C87,88: Tình yêu gượng ép

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hàn Tử Hân tỏ rõ thái độ khi nghe cô nói những lời này. Mạnh Quỳnh đã từng khiến cô chịu tổn thương rất nhiều ấy vậy mà chỉ vì hắn nói là đã biết được sự thật thì cô liền mềm lòng sao?

- "Tử Hân! Trước đây em cứ nghĩ là mình ₫ã quên được Mạnh Quỳnh nhưng em đã sai rồi. Hoá ra em vẫn còn yêu Mạnh Quỳnh rất nhiều. Mỗi khi ở bên cạnh anh ấy thì em đều thấy trái tim mình loạn nhịp. Em...em không thể hận anh ấy được."

Phi Nhung đan chặt hai tay vào nhau vừa cắn môi vừa nói. Cô thực sự đã hận Mạnh Quỳnh rất nhiều và cô cũng không nghĩ rằng mình và anh có thể quay lại nhưng thật không ngờ khi anh nói ra toàn bộ sự thật, tháo gỡ sự hiểu lầm giữa hai người thì tim cô lại một lần nữa muốn trao cho anh. Đây chẳng phải là điều mà trước đây cô luôn muốn anh nhận ra hay sao?

- "Phi Nhung, sao em lại ngốc như vậy chứ? Em là đang tự biến mình thành món đồ chơi của hắn ta đấy em biết không? Lúc hắn cần thì sẽ dùng tới, còn nếu đã chán thì liền vứt bỏ."

Hàn Tử Hân bỗng chốc khuôn mặt đỏ bừng một phần là vì tức giận nhưng nhiều phần là vì anh lo sợ cô sẽ quay lại với Mạnh Quỳnh. Anh dù là không có được cô thì ngàn lần cũng không muốn cô quay trở về bên anh ta.

- "Tử Hân! Em cũng giống như anh mà thôi. Chẳng phải mặc dù anh biết rất rõ tình cảm anh dành cho em sẽ chẳng bao giờ được đáp lại nhưng anh vẫn luôn ở bên cạnh em, hi sinh cả thanh xuân để chăm lo cho em hay sao? Chẳng phải anh mặc dù biết em cũng chỉ vì cần anh giúp đỡ nên mới đồng ý thoả thuận đính hôn giả cùng anh nhưng anh vẫn chấp nhận để cho em trêu đùa hay sao? Anh cũng vì em mà bất chấp mọi nỗi khổ tâm trong lòng không phải hay sao?"

- "Nhưng anh....anh..."

Môi Hàn Tử Hân liền run lên. Điều cô nói không sai nhưng anh chỉ cần cô hạnh phúc thì anh cũng thấy mãn nguyện rồi. Vậy nên anh chưa bao giờ đòi hỏi cô phải đáp lại anh cả. Nhìn cô lúc này không khác gì Phạm Phi Nhung của nhiều năm trước, yêu Nguyễn Mạnh Quỳnh đến ngu ngốc mà không nghĩ tới những gì hắn đã và sẽ gây ra cho cô.

- "Tử Hân! Em xin lỗi nhưng em nghĩ chúng ta nên dừng lại mọi chuyện ở đây. Anh và em chỉ có thể là bạn mà thôi. Anh rất tốt nhưng em thực sự không xứng đáng với anh. Ngoài kia còn rất nhiều cô gái tốt và xứng đáng với anh hơn. Em nghĩ anh nên buông bỏ em đi mà đi tìm hạnh phúc cho riêng mình."

Phi Nhung nghiêm túc nhìn Hàn Tử Hân nói. Cô xác định nói ra những lời này có thể sẽ khiến Hàn Tử Hân tổn thương và cũng có thể khiến anh ấy hận cô những cô muốn dứt khoát mọi thứ, dập tắt mọi hi vọng của anh để Hàn Tử Hân có thể thanh thản mà buông bỏ và tìm kiếm một nửa hoàn hảo cho mình.

- "Anh không thể! Anh yêu em, Phi Nhung. Em chính là cô gái tuyệt vời nhất đối với anh rồi."

Hàn Tử Hân đột nhiên không kìm chế được lòng mình, anh đứng vùng dậy và vừa nói vừa cưỡng hôn cô.

*chát

Phi Nhung chống cự, cô tát Hàn Tử Hân một cái thật kêu rồi đẩy anh ra, nói:

- "Tử Hân! Anh điên rồi!"

- "Ừ. Anh điên thì đã sao nào? Anh vì em mà phát điên đấy!"

Hàn Tử Hân vẫn không chịu từ bỏ. Một lần nữa anh lại đẩy cô ngã xuống sofa rồi hôn môi cô ngấu nghiến. Phi Nhung vừa giận vừa sợ hãi, cô cố mím chặt môi nhưng phần trên bị cơ thể Hàn Tử Hân đè lên nên quá nặng khiến cô không sao nhúc nhích được. Ngay sau đó, Hàn Tử Hân kéo một bên áo của cô lệch sang một bên rồi hôn lên bả vai quyến rũ của cô.

- "Tử Hân! Anh mau buông ra. Anh không được làm vậy!"

Phi Nhung nước mắt đầm đìa hét lên. Vì phòng làm việc của cô được cách âm đặc biệt nên thư ký Anna và trợ lý Hạo Nhiên ở bên ngoài không hay biết gì cả. Bình thường khi làm việc, khi nào cần thiết thì cô sẽ nhấn nút kết nối riêng ở trên bàn làm việc.

- "Phi Nhung, anh xin lỗi. Anh không thể làm trái con tim mình được. Anh cũng là đàn ông mà."

Đây là lần đầu tiên Hàn Tử Hân dám đối diện với cảm xúc thật của chính mình. Và đây cũng là lần đầu tiên cô thấy Hàn Tử Hân đối xử với cô thô bạo, đáng sợ như vậy.

- "Khốn kiếp! Anh đang làm gì cô ấy thế hả?"

Không biết từ khi nào Mạnh Quỳnh đã xuất hiện trong này. Anh vì có chút chuyện đi ngang qua nên ghé vào thăm cô, ai ngờ lại thấy cảnh tượng này. Nắm đấm to lớn của Mạnh Quỳnh không nhịn được liền túm người Hàn Tử Hân dứt ra khỏi cô, ráng một đòn thật đau khiến Hàn Tử Hân ngã nhào xuống đất.

- "Mạnh Quỳnh...".

Cô được anh giải cứu liền sợ hãi chạy tới ôm chặt lấy anh.

- "Bảo bối, có anh đây rồi. Em không cần phải sợ gì cả."

Anh liền cởi áo vest ra khoác lên người cô rồi trấn an tinh thần cô.

- "Nguyễn Mạnh Quỳnh! Anh là cái thá gì mà xứng đáng có được tình cảm của cô ấy chứ?!"

- "Dù tôi là gì thì ít ra tôi cũng hơn anh. Vì tôi có được trái tim của Phi Nhung, giữa chúng tôi còn có con chung nữa."

Mạnh Quỳnh dùng ánh mắt đầy khiêu khích để nói chuyện với Hàn Tử Hân.

- "Mạnh Quỳnh, anh thôi đi. Tử Hân! Anh mau rời khỏi đây! Nhanh lên! Em không muốn nhìn thấy mặt anh nữa."

Phi Nhung vẫn ôm chặt anh nhưng vẫn còn sợ hãi, bèn hét lớn lên. Bây giờ cô đang rất giận và không muốn nhìn thấy mặt người vừa suýt chút nữa là cưỡng hiếp cô - Hàn Tử Hân.

_____

C88

Hàn Tử Hân đứng trân trân nhìn cô. Những hi vọng trong anh ngay lập tức vụt tắt. Bây giờ anh đã không còn đường lui nữa rồi. Làm bạn trai cô cũng chẳng được mà làm bạn tốt của cô cũng chẳng xong. Thêm vào đó, hành động của anh còn khiến cô ghét anh thêm.

- "Hàn Tử Hân! Anh không nghe cô ấy nói gì à? Anh còn không mau đi?"

Anh vẫn ôm chặt cô trong lòng rồi quát.

Không còn cách nào khác, Hàn Tử Hân chỉ đành tiếc nuối rời đi, anh sẽ tìm cơ hội thích hợp hơn - khi cả cô và anh đều tĩnh tâm lại để xin lỗi cô.

Sau khi Hàn Tử Hân đã rời đi, anh liền để cô ngồi ngay ngắn trên sofa, anh giúp cô chỉnh trang lại quần áo cho gọn gàng rồi nói:

- "Bảo bối! Anh nghĩ em nên nghỉ ngơi một ngày thôi. Để anh đưa em về nhé!"

Cô liền gật đầu rồi theo anh đi về. Anh đưa cô về Phạm gia. Hôm nay là thứ 5 nên Yến Nhi đã tới trường rồi nên trong nhà chỉ có vài người làm và quản gia nhà cô.

Anh đưa cô lên phòng để nghỉ ngơi nhưng tới khi chỉ có hai người trong phòng, anh đột nhiên đóng sầm cửa lại rồi kéo cô vào trong phòng tắm.

- "Mạnh Quỳnh, anh đưa em vào đây làm gì vậy?"

- "Anh làm những thứ cần làm!"

Anh vừa nói vừa lấy tay xả nước vào bồn tắm khiến cô càng thêm khó hiểu.

- "Mạnh Quỳnh, anh...làm gì...vậy...?"

Cô còn chưa xác định được hành động của anh thì đã bị anh đẩy ngã cô xuống bồn tắm rồi. Nước văng tung toé khắp sàn. Áo voan mỏng màu kem vì bị ướt mà để lộ cả nội y màu đen bên trong. Sau đó anh liền ngồi xổm xuống, không nói không rằng mà cứ thế xấn xổ cởi từng cúc áo trên người cô ra. Cô được một phen hoảng loạn, bèn giữ tay anh lại rồi hỏi:

- "Mạnh Quỳnh! Anh làm gì thế? Anh làm em sợ đấy."

- "Anh không muốn trên người em vương vãi mùi hương của người đàn ông khác. Lúc nãy Hàn Tử Hân đụng đến chỗ nào trên cơ thể em thì bây giờ anh sẽ giúp em cọ sạch."

Dứt lời, anh cũng ngồi vào trong bồn tắm. Anh nhấc cô ngồi lên rồi nâng cằm cô lên mà hôn. Hành động ghen tuông của anh bây giờ có phần khiến cô thấy sợ nhưng cũng nhiều phần khiến cô cảm thấy hạnh phúc. Thì ra cảm giác anh vì cô mà ghen là như thế này đây.

- "A!!"______ cô đột nhiên kêu nhẹ.

- "Em đang nghĩ gì vậy? Hãy tập trung vào anh đây này."

Anh thấy cô lơ đãng bèn cắn nhẹ vào môi cô rồi nạt.

Lập tức cô liền ngoan ngoãn nghe lời, vòng tay ra sau ôm chặt tấm lưng rắn chắc của anh.

Một lúc sau, anh mới lưu luyến rời môi cô rồi anh bóp nhẹ lọ sữa tắm hương hoa cỏ thanh mát rồi xoa lên cổ, xương quai xanh và ngực của cô. Nghĩ tới lúc anh tới, Hàn Tử Hân đang hôn lên cổ của cô, anh lại bực trong lòng, anh chà chà chỗ cổ cô thật mạnh. Tiếp đó anh lại nắn bóp hai bầu ngực của cô như đang nhào hai cục bột mì. Cô bị đau bèn kêu lên:

- "Nguyễn Mạnh Quỳnh, anh làm em đau quá. Lú...lúc nãy Tử Hân chưa có làm gì em cả...".

Cô thấy anh thô bạo nắn bóp ngực mình thì lại nghĩ rằng anh vì tưởng Hàn Tử Hân đã chạm vào ngực cô nên mới tức giận như vậy bèn lên tiếng giải thích. Thế nhưng anh nghe thấy cô nhắc tới tên Hàn Tử Hân thì liền nhíu mày lại, không nhanh không chậm cúi đầu xuống cắn mút ngực cô khiến nó phát ra những âm thanh "chụt, chụt" đầy ám muội.

- "Anh không cho phép em nhắc tới tên người đàn ông khác khi em ở bên cạnh anh."

- "Em...em xin lỗi..."

Cô bắt đầu vì hành động của anh làm cho tê dại. Kế sau đó, giữa bọn họ lại có một màn mây mưa cuồng nhiệt. Nhưng cũng sau lần này mà cô mới nhận ra được rằng không nên để người đàn ông có tính sở hữu cao như anh ghen tuông nếu không thì cô sẽ liệt giường mất mấy ngày mất.

Còn về Hàn Tử Hân, sau khi bị cô từ chối, anh liền tìm đến một quán bar uống rượu đến say xỉn. Đây cũng là một trong số ít những lần Hàn Tử Hân đến những nơi như thế này.

Nhân viên bartender thấy anh say rồi ngủ gục trên bàn bèn lay nhẹ người anh rồi nói:

- "Thiếu gia! Anh say rồi. Anh có cần tôi gọi xe giúp anh không?"

- "Không! Tôi không say! Tôi muốn uống tiếp."

Hàn Tử Hân lờ mờ mở mắt ra, giọng nói mang theo đầy men rượu đáp. Sau đó anh cứ cầm ly đòi nhân viên rót rượu cho.

- "Thiếu gia! Đừng uống nữa, anh say lắm rồi."

*choang

- "Tôi bảo cậu rót thì cậu cứ rót đi! Hay là cậu sợ tôi không trả được tiền? Nói cho cậu biết tôi chính là đại thiếu gia nhà họ Hàn đấy nhé. Cậu khôn hồn thì mau rót rượu cho tôi."

Hàn Tử Hân tức giận đập vỡ cái ly thủy tinh.

- "Thì ra là Hàn thiếu gia. Mấy cậu! Giúp tôi đưa cậu ấy về."

Người nhân viên sau khi nghe anh nói về thân phận của mình bèn ra hiệu cho hai nhân viên đứng gác ở cạnh đó đưa anh về Hàn gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro