Thiên địa hồng hoang.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đời nói, đôi cánh của Icarus là mộng tưởng cho khát vọng chinh phục bầu trời. Khi không cưỡng lại được ham muốn của mình, Icarus đã bay cao hơn, cao hơn nữa. Cuối cùng, sáp trên đôi cánh bị tan chảy trước sức nóng của mặt trời. Và kẻ xuẩn ngốc hiển nhiên đã phải trả giá cho sai lầm của mình.

Imaushi Wakasa phần nào tự cho rằng mình có chút gì đó tương đồng với Icarus, bởi cái tham vọng ngông cuồng hay những ước muốn không có khả năng thực hiện mà vẫn lao theo, như con thiêu thân lao đầu vào lửa, cho dù hoá thành tro bụi cũng vẫn mỉm cười đón nhận.

Nhưng Wakasa cũng khác hẳn Icarus, gã không sống với những mộng tưởng hão huyền, càng không giữa đường đứt gánh bởi thói đời bạc bẽo. Gã có được thứ mình muốn, gã có được nàng trong vòng tay.

Nàng là Nymphet của riêng Wakasa.

Công chúa của gã, không xinh đẹp theo kiểu quyến rũ mị hoặc như những người phụ nữ gã từng trông thấy ở các quán bar nhộn nhịp, chẳng khoác lên người hương nước hoa nồng đượm cùng gấm áo cũn cỡn. Nàng thuần khiết như đóa quỳnh hoa mới chớm, dư vị ngọt ngào của mùa hạ tươi mát khiến lòng ai rộn ràng, nụ cười nàng rạng rỡ như nắng xuân sớm mai, đem dịu dàng ấm áp về nơi lạnh lẽo cô đơn nhất.

Khác xa với một gã trai già cỗi như Wakasa, nàng đang ở độ tuổi đẹp nhất của người con gái. Gã thậm chí đã tặng cho Benkei một cú vào mông khi nó phá lên cười trêu ghẹo vào cái lần gã tiết lộ mình thích em, "Không ngờ ông già như mày lại thích đứa nhỏ hơn mình chục tuổi đó Wakasa. Takeomi mà biết thì kiểu gì cũng rượt mày tám con phố cho mà xem."

"Tao già thì mày trẻ chắc?"

"Nhưng tao không thích gặm cỏ non."

"..."

Gã gặp em vào một ngày nắng hạ, thiếu nữ thanh thuần trong bộ seifuku bạch lam, đôi mắt ngọc lục bảo đẹp như thêu hoa. Gã nhìn em, nồng nàn đến ngất ngây. Em thanh tao và không nhiễm bụi trần.

Khi ấy Shinichiro vừa mất không bao lâu, hai anh em nhà Akashi bất hoà, Haruchiyo bỏ đi, còn Takeomi thì dính một khoản nợ lớn phải tạm thời lánh mặt. Wakasa và Benkei là hai người bạn còn lại hắn có thể tin tưởng giao em gái cho họ chăm sóc.

Thuở đó Wakasa 23 tuổi, chẳng còn ngông nghênh với đời như cái hồi mới chớm tuổi nổi loạn, nhất là sau khi Hắc Long tan rã. Wakasa dần sống với kiểu cách thờ ơ với mọi thứ, né tránh phiền phức nhiều nhất có thể và chẳng còn nghiêm túc với việc đánh nhau.

Đại tướng quân Hoàng đạo Liên hợp ngày nào, huyền thoại của Hắc Long ngày nào, người đàn ông khiến ai cũng khiếp sợ, là kẻ đã từng chẳng màng sống chết mà liều mình đánh đấm cho lý tưởng về cái gọi là thời đại của bất lương, giờ đây chẳng còn hứng thứ với bất cứ thứ gì.

Wakasa thậm chí đã nghĩ rằng mình sẽ cứ như vậy mà mục ruỗng sống hết một đời tẻ nhạt. Nào có đâu ngờ, chân tâm lại rung động trước cô bé nhỏ mình 11 tuổi.

"Em muốn lập một băng cho riêng mình. Một nơi mà mọi người có thể trở về. Một nơi mà chỉ cần có một thành viên gặp chuyện, thì những người khác sẽ trở thành chỗ dựa cho họ. Em muốn kế thừa ý chí về thời đại của bất lương mà Shin-chan từng hướng tới. Nhưng em không ngờ mọi chuyện lại khó khăn đến vậy."

Phải rồi, đây là cách mà Wakasa ngày đó bị thuyết phục. Bởi một thằng nhóc đầu vuốt keo, đánh đấm chẳng giỏi, cứ gượng gạo ngại ngùng nhưng lại cố gắng hơn ai hết. Một băng đảng hoạt động theo tôn chỉ "Một vì tất cả, tất cả vì một". Một băng đảng mà kể cả khi đã trở thành người lớn, vẫn có thể cùng bạn bè cười nói về những chuyện ngốc nghếch ngày xưa, Wakasa muốn tham gia một băng như thế.

Và giờ đây, gã lại được nhìn thấy ngọn lửa đam mê ấy qua người thiếu nữ tóc hồng, em nỗ lực, kiên cường mà chẳng màng hậu quả. Khoảnh khắc ấy, Wakasa đã đưa ra một quyết định ảnh hưởng cả tương lai sau này.

"Đừng lo, ta sẽ trở thành cánh tay phải của em."

Gã đã có nữ hoàng cho riêng mình như thế.

Ở cái tuổi ngây thơ hồn nhiên đó, em đáng ra phải nhận được những điều tốt đẹp hơn. Chứ chẳng phải chứng kiến cảnh người thân lần lượt rời đi mà chẳng hẹn ngày về, hai người anh trai em yêu thương giờ lại đứng nơi hai đầu chiến tuyến, khác nhau từ lý tưởng đến cách sống, để rồi dẫn tới kết quả đau lòng nhất là đánh mất những người quan trọng của đời mình.

Nàng khóc không ít lần, nhưng thường giấu nhẹm không cho người khác biết. Nàng đơn độc, tủi thân và nhớ cái cảm giác gia đình tột cùng. Có những đêm lòng buốt giá chẳng biết nói cùng ai, vùi đầu vào chăn rấm rứt khóc và cứ thế để mặc dòng lệ tuôn mà chẳng thèm lau khô.

Nàng giấu mình đằng sau nụ cười rạng rỡ, quấn lấy người kia như một cách giảm bớt sự trống vắng trong lòng.

Thế mà người ấy vẫn nhìn ra.

Nhìn ra nhiệt huyết của em đang dần bị bào mòn theo năm tháng vì cái chết của người anh mình kính trọng. Nhìn ra nỗ lực không ngừng nghĩ với cái gọi tín ngưỡng của em giống hệt Shin vài năm về trước khi Hắc Long còn chưa ở đỉnh cao.

Người ấy sẽ nhìn ra có đôi lúc bóng lưng em thật cô độc và lạnh lẽo biết bao.

Song, gã trai sẽ luôn là người đầu tiên đến bên cạnh nàng vào những lúc nàng yếu lòng nhất. Người chẳng dỗ dành an ủi, chẳng khuyên bảo em bằng những câu từ sáo rỗng, cứ im lặng để bé con sụt sùi trong những tiếng nấc ngắn dài, và gã sẽ lặng lẽ ôm chặt em vào lòng. Bởi vì nước mắt là máu chảy trong tim. Nếu nước mắt rơi quá nhiều, trái tim sẽ chết, còn nếu kìm nén, nó sẽ mục rữa.

Để rồi khi nàng dần nguôi ngoai, bàn tay ai kia sẽ thật dịu dàng lau đi giọt lệ chảy dài nơi mí mắt ươn ướt, khẽ khàng nói "Còn có ta."

Nàng yêu gã khi chưa tròn 18, đến tuổi trưởng thành nàng vẫn ở đây.

Wakasa đưa tay, dịu dàng vuốt nhẹ đôi gò má ửng đỏ của thiếu nữ đang tuổi xuân thì. Đúng thật là chẳng có khoảnh khắc nào đẹp hơn dáng vẻ phong tình quyến rũ của nàng khi ở trên người gã, lắc lư theo vũ điệu của cơn sóng tình trong những lần ân ái. Từ đôi mắt trong veo mơ màng đến cái miệng nhỏ yêu kiều nỉ non gọi tên gã, nàng để mặc Wakasa thao túng cơ thể, tựa như nó chẳng còn là của riêng em, tựa như gã đã hoàn toàn chiếm hữu nó.

"Em ơi." Gã đưa bàn tay to lớn ra sức làm loạn nơi vòng eo mảnh khảnh, không ngừng ve vuốt, tay còn lại hư hỏng vỗ thật mạnh vào cái mông căng tròn, để lại dấu vết đỏ hỏn in hằn trên làn da trắng mịn.

Nàng đẹp lắm, như một vị thần ngự trị trên đỉnh Olympus. Nàng đẹp như Eros, mang cung tên tình yêu mềm mại đến cắm thẳng vào trái tim Wakasa, khiến gã cuồng si mê dại, không cách nào buông bỏ.

Nàng lấp lánh như hàng vạn vì tinh tú trên dải ngân hà, như một hòm kho báu ẩn mình sâu trong lòng đất mà gã đã khai phá được, để nàng chỉ là của riêng mình.

Trước mặt Wakasa giờ đây là vị thánh nữ gã tôn thờ, là đức tin khiến gã chìm đắm trong cơn đê mê từ những ân huệ nàng ban. Gã nguyện làm tên dưới quyền trung thành của nữ hoàng, nguyện làm con chiên ngoan đạo một lòng thờ phụng tín ngưỡng.

Dẫu cho tình yêu là mật ngọt chết ruồi, dẫu biết chén Thánh nàng trao cho gã đầy ắp độc tố, thì Wakasa vẫn nguyện vì nàng cạn hết một hơi.

"Dù là thiên đàng hay địa ngục đang chờ đợi chúng ta, tôi cũng nguyện theo người đến tận cùng trời đất."

Gã tỏ bày khiến lòng em chếnh choáng, đôi vai gầy run run theo từng đợt ái ân.

Ai đó từng nói khi loài người chết đi, linh hồn rời khỏi xác thịt, người làm việc tốt được lên thiên đường, còn kẻ tội đồ sẽ bị đày ải nơi địa ngục u linh. Bọn họ mơ về thiên đường dù chẳng ai hình dung được nơi ấy trông như thế nào, thậm chí còn ba hoa rằng chỉ có những kẻ đủ thiện lương và đủ may mắn mới được đặt chân đến vùng đất thần tiên đó mà thôi.

Wakasa cười khẩy, một kẻ mục ruỗng từ tâm hồn đến thể xác như gã, dẫu cho chưa từng biết cái gọi là vườn địa đàng, nhưng gã vẫn có được thiên đường cho riêng mình đấy thôi.

Wakasa vùi đầu vào khuôn ngực phập phồng của thánh nữ, lờ đi những dấu tích đã cũ vừa được gã "tặng" cách đây vài ngày, đôi môi khô nóng của người đàn ông hôn lên những mềm mịn và trắng trẻo mà nàng giấu sau lớp áo mỏng.

Và rồi từng vết hôn mới cứ chồng chồng lớp lớp, ấn ký chói mắt dần hiện ra khi gã dùng sức, răng nanh ai đó cố tình cắn mạnh lên bầu ngực non mềm. Bên tai Wakasa là tiếng ngân vang đầy mê hoặc của thiên sứ, và trong mái đầu hai màu là bàn tay thần tiên đang rũ sạch gã khỏi bụi trần.

"Thiên đường" của gã ở ngay trước mắt, và đang trao cho gã thứ tình yêu của em.

Khi đối diện với đức tin của đời mình, đột nhiên ta chỉ biết làm mọi cách để bày tỏ lòng thành. Wakasa đã thôi bắt nạt nàng, gã đưa môi mình tìm đến vầng trán người thiếu nữ, như một cách thể hiện tình yêu.

Nàng mỉm cười không cất tiếng nói, đôi tay gầy chạm đến từng vết sẹo đã đi cùng gã trai theo tháng năm, và cứ như một cuốn băng tua chậm, người con gái ấy trao cho kẻ bề tôi những nụ hôn ngọt ngào như một lời hồi đáp.

Chỉ đơn giản là cái chạm môi rất khẽ.

Nụ hôn thanh thuần như chính vị thánh nữ, nàng dịu dàng với cả những vết sẹo xấu xí đầy rẫy trên cơ thể kẻ mục ruỗng. Nàng trao đi hết thảy những tình yêu mình có.

"Em cũng nguyện yêu Waka đến chết."

Và gã thấy lòng mình như tan ra.

Ngay giây phút này đây, Wakasa thậm chí đã mường tượng đến cái chết hạnh phúc của mình trong khúc nhạc giao hưởng êm đềm nơi vòng tay em.

"Tôi sẽ mãi mãi bảo vệ người. Nếu ai đó chà đạp lên đức tin này, dù có là thánh thần hay tội đồ, tôi cũng sẽ cắt nát."

Gã đặt môi lên mu bàn tay nàng đầy thành kính. Như chàng kỵ sĩ trung thành với nữ hoàng của mình.

Senju, em luôn đúng, quyết định của em luôn đúng.

Đừng bối rối. Đừng hối tiếc. Hãy tiến lên.

Gã thề sẽ thẳng tay kết liễu con chó nào dám chống đối nữ hoàng, hay bất kỳ kẻ nào dám phản bội đức tin. Gã sẽ dọn sạch tất cả những gì cản trở trên con đường nàng bước.

Thánh nữ của gã chỉ cần nhìn về phía trước và tiến lên. Kẻ bề tôi nguyện trung thành với người suốt phần đời còn lại.

Giả sử một ngày nào đó gã cắn xé nàng, thì lúc ấy, nàng hãy lấy con dao bằng bạc mà đâm thẳng vào trái tim này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro