6 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiệm vụ này kết thúc vào năm thứ 3 lẻ 4 tháng.

Thời điểm Trần Vũ xông vào trong theo lệnh của sư phụ, mặt đất đã phủ đầy xác chết.

Giao dịch ma túy đang diễn ra ở phía sau một cái kho hàng, tên trùm ma túy bị mù một mắt định lên xe bỏ chạy, cuối cùng bị Trần Vũ ép xe vào một thùng xăng, đụng phải người bên trong trực tiếp ngất đi mới dừng lại.

Khi Trần Vũ được kéo ra ngoài, đầu đã đầy máu. Đồng nghiệp chạy đến đỡ hắn dậy, đưa hắn đến bệnh viện địa phương, điều trị hai tuần mới có thể xuống giường.

Bên trong hộp sọ không bị tổn thương, nhưng bên ngoài đùi Trần Vũ để lại một vết sẹo vừa dài vừa sâu, do bọn buôn ma túy dùng dao rạch.

Sau khi vụ án kết thúc, sư phụ đến gặp Trần Vũ, đưa cho hắn một cái điện thoại, trước khi đi còn cho hắn một số di động, bảo hắn đi gặp một lần.

Đối phương là bác sĩ tâm lý. Những người như Trần Vũ hay những người chấp hành nhiệm vụ có độ rủi ro cao, ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài trong thời gian dài thường cần được tư vấn tâm lý sau khi nhiệm vụ kết thúc.

Trần Vũ cười cười, nói phải, chính mình có thể bị tâm thần.

Điện thoại di động là mới, số điện thoại cũng là mới, bên trong không có lấy một số liên lạc.

Trần Vũ mở điện thoại lên, nhìn thoáng qua danh bạ trống rỗng, không nhớ nổi mật khẩu wechat của mình -- ba năm, hắn đã quên rất nhiều việc.

Cất điện thoại di dộng, Trần Vũ muốn hút thuốc, vừa mới lục túi quần, chưa kịp lấy thuốc lá ra, đã bị y tá gọi lại. Y tá biết một ít tiếng Trung, nói với Trần Vũ nơi này không phải trong thôn, là bệnh viện, không thể hút thuốc.

Trần Vũ nhớ đến Cố Ngụy. Nếu như Cố Ngụy ở đây, có lẽ sẽ trực tiếp đi tới, cướp thuốc lá của hắn, cau mày, có chút không kiên nhẫn nhìn Trần Vũ, hỏi hắn muốn đốt bệnh viện phải không.

Nhưng giây tiếp theo, Trần Vũ lại suy nghĩ, ba năm trôi qua, Cố Ngụy có còn thể hiện bộ dáng đó nữa hay không.

Bên ngoài bệnh viện mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, loại ngày nắng mà Trần Vũ hiếm khi nhìn thấy ở ngôi làng nhỏ đầy mưa gió này.

Hắn buộc dây áo, di chuyển đến bên cửa sổ, nhìn ánh nắng bên ngoài, cây lá rộng xanh um che khuất một phần tầm nhìn, có người đi lại bên dưới, nói tiếng địa phương.

Sau khi Trần Vũ ở lại Miến Điện được một tháng, hắn trở lại đội cảnh sát. Sư phụ cho hắn nghỉ phép, kêu hắn nghỉ ngơi thật tốt còn không quên dặn Trần Vũ nói chuyện với chuyên gia tâm lý.

Ba năm đã trôi qua, thành phố đã có một số thay đổi nhưng không quá nhiều. Khi bọn họ lái xe từ sân bay vào nội ô, đồng nghiệp ở phía trước chỉ vào một quần thể kiến trúc đang sửa chữa xa xa, nói bên kia là trung tâm thương mại mới.

Ba năm ở Tam giác vàng trôi qua chậm chạp, không cách nào so sánh được với  sự biến động của thành thị, Trần Vũ tựa hồ đang chìm trong một giấc mộng xa xưa.

Trước khi lên máy bay, hắn gọi điện cho Chúc Lượng. Người ở đầu dây bên kia nhận điện thoại im lặng hồi lâu, cuối cùng hung hăng mắng một câu, nghe ra chút nghẹn ngào trong từng câu chữ.

Trần Vũ cười nói, từ lúc nào Chúc Lượng lại đa sầu đa cảm như vậy.

[ Đến rồi chứ? Ăn tối ở nhà hay ra ngoài? ]

Chúc Lượng gửi wechat đến, đã gần năm giờ rưỡi, đồng nghiệp đưa Trần Vũ trực tiếp về nhà Chúc Lượng.

[ Ăn ở nhà đi, không muốn ra ngoài. ]

Trần Vũ nói.

[ Được, chỉ có hai chúng ta thôi, tôi đi mua chút đồ ăn. ]

[ Được. ]

Chiếc xe đang di chuyển trên đường cao tốc trên cao. Ánh mặt trời rơi xuống, chiếu vào trong xe khiến Trần Vũ phải nheo mắt. Khi đến trình báo với cục cảnh sát, hắn đã thay quần áo. Bộ quân phục lâu ngày không mặc cũng chẳng còn vừa.

Lúc ăn trưa, các đồng nghiệp đều nói Trần Vũ trông trưởng thành hơn, cơ bắp càng săn chắc hơn. Trần Vũ nói, ở đó không có việc gì làm chỉ có thể ngày ngày tập thể hình và chạy bộ.

"Sư huynh, chân anh còn đau không?" Đồng nghiệp lái xe phía trước mở miệng hỏi.

"Tạm được." Trần Vũ cử động, kỳ thật đã không có gì đáng ngại, "Đã khá hơn nhiều."

"A, vậy thì tốt. Sư phụ nói, muốn anh nghỉ ngơi cho tốt." đồng nghiệp gật gật đầu, xe chạy chậm lại ở một giao lộ, phía trước là công trường có rào chắn, "Anh biết bệnh viện trực thuộc đại học Hoa Thanh không?"

Trần Vũ dừng một chút, ừ một tiếng.

"Việc mở rộng bắt đầu từ năm ngoái và khu vực này đã được rào lại, chỉ còn một làn đường và bị chặn vào mỗi buổi sáng và buổi tối trong giờ cao điểm."

Qua cửa sổ ô tô, Trần Vũ chỉ có thể nhìn thấy bảng hiệu Bệnh viện liên kết Đại học Hoa Thanh và một số bảng hiệu của công trường, hắn nhớ rằng cổng nằm ở phía Tây Nam, từ đó là cách nhanh nhất để vào bãi đậu xe. Trước khi hắn rời khỏi đây, 5 ngày liên tiếp đều đi đón Cố Ngụy tan làm.

Hắn lấy điện thoại di động ra, nhìn một lát, rồi cất lại.

Chúc Lượng về nhà trước Trần Vũ và ôm lấy hắn ngay khi hắn bước vào. Trần Vũ cười nói anh sắp siết hắn đến ngộp chết. Ba năm không gặp, Chúc Lượng lại là người rất dễ xúc động, vừa ngồi xuống mắt đã đỏ hoe, cuối cùng chỉ vỗ nhẹ lên vai Trần Vũ: "Bình an trở về là tốt rồi."

"Ừ." Trần Vũ thản nhiên gật đầu cười.

Gió từ trên ban công thổi vào, có chút mát mẻ, Trần Vũ nhìn thoáng qua, lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Sau bữa ăn, Chúc Lượng uống một chút rượu, Trần Vũ thì không. Chúc Lượng nói rất nhiều, huyên thuyên cũng không ít, nhưng lại không dám hỏi Trần Vũ chuyện ba năm qua ở Tam Giác Vàng.

Sau khi ăn xong, Trần Vũ dự định một mình đi ra ngoài. Hắn muốn hỏi mượn xe Chúc Lượng, lúc này Chúc Lượng vừa vặn ở phòng bếp nghe điện thoại, đợi một lúc mới đi ra.

"Đi đâu vậy?" Chúc Lượng đưa chìa khóa xe cho Trần Vũ.

"Đã lâu không đi, đi dạo một chút."

"Được, lái chậm thôi."

Trần Vũ lái xe xuyên qua thành phố vào ban đêm. Sau 9 giờ, đường xá trở nên thông thoáng. Hắn không bật định vị, lái xe tùy ý theo trí nhớ, thỉnh thoảng hắn gặp một con đường đã được đổi thành đường một chiều, chỉ có thể ngoan ngoãn vòng qua.

Ngôi nhà mới gần nhà Chúc Lượng sau khi Trần Vũ đi khỏi vẫn còn xây dang dở, bây giờ đèn đã được bật lên. Quán ăn nhỏ dưới lầu đã được thay thế bằng tiệm làm móng, bà chủ đang đứng bên ngoài hút thuốc.

Đường hầm dưới đáy hồ vẫn như cũ, đèn hai bên đường đã chuyển sang một vạch màu vàng, Trần Vũ ở trong xe thở dài một cái.

Vẫn là sợ, sợ Cố Ngụy đã có cuộc sống hoàn toàn mới, không còn luyến tiếc hắn, dựa vào cái gì phải chờ đợi hắn ba năm?

Xe lái đến con hào gần bờ sông, Trần Vũ dừng lại ở một mảnh đất trống. Hắn đi về phía trước vài bước. Ban đêm công trường không có thi công, từ bên ngoài nhìn vào không thấy rõ thứ gì.

Công viên giải trí trước kia đã bị san thành bình địa, hình ảnh trong ký ức cũng mờ nhạt.

Hắn đi xuống bờ đê và ngồi xuống, châm một điếu thuốc, khói tan dần trong bầu trời đêm.

Điện thoại trong túi rung lên, Trần Vũ lấy ra, là tin nhắn của Chúc Lượng.

"Cố Ngụy vừa mới tới nhà, nói tìm cậu, cậu ở đâu?"

Cố Ngụy chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện Trần Vũ trở về lại tình cờ biết được từ cuộc điện thoại của Chúc Lượng.

Anh có chuyện bàn với Chúc Lượng hỏi muốn ra ngoài ăn tối không. Chúc Lượng gọi điện lại nói Trần Vũ đã trở về, muốn ăn cơm ở nhà.

Sau khi cúp điện thoại, Cố ngụy ngồi trong phòng làm việc hồi lâu, có chút không tỉnh táo, trong đầu tưởng tượng qua vô số chuyện đã xảy ra, giống như một đòn cảnh cáo.

Khi anh đến nhà Chúc Lượng, Trần Vũ đã đi ra ngoài. Chúc Lượng hỏi anh tìm Trần Vũ làm gì, lại cho anh số điện thoại di động mới của Trần Vũ, nhưng Cố Ngụy không gọi.

Cố Ngụy kỳ thật không xác định Trần Vũ sẽ đi đâu. Cuối cùng anh đi đến con hào, bảo tài xế cho anh xuống. Dọc theo bờ đê đi về phía trước, Cố Ngụy thấy được chiếc xe của Chúc Lượng.

Gió đêm thổi qua mang theo hơi lạnh đã lâu không có.

Anh nhìn thấy người ngồi trên bờ đê, Trần Vũ cởi áo khoác, ngẩn người ngồi đó.

Cố Ngụy bước nhanh hơn, quãng đường không xa, nhưng nó khiến cho từng mạch máu trong cơ thể đều trở nên căng thẳng, tim đập quá nhanh, như thể gặp phải chuyện gì kích động.

Cố Ngụy cho rằng ba năm sau gặp lại Trần Vũ, anh sẽ khóc, sẽ tức giận, hoặc là vui mừng, nhưng giờ phút này kỳ thật anh không có chút cảm xúc nào, cũng có thể là Cố Ngụy không cảm nhận được, chỉ cảm thấy tê dại từ đại não đến từng đầu ngón tay.

Đi được mấy bước, người đàn ông ngồi đó cuối cùng cũng quay đầu lại. Trần Vũ nhìn Cố Ngụy, đôi mắt bình tĩnh sắc bén phản chiếu ánh đèn đường phía trên đầu.

Cố Ngụy nhìn thấy vết thương ở khóe miệng hắn, trên cổ  còn có một vết sẹo nhỏ, hẳn là bị loại dao nào cắt qua.

Vết thương chồng chất nhưng Trần Vũ vẫn rất điển trai, giống như lần đầu tiên Cố Ngụy nhìn thấy hắn trên ban công nhà Chúc Lượng.

Anh đã tưởng tượng tình huống gặp lại này cả nghìn lần nhưng không có lần nào giống lần nào. Bình thản, không có tiền đề, thậm chí là đột ngột.

Cố Ngụy cúi người định ngồi xuống, Trần Vũ đã lên tiếng trước.

"Đừng ngồi, bẩn." Giọng hắn vẫn như trước, nhưng Cố Ngụy có thể nghe thấy vẻ bất an.

"Không bẩn." Cố Ngụy không để ý tới hắn, trực tiếp ngồi ở bên cạnh Trần Vũ.

Giọng điệu của Cố Ngụy rõ là tức giận, Trần Vũ có thể nhận ra.

Con hào vào ban đêm quá yên tĩnh, sau khi gió rời đi, cũng không còn gợn sóng.

"Về rồi à." Cố Ngụy nói.

"Ừm."

"Vì sao không đến tìm tôi?" Cố Ngụy đơn giản và thẳng thắn, anh cũng lười nói vòng vo.

Trần Vũ cúi đầu, không nói gì nữa, một lát sau, hắn trả lời một đằng: "Lão Dư chết rồi."

Cố Ngụy sửng sốt một lúc.

Đột nhiên, Cố Ngụy vươn tay ra, vén áo phông của Trần Vũ lên, nhìn những vết thương và vết bầm anh chưa từng thấy bên trong, rồi dùng tay nhẹ nhàng chạm vào chúng.

Không lâu sau, bàn tay run rẩy của Cố Ngụy bị người nào đó nắm lấy, Trần Vũ giữ chặt cổ tay anh.

"Làm gì vậy?" Trần Vũ hỏi.

"Muốn xem." Cố Ngụy hít sâu một hơi.

"Cố Ngụy, cho dù thích đàn ông, cũng có thể tìm một người tốt hơn tôi." Lần này Trần Vũ không nói đùa nữa, hắn nghiêm túc nói.

Kết thúc nhiệm vụ lần này, còn có lần sau, hắn vĩnh viễn không biết mình có thể có gì cho Cố Ngụy.

Trần Vũ cảm thấy mình rất kém cỏi, không có dũng khí, ở trước mặt Cố Ngụy nhát gan, thận trọng, sợ Cố Ngụy thôi nhớ nhung mình.

Cố Ngụy không có hỏi "Tốt hơn cậu cái gì", bởi vì anh biết một giây sau Trần Vũ có thể liệt kê mười sự thật khách quan.

Ba năm, anh cảm thấy Trần Vũ vẫn là giống như xưa "Ngu ngốc".

Tay Cố Ngụy còn dán ở trên da thịt Trần Vũ, anh chậm rãi lướt qua lông mày, ánh mắt, mũi cùng sườn mặt của hắn, cuối cùng theo cơ bắp trên cánh tay nhô lên của Trần Vũ một đường trượt đến mu bàn tay.

Nỗi đau đớn và bất lực trong những ngày chờ đợi vô định đó dường như tan biến.

Cố Ngụy quyết định "đầu hàng". Sau khi anh nhìn thấy Trần Vũ, ấm ức gì cũng không có, chỉ cảm thấy lòng bình tĩnh và trái tim cuối cùng cũng ổn định: Trần Vũ đã trở về.

Anh nghiêng người áp mặt mình vào một bên mặt của Trần Vũ. Anh cảm giác được Trần Vũ hít một hơi thật sâu, Cố Ngụy kéo kéo Trần Vũ, môi dán lên lại rời đi, sau đó lại dán lên lần nữa.

"Em có nhớ anh không?" Cố Ngụy hỏi, anh hỏi rất nhẹ nhàng, không tạo một chút gánh nặng nào cho Trần Vũ, giống như hai người bọn bọ chỉ không gặp nhau ba ngày,

Đôi mắt của Trần Vũ lóe lên.

Một giây sau, Cố Ngụy cảm thấy mình bị một đôi tay giữ chặt, cái ôm của Trần Vũ khiến người ta không thở nổi, hắn ôm chặt lấy Cố Ngụy, đem đầu đặt ở trên vai anh.

Hắn cảm thấy trên người Cố Ngụy rất thơm, không giống bất kỳ một loại nước hoa nào, những lo lắng đề phòng hay bất lực ở Tam Giác Vàng ba năm qua, phảng phất trong nháy mắt này đều trút xuống.

Trần Vũ kỳ thật không muốn khóc. Hắn muốn giữ lại một chút thể diện, trước mặt Cố Ngụy cố gắng tỏ ra không giống đứa em trai yếu đuối nhưng cuối cùng hắn làm không được.

Hắn nhớ đến những tờ giấy ố vàng mà hắn đốt mỗi đêm khi nhớ Cố Ngụy, từng tờ giấy đều biến thành tro tàn, chất thành đống trong lòng Trần Vũ.

Nước mắt trượt xuống cổ Cố Ngụy, thấm vào cổ áo sơ mi của anh.

"Có sao không?" Cố Ngụy vỗ vỗ lưng hắn, lần nữa nhẹ giọng hỏi. Hắn nâng cặp mắt to sáng ngời nhìn về phía công trường bên kia, cần cẩu dừng ở bên trong, không có ánh đèn, nhưng ánh mắt Cố Ngụy vẫn lóe sáng.

Trần Vũ vẫn không chịu trực tiếp trả lời, nhưng lại liên tục gọi tên Cố Ngụy, như muốn xác nhận đây không phải là mộng.

Bên đường có một chiếc ô tô phóng nhanh qua, đèn pha nhất thời chiếu sáng con đường dọc bờ đê, bóng cây nương theo dòng xe cộ đảo qua hình ảnh hai người đang ôm nhau.

Cố Ngụy mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp hệt như những gì Trần Vũ nhìn thấy trong mỗi giấc mơ. Nếu có thể Trần Vũ vĩnh viễn muốn có được.

.

.

.

Không có gì thay đổi trong nhà Cố Ngụy.

Chỉ là chiếc đèn trong phòng khách của anh đã được thay mới, tạo hình nhìn vẫn rất đặc biệt.

Trần Vũ đi tắm, Cố Ngụy soạn cho hắn một cái áo phông đặt vào trong giỏ, lúc đi ra mặc áo, cánh tay có chút chật, Cố Ngụy ngồi ở sô pha xem Tv, nhìn hắn mỉm cười.

Trong lúc nhất thời, Trần Vũ cảm giác mình chưa từng rời đi lâu như vậy.

Hắn nhìn Cố Ngụy ngồi ở bên kia, nghĩ đến ba năm này Cố Ngụy cứ như vậy chờ một người, không khác gì kẻ ngốc, trong lòng Trần Vũ có chút chua xót, liền đi qua, ôm lấy anh.

Nhiệt độ cơ thể giữa hai người có chút chênh lệch. Nhiệt độ của Trần Vũ cao hơn, mỗi tấc thịt của hắn đối với Cố Ngụy đều rất nóng, hắn ôm Cố Ngụy thật chặt, xem anh như bảo bối.

Quần áo rất nhanh được cởi ra. Cố Ngụy có chút khẩn trương, toàn thân run rẩy, bị Trần Vũ dang rộng hai chân, quỳ ở trên sô pha. Ngón tay Trần Vũ vuốt ve da thịt và xương quai xanh của Cố Ngụy, môi cũng theo đó mà cọ xát qua lại.

Thứ nóng bỏng thô cứng ép vào đùi Cố Ngụy, trước khi nó đi vào, Cố Ngụy có chút sợ hãi, vô thức lùi lại một chút, nhưng chớp mắt lại bị Trần Vũ ấn trở về.

"Đừng trốn." Trần Vũ rất khỏe, ba năm không gặp, cơ bắp trên người lại dày hơn rất nhiều, hắn ôm lấy Cố Ngụy, gắt gao dán lấy chính mình. Hắn tiến đến hôn môi Cố Ngụy, nuốt tiếng rên rỉ của anh vào trong bụng, sau đó ấn vào eo, ý đồ đem vật kia của mình đưa vào bên trong.

"Không được... " Cố Ngụy vặn vẹo thắt lưng, trốn tránh nụ hôn của Trần Vũ, "Lớn quá, vào không được."

Cố Ngụy nói như vậy, nhưng hai tay ôm lấy cổ Trần Vũ, ánh mắt ẩm ướt, giọng nói nhớp nháp, không hành động nào cho thấy sự chối từ.

Ngay cả những gì anh nói cũng giống như một lời cầu khẩn trá hình.

"Có thể, để em vào." Trần Vũ thở hổn hển, từng chút từng chút đem Cố Ngụy đè xuống. Cố Ngụy túm lấy mái tóc ngắn của hắn nhưng không bắt được thứ gì, tay lại trượt đến trên bả vai, theo khoái cảm ấn mạnh mười đầu ngón tay vào bên trong.

Đi vào một nửa thì thật sự không được, Trần Vũ đem ngón tay đặt ở trên môi của anh, đưa vào khuấy động, tay còn lại sờ ở hạ thể cứng rắn không kém của anh, vuốt ve lên xuống.

"Thả lỏng, có thể đi vào lại." Trần Vũ giống như kẻ lừa đảo giỏi nhất thế giới, hắn thì thầm bên tai Cố Ngụy, bảo anh đừng kẹp chặt như vậy, còn hơn phân nửa còn chưa đi vào.

Cố Ngụy cảm thấy Trần Vũ điên rồi, hắn giống như là muốn phá hủy anh, chất bôi trơn chảy xuống ghế sô pha, bị động tác của Trần Vũ đè ép, vừa gợi tình, vừa xấu hổ.

Sau khi đi vào toàn bộ, động tác của Trần Vũ trở nên nhẹ nhàng, một tay đặt ở lưng dưới của Cố Ngụy, đẩy người về phía hắn, tay còn lại vẫn không ngừng tuốt lộng, ánh mắt long lanh đỏ bừng.

Trần Vũ vẫn mặc áo phông, không cởi hết quần áo, thao Ngụy cho đến khi trượt xuống, lời nói không rõ ràng cầu xin thương xót, chỉ biết thét đến chói tai.

Ghế sô pha trong phòng khách bị làm cho bừa bộn, trên thảm lông dính đầy tinh dịch không biết của ai. Trần Vũ không có bắn ở bên trong Cố Ngụy. Thời điểm gần kết thúc liền rút ra, hắn ấn tính khí áp vào môi đôi đỏ mọng của Cố Ngụy, không ngừng ra vào đến cuối cùng bắn trên khuôn mặt tinh xảo của Cố Ngụy.

Cố Ngụy cảm thấy Trần Vũ ở trên giường quá mức thô bạo, động tác cùng lời nói đều rất trực tiếp, trần trụi lại nóng bỏng đến điên cuồng.

Sau khi xong việc, Trần Vũ giúp Cố Ngụy tắm rửa, hai người lần nữa nằm trở lại trên giường. Cố Ngụy nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, cảm thấy ba năm rưỡi này có chút quá nhanh.

Trần Vũ ôm Cố Ngụy, đột nhiên chỉ chỉ chiếc đèn cũ ở trong góc.

"Đã thay bóng đèn chưa?"

"Không thay." Cố Ngụy nhẹ giọng đáp," "Dù sao anh cũng ít dùng đến."

"Ngày mai em thay cho anh." Trần Vũ nói. Kỳ thật hắn muốn hỏi, ba năm cũng không thay bóng đèn, có phải chờ hắn trở về thay hay không?

Cố Ngụy nói được.

Một lát sau Cố Ngụy lại hỏi: "Còn đi không?"

Trần Vũ không lên tiếng, hắn không trả lời được, mỗi một giây ở bên Cố Ngụy đều giống như giấc mơ ngọt ngào, hắn không muốn tỉnh lại.

"Vậy lần này trước khi em đi, cùng anh đổi xe đi." Cố Ngụy tự nhiên nói, giống như không quan tâm, "Anh muốn đổi xe lâu rồi."

"Được." Trần Vũ lần này không từ chối.

Căn phòng lại chìm trong im lặng, Cố Ngụy nghe thấy tiếng thở của Trần Vũ. Một lúc sau, Trần Vũ nắm lấy tay Cố Ngụy, lướt qua làn da của hắn, rồi dừng lại ở gần thắt lưng.

Ở đó có một số vết sẹo cũ, Cố Ngụy đã từng chạm vào chúng. Trần Vũ không cử động, chỉ để cho ngón tay của Cố Ngụy dừng lại ở nơi đó, sau đó nghiêng đầu, hôn Cố Ngụy.

"Có phải em mệt rồi không?" Cố Ngụy hỏi.

"Buồn ngủ." Trần Vũ nói, hô hấp của hắn cũng trở nên nặng nề.

"Ngủ đi, ngày mai anh nghỉ phép, có thể ngủ muộn một chút.

"Được." Trần Vũ ôm chặt Cố Ngụy, tựa đầu vào cổ anh, nghiêng người như một đứa trẻ tìm kiếm cảm giác an toàn.

Đèn trong phòng khách không tắt, Cố Ngụy không ngủ được. Sau khi Trần Vũ ngủ say, anh nhẹ nhàng xuống giường, trước tiên bật đèn bàn, sau đó đi ra phòng khách tắt đèn lại uống một ngụm nước.

Trở lại phòng ngủ, anh phát hiện Trần Vũ trở mình một cái, trong lúc lật người, gấu áo đã bị nhấc lên, Cố Ngụy cảm thấy có chút buồn cười, anh đi qua, muốn đem áo phông của Trần Vũ kéo xuống.

Khi leo lên giường, anh dựa vào nguồn sáng của đèn bàn, phát hiện trên eo Trần Vũ có một khối không giống như vết sẹo, anh nghiêng người sang một bên để ánh sáng trực tiếp chiếu vào.

Rất nhanh, Cố Ngụy đã nhìn rõ vùng da đó.

Anh đưa ngón tay ra vuốt ve vết sẹo cũ lẫn mới, giống như cách Trần Vũ nắm lấy ngón tay anh.

"Trần Vũ, em là học sinh cấp ba à?" Cố Ngụy cảm thấy mũi mình đau nhức, nhưng không nhịn được muốn cười: "Ấu trĩ quá đi."

Tay Cố Ngụy bị Trần Vũ nắm lấy, người đang ngủ trở mình, quen thuộc ôm lấy Cố Ngụy.

Cố Ngụy chọc vào cánh tay Trần Vũ một cái, sau đó tìm một tư thế nằm thoải mái, rất nhanh liền cảm thấy buồn ngủ.

Anh cử động một chút, Trần Vũ dường như đã tỉnh.

"Cố Ngụy." Trần Vũ khàn giọng kêu một tiếng

"Anh đây."

"Em yêu anh." Người này nửa tỉnh nửa mê, lựa chọn lúc ít lãng mạn nhất để tỏ tình, Cố Ngụy thậm chí có thể cảm nhận được sự khẩn trương của Trần Vũ.

"Anh đã sớm biết rồi." Cố Ngụy cười nói, "Em có phải ngốc hay không a~?"

Ngốc đến mức cho rằng mình cái gì cũng không nói, Cố Ngụy thật sự cái gì cũng không cần, cũng sẽ không chờ đợi. Ngốc đến mức cho rằng trong lòng Cố Ngụy, thật sự còn có người tốt hơn Trần Vũ.

"Trần Vũ." Cố Ngụy kêu lên.

Cánh tay của Trần Vũ siết chặt thêm một cái, như thể đang đáp lại.

"Chờ em về hưu rồi, có thể dành hết thời gian cho anh được không?"

"Đều dành hết cho anh" Trần Vũ trả lời, không biết Cố Ngụy nghe lầm hay Trần Vũ cố ý.

*

Vào năm sinh nhật thứ 28 của Cố Ngụy, Trần Vũ vừa đến Tam giác vàng. Ông già đến từ Quý Châu nói tiếng Trung không tốt nhưng rất thích trò chuyện với Trần Vũ.

Ông già có một người cháu trai từng học xăm hình ở Vân Nam, học được nửa chừng thì quay về, tay nghề không tốt lắm nhưng lại luôn thích thể hiện.

Hôm đó Trần Vũ ăn xong, đang hút thuốc ở bên ngoài, cháu trai của ông già đến nói chuyện, còn nói trước đó nó đã học xăm hình ở Vân Nam, còn nói rằng nó đã mua một bộ thiết bị cực kỳ lợi hại, có tiền chưa chắc mua được.

Thiếu niên mới 19 tuổi, trên mặt còn có mụn trứng cá, khi cười lộ ra một hàng răng ố vàng.

Mùa đông ở Tam Giác Vàng không lạnh lắm, không giống với thành phố Cố Ngụy đang sinh sống.

Đèn đường mờ nhạt có côn trùng lao đầu vào mồi lửa, thôn trang cũ kỹ, còn có hơn một ngàn ngày đêm Trần Vũ chuẩn bị đồng hành.

"Cậu có thể xăm cho tôi một cái không?" Trần Vũ vứt tàn thuốc, mở miệng nói.

"Anh xăm cái gì vậy? " Cậu bé ngạc nhiên, có chút không thể tin được, "Em sợ em xăm không tốt anh đánh em.", Trần Vũ mỉm cười, nói không đánh, chỉ xăm cho hắn hai chữ cái thôi.

"Được." Thiếu niên cắn răng nói: "Cái này đơn giản, anh muốn xăm chữ cái gì?"

Đêm đó bên hông Trần Vũ có một loạt vết sẹo lớn nhỏ nổi lên hai chữ cái Tiếng Anh: GW.

Hình xăm không không đẹp lắm, nhưng Trần Vũ không nói gì, vẫn đưa tiền cho cậu bé.

Đêm giao thừa năm đó, Trần Vũ ngồi xổm ở cổng làng, nghĩ đến khuôn mặt của Cố Ngụy, viết lên một tờ giấy nói với anh rằng trên người hắn có xăm tên anh. Hắn cảm thấy Cố Ngụy sẽ cười nhạo hắn, nói hắn ấu trĩ.

Sau khi viết xong, Trần Vũ hút một điếu thuốc, lại đem tờ giấy kia thiêu hủy.

Hắn vén áo phông lên, ngậm điếu thuốc trong miệng, dùng ngón tay chạm vào chỗ hình xăm rồi mỉm cười.

Trần Vũ cười rất vui vẻ, như thể đang ăn món bánh mì ngọt ngào nhất trong công viên giải trí tuổi thơ.

---- HOÀN ----

Lời của tác giả:

Tôi cảm thấy YQGZ chính là, đem tình yêu đặt ở trong dục vọng

Con người luôn ích kỷ, không ai có thể  không sợ hãi, cũng không ai có thể tuyệt đối kiên cường.

Đau khổ chính là đau khổ, nhưng bởi vì khổ mới thật sự yêu, mới có dục vọng, mới có dũng khí cùng sợ hãi.

Tôi đang viết phần kết của "Lạc Viên" trên máy bay trong khi nghe "Dáng hình của Tình Yêu" của Mayday.

Viết cảnh Cố Ngụy hỏi Trần Vũ có nhớ anh hay không, viết lúc hai người lên giường sau ba năm lẻ bốn tháng.

Lời bài hát có câu:

Anh là cơn mưa rơi xuống em.

Em... không muốn đau khổ vì tình yêu nữa.​

Cảm ơn bạn một lần nữa vì đã đọc và bình luận!

Piggycat

2021/09/04

🌈🌈🌈

Piggycat thật sự không làm mình thất vọng. Cảm ơn au vì cuối cùng đã để họ được ở bên nhau.

28.12.2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro