- Chap 3 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Aster (acc wattpad: @BetterUnseen)

You know its love when you have been saying goodbye for how many times but you're still not ready to leave - Unknown
...

Trong phòng khách rộng thênh thang của ngôi biệt thự thuộc sở hữu của những người rất giàu có, quyền uy và quyền lực là một đội vệ sĩ; cúi thấp đầu vì họ không dám nhìn thẳng gặp ánh mắt của ông chủ. Ở giữa là Khun Korn, cấp trên nắm quyền kiểm soát mọi thứ.

Ông đã tập hợp tất cả các vệ sĩ làm việc trong dinh thự, bao gồm cả những người làm việc cho các con trai của ông.

"Pete đâu?" - Khun Korn hỏi khiến cả Arm và Pol đều hoảng sợ.

"Cậu ấy ... cậu ấy ở với Khun Nủ. Họ đang xem phim." - Arm dám trả lời và nhìn xuống sàn.

"Tôi có nên gọi cho cậu ấy không?" - Lần này Pol hỏi.

"Không. Hãy để cậu ấy ở lại đó."

Cả Arm và Pol đều nhìn xung quanh. Kinn và Porsche không có mặt trong cuộc họp. Khun Nủ như thường lệ không được mời nhưng với Pete ... dù Khun Nủ có bướng bỉnh thế nào khi nói với bố rằng một trong những vệ sĩ của anh ta sẽ không tham gia cuộc họp, Khun Korn luôn đảm bảo rằng Pete phải có mặt ở đó.

Đây là lần đầu tiên Khun Korn không bận tâm nếu Pete vắng mặt.

"Cuộc họp này chỉ là giữa tất cả chúng ta." - Khun Korn nói. - "Ngay cả Kinn, Porsche, Khun và Pete cũng không nên biết chuyện này."

Arm và Pol bí mật nhìn nhau, cả hai đều tự hỏi tại sao cả bốn người không nên biết về điều này. Và tại sao Pete không nên tham gia nếu cậu giống như bất kỳ vệ sĩ nào khác.

Bên cạnh đó, Pete là một trong những vệ sĩ mạnh nhất, việc loại trừ cậu khỏi loại vấn đề này đã là điều đáng ngờ.

"Arm và Pol." - Khun Korn nhắc đến tên của họ. - "Hãy chắc chắn rằng không ai trong bốn người sẽ biết về điều này." 

Arm duy trì một khuôn mặt poker. - "Dạ Vâng."

Nhưng Pol, cậu ấy dường như đã cảm thấy có lỗi khi che giấu bất kỳ bí mật nào có thể. Họ luôn chia sẻ những bí mật nhưng những gì Khun Korn vừa nói có thể phá hỏng tình bạn của họ.

"Nhiệm vụ của hai người là giữ bí mật chuyện này với họ hiểu không?"

Hít thật sâu, cả Arm và Pol đều trả lời. - "Vâng, Khun Korn."

"Chan." - Lần này ông ấy gọi cho P'Chan. 

"Cậu sẽ được chỉ định làm gián điệp của Vegas. Thu thập thông tin và đảm bảo rằng chúng ta sẽ bắt được nó."

Cách ông ta hướng dẫn cũng giống như cách lập kế hoạch để bắt một con thú hoang dã.

"Còn Khun Macau thì sao?" - P'Chan hỏi.

Khun Korn nở một nụ cười ranh mãnh. - "Ta đã tìm được người sẽ làm điều đó."

Arm và Pol, người ở phía sau tiếp tục trao nhau cái nhìn thất vọng.

Một số người có thể nghĩ rằng cái chết của Khun Kan sẽ là dấu chấm hết nhưng đối với Khun Korn nó không phải vậy. Miễn là máu của Khun Kan vẫn còn chảy trong tĩnh mạch của ai đó, ông  ấy sẽ không dừng lại để hủy hoại nó.

Không ai biết tất cả những hận thù bắt nguồn từ đâu. Đó có thể là về quyền lực, lòng tham hoặc vì những lý do khác mà không ai biết. Khun Korn đã huấn luyện người của mình để săn đuổi Gia tộc phụ mà không đưa ra bất kỳ lý do cá nhân nào, mà tất cả họ đã quen với việc đó.

Họ giống như những con rô bốt được lập trình để giết người, làm tổn thương nhau mà không rõ nguyên nhân.

"Bây giờ các cậu có thể đi." - Khun Korn ra lệnh.

Khi họ bắt đầu rời khỏi, có một quy tắc: bất cứ điều gì bạn nghe hoặc biết, hãy giữ nó trong miệng.

"Tôi đến muộn à?" - Kim hỏi khiến Arm băn khoăn.

Kim có tham gia vào việc này không?

"Con trai mạnh nhất của ta." - Lần này, khuôn mặt nghiêm túc của Khun Korn ngay lập tức sáng lên.

"Chào bố."

Khun Korn sau đó đã mở ra thông tin mà Kim đã giao cho ông từ đêm qua. Mặt ông tối sầm lại. Khun Korn nghĩ rằng Kan sẽ không bao giờ quan tâm đến các con trai của mình chỉ khi phát hiện ra rằng Kan đã để một khẩu súng đầy đạn chống lại mình.

Và điều duy nhất để ngăn chặn nó là chắc chắn rằng hai người đứa con kế vị của Kan không còn nữa.

---------------------

PETE'S POV

Chết tiệt! Tôi đã chửi rủa khi Khun Nủ tóm lấy tôi khi chúng tôi bước vào một quán bar đông đúc. Tôi được chào đón bằng mùi thuốc lá, rượu và tiếng nhạc ồn ào đập vào tai.

"Tao sẽ đi tìm chỗ tốt cho chúng ta." - Porsche nói và rời đi cùng Khun Kinn. 

Tất cả chúng tôi đã đợi ở gần cửa ra vào. Sau đó tôi nhận thấy Arm và Pol im lặng.

Khuôn mặt của họ vô cùng kinh hoàng xen lẫn cảm giác tội lỗi. Tôi muốn cười với khuôn mặt của Pol. Nếu tôi không biết cậu ấy, tôi chắc chắn sẽ nghĩ rằng cậu ấy muốn khóc.

"Mày bị ốm à?" - Tôi vừa hỏi hai người vừa hét lên.

Chúng tôi hầu như không thể nghe thấy những lời của nhau ở đây.

"Không!" - Arm hét lại và mỉm cười. - "Tiệc tùng thôi!"

"Pol!" - Tôi đánh vào tay Pol. - "Mày bị sốt à?" 

"Chỉ là tao không được khỏe!" - Cậu ấy trả lời và ra hiệu rằng cậu ấy đang bị đau đầu và đau dạ dày.

Vậy thì tại sao cậu ấy còn theo đến đây khi cảm thấy không khỏe? Khun Nủ tiến lại gần để nói điều gì đó.

"Tao nghĩ nó phát ốm vì đồ uống mà tao đã đưa cho nó trước đó." - Khun nói.

"Cậu đã cho cái gì vậy, Khun Nủ?"

Chết tiệt! Lần cuối cùng tôi uống thức uống thử nghiệm của Khun, tôi đã có thể coi đó là ngộ độc thực phẩm. Đó là một món lắc nhưng không giống như những món lắc thông thường, nó là dưa chuột, sốt mayonnaise, mù tạt và chết tiệt, lần đó anh ta đã thêm kem đánh răng - thứ có thể đốt cháy lưỡi của bạn trong vòng một giây.

Có thể đó không phải là ngộ độc thực phẩm; nó đã là một vụ giết người có chủ đích.

"Bơ đậu phộng với nước sốt nóng và cơm mà tao đã làm thành món lắc với một ít tương cà và nho khô."

Nghe xong, tôi quay đầu về phía Pol và vỗ vai cậu ấy. Tôi cảm thấy tội nghiệp cho cậu ấy. Chỉ bằng cách tưởng tượng nó thôi, tôi không nghĩ rằng tôi thậm chí có thể sống sót như vậy. Nhìn thấy Pol, cậu ấy vẫn tìm cách đến đây. Đúng là một người đàn ông mạnh mẽ. Nếu là tôi, có lẽ tôi đang ở bệnh viện ngay lúc này.

"Chúng tôi đã tìm được một chỗ ngồi!" - Porsche vui vẻ nói và chỉ ra một bàn còn trống.

"Hãy đi trước khi nó bị cướp mất." - Khun Kinn nói.

Tôi định đi theo họ thì nhận thấy một dáng người quen thuộc của một người đàn ông.

Trên tầng hai, tôi thấy Vegas đang nhìn tôi chằm chằm.

Chết tiệt! Tôi nghĩ đó là một con ma. 

Tôi thậm chí không bận tâm nếu tất cả họ đã đi đến chiếc bàn trống mà Porsche nói.

Điều tốt là tôi đang đứng ở phía tối hơn mà tất cả họ hầu như không thể nhìn thấy tôi. Nhưng Vegas, anh đang cầm ly rượu trên tay khi anh nhìn chằm chằm vào tôi từ tầng hai.

Anh thậm chí đang làm gì ở đây?

Tôi thấy anh nhếch mép, lắc đầu và uống cạn ly rượu. Anh cứ nheo mắt nhìn tôi.

Thỉnh thoảng anh sẽ mỉm cười như thể anh thích thú khi nhìn thấy tôi như thế này.

Chết tiệt. Tên khốn này hoàn toàn uống đến nỗi gần như mất thăng bằng.

Tôi không quan tâm nếu anh có ở đây hay không. Đúng. Tôi thực sự không quan tâm. Tôi ở đây để tận hưởng mà.

Khi tôi tránh anh, một người khác đã thu hút sự chú ý của tôi.

P'Chan.

Anh ta đang ở trên cầu thang với những người khác của Khun Korn. Họ đang theo dõi Khun Kinn và Khun Nủ? Nhưng không, đôi mắt của họ thậm chí còn không tập trung vào hướng của chúng tôi. Tôi không ngu ngốc khi không biết rằng họ có ý định khác.

Chết tiệt! Tôi nguyền rủa khi nhận ra rằng họ đã để mắt đến Vegas đang say.

Vì vậy, những gì tôi nghe được từ Khun Korn không phải là một lời phàn nàn đơn giản về Vegas và Khun Macau. Ông ta chắc chắn đang lên kế hoạch gì đó. Với diện mạo của P'Chan, họ đã sẵn sàng để gây rối với Vegas.

Tôi nhìn về phía Vegas, anh đang cầm một ly rượu mới. Mắt anh dán chặt vào mắt tôi.

Tôi thực sự có thể thấy rằng anh đã say với cách anh cư xử. Vegas vẫn không nhúc nhích khi tiếp tục nheo mắt nhìn tôi.

Tôi chuyển hướng nhìn sang P'Chan. Tôi thấy anh ta cầm một ly đồ uống và bí mật bỏ một viên gì đó vào trong.

Tôi biết P'Chan rất rõ vì anh ta cũng chỉ cho tôi về những mánh khóe mà anh ta thường làm. Anh ta luôn mang theo thứ bột có thể khiến ai đó bất tỉnh- đó là lúc bạn có thể tóm được họ.

Sau khi trộn bột vào đồ uống, anh ta đưa nó cho một trong những người phục vụ đi ngang qua. Mắt tôi mở to khi P'Chan chỉ về hướng Vegas. 

Anh ta đang hướng dẫn để đưa đồ uống đến cạnh Vegas.

Tên khốn ấy vẫn không biết mình sẽ bị đánh thuốc mê.

Tôi nhìn về hướng Khun Nủ đang vui vẻ với người kia rồi nhìn về hướng Vegas.

Tôi xin lỗi nhưng tôi phải làm điều này.

"Cháy! Cháy rồi!" - Tôi hét lên.

Ơn trời rằng tôi đang ở khu vực tối mà không ai biết đó là tôi. Những người mặc trang phục còn lại bắt đầu la hét. Tất cả đều hoảng sợ tôi thấy đội của P'Chan bị phân tâm.

Tôi biết rằng Khun Nủ có Khun Kinn và Porsche có thể bảo vệ anh ta. Tôi tin chắc rằng anh ta sẽ sống sót trở về nhà.

Trong khi mọi người đang bận rộn tìm lối ra, tôi đi sang phía bên kia, chạy về hướng Vegas.

Tôi che mặt bằng chiếc áo khoác hoodie đang mặc để đảm bảo rằng không ai trong số họ biết đó là tôi.

Khi tôi đến tầng hai, Vegas vẫn không động tĩnh gì. Chết tiệt. Anh thực sự mất trí rồi.

Tôi kéo cổ áo anh và với đôi chân loạng choạng của anh, tôi đảm bảo rằng chúng tôi có thể vượt qua đám đông hỗn loạn này. Tôi đã không nhìn lại hoặc cố gắng kiểm tra xem những người còn lại vẫn ổn.

Tôi thở gấp khi chúng tôi ra đến bên ngoài. 

"Pete!" 

Người đầu tiên nhìn thấy chúng tôi là Nop.

"Nhanh lên!"

Nop thậm chí còn không ngần ngại giúp tôi dìu Vegas ra ghế sau.

"Đi ngay." - Tôi đã nói với hắn rồi quay đi.

"Còn cậu thì sao?" - Nop nhìn tôi chằm chằm.

Ý hắn là như thế nào? Hắn có mong tôi đi cùng không? Đi và chở sếp của hắn về nhà đi.

"Đừng để ý đến tôi." - Tôi đã trả lời.

Tôi định quay lại tìm Khun Nủ nhưng đập vào mắt tôi là nhóm P'Chan vừa đi ra từ quán bar. Họ có thể đang tìm kiếm Vegas.

Tôi vội vàng mở cửa sau và ngồi bên cạnh Vegas. Tôi chắc chắn rằng tôi sẽ được núp được; Tôi không muốn chết.

"Đi nào." 

Trong khi chúng tôi vẫn ngồi trên xe, tôi nghe thấy Vegas cười với đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Tên khốn này.

"Tại sao tôi lại nằm mơ thế này?"

Tôi nhìn anh chằm chằm một lúc. Anh ngồi đàng hoàng khi vuốt lại mái tóc đen rối bù của mình. Vegas quay đầu sang một bên để nhìn tôi.

"Thật là một giấc mơ đẹp." - Anh nói và tiến lại gần tôi hơn.

Chết tiệt. Anh học nói những điều vô nghĩa khi anh say từ khi nào vậy?

"Đừng để ý đến tôi." - Nop trêu chọc nói, tôi đã đưa ngón tay giữa của mình lên trước mặt hắn.

Tôi đã định nguyền rủa Vegas khi anh tiến lại gần tôi rằng tôi đã có thể ngửi thấy hơi thở của anh.

"Pete." - Anh chỉ tay vào tôi và hơi chạm vào chóp mũi tôi. - "Pete của anh."

Chết tiệt. Trái tim tôi như muốn nổ tung. Tôi đẩy anh ra một chút và dán mắt ra ngoài cửa sổ. Anh đang nói cái quái gì vậy?

"Hãy chắc chắn rằng anh ấy không làm mọi việc một mình." - Tôi nói với Nop. - "Gia tộc Chính đã để mắt đến Vegas và Khun Macau."

"Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc?" - Nop hỏi.

Đây là điều tốt nhất tôi có thể làm. Ngay cả khi tôi không thể dừng kế hoạch, tôi có thể ngăn cản nó diễn ra chậm trễ hơn.

Sự phục vụ của tôi là cho Gia tộc Chính nhưng tôi không thể để Vegas và Khun Macau gặp nguy hiểm. Lương tâm của tôi không thể chịu được khi để Vegas nằm trong tay Khun Korn.

Họ đã chịu đựng đủ khi là con rối trong tay của cha họ. Tôi không muốn Khun Korn hủy hoại họ hoàn toàn.

"Anh không muốn tỉnh." - Vegas lầm bầm.

Tôi có nên trêu chọc anh và nói với anh rằng chúng ta đang ở trong địa ngục không?

"Tại sao?" - Tôi hỏi anh.

"Vì em ở đây." - Anh nghiêm túc nói.

Khi nhìn vào anh, tôi muốn nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy thật lâu. Tôi có thể cảm thấy tim mình đập nhanh. Giá mà tôi có thể ôm anh. Nhưng đồng thời tôi cũng đang đặt câu hỏi về sự lựa chọn của mình. Tại sao tôi thậm chí còn cứu anh?

"Pete." 

Có chuyện gì xảy ra với tôi vậy? Tại sao tôi cảm thấy mắt mình như bị bỏng và tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ dần đi.

Thật vui khi nghe anh gọi tên tôi.

"Em có quay lại với anh không?" - Vegas hỏi. Anh ấy tiến lại gần hơn để ôm.

Tôi không thể làm gì khác ngoài việc vuốt ve lưng anh. Cuối cùng tôi cũng có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc - thứ mà tôi đã hoàn toàn quen thuộc.

"Anh hứa anh sẽ sửa chữa mọi thứ." - Anh thì thầm và siết chặt vòng tay. - "Chỉ cần cho anh một cơ hội."

Tôi không thể thốt ra lời nào nhưng tôi vẫn ôm lấy anh.

"Vegas. Đây chỉ là một giấc mơ." - Tôi đã nói dối khi biết rằng anh sẽ quên chuyện này vào ngày mai.

Tôi có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề nóng hổi của anh phả vào cổ mình khi anh ngửi thấy mùi hương của tôi như những gì anh thường làm.

"Anh yêu giấc mơ này." - Anh nói với một giọng khàn khàn. - "Trong mơ, em không hận anh."

"Ý anh là gì?"

Vegas chỉ rúc đầu vào cổ tôi khi anh tiếp tục nói với tôi những gì anh muốn nói.

"Giấc mơ này cảm thấy rất thực." - Tôi nghe thấy anh cười một chút. - "Ít nhất trong giấc mơ, anh có em." 

Anh đã có tôi ngay cả trước khi điều mơ mà.

Tôi để anh ôm tôi cho đến khi ngủ thiếp đi.

Dù tôi có nói với bản thân mình rằng tôi ghét anh bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì điều đó cũng không thể thay đổi được sự thật rằng anh cũng là người tôi yêu.

Tôi sẽ không nói dối với những gì tôi đang cảm thấy.

Tôi chỉ đang nuốt từng lời tôi nói với chính mình. Như thế này, tôi luôn mong anh chết nhưng tôi vẫn làm những điều điên rồ để cứu anh khỏi P'Chan ... khỏi Gia tộc chính.

Khi tôi nhận thấy Vegas hoàn toàn bất tỉnh, tôi ra hiệu cho Nop thả tôi ở trung tâm mua sắm gần nhất mà hắn có thể nhìn thấy.

"Cậu có chắc không?" - Nop hỏi tôi.

Tôi gật đầu với hắn. - " Hãy luôn nhớ những gì tôi đã nói với anh. "

Sẽ tốt hơn nhiều nếu tôi bắt taxi về nhà.

"Đừng nói với Vegas rằng đó là của tôi."

"Đã hiểu."

" Cảm ơn."

Tôi đã đợi gần hai mươi phút trước khi bắt được taxi vào giờ này.

Khi về đến nhà, tôi giả bộ đầu bù tóc rối.

"Pete!" - Pol gọi tên tôi và đi về hướng của tôi

Thật tốt là họ đã về sớm hơn. Tôi đã nhìn thấy khuôn mặt của Khun Nủ. Tại sao anh ta lại khóc?

"Tôi nghĩ mày lại biến mất!" - Khun hét lên.

"Tại sao cậu lại bỏ rơi tôi?" - Tôi giả vờ bị xúc phạm. Chết tiệt. Tôi là người đã bỏ họ.

Porsche thở phào nhẹ nhõm - "Bọn tao tiếp tục tìm kiếm mày nhưng không được. Tao tưởng mày bị bắt cóc. "

"Đám đông thực sự đã rối tung lên. Thật tốt là mọi người đều an toàn." - Tôi nói thêm như thể tôi không phải là người gây ra sự hỗn loạn. 

"Bữa tiệc đã bị phá hủy." - Khun Nủ phàn nàn.

Xin lỗi.

" Pete. "

Chết tiệt. Sau đầu tôi, tôi bắt đầu cầu nguyện. Khun Korn đang đứng trước mặt tôi.

"Thật tốt là cậu đã về nhà an toàn." - Ông ấy nói một cách bình tĩnh và đối mặt với những người khác. - "Bây giờ hãy trở về phòng của mình và nghỉ ngơi đi."

Vâng. Tôi nghĩ P'Chan đã tố cáo tôi rồi.

"Ta sẽ nói chuyện với Pete trước."

Đừng nói với tôi là ... tôi đã bị bắt?

Tôi lo lắng đi theo Khun Korn vào văn phòng của ông ấy. Tôi đang kêu gọi bất cứ ai đang lắng nghe tôi ở các không gian khác thương xót mình. Nếu Khun Korn phát hiện ra rằng tôi phá hoại kế hoạch của người của ông ta, tôi chắc chắn sẽ trở thành đống tro tàn.

"Ta có một nhiệm vụ cho cậu làm." - Khun Korn nói và ngồi trên chiếc ghế xoay của mình. 

Thật tốt khi đó là một nhiệm vụ.

"Nhưng ta sẽ để người của ta trông nom cậu trong khi làm nhiệm vụ. "

Hả? Vậy là ai đó sẽ theo dõi tôi khi tôi đang thực hiện nhiệm vụ được giao?

Đừng bận tâm, sẽ không quan trọng nếu ai đó từ người của ông ta sẽ theo dõi tôi, nếu tôi đang làm đúng. Tôi luôn làm những gì được giao.

Tôi thấy Khun Korn đặt một bức ảnh trên bàn của ông ấy. Tôi nhặt nó lên và tim tôi chắc chắn ngừng đập trong một giây.

Đó là một bức ảnh của Khun Macau.

Chỉ cần nhìn vào bức ảnh của ông ấy đưa, tôi đã có thể cảm thấy tay mình run lên.

"Ta muốn cậu theo dõi cậu ta. Thu thập tất cả thông tin từ cậu ta. Tên nhóc đó có thể biết điều gì đó nên hãy đảm bảo rằng cậu sẽ tìm thấy bất kỳ thông tin nào."

Tại sao? Trong số tất cả mọi người, tại sao lại là cậu ta? 

Cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ.

Khun Korn quay lại và tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của ông ấy.

"Sau khi thu thập thông tin, ta muốn cậu khử cậu ta."

Cái quái gì vậy ?!

------------------------------------------

Nghẹt thở quá ạ huhu cái gì mà nó rối ren quá vật trờiiiiiii


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro