa.
Nữ nhân này cố ý muốn chọc chị phải không? Châu Hiền mím cánh môi, cố gắng khống chế cảm xúc.

Trân Ni cũng nhận thấy được cơn sóng giữa hai người bọn họ không tầm thường, đột nhiên tham gia, "Boss, đêm nay bộ phận PR còn mời ba anh chàng phóng viên có giao tình không tệ với Tôn Thị cùng đến chung vui, cô chủ Tôn đây muốn đi qua nói vài câu hay không?"
Cô ấy nháy mắt mấy cái, nở nụ cười. "Tôi thấy hay là như vậy, tôi thay boss chăm sóc cho Lâm tiểu thư! Chúng tôi có thể tán gẫu một ít đề tài riêng tư, phụ nữ thành đạt phải đi tán gẫu với phụ nữ thành đạt mới cảm thấy hứng thú, đừng để ý đến những chuyện nhàm chán này!"
Thừa Hoan lại liếc Châu Hiền một cái, thấy chị hơi cúi cái cổ trắng nõn, biểu tình lộ ra bướng bỉnh.

"Cũng được." Ngữ khí của cô thản nhiên. "Cô cùng chị ấy tâm sự đi, chờ một chút tôi trở lại."
"Chị không cần người ở cùng." Châu Hiền dỗi bật ra một câu.
Thừa Hoan không để ý tới chị, cô giật lại cánh tay mà cánh tay mềm kia đang khoác lên, rồi xoay người bỏ đi.

Một loại cảm giác vớ vẩn gần như bị vứt bỏ tập kích vào trong lòng Châu Hiền, kỳ thật cũng không có gì, nhưng không hiểu sao chị lại cảm thấy cô đơn.

Làm ơn đi! Chị đã lớn rồi! Hiển nhiên mình ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, quanh mình đều là người không quen biết, nhân duyên của chị từ trước đến giờ tốt lắm, cá tính cũng coi như hoạt bát hào phóng, có cái gì phải sợ ?

Huống chi, nơi này là hoa viên tầng cao nhất Royal Rose, là nơi mà chị mơ ước muốn tới nhất để xem phong thái của nó, hiện tại chị đã đến đây, cũng nên hưởng thụ mọi thứ ở đây mới đúng!

"Bùi tiểu thư, uống chút nước trái cây?" Trong tay của Trân Ni bưng hai ly đồ uống, trong đó có một ly nước chanh đưa tới trước mặt Châu Hiền.

Châu Hiền trừng mắt ly nước trái cây kia, miệng không khống chế được mà nói:"Tôi muốn uống cocktail."
Trân Ni nhướng lên một đường lông mày xinh đẹp. "Nhưng mà boss không cho cô uống!"

"Em ấy không quản đựơc!" Nói xong, chị chợt lấy đi ly đồ uống màu phấn hồng có cồn ở trong tay của Trân Ni, không nói gì mà rót một ngụm lớn.

Chất lỏng có vị chua lạnh lẽo lướt qua cổ họng, thật ngon, cô lại uống liên lục vài ngụm.

"Bùi tiểu thư......À, tôi gọi cô là Châu Hiền được không? Cô cũng có thể trực tiếp gọi tôi là Trân Ni." Trân Ni vẫn mỉm cười như cũ, thong thả nói: "Ly cocktail cô uống là dùng Vodka làm rượu cơ bản, sức ngấm về sau hơi mạnh, nếu cô không thường uống rượu, uống một hơi nhiều như vậy rất dễ dàng choáng váng đầu nha!" Đừng trách cô không nhắc nhở!
Châu Hiền không muốn để cho cô ấy xem thường, ùng ục ùng ục đem ly rượu kia một hơi uống sạch.

"Châu Hiền? Cô thật sự có thể uống sao?"
"Đương nhiên có thể! Tôi...... Tôi còn muốn!"
Không đợi Trân Ni đáp lại, Châu Hiền chủ động lấy một ly cocktail khác từ trên khay nhân viên phục vụ mang tới, rót từng ngụm từng ngụm như giải khát.
Nửa giờ sau --
Royal Rose rộng lớn, trong phòng hoá trang nữ đựơc thiết kế tao nhã, Châu Hiền bước chân không vững được Trân Ni đến góc có một chiếc ghế quý phi theo phong cách Châu Âu.

"Tôi.....Ưm! Tôi làm ướt lễ phục rồi......" Châu Hiền không phát giác chính mình đang cười ngây ngô, chị say, say đến mức không biết ly cocktail thứ mấy vẩy vào trước ngực, làm ướt lễ phục.

Lúc này phòng hóa trang không có người khác, Trân Ni sờ sờ khuôn mặt nóng lên của chị, khóe miệng có chút giễu cợt.
"Cô cũng không chịu cảnh giác, tửu lượng không tốt mà còn học người uống rượu, không sợ tôi chỉnh cô sao?"
"Cô, cô...... Vì sao...... ưm......muốn chỉnh tôi?"

Trân Ni mang khăn tay tới lau vết rượu giúp chị, thản nhiên nói: "Bởi vì boss với cô ở cùng một chỗ nha!"
"Chúng tôi mới, mới không có ở cùng một chỗ......" Châu Hiền kháng nghị.
"Phải không?" Trân Ni nhíu mày, tiếp tục nói lời khách sáo. "Nếu cô và boss không ở cùng một chỗ, ánh mắt em ấy nhìn cô sẽ không kỳ quái như vậy, giống như cô là vật sở hữu của em ấy, là người của em ấy!"
Châu Hiền vẩy đôi bàn tay trắng hồng nhỏ, hai gò má phồng lên.
"Tôi mới không phải vật sở hữu của em ấy!" Dừng một chút, chị đánh nấc một cái, khuôn mặt càng lúc càng đỏ.
"Nếu không phải...... Vậy rốt cuộc cô và em ấy là quan hệ gì?" Cô tuyệt đối không tin Châu Hiền chỉ là 'chị gái hàng xóm' đơn thuần với boss.
"Tôi và Tôn Thừa Hoan.....Tôi và cô ta......ưm......Chỉ là lên giường mà thôi......" Châu Hiền thấp giọng lẩm bẩm, đầu có chút khó chịu, thân thể không khỏi ngã lệch vào ghế quý phi.
Chỉ là lên giường...... Mà thôi?!
Ngũ quan xinh đẹp của Trân Ni căng cứng, trong lòng có chút không cam tâm. Ngẫm lại mình thích boss đã đựơc một thời gian, thiện cảm của cô với boss cũng chưa bao giờ che dấu, nhưng nữ nhân này thật sự rất khó đoán, rõ ràng bên người không có ai, lại không có một chút hứng thú đối với cô gái chất lượng tốt như cô, thuần túy đem cô trở thành cộng sự trên công việc, nửa điểm hành vi ái muội cũng không làm với cô.

Kết quả chính là, Thừa Hoan coi trọng cô gái thanh thuần trước mắt?
Được rồi, tình yêu có thể cạnh tranh, tóm lại là ưu thắng kém bại, nay biết kẻ địch là ai, muốn đoạt lấy boss thì càng dễ dàng hơn một chút, cô sẽ cân nhắc bước tiếp theo nên đi như thế nào.

Cô khôi phục tự tin mà mỉm cười, lại dùng khăn tay thấm nước lau khuôn mặt giúp Châu Hiền.

"Cô...... Cô nói muốn chỉnh tôi...... Ha ha, lại giúp tôi lau đông lau tây, kỳ thật người như cô cũng không xấu!" Hai tròng mắt của Châu Hiền đầy sương mù, thần trí nửa thanh tỉnh, nửa hôn mê cười với Trân Ni.

"Lén nói cho cô biết, tôi là phụ nữ xấu xa nha! Cô phải cẩn thận tôi. Tôi sẽ đoạt lấy Tôn Thừa Hoan từ trong tay cô, đến lúc đó, cô chỉ có thể trốn ở trong chăn bông khóc thôi!" Trân Ni nửa nói giỡn, nửa nói nghiêm túc.

Châu Hiền nheo mắt lại, chu miệng lên, bỗng nhiên bắt lấy tay của Trân Ni.
"Thừa Hoan, em ấy...... em ấy là đại phôi đản, đại phôi đản vô địch thế giới, cô có biết hay không? Em ấy thật sự rất xấu, em ấy chỉ biết bắt nạt tôi...... Chỉnh tôi rất thảm...... Còn có, buổi tối hôm nay em ấy liên tục giận tôi......" Cắn cắn cánh môi, chị hấp hấp cái mũi, hai dòng nhiệt nóng lại tràn đầy ở đáy mắt.

"Châu Hiền?" Trân Ni hơi luống cuống chân tay."Cô có khỏe không?"
"Tôi không khoẻ!" Chị nhờ rượu mà phát điên, dùng sức lắc đầu, bắt đầu khóc lên. "Ô ô ô...... Em ấy vẫn còn giận, tôi, trong lòng tôi rất khó chịu...... Ô ô ô......"
"Ách......"
Cửa phòng hóa trang nữ đột nhiên bị đẩy ra, một bóng dáng cao gầy rất không thân sĩ mà xông tới.
"Boss?!" Trân Ni hoảng sợ.
Chấm dứt nói chuỵên với vài người cấp dưới và hai người phóng viên, thì Thừa Hoan ở hội trường party làm thế nào cũng tìm không thấy Châu Hiền, cũng không phát hiện bóng dáng của Trân Ni, sau đó liên tục hỏi thăm, một nhân viên phục vụ nói cho cô biết mười phút trước từng nhìn thấy hai khách nữ vào phòng hóa trang, trong đó một người hình như say khướt, bước đi cũng không xong.
Cô không nói gì mà xông vào phòng hóa trang, cảnh tượng trước mắt làm cho cô tức giận đến xanh mặt, trong mắt lại có lo lắng giấu không được.

"Boss, tôi không cho cô ấy uống, nhưng cô ấy kiên trì muốn uống, chuyện không liên quan đến tôi!" Trân Ni thấy biểu tình của cô chủ không đúng lắm, nhanh chóng phủi sạch quan hệ.

Giỡn chơi sao! Bộ dáng lúc này của boss như núi lửa sắp bùng nổ, vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy, cho dù trong lòng ngữơng mộ Thừa Hoan, nhưng cũng hiểu được lui về phía sau rất xa.

Thừa Hoan mím chặt đôi môi rồi bước qua, động tác của cô có chút thô lỗ mà chèn lên eo ôm lấy Châu Hiền đang khóc ô ô.
"Ô ô...... Chị chán ghét em, ô...... Em chỉ biết bắt nạt chị......" Châu Hiền ngã vào vòng ôm ấm áp, có mùi bạc hà mà chị quen thuộc, sức ngấm của rượu cốc tai dần dần tăng kên, chị say đến độ sắp không mở mắt ra được, mũi vẫn đang cọ ở ngực cô, giống con mèo nhỏ, lại còn vừa cọ vừa rơi lệ.

Quai hàm của Thừa Hoan căng ra, hai tay lại ôm chặt, đầu cũng không nâng mà nói với Trân Ni đang sửng sờ đứng ở bên cạnh, "Tôi mang cô ấy đi trước, cô ở lại chơi vui vẻ đi! Có ai hỏi, thì giúp tôi bịa lý do."

"Boss?" Trân Ni không kịp hỏi nhiều, vì Thừa Hoan đã đi ra ngoài.
Trân Ni đứng ở tại chỗ ngẩn ra, khóe miệng không khỏi lại nổi lên nụ cừơi giễu cợt.
Làm sao bây giờ? Nữ nhân mà cô vừa ý thì tất cả lực chú ý của cô ta hình như đều đặt ở trên người một cô gái khác, cô không thể chen vào được giữa hai người bọn họ, xem ra trận này phải đánh.
Tuy rằng tình huống rất bất lợi với cô, đã là chuyện thì đều phải thử xem nha! Cô vẫn tràn ngập tin tưởng với bản thân mình.

Thừa Hoan không đưa Châu Hiền đang say khướt về nhà, mà là trực tiếp đền quầy Royal Rose yêu cầu một gian phòng hai người xa hoa, sau đó mang chị vào trong phòng.

Kỳ thật trên người chị không có nhiều mùi rượu, chỉ có hương ngọt ngào của hoa quả, suy cho cùng thì tửu lượng quá kém, không cần uống nhiều rượu để khiến cho chị đầu váng mắt hoa.
Sau khi vào phòng, cô đặt chị lên trên giường lớn tuyết trắng. Lễ phục màu sẫm tôn lên làn da rất trắng noãn của chị, cô ngồi ở bên cạnh nhìn chị, lửa giận trong cơ thể dần dần bị dục hỏa thay thế, cô vẫn đang tức giận, nhưng ánh mắt cuồn cuộn lửa đang dần dần trở nên sâu lắng, hô hấp nồng đậm.

"Trân Ni...... A? Em...... Em......" Châu Hiền cảm giác hình như mình đã ngủ một chút, chị cố gắng căng mí mắt nặng nề ra, người trước mắt lại không đúng.
Chị nháy mắt mấy cái, rồi lại nháy mắt mấy cái nữa, nhận ra nữ nhân trước mắt, mũi nhỏ thanh tú như chán ghét mà cau lại.

"Tránh ra! Thừa Hoan......em, em vứt chị sang một bên, không cần chị, chị...... chị cũng không cần em......"
"Khi nào thì em không cần chị?" Cô nhịn xuống tức giận mà hỏi.

Chị móp miệng lại, ánh mắt đầy nước. "Rõ ràng là em muốn chị làm bạn gái của em, nhưng em lại chạy đi nói chuyện phiếm với người khác, không để ý tới chị......"
"Em không phải là không để ý tới chị. Em còn mời Trân Ni ở cùng chị."
"Em đang tức giận!" Chị nhẹ nhàng nói, hai giọt nước mắt rỉ ra từ khóe mắt. "Giận chị......"
Trái tim của Thừa Hoan co rút lại, đưa tay xoa gò má nóng của chị, lau quệt nước mắt nóng ấm.

"Xin hỏi, em không nên tức giận sao?" Ánh mắt càng sâu hơn, "Rõ ràng là tửu lượng không tốt, vừa uống đã say, lại còn dám học người ta uống rượu cocktail gì đó? Trả lại cho em chính là uống thành cái dạng này! Không sợ lỡ ngày nào đó thật sự gặp phải người xấu, bị khiêng đi bán thì sao?"
"Làm sao có người xấu chứ? Em, em...... Trên thế giới này em là xấu nhất! Em xấu nhất!" Chị lại la hét, trong lòng đau xót nên hai mắt cũng nóng nóng chua xót theo, nước mắt tuôn ra nhiều hơn.

"Ô ô ô...... Tránh ra đi! Chị chán ghét em! Em chỉ biết bắt nạt chị, tránh ra đi......" Chị không ngừng khóc, hai gò má đều hồng lên, bàn tay nhỏ bé vô lực mà đánh cô.
Chị bé say ở trước mắt, khóc khóc rồi ầm ĩ, cô vốn có thể quay đầu tránh đi không để ý tới, nhưng cô lại không thể, bởi vì bộ dáng chị khóc thật đáng yêu, giống như đang đùa giỡn với cô, làm nũng với cô, làm cho trái tim cô càng nhảy càng nhanh, trong lồng ngực có gì đó đang lay động, rất muốn an ủi chị.
Từ cái miệng nhỏ của cô phát ra gầm gừ gần như thở dài, bắt lấy chị và lấy môi chặn lại, là loại hôn mạnh mẽ trừng phạt chị.
"Ưm......" Châu Hiền thình lình bị hôn sâu hôn đến mức cả người chị mềm nhũn, nhưng ngay sau đó lồng ngực cô lấn lên đặt nàng ở phía dưới, luồng điện hết sức căng thẳng, hai người đều cảm nhận được lực rung động kia.

Miệng của chị thật ngọt, có mùi thơm hỗn hợp của hoa quả, cô khao khát được uống, nên càng hôn càng kịch liệt.

Ở dưới sự thúc dục của cảm giác say, cả người chị trở nên cực kỳ mềm mại, toàn thân giống như một đám lửa, tình dục dễ dàng bị khơi mào, chị dựa vào bản năng mà hôn trả lại, mút lấy lưỡi nóng, đem cái lưỡi non mềm của mình tham tiến vào trong miệng cô, lướt qua hàm răng, cắn mút cánh môi, dây dưa, đùa giỡn lẫn nhau.

"Châu Hiền, chị nói đúng rồi, em muốn bắt nạt chị!"
Cô phun hơi thở vào trong miệng chị, hai tay bắt đầu cởi bỏ váy áo trên người chị, hơi ngại sức lực thô bạo thiếu chút nữa đã xé nát lễ phục xinh đẹp kia.
Chị không có mặc bra, chỉ dùng hai miếng ngực dán lên bảo vệ đầu vú, sau khi cởi bỏ lễ phục đi, thì vú mềm cao ngất tuyết trắng nảy ra ngoài, cô lại phát ra tiếng gầm nhẹ, hai tay cầm lấy bộ ngực vừa to lại mềm mại, sau đó dùng răng kéo xuống hai miếng màu da dán ngực chị.

"A......" Châu Hiền nhịn không được mà rên rỉ, uốn éo vòng eo, bởi vì đầu vú quá mức mẫn cảm, cho dù động tác của cô kéo rất dịu dàng, vẫn là kéo ra dục vọng của chị.

Khi cô há mồm ngậm chóp trắng nõn cao ngất, thì quả thực chị giống như bị điện giật cả người chấn động mãnh liệt, trong cổ họng không khỏi phát ra tiếng gào thét mất hồn hơn.

Theo bản năng chị đem thân thể đẩy tới phía cô, đầu vú run run ở trong miệng cùng với trong tay cô đã trở nên vểnh cao hơn, dòng nhiệt chạy tán loạn ở trong thân thể, chiếm cứ ở trong bụng chị, sau đó làm ướt ở giữa hai chân.
Chị ẩm ướt và thần trí đã bị thiêu hủy, sau đó thì cảm giác trống rỗng dâng lên, khát vọng muốn được lấp đầy.
"Thừa Hoan......" Chị khẽ gọi tên của cô, trái tim kéo căng, căng đến đau đớn, giống như dục vọng trộn lẫn với cảm xúc không thể hiểu.

Chị không hiểu sao bản thân mình lại như thế, chỉ biết là giờ này khắc này muốn cùng một chỗ với cô, muốn được cô ôm chặt, muốn ở trong lòng cô nếm trải hương vị thiên đường một lần nữa.
Thừa Hoan vội vàng kéo hai tay chị lên trên đầu, ép chị ở trên giường lớn.
"Không được, chị không nghe lời!" Cô cắn vành tai đáng yêu của chị. "Bé hư không nghe lời nên bị xử phạt."
"Em muốn làm gì? Thừa Hoan, chị hơn tuổi em. Đừng có nói như vậy"
"Chờ một chút chị sẽ biết. Đối với em, Bùi Châu Hiền chị luôn luôn là một cô bé ba tuổi trong thân xác người lớn."
Cô không cho chị lộn xộn, lại dùng thân thể của mình chậm rãi cọ xát ở trên người chị.
Chị khó chịu mà rên rỉ, ở dưới thân cô không ngừng uốn éo, toàn thân xương cốt đều nhanh chóng rã rời, mỗi một dây thần kinh đều giống như bốc cháy, chỉ có thể dùng sức đẩy tới phía cô, để cho cô hôn mình, và chị cũng hôn trả lại cuồng nhiệt.

Chị không có cách nào tự hỏi, vì mùi rượu xâm vào đầu óc của mình, và dục vọng hoàn toàn chi phối chị, nên hết thảy chỉ có thể đi theo cảm giác.

Chị muốn cô! Muốn nữ nhân lúc này đặt ở trên người chị!

Hai tay của chị bị bàn tay của cô giữ lại, dùng tay kia âu yếm toàn thân chị, thế giới giống như cách chị thật xa, rất xa, cái gì cũng không quan trọng, cái gì cũng không nhìn tới, chỉ còn lại có bàn tay nóng bỏng của cô, cắn hôn ẩm ướt có lực cùng với dục hỏa giữa hai người giống như có ngọn núi lửa bùng nổ.
"Tôn Thừa Hoan......Thừa Hoan..... Van cầu em......" Chị khó chịu mà đỏ mặt lên, thẳng đến khi cô đem bàn tay kéo cái quần lót tơ lụa của chị xuống, ngón tay dài kia trực tiếp che lại ướt sũng giữa hai chân chị, lại phát ra tiếng rên rỉ cao vút một lần nữa.

Cô chống lên cái trán của chị, hai mắt tối đen nhìn thẳng vào đáy mắt chị.
Đột nhiên chị lại gào lên, bởi vì giữa hai chân bị xâm nhập, một ngón tay dài đâm vào nhẵn nhụi nhất của chị, trong chỗ sâu mẫn cảm nhất, chị hút không khí, và thét chói tai, trong cơ thể có sức lực mút cái vật xâm nhập kia thật chặt.

"Châu Hiền, bên trong của chị thật nhỏ, thật ẩm ướt......" Thừa Hoan hưng phấn đến nỗi bắp thịt toàn thân căng cứng, cả lưng cũng chảy mồ hôi.

"Chị muốn em, em cảm giác được, chị muốn em đi vào sâu một chút."

Cô cố ý thả chậm tốc độ, ngón tay đẩy vào bên trong càng sâu, thẳng đến khi hoàn toàn nhập vào --
Chị rên lên, cái mông không thể khống chế mà vặn vẹo theo động tác của cô.
"Muốn nhiều hơn sao?" Cô khàn giọng hỏi, ánh mắt mang theo tà khí, tay giữ lấy tinh tế của Châu Hiền bắt đầu trượt ra vào liên tục.

Cô dùng lực co rút, đâm xuyên qua thân thể của chị, làm chị chịu không nổi mà phát ra tiếng thét kịch liệt, đầu lưỡi của cô tiến vào trong miệng chị, dây dưa với cái lưỡi cùng cánh môi hoa, hôn chị đến không rõ phương hướng.

Chị bị chiếm lấy, một luồng sóng khoái cảm cọ rửa toàn thân, với co giật càng lúc càng nhanh kia mà khóc hô, có cái gì đó đang nổ tung ở trong cơ thể, trong đầu chị trống rỗng, thân mình giống như nhẹ nhàng bay lên.

Chị không có biện pháp lên tiếng, không có biện pháp nhúc nhích, thậm chí muốn làm không rõ đến tột mình có hôn mê không, giữa mơ mơ màng màng, chị nghe được giọng điệu mang theo yêu thương của nữ nhânnói ở bên tai mìnu: "Em rất thích nhìn bộ dáng này của chị, giống như bị bắt nạt kịch liệt, toàn thân xụi lơ, thật đáng thương cũng thật đáng yêu."
Chị đáng thương mà thở hào hển, không thể đáp lại, vốn hai tay bị giam đã được tự do, nhưng mà cũng không có gì khác, bởi vì sức lực gần như hao hết, làm cho chị căn bản không còn sức lực để sờ cô, ôm cô.

Nữ nhân kia hình như rời khỏi một chút, sau đó rất nhanh đã trở lại bên người chị, tiếp theo, chị cảm thấy thân thể mềm mại vô lực đang bị người ta sắp xếp.
Chị mệt mỏi mà vén mí mắt lên, thấy Tỉnh Nam đã cởi sạch quần áo trên người, trở nên trần trụi giống như mình.

Cô bò lại bên người chị, thô to cường tráng dâng trào treo ở giữa hai chân cô, làm cho tim chị lại đập nhanh, yết hầu co rút lại.

"Em muốn chị." Ngữ khí của cô kiên định, ánh mắt lại càng kiên định. "Châu Hiền, trận xử phạt này vẫn còn chưa chấm dứt, phấn khích nhất bây giờ mới bắt đầu, tốt nhất chị nên chuẩn bị tâm lý."

Ngay sau đó, cô kéo ra đùi ngọc thon dài của chị, cự vật rắn chắc nóng rực thúc đến cửa vào rất trơn ướt của chị, cô cũng không có nháy mắt mà nhìn khuôn mặt đỏ tươi của chị, vòng eo khoẻ mạnh cử động, đem của mình đẩy mạnh vào trong cơ thể chị.
"A a --" Châu Hiền ngửa đầu gào to, hai gò má đỏ bừng.

Đồng thời Thừa Hoan cũng gào thét lên, cô tiến vào hoa viên ẩm ướt lại mềm mại kia, cứng rắn bị bao vây chặt chẽ, nghĩ đến nhỏ xinh của chị lại có thể cất chứa hoàn toàn thật lớn kinh người kia, làm cho hai người kết hợp cùng một chỗ chặt chẽ như thế, cô lại hưng phấn đến độ lỗ chân lông toàn thân đều đang phát run, bị chị bao lấy nên bộ phận kia không khỏi trở nên càng cứng rắn, càng nóng hơn.
Cô thật sự muốn nhiều hơn, trong lòng tràn ngập khát vọng, không chỉ muốn chiếm lấy thân thể của cô gái dưới thân, mà ngay cả linh hồn của chị cũng không muốn buông tha.
Chị là của cô!
Cả cái giường gần như vì nhiệt tình của bọn họ mà muốn bốc cháy lên, Châu Hiền thật vất vả mới thả chậm lại nhịp tim kích động cuồng loạn, một làn sóng vui thích kinh người giống như sóng biển đánh tới, làm cho đầu óc chị choáng váng, chỉ có thân thể mới thành thực như thế, luôn luôn đáp lại khao khát của Thừa Hoan.
"Thừa...... Thừa Hoan......" Chị hy vọng cô chậm lại, lại mâu thuẫn mà hy vọng cô nhanh hơn, mạnh hơn, chất dâm dịch vì động tác ra vào không ngừng mà thấm ướt thân thể lẫn nhau.

Bỗng nhiên cô gầm rú lên, thắt lưng đong đưa, cho chị liên tục vài cái va chạm mạnh mà có lực.

Chị cong người mà thét chói tai, vui vẻ đến khóc lên, hai chân vòng chặt thắt lưng của cô, dùng sức đem chính mình chống đỡ cô, lúc này, lối giữa co rút lại rồi co rút lại nữa, xiết thật chặt cái căn lửa nóng dục vọng kia.

"Châu Hiền....." Cô khàn khàn mà gọi tên chị.
Khi tiến tới gần điểm giới hạn, ngũ quan sắc sảo của Thừa Hoan hơi hơi vặn vẹo, rốt cục ở một va chạm sâu mạnh, chất lỏng nóng bỏng bắn ra, rót vào ở trong chỗ sâu mật ngọt của chị.

Thắt lưng của chị bị cô đè lại, hai người liền cùng một chỗ, trong nháy mắt cô bắn ra, thì chị cũng cảm giác được dòng nước xiết kia đang chui vào trong bụng của mình.

Lúc này đây, Châu Hiền thật sự hôn mê, ý thức bị thổi bay đi thật xa, xụi lơ ở dưới thân Thừa Hoan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro