Thiên thần tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọn lửa trong lò sưởi cháy như nhảy múa và phát ra tiếng kêu răng rắc. Mùi khói đầy cabin trong khi mặt trời buổi tối, tạo ra màu sắc của màu cam và màu hồng mềm mại đáng yêu, từ từ đặt ở đường chân trời. Bốn Kagamine ngồi ở giữa phòng như tuyết rơi từ trên trời xuống và nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Hai trong số Kagamine là anh trai và chị gái tên là Rinto và Lenka, lứa tuổi mười lăm , lần lượt Rinto cao và trông lớn tuổi hơn so với tuổi của mình. Mái tóc vàng sẫm của anh đã được cắt tỉa để nó chỉ ở mức trên đôi mắt xám của anh và anh đeo kính để giúp đỡ với viễn thị của mình. Lenka ngồi bên cạnh anh, hai chân đan chéo và khuỷu tay trên đầu gối của cô, cô tựa cằm của cô trên tay cô. Mái tóc dài màu vàng của cô được buộc thành đuôi ngựa cao, và đôi mắt màu xanh xám của cô nhìn ngoài trời . Sau đó, cô rời mắt khỏi cửa sổ để nhìn người anh em họ của mình đang ngồi đối diện cô. Đó không phải là thường xuyên mà Lenka đã nhìn thấy người anh em họ của mình, và mỗi lần cô thấy họ phải mất một ít được sử dụng để họ trông như thế nào giống hệt nhau.

Rin và Len đã chị em sinh đôi mười hai tuổi. Cả hai có đôi mắt xanh và tóc vàng ngang vai . Mặc dù là cô gái tinh nghịch , Rin đeo một chiếc nơ lớn màu trắng trên đỉnh đầu của mình . Lenka rút kinh nghiệm để không trêu chọc Rin về điều này, trừ khi bạn muốn chết. Len, mặt khác, Len có tính cách nữ tính. Len thích hoa, những thứ dễ thương, và phim hoạt hình "nữ tính". Đôi khi Lenka tự hỏi nếu Rin đã có nghĩa là để được sinh ra là một cậu bé và Len đã có nghĩa là để được sinh ra là một cô gái.

Len nhận thấy chị của anh nhìn chằm chằm vào anh. "Chị muốn chơi trong tuyết, Lenka?" Len hỏi.

"Mmm-hmmm," Lenka rụt rè trả lời. "Bất cứ điều gì tốt hơn so với chờ đợi Rinto."

"Ừ, quyền của Lenka" Rin ủng hộ cô gái lên. "Đó là Uno, không khoa học tên lửa."

"Tốt tôi xin lỗi cho chiến lược hóa" Rinto trả lời.

"Đó là Uno!" Rin lặp đi lặp lại khi cô đưa tay của mình lên trong sự phóng đại.

Biết rằng chuyện này sẽ dẫn đến một cuộc tranh cãi, cả Len và Lenka đi khỏi anh chị em của mình và đi về phía cửa. "Em có nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp rắc rối nếu mẹ và Auntey Ann tìm ra chúng ta đã đi ra ngoài khi chúng ta được căn dặn ?" Lenka hỏi khi cô kéo dây kéo lên áo choàng tuyết màu vàng chuối của cô.

"Vâng!" Len trả lời khi quấn hăn choàng cổ sọc ca rô đỏ và trắng xung quanh cổ của mình. "Nhưng điều sẽ thực thú vị." Len vỗ nhẹ vào đầu cô, khiến cô gái trẻ cười khúc khích. "Đi thôi" Len nói sau khi cả hai đều mặc xong quần áo đi tuyết.

Cả hai nở nụ cười khi họ bước ra ngoài vào xứ sở thần tiên mùa đông. Mỗi tuần trước Giáng sinh, gia đình Kagamine sẽ đến thăm ông bà sống ở vùng núi. Tuyết không có gì đặc biệt nhưng họ lại cảm thấy tuyết trên núi là một cái gì đó hoàn toàn mới.

Một quả cầu tuyết bay vào khuôn mặt của Len. "Trận chiến banh tuyết!!" Lenka tuyên bố khi cô ấy ném hòn tuyết khác vào Len.

"Nếu chị muốn vậy!" Len trả lời khi anh ném quả cầy tuyết vào cô.

Cuộc chiến đã không kéo dài khi Lenka, khi cô đề nghị : "Chúng ta hãy đắp người tuyết!"

Len tự tuyên bố mình là người chiến thắng trước khi đồng ý đắp người tuyết. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã làm cả hai kết thúc đắp cơ thể của người tuyết. "Em sẽ đi vào rừng để lấy cành cây , chúng ta có thể sử dụng như là cánh tay," Len nói với Lenka như ông vuốt ve những điểm thô trên người tuyết "Và chị đi vào trong và lấy một số than để trang trí mặt người tuyết."

"Nhưng trời sắp tối," Lenka lặng lẽ nói. "Chị không nghĩ em không nên đi vào rừng vào ban đêm."

"Tôi sẽ ổn thôi," Len tiễn cô ấy. "Tôi chỉ đi vào để có được hai gậy. Làm thế nào tồi tệ có thể được?"

Thật tệ, khi Len nhận ra. Ông đã đi sâu vào rừng và bây giờ anh không biết đường nào dẫn anh trở về cabin. "Tôi là một thằng ngốc!" Len thì thầm. Môt giải pháp đến tâm trí của Len : Leo lên cây và xem nếu anh ta có thể tìm thấy phương hướng của cabin. Len bắt đầu leo lên cây nhưng anh leo đến giữa thân cây thì anh nghe thấy âm thanh . Len đã cẩn thận và không gây ra tiếng động .

Đó là một cô gái. Một cô gái đẹp. Da cô nhợt nhạt như ánh trăng và đôi môi đầy đặn của cô là màu sắc của hoa hồng. Tóc của cô là một hỗn hợp của màu ngọc lam và màu xanh bạc hà và đôi mắt của cô cùng màu mái tóc của cô. Âm thanh mà Len đã nghe được là giọng hát của cô ấy. Giọng hát của cô gái cũng đẹp như bề ngoài của cô.

Len không thể tin những gì anh đã nhìn thấy trước mắt anh. Cô gái này phải chăng là một nữ thần hoặc một tinh linh tuyết tại ít nhất. Cô ấy xinh đẹp đến nỗi không thể là con người và giọng hát của cô ấy giống như thiên thần. Trong sự ngơ ngác của mình, Len rơi ra khỏi cây và vào một đống tuyết.

Sau vài phút bị chìm trong bóng tối, Len nhảy khi nhìn thấy đôi mắt màu ngọc lam nhìn anh. "Tốt," cô gái nói, "Cậu đã tỉnh . Tớ đã cố gắng để đánh thức cậu trong một thời gian. Tớ lay cậu, cậu lại không mở mắt ra ." Cô gái mỉm cười rạng rỡ. "Tớ rất hạnh phúc cậu không sao!"

Ừm, cô gái này là rõ ràng không phải là một nữ thần . Cô gái này là tất cả con người. Sau khi quan sát trang phục của cô - quần đen, giày thể thao màu xám và một chiếc áo khoác màu hồng - đó là dễ dàng để xác định rằng cô chỉ là một cô gái bình thường. Vẫn cô ấy rất đẹp theo suy nghĩ một cách nhanh chóng hình thành trong Len.

"Ca-ảm-ơn," Len nói lắp bắp và đỏ mặt. Anh thậm chí sẽ không từ chối nó: Anh đã tìm thấy cô gái này rất dễ thương , chưa kể rằng cô ngửi thấy mùi của vani blackberry.

Cô gái chìa tay ra, một găng tay màu tím bao phủ các ngón tay của cô. "Tôi Miku," cô tự giới thiệu mình. "Hatsune Miku . Và cậu là?"

Len cẩn thận nắm lấy tay của các cô gái , Miku. "Kagamine Len " Len trả lời.

Miku cười khúc khích. "Rất vui được gặp cậu, Len!"

Len mỉm cười. "Tớ cũng rất vui được gặp cậu, Miku."

Miku giúp Len đứng lên. "Tớ ghét phải nói điều này, nhưng tớ phải đi. Mẹ tớ sẽ về nhà sớm và tớ cần phải có mặt khi mẹ tớ trở lại." Nghiêng về phía trước như muốn chia sẻ một bí mật, Miku thì thầm, "Tớ không được cho phép ra đây."

Nụ cười của Len mở rộng. "Tớ cũng không."

Miku cười. "Tớ đoán chúng ta là những người gây rắc rối, huh?"

"Có vẻ như vậy," Len nói. "Tất nhiên," Len ngừng mỉm cười , "Tớ không biết đường trở về."

Miku chỉ vào bầu trời. "Cậu có nghĩ rằng sẽ theo hướng đó?"

Len đi theo tay Miku và nhìn thấy khói bốc lên trên bầu trời. Đúng vậy, ngọn lửa trong lò sưởi , khói là nhẹ như vậy nên tất nhiên khói sẽ thoát ra ngoài và tiếp tục cao được người khác có thể nhìn thấy được. Len cảm thấy như đứa ngốc lớn nhất sống vì không nghĩ đến. "Tớ nghĩ vậy," anh nói.

"Tốt," Miku mỉm cười, "Cậu có thể nhận về nhà." Miku mím môi cô, như thể cố gắng để làm cho một quyết định. Cô nhún vai và nói, "Tốt, tạm biệt." Miku bắt đầu bước đi, không một lần nhìn lại.

"Tạm biệt, Miku," Len nói, nhưng anh biết chắc anh nói nó quá nhỏ cho cô ấy nghe.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Nói rằng Len đã gặp rắc rối đi vào rừng là một cách nói nhẹ. Anh cảm thấy như cha mẹ sẽ giết anh ta bất cứ lúc nào. Len tin rằng phép lạ Giáng sinh thực sự tồn tại bởi vì cuối cùng của toàn bộ chuyện này anh ấy bị cảnh cáo. Tuy nhiên, điều đó không ngăn Len từ mong muốn nhìn thấy Miku một lần nữa.

Thời gian tới, các Kagamine ra ngoài chơi, Len lẻn đi từ anh chị gái em họ của mình và quay trở lại vào rừng để tìm kiếm cho Miku. Đó là ngu ngốc, Len biết, vì có thể thậm chí không nhìn thấy Miku, nhưng anh chỉ phải thử. Anh thậm chí còn không tìm kiếm mười phút khi anh được giải quyết từ phía sau.

"Len!" Giọng của Miku thét lên. " Cậu đó hả? "

"Miku!" Len trả lời.

Miku ôm chặt hơn. "Tớ đã hy vọng tớ sẽ gặp cậu một lần nữa!"

Thông qua đỏ mặt Len nói: "Tớ cũng vậy."

Miku buông Len ra , Miku đi trước mặt Len, vòng tay ra sau lưng và bị ảnh hưởng trong khi nói, "Vì vậy, cậu muốn làm gì?"

Len cảm thấy xấu hổ. "Tớ không biết."

Miku cười khúc khích. "Đừng lo lắng, cậu sẽ nghĩ về một cái gì đó." Với một biểu hiện sốc, Miku chỉ vào bầu trời và kêu lên, "Cái gì ?!"

"Đó là gì?" Len hỏi khi anh quay đi để tìm kiếm những gì Miku thấy. Một quả cầu tuyết khổng lồ bay phía sau đầu của anh.

"Nhìn câu xem ~," Miku hát. "Nếu cậu rời mắt khỏi các đối thủ của mình thì cậu dễ bị tấn công."

Len, không muốn bại trận dưới tay cô gái như Miku, vốc lên đống tuyết và ném về phía cô. Khi quả cầu tuyết đánh Miku, khiến cô ngã, Len nói, "Và không đánh giá thấp đối thủ của cậu."

"Thử xem nào!" Miku gầm lên khi vốc lên tuyết ném vào Len.

Trận chiến banh tuyết tiếp tục cho những gì hẳn là giờ nhưng những gì chỉ cảm thấy như phút. Len và Miku đã được cân bằng với nhau và thật khó để xác định người chiến thắng.

"Cậu đã thắng!" Miku lập luận. "Cậu hoàn toàn như chôn chân tớ ở đó."

"Tốt bạn tuyển chọn tôi sau đó" Len cãi lại.

"Tốt!" Miku gãy. "Như nhau. Cả hai chúng ta thắng" Len quyết định rằng nó là công bằng và do đó đồng ý. "Tốt," Miku mỉm cười. "Bây giờ ~", cô hát tinh nghịch, "chúng tôi làm thiên thần tuyết!" Miku dang tay ra và tự cho phép mình rơi về phía sau. "Điều này là rất thú vị ~," cô nói và làm thiên thần tuyết của cô. "Tớ chỉ yêu thiên thần tuyết," cô thở dài.

Len, không biết phải làm gì khác, theo gương của mình và làm thiên thần tuyết với cô ấy. Sau khi cả hai đã hoàn thành Miku nói, "Tớ phải đi ngay bây giờ, nhưng tớ rất vui." Miku đã cho Len một cái nháy mắt tinh nghịch. "Gặp tớ vào ngày mai, được không?"

Len đỏ mặt. "Được rồi," anh đồng ý.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Miku và Len gặp ngày hôm sau, và ngày hôm sau nữa. Giải thích với gia đình anh tại sao anh đã không được xung quanh đã nỗ lực thực sự, nhưng mỗi lần anh đã quản lý từng thời gian để có được họ tin rằng những lời nói dối của mình. Len đã phải nhìn thấy Miku và nếu khom lưng xuống là cách anh ấy đã đi để làm điều đó sau đó để được nó.

Trong cuộc gặp thứ năm của họ Miku hỏi, "Cậu đâu phải là người vùng này, đúng không?"

"Không Làm sao cậu biết?" Len hỏi.

"Tớ chưa bao giờ nhìn thấy cậu xung quanh trong trường," Miku trả lời khi cô sử dụng giày bốt của cô để chơi với tuyết bên dưới cô. Cách cô ấy đã đá tuyết nói với Len rằng cô rất buồn về điều gì đó.

"Gia đình tớ chỉ có đi lên đây nhân ngày Giáng sinh," Len nói, "nhưng chúng tôi vẫn có thể chơi và treo ra trong năm tới."

"Sẽ không có một năm tiếp theo," Miku nói.

"Chờ đã!" Len đã rất ngạc nhiên. "Cậu có nói gì -"

"Tớ sẽ không chết!" Miku vừa nói vừa đấm Len. "Nó chỉ là... Nó chỉ là..." Miku giấu đôi mắt đằng sau rìa của cô. "Nó chỉ là mẹ tớ với công việc của mình mỗi năm và chúng tôi di chuyển vào mùa xuân này sau khi năm học kết thúc." Miku cắn môi. "Cậu xem?" giọng nói của cô bị dao động. "Ngay cả khi cậu đang ở đây vào năm tới, tôi sẽ không được. Tớ sẽ-tớ sẽ-" cô đã đột nhập vào một nấc. "Tớ sẽ không bao giờ gặp lại cậu!" cô ấy khóc.

Len cảm thấy như thể anh đã được nhấn với một tấn gạch. Anh đã không biết đến Miku lâu, nhưng anh ấy không bao giờ muốn gặp lại cô ấy. Len vòng tay ôm lấy Miku và kéo cô vào một cái ôm. "Đừng khóc, Miku. Nó sẽ không sao đâu."

"Làm cách nào?" cô sụt sịt. "Cậu sẽ không có nhớ tớ? Sẽ không quan tâm rằng tớ đi?"

"Tất nhiên tớ quan tâm" Len nói như anh đã mang cô đến gần. "Tớ chưa bao giờ có một người bạn như cậu, Miku."

"Và tớ chưa bao giờ có một người bạn như cậu, Len," Miku thì thầm vào ngực anh. "Nó thật tệ rằng chúng ta phải tiếp tục di chuyển. Tớ chưa bao giờ được ở một nơi đủ lâu để gọi nó về nhà. Tớ chưa bao giờ có bất kỳ người bạn thực sự." Miku nhìn tuyết. "Mẹ tớ luôn yêu cầu được chuyển đến vùng khí hậu nhiệt đới, vì vậy đây là lần đầu tiên trong cuộc sống của tớ, tớ đã từng chơi trong tuyết và ai biết nếu tớ có bao giờ đến đây một lần nữa."

"Có phải đó là lý do tại sao cậu thích tuyết nhiều như vậy?" Len hỏi. "Và cũng tại sao cậu thích làm thiên thần tuyết?" Tuyết là cái gì đó Len đã rất bình thường , nhưng với Miku đó là điều kỳ diệu nhất trong tất cả thế giới. Cô yêu quý thiên thần nhất. Cô ấy là một thiên thần tuyết.

Miku gật đầu. "Đó hoàn toàn đúng." Miku vốc lên một số tuyết, hình thành nó thành một quả bóng và đập tan nó trên đỉnh đầu của Len. "Chúng ta hãy nghĩ đến những thứ hạnh phúc bây giờ , được không?"

Khi họ chơi với nhau phần còn lại trong ngày, Len không thể không được nhắc nhở rằng anh ta có thể không bao giờ nhìn thấy Miku nữa. Tóc của cô, mùi của cô, nụ cười của cô - đó là những điều anh sẽ nhớ về cô. Tuy nhiên, những gì Len sẽ nhớ nhất về Miku là cách cô làm cho anh ta cảm thấy. Anh không thể giải thích như thế nào, nhưng được vây quanh bởi Miku làm Len cảm thấy đủ ấm để không bị làm phiền bởi cái lạnh của tuyết xung quanh anh ta. Chính anh. . . Không, nó không thể. Không có cách nào anh sẽ trong tình yêu với Miku.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

"Dậy! Dậy! Dậy đi!" Rin hét vào tai của Len. Trước khi đưa ra thời gian em trai của cô thời gian để đáp lời, Rin mất gối của cô và đánh mạnh đầu Len. "Dậy đi, sáng rồi! Đó là Giáng sinh! Em không thể ngủ trong cả ngày!"

Len nhìn vào khuôn mặt thiếu kiên nhẫn của Rin, tại đồng hồ kỹ thuật số ở bên giường của họ và trở lại một lần nữa vào khuôn mặt của Rin. "Đó là 4:30 vào buổi sáng," Len nói.

"Giáng sinh vui vẻ" Rin nói. "Bây giờ dậy!" Cùng với đó Rin đẩy Len ra khỏi giường và rơi xuống sàn.

Len lăn ra và hạ cánh trên mũi. Cảm nhận được rằng chị em sinh đôi ác của mình đã cười thầm, anh nói, "Em ghét chị."

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Để nói rằng Giáng sinh là một sự thất vọng năm nay sẽ là một lời nói dối. Len có một điều anh muốn - một hộp tập hợp các sách mà anh ấy thích nhất - và cả Rin và Rinto đã có quan hệ rất tốt với nhau. Lenka cho thấy Len cách chơi Craddle Cat, và đổi lại anh ấy cho cô ấy biết cách tốt nhất để nướng bánh. "Em là một đầu bếp thực sự tốt, Len," Lenka khen ngợi khi cô cắn vào một trong những bánh quy sô - cô - la hạt trắng nổi tiếng của Len.

"Em cố gắng không để khoe khoang về nó," Len nói đùa, như tất cả các thành thật anh không bao giờ mở cho người khác về khả năng nấu nướng của mình. Len ý thức trong số ít những phẩm chất nam tính anh đã có, nhưng thế không có nghĩa là anh ấy phải công bố cho mọi người biết nó.

Trong suốt cả ngày, tuy nhiên, Len không thể ngừng suy nghĩ về Miku. Gia đình anh đi vào sáng hôm sau, ất sẽ ngày hôm trước được lần cuối cùng anh ấy thấy thiếu nữ? Ngay cả khi anh đã đi ra ngoài để có được một tốt cuối cùng tạm biệt, cô sẽ có mặt ở đó? Anh ấy sẽ không bao giờ nữa gặp lại làn da tái nhợt của cô ấy, đôi môi hồng và xanh ngọc đôi mắt và mái tóc màu xanh bạc hà một lần nữa? Cô sẽ mỉm cười với anh ấy không? Những suy nghĩ cuối cùng là rối rấm . Mặc dù tất cả sắc đẹp của cô ấy, những gì Len thấy hấp dẫn nhất là nụ cười ngọt ngào của cô. Cô trông rất ngây thơ và dễ thương khi cô ấy hạnh phúc và anh muốn nhìn thấy nụ cười của cô cho một lần cuối cùng. Mặc dù anh có thể không bao giờ nhìn thấy cô ấy một lần nữa, anh sẽ không bao giờ quên Hatsune Miku .

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Đó là nguy hiểm, nhưng anh đã quản lý nó. Trong khi tất cả mọi người, trẻ em cũng như người lớn, đang chơi trong tuyết Len đã lẻn đi và chạy vào rừng với hy vọng tìm Miku. Anh chạy đến khi anh đã tìm thấy ơi họp mặt ở đó, nơi hai đứa trẻ từ 9 - 12 tuổi có lần đầu tiên gặp và ngồi xuống một tảng đá khi anh kiên nhẫn chờ đợi cho cô ấy. Không có Miku ở đó nhưng Len muốn nói rằng ít nhất anh đã cố gắng.

Len ngồi như năm phút, mười phút, hai mươi phút đã trôi qua. Khi ba mươi đã sớm tiếp cận Len bắt đầu mất niềm hy vọng về sự xuất của Miku . Có lẽ cô ấy đã đến sớm và chờ Len và khi anh không đến cô đã mất hy vọng. Hoặc có thể Miku không quan tâm để nói một lời tạm biệt cuối cùng đến Len để thay vào đó cô đã quyết định tránh xa. Cả hai khả năng làm Len cảm thấy không thoải mái, nhưng rất nhiều của anh vẫn muốn tin rằng Miku sẽ làm cho cô xuất hiện trong bất cứ lúc nào. Thời gian tiếp tục trôi qua và để giúp đỡ với sự nhàm chán Len bắt đầu hát. Anh chỉ được hát trong hai phút trước khi anh dừng lại để chắc chắn về câu kế tiếp.

"Thật hay," một giọng nói chặn lại Len hát. "Giáng sinh vui vẻ, Len," Miku mỉm cười, nước mắt lấp lánh từ khóe mắt cô.

"Giáng sinh vui vẻ, Miku," Len nói. Xa lạ đối với anh ấy anh ấy làm điều đó như thế nào rất dũng cảm, Len tiếp cận Miku và vòng tay của mình xung quanh cơ thể nhỏ bé của cô. "Tớ sợ cậu sẽ không đến" anh thì thầm vào vai cô.

Miku ôm lại. "Tớ không muốn bỏ lỡ nói một lời tạm biệt cuối cùng," Miku nói trong giọng nói ngọt ngào của cô.

"Tớ có một món quà cho cậu" Len nói khi anh phá vỡ cái ôm quay lại tảng đá . Bên cạnh tảng đá là một hộp quà Giáng sinh, và trong khi đưa cho cô hộp quà Len nói, "Tớ làm bánh quy và tớ nghĩ rằng tớ sẽ cung cấp cho cậu một số."

"Cảm ơn cậu , Len" Miku nói khi cô nhận bánh quy. "Điều đó thật ngọt ngào." Đáp Len trong mắt cô ấy nói, "Tớ cũng có cậu một món quà." Miku cởi găng tay, cho phép Len thấy được bàn tay trần của mình cho lần đầu tiên, và tay vào trong túi của mình. Khi cô kéo tay cô ra, cô đang cầm một hộp nhỏ bao bọc cẩn thận,. "Mở nó" Miku nói khi cô đặt hộp trong tay của Len.

Len cởi găng của mình và từ từ tháo giấy và mở hộp, và khi anh mở nắp anh nhìn thấy một trái tim biết viết "Bạn bè tốt nhất." Len sau đó nhận thấy rằng trái tim là một phần của hai dây chuyền, một cho anh và một người khác để cung cấp cho một người bạn. "Cảm ơn cậu, Miku," Len nói.

"Cậu thực sự thích nó?" Miku hỏi, lo lắng. "Tớ biết những thứ như vậy thật sự là khập khiễng nhưng tớ hy vọng rằng một ngày dây chuyền sẽ giữ một số ý nghĩa."

"Nó đã giữ rất nhiều ý nghĩa," Len nói như anh đã đưa chúng ra khỏi hộp. "Tớ nhận được chúng từ cậu." Đó có phải là mình nhìn lầm hoặc đã Miku chỉ đỏ mặt? "Bây giờ chúng sẽ có ý nghĩa hơn nữa" Len nói, kiếm một cái nhìn bối rối từ Miku. "Quay lại," anh ra lệnh.

Không biết phải làm gì khác, Miku quay lại và đã quay lưng lại với Len. Cô nhẹ nhàng thở hổn hển khi cô nhìn thấy Len mang lại một trong những dây chuyền trước mặt cô, cho phép nửa trái tim để phần còn lại trên xương đòn của cô và kết nối các chuỗi lại với nhau. Bởi cách cô ấy nhẹ đang run, Len có thể nói rằng cô đã không được mong anh cho một cô của dây chuyền.

"Cậu là một trong những người tuyệt vời nhất mà tớ từng gặp" Len nói khi cuối cùng anh nối sợi dây chuyền với nhau "và tớ nghĩ rằng chúng ta nên luôn luôn nhớ Giáng sinh này lại với nhau." Miku quay lại và cẩn thận nhìn vào đôi mắt của Len. "Tớ không bao giờ muốn quên cậu, Miku," anh nói "và tớ muốn chúng ta luôn luôn có một lời nhắc nhở khác." Anh đưa tay ra, dây chuyền khác khác đung đưa về. "Vì vậy, những gì cậu nói? Chúng ta sẽ luôn là bạn bè, không có vấn đề làm thế nào cách xa nhau, chúng ta có thể được?"

Mỉm cười, Miku lấy sợi dây chuyền ra khỏi bàn tay của Len. "Tất nhiên," cô trả lời. Len quay lại và cho phép Miku để đeo vòng cổ. Sau khi Len đã đeo chiếc vòng cổ và quay trở lại để xem Miku, Miku lo lắng nói, "Tớ có món quà khác cho cậu."

Len mở to mắt. Miku đã tặng anh ta hai món quà mà anh chỉ tặng cho cô là bánh quy. "Cậu làm à?" Anh hỏi trong khi cố gắng giữ bình tĩnh.

Miku chậm rãi gật đầu. "Nhắm mắt lại," cô dặn .

Len, không làm gì khác, nhắm mắt lại trong khi anh chờ đợi Miku nhận món quà khác. Anh đứng yên gần hai mươi giây trước khi anh mở mắt anh cảm giác của một cái gì đó mềm mại và ấm áp trên môi cậu. Miku đang hôn Len.

Miku đang hôn Len.

Miku đang hôn Len!

Thay vì giật mình trong cú sốc, thì một nửa dự kiến anh sẽ làm là, Len trả lại nụ hôn. Được hôn bởi Miku. . . Ừm, Len không thể miêu tả nó. Đôi môi của cô mềm và anh cảm thấy như thể anh có thể làm tan chảy từ hơi ấm của Miku. Hương thơm của vani blackberry cô đã trở thành không khí cho anh thở và khuôn mặt trầm tĩnh của cô nói với Len là cô đã cảm thấy những cảm giác ấm áp cùng anh.

Len nhắm mắt, anh tự cho phép mình rơi thêm dưới đợt hôn. Nó chỉ đơn thuần môi nhẹ, họ chỉ có mười hai , nhưng chỉ là cảm giác của đôi môi của họ chạm cùng là cảm giác khác thường nhất Len có thể tưởng tượng. Hầu như theo bản năng, Len vòng tay ôm lấy Miku, mà cô ôm trở về. Khi họ chia tay, Miku tựa trán lên Len là khi cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của mình. Cô đã điên cuồng đỏ mặt và Len cũng đỏ mặt.

"Tớ thích cậu, Len," cô thừa nhận. "Cũng giống như như cậu."

"Tớ cũng thích cậu, Miku," Len trả lời. "Cũng giống như như cậu."

Miku cười khúc khích. Cô ôm Len khi cô kéo lấy khăn quàng cổ của Len. Miku đã quấn khăn quàng cổ của Len quanh cả hai cổ của họ. Cô đã không nói bất cứ điều gì, thay vì Miku nhìn vào mắt Len khi cô khẽ mỉm cười. Len đặt tay lên vai của cô, được đặt trên các cạnh của chiếc khăn. Hai người tựa trán với nhau và tiếp tục không nói. Không có từ nào cần nói để cho khoảnh khắc này để được hưởng. Họ đứng như thế này không biết bao lâu. Nó có thể có thể vài phút, họăc có thể có vài giờ.

"Tớ phải đi," Miku buồn bã nói. "Nhưng tớ không muốn đi."

"Tớ cũng vậy," Len nói.

Miku tháo chiếc khăn từ cả hai người họ trước và chỉnh nó trên cổ Len. "Tớ sẽ luôn nhớ đến cậu, Kagamine Len" cô thì thầm.

"Tớ sẽ luôn nhớ đến cậu, Hatsune Miku ," Len thì thầm lại.

Miku giữ hai tay của Len trước khi bắt đầu bước đi. Cô mang theo cookie mà Len đã cho cô khi cô bước đi. Nhìn lại trước khi đi vào rừng, Miku, với những giọt nước mắt tràn từ đôi mắt của cô và nói, "Tạm biệt, Len."

"Tạm biệt, Miku," Len nói khi anh đang cố gắng để giữ cho nước mắt của mình từ tràn ra. Cùng với đó Miku quay đi và biến mất trong rừng.

Đó sẽ là lần cuối cùng Len nhìn thấy Miku, cô gái đó đã đánh cắp trái tim của anh chỉ trong một tuần. Trong một vài phút, sự vắng mặt của cô tra tấn Len. Không bao giờ nữa Len nhìn thấy Miku, và không bao giờ một lần nữa Miku nhìn thấy Len.

Thiên thần tuyết của anh đã ra đi mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro