- Chap 12-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Aster (acc wattpad: @BetterUnseen)

...

Sacrifice is a part of life. It's supposed to be. It's not something to regret. It's something to aspire to.
-Mitch Albom, The Five People You Meet in Heaven

...

PETE'S POV

"Xin hãy chăm sóc họ." - Tôi nói khi Mark ôm chặt Venice.

"Aye Aye đội trưởng!" - Mark đáp. Tôi chỉ có thể thở dài khi nhìn người của Mark chuẩn bị xe và cất đồ đạc vào đó.

Vegas nắm lấy vai tôi và xoa xoa chúng, đảm bảo rằng tôi sẽ cảm thấy bớt căng thẳng hơn.

Mark đang bế theo Venice khi cậu ta tình nguyện đảm bảo rằng cả Venice và Macau sẽ thoát khỏi nơi này. Chúng tôi tin tưởng họ rất nhiều và tôi biết rằng họ sẽ không làm chúng tôi thất vọng.

Nop cúi đầu chào Vegas khi Macau ôm chặt anh trai mình.

Hiện tại, họ sẽ được gửi đến Philippines để người của Khun Korn không tìm thấy họ. Đội của Khun Sun ẩn náu rất kỹ đôi khi rất khó để tìm thấy họ. Điều này sẽ tốt hơn.

Sẽ tốt hơn nếu họ trốn thoát, đợi cho đến khi cuộc chiến này lắng xuống ... hoặc đợi cho đến khi một trong hai bên hoàn toàn mất đi.

"Phi Pete." - Ma Cau gọi tên tôi và trong sự ngạc nhiên, cậu ta ôm chầm lấy tôi.

"Hãy chăm sóc bản thân, được không?" - Tôi thì thầm với cậu ta và nhìn Vegas, người chỉ mỉm cười.

"Chúng ta sẽ gặp lại nhau, đúng không?" - Tôi có thể nghe thấy cậu ta hỏi cảm thấy xanh mặt.

Tôi dừng lại một chút. Không có gì đảm bảo rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau.

"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để tồn tại." - Tôi đã trả lời một cách an toàn nhất.

"Chúng ta có thể chụp ảnh chung không?" - Ma Cau đột nhiên yêu cầu.

Cả tôi và Vegas đều bị sốc và khó hiểu trước yêu cầu của Ma Cau. Chụp ảnh? Tại thời điểm này?

"Đưa tôi cái điện thoại của cậu." - Mark đưa Venice cho tôi và giật chiếc điện thoại của Macau trên tay. - "Được rồi. Hãy để tôi chụp một bức ảnh của mọi người."

Vegas là Vegas, anh có vẻ quá bối rối với yêu cầu như thể anh đang xử lý nó nghĩa là gì. Tôi tóm lấy anh và để anh đứng cạnh Ma Cau.

"Cười lên nào mọi người!"

Sau vài lần bấm máy, tôi trả lại Venice cho Mark và Macau đi cùng Nop.

"Em sẽ giữ cái này." - Macau nói với đôi môi nở một nụ cười. - "Bức ảnh gia đình."

Trong những lúc như thế này, thật nhẹ nhõm khi biết rằng gia đình này đang dần lành lại. Vegas không cay đắng về Venice. Lâu lâu anh cũng cười và những lời nói chân thành cũng được nói ra.

Bây giờ chúng tôi được chia thành ba nhóm. Vegas và tôi cùng với một số vệ sĩ, Mark ở Venice được tháp tùng bởi người của cậu ta và một chiếc xe riêng cho Nop và Macau trong trường hợp khẩn cấp và họ phải tách nhau ra.

Tôi không thể không nhìn Venice. Tôi nghĩ Mark đã nhận thấy sự lo lắng của tôi nên cậu ta bắt đầu đùa giỡn.

"Nếu như cậu khóc thì tôi sẽ không mang theo thằng bé."

"Bây giờ đi thôi. Cậu còn không dám để người khác đặt một ngón tay lên người." - Tôi đã nói lại.

"Vâng, thưa ông chủ." - Cậu ta đã trả lời.

"Ma Cau." - Vegas gọi cho em trai mình. - "Bảo trọng và chờ anh và Pete."

Vào trong xe, Ma Cau chỉ mỉm cười thật tươi nhưng tôi cũng thấy những giọt nước mắt đọng trên đôi mắt trẻ trung tươi sáng của cậu ta.

Cậu ta không nên gặp rắc rối này. Tôi cảm thấy thực sự tồi tệ khi thay vì đến trường, ở bên bạn bè và làm bài tập về nhà; Ma Cau đang ở đây, cố gắng sống sót và cứu lấy cuộc sống thân yêu của chính mình.

"Nếu chúng ta gặp lại nhau thì hãy mua kem cho em nhé!" - Cậu ta hét lên. - "Hãy ăn kem cùng nhau nhé Phi Pete."

"Tất nhiên! Chúng ta sẽ làm thế!" - Tôi nói với vẻ đảm bảo.

Một khi chuyện này kết thúc, tôi cũng sẽ ăn những thức ăn mà tôi thích. Trong tình hình hiện tại, chắc chắn sẽ không ai có cảm giác thèm ăn thứ gì đó. Ngay cả việc ăn uống bình thường cũng không được diễn ra.

Có những lúc tôi nghĩ rằng nếu tôi đang ăn và ai đó sẽ bắn tôi thì sao.

Khốn kiếp, Khun Korn.

Tôi nghĩ nên bình thường hóa việc đổ lỗi cho ông ta với mọi thứ.

"Đi nào." - Vegas nói và tiến vào trong xe.

Đây chính là nó. Đây là thời điểm của sự thật.

Tôi ngồi cạnh Vegas khi chuẩn bị súng, vũ khí và đạn mà tôi sẽ sử dụng. Tôi giang tay ra khi sẵn sàng cho một trận chiến lớn.

Đã lâu rồi tôi không để bản thân gặp rắc rối. Bạn sẽ thấy.

Bạn sẽ thấy những gì có vẻ như rất lộn xộn với một vệ sĩ trưởng của Khun.

"Sẵn sàng chưa, em yêu?" - Vegas trêu chọc khi anh khởi động động cơ.

"Em yêu ?!" - Tôi bối rối hỏi. - "Anh nói gì vậy?"

Tôi giả vờ buồn nôn với những ý nghĩ của anh nhưng Vegas chỉ cười với trạng thái hiện tại của tôi.

Anh thậm chí có đủ năng lượng để nghĩ về những thứ có thể khó hơn là nghĩ liệu chúng ta có làm cho nó tồn tại không? Ồ. Anh có bộ não gì vậy Vegas? Anh có thể tán tỉnh trong những tình huống này luôn sao?

"Pete, em hãy hứa với anh rằng em sẽ không xảy ra việc gì ở đó." - Anh vừa lái xe vừa nói.

Khi nhìn mình trong gương, tôi trả lời. - "Tất nhiên. Em cũng không có bất kỳ kế hoạch nào để mang thân xác nặng nề của anh trong trường hợp anh bị giết."

"Thật mồm mép mà." - Anh nói khi môi anh nở một nụ cười nhếch mép.

"Đúng vậy và anh vẫn chưa trả cho những gì anh đã làm với em." - Đôi khi, thật tuyệt khi tống tiền anh về điều đó.

"Anh có thể đề nghị gì đó không?"

Sửa súng, tôi không thèm nhìn anh và chỉ đáp lại bằng một tiếng  - ''hmm? "

"Em cũng có thể trả thù anh."

"Cái gì?"

"Em cũng có thể trói anh lại và tra tấn anh. Anh có rất nhiều đồ chơi tình dục phòng khi em  muốn sử dụng - Fuck! Pete! Đừng đánh vào vai anh nữa!"

Tôi đánh vào vai anh vài cái khi mặt tôi đỏ bừng như một quả cà chua chín.

Có lẽ khả năng cao là chúng tôi chết trong một vụ va chạm xe hơi vì chúng tôi đang chiến đấu hơn là chết trong tay Khun Korn.

"Anh đang nói cái quái gì vậy?"

Chết tiệt. Tôi không thể thở được vì sốc!

"Cái gì? Tại sao em lại xấu hổ? Đừng giả vờ như chúng ta đã không làm điều đó vào đêm qua khi Venice đang ngủ trong biệt thự của Khun Sun-đợi đã! Đừng đánh anh!"

"Em có thể dán miệng anh lại được không?" - Tôi hỏi cố tìm nếu có một số băng keo ở đây.

Đây là Vegas. Vegas và mồm miệng không nghỉ.

"Em cũng có thể khiến anh im lặng bằng đôi môi của mình, Pete. Anh thích điều đó hơn." - Anh lại trêu chọc một lần nữa.

Đừng bận tâm, tôi sẽ chỉ đập vào đầu anh bằng cái búa mà anh đã mua.

"Nhưng Pete, nghiêm túc mà nói, chúng ta sẽ đến đó cùng nhau và chúng ta cũng nên đi ra ngoài cùng nhau."

Giọng của Vegas trở nên nghiêm túc và không khí bên trong xe trở nên lạnh lẽo và u ám.

"Đúng. Em còn có Venice và Ma Cau, em không thể để hai người họ bị bỏ rơi." - Tôi đã trả lời.

"Em thậm chí còn không nói với anh về kế hoạch sống sót của mình." - Vegas nói với giọng hờn dỗi khiến tôi cười lớn.

Chết tiệt! Đó là một giọng nói nhẹ nhàng!

"Anh là người xấu, Vegas. Ngay cả ma quỷ cũng không thể lại cần anh." - Tôi thành thật nói với anh.

"Lần sau, nếu em lên kế hoạch về cuộc sống, hãy bao gồm cả anh." - Anh nói với giọng đều đều và nghiêm túc nhìn ra bên ngoài gần như không chớp mắt. - "Có lẽ em cũng quên rằng hiện tại mình đã có một người chồng."

"Chồng ?! Kể từ khi nào?"

Tại sao tôi không được biết vậy, Vegas?

"Tại sao? Em nghĩ chúng ta vẫn là bạn trai của nhau sao? Pete, chúng ta đã có một tên nhóc tên Venice rồi."

"Đừng nói về thằng bé như vậy."

"Thấy chưa?" - Giọng anh cao hơn. - "Thứ hạng ưu tiên của em chắc chắn là Venice, Ma Cau, Đồ ăn và anh."

Tôi tinh nghịch đấm vào vai anh.

"Thật tốt là anh biết rõ vị trí của mình."

"Anh chắc chắn biết vị trí của anh đặc biệt là trong ..." - Anh dừng lại và nhìn nhanh bắt đầu từ mặt xuống cơ thể tôi. - "Tới cái lỗ của em --- đồ chết tiệt!" -  Anh chửi bới ầm ĩ khi tôi kéo tóc anh.

"Im đi, Vegas! Em sẽ giết anh trước cả Khun Korn."

Chết tiệt! Tôi tưởng anh đã bỏ được thói hư hỏng rồi nhưng anh vẫn như vậy! Chết tiệt! Giải phóng khía cạnh ham muốn của anh.

"Làm hoặc chết." - Tôi nghe Vegas nói vậy khiến tôi nhếch mép.

"Hãy làm điều đó cho đến khi chúng ta chết." - Tôi trả lời khi chúng tôi đến nhà kho.

Bên ngoài, đã có sẵn những vệ sĩ canh gác và đảm bảo rằng không ai có thể vào được.

Đây là nhà kho là nơi đặt hầu hết các hàng hóa quan trọng. Một mặt hàng có thể kiếm ra hàng triệu hoặc hàng tỷ baht và cũng chứa các hồ sơ và tài liệu trong két sắt.

Ông thật thông minh Khun Korn. Đó chắc chắn là một số tiền lớn.

Tôi mở cửa sổ, dang tay ra bên ngoài và ra hiệu cho mọi người đang ở phía sau chúng tôi để tấn công.

Ngay khi tôi ra hiệu, họ lập tức nổ súng, nhắm vào những người đàn ông đó không thương tiếc. Tôi mở cửa, cẩn thận tiến lên một bước.

Những người còn lại của chúng tôi đang đảm bảo rằng Vegas và tôi sẽ vào được bên trong. Nhiệm vụ duy nhất là giết Khun Korn, chỉ vậy thôi và tôi không có ý định gì nữa.

Tôi nhìn Vegas cầm súng bên tay trái và tay còn lại anh sử dụng nó để đánh những tên mà anh nhìn thấy bằng một cái tẩu. Chết tiệt. Ngay cả những tên đã be bét máu cũng không được tha. Vegas đập đầu họ bằng ống kim loại, đảm bảo rằng họ sẽ không còn thở.

Ai đó đã mở cánh cửa rộng bằng kim loại và ngay lúc nó được mở ra, tôi hơi cúi xuống định vị bản thân để chắc chắn rằng chúng sẽ bị bắn trúng.

Chà, thực sự có rất nhiều vệ sĩ ở đây. Tuy nhiên, chúng khiến tôi nhớ đến làn sóng cuối cùng trong Plants vs. Kinda xấu xí mặc dù giống như thây ma.

"Chết tiệt." - Tôi đã nguyền rủa khi tôi cần thay hộp đạn.

Một người đàn ông khác tiếp cận tôi khi hắn ta tung ra một cú đấm mà tôi ngay lập tức tránh được. Khi đang thay hộp đạn, tôi đá vào quả bóng của hắn ta và ngay khi hắn cúi xuống, tôi dùng đầu gối đá vào mũi hắn. Tôi thậm chí có thể nghe thấy hắn ta rên rỉ khi tôi làm điều đó.

Kẻ thù không ngừng đến mà tôi cần phải chiến đấu bằng súng và thể chất. Tôi đặt khẩu súng trên thắt lưng và rút con dao đeo trên đôi ủng mà Vegas đưa cho tôi.

Khi ai đó định đá tôi, tôi đã giữ chân hắn ta để chắc chắn rằng hắn sẽ ngã xuống sàn và sau đó tôi không lãng phí thời gian và đâm con dao vào cổ hắn.

Máu của hắn ta đổ ra khắp nơi đến nỗi cả mặt và áo của tôi cũng bị dính máu.

Ồ. Đẹp đấy.

"Đi thôi!" - Vegas nói và vung ống kim loại một lần nữa, trúng tên kia.

Người đàn ông tội nghiệp ngã xuống sàn, chết ngay tại chỗ mà không có một giọt máu nào chảy ra trên người.

Kho bên trong rộng rãi. Ngoài ra còn có rất nhiều cầu thang và nơi mà chúng ta có thể đi vào như một mê cung. Ai thiết kế cái này?

"Vegas! Chia nhau ra." - Tôi đề nghị và nấp sau một cây cột để tránh tiếng súng.

Vegas cũng làm như vậy nhưng hỏi. - "Tại sao? Tại sao chúng ta lại tách ra?"

Tôi đảo mắt nhìn anh và bắn một phát súng khác. - "Để chúng ta có thể tìm thấy Khun Korn! Chúng ta không thể hoàn thành việc này nếu chúng ta tiếp tục đi cạnh nhau! Chúng ta không nên lãng phí thời gian của mình."

"Không! Nếu có chuyện gì xảy ra với em thì sao?!"

"Vậy thì hãy cầu nguyện cho em!" - Tôi lý luận. - "Cứ làm vậy đi, chết tiệt! Chúng ta sẽ gặp nhau. Ở đây! Nếu anh giết Khun Korn thì sau đó, hãy tìm em và em cũng sẽ làm điều tương tự!"

Anh chưa bao giờ muốn tách khỏi tôi, hả? Làm thế nào tôi muốn nhưng đây là sự lựa chọn tốt nhất.

Vegas nhanh chóng đi theo hướng của tôi, khi chúng tôi nấp sau cột bê tông, anh ghim thân thể tôi vào đó.

"Cái gì? Chờ đã!" - Mắt tôi trở nên to hơn khi khuôn mặt của anh tiến lại gần tôi hơn.


Tôi cảm nhận được đôi môi mềm mại của anh trên môi mình, khẽ hôn lên. Anh cắn môi dưới của tôi và nhìn chằm chằm vào tôi. - "Bảo trọng."

Tôi choáng váng với những gì anh đã làm nhưng khoảnh khắc tôi nghe thấy tiếng súng nhắm vào chúng tôi, tôi định thần lại.

Tôi hôn nhanh lên môi anh. - "Bảo trọng." - Tôi nói và bắt đầu chạy về hướng ngược lại.

Đây giống như một cuộc vượt chướng ngại vật mà ở mọi cấp độ tôi phải vượt qua bởi những tên khác nhau. Một số đang cầm súng, một số cầm dao và một số đang đánh nhau.

"Chết tiệt." - Tôi nguyền rủa và lấy lại nhịp thở.

Tại sao chúng quá đông? Tôi có thể yêu cầu nghỉ giải lao 15 phút không? Cho tôi uống nước hoặc ăn gì đó nhẹ. Hết giờ!

"Cẩn thận!"

Tôi đã bị sốc khi ai đó hét vào mặt tôi và kẻ vừa dùng gậy đánh tôi vừa ngã xuống. Tôi nhìn quanh và thấy Arm và Pol.

"Mày làm cái quái gì ở đây vậy?" - Tôi ngạc nhiên hỏi và chắc chắn rằng mình sẽ né được đòn.

Pol chào. - "Đó là mệnh lệnh của Khun Nủ để bảo vệ mày."

Gì?

Arm mỉm cười và bắn tên kia đang nhắm tới tôi. - "Các con trai của Khun Korn bao gồm cả Porsche đã nghe thấy âm thanh mà mày gửi." - Tôi thấy cậu ta nháy mắt với tôi. - "Tao nghĩ bây giờ họ đang đứng về phía mày."

"Thật không?" - Đó là một sự nhẹ nhõm chết tiệt làm tôi có chết đi cũng mãn nguyện.

Có phải họ vừa mới ngộ ra tâm trí khốn nạn của cha họ không?

"Đi ngay! Làm những gì mày muốn làm!" - Arm hét lên và vẫy tay. - "Chạy đi, Pete!"

"Chạy đi!" - Pol phản đối.

Tôi giơ tay. - "Cảm ơn!"

Tôi rời khỏi nơi đó với một nụ cười, biết rằng Arm và Pol đã quay lại giúp tôi. Tôi có những người bạn tuyệt vời, những người không bao giờ rời bỏ tôi và tôn trọng quyết định của tôi.

Chúng ta không phải là hai mặt khác nhau của đồng xu hoặc không cùng trên một chiếc thuyền.

Tôi khựng lại khi nhìn thấy một ngôi nhà quen thuộc được xây dựng bởi một ai đó đang đứng đằng đó, chặn đường tôi.

Mẹ kiếp! Đó là P'Chan. Cái quái gì thế này?

Tôi muốn khóc. Tại sao anh ta ở đây? Trong số tất cả mọi người?

P'Chan nhìn tôi với vẻ nghiêm khắc.

"Lại đây, Pete!" - Anh ta thách thức tôi. - "Mày có gan phản bội Chính gia, vậy hãy để tao xem mày có đủ mạnh không!"

Tôi nói.

Tôi kiểm tra khẩu súng của mình và ồ đúng là một thời điểm tốt. Nó không còn đạn.

Tôi đến gần P'Chan hơn để sẵn sàng chiến đấu với anh ta. Về kinh nghiệm, anh ta đang có lợi thế hơn. Về sức mạnh, tôi nghĩ chúng tôi ngang nhau.

Chúng ta có thể chiến đấu xem ai đẹp trai hơn không? Tôi có cơ hội để giành chiến thắng.

"Chết tiệt. Ớn lạnh." - Tôi đã phản ứng khi P'Chan vừa thực hiện một đường cắt trên mà tôi đã may mắn tránh được.

Không có chuyện để anh ta lợi dụng. Tôi đủ trẻ để đánh bại anh ta.

Tôi tiến lại gần P'Chan tung những cú đấm mà anh ta tránh được. Chết tiệt. Tôi cảm thấy môi mình vừa chảy máu khi nắm đấm của anh ta đấm vào môi tôi.

"Sao mày lại phản bội gia đình đối xử tốt với mày?" - Anh ta tức giận hỏi rồi lại kéo tôi ra đấm.

Lần này, chính bụng tôi muốn ói ra máu. Tôi thở hổn hển và khi đang cúi xuống, tôi dồn sức đấm vào bụng anh ta khiến anh ta phải lùi lại vài bước.

"Khun Korn không đối xử tốt với mọi người!" -Tôi nói và đá anh ta. - "Ông ta đang thao túng tất cả mọi người vì mối hận thù mà ông ta vẫn giữ!"

P'Chan tung thêm một cú đấm của mình khiến anh ta hơi trúng tay tôi.

"Chọn tình yêu là ngu ngốc!" - Anh ta cãi lại trong khi tôi đang đỡ mọi cú đá của anh ta.

"Dung túng cho Khun Korn còn ngu ngốc hơn!"

Khi anh ta dừng lại, tôi nhân cơ hội đó nắm tóc anh ta và đập đầu anh ta vào tường.

Anh có sao không, P'Chan?

Tôi thấy anh ta ôm đầu, chắc đau lắm. Tôi sẽ không cho anh ta đủ thời gian để hồi phục sau chuyện này nên tôi đã nắm cổ áo anh ta và đấm liên tục vào mặt cho đến khi mũi và mắt anh ta bắt đầu rỉ máu.

"Cảm ơn vì đã dạy bảo tôi." - Tôi nói và lay anh ta. - "Nhưng tôi không thể để Khun Korn làm tổn thương Vegas. Việc anh dính líu đến chuyện này ... anh vẫn nhận được sự tôn trọng của tôi nhưng mọi chuyện không như trước nữa."

P'Chan mỉm cười. - "Korn sẽ không để cho mày sống."

"Tôi biết." - Tôi vỗ vai anh ta. - "Anh không cần phải nhắc tôi-aw!"

P'Chan chỉ đi đến gần tôi, khóa tôi trên người anh ta và ném tôi sang phía bên kia. Chết tiệt. Chắc xương sườn của tôi bị gãy và lưng tôi đau như búa bổ. Tôi đau đớn rên rỉ khi cố gắng hết sức để đứng dậy.

Tôi thấy P'Chan chạy về phía một xác chết gần đó và lấy ra một khẩu súng.

Súng của tôi, chết tiệt, vì cơ thể tôi vẫn còn đau, tôi gần như không thể với lấy nó ngay bên cạnh mình.

"Đi thanh thản, Pete." - P'Chan nói.

Tôi nhắm mắt lại, vậy là nó? 

Tôi nghe thấy tiếng súng nhưng không cảm thấy đau đớn trên cơ thể. Anh ta không bắn tôi?

Tôi mở mắt ra và nhìn thấy Khun Nủ trước mặt tôi. Nhìn từ phía sau, tôi có thể thấy máu chảy ra từ cơ thể anh ta.

"Khun Nủ?" - Tôi hoảng sợ khi thấy anh ta nằm trên sàn nhà lạnh lẽo.

Khun ... Nủ.

Tại sao cậu lại ở đây?

Tôi chạy về phía anh ta để cố gắng chắc chắn rằng đó là Khun. Tôi thấy vẻ mặt của P'Chan cũng bị sốc với sự xuất hiện bất ngờ của Khun.

"Khun Nủ! Sao cậu lại ở đây?!" - Tôi cảm thấy toàn thân trở nên yếu ớt khi nhìn anh ta.

Anh ta vừa đỡ phát súng thay cho tôi.

"Dậy đi! Làm ơn tỉnh lại đi! Khun Kinn sẽ giết tôi mất!"

"Bảo vệ ... Pete ..." - Anh ta nói gần như thì thầm.

"Tại sao ?!" - Tôi tức giận hỏi. - "Tại sao cậu lại đến đây để bảo vệ tôi chứ?" - Đôi mắt anh ta  trông thật buồn, môi anh ta không nở một nụ cười. Khuôn mặt anh ta đờ đẫn khiến tôi không quen.

"Tao muốn mày được hạnh phúc."

"Tôi sẽ không thể vui vẻ nếu cậu thành ra như thế này!" - Tôi khóc và ôm chặt lấy anh ta.

Không. Không phải Khun. Xin đừng mang anh ta rời khỏi tôi.

"Cậu cần phải mở mắt." - Tôi đã nhắc nhở anh ta. - "Chúng ta sẽ đến bệnh viện, được chứ?"

"Khun! Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?" - Khun Kinn đến nơi và mắt anh ta đổ dồn vào P'Chan, người vẫn không nhúc nhích.

"P'Chan ... anh ta đã bắn Khun Nủ." - Tôi đã trả lời.

"Mày đã làm gì vậy?" - Lần này, chính Khun Kim đã đến và không ngần ngại bắn P'Chan vào đầu anh ta nhiều phát.

Hai anh em chạy về hướng của chúng tôi.

"Hãy đưa cậu ấy đến bệnh viện." - Tôi đã năn nỉ. - "Xin làm ơn."

Tôi nắm tay Khun Nủ cảm thấy nó trở nên lạnh và cứng lại.

"KHUN! Tao đã nhắc mày là hãy ở yên trong nhà rồi mà!" - Khun Kinn mắng anh trai mình.

"Cứu ... Pete ... cứu nó."

Tôi nắm tay nắm tóc, kéo chúng khi tôi đang dần mất trí. Điều này không thể được. Khun Nủ không nên đau đớn như thế này. Anh ta không đáng phải bị như vậy.

"Chạy ... Pete ... đến ... Vegas."

Khun Kinn, Khun Kim và tôi nhìn nhau.

"Chạy ngay đi." - Khun Kinn nói. - "Chúng tôi sẽ chăm sóc Khun. Hãy rời đi!"

"Khun Nủ, hãy đợi tôi ... Tôi sẽ quay lại. Tôi sẽ không ra đi nữa, hãy đợi tôi-Khun Nủ!"

Đó là lúc tôi cảm thấy cả thế giới của mình sụp đổ khi đầu của Khun Nủ vừa cúi thấp khỏi vòng tay của Khun Kinn và bàn tay mà Khun Kim đang nắm giữ mất đi sức lực.

"Tankhun! Chết tiệt!" - Tôi thấy Khun Kim mất hết kiên nhẫn và hét lên, cố gắng đánh thức anh trai mình.

"Khun!" - Khun Kinn hoảng sợ hét lên. - "Khun! Không được đâu. Dậy đi!"

Tôi ngã quỵ. Tôi muốn nói với bản thân rằng đây chỉ là một trò đùa của Khun Nủ nhưng không phải vậy.

Arm và Pol đến và khoảnh khắc họ nhìn thấy hoàn cảnh của Khun, cả hai chỉ biết khóc.

Nhìn thấy Khun Nủ được anh em ôm trong tình trạng như thế này không phải là điều tôi muốn.

"Tại sao cậu lại cứu tôi?" - Tôi thì thầm khi những giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má. - "Tại sao cậu lại cứu tôi ?!"

Ai đó có thể nói với tôi rằng đây chỉ là một giấc mơ? Xin hãy đánh thức tôi vì tôi không còn thích nó nữa.

Lần đầu tiên tôi thấy Khun Kinn và Khun Kim khóc, ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của Khun.

Tôi còn chưa xử lý xong chuyện vừa xảy ra thì nghe thấy tiếng hét của Vegas.

Điều gì đang xảy ra? Chuyện gì đã xảy ra với họ vậy?

Tôi nhặt tất cả những khẩu súng tôi thấy trên sàn. Tôi nắm chặt tay và nghiến răng. 

Tôi vừa mất Khun Nủ và tôi sẽ không để mất thêm bất cứ ai nữa!

"Tôi sẽ cho ông thấy địa ngục trông như thế nào, Khun Korn!"

---------------------------------------------

Khun mất rồi huhu thật sự Khun rất rất rất thương Pete mà đánh đổi cả mạng sống của mình.

mn đừng ném đá vì từ đầu fic đã bảo nếu hạnh phúc của họ phải đổi bằng cả tính mạng của người khác thì sao? Nên là mn chuẩn bị tâm lý nhé vì fic này tâm lý hơi nặng ạ huhuhu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro