Chap 37: Mày có tin vào thiên thần không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung không biết bản thân đã trở về nhà bằng cách nào, cả nhà cũng không ai biết!

Lúc ra khỏi kho hàng, cả nhà cũng đã ngay lập tức đuổi theo xe Taehyung, để đám người Kang Jin Young lại cho thuộc hạ xử lí. Tuy nhiên sau khi rẽ vào đường lớn, đột nhiên cả nhà lại bị mất dấu xe của Taehyung mà không rõ nguyên nhân. Sau đó mọi người liền hốt hoảng chia nhau đi tìm, nhưng vẫn không thể nào tìm được. Cả nhà hầu như đã đi tìm hết tất cả những nơi có bệnh viện gần nhất mà Taehyung có thể tới, tuy nhiên một chút tin tức cũng không có. Cuối cùng, sau khi cả nhà gần như mất hết kiên nhẫn, mọi người lại được Lee quản gia báo rằng Taehyung đang ở nhà.

Taehyung được Lee quản gia tìm thấy khi đang nằm trước cửa nhà trong tình trạng mất ý thức, sốt mê man, cả người còn dính đầy hoa cải. Tuy nhiên cả nhà đang rắc rối nên cũng không tìm hiểu, chỉ chăm chăm lo cho Taehyung mà thôi

Vị giáo sư lúc trước khám bệnh cho Kookie hôm nay lại được mời đến, ông đã bắt mạch và kết luận rằng Taehyung bị nhiễm phong hàn. Anh chỉ vừa tỉnh lại sau khi bị trúng độc, sức đề kháng còn quá kém lại tiếp tục lao lực nên không tránh khỏi ngã bệnh. Cả nhà nghe xong nỗi lo lắng liền tăng lên bội phần. Jimin thay mặt mọi người tiễn bác sĩ ra cửa.

- " Mọi người có ai.... nhìn thấy Kookie không??"- Sau khi biết được tình hình của Taehyung, mọi người có lo lắng tuy nhiên tâm tình cũng đã ổn định lại đôi chút thì đã phát hiện ra sự biến mất của một người. Jimin đã nhận ra sự biến mất của Kookie từ trước, nhưng do tình trạng của Taehyung quá xấu nên anh tạm thời lo cho Taehyung trước. Lúc nãy sau khi tiễn bác sĩ xong, Jimin cũng đã hỏi Lee quản gia và tất cả nữ hầu đang đứng bên ngoài phòng về tung tích của Kookie, nhưng tất cả họ đều nói rằng chỉ thấy một mình Taehyung. Có chuyện gì đang xảy ra vậy?? Rõ ràng Taehyung đi cùng với Kookie, hiện giờ Taehyung đang ở đây, vậy Kookie có thể đi đâu được??

- " Đúng rồi, Kookie đâu?? Thằng bé được Taehyung mang đến bệnh viện mà??"- Bà Kim đang ngồi bên cạnh giường của Taehyung, nghe câu hỏi của Jimin bà liền giật bắn mình. Sau tất cả mọi chuyện, bà vẫn là một người vô tâm! Tại sao bà lại quên mất người đã bị bà làm tổn thương chứ?? Chắc chắn Kookie đã rất đau khổ khi bị hiểu lầm như thế?? Vậy mà nó vẫn cứ chịu đựng để chờ nhìn thấy Taehyung tỉnh lại, thế nhưng bà lại nặng lời với nó, bà đúng thật là xấu xa mà!!

- " Có khi nào... thằng bé bỏ đi rồi không??"- Bà Kim lại tiếp tục lên tiếng. Bà biết lỗi lầm của bà lớn lắm! Bà đã dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất để chì chiết một đứa trẻ vô tội. Cũng chính bà đã năm lần bảy lượt đuổi đứa trẻ đáng thương ấy đi trong khi nó mới chính là người đã cứu con bà. Bây giờ bà phải làm sao đây khi đứa nhỏ đó đã đi thật rồi?!! Bà phải làm sao để chuộc lại cái lỗi lầm của bà đây??!!

- " Kookie không bỏ đi đâu! Lúc ở kho hàng Kookie rất yếu, chắc chắn em ấy không thể tự đi được"- Jimin nhớ lại dáng vẻ yếu ớt của Kookie lúc ở kho hàng cùng với dáng vẻ đáng thương của cậu lúc bị xua đuổi ở bệnh viện, Jimin nhận ra rằng anh là một kẻ xấu xa tởm lợm. Chính anh là người đầu tiên không tin cậu, để rồi chính anh là người tiếp tay cho kẻ xấu bắt cậu đi và gây ra tình cảnh này. Anh đúng là đồ xấu xa mà!!

Một vòng tay từ phía sau vươn ra và ôm ghì Jimin vào lòng, là Hoseok. Hoseok biết Jimin đang tự nguyền rủa bản thân vì đã hiểu lầm Kookie nên chỉ biết ôm Jimin vào lòng để an ủi. Sự việc này xảy ra là không ai mong muốn cả, nếu có trách, thì hãy trách những kẻ xấu xa đã rắp tâm bày mưu hãm hại Kookie kia, những kẻ đó mới là kẻ đáng chết!!

- " Xin lỗi, tôi xin lỗi, nếu như tôi không hiểu lầm thằng bé...."- Bà Kim lúc này nghẹn ngào thốt lên lời xin lỗi làm tất cả những người có mặt ở đây đều không cầm được nước mắt. Lời xin lỗi của một người mẹ đáng thương đã khiến cho hình ảnh Taehyung xanh xao đang nằm đó và hình ảnh Kookie cố gắng giải thích trong màn nước mắt trước kia lại thê lương hơn bội phần!!

- " Em đừng tự trách nữa, sự việc này xảy ra không ai mong muốn cả. Đó không phải là lỗi của một mình em, em hiểu không??"- Ông Kim bình tĩnh an ủi bà Kim mặc dù trong lòng ông lúc này cũng đang ngổn ngang trăm mối. Làm người không ngoan cả đời, thế mà chỉ cần một chút mồi nhử ông lại dễ dàng bị đưa vào bẫy để quay lại tấn công một đứa trẻ không có khả năng phòng vệ. Ông cảm thấy thật hổ thẹn! Tuy nhiên ông Kim biết, lúc này, ông Kim chính là chỗ dựa duy nhất của bà Kim, ông không thể suy sụp. Nếu có thể ông muốn được chuộc lỗi, ông muốn được bù đắp, nhưng... ông có còn cơ hội không??!!!

- " Nếu nói có lỗi, thì con mới là người có lỗi lớn nhất. Con chính là người đầu tiên không tin Kookie, chính con là người làm dữ với em ấy đầu tiên, con.... xin lỗi!!"- Jimin cúi gập người xin lỗi mọi người, và đặc biệt là xin lỗi người đang suy yếu nằm trên giường kia. Nhìn thân ảnh Taehyung xanh xao nằm đó, trên khóe mắt vẫn là những giọt lệ chưa kịp khô đã vô thức tuôn ra trong cõi mộng, Jimin thật sự không biết rồi đây anh sẽ phải đối mặt với Taehyung như thế nào!!!

- " Thôi được rồi mà, mọi người đừng tự trách nữa. Việc cần làm lúc này là chúng ta phải đợi Taehyung tỉnh lại, lúc đó chúng ta mới biết là đã có chuyện gì xảy ra và Kookie đang ở đâu, được không???"- Lúc này, chắc có lẽ người còn giữ được bình tĩnh duy nhất chính là Namjoon. Anh có thể nói năng bình tĩnh như thế không phải là anh không đau lòng, ngược lại cái hình ảnh Kookie mặt lem nhem nước mắt co rúm lại sợ hãi khi bị anh tra hỏi trước đây đã như một mũi tên đâm thẳng vào trái tim anh khi anh biết được sự thật. Nhưng mà, anh biết, dù lúc này có ôm hết mọi tội lỗi hay khóc lóc ăn năn thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, chúng ta không thể quay ngược thời gian được nữa. Nếu vậy thì chi bằng bình tĩnh đợi người duy nhất biết chuyện gì xảy ra tỉnh lại, lúc đó sẽ tìm cách giải quyết sau, đó mới chính là lối đi khôn ngoan nhất hiện giờ.

Taehyung đã hôn mê suốt một ngày một đêm, đến khi anh tỉnh lại đã là chuyện của ngày hôm sau

Tất cả mọi người đã thay phiên nhau chăm sóc cho anh vào ban đêm, còn ban ngày thì mọi người đều có mặt đầy đủ trong phòng, và lúc này thấy anh bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại, mọi người mừng như bắt được vàng

- " Taehyung!!! Taehyung... con có nghe thấy mẹ không? "- Bà Kim vẫn luôn túc trực bên cạnh giường Taehyung, thấy anh tỉnh lại nước mắt của người một người mẹ thương con đã rơi lúc nào không hay!

- " Kookie ah.....! Kookie ah....."- Bà Kim gọi tên anh, nhưng cái anh lẩm bẩm trong miệng lại chính là tên cậu. Nước mắt len theo khóe mắt Taehyung chảy dài xuống, thấm ướt một mảng lớn vào gối, tuy nhiên anh vẫn không mở mắt. Anh thật sự không muốn tỉnh lại! Anh sợ khi anh mở mắt ra, người đầu tiên anh thấy không phải là cậu! Anh sợ khi anh mở mắt ra, thì cậu đã không còn! Mở mắt ra, đồng nghĩa với việc anh chấp nhận một cuộc sống không có cậu, nhưng mà... Anh không biết phải sống như thế nào khi không có cậu bên cạnh?? Anh không biết phải làm sao để không còn nhớ đến cậu nữa? Anh ngốc lắm, anh không biết cái gì cả??

- " Ngoan nào Taehyung, đừng khóc! Mở mắt ra nhìn mẹ đi con, Taehyung à~~!!"- Bà Kim nghe rõ mồn một cái tên Taehyung gọi là ai và tim bà đã ngay lập tức thắt lại. Bà phải làm sao đây khi mà sự đau khổ ngày hôm nay con trai bà gánh chịu lại là do chính người mẹ này mang lại?!!! Ai đó hãy nói cho bà biết bà phải làm sao đi!!

- " Kookie.... ah~~ đừng... đi....!'- Đau đớn đến chết lặng, đó là cảm giác của tất cả những người ở đây khi nghe câu nói phát ra từ khuôn miệng khô nứt của Taehyung. " Kookie đừng đi!", phải chi lúc trước họ cũng nói câu này với cậu thì hay biết mấy, nhưng rất tiếc là không!!!

- " Mẹ xin lỗi!! Taehyung à mẹ xin lỗi!!"- Bà Kim vươn tay lau đi khóe mắt đã thấm đẫm nước mắt của Taehyung mà lòng đau như cắt. Tại sao sự việc lại đi đến ngày hôm nay chứ?? Tại sao chứ??

Taehyung vẫn cứ mơ màng gọi tên Kookie như thế, mọi người cũng vẫn ngồi bên cạnh lắng nghe như thế. Họ không biết cái mình đang nghe ở đây là tiếng Taehyung gọi Kookie, hay là đang nghe tiếng trái tim mình đang nứt vỡ nữa, trái tim họ đang đau đến mất cảm giác rồi đây này!

Lúc Taehyung thanh tỉnh hơn một chút, trời cũng đã chuyển về đêm

- " Mọi người ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình"- Đây là câu nói hoàn chỉnh đầu tiên mà Taehyung thốt ra đối với mọi người. Taehyung đã hoàn toàn tỉnh táo, và câu nói lạnh lùng lúc này không phải do anh mê sảng mà nói ra, cả nhà đều biết. Mọi người biết chắc chắn Taehyung đã hận mọi người lắm mới tỏ ra thái độ như thế, thậm chí từ lúc anh hoàn toàn tỉnh táo, anh chưa nhìn mọi người dù chỉ một lần mà thay vào đó anh luôn đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Mọi người đau lòng nhưng cũng không thể làm gì khác hơn, chỉ có thể âm thầm lau lệ bước ra khỏi phòng, để lại không gian yên tĩnh cho Taehyung

Bầu trời đêm nay rất đẹp, thế nhưng mà không hiểu tại sao anh ghét bầu trời bao la xinh đẹp này quá! Chính nó là người đã cướp đi Kookie của anh, theo một cách thật đau đớn!

- " Kookie à, em đang ở đâu trên bầu trời kia thế??"- Taehyung thẫn thờ tiến gần cửa sổ, mở tung cánh cửa để làn gió đêm man mát tự do đùa giỡn khắp phòng, xong lại tựa cả người lên khung cửa đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Ánh trăng đêm nay tròn vành vạnh treo trên ngọn cây ngân hạnh trong vườn tỏa ra một màu vàng vọt buồn bã. Ánh trăng đêm nay đẹp lắm, nhưng sao nó buồn quá? Phải chăng ánh trăng kia thấu hiểu được lòng anh nên nó muốn soi rọi xuống nhân gian một màu vàng đồng cảm, có đúng không??

- " Kookie à, có phải anh là kẻ ngốc nhất trên đời có đúng không?? Anh đã ở bên cạnh một thiên thần lâu như thế mà anh cũng không phát hiện ra, anh đúng là rất ngốc!!"- Taehyung phì cười với bí mật mình vừa phát hiện ra nhưng không hiểu tại sao, miệng cười nhưng lệ đã đong đầy khóe mắt

- " Em đừng cười anh nhé! Anh đúng là rất ngốc nên mới bỏ lỡ em, và cũng chính vì anh ngốc nên anh mới không giữ được em!"- Giọt ngọc không kịp thu hồi nên đã rơi xuống và vỡ tan vào trong không khí. Nước mắt đàn ông một khi đã rơi chính là vô cùng đau lòng. Taehyung đã khóc vì Kookie rất nhiều lần thì nỗi đau này chính là không thể đong đếm được nữa!

- " Anh đau lòng quá Kookie à!! Tại sao em lại hy sinh cho anh nhiều đến thế?? Anh có xứng đáng với tình yêu đó của em hay không??"- Taehyung vẫn chưa rời mắt khỏi vầng trăng tròn trên kia một giây một phút nào cả. Vầng trăng này làm anh nhớ đôi mắt của Kookie quá, một đôi mắt trong sáng, tinh khiết không nhiễm bụi trần. Kookie của anh chính là một thiên thần xinh đẹp và trong sáng nhất!!

- " Không ổn rồi Kookie à, anh nhớ em quá, làm sao đây??"- Đôi mắt tinh anh thường ngày giờ đây thật mệt mỏi, Taehyung dần dần khép mắt lại và đã vô tình thả rơi một viên châu rơi xuống nền gạch vỡ tan

- " Kookie à, anh nhớ em! Kookie à ~~~~"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chốn thượng giới cho dù có trải qua bao nhiêu chuyện đi nữa thì nó vẫn luôn giữ một dáng vẻ thanh cao và điềm tĩnh như nó vốn thuộc về. Tuy nhiên có một thứ đã không còn như ngày xưa nữa, giờ đây nó đã không còn thuộc về nơi này nữa rồi!!!

- " Chu Tước, con xin lỗi"- Kookie đang quỳ gối trước một con huyết phượng hoàng to lớn đang đậu trên bàn cờ ở trước cửa Chu Tước môn. Sau khi Kookie được Chu Tước đưa về thượng giới đã nhận được sự chữa trị của Ngọc Hoàng và Vương Mẫu nên đã lấy lại được cái mạng nhỏ của mình, không bị hồn siêu phách tán. Sau đó Kookie liền được Vương Mẫu kể lại mọi chuyện đã xảy ra, Chu Tước đã âm thầm hi sinh vì cậu ra sao, cậu quay về đây bằng cách nào... tất cả mọi chuyện Vương Mẫu đều kể cho cậu nghe. Tuy nhiên có một chuyện Vương Mẫu không nói nhưng cậu vẫn có thể biết được, đó là kể từ bây giờ, cậu và Taehyung sẽ là hai người ở hai chiến tuyến, cậu mãi mãi sẽ không còn cơ hội được ở bên cạnh Taehyung của cậu nữa rồi!

Mặc dù Kookie biết, đây là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra, nhưng mà khi đối mặt với nó, Kookie vẫn bị làm cho đau đớn đến choáng váng. Nhưng Kookie vẫn biết điều mình cần làm hiện giờ là gì. Chu Tước vì cậu chấp nhận hi sinh ngàn năm đạo hạnh của một linh vật, thứ mà phải rất lâu sau người mới có thể lấy lại được, món nợ ân tình quá lớn này không biết đến khi nào cậu mới có thể trả được

- " Tại sao Ngài lại vì con hi sinh nhiều như thế, trong khi con....."- Kookie đã khóc suốt từ khi quay về thượng giới, tuy nhiên đây hoàn toàn là tiếng khóc đè nén không thể thốt nên lời. Nhưng cậu càng đè nén thì từng tiếng nấc mà cậu vô tình thốt ra càng nghe đau đớn hơn mà thôi!!

Mặc dù lúc này Chu Tước đã quay về là một linh vật thuần túy chứ không còn là tiên nhân như lúc trước, tuy nhiên phần "nhân" trong ông vẫn còn nguyên vẹn. Nhìn đứa nhóc mà ông yêu thương giờ đây đã đánh mất đi sự ngây thơ của ngày đầu, trong lòng ông lại dâng lên một trận xót xa. Ông biết ngày hôm đó cái ông đưa về đây không phải là thỏ tiên tử, đó chỉ là cái xác của cậu mà thôi, còn tâm hồn của cậu thì đã gửi lại nơi hạ giới xa xăm kia mất rồi!!

Cảm nhận được tiếng kêu rất gần bên tai như đang an ủi, đồng thời có một đôi cánh to lớn màu đỏ máu ôm cậu vào lòng, Kookie đã không thể kiềm nén được nữa. Bao nhiêu sự đau đớn cậu đang chịu, tất cả sự nhớ thương cậu đang gánh, tất cả cậu đều muốn tống hết nó ra bên ngoài cho tâm hồn cậu nhẹ lại. Cậu khóc! Tiếng khóc tê tâm nức nở của Kookie vang vọng khắp Chu Tước môn, lại như sương như khói vang vọng khắp thượng giới. Tất cả những vị tiên nhân từ cao đến thấp đều nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế kia, nhưng họ chỉ đồng loạt cúi đầu và buông một tiếng thở dài đầy thương xót. Khóc được là tốt rồi, chỉ cần khóc thật to thì mọi chuyện đều sẽ qua hết, rồi đây họ sẽ lại thấy một thỏ tiên tử vô ưu vô lo, tinh nghịch ngây ngô đùa giỡn khắp nơi này. Thế nhưng mà, chắc có lẽ điều đó sẽ không xảy ra đâu, bởi vì thỏ tiên tử bây giờ không phải là thỏ tiên tử của ngày xưa nữa, trong con tim non nớt trống rỗng của cậu đã được lấp đầy bởi một bóng hình phàm nhân mất rồi. Nếu như cậu không được ở bên cạnh bóng hình ấy, một thỏ tiên tử vui vẻ thơ ngây sẽ không bao giờ tồn tại được nữa, không bao giờ!!!

Khóc một trận thật tốt trong vòng tay bao bọc của huyết phượng hoàng, âm vang còn sót lại chỉ là từng tiếng nấc nghẹn

- " Chu Tước ơi.... con nhớ Taehyungie~~~....."- Giọt nước mắt vừa chậm rơi không kịp thu hồi, lại trực tiếp rơi vỡ....

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Taehyung tỉnh lại, anh chưa từng bước chân ra khỏi phòng nửa bước. Anh hiện giờ không còn khóc nữa, tuy nhiên cũng không làm bất cứ cái gì cả, hằng ngày chỉ nằm yên trên giường mà đưa đôi mắt vô hồn nhìn ngắm bầu trời ngoài cửa sổ mà thôi. Mọi người luôn cố gắng ở bên cạnh và trò chuyện cùng anh thật nhiều, tuy nhiên anh không hề đáp lại, thậm chí một chút phản ứng cũng không có. Taehyung như thế này mọi người lại càng lo lắng hơn, thà rằng anh khóc to lên để giải tỏa mọi áp bức trong lòng còn hơn đè nén như thế này, nó không tốt một chút nào cả.

Mọi người luôn tránh nhắc đến Kookie mặc dù họ đều đang rất muốn biết tung tích của cậu bởi vì họ không muốn Taehyung lại gặp cú sốc. Họ muốn để Taehyung có thời gian khôi phục, sau đó nhất định họ sẽ hỏi

Taehyung đã ba ngày không ra khỏi phòng thì cả ba ngày mọi người đều không ra khỏi nhà, chỉ quanh quẩn trong phòng khách và phòng Taehyung mà thôi bởi vì họ sợ... sợ Taehyung làm điều dại dột. Tuy nhiên đã ba ngày, Taehyung không có bất cứ dấu hiệu nào bất thường cả, trong lòng mọi người cũng nhẹ nhõm hơn một chút. Và hôm nay chính là ngày đầu tiên cả nhà bước chân ra đường, họ muốn tổ chức một buổi tiệc nhỏ cho Taehyung, bởi vì hôm nay chính là sinh nhật 18 tuổi của Taehyung!!

" Happy birthday to you

  Happy birthday to you

  Happy birthday happy birthday

  Happy birthday to you"

Một khúc ca mừng sinh nhật vui vẻ đột nhiên vang vọng trong căn phòng đã lâu không có tiếng cười làm không gian như được khai mở ra một vầng sáng mới. Mọi người luôn miệng cười nói để tạo bầu không khí vui vẻ và náo nhiệt nhất có thể với hy vọng rằng tâm trạng Taehyung sẽ tốt lên một chút, tuy nhiên mọi chuyện lại không như họ nghĩ. Ánh mắt Taehyung vẫn nhìn đăm đăm mọi người một cách lạnh nhạt, ngoài ra không còn một cảm xúc nào khác, ngoài chữ "lạnh"!!!

Cái không khí sôi nổi mà cả nhà cố gắng xây dựng lại bị đạp đổ trong tích tắc làm ai nấy đều ỉu xìu, tuy nhiên họ không giận, họ chỉ cảm thấy đau lòng mà thôi. Cái cục diện ngày hôm nay đều không phải là do họ gây ra sao? Bây giờ bảo Taehyung dùng thái độ gì để đối xử với họ đây?? Họ không thể yêu cầu bất cứ điều gì từ Taehyung cả, họ không thể làm điều đó!!

- " Taehyung à... con trai của mẹ... con đừng như thế nữa được không, mẹ xin lỗi!!!"- Bà Kim những ngày qua đều không tiếc lời thốt nên lời xin lỗi với Taehyung, tuy nhiên tất cả đều vô dụng. Con trai bà đều chỉ nhìn bà rồi lại quay đi, không nói một lời

- " Taehyung à, mẹ thật sự không cố ý đẩy Kookie đi....."- Bà Kim không thể nào chịu đựng sự lạnh nhạt của Taehyung dành cho bà thêm một khắc nào nữa nên đã buột miệng thốt ra chuyện liên quan đến Kookie, và quả nhiên, chữ Kookie vừa thốt ra khỏi miệng, bà Kim liền nhìn thấy cả cơ thể Taehyung đều cứng lại

- " Taehyung à... mẹ... thật sự lúc đó mẹ nhìn thấy con gặp chuyện đã không còn giữ được sự tỉnh táo nữa, đúng lúc đó những tên kia lại cố tình sắp đặt mọi chuyện để hãm hại Kookie, mẹ.... mẹ thật sự xin lỗi Taehyung à!!!"- Bà Kim xông đến nắm chặt đôi bàn tay lạnh ngắt của Taehyung mà luôn miệng giải thích. Bà biết lỗi của bà lớn lắm, nhưng mà bà không phải cố ý gây tổn thương cho Kookie, bà thật sự không phải cố ý. Hy vọng rằng Taehyung sẽ hiểu và tha thứ cho người mẹ khốn khổ này!

- " Kookie đến đây là để bảo vệ con... đã ba kiếp rồi... luôn là Kookie bảo vệ con"- Taehyung lại đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Anh muốn nhìn thấy bầu trời cao kia, Kookie của anh đang ở đó, nên anh muốn được nhìn thấy nó, chỉ một chút thôi là được rồi!!

- " Tae... Taehyung à, con nói cái gì vậy??"- Bà Kim và tất cả mọi người đều đồng loạt trợn trừng mắt sau câu nói vừa rồi của Taehyung. Họ đều nghĩ Taehyung đang gặp vấn đề về tâm lí thật rồi, họ không hiểu anh đang nói gì cả

- " Kookie chính là một thiên thần tốt nhất... nhưng mà bây giờ em ấy đi rồi... em ấy đã rời khỏi con mất rồi..."- Taehyung không hề chớp mắt nhưng không hiểu tại sao nước mắt lại rơi. Lần thứ ba Taehyung khóc khi nhắc đến cậu. Taehyung có cảm tưởng như trái tim mình đang từ từ bị rạch thành từng mảnh nhỏ và vứt đi vậy, nó đau lắm!!

- " Taehyung à... đừng làm mẹ sợ mà, con...."- Bà Kim luống cuống hết cả lên nhào đến ôm chầm lấy Taehyung, động tác của bà không giấu được sự run rẩy

- " Mọi người ra ngoài đi! Cảm ơn mọi người đã tổ chức sinh nhật cho con!!"- Taehyung vừa nói xong liền nằm xuống trùm chăn kín mít, trực tiếp quay đi làm mọi người muốn nói thêm cũng không thể. Phải làm sao đây, không thể để mọi chuyện cứ kéo dài mãi như thế này được??

Mọi người cứ đứng tồng ngồng như thế trong khi Taehyung vẫn nằm yên thin thít, qua một lúc lâu mọi người đành bất lực rời đi. Chiếc bánh sinh nhật mà Jimin cầm trên tay cũng u buồn thay cho mọi người nên nến đồng loạt tắt rụi, nụ cười vẽ bằng kem trên đấy cũng chảy ra méo mó hết cả, y hệt như tâm trạng hiện giờ của mọi người vậy

Jimin cũng theo chân mọi người bước ra khỏi phòng Taehyung, tâm trạng anh đang ngổn ngang không thể tả, anh muốn làm một điều gì đó cho Taehyung nên cuối cùng anh quyết định quay trở lại phòng. Anh nhất định phải giúp Taehyung vực dậy tinh thần, anh không thể trơ mắt đứng nhìn Taehyung tự hủy hoại chính mình thêm được nữa!

- " Taehyung, ngồi dậy nói chuyện với tao đi!!"- Jimin vừa vào phòng đã tiến đến bên giường Taehyung, nhìn chằm chằm vào cái cục bông trắng trên giường mà nói, tuy nhiên cái người nằm trên giường kia vẫn không hề nhúc nhích

- " Taehyung, tao biết mày không hề ngủ! Ngồi dậy nói chuyện với tao đi!!"- Jimin tiến đến chạm tay lên cục bông kia đồng thời lay lay, tuy nhiên lại một lần nữa lại vô dụng

- " Mày định cứ như thế này đến bao giờ?? Mày muốn trách, muốn mắng hay thậm chí mày muốn đánh, tao sẵn sàng đứng yên cho mày trút giận. Nhưng mà tao xin mày đấy, phấn chấn lên đi được không??"- Jimin hết cách đành phải chấp nhận việc đứng nói chuyện với một cục bông nằm im thin thít.

Jimin nói nhưng mắt vẫn luôn quan sát Taehyung, tuy nhiên mặc kệ anh nói gì, Taehyung vẫn cả thèm chóng chán. Jimin nhìn thấy như thế nên đành dùng đến chiêu bài cuối cùng

- " Vậy mày nói cho tao biết, Kookie đã đi đâu rồi??"- Đúng như Jimin nghĩ, sau khi chữ "Kookie" vừa được anh thốt ra khỏi miệng, Taehyung liền xốc chăn ra. Tuy Taehyung vẫn không quay mặt lại nhưng đây đã là một bước thành công để thu hút sự chú ý của Taehyung rồi, thấy thế Jimin liền nói tiếp

- " Mày biết Kookie ở đâu mà đúng không?? Tại sao Kookie không về nhà??"- Jimin liên tục nhắc đến chuyện liên quan đến Kookie và đã thành công kéo Taehyung ngồi dậy nhìn thẳng vào anh

- " Nhà?? Đây đâu phải là nhà của em ấy!!"- Taehyung ngồi dậy và nhìn thẳng vào Jimin, nụ cười đau đớn trên môi của Taehyung đã khiến cho Jimin nhớ đến ngày ấy anh đã đuổi Kookie đi quyết liệt như thế nào. Thái độ hùng hồn ban đầu đã không cánh mà bay, Jimin ngay lúc này thật sự muốn khóc

- " Taehyung à, tao...."- Jimin run run giọng nói, lời nói thật khó khăn mới có thể thốt ra khỏi miệng, tuy nhiên nó cũng không phải là một câu nói hoàn chỉnh

- " Mày có từng thật sự xem em ấy là người nhà không??"- Taehyung ngước mặt lên nhìn Jimin, góc nhìn sắc lẹm xen lẫn sự đau thương không nói nên lời làm Jimin đỏ mắt

- " Tao... "- Jimin không biết nên nói gì ngay lúc này. Anh có từng xem Kookie là người chưa?? Anh không biết nữa! Kể từ khi Taehyung đột ngột mang Kookie về nhà và giữ cậu lại, cho đến khi cậu sống chung với anh ngày này qua ngày khác, Jimin có bao giờ buông bỏ sự nghi ngờ về cậu chưa?? Chắc có lẽ... câu trả lời là chưa!!

Jimin có yêu thương cậu là thật! Jimin có muốn Kookie được hạnh phúc bên Taehyung cũng là thật. Tuy nhiên, trong thâm tâm Jimin vẫn luôn tồn tại 1% nghi ngờ cậu. Anh không thể hoàn toàn gạt bỏ cái hồ sơ trống không của cậu ra khỏi đầu được. Đó cũng là lí do khiến cho anh sập bẫy bọn người xấu kia dễ dàng đến thế! Bọn họ chỉ tùy tiện bịa ra vài chứng cứ cùng một người chạy đến chỉ tội cậu là anh đã ngay lập tức bị dẫn dắt, sự thông minh nhanh nhạy ngày thường đã hoàn toàn không còn nữa. Tất cả những việc đó là vì sao?? Bởi vì ngay từ đầu, anh chưa từng tin tưởng cậu!! Vậy bây giờ anh phải trả lời Taehyung làm sao đây?? Có yêu thương nhưng không có tin tưởng, vậy có phải là người nhà hay không???

- " Khó quá thì mày không cần trả lời đâu, tự tao đã có thể trả lời rồi, mày ra ngoài đi!"- Taehyung chỉ tay ra cửa đồng thời muốn nằm xuống, tuy nhiên Jimin đã ngay lập tức ngăn lại

- " Tao không phải như mày! Tao quý Kookie nhưng đó chỉ là tình cảm anh em bạn bè bình thường chứ không phải tình yêu, thế nên tao vẫn còn lí trí! Thử hỏi một người với thân thế bí ẩn đột ngột xuất hiện bên cạnh và bám theo mày không rời thì làm sao tao không nghi ngờ được?? Tao chỉ là muốn tốt cho mày thôi!!"- Jimin nói một tràng dài và dường như cảm xúc đã không thể khống chế được nữa, Jimin trực tiếp rơi nước mắt

- " Tao biết mày là muốn tốt cho tao nên tao chưa hề trách mày. Tao chỉ là đang cần thời gian để yên tĩnh, đừng làm phiền tao nữa!!!"- Taehyung thở dài nói. Chắc có lẽ ngoài bố mẹ Jimin ra thì người hiểu Jimin nhất là anh, thế nên anh biết sự việc này không thể trách Jimin được. Nếu muốn trách thì hãy trách anh vô dụng biết sự thật này quá trễ và trách những kẻ đã rắp tâm hãm hại cậu, còn những người còn lại họ cũng chỉ là người bị hại mà thôi

- " Taehyung à tao xin mày, đừng như thế mà được không?? Mày cứ trách tao, mày cứ hận tao nếu mày muốn, đừng ôm hết tất cả vào mình như thế!! Mày càng như thế tao càng cảm thấy tội lỗi của bản thân càng nặng thôi, mày hiểu không??"- Jimin quyết định ngày hôm nay anh sẽ nói ra tất cả. Tất cả sự việc xảy ra mấy ngày qua đã tạo ra một tảng đá vô hình đè nặng lên trái tim của Jimin, nó khiến anh khó chịu như muốn nổ tung. Ngày hôm nay hãy giải quyết hết tất cả đi, nếu không anh sẽ chết mất!!

- " Tao đã nói tao không trách mày! Tao không phải là người vô lí, sự việc này xảy ra tất cả chúng ta đều là con cờ cho tên khốn kia hết, vậy tao lấy tư cách gì trách mày??!!!"- Taehyung cũng lớn tiếng để khiến Jimin bình tĩnh lại. Nếu ngay lúc tỉnh lại anh đã trách mọi người vì không bảo vệ tốt Kookie thì giờ đây, anh chỉ còn trách mình mà thôi. Người anh yêu nhưng anh lại không thể bảo vệ tốt thì anh lấy tư cách gì trách người khác, mà những người đó còn là gia đình của anh, bạn bè của anh, những người yêu thương anh, anh lấy tư cách gì trách họ???

- " Vậy... vậy mày đã mang Kookie đi đâu rồi?? Tao muốn nói với em ấy một lời xin lỗi!! Tao...."- Cuối cùng Jimin cũng chịu nói ra nỗi canh cánh trong lòng mình những ngày qua. Tất cả những việc anh đã làm với Kookie, anh muốn nói một lời xin lỗi. Tuy anh biết anh đã quá đáng với cậu nhiều lắm, có lẽ một lời xin lỗi là không đủ, nhưng mà anh có thể nói hàng ngàn hàng vạn câu xin lỗ,  anh cũng có thể làm mọi thứ để bù đắp lại những tổn thương mà anh đã gây ra kia. Tuy nhiên, hiện giờ ngay cả người Jimin chưa thấy thì làm thế nào để xin lỗi?!! Jimin nghĩ chỉ có một khả năng là Taehyung đã giấu Kookie đi bởi vì Taehyung đã không còn tin tưởng mọi người nữa, Taehyung không muốn Kookie gặp những người đã không tin tưởng cậu. Đó là tất cả những gì Jimin có thể nghĩ, anh không thể nghĩ xa hơn, à hay nói đúng hơn là, anh "không dám" nghĩ xa hơn!!

- " Nếu... nếu tao có thể mang em ấy đi thì hay biết mấy!! Tao muốn mang em ấy đi thật xa thật xa, mang em ấy đến một nơi mà không còn kẻ xấu nữa, mang em ấy đến một nơi mà chỉ có hai người, lúc đó tao sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương và bảo vệ em ấy. Nhưng mà.... tao không thể! Kookie đã đi về nơi em ấy vốn thuộc về mất rồi! Em ấy... đã không còn thuộc về Kim Taehyung này nữa...."- Taehyung nhìn lên bầu trời trong xanh ngoài khung cửa sổ mà nỉ non cảm thán. Tiếng nói nấc nghẹn thốt ra từ miệng của người con trai lúc này nghe sao mà thê lương quá!!

Jimin đã nghe tất cả những gì Taehyung nói, nhưng mà anh không thể nào hiểu được. Kookie đã trở lại nơi em ấy vốn thuộc về?? Đó là đâu?? Taehyung không thể giữ Kookie lại sao??

- " Taehyung à, thật ra là có chuyện gì xảy ra với Kookie vậy??"- Jimin đã hiện rõ sự lo lắng trên gương mặt. Làm ơn đi! Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra giữa Taehyung và Kookie lúc hai người mất tích vậy?? Nhưng Jimin linh cảm đó không phải là chuyện tốt!

- " Mày có tin vào thiên thần không??"- Taehyung đột nhiên hỏi một câu không liên quan nhưng đã thành công làm trong đầu Jimin nổ "Oanh" một tiếng. Taehyung đang nói gì vậy?? Thiên thần???

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~End chap 37~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

#Nắng: Nắng chăm chỉ ^0^ Tự thưởng một tràng vỗ tay nào!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro