Chapter 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cale lẩm bẩm tên của những con quái vật mà cậu chỉ đọc qua những báo cáo mà cậu đã tìm kiếm trong quá khứ cũng như cảm giác hồi hộp khi nhìn thấy những con quái vật này ở đây khi mọi người đều biết rằng chúng chỉ tồn tại trong những cuốn sách giả tưởng, môi Cale nhếch lên. một nụ cười toe toét.

Nụ cười toe toét được tất cả những người đi cùng cậu chứng kiến và một cảm giác bất an nhanh chóng len lỏi vào lồng ngực họ.

Đôi mắt của họ trở nên sắc bén khi họ trừng mắt nhìn những con quái vật đang đứng yên cách những cái cây chỉ vài mét. Họ đã căm ghét lũ quái vật kể từ thời điểm những sinh vật ghê tởm này xuất hiện và phá hủy mọi thứ và cướp đi sinh mạng của nhiều người.

Nhưng lúc này, họ càng phẫn nộ hơn nữa khi những sinh vật chết tiệt này đã xuất hiện và khiến Chỉ huy đáng kính của họ phải lên đây, nơi mà mọi người đều biết việc cậu ở đây nguy hiểm đến mức nào.

Thời điểm nhận được tin phần lớn năng lực của Kim Rok Soo đã bị phong ấn, họ rất buồn nhưng đồng thời cũng nhẹ nhõm.

Họ đã ở đó khi Chỉ huy trẻ tuổi và yếu đuối của họ dẫn đầu và đã đổ nhiều máu hơn họ. Họ chứng kiến ​​cậu nôn ra máu sau khi lạm dụng khả năng của mình, họ chứng kiến ​​cậu hy sinh sự an toàn của bản thân để cứu họ và nơi trú ẩn. Và ngay cả khi họ chỉ biết cậu trong một thời gian ngắn, không thể phủ nhận rằng họ cũng muốn cậu tự chăm sóc bản thân và giao chiến tuyến cho những người mạnh mẽ hơn về mặt thể chất.

Nhưng lúc này, nụ cười toe toét hiện trên khuôn mặt của Chỉ huy trẻ tuổi là bằng chứng cho thấy cậu quan tâm đến những con quái vật đó.

"Ngài Lee Soo Hyuk, bác sĩ Kang không bảo ngài giữ anh Kim Rok Soo ở trong hầm trú ẩn và ngăn cậu ta bước chân vào tháp canh sao?"

Câu hỏi nhẹ nhàng của người mới đến vang lên trên đỉnh tháp canh khi những người khác nao núng trước giọng nói quen thuộc.

Họ biết anh ta rất rõ. Ngoài những người sử dụng năng lực khác mà Chỉ huy trẻ tuổi của họ mang theo, người sử dụng năng lực đặc biệt này là người khó tiếp cận nhất. Không phải theo nghĩa họ thấy người này đáng sợ mà đúng hơn là đáng lo ngại.

"...Joo Ho-Shik."

Choi Han lẩm bẩm bên cạnh Cale khi anh nhìn Joo Ho-Shik với ánh mắt hơi khó chịu. Người này không hề thay đổi, người khiến anh nhớ đến một Hiệp sĩ hộ mệnh nào đó, người đã bị Cale phẫn nộ rất nhiều khi cậu phát hiện ra cuốn sách mà Clopeh viết sau khi chiến tranh kết thúc.

Không, Cale chỉ không thích tên điên đó. Kết thúc cuộc thảo luận.

Joo Ho-Shik và Kim Woo bước lên cầu thang và nhìn về phía những người khác đang ở đây. Họ không thể bắt kịp Cale và những người khác sớm hơn vì họ phải thông báo cho những người khác để chuẩn bị trong trường hợp chuyện này nổ ra thành một cuộc chiến dữ dội.

Đôi mắt của Cale nán lại Joo Ho-Shik một lúc trước khi quay đi và thở dài. Cậu có thể hiểu rõ tình hình. Cale không thể sử dụng sức mạnh cổ xưa của mình vì  và Kim Rok Soo đã thông báo rằng khả năng của cậu đã bị phong ấn, vì vậy cậu không thể sử dụng chúng trước mặt mọi người ở đây khi cậu đã tuyên bố rõ ràng rằng mình không thể sử dụng những khả năng đó nữa.

Đôi mắt cậu nhìn ba con quái vật trước khi nhìn lại họ đang nhìn chằm chằm vào cậu khiến Cale hơi sợ.

"Ngài Kim Rok Soo."

Cale nội tâm nao núng khi nhìn chằm chằm vào Joo Ho-Shik. Cậu có thể cảm thấy rằng Raon và những người khác cũng đang xem những điều này và dường như đang chờ đợi cảnh tượng diễn ra.

Hay đúng hơn, họ chỉ chọn cách im lặng vì họ cũng muốn biết lý do dẫn đến những phản ứng này khi Cale vừa bước lên tháp canh là gì.

Thật sự rất bực bội khi họ không biết chuyện gì đang xảy ra. Hơn nữa, Cale không nói với họ những gì anh ấy, Choi Han và Alberu đã làm ở thế giới này ngoài việc nói rằng đó là một bài kiểm tra và họ chỉ đánh nhau một chút.

Nhưng, theo Cale, điều cậu nói có thể tương đương với việc cậu nói rằng anh ấy sẽ quay lại sau khi đánh ai đó từ phía sau nhưng cuối cùng lại thổi bay cả một thành phố dưới lòng đất.

Đó là lý do tại sao họ không thể tin vào câu nói "Chiến đấu một chút" mà Cale đã nói với họ.

"Cậu không tính đi ra ngoài một mình phải không?"

'Hả?'

Cale nao núng khi nhìn chằm chằm vào Ho-Shik với ánh mắt cộc cằn. Những người sử dụng năng lực nhìn thấy sự thay đổi cảm xúc mạnh mẽ trên khuôn mặt của Cale, từ lạnh lùng sang khuôn mặt du côn, nghĩ rằng chỉ huy của họ không hài lòng khi họ có vẻ muốn ngăn cậu ra chiến trường.

Điều này khác 100% với những gì Cale đang nghĩ lúc này.

'Tên khốn này đang nói cái quái gì vậy? Ai muốn ra ngoài và chiến đấu cái gì?'

Cale rùng mình trong lòng khi nhìn Ho-Shik bằng ánh mắt lạnh lùng.

Joo Ho-Shik lắc đầu từ bên này sang bên kia khi anh nhìn Cale với vẻ quyết tâm.

"Chỉ huy-nim, tôi không thể cho phép điều đó."

"Cái gì-"

"Ngay cả khi cậumuốn chúng tôi được an toàn ..."

"Chờ đã-"

"Nhưng! Chúng tôi không thể cho phép cậu bước ra chiến trường và đổ máu vì chúng tôi!"

"Cái gì..."

'Anh đang nói cái quái gì vậy? Tại sao tôi lại muốn đến đó và nôn ra máu?!'

Cale rùng mình trong lòng khi nghe những lời lẽ ác độc liên tục tuôn ra từ miệng Ho-Shik. Cậu muốn cái gì cơ?

Cậu? Cale? Cale Henituse? Cale Henituse, người không thích bất kỳ nỗi đau nào và muốn có một cuộc sống yên bình như một kẻ lười biếng giàu có?

Đầu Cale bắt đầu rung lên khi nghe những lời này của Joo Ho-Shik khi cậu cau mày và nhìn chằm chằm vào kẻ mất trí điên rồ này, người đang tiếp tục phun ra những điều khiến cậu muốn ngất đi.

"Đợi đã. Joo Ho-Shik-nim—"

"Ôi trời."

Lần này, gáy của Cale trở nên lạnh lẽo khi cậu cảm thấy những ánh nhìn xuyên thấu từ bên cạnh. Cậu nuốt nước bọt khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đang tiến về phía mình. Với tiếng lạch cạch của đôi giày da sang trọng mà cậu nghe thấy mỗi sáng mang trà buổi sáng cho cậu ngay sau khi thức dậy, Cale có cảm giác như thần chết sắp hút lấy linh hồn của cậu và mang nó đi trong khi chờ quản gia thu hẹp khoảng cách giữa họ.

'Chết tiệt.'

"Tôi nghĩ tôi vừa nghe được điều gì đó thú vị đấy, thiếu gia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro