3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Ngụy ngồi ở ghế sau, mặt vô cảm nghe giọng nói dẫn đường phía trước. Xe tiến vào đường hầm xuyên qua hồ, lao nhanh dưới ánh đèn vàng sậm.

Đàn em nói anh mơ hồ về tình cảm. Rõ ràng hai năm trước anh vì công việc của Trần Vũ thường xuyên bận rộn, như vậy chính mình càng tự do mới lựa chọn bắt đầu quan hệ với hắn, hai năm sau lại muốn xác nhận rõ ràng.

"Phải, anh ích kỷ như vậy đó." Hôm ấy Cố Ngụy uống chút rượu, không kiềm chế được, cứ như vậy trả lời đàn em.

Nhưng Cố Ngụy cho rằng, rất nhiều người suy nghĩ quá mức đơn giản.

Họ sẽ không hiểu rằng con người không phải là cục xà phòng chỉ dùng một ít, là con đường một chiều mãi mãi không vi phạm. Con người sẽ phải thay đổi.

Đương nhiên, Cố Ngụy hai năm trước và Cố Ngụy hai năm sau không thể giống nhau.

Cố Ngụy năm 26 tuổi, với khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, tin rằng tự do quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Nhưng bây giờ, Cố Ngụy đau lòng mất ngủ vì ám ảnh gương mặt đau đớn, dữ tợn của Trần Vũ trong mỗi giấc mơ.

Vào sinh nhật thứ 27 của Cố Ngụy, trong một căn phòng có máy sưởi ấm áp, anh cùng Trần Vũ làm tình xong cũng không rời khỏi giường.

Cố Ngụy cảm thấy thân thể bị Trần Vũ hôn đến thoải mái, tay của hắn đặt ở thắt lưng anh vuốt ve qua lại, Cố Ngụy bị sờ đến hai mắt khép hờ, Trần Vũ nói anh giống con mèo động dục.

"Vậy tôi cũng động dục với người khác." Lúc ấy Cố Ngụy đùa giỡn nói.

"Được rồi, tôi không quản được anh." Trần Vũ vẫn cười, cúi đầu nhìn anh.

Cố Ngụy không nói nữa, Trần Vũ tách chân anh ra, hôn môi lần nữa sau đó tiến vào.

Ngày đó Trần Vũ vội vội vàng vàng, không có thời gian chuẩn bị quà sinh nhật cho Cố Ngụy. Hai người bọn họ cũng không phải loại quan hệ yêu đương. Rạng sáng Trần Vũ phải rời đi, khẩn cấp trở về đội làm nhiệm vụ.

Xe xuyên qua đường hầm dưới hồ, tiến vào thành phố trong màn đêm, cây tán rộng hai bên đường mọc dày đặc, che khuất một phần của ánh đèn.

Đột nhiên Cố Ngụy có chút chán ghét bản thân. Anh không có cách nào tận hưởng quan hệ xác thịt với Trần Vũ, lại không thể chính miệng nói ra chính mình muốn cái gì.

Bởi vì anh cho rằng rất nhiều việc dù có nói ra thì kết quả đều như nhau.

Một Cố Ngụy lý trí cảm thấy lúc rãnh rỗi ở cùng Trần Vũ cũng tốt, dù sao Trần Vũ đẹp trai như vậy, dáng người hoàn mỹ, lại chưa bao giờ quản Cố Ngụy.

Nhưng một Cố Ngụy đa cảm lại không nghĩ như vậy. Anh muốn hỏi một câu thẳng thừng, cậu có yêu tôi không?

Cố Ngụy biết rằng sẽ không nhận được câu trả lời này của Trần Vũ.

Hắn chỉ nửa đùa nửa thật nói với Cố Ngụy: "Vậy mình yêu đi", một bên ở trong thân thể Cố Ngụy dùng sức ra vào, một bên kia nói thật tốt.

Mối quan hệ với Trần Vũ khiến Cố Ngụy nhớ đến công viên giải trí quê mình khi còn bé.

Nó từng được ba nhà thầu khác nhau tiếp quản, các trò chơi cũ nát được vận hành, có một số người bán hàng rong, đồ khó ăn lại đắt tiền, vòng quay ngựa gỗ tróc sơn nhiều chỗ. Cố Ngụy lúc nhỏ bị ngã ở bên trong liên tục khóc lóc, khiến mẹ phải chạy vào dỗ dành.

Mỗi ngày nghỉ lễ Cố Ngụy đều đến đó. Anh biết nơi đó không tốt, bên ngoài có nhiều công viên giải trí tốt hơn, nhưng anh chỉ muốn đến đấy, trong lòng cũng không biết nơi này có gì khiến mình si mê đến vậy.

Thói quen hay tình yêu, không biết cái nào chiếm tỷ trọng lớn hơn trong tình cảm của anh dành cho Trần Vũ.

Bác sĩ Cố khôn ngoan như vậy nhưng cũng không tìm được câu trả lời.

.

.

.

Trần Vũ không có lập tức lên lầu, hắn đứng hút thuốc ở công viên tiểu khu.

Bầu trời tối tăm, chỉ có những ngọn đèn vẫn đang hoạt động hết công suất, cố gắng chiếu sáng những con đường trong khu dân cư.

Trần Vũ cảm thấy đầu óc có chút trống rỗng. Hắn tưởng rằng sau 5 tháng gặp lại Cố Ngụy, sẽ suy nghĩ rất nhiều, nhưng kỳ thật cái gì cũng không nghĩ đến.

Hắn chỉ cảm thấy Cố Ngụy lại gầy đi một chút, nhưng người vẫn rất đẹp.

Khoảnh khắc hắn mở cửa, sự kích động trên khuôn mặt xinh đẹp đó càng làm thêm phần sinh động của anh.

Trong 5 tháng sau khi rời khỏi nhà Cố Ngụy, Trần Vũ không có bất kỳ thời gian nào để suy nghĩ về mối quan hệ của hai người, nhiệm vụ chiếm hết năng lượng của hắn, Hắn thậm chí còn đến Chiang Rai cùng với Interpol, ở đó trong hai tháng.

Cho dù trong khoảng thời gian này hắn thỉnh thoảng có nghỉ phép, hắn cũng không đi tìm Cố Ngụy. Dù sao anh ấy cũng đã nói đừng đến nữa.

Nhưng đôi khi hắn lại mơ về Cố Ngụy, trong tình huống rất ngoài ý muốn, ở trong mơ Cố Ngụy không làm gì cả, cứ như vậy dựa vào người hắn.

Hai người ngồi ở trên sô pha, Trần Vũ muốn cùng Cố Ngụy nói chuyện, nhưng trong mơ lại không nói ra lời.

Những người trong lực lượng cảnh sát mô tả Trần Vũ là "một trụ cột tài năng", hắn được kỳ vọng rất cao, bao nhiêu ánh mắt đều nhìn vào hắn.

Tình cảm là thứ hắn cần phải vứt bỏ, bất cứ ai ngưỡng mộ Cố Ngụy đều có thể cho anh nhiều hơn những gì Trần Vũ cho anh.

Sau khi dập tắt tàn thuốc, Trần Vũ dự định lên lầu tắm rửa đi ngủ. Sư phụ nói với hắn sắp đến có nhiệm vụ quan trọng, có thể sẽ giao cho hắn, yêu cầu hắn nghỉ ngơi vài ngày rồi mới quay lại đội.

Chờ sau khi hắn rửa mặt xong, nhận được wechat của sư phụ, hắn nhìn nội dung bên trong, ngẩn người hồi lâu, mới chậm rãi trả lời "Được".

Cửa phòng vang lên vài tiếng, Chúc Lượng ở bên ngoài hỏi Trần Vũ ngủ chưa, Trần Vũ trả lời chưa sau đó cửa phòng liền mở.

"Có chuyện gì vậy?" hắn hỏi Chúc Lượng.

"Chìa khóa xe của Cố Ngụy để trên sô pha. Hôm nay cậu ấy không lái xe, chắc là không để ý". Chúc Lượng mở lòng bàn tay, lộ ra một chiếc chìa khóa xe màu đen, phía trên treo một cái dây chuyền mini của ống nghe y tế, sơn đã mòn một ít.

"Cậu ấy vừa gửi wechat cho tôi, nói muốn đến lấy." Chúc Lượng nói, "Tôi bảo cậu ta say đừng đến, nhưng giờ lại không tiện chạy sang đưa cho cậu ấy."

"Để tôi đi." Trần Vũ suy nghĩ một chút, lấy chìa khóa xe từ tay Chúc Lượng, chuẩn bị đi ra ngoài.

Chúc Lượng chỉ nghĩ hắn là người tốt bụng, không để ý gì, ở phía sau dặn hắn lái xe cẩn thận.

Trên đường đi, Trần Vũ gọi điện thoại cho Cố Ngụy, lần thứ nhất không có người bắt máy, lần thứ hai mới kết nối.

Đại khái là nhìn thấy điện thoại của Trần Vũ, Cố Ngụy có chút giật mình, anh hỏi Trần Vũ có chuyện gì vậy?

Trần Vũ nói chuyện chìa khóa xe, Cố Ngụy nói để ngày mai anh đi lấy, cuối tuần anh cũng không dùng đến.

Trần Vũ nói không sao, đang đi trên đường rồi.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Vũ nhớ tới lần cuối cùng mình lái xe qua con đường này là 5 tháng trước.

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, hắn đi tìm Cố Ngụy sau 3 tháng không gặp.

Xe đang chạy trên đường, trong đường hầm dưới hồ không có nhiều người qua lại, ánh đèn trong đường hầm chiếu xuống.

Trần Vũ có một loại ảo tưởng kỳ lạ: hắn vẫn chưa kết thúc mối quan hệ với Cố Ngụy, chỉ là vừa hoàn thành xong nhiệm vụ và bây giờ là đi tìm anh.

Cố Ngụy hẳn là ở nhà chờ hắn, ngáp hỏi hắn sắp tới chưa, lại hỏi hắn muốn ăn cái gì?

Cố Ngụy không thích những món ăn của Trần Vũ. Nghề nghiệp của anh khiến anh ấy dễ dàng kén chọn thói quen sinh hoạt của hắn.

Khi Trần Vũ và Cố Ngụy ở cùng nhau, họ không cần phải suy nghĩ về bất cứ điều gì, không cần phải cảnh giác cùng tự hỏi, cũng không cần thắc mắc liệu những gì người trước mặt nói có ý nghĩa khác hay không.

Hắn hoàn toàn có thể thả lỏng, trở thành một sinh vật đơn giản, ôm hôn Cố Ngụy, làm tình không ngừng nghỉ, đem dục vọng phát tiết ra, trong căn phòng tối tăm, tràn ngập hơi thở cuộc sống của Cố Ngụy, ngắn ngủi chiếm hữu Cố Ngụy.

Xe rẽ phải, Trần Vũ cảm thấy một cơn đau ngọt ngào hòa cùng gió đêm.

Lúc đến nhà Cố Ngụy, đã hơn 12 giờ.

Trần Vũ gõ cửa, nhìn thấy Cố Ngụy mặc đồ ngủ, tóc ướt, nhìn có chút mơ hồ, có lẽ là quá say nên chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Cố Ngụy nhìn thấy Trần Vũ, cũng không nói chuyện, lặng lẽ nhường đường, từ tủ giày lấy ra một đôi dép lê, ném xuống đất, sau đó xoay người vào phòng khách.

Trần Vũ vốn là không định đi vào, chần chờ một lát, vẫn là thay dép lê.

Cố Ngụy lại thay một chiếc đèn khác, hình như anh rất thích mua đèn, nhưng đều là loại tạo hình vô cùng kỳ quái.

"Chìa khóa xe." Trần Vũ đem chìa khóa đặt ở trên bàn, Cố Ngụy ngồi ở bên kia, nhìn Trần Vũ, gật đầu một cái, nói tiếng cám ơn.

Bầu không khí có chút xấu hổ, khiến Trần Vũ cảm thấy khó chịu, hắn nhìn Cố Ngụy, đồng tử giãn ra như mèo, sáng lấp lánh.

Anh ấy không phải là người giỏi uống rượu. Rượu vang đỏ Chúc Lượng dễ dàng khiến anh ấy say.

"Cậu có muốn uống gì không?" Cố Ngụy lên tiếng khi cả hai im lặng một hai phút. Anh đứng dậy và đi lấy cho Trần Vũ một ít nước có ga trong tủ lạnh, sau đó đặt nó lên bàn.

Trần Vũ kỳ thật không thích uống nước có ga, hắn cảm thấy mùi vị có chút kỳ lạ, nhưng Cố Ngụy luôn mua rất nhiều trữ ở nhà, khi Trần Vũ đến không có lựa chọn khác, chỉ có thể ngoan ngoãn uống theo.

Chiếc đèn có hình dáng kỳ lạ được Cố Ngụy bật lên, ánh sáng có chút mạnh, anh lười biếng tựa lưng vào ghế sô pha chỉ vào chiếc đèn hỏi Trần Vũ có phải rất thú vị không.

Trần Vũ không hiểu lắm mấy thứ này. Thật sự hắn và Cố Ngụy không có chung ngôn ngữ, hắn cũng không hiểu Cố Ngụy thích những thứ gì. Cuộc sống của hắn đơn giản lại trực tiếp, bạo lực và máu tanh, cũng đều là thứ Cố Ngụy không thích nghe.

Ở một mức độ nào đó, Trần Vũ cảm thấy mình và Cố Ngụy không thích hợp sống như vợ chồng, hòa hợp về mặt tình dục không có nghĩa là họ thích hợp sống chung.

"Gần đây có người đang theo đuổi tôi." Cố Ngụy tự nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm ngọn đèn kia, "Đây là anh ấy tặng tôi, hôm nay trước khi cậu đến tôi mới tháo xuống."

"Ừ." Trần Vũ không ngờ tới Cố Ngụy sẽ nói những lời này, có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng chỉ có thể lắng nghe.

"Xấu quá." Cố Ngụy quay đầu nhìn Trần Vũ, lông mày anh hơi nhíu lại, lộ ra bộ dáng ghét bỏ," Tôi cảm thấy nó thật khó coi."

Khuôn mặt Cố Ngụy bị bao phủ dưới ánh đèn vàng sậm. Miệng của Trần Vũ cũng bởi vì những lời này hơi vểnh lên, mỉm cười trước sự kén chọn của Cố Ngụy.

"Cười cái gì? "Cố Ngụy nhìn Trần Vũ hỏi.

Trần Vũ dừng cười, hắn chỉ là cảm thấy Cố Ngụy có chút đáng yêu, ở trước mặt người khác nghiêm túc chuyên nghiệp làm bác sĩ Cố, lúc ghét bỏ người theo đuổi cũng rất đáng yêu.

Hai người lại một lần nữa ngồi ở trong căn phòng này, nhưng điểm khác biệt là họ không còn tư cách để ôm nhau nữa.

Cố Ngụy đột nhiên đứng lên, nói cảm thấy chóng mặt và muốn đi ngủ. Trần Vũ cũng vội vàng đứng lên, nói hắn đi về trước.

Cố Ngụy khoác tay, không nói gì. Lúc Trần Vũ đi đến cửa, nghe được trong toilet phòng khách truyền đến tiếng nôn mửa.

Hắn suy nghĩ một chút, rút một chân đã xỏ vào giày, đổi dép vào rồi bước vào trong.

Cố Ngụy đang nôn.

Cả người anh ngồi dưới đất, nôn đến bộ dáng rất khó chịu, Trần Vũ đi qua vỗ lưng của anh, lại lấy ra khăn giấy bên cạnh đưa qua.

"Không sao chứ?" Trần Vũ đứng ở phía sau Cố Ngụy, khom lưng vỗ lưng anh, hỏi.

Cố Ngụy lắc đầu. Lúc vừa mới ngồi xe về nhà cũng rất muốn nôn, tài xế lái xe thường phanh gấp, khiến anh cảm thấy rất khó chịu, về đến nhà sau tắm rửa cũng cảm thấy không tốt, chưa kịp nghỉ ngơi thì Trần Vũ đã đến.

Trần Vũ đi tới phòng bếp, rót một ly nước, lại bưng vào toilet. Cố Ngụy lúc này đã đứng lên, xả nước, tùy tiện dùng nước sạch lau mặt một chút.

"Thật ngại quá." Sau khi nôn mửa cổ họng khàn khàn không chịu được, lời nói ra giống như bị dao cắt.

"Không sao, anh uống chút nước đi." Trần Vũ đưa ly nước sang. Cố Ngụy tùy tiện cầm lấy, sau đó nhận ra là chiếc ly mà Trần Vũ thường dùng.

"Tôi đi tắm lần nữa. " Cố Ngụy nói.

"Ừm."

Trần Vũ không có rời đi, hắn ngồi ở ngoài phòng khách.

Hắn để ý thấy chiếc đèn trông rất lộng lẫy và có vẻ đắt tiền, người đưa nó cho Cố Ngụy chắc chắn biết Cố Ngụy thích gì.

Một lát sau, Cố Ngụy vẫn chưa đi ra. Lúc này đã là một giờ sáng.

Trần Vũ đứng lên, đi về phía phòng ngủ chính, đi tới cửa không nghe thấy nhà vệ sinh có tiếng nước, bên trong vô cùng yên tĩnh.

"Cố Ngụy ?" Hắn đứng ở cửa hét lớn, nhưng không có người trả lời.

Trần Vũ suy nghĩ vài giây, sau đó mở cửa bước vào.

Phòng ngủ của Cố Ngụy có một mùi hương đặc trưng của anh, không giống như trầm hương cũng không giống nước hoa, Trần Vũ không thể phân biệt được.

Hắn nhìn thấy Cố Ngụy nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, nghe thấy động tĩnh mới chậm rãi mở ra nhìn Trần Vũ. Cố Ngụy vừa rồi hình như ngủ thiếp đi.

"Tôi chuẩn bị về." Trần Vũ nói, lại giải thích một chút vì sao mình ở lại," Tôi chỉ sợ anh ngã trong lúc tắm nên chưa đi."

Cố Ngụy ừ một tiếng.

Trần Vũ mượn ánh sáng từ chiếc đèn trong phòng khách thì thấy chiếc đèn cũ trong góc vẫn còn đó, nhưng phích cắm đã bị rút ra.

"Hôm nay Chúc Lượng nói, cậu lại phải làm nhiệm vụ." Cố Ngụy đột nhiên mở miệng.

"Ừm." Trần Vũ vốn muốn đi xem ngọn đèn kia, bước chân dừng lại một lát.

"Có nguy hiểm không?" Cố Ngụy lại hỏi.

Trần Vũ không đi đến ngọn đèn đó nữa, hắn xoay người, nhìn Cố Ngụy. Ngày đó Cố Ngụy muốn hắn rời đi, tình cảnh cũng giống như thế này.

"Không sao đâu." Trần Vũ nói.

Sư phụ ở trong wechat nói rất ngắn gọn, cụ thể phải đợi ngày mai trở về trong đội mới biết được, nhưng nhiệm vụ này quan trọng hơn những lần trước.

Lão Dư đã gọi cho Trần Vũ một lần vào buổi tối khi hắn đang lái xe, nói rằng mọi thứ đã được sắp xếp và muốn Trần Vũ gần đây phơi đen một chút.

"Cậu sẽ ở đó bao lâu?" Hôm nay Cố Ngụy nói đặc biệt nhiều, trước kia anh cũng không hỏi Trần Vũ những thứ này. Hắn đến liền đến, đi liền đi.

Có lẽ bởi vì Cố Ngụy uống rượu, tư duy cũng trở nên vụn vặt.

Trần Vũ hít một hơi thật sâu, đi đến chỗ Cố Ngụy, ngồi xuống chiếc ghế đệm vuông cạnh giường.

"Ít nhất ba năm."

Sự im lặng khiến không gian có cảm giác chật chội, vòi nước nhà vệ sinh không được vặn chặt, nước nhỏ giọt rất đều, giống như tiếng chuông đếm ngược.

Tay Cố Ngụy đột nhiên vươn đến chỗ cánh tay của Trần Vũ.

Ngón tay của anh rất lạnh, chậm rãi lướt qua da thịt hắn, dừng lại ở vết thương đã được băng bó kĩ càng.

"Có đau không?"

"Không nhớ rõ nữa." Trần Vũ bình tĩnh trả lời, không giấu giếm.

Cố Ngụy ngước mắt lên, có lẽ là vừa mới nôn ra, nước tắm lại lọt vào đáy mắt.

Khóe mắt anh đỏ bừng, hàng mi dài dính lại thành từng chùm.

Trần Vũ nhìn Cố Ngụy như thế này khiến hắn nhớ đến cuộc đối thoại với lão Dư trong đội cảnh sát lúc còn ở Miến Điện.

Lão Dư cho rằng lúc bị chĩa súng vào đầu, con người sẽ trở nên rất ích kỷ, không thể nghĩ được gì, chỉ muốn sống. Những gì lực lượng cảnh sát dạy chúng ta là đúng, nhưng thật sự đến lúc đó, bao nhiêu người bình thường sẽ nhớ được?

Dù sao cũng phải dựa vào chút tình cảm này để chống đỡ.

"Tình cảm gì?" Trần Vũ không hiểu.

"Cậu phải có một suy nghĩ, chỉ có liên quan đến cậu, cậu vì nó mà sống sót." Lão Dư nói.

"Ông có không?" Trần Vũ lại hỏi.

Lão Dư rít một hơi thuốc lá Camel, quầng thâm dưới mắt rất sâu, "Có, tôi có một đứa con gái rơi, sinh ra ở Tam giác vàng 20 năm trước."

"Cô ấy đang ở đâu?" Trần Vũ có chút kinh ngạc, hắn chưa từng nghe lão Dư nhắc đến.

"Đang sống ở Lào, con bé không biết có một người cha làm cảnh sát."

Ánh đèn đường trong thôn rất tối, không sáng và đắt tiền bằng những ngọn đèn trong nhà Cố Ngụy. Bướm đêm ở bên trong vây lại, ngơ ngác không biết chuyện gì.

"Tôi đã nghĩ, chờ tôi về hưu, lại đi tìm nó, không biết có thể nghe nó gọi tôi một tiếng ba hay không." Lão Dư cười nói, nói xong lại lắc đầu, "Thật buồn cười, nhưng đó chính là điều tôi đang nghĩ đến."

"Cái quái gì vậy?" Trần Vũ không thể hiểu được, vì vậy hắn ta cầm điếu thuốc của lão Dư, rít một hơi rồi lại đưa trở về.

"Đúng vậy, chuyện này có thể hay không cũng không biết được, nhưng nghĩ tới mình sắp bị giết, nhất định phải dựa vào nó mà chiến đấu đến cùng."

"Niềm tin?" Trần Vũ hỏi ngược lại.

"Không cao cả đến vậy đâu, chờ khi bị súng chĩa vào đầu, cậu sẽ hiểu. Con người cũng phải có chút suy nghĩ ích kỉ như vậy."

Trần Vũ ừ một tiếng.

Lão Dư còn nói: "Lúc tôi còn ở Thái Lan, có một người cung cấp thông tin nói với tôi, anh ta đặc biệt tin vào kiếp sau. Suy nghĩ cuối cùng của con người trước khi chết, cho dù kiếp này không có duyên phận, kiếp sau cũng sẽ gặp nhau."

Trần Vũ quay đầu nhìn ông.

"Suy nghĩ này thật sự không duy vật." Lão Dư cười khổ, "Nhưng tôi tin, tôi muốn kiếp sau có một gia đình, có một đứa con gái gọi tôi là ba."

Trần Vũ không có cha mẹ, sư phụ của hắn mặc dù đối với hắn rất tốt, cũng chỉ là quan hệ thầy trò, rất xa với quan hệ người nhà.

Mấy năm nay bởi vì thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ nguy hiểm, bản thân hắn cũng ít có xã giao.

Do đó trong rất nhiều yếu tố, điều Cố Ngụy chưa bao giờ tiết lộ với người ngoài chính là phần mà Trần Vũ không thể buông bỏ nhất.

Lúc này, Trần Vũ đang ở trong căn phòng tràn ngập mùi hương của Cố Ngụy, một lần nữa nghĩ đến công viên thời thơ ấu của mình, nơi mà hắn chưa từng trở lại từ khi 10 tuổi.

Chiếc bánh ngọt được bán ở nơi đó, phủ đầy mứt và caramel, tượng trưng cho vẻ đẹp và tình yêu, đồng thời tượng trưng cho tuổi thơ hạnh phúc thoáng qua mà hắn từng có.

Hắn sẵn sàng đưa mọi thứ cho Cố Ngụy, nếu Cố Ngụy mở miệng hỏi hắn muốn gì.

Nhưng Trần Vũ có cái gì? Hắn ngoại trừ những vết thương chất chồng, mạng không tự chủ được thì cái gì cũng không có.

Hắn không có tư cách yêu cầu một Cố Ngụy tốt như vậy phải chờ đợi hắn, lo lắng cho hắn, thậm chí một ngày nào đó  sống bi thương suốt quãng đời còn lại.

Cố Ngụy cũng không nói lời nào, anh chỉ nhìn Trần Vũ, dùng sức ấn vào vết sẹo của hắn một cái, Trần Vũ đau đến nhíu mày, nhưng vẫn không trốn tránh.

"Trần Vũ, cậu sẽ sống. " Cố Ngụy nói.

"Tôi cũng hy vọng như vậy." Trần Vũ cười khổ nói: "Chỉ cần đừng ép nghiện ma túy, thà chết còn hơn."

Cố Ngụy cảm thấy Trần Vũ cười lên rất đẹp, có vẻ trẻ con hiếm thấy lúc bình thường, nhưng hắn hiếm khi cười như vậy.

Một Cố Ngụy đa cảm lúc này lại thống trị.

Giây tiếp theo, môi Trần Vũ bị một vật gì đó ấm áp áp vào, Cố Ngụy đứng thẳng người hôn hắn.

Trần Vũ dừng lại một chút, nụ hôn của Cố Ngụy rời khỏi hắn, hai người dán vào nhau rất gần, rất gần.

Cố Ngụy dường như đang gọi một tiếng Trần Vũ, hoặc có lẽ là ảo giác của hắn, nhưng hắn gần như không cho Cố Ngụy cơ hội chạy trốn, vươn tay giữ lấy gáy anh, dùng sức hôn mãnh liệt.

Hai người lăn lộn triền miên trên giường, Trần Vũ cởi quần Cố Ngụy, quần lót dính chặt vào mắt cá chân, hắn cũng không quan tâm, áo thun tùy tiện bị ném xuống đất.

Không ai nói, không ai giải thích hay hỏi han.

Cố Ngụy nhắm mắt lại, nghe thấy âm thanh kim loại của thắt lưng được cởi ra, tay anh được giữ lại và ấn vào phần thân dưới cứng rắn và nóng bỏng của Trần Vũ.

Cố Ngụy giơ tay lên bám lấy cổ Trần Vũ, ngẩng đầu hôn lên mắt, khóe miệng cùng gò má, tay chạm qua vết sẹo của hắn, cả người đều ở trong ngực Trần Vũ mà run lên.

"Không cần mang. " Hậu huyệt Cố Ngụy đầy chất bôi trơn, anh nhìn Trần Vũ cố gắng tìm bao cao su, liền kéo hắn lại, "Tôi chưa từng lên giường cùng người khác."

Trần Vũ dừng lại, vật bên trong trở nên cứng hơn, hắn thở hổn hển, áp mình vào người anh, nhìn chằm chằm vào mắt Cố Ngụy, dùng sức đẩy vào.

Cố Ngụy cảm thấy toàn thân tê dại, anh cảm thấy vui vẻ nhưng lại rất muốn khóc, rượu nồng phóng đại tất cả giác quan.

Trần Vũ ra vào rất mạnh, mỗi lần đều rút ​​lui ra bên ngoài sau đó đẩy mạnh vào, đùi Cố Ngụy bị hắn dang rộng, chân vì áp lực của Trần Vũ mà đỏ lên.

Cố Ngụy ngăn mình thét lên, chỉ nhắm mắt lại, vuốt ve cơ thể rắn chắc của Trần Vũ, ngón tay lướt qua những vết sẹo lớn nhỏ, cảm nhận được dục vọng mà Trần Vũ mang đến cho mình.

Trần Vũ cúi đầu nhìn Cố Ngụy, ôm chặt người trong lòng, tiếp tục dùng sức đẩy một phần thân thể vào cơ thể anh, trong phòng tràn ngập tiếng rên rỉ của Cố Ngụy và tiếng va chạm của da thịt.

Cố Ngụy lại giơ hai tay lên. Anh bị Trần Vũ đỉnh đến cao trào, không kiềm chế được bóp mạnh vào cánh tay cùng bả vai của hắn. Trần Vũ lại không cảm thấy đau, hắn càng đỉnh mạnh hơn, cúi đầu xuống hôn lấy Cố Ngụy bảo, anh có thể bóp mạnh hơn một chút, hắn không đau.

Bên kia, trong wechat của Trần Vũ còn nằm ở hình ảnh và thông tin lão Dư gửi tới. Một đồng nghiệp chấp hành nhiệm vụ này, sau khi bại lộ bị tiêm vào người một lượng ma túy lớn, sau đó bị ném xuống biển, thi thể đến giờ vẫn chưa tìm thấy.....

Vậy thì Cố Ngụy, hãy làm niệm tưởng của tôi đi!

Trần Vũ nói ở trong lòng, kích thích thắt lưng, càng dùng sức đẩy vào bên trong.

Tbc

🌈🌈🌈

Vũ Cầm Cố Tung luôn có sự ngược từ trong phân thận của mỗi nhân vật. Òa Òa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro