Chương 13 : học trưởng Lưu biết khóc rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày em xuất viện, em hoàn toàn như bốc hơi khỏi thế giới của hắn. Trong căn phòng kí túc xá quen thuộc ấy, Nghiêm Hạo Tường thậm chí còn chẳng để lại một món đồ nào như thể em chưa từng tồn tại ở đây.

Hắn mệt mỏi xách cặp lên, nhìn một lượt căn phòng, đau lòng mà khép cửa lại nhanh chóng đến trường.

Đoàn Ái Nhi từ sớm có gọi hắn sang đón, nhưng thành thật tâm tư hắn bây giờ đặt ở đâu không phải quá rõ sao?

Hắn thậm chí còn cố dừng lại ở cửa phòng Tống Á Hiên lâu một chút, chẳng qua để tìm kiếm một cuộc gặp mặt tình cờ nào đó với em.

Tiếc thật, lại phát hiện kệ giày ở cửa vốn đã trống không rồi, trong lòng hắn tự nhiên lại có cảm giác mất mát vô cùng.

Khoảng trống to lớn nơi đáy tim học trưởng Lưu, tìm trên đời mãi mãi cũng chỉ có một hình bóng lấp đầy được. Nhưng tại ai?

Tại chính hắn, chính hắn mà dáng hình bé nhỏ ấy từ giờ sẽ không còn thuộc về khoảng trời của riêng hắn nữa.

Cũng không có tư cách trách Nghiêm Hạo Tường quá tuyệt tình.

Chân dài nặng nề bước thêm được một đoạn. Hắn đột nhiên đứng khựng lại, bàn tay siết chặt thành quyền, hàng lông mày rậm vì khó chịu mà xô lại đầy phẫn uất.

Tống Á Hiên đang cùng Nghiêm Hạo Tường nắm tay. Không hẳn là nắm tay, chỉ là xiết nhẹ lấy cổ tay em nhỏ thôi nhưng tại sao hắn lại tức đến điên lên. Bước chân càng cấp tốc tiến về phía hai người.

Tống Á Hiên là bạn mới học chung lớp ngoại khóa cùng Nghiêm Hạo Tường, thời gian trước đây hắn để ý anh hay đến đón bạn nhỏ đi học thường xuyên.

Trong lòng rõ bất an nhưng không ngờ bọn họ lại tiến triển nhanh đến thế.

Lưu Diệu Văn hữu lực nắm lấy tay Nghiêm Hạo Tường kéo về phía mình trước con mắt khó hiểu của bạn học Tống.

" Em đang làm trò gì với cậu ta vậy ?"

Nghiêm Hạo Tường chưa kịp định hình thì đã bị hắn tra hỏi, em khó chịu muốn đẩy hắn ra nhưng Lưu Diệu Văn như bị mất khống chế mà càng áp bách em hơn.

Nghiêm Hạo Tường bực muốn phát khóc, nhưng sức lực yếu đuối của em thì làm được gì chứ? Đành liếc mắt cầu cứu bạn học.

Tống Á Hiên thấy một màn liền hiểu, bàn tay siết chặt kéo người ra sau lưng mình.

" Chà, đây không phải bạn học trưởng có tiếng sao ? "

Hắn mặc kệ bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của anh. Đôi mắt chỉ trung thành dán lên người Nghiêm Hạo Tường.

Em khác lắm, tình cảm mà Nghiêm Hạo Tường dành cho hắn đâu thể ngày một ngày hai mà quên đi được, đằng này ánh mắt Nghiêm Hạo Tường lại lạnh lùng như thế. Nhất ý từ đầu đến cuối vẫn chưa từng đặt vào hắn. Tim hắn quặn thắt, khẽ nhói lên.

" Tường nhi, em làm sao ?"

Nghiêm Hạo Tường trực tiếp im lặng, tay vẫn bám vào gấu áo bạn học, quay sang Tống Á Hiên.

" Chúng ta đi."

Lưu Diệu Văn nhất thời bị bơ, không nói được nên lời, chỉ biết lặng lẽ đứng ở sau quan sát bạn nhỏ cùng kẻ khác rời đi.

Cả quãng đường Nghiêm Hạo Tường thậm chí còn chẳng quay lại lấy một lần.

____

Nghiêm Hạo Tường tạm biệt đàn anh ở cửa lớp, hôm nay tâm tình em đặc biệt tốt, em hoàn toàn cởi mở hơn thường ngày với các bạn học.

Lưu Diệu Văn hắn ngồi yên vị ở bàn mình, cố gắng không nghĩ đến điều gì khác mà giải quyết đống bài tập. Nhưng cảm giác trong hắn lại bức bối vô cùng.

Em cười nói vui vẻ với mọi người, thậm chí còn nhận sữa mà Trương Chân Nguyên đưa, nhìn bàn tay trắng hồng xinh xinh ấy bây giờ lại cầm đồ của người khác. Căn bản là hắn không chịu được.

Hắn nhìn đồng hồ một lúc, vừa khéo giờ giải lao, liền vứt bỏ liêm sỉ mà bước đến gần người ta.

" Hạo Tường à, đi ăn với tôi đi."

" À, Xin lỗi, không tiện lắm."

Nụ cười ban nãy khi thấy hắn liền dập tắt. Em nói xong thì cũng cố tình tránh mặt hắn mà bỏ đi. Lưu Diệu Văn lặng lẽ cười thương tâm, miếng băng dán cá nhân nhàu nát ở trong tay cũng đút lại vào túi quần.

Rõ ràng hắn thấy tay em bị thương, vừa rồi vì không chú ý mà va đập cạnh bàn. Giờ thì hay rồi, đến gần người ta còn khó, nói gì đến quan tâm.

Trưa hôm ấy tâm trạng ăn uống của hắn một chút cũng không có, cả ngày trưng ra bộ mặt khó ở khiến Hani ngồi bên cũng vô cùng bất mãn.

____

Hắn mệt mỏi tựa đầu vào tường, tiết học hôm nay nhàm chán đến kì lạ. Hai con ngươi của hắn cứ chằm chằm dán lên dáng hình Nghiêm Hạo Tường.

Lâu lâu lại thấy em nhỏ đưa tay lên xoa xoa mũi hồng. Chắc là vì lạnh.

Thầy giáo kết thúc bài học bằng một đống bài tập về nhà. Lưu Diệu Văn mừng rỡ cho sách vở vào cặp, vội vàng đuổi theo thỏ nhỏ đang có ý định tránh mặt hắn.

Nghiêm Hạo Tường đương nhiên không thể chạy nhanh bằng ai kia. Dù có chạy đến thục mạng căn bản là vẫn bị Lưu Diệu Văn tóm lấy cổ áo.

" Em tránh mặt tôi ?"

" Học trưởng, chúng ta không thân đến mức cậu có thể tùy tiện động chạm, xin hãy tự trọng."

Trái tim Nghiêm Hạo Tường mỗi lần nhìn thấy hắn lại đột nhiên run lên, có phải vì vốn dĩ đã có một quả tim không khỏe, nên lúc nào nhìn thấy hắn cũng đau đến thế?

Đau không tài nào tả được.

Nó không phải đau như cảm giác bị đánh, càng không giống như nội tạng bị hủy hoại, nó là mất mát của một thứ gì đó mà đời đời kiếp kiếp không thể tìm lại được.

Em thấy bản thân tại sao lại yếu đuối đến thế, mỗi lần nhìn thấy hắn nước mắt em cứ như chỉ trực chờ mà trào ra nơi đáy mắt. Nhẹ nhàng rơi rồi vỡ vào tấm kính lòng của riêng em.

Lưu Diệu Văn nhìn thấy hốc mắt em đỏ hoe đang cố gắng cầm cưn, không dám trách cứ bất kì điều gì. Chỉ lo lắng mà khẽ chìa bàn tay run rẩy ra.

" Xin...lỗi, tôi chỉ muốn đưa nó cho em, tay em bị thương rồi."

Miếng băng dán cá nhân vẫn nằm đó, trơ trọi, nhàu nát đến đau lòng.

Lưu Diệu Văn đột nhiên tiến lên một bước, Nghiêm Hạo Tường vẻ mặt sợ hãi tột độ mà kịch liệt lùi lại, đầu nhỏ lắc lắc phản đối. Nước mắt cứ trào ra hệt như một đứa trẻ.

" Hức...xin đừng bước vào cuộc sống của tôi nữa...hức, xin cậu đừng đến đây... cầu xin cậu."

Lưu Diệu Văn câm lặng đứng đó, mắt hắn đỏ ngầu, chẳng biết từ lúc nào cảm giác đau lòng cứ nhai nuốt cơ thể hắn như một con thú đói.

Em thực sự đã không cần hắn nữa sao ? Một giọt lệ trong suốt không mời mà tới, tới nơi gò má Lưu Diệu Văn.

Hắn đau lòng.

Phải rồi.

Hắn vừa khóc vừa dịu dàng nói.

" Xin...xin lỗi em, tôi sẽ không đến gần em nữa, chỉ cho tôi được đứng từ xa nhìn em là đủ rồi, đừng bắt tôi phải rời đi, cũng xin em đừng rời đi..."

Tống Á Hiên vừa hay cũng tới, thấy Nghiêm Hạo Tường ngồi bệt dưới sàn liền lo lắng chạy đến đặt người vào lòng.

Đôi mắt thập phần khó chịu nhìn hắn.

" con mẹ nó! Cậu đã làm gì cậu ấy?"

" Tôi...tôi chỉ muốn đưa cái này cho Nghiêm Hạo Tường."

Tống Á Hiên đỡ người lên, khoác thêm áo vào cho em, không quên khó chịu nhìn hắn trước lúc đưa Nghiêm Hạo Tường về.

Lưu Diệu Văn đứng đó chết lặng, đến cả hắn em còn không muốn đến gần.

" Tôi chỉ muốn quan tâm thôi..."

Hắn lẩm bẩm một mình, không để ý ngay sau lưng mình vốn đã xuất hiện một người.

" Mày có tư cách nói câu đó sao?"

" Lưu Kì Dương."

_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro