Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng đầu ngày trong căn biệt thự xa hoa ở Anh Quốc. Yisang đang thông thả dùng bữa sáng cùng người yêu mình. Người yêu của anh là Jeim. Một chàng trai mà anh đã gặp khi đi thăm một người bạn ở Hàn Quốc.

"Anh, hôm nay anh có về dùng bữa tối không?"

Jeim hỏi trong khi miệng vẫn còn đầy ấp đồ ăn.

"Có chứ."

Nhắc mới nhớ, hôm nay là thời điểm cuối năm. Yisang đương nhiên về nhà để đón giao thừa. Hơn nữa cũng đã sớm căn dặn quản gia chuẩn bị tiền lì xì và đồ ăn ngon cho tất cả mọi người.

Dùng xong bữa sáng, Yisang theo lịch trình đi đến công ty phát thưởng cuối năm. Thật ra là có thể chuyển khoản qua ngân hàng nhưng mà anh muốn đích thân trả công cho bọn họ, nguyên lai là để cảm ơn một năm qua bọn họ đã tận lực vì công ty.

Jeim dùng bữa xong liền ra vườn hoa dạo một lát. Vết thương của cậu đã bình phục, cũng có thể đi lại. Chỉ là thị lực ngày càng giảm. Bác sĩ nói khả năng mất hẳn thị lực thật sự rất cao.

Bữa trưa của cậu chỉ đơn giản là salad trộn với một ít bánh quy. Ban đầu, cậu không ăn được vì từ sau khi tỉnh dậy, cậu luôn cảm thấy bản thân thay đổi rất nhiều thứ. Nhưng cụ thể thì đương nhiên cậu không biết.

----

Quay lại Hàn Quốc. Thời điểm cuối năm, Kim Taehyung không đi đón giao thừa ở một bữa tiệc xa hoa trang trọng. Mà hắn chính là muốn về Kim gia. Nhưng lại chợt nhớ ra, ông bà Kim hiện đang ở Anh đón năm mới cùng bạn bè. Bất quá hắn sẽ ở nhà, tự nấu cho mình vài món đơn giản, sau đó sẽ chờ thời khắc chuyển giao từ năm cũ sang năm mới.

Hôm nay, Chiyeol có đến đón giao thừa cùng hắn. Cô nấu một số món ăn truyền thống Hàn Quốc, còn giúp Taehyung tân trang lại nhà cửa. Nhìn chung thật sự rất ổn.

Nhưng thật lòng mà nói, hắn không cần người bầu bạn trong lúc này. Hắn muốn bản thân được một mình. Nên ngay sau khi các món ăn được bày trí xong xuôi, hắn tìm cách bảo Chiyeol về. Vả lại cô là một người thông minh, đương nhiên hiểu ý hắn. Bất quá cô cũng sẽ không day dưa với người không thích mình.

Hwang Chiyeol lái xe ra sông Hàn, một mình ngồi trên ghế đá giữa thời tiết lạnh lẽo trong ngày cuối cùng của năm cũ. Tự hỏi lòng mình, tại sao đã cố gắng nhiều như vậy lại không có được Kim Taehyung. Đến tận bây giờ, cho dù có Jungkook hay không thì trái tim hắn vẫn không thuộc về cô. Dù chỉ một chút.

Hôm nay là ngày sinh nhật của Taehyung, bản thân Chiyeol còn định sẽ dùng bữa tối cùng hắn. Sau đó lấy hết can đảm của bản thân tỏ tình một lần nữa. Nhưng mà đến nước này thì việc đó không cần thiết nữa rồi.

Kim Taehyung, từ lúc Chiyeol đi về thì hắn đi vào phòng. Lấy di ảnh Jungkook đặt ở ghế đối diện ở bàn ăn. Bản thân sau đó lại tìm cho mình một bộ vest đen trịnh trọng. Xem như đang dùng bữa cùng Jungkook.

"Kookie! Hát chúc mừng sinh nhật cùng với anh nào!"

"Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday! Happy birthday! Happy birthday Taehyungie!"

Taehyung cứ nói luyên thuyên một mình. Không cần biết có ai nghe thấy, cũng không cần biết người ta nghĩ gì. Hắn chỉ muốn xem như Jungkook của hắn vẫn còn ở ngay bên cạnh. Đương nhiên hắn biết hành động của bản thân rất khó chấp nhận. Nhưng dường như hắn đã giả vờ vui vẻ quá lâu rồi.

Thật ra so với việc hiện hữu ánh mắt đầy đau khổ thì cố làm cho bản thân vui vẻ lại càng khiến hắn bị dày vò hơn gấp trăm ngàn lần.

Di ảnh của Jungkook được hắn đem ra ban công. Lúc này, pháo bông ở quảng trường Seoul được bắn lên và tỏa sáng khắp nền trời. Tiếng pháo nổ rất to nên hắn vẫn nghe thấy. Hắn nhìn những ánh sáng lung linh đầy màu sắc, trong lòng lại nhớ về buổi tối bên bờ biển Busan mừng sinh nhật cho Jungkook. Cũng có những tia sáng lấp lánh như thế này.

Cuối cùng thì Taehyung cũng thừa nhận, hắn chính là từ đầu tới cuối chưa từng quên đi Jungkook, cũng không có ý định sẽ quên cậu đi. Chỉ là nỗi đau và sự dày vò mà những gì Jungkook để lại thật khiến trái tim hắn trở nên bi thương hơn bao giờ hết.

Còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi là đã sang năm mới rồi. Taehyung căn bản cũng không muốn ngày đầu tiên của năm mới bị tâm trạng của hắn phá hỏng. Hắn định gọi điện cho Seokjin nhưng mới chợt nhận ra Seokjin đã đi công tác thay cho hắn. Taehyung tuy cảm thấy có lỗi nhưng mà suy cho cùng vẫn là Seokjin muốn tốt cho hắn. Anh không muốn hắn bị stress vì công việc quá nhiều.

---

Rồi thời gian chầm chậm trôi qua, mọi thứ cứ như thế lặng lẽ thay đổi và dần dần chuyển động theo một quỹ đạo mới mẻ hơn. Taehyung của hiện tại đã chững chạc và trưởng thành hơn trước rất nhiều. Hắn không còn nghĩ ngợi những thứ xung quanh nữa mà thay vào đó, hắn tập trung lo cho tập đoàn.

Taehyung mỗi ngày đều dậy sớm, chạy bộ mấy vòng quanh chung cư. Sau đó lại tự làm cho mình bữa sáng theo thực đơn của người phương tây. Bữa trưa và bữa tối tuy ăn bên ngoài nhưng là chỗ quen của Seokjin giới thiệu. Bản thân hắn cũng cảm thấy rất tốt.

Ngoài ra, hắn còn tự cho phép mình đi tới hộp đêm, tham gia đua xe trở lại. Nhưng chỉ là thi thoảng thôi.

Thật ra lối sống bình đạm như thế này khiến hắn có chút bình yên. Thời gian rảnh rỗi, Taehyung thường lui tới bệnh viện Seoul để thăm Hansung. Bệnh tình của cậu bé có tiến triển khá tốt. Chỉ mới giai đoạn đầu nên việc điều trị và lọc máu không hề khó khăn. Thêm một việc nữa, hắn đã nhận Hansung làm con nuôi. Một người ba như hắn hẳn là sẽ tận lực tìm kiếm những phương pháp điều trị tốt nhất cho cậu bé.

Trở lại việc chính, hôm nay, hắn có một cuộc hẹn tại Sankey. Là Choi Dohan.

"Taehyung, đã lâu không gặp."

Y vừa thấy Taehyung đã lập tức đứng dậy chào hỏi.

Taehyung cũng không khách khí mà đáp lại.

"Hẹn tôi ra đây..cậu có gì muốn nói sao?"

Dohan không nhanh không chậm cất lời.

"Đây là dự án xe hơi mà Choi thị đã kí hợp đồng, nhưng trong lúc này thì không đủ nguyên vật liệu để sản xuất. Không biết, chúng ta có thể hợp tác không? Lợi nhuận sẽ chia đều."

Taehyung sau đó trở nên trầm ngâm khiến cho Dohan rơi vào trạng thái lo lắng. Khoảng vài phút sau hắn mới lên tiếng.

"Được. Thành giao."

Taehyung trong lòng đương nhiên có chút bận tâm, nhưng danh tiếng của Choi thị cộng thêm quan hệ lâu năm giữa hắn và Choi Dohan, hắn chính là không thể từ chối.

Sau cuộc hẹn đã là lúc trưa, hắn trở về công ty đã thấy nhân viên đi ăn uống gần hết. Cơ thể hắn cũng cần phải nghỉ ngơi. Taehyung chọn cho mình một chiếc bánh ngọt cứu đói kèm theo ly cà phê sữa cho bữa trưa. Sau đó liền nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.

------------------
END CHUONG 22





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro