Chương 16: Cứ thế rời xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Cảnh báo: 10 cuộn khăn giấy đủ không ?

✄┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

" Vegas, Vegas"

Ông Gun cau mày gọi Vegas, người đang vô cùng mất tập trung trong cuộc họp thường niên ở chính gia.

" Dạ ba" . Hắn đang ngơ người thì bị tiếng gọi như muốn ăn tươi nuốt sống của ngài Gun làm bừng tỉnh.

" Có tập trung được không vậy"

" Dạ xin lỗi mọi người, chúng ta cứ tiếp tục đi ạ"

Trở lại cuộc họp căng như dây đàn, nhưng Vegas lại không thể nào tập trung được. Vì từ khi bước vào chính gia tới giờ vẫn chưa thấy Pete xinh yêu của hắn đâu cả.

Đau đầu cả buổi cuối cùng những con người trong căn phòng cũng được giải thoát vào giờ phút cuộc họp kết thúc. Ai nấy đều mệt mỏi bước ra và rời đi, ông Gun còn không quên lườm Vegas một cái vì tội mất tập trung rồi mới chịu rời khỏi, hắn cũng chỉ biết cúi đầu như con mèo có tội.

Vegas bước ra khỏi căn phòng, mọi lần đều là Pete có nhiệm vụ tiễn hắn nhưng hôm nay chả thấy bóng dáng đâu. Hôm nay là 24/12 , đáng nhẽ ra Pete phải lượn lờ trước mặt hắn để nhắc nhở nay là sinh nhật cậu như mọi năm. Ấy vậy mà một chút cũng không xuất hiện. Hắn chột dạ, không phải là trong thời gian hắn không có ở đây lại xảy ra chuyện gì rồi chứ, liệu có bị làm sao không.

Porsche nhận lệnh tiễn cậu cả thứ gia ra cửa chính. Cậu ta niềm nở đi bên cạnh hắn, vì từng thân quen nên cũng tiện miệng bắt chuyện vài câu.

" Cậu Vegas dạo này hình như bận lắm, lâu rồi mới thấy đến chính gia"

" Ừm hưm" Đáp lại vẫn là vẻ không quan tâm thế giới của Vegas. Hắn vừa đi vừa ngó nghiêng như tìm gì đó, hoàn toàn không để ý đến Porsche đang nố chuyện ở phía bên cạnh.

Porsche bị bơ toàn tập liền lấy làm kinh ngạc, cái tên mặt dày trước đó vẫn suốt ngày bám theo cậu vậy mà bây giờ lại không thèm để ý đến sự tồn tại của mình. Quá tuyệt, mất tích vài tháng đổi lại một kẻ không làm phiền mình nữa khiến Porsche mừng thầm trong lòng. Cậu cứ hí hửng với sự thay đổi này của Vegas, đôi khi sẽ e dè liếc nhìn thái độ kì lạ của hắn. Cho đến khi Vegas khựng người lại, quay sang kéo Porsche ấn người cậu áp vào tường, khoảng cách hai khuôn mặt chỉ vài xen ti mét. Porsche theo phản xạ muốn vùng ra nhưng vẫn không đấu lại sức của tên đàn ông kia.

" Làm gì vậy". Porsche giận dữ quát vào mặt hắn.

Vegas khẽ nhíu mày, nhẹ giọng cất lời.

" Tại sao cậu lại phải đi theo tôi, có âm ưu gì à. Người mọi hôm đâu"

Porsche không hiểu chuyện gì, âm ưu gì được cơ chứ. Nhận lệnh thì đi theo thôi mắc gì kén chọn.

" Âm ưu con mẹ gì, Pete nó nghỉ phép nên tôi phải làm thay việc của nó thôi". Nói xong nhân cơ hội người kia hơi thả lỏng một chụt cậu ta liền vùng ra rời khỏi sự khống chế của Vegas.

" Nghỉ phép"

" Ờ nó được nghỉ phép 1 ngày. Mà khun Vegas kén chọn thật đấy, vệ sĩ đi theo tiễn ra xe thôi mà cũng phải nhất thiết người này người kia à". Porsche hậm hực với thái độ lồi lõm bố đời của Vegas, cũng không quên chỉnh lại quần áo cho tử tế. Đúng là giang sơn có đổi thì bản tính thần kinh của Vegas vẫn không thay đổi.

Không nghe rõ Porsche nói gì cả vì Vegas bây giờ đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ. Pete tại sao lại nghỉ phép, có thể đi đâu trong kì nghỉ phép được chứ.
Cậu chỉ có thể về quê thăm bà ngoại thôi, nhưng 1 ngày làm sao mà đủ để đi về tận đảo được cơ chứ. Rốt cuộc em đi đâu, Vegas bất an khi không tìm được câu trả lời.

Có lẽ là vì hắn sợ, sợ em sảy ra chuyện gì mà giấu hắn. Từ sau hôm đi dã ngoại đó Vegas đã không thể liên lạc được với Pete dù là nhắn tin hay gọi điện. Thậm chí hắn đã cho người thăm dò chính gia thì được biết mấy ngày qua Pete không hề có gì bất ổn, vẫn làm việc bình thường. Ở chính gia cũng không có phi vụ gì quan trọng đến nỗi không có thời gian cầm điện thoại cả. Vậy mà lại âm thầm trốn hắn.

Porsche nhìn sắc mặt Vegas hình như không được tốt, đôi mày nhíu lại chìm trong dòng suy nghĩ. Cậu ta cũng chả buồn động vào con quỷ này, thôi cứ đứng chờ hắn bình thường trở lại vậy. Tầm khoảng gần 1 phút sau im lặng thì cuối cùng cũng có tiếng nói vang rừng núi của cậu Tankul đi tới phá tan bầu không khí.

" Vệ sĩ của tao nghỉ phép liên quan đeos gì đến mày, hôm nay sinh nhật nó nên tao cho nó nghỉ phép đấy thì sao. Chắc bây giờ đang đón sinh nhật ở đâu rồi" . Tankul bĩu môi quát Vegas rồi lại chuyện nọ xọ chuyện kia quay ra nhìn Arm và Porsche mà than vãn.

" Ôiiii, nghĩ tới là thấy thương thằng Pete, mấy hôm nay nó cứ buồn buồn kiểu gì ấy, nên tao mới cho nó nghỉ phép đi đâu cho khuây khỏa. Nghĩ lại thì nó chả có người thân nào, sinh nhật cũng chỉ có một mình, bây giờ chắc đang tủi thân nhớ ngoại ngồi ở đâu đó khóc rồi cũng nên huhu"

Tankul vừa nói vừa trưng vẻ mặt như sắp khóc, anh cả là người nhạy cảm lại thương người, vệ sĩ cưng tủi thân thì anh cũng buồn lắm đó nha.

" Được rồi khun nủ, vậy tối chúng ta tổ chức sinh nhật cho Pete ha" Arm vỗ vỗ vai Tankul dỗ dành cho anh ta bình tĩnh lại.

" Được luôn nè" Porsche nghe vậy cũng sáng mắt lên tán thành.

" Ây, ý kiến hay nè. Bây giờ chúng ta sẽ chuẩn bị để tối nó trở về thì làm cho nó bất ngờ luôn"

Tankul nhảy bổ lên vỗ tay khi nghĩ đến chiếc pặc ty lồng lộn của anh ta dành cho vệ sĩ cưng Pete. Sau đó lại lườm Vegas đang đờ đẫn đứng đó nãy giờ, tiện cầm tay Porsche lôi ra khỏi tầm tay của Vegas rồi kéo về phía mình.

" Mà mày có phải mù đường đâu mà cứ phải dẫn đường nhỉ, tự đi mà đi đi. Porsche đi theo tao chuẩn bị sinh nhật cho Pete. Kệ mẹ thằng đần này tự đi mà kiếm ....à ừm đường về. Không về nhà được thì cho mày đi đâu thì đi luôn khỏi về"

Tankul 1 tay kéo Arm một tay kéo Porsche rời đi. Porsche được khun nủ chống lưng nên cũng kệ Vegas ở đó mà đi theo khun nủ luôn. Khi đi qua Vegas cậu cả chính gia còn không quên liếc xéo hắn ta một cái rồi nhếch miệng cười khẩy, tuyên bố rõ to với Arm và Porsche như thể sợ cả cái chính gia không nghe thấy.

" Tao chỉ cho Pete nghỉ phép ban ngày thôi, nên đến tối nó sẽ phải là của tao, ăn bánh kem lắc đíc ở pặc ty của tao hahhaha"

Tankul rời đi, để lại Vegas một đống đứng đó. Tưởng hắn sẽ nổi điên lên ư? nhưng không, đôi môi khẽ cong lên có ý cười, dần dần chợt chở nên hớn hở mà bước đi rồi lẩm bẩm.

" Cảm ơn anh cả"

---

Về phía Pete, cậu được Tankul cho nghỉ phép hẳn một ngày để đi chơi. Nhưng lại chẳng biết phải đi đâu nên từ sáng sớm đã đến vườn hoa ngồi thẩn thơ dưới túp lều. Đây là căn cứ bí mật của cậu và Vegas cũng chính là vùng an toàn duy nhất của cậu để không bị ai làm phiền.

Pete vốn không thích ngày sinh nhật của mình, vì đó cũng là ngày dỗ của mẹ cậu. Bà vì vất vả sinh Pete và mất ngay khi cậu cất tiêng khóc chào đời. Ba cậu và mọi người vì thế mà luôn nói cậu là khắc tinh hại chết mẹ mình, còn có lời tiên tri tầm bậy rằng cậu sẽ là kẻ làm tuyệt tử tuyệt tôn cả gia tộc. Ông ta cũng vì thế mà không thương yêu gì Pete, từ khi cậu lên 2 tuổi đã đem đưa cho bà ngoại ở trên đảo xa xôi nuôi nấng. Bà là người thân duy nhất của Pete, bà luôn coi Pete như là hiện thân của mẹ cậu, trân trọng yêu thương Pete, vì bà luôn nghĩ ông trời cướp đi con gái bà nhưng bù lại cho bà đứa cháu trai bảo bối.

Những năm qua đều nhờ có Tankul và Vegas mà ngày sinh nhật của Pete mới trở nên ý nghĩa. Từ những đứa nhỏ 10 tuổi cho đến khi trưởng thành. Vegas luôn là người cậu muốn được nhận lời chúc mừng sinh nhật đầu tiên. Tankul thương Pete lắm, nên anh ta luôn nhớ sinh nhật cậu, anh ta sẽ chuẩn bị chúc mừng sinh nhật cậu từ tận mấy ngày hôm trước cơ, không sợ khun nủ quên đâu. Vegas cũng thương Pete lắm, nhưng Pete vẫn sợ Vegas sẽ quên sinh nhật mình thì cậu sẽ buồn lắm, nên phải nhắc Vegas từ mấy ngày hôm trước cơ. Năm nay.... vẫn chưa nhắc Vegas được rồi. Anh sẽ nhớ chứ? Chắc không đâu nhỉ.

Nhìn xem ngay cả bầu trời hôm nay cũng chẳng đẹp gì cả, âm u xám xịt không chút ánh nắng. Như thể là cả thế giới đều không chào đón ngày cậu ra đời vậy.

Tủi thân không? Sao có thể là không được chứ. Không có Vegas bên cạnh Pete không biết phải làm gì trong ngày sinh nhật cả, nó trở nên vô nghĩa, không cảm xúc, không hồi hộp, không có bất cứ điều gì vui vẻ cả.

Hôm nay trời trở gió nên lạnh hơn rất nhiều. Những ngày cuối năm thế này làm cho chúng ta bộn bề bao suy nghĩ. Chúng ta đã không còn là chúng ta của ngày xưa nữa rồi.

Pete chẳng còn giỏi giãi bày như những năm 17 mơ mộng nữa, nỗi nhớ có thể dệt thành thơ, buồn tủi hoá thành áng văn đẹp, những điều đó bây giờ chỉ hình thành trong não cậu chứ không thể phát ra thành lời. Năm ấy 17 tuổi, thật tốt đẹp.

Pete thẩn thơ nhìn ngắm vườn hoa đang đua nhau nở rộ, cười với chúng, an ủi chúng.

"Đừng đợi nữa, anh ấy đã tìm được người thay thế mày rồi"

Đến cả khoảng không cũng mang hình hài nỗi nhớ, thì nhìn về phía nào cũng chỉ thấy một trời thương...

" Anh đã hứa sẽ ở bên em trong ngày sinh nhật mà". Càng nghĩ càng tủi thân, Pete không dám khóc nhưng tim đau lắm. Một chút thôi, anh có thể nhớ đến Pete một chút thôi được không.

Cậu lén quệt đi giọt nước mắt đang lăn qua gò má. Đã nói là không được khóc mà.

" Đã nói là không được khóc trong ngày sinh nhật mà"

Một giọng nói quen thuộc văng vẳng bên tai, quen quá, nhớ quá, giọng nói này sao lại quen thuộc đến thế. Pete khẽ giật mình, nhưng rồi lại cười nhạt lắc đầu tự chế giễu mình : " Lại tưởng tượng quá đà rồi"

" Dám chiếm mất căn cứ bí mật của tôi, con mèo nhỏ này gan cũng to đấy nhỉ"

Pete trợn tròn mắt như không tin vào tai mình, nếu một lần thì coi như cậu ngày nhớ đêm mơ đi. Nhưng đến tận hai lần thì lại trân thật quá rồi.

Pete hoài nghi chính mình, khẽ ngoảnh đầu quay lại. Cậu nhíu mày, hình ảnh nam nhân dần hiện hữu trong đôi mắt ngập nước hơi bị nhòe đi của cậu, hắn đang cười rạng rỡ phía sau lưng cậu chỉ cách tầm 10 bước chân. Người mà cậu ngày nhớ đêm mong đang ở ngay sau lưng cậu, đang cười với cậu, hắn còn nhẹ dang vòng tay như chờ đợi Pete chạy tới để đón cậu vào lòng.

Ai cũng đều có những ngày yếu đuối đến mức muốn gục ngã, mọi chuyện đổ dồn và bản thân thì kiệt sức. Chẳng sao cả, vùng an toàn xuất hiện, mọi uất ức cũng vì được vỗ về mà tuôn trào. Pete bật khóc lao tới sà vào vòng tay rộng lớn của Vegas mà nức nở. Cậu gục đầu trên bờ vai vững trắc ấy như một bảo vật được hắn hết mực nâng niu.

Bàn tay trầy sước sần sùi vì cầm dao cần súng ấy vậy mà lại đang dịu dàng, cẩn trọng từng chút một vuốt nhẹ bờ vai nhỏ đang run lên của Pete để vỗ về. Người mà oanh oanh liệt liệt trên những phi vụ làm ăn, không ngán hay nhường nhịn bất kì đối thủ nào vậy mà lại đang nhẹ giọng ngọt ngào thủ thỉ dỗ dành người yêu. Người mà giết người không chớp mắt, thân mình dính đầy mùi máu tanh ấy vậy mà lại đau lòng đến không nói nên lời khi nhìn thấy người mình yêu rơi nước mắt tủi hờn.

" Đừng khóc, anh ở đây rồi"

"Hức, là anh thật sao"

Vegas kéo cậu rời khỏi cái ôm, bàn tay nựng hai bầu má đã gầy đi vài phần mà xoa nhẹ.

" Còn là ai được chứ, khóc đến mơ hồ luôn rồi à" . Hắn nhẹ hôn lên trán cậu. Pete như tỉnh táo lại, cậu tin rồi, thật sự là Vegas của cậu rồi.

Pete cười tít mắt trong khi nước mắt vẫn từng dòng lăn xuống. Hắn nắm bàn tay nhỏ dắt cậu ngồi bên mái lều. Phải mất một lúc Pete mới ngừng khóc được.

---

" Hoa nở rồi" Vegas nhìn ngắm vườn hoa chỉ thuộc về hai người, đã lâu rồi mới tới đây.

" Ừm sắp mùa xuân rồi" . Pete vừa nói vừa lén nắm bàn tay của ai kia.

Vegas cảm nhận được em đang chạm vào tay mình liền cố ý đưa tay ra chỗ khác khiến Pete hụt hẫng cau mày. Hắn bật cười rồi ngay lập tức mang một vẻ mặt bất mãn, đưa tay ấn vào trán cậu một cái nhẹ.

" Tại sao lại không trả lời điện thoại "

Trong giây lát Pete có chút bối rối nhưng không để lộ sơ hở. Tại giận đó, tại có người khác cầm điện thoại anh, tại anh ở cùng người khác... rất muốn nói nhưng lại không có dũng khi đối mặt. Mắt cậu nhìn láo liên không nơi cố định, cười tít mắt rồi buột miệng nói đại một lí do hợp lí nhất.

" Ờ, tại... Tại dạo này lúc nào cũng ở chỗ cậu Tankul nên không sử dụng điện thoại được. Anh biết khun nủ mà, cậu ấy mà nghi ngờ thì sẽ phiền phức lắm hì hì"

Vegas nhíu mày thôi đã phát hiện Pete nói dối vài điều rồi, nhưng không muốn vạch trần em. Chỉ cố tình đem đôi mắt hoài nghi nhìn bé.

" Thật hỏ"

" Ừm hì hì"

" Được, tha cho em". Vegas cười cười trở lại, vòng tay qua ôm Pete vào trong lòng.

" Ốm hơn rồi nè, ôm không đã gì cả" . Hắn có chút không hài lòng, chỉ mới hơn 3 tháng không gặp mà mất hết mấy bé mỡ rồi.

" Ốm xinh mà " Pete hí hửng đáp trả.

"Không, thích bé mỡ cơ". Nói rồi bàn tay hư hỏng luồn qua lớp áo vuốt ve vòng eo mịn màng của bé. Khiến Pete bị chọc nôn đến khẽ giật mình, cười khúc khích đẩy hắn ra. Mang vẻ mặt hí hửng mong chờ nhìn hắn.

" Anh nhớ hôm nay là ngày gì mà đúng không. Nên mới về đây"

Vegas nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.

" Thì họp thường niên ở chính gia, lâu rồi không tới, còn vắng mặt nữa là ba cho ra bã luôn"

" Chỉ vậy thôi sao" . Cậu vẫn đặt một ngôi sao hy vọng duy nhất còn sót lại.

" Còn gì nữa sao" . Vegas nghiêng đầu hỏi lại cậu.

" Ò, không có gì". Pete cụp đôi mắt thất vọng của mình xuống quay lưng về phía hắn. Một chữ 'thất vọng' cũng không thể diễn tả cảm xúc lúc này.

Hắn đạt được mục đích thì khẽ cười.
( đáng yêu)

Vòng tay ra ôm cậu từ phía sau, nghé sát vào tai nhỏ của Pete mà thủ thỉ, khiến cảm giác của Pete dần bị tê liệt bởi khoái cảm từ lời thì thầm mang đến.

" Sinh nhật vui vẻ, bé yêu"

Khuôn mặt sắp khóc đến nơi trong phút chốc đã điểm lên nụ cười rạng rỡ. Pete ánh mắt lấp lánh quay người lại vòng tay ôm lấy cổ hắn, cậu hôn nhẹ qua từng vị trí trên gương mặt đẹp trai của người yêu như một lời cảm kích.

" Em biết anh sẽ không quên đâu mà"

Vegas hôn lên môi cậu một cái lướt qua.

" Sao có thể quên được chứ, hôm nay là 24/12 sinh nhật của bé yêu, ngày mai 25/12 là ngày kỉ niệm 5 năm yêu nhau. Vegas anh có mười cái mạng cũng không dám quên"

" Anh nhất định không được quên em đâu đấy" Pete nũng nịu chũi vào ngực hắn.

" Dù cho có quên cả thế giới, anh cũng không thể quên tình yêu anh dành cho em". Vegas vuốt nhẹ mái tóc đầu dừa của người yêu, nhẹ nhàng đến nỗi sợ một cọng tóc bị tổn thương.

Thế giới này có rất nhiều người, và sẽ có ai đó khiến hắn rung động rất lâu rất lâu, người đó sẽ yêu hắn đến độ, khiến hắn đắm say cả đời.

---

" À, quà của bé"

Vegas đem một chiếc túi ban nãy cầm tới đưa cho Pete, bên trong là một chiếc máy ảnh như lời đã hứa.

" Ôi thật luôn sao, anh nhớ lời em nói thật đấy à em chỉ nói đùa thôi" . Pete nhí nha nhí nhảnh nhận lấy chiếc máy ảnh miệng cười toe toét nhưng vẫn phải than vài câu mới đã cái nư.

Hắn mỉm cười xoa đầu cậu, ngắm nụ cười ngọt ngào ấy đến độ ngơ cả người.

---

" A, em đã có kế hoạch rồi nè. Em có bánh kem nữa đó, ngày hôm nay anh phải cùng trải qua sinh nhật cùng em. Chúng ta sẽ đi công viên nước nè, chơi trò chơi mạo hiểm nè...." . Pete dơ ngón tay lên như nhớ ra điều gì đó. Cậu kể một loạt những điều cậu muốn làm cùng hắn trong ngày hôm nay.

" À chuyện đó.... " Vegas hơi lưỡng lự không biết phải mở lời làm sao.

" Hứm, sao vậy ạ" . Pete nhận thấy thái độ bối rối của hắn, cậu liền nghiêng đầu hỏi.

" Hôm nay tới đây thôi, lần sau sẽ bù cho em được không, bây giờ có chuyện gấp phải đi rồi". Hắn vừa nói vừa dò xét thái độ người đối diện.

Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Pete dần tắt hẳn thay vào đó là gượng gạo khó coi.

" Có... Có chuyện gì gấp đến vậy sao. 1 ngày hôm nay thôi cũng không được ạ"

" Ừm, rất gấp. Chỉ sau ngày hôm nay thôi em thích gì cũng chiều được không nào". Vegas xoa đầu cậu an ủi, nhưng người trước mặt ngay cả nụ cười gượng cũng không nở nổi nữa rồi.

Pete mặt méo xệch, nước mắt lấp lánh chỉ chờ câu nói này mà lăn dài. Cậu mếu máo níu lấy tay hắn năn nỉ.

" Có thể đừng đi được không "

" Pete, đó là công việc mà. Ba sẽ giận đó"

Nghe vậy Pete không nói được thêm lời nào, cậu cúi gằm mặt xuống để mặc nước mắt cứ thế rơi xuống vạt áo.

Ngay khi hắn nhẹ nhõm vì cậu đã chịu mềm lòng buông xuôi, thì lời nói dối của Vegas ngay lập tức bị vạch trần. Tiếng chuông điện thoại trên tay hắn vang lên, đưa màn hình điện thoại lên để xem, đương nhiên Pete cũng không khó để nhìn thấy tên danh bạ.

" Porschay" . Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, Vegas cũng không cố tình giấu nó đi.

Pete mang đôi mắt tràn ngập thất vọng ngước lên nhìn hắn, một từ thất vọng chắc không đủ để diễn tả. Thật ra Pete nghĩ đúng rồi đấy. Không phải tự nhiên mà cậu mất cảm giác an toàn, không phải tự nhiên mà cậu trở nên nhạy cảm. Có lí do cả, chỉ là chưa tới lúc sáng tỏ thôi. Thì ra, trực giác của cậu luôn đúng. Nếu một người thực sự yêu em và muốn ở bên em, người đó nhất định sẽ giải quyết mọi vấn đề và xử lý tốt mọi mối quan hệ. Những ủy khuất mà Pete phải chịu đựng đều xuất phát từ tình yêu không đủ.

" Việc gấp của anh là đây sao, quan trọng hơn cả em? "

"Anh sẽ nói sau". Nói xong hắn ngay lập tức nghe máy, chẳng buồn né tránh hay phải giảm âm lượng. Cuộc hội thoại công khai minh bạch.... ngay trước mặt Pete. Dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất cậu từng nghe thấy để trả lời đối phương.

" Anh nghe nè Chay". Ngay cả ánh mắt Vegas cũng không hề né tránh mà nhìn thẳng vào đôi mắt đang chờ đợi của Pete.

" P'Gáttttt, anh định để em chờ đến bao giờ đấy. Em đang chuẩn bị học xong rồi nè, đợi anh ở cổng trường nhé bao giờ anh mới tới ạ...." . Đầu bên kia là Porschay đang dùng giọng mè nheo mà gọi hắn.

Pete chua xót không tin vào tai mình, Vegas vậy mà lại để cho một người khác ngoài cậu nũng nịu mè nheo như vậy với hắn. Còn nói cậu là ngoại lệ, nhìn xem còn có một ngoại lệ khác nữa kìa.

Vegas chưa vội trả lời, nãy giờ vẫn im lặng nhìn thái độ tủi thân của người trước mặt. Cậu khẽ đưa tay lên cẩn thận nắm lấy bàn tay hắn, nước mắt không ngừng rơi làm khuôn mặt xinh đẹp bây giờ đây toàn lem nhem nước mắt, cậu mếu máo không dám phát ra tiếng động, nhẹ nhàng lắc đầu ý muốn Vegas đừng đi.

Hắn nhìn cậu chua xót, đau lòng đến độ chỉ muốn ôm vào lòng mà vỗ về, nếu nói không có chút mủn lòng thì là nói dối. Chả ai lại muốn phải lựa chọn cả, nhưng Vegas không kìm được mà đưa tay lau nước mắt cho em. Nhẹ nhàng trả lời...

" Porschay anh xin lỗi.... " .

Pete khẽ mỉm cười trong nước mắt, một tia hy vọng lóe lên từ ánh mắt ngập nước của Pete phát ra như một con dao găm đi xuyên qua không gian và thời gian đâm thẳng vào trái tim của Vegas. Đau đến độ hắn muốn giết chết bản thân mình. Hắn, đích thực là một tên khốn nạn nhất trên đời.

* thở dài* ".....Em đợi một chút, anh đang trên đường tới đó rồi. Sẽ không thất hứa đâu"

Bạn tin không? Một chàng trai luôn thể hiện tình yêu với bạn, ngủ cùng bạn, bị gối đầu lên cánh tay đến mức tê mỏi vẫn không nỡ kéo bạn ra, luôn ôm bạn vào lòng. Nhưng sau cùng anh ấy vẫn đối xử tệ với bạn.

Pete đơ cứng người, trong giây lát như không tin vào tai mình, bàng hoàng đến không kịp thở. Cho đến khi Vegas tắt máy cậu mới ý thức được bản thân không bị mơ hồ, nãy giờ hoàn toàn là sự thật. Bàn tay vô thức mà buông lỏng ra, dần dần không còn lực mà buông thõng xuống. Mắt cậu dại đi, lờ mờ nhìn nhân ảnh trước mặt, người mà cậu yêu hơn cả sinh mệnh của mình. Người mà cậu bỏ hết lòng tự tôn tự trọng, trưng ra sự hèn mọn để cầu xin được ban phát yêu thương. Anh ta... vì một người khác mà không cần cậu nữa.

" Pete, anh xin lỗi nha. Anh hứa chỉ cần qua ngày hôm nay thôi. Chúng ta lại ở bên nhau được rồi" . Vegas bối rối đặt tay lên hai bả vai cậu nhanh chóng giải thích.

Pete cười nhạt (Lại ở bên nhau ư ) . Đã từng rồi sao? Trước giờ được tính là ở bên nhau rồi cơ à. Cậu thậm chí còn phải chốn chui chốn lủi để lén hôn hắn lấy một cái, chạm tay một giây thôi cũng phải nhìn trước ngó sau cả buổi. Vậy thử hỏi lấy tư cách gì mà nghĩ là " đã từng ở bên nhau". Trước giờ Pete chưa từng nói nhưng không phải không biết tủi thân, trước giờ Pete cũng chưa từng quá phận mà mè nheo đòi hỏi hắn bất cứ điều gì. Từng ấy năm quen biết, cũng chỉ có thể mang danh vệ sĩ chính gia đi theo sau cậu cả thứ gia. Từng ấy năm yêu nhau, chỉ là những buổi gặp mặt ở trên giường mới được tính là hẹn hò đúng nghĩa. Ngưỡng mộ thật, người vừa quen biết được vài ba tháng lại có thể làm hết tất cả những điều Pete chưa từng dám làm. Đòi hỏi, nũng nịu, đi chơi, ở bên, gọi là có mặt.... Thử nói xem, ngoại lệ của hắn rốt cuộc là khái niệm như thế nào ? Thử hỏi xem, những tủi hờn bao nhiêu năm qua Pete phải chịu đừng thì ai thấu. Chịu đựng được nỗi đau đâu có nghĩa là cậu nên nhận lấy nó cơ chứ. Cậu dùng từng chút một tủi thân để mài dũa hắn thành một người đàn ông dịu dàng, ấy vậy mà sự dịu dàng ấy lại cứ thế mà được ban phát cho một người khác. Nực cười thật, đúng là chuyện hài hước nhất trên đời.

Pete đờ người ra rồi cười nhạt, nước mắt cậu đã chẳng còn để mà thèm rơi nữa rồi. Nhưng rốt cuộc cũng vì vài hành động ôn nhu của người đàn ông kia mà không kìm nén được cười trong nước mắt. Hắn ôm má cậu, dùng các ngón tay lau đi từng dòng nước mắt, từng dòng từng dòng một cứ rơi xuống là hắn lại lau đi. Nhẹ giọng run rẩy mà thủ thỉ đầy đường mật.

" Đừng khóc...đừng khóc. Anh đau lòng"

" Nếu em khóc thì anh có ở lại với em không. Khóc còn có tác dụng không Vegas"

Vegas không biết phải nói gì vào lúc này, trời sinh hắn có tài ăn nói, trí tuệ thông minh đặc biệt giỏi thao túng tâm lý. Vậy mà cũng có lúc Vegas sợ một câu nói phát ra từ miệng hắn thôi sẽ vô tình làm nửa kia tan vỡ.

Pete gấp gáp nắm chặt tay hắn, dùng hết thảy sự hèn mọn và bẩn thỉu của bản thân run rẩy cầu xin hắn.

" Vegas, em cầu xin anh đừng đi có được không, em chỉ cần anh ngày hôm nay thôi, anh hứa sẽ không bỏ em một mình vào ngày này cơ mà. Vegas... Vegas anh muốn gì cũng được, em phản bội chính gia cũng được, em sẽ giúp anh mà không cần cậu ấy nữa. Anh muốn làm em ngay bây giờ cũng được nữa, anh muốn làm em đến khi nào cũng được. Anh đừng đi có được không, chúng ta bỏ cái kế hoạch đó đi, anh đừng đến chỗ cậu ấy nữa được không, nếu hôm nay anh đi em sợ sẽ thật sự mất anh mất. Em cầu xin anh mà Vegas, em cầu xin anh... "

Pete nức nở đến lạc cả giọng, hắn dần không còn nghe được gì ngoài câu " cầu xin anh". Cậu không còn tí sức lực nào để trụ vững nữa, người ngả dần xuống được hắn đỡ lấy, cho đến khi đổ gục đầu vào ngực hắn miệng vẫn không ngừng lặp đi lặp lại chữ " cầu xin anh" .

Vegas đau lòng đỡ lấy người cậu. Nói hắn không đau sao? Làm sao có thể chứ, nói đi nói lại thì đều là người bằng da bằng thịt, đều có máu có tình, trái tim cũng đâu phải bằng sắt đá mà không đau lòng được chứ. Huống chi lại là người hắn yêu, là thiên thần, là ánh sáng, là bông của cuộc đời hắn đang khóc, bỏ hết sự tự tôn để cầu xin một kẻ khốn nạn như hắn. Làm sao mà không đau lòng cho được.

Nhưng rốt cuộc Vegas vẫn là một kẻ ích kỉ tham lam vô cùng, tình yêu đang ở ngay trong vòng tay nhưng vẫn quyết không từ bỏ bá nghiệp. Bản di chúc đó thật sự rất quan trọng, ba hắn sẽ tự hào, có khả năng lật đổ được chính gia, ngồi trên ngôi vị cao nhất của giới Mafia. Nghĩ thôi đã cảm thấy to lớn đến nhường nào, ngay cả khi phải đánh đổi tình yêu. Vì hắn nhớ rất rõ cái chết của mẹ mình, bị ông Puttha bắt làm con tin, cha con hắn không có quyền hành, chính gia quay mặt làm ngơ, cuối cùng chơ mắt nhìn mẹ chết trong oan ức. Từ tận trong tiềm thức luôn nhắc cho Vegas nhớ rằng không có bá nghiệp quyền lực thì làm sao có thể bảo vệ được người mình yêu. Nhưng dù Vegas có đưa ra bao nhiêu lí do để bao biện, thì suy cho cùng tình yêu đối với hắn vẫn không đủ to lớn bằng bá nghiệp. Thế thôi!

" Pete, anh xin lỗi. Anh sẽ dành phần đời còn lại để bù đắp cho em, nhưng hôm nay nhất định anh phải đi"

Nói rồi Vegas dứt khoát buông người thương ra, quay đầu bước đi. Tiếng điện thoại reo không ngừng khiến hắn phải tự nhủ với bản thân " Không được quay đầu"

Hình như Pete tha thứ cho hắn quá nhiều, cho Vegas quá nhiều cơ hội sửa sai, cậu lại trở nên mất giá trong mắt hắn. Pete nghĩ cho Vegas thời gian sửa đổi để cậu được yêu nhiều hơn, được trân trọng hơn, để Vegas thấy Pete cũng từng cố gắng giữ gìn hạnh phúc này. Nhưng hắn có lẽ lại nghĩ Pete không rời bỏ được hắn, nên dù Vegas làm gì, Pete vẫn nhún nhường.

" Nếu hôm nay anh thực sự nhất quyết đi tìm cậu ta, thì chúng ta cứ vậy mà kết thúc đi"

Vegas sững người, bước chân không thể tiếp tục di chuyển. Hắn không tin vào tai mình, cuối cùng vẫn là mang đôi mắt bàng hoàng quay lại nhìn Pete. Đập vào mắt hắn là đôi mắt tràn ngập sự tuyệt vọng, cô quạnh đến lạnh buốt tim gan.

" Cái gì? "

" Em nói nếu anh dám bước thêm một bước nữa...thì chúng ta cứ vậy mà kết thúc ở đây đi"

Tình cảm như thế nào thì sẽ làm người ta thất vọng đến đỉnh điểm? Có lẽ là Vegas biết rõ việc mà cậu không thích nhưng vẫn cứ làm, biết rõ người mà cậu không thích nhưng vẫn đi giao thiệp, biết rõ lý do cậu giận nhưng vẫn không dỗ dành, biết rõ cậu nhạy cảm khó chịu nhưng vẫn không hề để tâm, thật ra hắn biết hết nhưng vẫn không làm gì cả.

Dường như Pete đã chạm tới giới hạn dỗ dành cuối cùng của Vegas, hắn không còn bình tĩnh ôn nhu được nữa, thay vào đó là ánh mắt tức giận lao tới nắm lấy cổ tay cậu mà gằn giọng.

" Đừng làm loạn nữa, anh sẽ cáu đó"

Khoảnh khắc Vegas nắm chặt khiến cổ tay Pete đau đớn, lớn tiếng dọa nạt cậu, Pete đột nhiên nhớ lại, rất lâu rất lâu về trước, anh ấy từng cẩn thận từng chút một hỏi cậu có thể đừng rời xa anh được hay không.

" Cuối cùng trong lòng anh, em đang ở vị trí nào. Hay, ngay cả chỗ đứng cũng không? "

" Đừng bắt anh lựa chọn, đã nói đừng bắt anh phải lựa chọn rồi mà" .

Vegas không kìm chế được cơn tức giận, hất tay khiến Pete ngã nhào xuống đất. Chính ở khoảnh khắc đó, đã cho cậu biết vị trí của mình ở đâu.

Pete bò dậy đứng trước mặt hắn, nức nở nghẹn ngào.

" Em... Em không có ý gì khác, em chỉ muốn biết là em có quan trọng với anh không ,hức ? "

Nếu đã phải tự đặt câu hỏi có quan trọng hay không thì đáp án chính là không quan trọng rồi. Thật ra, câu trả lời bản thân đã biết rồi, chỉ là muốn có thêm chút hy vọng mới hỏi thôi.

" Trước giờ em chưa từng trách anh. Em ở bên anh là bởi vì em yêu anh. Em chưa từng yêu cầu anh anh phải cho em gì cả, em chỉ muốn anh đối tốt với em một chút. Nhưng mà vẫn khó như vậy"

" Đừng nói nữa". Vegas nói, hắn không tức giận, không dỗ giành mà là bất lực.

" Em động một chút liền nói đến chuyện rời xa anh, tuyệt đối không phải vì em cảm thấy anh không tốt, hay là do em không còn yêu anh nữa. Mà là vì thái độ anh dành cho em, làm em cảm thấy thế giới của anh vốn không thiếu một người như em"

" Im miệng, đã nói là đừng có nói nữa mà " Hắn một lần nữa lôi cổ tay đau nhức của Pete ép sát cậu vào tường, vừa nói bàn tay vừa không tự chủ bóp mạnh vào phần cổ cậu gằn ra từng chữ.

Pete chỉ biết nhăn mặt chịu đựng, mặt cậu đỏ bừng lên vì thiếu dưỡng khí, nhưng vẫn vừa rơi nước mắt vừa bất lực hỏi Vegas.

" Là...không yêu...một chút nào sao, một chút....cũng không có sao? "

" PETE " Vegas hét lớn vào mặt cậu. Tay cũng vì thế mà buông lỏng ra.

" Anh luôn miệng nói sợ mất em, nhưng anh chưa từng trân trọng em, luôn để em một mình mà rời đi. Sự nhẫn tâm của anh đã đạp đổ mọi cố gắng của em. Khiến mọi thứ trở nên vô nghĩa... "

" PETE "

" Anh toàn bỏ em một mình thôi... Khoảnh khắc em nhận ra anh không thực hiện được những lời anh nói, em mới hiểu rằng anh không yêu em nhiều đến thế. "

" Thật ra em rất muốn hỏi anh, có khoảnh khắc nào cảm thấy thương xót cho sự cố chấp, lượng thứ cho sự hèn mọn, nhìn thấy sự bất lực của em. Và có khoảnh khắc nào anh cảm thấy thương, thấy đau lòng cho em không? "

" PETE "

" PETE "

Vegas hét lên một lần nữa, Pete không còn cơ hội nói thêm một lời nào. Mỗi lần cậu muốn mở miệng hắn đều chỉ hét lên tên cậu.

Vegas đưa hai tay đặt lên hai bả vai Pete, hơi xiết chặt nhưng lúc này Pete chẳng còn cảm nhận được bất kì một nỗi đau nào nữa. Vegas trầm giọng khàn khàn, khuôn mặt trở nên bất lực nhìn cậu. Khoảnh khắc ấy, trong lòng Vegas giống như có một cơn sóng thần đang nổi lên, nhưng bề ngoài của hắn thì lặng yên bình thản đến mức Pete không biết được điều đó.

" Anh hỏi em lần cuối, em chắc chắn muốn buông tay anh à "

Pete tuyệt vọng nhắm mắt, cậu mím chặt môi không nói một câu nào. Nếu từ bỏ thật sự dễ dàng, vậy ai lại chọn hèn mọn níu kéo. Sự thật thì ai cũng biết, nhưng người thật sự yêu thì sao có thể nói buông là buông một cách dễ dàng được. Pete bây giờ...giống như một kẻ thần kinh vậy? Vừa muốn giữ anh ấy, vừa muôn buông bỏ người ấy. Vừa muốn yêu người ấy, lại vừa muốn không yêu người ấy nữa. Khi muốn từ từ biến mất khỏi thế giới của người ấy, lại sợ thật sự đánh mất người ấy.

" Em nói anh không thương em vậy những năm qua là gì? Nếu không vì em cản trở thì bây giờ tôi có khổ sở như thế này không. Nói thật điều tôi hối hận nhất là đã đi tin yêu người của chính gia, tôi thậm chí còn quên mất em là vệ sĩ của chính gia. Được thôi, muốn đi thì đi đi. Cút đi, cút càng xa càng tốt đừng xuất hiện nữa"

Hắn hét lên trong bất lực, câu hối hận này thử hỏi xem có là thật lòng không?

Không biết, nhưng cũng đã nói và Pete đã nghe rồi.

Từ trước đến giờ vẫn luôn là một mình Pete tự mình vượt qua tất cả. Ngày Vegas đến, cậu đã hy vọng hắn sẽ là nơi để cậu dựa vào. Nhưng cuối cùng thì tất cả những giông bão sau này đều là hắn mang đến. Pete không hối hận vì đã yêu Vegas. Nhưng cậu tiếc cho tấm chân tình, lòng tin của mình rốt cuộc chỉ đổi lại được hai chữ " hối hận" từ người kia.

Khi cậu đang trên bờ vực đau đớn và dằn vặt, hắn buông một câu nói như một mồi lửa. Chỉ bằng một câu nói, lại có thể đem theo tất cả do dự của cậu trả về một phía. Mang theo tất cả tình yêu của cậu dành cho hắn hóa thành hư không.

Pete là biển, Vegas là trời. Chính là người ở cao đến nỗi, cậu gần như không với tới, người đẹp đến nỗi, trong mắt cậu chỉ phản chiếu mỗi Vegas hắn. Pete muốn xoa dịu đi trái tim hắn, nhưng lại không biết, càng lún sâu, nước biển càng lạnh, muối lại càng chà xát vào những tổn thương mà hắn vẫn chịu. Cho nên cậu đành giấu kín tâm tư, đem mọi thứ khóa lại, chỉ có thể nhìn người trên cao kia, mỉm cười.

Hai người chằm chằm nhau, chua xót, hối hận... không còn một cảm xúc ngọt ngào nào. Vẫn khuôn mặt đó, con người đó, nhưng sự ưu tiên và ánh mắt đó không còn dành cho nhau nữa. Ánh mắt nhìn nhau như những con dao găm sắc bén, chờ thời cơ để đâm xuyên tâm thủng cốt người trước mặt.

" Anh yên tâm đi, nếu việc rời bỏ em khiến anh cảm thấy tốt hơn thì em xin thề với anh rằng, dù em có nhớ anh đến điên dại cũng không làm phiền đến anh một giây. " . Từng câu nói thốt ra kiên quyết lạnh buốt tim gan, không dịu dàng ngọt ngào như những gì đã từng.

" Được, vậy thì chấm dứt đi. Dù sao thứ Vegas này cần là một Pete ngoan ngoãn biết nghe lời. Chứ tôi không cần một kẻ ngang ngược bướng bỉnh"

Trí mạng, Vegas để lại một câu chấm dứt cho mối tình dài đằng đẵng của bọn họ. Triệt để đâm nát trái tim của người hắn từng nâng niu vỗ về. Vegas dường như chỉ thích cậu ngoan ngoãn, rồi hắn trách cậu mẫn cảm, đa nghi, trách cậu chuyện bé xé ra to. Nhưng Vegas anh có biết không, Pete cũng đang yêu lại hắn bằng tất cả sự chắp vá của mình.

Hắn quay đầu bỏ đi được vài bước thì người đằng sau lạnh lùng lên tiếng.

" Vị trí người đứng đầu gia tộc không xa cũng không gần, tôi mong anh có thể ngồi cả đời"

Vào một ngày bình thường, trái rim cậu buông xuôi một người vô cùng đặc biệt.

Vegas khựng ngượi lại, run rẩy nắm chặt bàn tay kìm hãm không cho bản thân tê liệt trí giác.

Tại sao lại thành ra như vậy, rốt cuộc hắn sai chỗ nào, tại sao cuộc tình từng ấy năm lại thành ra như bây giờ. Người hắn từng xem như là ánh sáng, hiểu hắn nhất trên cuộc đời, vậy mà lại có thể nói ra câu nói như ngàn dao đâm thẳng vào trái tim người đàn ông ấy, nát bét. Rốt cuộc vì cái gì mà bọn họ phải thành ra như bây giờ?

Chính thời gian mà Vegas giành cho bông hoa của hắn mới khiến bông hoa quan trọng đến thế. Hắn dường như đã quên mất đi chân lý này. Rằng hắn sẽ phải chịu trách nhiệm vĩnh viễn đối với những gì mà hắn đã thuần hóa. Hắn có trách nhiệm với bông hoa của mình. Trân lí đơn giản này đôi khi con người lại hay quên mất. Chúng ta thường quên những điều quan trọng, cho đến khi chúng ta nhận ra nó là quan trọng...

Vegas nói Pete thay đổi, ừ thì chấp nhận rằng Pete đã không còn là cậu bé ngày xưa nữa, nhưng vì ai, vì ai mà thành ra như bây giờ. Khi cậu bị bào mòn thay đổi như ngày hôm nay rồi thì hắn chẳng còn thương lấy cậu như lúc ban đầu. Đau đớn nhất chính là Vegas chẳng còn yêu Pete như trước nữa...

" Okê, bye ! " . Vegas không hề ngoảnh đầu nhìn lại, lạnh giá không cảm xúc, nói một câu ngắn gọn rồi cứ thế rời đi, bước chân khi ấy cũng chẳng còn vội vã, bình thản như sóng êm biển lặng.

Cuối cùng điều Pete lo sợ cũng đã xảy ra. Cuối cùng thì vườn hoa này cũng không còn chỗ cho tình yêu của cậu và hắn nữa. Chỉ còn lại những vụn vỡ, nát tươm và chẳng còn Vegas.

Pete đứng chôn chân tại chỗ, đôi mắt ướt nhòa nhìn theo bóng lưng ấy cứ thế rời xa. Nhìn xem, người đã chôn vùi thanh xuân của cậu, cuối cùng lại không quay đầu nhìn cậu lấy một lần.

Pete cười nhạt, thật sự rất ngưỡng mộ Vegas, đúng là không bao giờ quay đầu. Hắn sở hữu mọi thứ mà cậu từng khuyết thiếu. Sự tự tin, lòng dũng cảm, tự do, sức mạnh, luôn có phương hướng kiên định, không bao giờ nghi ngờ bản thân. Có lẽ đối với Pete, Vegas là sự tồn tại đặc biệt. Có lẽ trong cuộc đời mỗi người đều có một người như thế. Người ấy để lộ toàn bộ vết thương nhưng vẫn khiến bạn ngước nhìn. Người ấy hoàn toàn hối hận và tỉnh ngộ, nhưng vẫn đáng để bạn theo đuổi.

Nhưng điều nực cười nhất chính là, Pete khóc đến sưng cả mắt vì nghĩ rằng mình đã bỏ lỡ người đó. Nhưng mà người đó thì thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng bỏ lại được cậu rồi. Điều tồi tệ nhất không phải là Vegas không yêu Pete, mà là hắn nói và hắn thể hiện là hắn rất rất rất yêu cậu. Nhưng đến cuối cùng thì hắn là người từ bỏ một cách rất là dễ dàng. Năm tháng ấy, vì một ánh mắt mà rung động. Vì một dáng vẻ mà khắc cốt ghi tâm. Nhưng rồi thì sao chứ, dùng hết tất cả chân thành cũng không có được. Người ấy chính là ngoại lệ, là người không thể nhớ cũng không thể quên. Không phải vết thương nào chảy máu mới là đau nhất. Có những vết thương không nhìn thấy máu mới là vết thương đau nhất.

---

Pete khóc nguyên một ngày, khóc từ khi mặt trời còn trên cao cho đến khi đèn của chính gia đều được bật sáng.

Ngày hôm đó, có một người như mất đi một nửa trái tim. Nhưng có khóc đến sưng cả mắt, đau đến vò thắt tâm gan cũng không muốn tìm lại một nửa của đời mình.

"Em sẽ không ghen nữa đâu, cũng không đợi anh nữa. Em mệt rồi, anh thích đi với ai thì đi với người đó đi. Lần này... Là em không cần anh nữa"

Từng yêu anh đến mức chết đi sống lại như vậy, bây giờ lại chấp nhận giày vò trong cơn đau không có anh. Cái cảm giác yêu anh là thật, muốn buông bỏ anh cũng là thật, hóa ra thật sự tồn tại trên đời.

Nếu như lúc đầu không kết bạn với anh, nếu như lúc đầu không quen biết anh, nếu như lúc đầu giữ khoảng cách với anh... Có phải là sẽ không có những chuyện sau này không?

Thật lòng mà nói nếu được quay lại thời điểm ấy... Ngay cả cái tên của anh, em cũng không muốn hỏi.

---

" Bé có ước gì cho sinh nhật 18 tuổi không "

" Có"

" Là gì thế"

" Ước mơ của em chính là tu thành chính quả với mối tình đầu của mình"

---

Bầu trời trong em hôm đó, vì câu nói của người mà lặng gió.

---

Pete trở về phòng với một đôi mắt sưng húp cùng những mảnh tan vỡ. Đi dọc hành lang tối tăm không một ánh điện, nói xem có phải hôm nay cả thế giới muốn bắt nạt cậu phải không, đến cả một ánh sáng cũng không xuất hiện để dẫn lối cho cậu. Pete sững người, quay đầu về phía sau...., không một ai cả, bóng lưng cậu bơ vơ giữa đêm noel cũng chính là ngày sinh nhật. Phố xá ngoài kia hôm nay tấp nập đến vậy, khun nủ và những người khác có lẽ đã đi chơi giáng sinh rồi, không còn một ai ở phía sau dõi theo cậu nữa cả. Đoạn đường về sau, một mình một đường, cô độc bước đi.

Thở một hơi dài, cậu khẽ mở cửa phòng ngủ...

* đoàng, đoàng, đoàng*

Pete trợn tròn đôi mắt sưng húp, mờ ảo trong ánh đèn lấp lánh.

Đèn nháy mập mờ hiện dần từng nhân ảnh, một đám pháo hoa giấy lặng lẽ rơi xuống trước mặt, một người bưng bánh kem đi trước, còn có người túm lại từ những phía xung quanh.

" happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday, happy birthday bé Pete tròn ủm đáng yêu cute hột me mặt trời rực rỡ của chính gia... "

Bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên, câu cuối cùng là khun nủ cố tình ê a kéo dài ngân nga.

Pete hoang mang bất ngờ nhìn xung quanh, Tankul, Arm, Pol, Porsche, bất ngờ nhất là có cả cậu Kinn, bọn họ đang vui vẻ chúc mừng sinh nhật cậu.

Cậu gượng gạo nở nụ cười, khóe miệng cong lên làm cho đôi mắt sưng đỏ giờ đây híp hẳn lại. Đôi mắt long lanh ngập nước nhìn mọi người xung quanh, trái tim ấm áp hơn thập phần.

" Mọi người làm gì thế này" . Giọng Pete khàn khàn vì đã gào khóc cả một ngày.

" Chúc mừng sinh nhật mày đó Pete" - Tankul ôm lấy Pete nói bằng giọng điệu hờn dỗi.

" Chúc mừng sinh nhật người anh em" - Porsche cùng lúc đó đến vỗ vai cậu.

" Sinh nhật vui vẻ nha Pete " - Arm huýt Pol đi bật đèn rồi cũng chạy tới chúc mừng cậu.

" Sinh nhật vui vẻ " Sếp Kinn cũng được Porsche kéo đến, anh ta cũng thương Pete nhiều lắm đó, cười vui vẻ đến xoa đầu cậu.

" Cảm ơn mọi người nha"

Pol bật đèn sáng lên, lúc này mọi người mới nhìn rõ được nhau, ánh đén nhấp nháy của Tankul cũng không còn làm chói mắt nữa.

" Mày đi đâu giờ mới về vậy Pete.... au" Tankul nhìn Pete thẩm tra nhưng hình như phát hiện ra gì đó.

" Mắt làm sao mà sưng hết lên thế này, mày khóc đấy à bảo bối". Vừa hỏi anh ta vừa ôm lấy hai má Pete xoay đi xoay lại.

Nghe đến đây mọi người cũng xúm lại xem tình hình của cậu, nhìn xác sơ tàn tạ đúng luôn.

" Làm sao đấy"

" À à hì hì không có gì ạ" Đối mặt với câu hỏi dồn dập của mọi người Pete chỉ có thể cười cho qua.

" Mày làm sao, ai bắt nạt mày à " Tankul ngay lập tức hùng hổ tức giận, hai tay chống nặn làm cho ra nhẽ.

" Không phải đâu ạ khun nủ" Pete lắc lư tay Tankul giải thích.

" Vậy nói cho tụi này biết cả ngày nay mày đã đi đâu và vì sao thành ra thế này " Porsche đẩy Tankul sang một bên, đứng trước mặt Pete nghiêm giọng hỏi.

Con người chính là như vậy, dù có vừa trải qua một trận như đau xé nát tâm gan vẫn có thể bình tĩnh vượt qua một mình, nhưng khi nhận được sự quan tâm vỗ về thì hết thảy tổn thương ủy khuất không nhịn được mà run rẩy tuôn trào.

Pete nước mắt lưng chòng nhưng vẫn gượng gạo mỉm cười.

" Tôi, tôi.. haha tôi cũng phải tự thưởng cho mình một ngày sinh nhật thật ý nghĩa chứ ạ. Tôi đã đi chơi nè, đi công viên nước, mẹ nó hay lắm luôn còn chơi trò mạo hiểm nữa đấy, bây giờ nghĩ lại còn sợ run cả chân đây này. Tôi cũng thổi nến hát chúc mừng sinh nhật mình ở một nhà hàng cao cấp nữa đó haha... Chỉ là... Chỉ là... "

Dần về sau Pete lại ngập ngừng, cảm giác nghẹt ứa ở cổ họng khiến cậu không còn biết phải nói gì, nước mắt cũng cứ từng giọt tí tách rơi xuống, Pete cúi gằm mặt thủ thỉ trong nghẹn ngào.

" Chỉ là hơi nhớ bà ngoại thôi... "

Tankul vội đến ôm lấy cậu vỗ về.

" Thôi ngoan nào thương thương đừng khóc nữa nha, lát nữa để tao đích thân gọi điện cho ngoại để mày nói chuyện với bà nha. Vài hôm nữa tao cho mày nghỉ phép, mày dẫn tao về chơi với ngoại. Lâu rồi cũng không về quê chắc mày tủi thân lắm cũng đúng thôi."

"Ơ ơ" Kinn cũng thương Pete lắm nên chỉ đứng quan sát một bên. Nhưng nghe tới đoạn Tankul tự ý muốn cho Pete nghỉ phép thì hơi giật mình. Cho cậu nghỉ phép cũng được thôi, nhưng thứ khiến anh ta khó chịu là phải là Kinn cho phép chứ không phải Tankul.

" Ơ cái khỉ khô, tao là anh mày đấy" . Tankul quay lại lườm Kinn.

Kinn muốn nói gì nữa nhưng bị Porsche huýt tay một cái nên rén im luôn. Đấy, dù bạn có là người thừa kế gia tộc giàu có nhất Thái Lan thì cũng phải nhìn sắc mặt của nóc nhà mà thôi.

"Đôi khi lí lẽ hay nguyên tắc cũng không thể giải quyết được một số vấn đề. Như thằng Kinn là một ví dụ hahha" Tankul còn không quên phải thêm một câu châm chọc mới đã cái nư.

Cả đám thấy sếp Kinn tức mà không làm gì được liền bật cười, cả Pete cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút nên cũng cười theo. Không còn ai để ý đến chuyện cậu nói có là thật hay không nữa. Nhẹ nhõm.

" Được rồi đến lúc nhập tiệc thôi chúng mày"

Tankul tuyên bố, cả đám kéo Pete đi xuống phòng khách nơi được bày trí một bàn tiệc đặc biệt giành cho cục cưng Pete của Tankul và tiện thể đón noel luôn.

Tankul hứng khởi đi đầu hàng, anh ta quay đầu bước đi, sắc thái khuôn mặt liền biến đổi nhanh chóng. Thay vào đó là một cái nghiến răng hình như là hậm hực điều gì đó. Sau cùng thì thở dài ngán ngẩm một hơi trở về dáng vẻ như ban đầu.

Pol bê bánh kem đi ngay sau khun nủ, phía sau là Kinn nắm tay Porsche, thụt lùi tận sau nữa là Arm đi cùng Pete.

" Mày ổn đấy chứ " Arm mắt vẫn không rời phía trước, lơ lửng hỏi một câu không đầu không đuôi.

" Ừm" Pete khẽ nhìn Arm cẩn trọng nhỏ giọng đáp lại.

" Mày không thích đi công viên nước" . Lúc này Arm mới mang ánh mắt của một triết gia nhìn thấu hồng trần mà mỉa mai nghi hoặc nhìn Pete. Có lẽ cậu ta cũng đoán được điều gì đó, hoặc có thể là không.

Pete cười nhạt, nhìn về phía trước vừa đi vừa trả lời một cách lạnh lẽo.

" không phải không thích đi, mà là không thích đi một mình"

---

Dưới phòng khách mọi người đã yên vị ngồi xung quanh bàn ăn. Lịch trình của Tankul là sẽ phải no cái bụng xong thì mới quẩy nên sẽ ăn trước.

* reng reng *

Đang chuẩn bị nhập tiệc thì điện thoại cắt ngang. Là điện thoại gọi đến cho Kinn và Porsche cùng một lúc.

" Alo"

Không gian trở về yên tĩnh để Kinn và Porsche cùng nghe điện thoại. Mọi chú ý đều đổ dồn vào hai người đang ngồi cạnh nhau kia.

" Cái gì " Kinn và Porsche đồng thanh.

Cả 2 trợn tròn mắt hoảng hốt, vô thức quay sang nhìn nhau. Những người xung quanh cũng bị cuốn theo sự căng thẳng.

Cùng một lúc sững người buông điện thoại xuống. Có vẻ như cả hai cuộc gọi nhưng ở cùng một nơi.

Kinn bàng hoàng, Porsche run rẩy không tin vào tai mình. Cả 2 cứng giọng không hẹn mà gặp, nói cùng một lúc.

" Vegas bị tai nạn"

" Porschay bị tai nạn"

...

#520💙
25/12/2023

✎﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏

"..Lúc ai đó thực sự rời đi, tiếng đóng cửa thường rất nhỏ.."

✄┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

Chú ý: cốt truyện và tính cách nhân vật do mình xây dựng trên một vũ trụ ảo ma cannada, nên nếu mọi người không thích có thể rời đi trong nhẹ nhàng ạ! 💙

Nặng nề làm sao cái cách mà một người nói với một người rằng "giá mà có một cuộc đời khác, ở đó không ai đột nhiên thay lòng".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro