Pn4 : Xuân về hoa nở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viên Tri Mạch đem tờ giấy bỏ vào phong thư, khe khẽ thở dài.

Đây là nghiệt hay là duyên. A Yến tính tình vốn lạnh lùng, không nghĩ tới Sâm Cách so với hắn càng lạnh lùng hơn. Cũng không biết đến cuối cùng có ai nhún nhường, hay là lại đâm đầu vào nhau làm ngọc nát đá tan.

Viên Tri Mạch lại nhặt một phong thư khác lên xem. Không phải một phong thư bình thường, bên ngoài có vẽ một đóa hoa cúc nở rộ, nét vẽ hết sức tinh tế. Mỗi một nét bút đều là tuyệt đỉnh, tinh xảo tới cực điểm, lại thoải mái phóng khoáng vô cùng. Chỉ một bông hoa cúc cũng đủ để cho người vẽ tranh trong thiên hạ vừa xấu hổ lẫn ngưỡng mộ không thôi.

Người này, xưa nay trong miệng luôn vô lại, nhưng tài hoa thật sự không chê vào đâu được. Bỗng nhiên nhớ tới bức tranh hoa mai cả hai đời của mình, Viên Tri Mạch không khỏi đỏ mặt. Đời trước là múa rìu qua mắt thợ, đời này tự mình chuốc lấy cực khổ.

Lúc ấy sao hồ đồ, sao nghĩ ra chủ ý hồ đồ như vậy?

Nhịn không được lắc lắc đầu, Viên Tri Mạch không chút để ý mở phong thư. Trong lòng thực sự thấy kỳ quái, có chuyện gì trực tiếp để trong một phong thơ là được, hà tất phải bỏ vào hai phong thư?

Mở ra, liếc mắt một cái đã đọc xong mấy chữ ít ỏi trên mặt giấy. Gương mặt thanh tuấn nhất thời đỏ bừng!

Tay Viên Tri Mạch run lên, vội đem tờ giấy cùng phong thư ném sang một bên. Lơ đãng nhìn đến đóa hoa cúc, mặt càng nóng lợi hại, Viên Tri Mạch luống cuống tay chân đem tờ giấy cùng phong thư ném vào chậu than. Còn ngại không cháy hết mau, Viên Tri Mạch lại dùng que lấy một khối than củi để lên trên.

Trang giấy bốc cháy tạo thành một ngọn lửa màu xanh nhạt.

Viên Tri Mạch tức giận trừng mắt nhìn chậu than, cắn răng mở miệng chửi thầm.

Cái tên hỗn trướng vô lại này, loại lời nói như vậy cũng có thể viết ra giấy!

Thật vất vả hủy thi diệt tích, lại liếc mắt nhìn thấy lá thư trên bàn, Viên Tri Mạch đã lĩnh ngộ vì sao người này phải viết hai lá thư bỏ vào hai phong thư riêng biệt. Hắn đã đoán chắc Viên Tri Mạch sẽ đốt thư!

Nhất thời không biết là nên khóc hay nên cười. Viên Tri Mạch dứt khoát đem thư kia cất kỹ, rồi xoay người lên giường ngủ.

Ngủ cũng không phải an ổn, nửa mộng nửa tỉnh. Trong mơ, Viên Tri Mạch cảm giác người nọ đến bên cạnh. Trong tay hắn cầm bút lông sói, trong miệng lải nhải nói mấy lời làm người ta mặt đỏ bừng, tim đập loạn xạ. Chỉ lời nói thôi hỗn trướng đã làm thân thể người ta không thể khống chế, mơ mơ màng màng để hắn mặt dày vô sỉ lăn lộn. Sau khi mềm nhũn xuống, toàn thân lại thoải mái.

Sáng sớm ánh nắng chiếu vào phòng, Viên Tri Mạch mở mắt ra, mới cảm thấy toàn thân mệt mỏi, nhịn không được giật giật, dưới thân lại lạnh lẽo. Viên Tri Mạch duỗi tay sờ, ngón tay dính dính làm mặt nhất thời nóng lên. Trong đầu hiện lên cảnh nóng bỏng trong mơ đêm qua. Tuy chỉ nhớ đại khái, nhưng cũng đủ để mặt đỏ tim đập nhanh.

Viên Tri Mạch nắm chăn, quả thực hận không thể bóp chết chính mình.

Bản thân tốt xấu gì cũng là nam nhân, đã gặp khắc tinh là Dung Tầm. Hai người xưa nay khi ở chung cũng coi như cam tâm tình nguyện. Nhưng vì sao cả chuyện nằm mơ cũng biến thành cái dạng này. Chẳng lẽ thật sự cả đời chỉ có thể ở phía dưới người nọ. Mình lại không phải nữ nhân!

Quả thực buồn cười!

Càng nghĩ càng giận, Viên Tri Mạch dứt khoát xốc chăn xuống giường, đi đến bàn cầm bút. Dưới ngòi bút như có thần trợ, lưu loát như viết một tác phẩm văn chương vĩ đại.

Dung Tầm nhận được thư đã là bảy ngày sau. Lúc đó Dung Tầm đang chịu phạt.

Hiện tại phong hào Định Hi Vương vẫn còn, nhưng không có kế thừa. Cho nên tuy rằng phụ vương hắn còn có thể sống hơn mười năm hai mươi năm nữa, nhưng có rất nhiều chuyện vẫn phải tính toán từ bây giờ. Hắn thân là trưởng tử, trách nhiệm đó trốn không thoát.

Đáng tiếc Dung đại thiếu gia diệt được Đông Việt trị được Định Hi, tài hoa xuất chúng, tình hình phóng khoáng, lại không thể quản lý gia đình, cũng không thể kiếm tiền sinh sống. Nhìn những con số trương mục là đầu choáng váng, hận không thể lấy đậu hủ đập đầu tự sát.<HunhHn786>

Hắn đang tự hỏi nếu dùng đậu hủ đập đầu không chết thì lấy mì sợi treo cổ vậy.

Đúng lúc đó hắn nhận được thư từ phương xa. Hắn xem một lá thư với những từ ngữ văn chương phong lưu tao nhã, mắt phượng chợt sáng ngời!

Dung đại thiếu gia vỗ bàn một cái, cũng không kịp mở cửa đi ra, trực tiếp nhảy qua cửa sổ. Hắn chảy thẳng đến phòng phụ vương Dung Khánh Uyên, vung chân đá văng cửa phòng!

"Phụ vương!"

Dung Khánh Uyên đang xem sách, vừa nghe ý đồ trưởng tử nhà mình xong, nhất thời tức giận, ném quyển sách trên tay.

"Còn dám nói lời này, ta liền thiến ngươi!"

Dung đại thiếu gia bị phụ vương nhà mình dùng sách vở, bút nghiên mực làm ám khí ném hắn đến lảo đảo. Hắn quơ tay che đầu hậm hực quay đi.

Không đến ba ngày hắn trở lại nói ý định cũ, còn thuận tiện túm theo hai đệ đệ con kế mẫu làm bình phong.

Đệ ruột hoàn toàn không trông cậy được. Từ khi Mộ Dung Đan Thanh nghe nói về chuyện đời trước hai người bọn họ có kết cục thảm thiết. Hắn sợ hãi nài ép lôi kéo bắt giữ Dung Duyệt, không cho xuống núi. Ngày lễ ngày Tết mới trở về nhà một chuyến tẫn hiếu đạo. Hai người họ tuy rằng còn chưa công khai, nhưng tất cả mọi người đã biết đại khái sự tình.

Dung đại thiếu gia khẳng khái phân trần.

"Phụ vương, con biết lần trước thật sự là hồ đồ, làm việc không đủ cẩn thận, làm ngài nhọc lòng."

Dung Khánh Uyên vuốt râu cười.

"Nếu con thật sự có hiếu cũng coi như là ông trời ban phước, cũng không uổng phí mẫu phi của con ở trên trời linh thiêng phù hộ."

Dung đại thiếu gia cười tươi, một vẻ đạm nhiên thoát tục nói.

"Cho nên con quyết định, con muốn......"

Dung Khánh Uyên không dùng sách, ông trực tiếp tát một cái vang dội, rít gào ra tiếng.

"Xem ta đánh cái đồ bất hiếu như ngươi, tiểu súc sinh!"

Định Hi Vương phủ gà bay chó sủa, ở kinh đô Viên phủ lại an tĩnh đạm nhiên. Viên Tri Mạch đã sớm quên mình có viết một bức thư. Cũng không phải đã quên, chẳng qua lúc ấy nhất thời xúc động phẫn nộ, thuần túy là xúc động phẫn nộ nên viết tâm thư. Bản thân Viên Tri Mạch cũng biết mình nói chuyện hoang đường, căn bản không có để ở trong lòng, cũng không rõ khi mình xúc động phẫn nộ lời lẽ châm chọc khiến ở Định Hi thành nồi cháo heo.

Vì Viên Tri Mạch có chuyện quan trọng hơn cần suy xét.

Tân đế đăng cơ, mở rộng khoa thi, kì thi là vào mùa thu, đảo mắt liền tới.

Trong lòng rất rõ ràng trình độ của mình, tuy rằng Viên Tri Mạch không dám cam đoan sẽ trong Tam Giáp, nhưng đề tên trên bảng vẫn là làm được. Nếu đi thi tất nhiên là vì để Viên gia vẻ vang. Hiện giờ Viên gia mọi việc không thuận, cũng thật sự cần một việc vui tới để sung hỉ. Cũng coi như thực hiện lời thề khi còn bé "vì nước tận trung ". Nhưng nhớ tới đấu đá trên triều đình thật sự Viên Tri Mạch không muốn đi trộn lẫn vào vũng nước đục đó. Huống hồ người ngồi trên ngai vàng chính là Dung Tuyển. Có lẽ Dung Tuyển cũng không quá vui khi Viên Tri Mạch cả ngày lắc lư qua lại ở trước mặt hắn.

Viên Thái phó nghe ý tưởng của con mình xong trầm mặc. Sau một lúc lâu, ông mới chậm rãi thấp giọng nói.

"Cứ đi thi."

Viên Tri Mạch sửng sốt.

"Phụ thân?"

"Từ nhỏ ta đã dạy con thi thư, lễ nghi, quy tắc hành sự. Nếu mấy thứ này không thể sử dụng cũng như ta thất bại. Nếu hiện giờ có cơ hội này, tất nhiên không thể từ bỏ."

Viên Thái phó dừng một chút, từ khi Viên Hiểu Phong chết, ông đã suy sụp già nua hơn mười tuổi. Tóc đã bạc trắng, càng thêm có vẻ tiều tụy.

"Huống hồ dù không vì Đại Ung, con cũng nên vì mấy muội muội tìm đường lui. Thế đạo luôn là như vậy, trọng sĩ nhẹ thương, có huynh trưởng làm quan sẽ có lợi rất nhiều. Đại ca con khẳng định là không trông cậy được, đợi ta mất đi, mấy tỷ muội chúng cũng chỉ có thể dựa vào con."

"Nhưng mà......"

"Đến lúc đó tìm một cơ hội để được điều đi ra ngoài là được, miễn cho hai người gặp mặt khó xử."

"Vậy phụ thân cùng Nhị nương, Tam nương......"

"Ta còn có thể sống thêm mươi mười năm nữa, đợi khi ta thật sự không động đậy nữa, đại ca con sẽ chiếu cố họ. Đại ca con tuy rằng làm việc hồ đồ, lại ham chơi, nhưng bản tính vẫn là thiện."

Ông vỗ nhẹ nhẹ vai Viên Tri Mạch, đáy mắt tràn đầy yêu thương.

"Huống hồ dù con không ở kinh đô, chỉ cần con ở bên ngoài hô mưa gọi gió, hắn cũng không dám làm bậy. Nếu mạnh không được, ở trong phủ phụng dưỡng, cả đời tầm thường tất nhiên sẽ ức hiếp con. Con lại là người ôn nhu nhẫn nại, đến lúc đó thật sự sẽ khổ sở."

Viên Tri Mạch bình tĩnh nhìn phụ thân trước mắt. Buổi nói chuyện này thật sự tựa châu ngọc, đều là chân lý sống. Bỗng nhiên Viên Tri Mạch nhớ tới khi còn nhỏ bướng bỉnh, mỗi khi bực mình thường oán trách phụ thân nghiêm khắc. Đã trải qua hai đời, hiện giờ bừng tỉnh ngộ, phát hiện tình thương của phụ mẫu mới bao la vĩ đại làm sao.

Hốc mắt Viên Tri Mạch chợt nóng lên, hai đầu gối chấm đất, trong giọng nói không tự chủ được mang theo nghẹn ngào.

"Phụ thân, con sợ là không thể kế thừa huyết mạch Viên gia, cầu ngài thông cảm!"

Viên Thái phó chậm rãi nhắm mắt lại, tuy rằng sớm đã hiểu rõ, nhưng khi thật sự nghe được, cũng khó tránh chao đảo. Sau một lúc lâu, ông mới nói.

"Hắn thật sự tốt như vậy sao?"

"...... Hắn không tốt, nhưng mà con lại thích hắn."

"Vậy...... vậy đi."

Hai tháng sau, trải qua mấy vòng khảo thí, Viên Tri Mạch đã ở trước điện.

Viên Tri Mạch đứng trong hàng ngũ mười người đứng đầu, cung cung kính kính rũ mắt, giống như mọi người, không dám nhìn thẳng ngôi cửu ngũ. Dù không phải qua một thời gian dài lại phảng phất khác nhau một trời một vực, tình nghĩa cùng gút mắt ngày xưa toàn bộ không còn.

Chỉ còn quan hệ quân thần, là người lạ xa.

Khi thi đình, Viên Tri Mạch đứng hàng thứ ba, trúng Thám Hoa.

Là Thám Hoa, dù làm quan cũng phải làm từ chức nhỏ đi lên. Cho nên Viên Tri Mạch được điều đến Ương Châu làm một quan ngũ phẩm quản lý thu thuế. Nếu là người tham lam đây chính là chức quan béo bở.

Sau khi làm lễ bái bài vị tổ tông, lạy tạ phụ mẫu, dặn dò huynh đệ tỷ muội, sắp xếp mọi việc rườm rà xong, Viên Tri Mạch gấp rút lên đường đi Ương Châu.

Viên Tri Mạch quả thực dở khóc dở cười. Đời trước suốt ngày cầm bàn tính quản lý thu chi trong phủ, không nghĩ tới đời này làm quan vẫn thoát không được mấy trương mục. Cẩn thận suy nghĩ, cũng có thể an ủi mình đã được phân công việc đúng thế mạnh. Nếu cho đi đôn đốc công trình thuỷ lợi thì cũng không biết sẽ điên đầu tới đâu.

Dù là như vậy, Viên Tri Mạch cũng bận rộn gần một tháng mới sửa sang lại xong sổ sách rối mù của người tiền nhiệm bỏ lại.

Thật vất vả mới có thời gian thư thái, lúc này Viên Tri Mạch mới nhớ tới mình đã quên mất một chuyện.

Đã quên thông báo cho Dung Tầm mình đến làm quan chỗ này.

Lần trước sợ Dung Tầm ầm ĩ, đã dặn dò Bách Uyên không được tiết lộ mọi việc. Hiện giờ mọi việc đã hoàn tất, thì đã qua ba tháng. Đã gần hết năm, ngày mai đã là ngày hai mươi chín.

Làm quan đương nhiên không có nghỉ phép nếu không có chỉ dụ quan viên ở ngoài không được vào kinh, nên Viên Tri Mạch không thể đón năm mới cùng người nhà. Hiện giờ mới thông báo cho Dung Tầm, thì cũng phải một người đón năm mới.

Bản thân trở về nhà không được, cũng thấy ngượng ngùng vì liên lụy mấy ảnh vệ ở chỗ này cùng mình quạnh quẽ đón Tết. Nháy mắt đã tới ngày ba mươi, sáng sớm, mấy ảnh vệ vẫn luôn vùng vằng không chịu đi về Định Hi lại có thái độ khác thường. Không nói một tiếng liền biến mất tâm. Chờ Viên Tri Mạch rời giường chỉ thấy một cái phủ nha trống không.

Thật sự trống không, cả mèo chó cũng không có.

Viên Tri Mạch ngạc nhiên đứng ngốc nhìn một lúc lâu, trong lòng đột nhiên có chút hụt hẫng. Viên Tri Mạch dứt khoát cuốn tay áo bắt đầu quét tước, quét quét lại cảm thấy chua xót, ném cái chổi một bên.

Lòng Viên đại nhân rất nhớ Dung Tầm.

Nhưng người nọ nhất định còn ở Định Hi cùng người nhà đoàn viên cuối năm, thật ngượng ngùng khi kêu hắn tới đây.

Viên Tri Mạch ngồi ôm gối phơi nắng. Ánh nắng chiếu lên trên người thật ấm áp. Tuy rằng trong lòng hụt hẫng, nhưng không kháng cự được ánh nắng ấm áp, Viên Tri Mạch rốt cuộc vẫn ngủ.

Nửa mộng nửa tỉnh, hình như có người đẩy đẩy, Viên Tri Mạch mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện một đôi mắt phượng cong cong. Vẫn tưởng ở trong mộng, Viên Tri Mạch hàm hồ đẩy hắn.

"Ngươi đã làm gì, hiện tại mới tới, ta không cần ngươi!"

"Sao có thể không cần ta. Ngươi không phải muốn cưới ta sao? Chẳng lẽ ngươi còn phải viết hưu thư?"

Trong mộng Dung Tầm ôn tồn dỗ dành, giọng ôn nhu, nhẹ nhàng ôm người vào phòng.

Viên Tri Mạch nghe vậy cười khúc khích.

"Ta muốn cưới thì ngươi thật sự chịu gả sao?"

"Không phải đã gả cho ngươi rồi sao. Ta tự mang của hồi môn đi kinh đô, ai biết ngươi lén lút chạy tới nơi này."

Giọng Dung Tầm có chút nghiến răng nghiến lợi.

"Ta vì chuyện này thiếu chút nữa đoạn tuyệt quan hệ với phụ vương sửa lại họ mẫu phi. Có biết ta phải ăn bao nhiêu bạt tay không. Ngươi đúng là không lương tâm! Mở rộng vòng tay đón nhận đi."

Viên Tri Mạch phối hợp để hắn cởi y phục. Ngực chợt lạnh, lại chợt nóng lên, có chút trầm luân cảm thụ bị gặm cắn, rồi lại cảm thấy trống trải, Viên Tri Mạch có chút khó chịu xoay thân mình, quả thực muốn tức giận.

"Đây là mộng, ngươi sao không nghe lời như vậy?"

"Ha ha, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ sao? Ngốc hồ đồ."

Hai người vốn dán dính vào nhau, bị ma sát khắp toàn thân, có chút không thoải mái lại có chút không thoải mái, Viên Tri Mạch không vui nói.

"Ngươi đừng cười, nhanh lên."

"Nhanh đây, sẽ nghe lời. Phu xướng phu tùy, đạo lý này ta hiểu mà."

Ngón tay nhẹ nhàng ước lượng.

"Nghẹn hỏng rồi sao? Ta giúp ngươi?"

Viên Tri Mạch mơ mơ màng màng còn chưa có ý thức, chỉ cảm thấy dưới thân đột nhiên rơi vào một chỗ ấm áp. Ở đỉnh đã bị cái gì mềm mại liếm, động tác liếm láp ôn nhu rồi lại kịch liệt. Từng đợt từng đợt tạo nêm cảm giác khó có thể nói thành lời. Cảm xúc ấy từ chỗ kia nhảy lên tới óc. Quá độ mãnh liệt làm Viên Tri Mạch không tự chủ được nắm chặt chăn nệm phía dưới thân, trên mặt nóng lên, không khống chế được mồm had to thở dốc dồn dập.

Thống khổ vui thích giao hội ở một chỗ, làm người ta điên cuồng!

Động tác liếm láp nhanh hơn, thống khổ lên đến đỉnh. Đầu nhọn đột nhiên bị người nhẹ nhàng cắn một cái, cảm giác như là kim châm chui vào toàn thân. Viên Tri Mạch chịu không nổi hét lên một tiếng, thân thể run lên, eo cũng cứng đờ, ở trong phút chốc bắn đi ra ngoài!

Cảm giác cực độ vui thích quét qua toàn thân!

Không đúng, là mộng sao?

Cảnh trong mơ nào có chân thật như vậy!

Bị kích động làm bừng tỉnh, đột nhiên mở mắt ra!

Người nọ còn nằm ở giữa hai chân, ngẩng đầu nhìn Viên Tri Mạch. Mắt phượng lộ ra ý cười, trên gương mặt tuấn tú không hề có tì vết kia còn dính chất lỏng màu trắng, yết hầu chuyển động, tựa như hắn vừa nuốt xuống cái gì.

Viên Tri Mạch nghẹn họng nhìn trân trối.

"Ngươi......"

"Phu quân, ta hầu hạ tốt không?"

Từ đây là tháng ngày tươi sáng. Xuân về hoa nở khắp nơi nơi....

------Hoàn-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro