#29B

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng thứ bảy của trường Martin vẫn giữ cái không khí nhộn nhịp đó, hôm nay lớp của anh bất ngờ được quản sinh báo trống tiết đầu tiên, cô dạy môn Công nghệ có việc cần giải quyết riêng nên đã xin nghỉ buổi sáng.

Chuyện bất công là thế này nè, nếu như trường hợp trống tiết ấy diễn ra ở một lớp khác, chắc chắn ban quản sinh sẽ cho cả lớp xuống dưới sân trường để làm lao động công ích.

Bởi vì lớp của anh là lớp tuyển chọn, toàn bộ học sinh ở trong lớp cũng là những gương mặt vàng trong làng điểm cao. Thế nên việc được ưu ái cho sinh hoạt tự quản tại lớp cũng là hiển nhiên mà thôi.

"Tuyên, xuống sân chơi bóng chút đi, bữa trước còn nợ nhau một trận mà nhỉ?"

Tử Kỳ nghe thấy lời rủ rê đến từ một bạn học ở trong lớp nên đã chú ý ngước lên nhìn xem. Hóa ra đứa rủ anh là thằng Minh Triết, mấy hôm nay hắn để ý thấy anh bắt đầu trở nên thân thiết với Triết, chính xác là từ sau một trận bóng rổ ngẫu hứng bên dưới sân trường.

Hình như nhớ không lầm thì hôm đó anh một mình ném bóng vô rổ dưới sân, hắn cũng đến cùng chơi với anh nhưng được một lúc thì bận tán gái nên đã lui vào trong chỗ ghế đá. Cái tên Minh Triết này chẳng biết lúc đó ở đâu mà chui ra nữa, cũng tự nhiên tới gần tranh bóng với anh. Hai người họ chơi đến khi chuông vào lớp buổi chiều. Mấy hôm sau lần nào Lam Tuyên chơi bóng một mình thì Minh Triết cũng tới xin chơi cùng, giờ lại còn lên tiếng rủ trước nữa chứ.

Nó mà đồng ý chắc tao cùi...

Tử Kỳ nằm dài xuống bàn trừng trừng hai mắt chờ đợi câu trả lời của Lam Tuyên. Lòng hắn vẫn đinh ninh là anh sẽ từ chối thôi, nhưng rốt cuộc đến khi anh đứng dậy cùng Minh Triết rời khỏi lớp học, hắn giật bắn cả người ngồi dậy tạo thành một tiếng động lớn khiến cho Minh Tuấn cũng giật mình theo.

"Cái gì vậy Kỳ? Gai đâm vô đít mày hả?"

"Ê, lớp trưởng ra ngoài chơi bóng với thằng Minh Triết kìa mày..."

Giọng điệu này của hắn vừa có ngạc nhiên vừa có phân bì.

"Ủa lạ ở chỗ nào?"

Nhưng biểu cảm của đứa bạn thân bên cạnh thì lại có vẻ như không hiểu được nội tâm của hắn.

"Tao ra ngoài đây!"

"Ê!"

Bởi vì các lớp khác còn học nên hai người họ cũng không xuống chơi bên dưới sân trường mà rủ nhau cùng vào chỗ sân thể thao chuyên dụng dành cho học sinh trong trường. Sau khi Lam Tuyên và Minh Triết rời đi, Tử Kỳ vừa theo sau đã thấy cả đám con gái trong lớp cũng ra tới chỗ cầu thang mất rồi.

Hắn còn nhanh hơn cả tên lửa, vèo một cái đã đáp xuống dưới sân bóng như một phép màu. Đến cả anh vừa cho vào rổ vài cú cũng không đỉnh được như thuật di chuyển tức thời của hắn.

"Ủa Tử Kỳ cũng xuống chơi hả? Vô đi..."

"Ờ ờ... vô vô!"

Người mời hắn đương nhiên không phải là anh, anh một tay còn bận đập bóng, nhưng ánh mắt hướng về phía hắn thì đã phảng phất thái độ không vui vẻ rồi.

Tử Kỳ đứng ngay giữa sân, sẵn tiện đang mặc đồng phục thể dục, ở bên trong hắn có mặc thêm quần đùi, thông thường vào giờ nghỉ trưa hắn sẽ cởi quần dài để ngủ được thoải mái hơn. Nhưng giờ ở trước mặt Minh Triết và cả Lam Tuyên, hắn cởi rồi vứt phăng đi cái quần dài thể dục dưới đất, như thể vứt luôn cả sự xấu hổ của bản thân vậy đó.

"Chuyền bóng cho tao với..."

"Mày theo phe của tao hả?"

Minh Triết cả tin đem quả bóng chuyền sang cho hắn, hắn vừa nhận được bóng liền nhe răng cười ghẹo gan đối phương.

"Không nha, tao phe thằng Tuyên nha!"

"Ủa? Rồi tao phe với ai... có ba người thôi mà!"

"Thì mày gọi ông nội mày ra chơi chung đi cho có phe!"

"Má... cái thằng... mày được đó, chờ tao..."

Lúc này Minh Triết quay sang chỗ mấy thằng bạn chơi chung nhóm đưa tay vẫy vẫy ra thêm một đứa cho có đồng minh. Còn Tử Kỳ thì đã bận chen vào trước Lam Tuyên để giữ vị trí an toàn cho mình, nhưng mà khoảng cách này cùng với chuyển động quá gần, anh cố gắng dồn tập trung vào quả bóng nhưng vẫn cứ bị chuyện hắn không về nhà tối nay làm cho phân tâm.

"Sao vậy... không nỡ lòng giật bóng của tao hả?"

"..."

"Mày cũng thật là làm sao đó Tuyên, bình thường tao rủ mày chơi thì mày không chơi... vậy mà nó rủ mày là mày đứng lên đi liền! Biết phân biệt đối xử quá ha, tao không đủ trình chơi với mày hả?"

"Tránh ra!"

Giờ mới chính là lúc anh vươn tay ra giật bóng của hắn, bóng đã vào tay của anh rồi, đám con gái trong lớp ầm ầm hú hét cổ vũ không ngừng.

Hắn biết mà, lần nào bóng đã vào tay anh thì dễ gì không liên tiếp xuyên rổ đến lần thứ năm. Anh càng đạt điểm, đám con gái càng không ngừng gọi tên anh, điều này khiến cho hắn cay cú vô cùng.

"Đừng thể hiện nữa, bộ muốn tán em nào đằng kia hay sao?"

"Tránh ra!"

"Không tránh, tao với mày chung đội mà!"

"Ai cần?"

Lúc này bởi vì hắn cố tình bắt chuyện để gây phân tâm, sau đó nhanh chóng giật bóng từ tay anh rồi liên tiếp cho vào rổ sáu lần.

"Trời... Tử Kỳ cũng ngầu quá ha!"

"Ừ ngầu ghê đó, kĩ thuật cũng hay nữa!"

"So về chiều cao thì thấp hơn Tuyên một chút nhưng mà kĩ thuật cũng khá nên..."

"Trời ơi... Minh Triết với Gia Huy hai người không giành được điểm nào luôn kìa!"

"Tử Kỳ vô rổ lần thứ tám rồi!"

"Lam Tuyên mà cũng không giành được bóng luôn!"

Phía trên đài cổ vũ, sự hò hét bình luận của đám học sinh còn lại trong lớp khiến cho trận bóng trở nên sung hơn. Đám con trai thay nhau chia luật để "kéo – búa – bao" xem ai sẽ tham gia vào đội nào. Tuổi này mà, đứa nào lại chẳng muốn tạo ấn tượng với đám nữ sinh kia.

"Tao vô với nha, tao đội thằng Kỳ!"

"Tao đội Minh Triết!"

"Huhu tao muốn vô đội thằng Kỳ à!"

"Đội thằng Kỳ đây!"

"..."

Chẳng biết từ lúc nào mà đội của anh lại trở thành đội của hắn, có lẽ từ khi hắn liên tiếp cho bóng vào rổ đến lần thứ mười, nghĩa là phải gấp đôi số lần trước đó của anh. Sau đó hắn còn nhếch miệng mỉa mai cười, thái độ đầy thách thức bất ngờ tuyên bố thật lớn.

"Tao đổi qua đội thằng Triết nha tụi mày, đứa nào thay tao qua đội thằng Tuyên đi!"

"Vậy để mình cho!"

"..."

Lúc đó hắn tò mò đưa mắt nhìn sang, thật bất ngờ khi người vừa lên tiếng là Bảo Khang. Ngày đầu tiên đến lớp, hắn đã vô cùng chú ý cái tên này, mà theo sự tìm hiểu của hắn thì đối tượng đó cũng thuộc dạng con nhà có điều kiện trong vùng thành phố Bảo Lộc. Bởi vì ba của Bảo Khang là dân kinh doanh nhà hàng nội thành Đà Lạt, nên mới tiện thể đưa cậu ấy đến học ở trường Martin, xem thông tin gia đình cũng chẳng kém gì so với Nhất Linh là mấy, chỉ riêng về thành tích học tập thì Tử Kỳ không ấn tượng cho lắm, có lẽ vào được lớp 11A này thì Bảo Khang phải gồng dữ lắm mới đủ điểm xét.

Nhìn công tử bột gần chết mà đòi chơi bóng rổ...

Thật ra cái ý này của hắn chỉ bất chợt hiện trong đầu, vốn cũng không hề tỏ ra xem thường Khang. Chỉ vì xuất phát từ ấn tượng đầu tiên khi mới nhập học vậy thôi, hắn ngồi sau Lam Tuyên nên tầm mắt dường như luôn nhìn về phía của anh ấy, mà Bảo Khang lại ngồi bên cạnh Lam Tuyên, hắn cứ nhìn một lúc ánh mắt kiểu gì cũng sẽ phân tâm hướng về phía cái tên đó.

Vào ngày đầu tiên, Bảo Khang gây ấn tượng với hắn bởi cái dáng người thon gọn mảnh mai vô cùng, làn da của cậu ấy trắng hồng mịn màng còn hơn cả da con gái.

Nghe Minh Tuấn tọc mạch kể lại thì ba mẹ của Khang khó lắm mới sinh được một đứa con, nghe đâu còn phải đi cầu xin ở bảy cái Chùa liên tiếp mới mang thai được. Khang từ bé đã được cưng chiều hết mực, cậu ấy thậm chí còn có cả trợ lí riêng nữa.

Bảo Khang cũng công khai việc mình có tình cảm với con trai, mà hiển nhiên vì là "con cầu con khẩn" nên ba mẹ của cậu hầu như không có ý kiến phản đối gì cả. Họ vốn cũng chỉ mong con mình được vui vẻ thôi, đến cả việc chăm chút cho từng sở thích của Khang cũng được đưa lên hàng đầu.

Cậu ấy là con trai mà đi học lúc nào cả người cũng thơm phưng phức, nước hoa cậu ấy dùng cũng phải thuộc dạng hàng hiệu, riêng nói về trang sức... có lẽ hắn chưa từng thấy đứa con trai nào mê trang sức như vậy.

Mỗi lần giờ giải lao là hắn để ý lại thấy Bảo Khang lôi son dưỡng ra chăm lại môi mình, đó là còn chưa kể bàn tay được chăm thon nuột, ngón nào ngón nấy vừa trắng vừa dài. Mấy bà tám trong lớp của hắn ai cũng nói Bảo Khang là xinh đến từng cái móng tay. Có lẽ hắn cũng đồng ý với những quan điểm đó, về ngoại hình không thể không khen là "xinh", nhưng còn về tính cách thì hắn chưa từng tiếp xúc nên cũng không dám đưa ra ý kiến.

"Ê, ném xuyên rổ một cái coi nào thằng Khang!"

"Hả..."

Chính vì những suy nghĩ âm thầm thắc mắc trong lòng từ nãy đến giờ, Tử Kỳ lần này mạnh tay chuyền bóng về phía của Bảo Khang, mặc kệ có là đối thủ trong trận bóng này đi chăng nữa.

"Mày làm gì vậy Kỳ, nó là đội thằng Tuyên mà!"

"Thì tao chuyền cho nó thử coi nó vô rổ không đó mà!"

"Ui da!"

Bóng ở trong tay của Bảo Khang chưa đầy ba giây đã bị đồng đội Tử Kỳ giật lại, cú giật bóng ban nãy khiến tay đối phương va vào người của cậu ấy. Đúng như hắn mặc định trong đầu, yếu đuối và mỏng manh như vậy làm sao mà chơi được mấy trò này.

"Bóng nè!"

Tử Kỳ lần nữa đem bóng chuyền qua cho Bảo Khang, nhưng lần này vì hắn phấn khởi mạnh tay nên lực đi của quả bóng ấy cũng vô cùng mạnh.

Bịch!

"Ui da!"

"Ấy... tao xin lỗi, tao không cố ý nha! Sao mày không nhận bóng? Còn đưa mặt ra đỡ làm gì cái thằng công tử bột này!"

"Ui da... sao tự nhiên Kỳ chuyền bóng qua Khang hoài vậy? Bóng rổ chứ có phải bóng chuyền đâu!"

"Má, tao cho mày cơ hội chứ còn gì nữa..."

"Chọi vô mặt người ta mà bảo là cho cơ hội á?"

"Ủa chứ ai biểu mày không đưa tay ra nhận, mày đưa mặt ra nhận làm gì..."

Trước cái cảnh tranh cãi vừa rồi là nguyên một quả bóng bay thẳng vào cổ Bảo Khang rồi rơi xuống đất, mặc dù không đủ để làm cho cậu ấy ngã nhưng cũng khiến mấy bước chân lùi về sau.

"Sao Tử Kỳ nói chuyện ngang ngược quá vậy? Mình có nhờ chuyền bóng sang đâu..."

"Tao thấy mày công tử bột quá sợ mày không bắt được bóng chứ bộ!"

"Mình không..."

Lúc đó người đứng ôm lấy cổ nhăn nhó muốn cãi với hắn đến cùng, nhưng vì Lam Tuyên cau mày khó chịu có ý tới gần muốn xem vết thương trên cổ của Khang, một người đã chịu im lặng đi không tranh cãi nữa, người còn lại thì trố mắt ra mà nhìn cái hành động lịch thiệp kia của anh như chứng kiến một vấn đề chấn động xã hội.

"Có sao không?"

"Mình không sao... chỉ hơi thốn chút thôi! Mọi người chơi tiếp đi, mình không sao đâu!"

"Tôi không chơi nữa!"

Sau cái câu dứt điểm cuộc chơi đó của Lam Tuyên, Tử Kỳ vốn dĩ còn chưa kịp mở miệng ra nói.

"Vậy mình cũng không chơi nữa đâu!"

"..."

Bảo Khang đã lập tức từ chối tiếp tục đồng hành với đội bóng kia, chẳng khác nào ban đầu gia nhập cũng chỉ vì có Lam Tuyên.

"Ủa sao vậy? Nó không chơi kệ nó, mày chơi tiếp đi, mắc gì mày cũng không chơi nữa?"

"Mình không muốn chơi nữa..."

"Ban nãy mày háo hức lắm mà... vô đây tao chuyền bóng cho..."

Anh biết hắn mà nhây thì không có ai sánh bằng, lúc đó hắn cố tình nắm tay Bảo Khang kéo vào trong sân, tay của hắn lực nhiều như vậy, kéo người ta một cái chẳng khác gì dọa.

"Tử Kỳ, mình không chơi nữa mà... bỏ tay mình ra!"

"Mày thích thì chơi không thích thì thôi là sao? Hay mày thích thằng Tuyên? Muốn tiếp cận nó hả? Hê hê... tao biết rồi nha!"

Lúc đó hắn chăm chú nhìn vào biểu hiện trên gương mặt của Bảo Khang, thật bất ngờ khi chỉ cần một cái cau mày nhẹ giống như cầu cứu, Lam Tuyên vốn dĩ đã định quay đi rồi, mà vẫn nán lại đó cầm lấy tay hắn giật ra khỏi tay Bảo Khang, có ý ngăn cản hành vi bắt nạt ấy.

"Cậu thôi đi!"

"Eo, ghê chưa kìa... mày thích nó thật hả Khang? Gu của mày cũng mặn quá nha, tao nghĩ hay là mày thôi đi, để tao giới thiệu cho vài mối khác... cái thằng này ấy mà, nó lù đù như ông già vậy, sao mày lại thích nó làm gì? Nhạt còn hơn nước ốc nữa..."

"Tử Kỳ đừng có đùa như vậy, mình có thích Tuyên hay không cũng không phải chuyện để bạn đem ra chọc giỡn!"

"Tao chỉ là quan tâm thôi mà, đúng không hả lớp trưởng thân yêu ơi!"

Hắn vừa nói vừa khoác tay qua vai anh, điệu cười đầy bỡn cợt mỉa mai của hắn chính là thứ khiến cho ánh mắt Lam Tuyên thu lại một sự phật lòng.

"Hành động này của cậu chẳng khác gì đang bắt nạt Bảo Khang, cậu nghĩ xem nếu có ai làm vậy với người thân của cậu thì sao?

"Có làm quá không vậy... tao chưa làm gì nó luôn á, thì cứ coi như là tao sai vì ném bóng vào người nó đi... nhưng mà nó đem mặt ra đỡ chứ tao có cố ý ném vào mặt nó đâu?"

"..."

Có lẽ anh cũng chẳng muốn phí lời mình trước sự ngang ngược của hắn, lúc đó anh chỉ đăm đăm nhìn vào gương mặt đầy thách thức ngạo mạn của hắn rồi nhẹ lắc đầu quay đi.

"Ê!"

Mặc cho Tử Kỳ phía sau như muốn giãy lên vì thái độ đó, hắn tức giận đá mạnh quả bóng một phát, cảm thấy mình cứ phí công tin sẽ có một ngày anh thay đổi cách hành xử với hắn. Nhưng dù có thì cũng chỉ nhất thời thôi, hắn chửi ra ngoài miệng vài câu mà lại chẳng thể nào nói được cái ý ở trong lòng mình.

Mình ngang ngược lắm sao? Không phải nó cũng ngang bướng khó chịu gần chết mà mình vẫn cố gắng thích nghi để làm bạn với nó à?Mình ngang ngược thì đã làm sao? Muốn người ta thay đổi vì mình, còn bản thân thì chẳng chịu thay đổi vì người ta? Khôn như nó... bên Mỹ đầy!

"Tuyên à... mình xin lỗi nha, Tuyên đang chơi vui như vậy, mình vô lại phá mất trận luôn rồi!"

"..."

Lúc đó anh quay đi trở về hướng tủ locker của mình, hai tai vẫn nghe rõ từng bước chân theo phía sau. Chỉ có điều bản thân không nghĩ là người theo sau anh từ nãy giờ không phải hắn ta.

"Tuyên uống nước nha, Khang có đem theo trà bí đao!"

"..."

Thông thường nếu như sự quan tâm chăm sóc này đến từ một người khác, anh chắc chắn sẽ lạnh lùng mà phớt lờ. Nhưng đối diện với anh lại là Bảo Khang, một người có rất nhiều điểm nổi bật mà anh biết. Cũng xem như là anh lịch sự giữ thể diện cho cậu ấy trước nhiều bạn khác.

"Cám ơn..."

"Không có gì đâu mà!"

Bảo Khang trong suy nghĩ của anh là một người rất nhã nhặn khôn khéo, những lời phát biểu của cậu ấy giữa đám đông luôn dè dặt và có suy nghĩ cẩn trọng trước khi nói ra.

Nếu đề cao một chút thì có lẽ anh sẽ nhận xét rằng đối phương vô cùng trân trọng giá trị bản thân, đối với người lớn tuổi hoặc là tiền bối thì thái độ của Bảo Khang vô cùng lễ phép cẩn trọng, hành vi giao tiếp và cư xử của cậu ấy vừa khôn khéo lại còn tế nhị.

Có thể không loại trừ rằng cậu ấy được giáo dục rất tốt, nên bản chất cũng rất lương thiện, biết trân trọng những điều bản thân đang có và luôn thể hiện sự quan tâm đến những người khác. Bảo Khang rất ít khi phật lòng ai đó, ngay cả người khó tính như Lam Tuyên đây mà trước giờ cậu ấy cũng chưa từng tạo ra ấn tượng xấu một lần nào cả, chỉ vậy thôi cũng đủ hiểu cậu ấy giữ hình tượng bản thân thế nào rồi đó.

"Ừm Tuyên... mình có theo dõi một cuộc thi tài năng học đường, năm nay có nhiều đề tài để đăng kí lắm, mình thấy có đề tài nhảy đơn và nhảy nhóm nữa. Tuyên có định đăng kí tham gia mảng hiphop không? Năm nay mình theo dõi thấy có chủ đề đó nữa, đúng sở trường của Tuyên luôn rồi!"

Mặc dù nghe qua anh cũng đoán ra được mục đích của cậu ấy là có ý muốn bắt chuyện thêm với anh. Nhưng sự nhiệt tình hiện ra trong ánh mắt Bảo Khang mới chính là thứ khiến anh đáp lại.

"Mình không biết, không có theo dõi!"

"Mình biết Tuyên không có thời gian theo dõi nên đã tìm hiểu kĩ về nội dung rồi, thật ra mình cũng có ý định tham gia về mảng đơn ca, nhưng vì biết Tuyên thích hiphop nên mình đã tổng hợp lại thành một file rồi... chút nữa không biết có thể gửi cho Tuyên xem thử hay không..."

"Không cần đâu! Mình chỉ muốn nhảy cho vui thôi, không có ý định thi thố gì!"

"Nhưng mà giải thưởng lớn lắm đó, nếu như Tuyên đạt giải, số tiền đó cũng có thể dùng để làm từ thiện ở quỹ của mẹ Tuyên mà!"

"..."

Đúng như những gì anh nhận xét về Khang, người này quả thật rất tài tình trong cách nói năng thuyết phục. Chỉ có vài ba câu cũng đủ để thể hiện việc cậu ấy vô cùng quan tâm đến sở thích riêng của anh, lại còn quan tâm đến những việc mà mẹ của anh đang làm.

"Giải thưởng bao nhiêu?"

"Chút nữa Khang gửi cho Tuyên xem nha!"

"Ừm..."

Vì cái khoảnh khắc người đó quay sang mỉm cười tươi thật tươi với anh, ánh mắt đó khiến anh không đủ nhẫn tâm từ chối thêm một lần nữa.

"Tôi đi toilet một chút!"

"Ừm, vậy mình không làm phiền Tuyên nữa, mình cũng về lớp trước đây!"

"Bye!"

Anh cố tình đưa lại chai trà bí đao cho Khang, người cầm lấy có vẻ cũng rất cố tình để bàn tay mình chạm vào tay của đối phương một thoáng. Lúc anh quay đi rồi, phản chiếu trong tấm cửa kính ở đối diện là hình ảnh của Bảo Khang ôm lấy chai nước mà anh vừa mới uống qua, có lẽ cậu ấy rất vui vì điều đó, chỉ là nhìn qua tấm kính thôi anh thấy Khang che miệng cười đến run cả bờ vai.

Tuyên biết cậu ấy có tình cảm đặc biệt với mình, cũng biết cậu ấy vốn dĩ là hình mẫu lí tưởng của rất nhiều người. Nhưng việc Hàn Dương úp mở chuyện hẹn hò với thầy Minh Nghiêm, chính là vấn đề khiến cho anh chưa nghĩ đến tình cảm của bản thân.

Có lẽ muộn một chút cũng chẳng hề gì, anh thấy mình bây giờ tốt nhất vẫn là tập trung cho mục đích đậu học bổng sang Úc, mấy năm nữa nếu như học xong không định cư ở bên đó, lúc quay về mới tính đến chuyện yêu đương cũng đâu có muộn màng đâu.

Xè xè xè!

Mấy suy nghĩ mông lung của anh bị tiếng ồn ở bên cạnh ngăn lại. Lúc này anh đang đứng rửa mặt, phía sau anh là dãy bồn tiểu của nam, tiếng "xả nước" ngạo mạn thế kia nếu như đoán không lầm thì chắc chắn người đó sẽ không phải ai khác.

"Ghê nha ghê nha... crush dữ dằn quá nhỉ? Mấy cô nàng thích mày xem ra khổ tâm dữ lắm, vừa phải cạnh tranh với con gái lại còn phải cạnh tranh với cả con trai..."

"..."

Ở bên kia hắn vừa mới đi tiểu xong, điệu bộ nham nhở tiến tới gần anh, vừa tiện tay vén ống quần của mình xuống vừa cười cợt đầy nét gian tà, trông thật chẳng ra làm sao cả. Tử Kỳ ban nãy lúc chơi bóng rổ thì cởi chiếc quần dài thể dục ra, anh nhìn thấy hắn ta trong bộ dạng lả lơi này cũng nhiều lần ở nhà rồi. Chỉ không tin được vào mắt mình vì ở trong trường mà hắn cũng chẳng thèm nghĩ đến hình tượng của bản thân một chút nào cả.

"Nhìn gì tao mà nhìn ghê dạ?"

Anh cau mày đến mức hai cặp chân mày cũng muốn dính liền với nhau, xem giọng điệu hắn hỏi chắc là không biết, đối với anh cái hình ảnh hắn vén ống quần lên để tè thật là thô bỉ làm sao. Nếu như là ở nhà, ừ thì xem như anh có thể tạm chấp nhận đi. Còn hiện tại, nghĩ làm sao anh cũng thấy hắn chẳng ra thể thống gì cả.

"Chưa rửa tay đó!"

"Thì sao?"

"Vừa mới đi vệ sinh xong mà không rửa tay à?"

"Tao có đưa lên cho mày ngửi đâu mà ý kiến?"

"..."

Ừ, cứ xem như vì hắn ngang ngược nên mình chẳng cần đáp thêm để phí thời gian làm gì, lúc đó anh cũng muốn dùng sự im lặng chấm dứt đi những giao lưu không có ích gì từ hắn. Nhưng đến khi đôi bàn tay anh được máy sấy khô, muốn mặc kệ để bỏ đi rồi. Hắn lại thì thầm với giọng điệu có vẻ như thất vọng lắm.

"Chán quá à... cố tình kiếm chút chuyện để nói mà mấy người bơ đẹp vậy?"

"..."

Ra là cố tình kiếm chuyện nói với anh? Hắn cũng thật sự quá kì lạ không ai sánh bằng, xem cái cách nói chuyện trên đầu trên cổ hỗn xược từ nãy đến giờ, nếu như là người khác chắc chắn đã lao vào đập cho hắn một trận. Thật may mắn vì Lam Tuyên vốn là người tốt tính, anh cũng nhẫn nhịn hắn vì hắn là em trai mình nên mới không cố tình gây thêm chuyện vậy thôi.

"Nói nghe nè..."

Nếu nói chuyện ngang ngược là một sở trường của hắn, có lẽ cái dáng vẻ nài nỉ làm nũng hiện tại cũng không ngoại lệ. Bởi vì anh cũng thấm quen với những điều này rồi, nội tâm anh chẳng còn suy nghĩ khó chịu như trước kia nữa.

"Chiều nay anh Linh có việc bận rồi... chắc ngày mai cũng không đi Sài Gòn được... nên chiều nay mấy người chở tui đi vòng vòng chơi được không? Hôm nay thứ bảy ba cũng về sớm, ở nhà chán lắm..."

Tử Kỳ vừa nói vừa đem bàn tay vừa sử dụng kia của mình níu vào tay anh, khỏi phải nói cũng biết lúc đó Lam Tuyên giật mình hất ra bày tỏ thái độ khinh bỉ thế nào.

"Hê hê... đừng có kì thị như vậy mà... người ta không có rửa tay bằng nước... nhưng mà người ta dùng cái này chứ bộ..."

"..."

Nhìn lọ rửa tay khô mà hắn cầm ở trên tay lắc lắc ra hiệu với anh, cặp chân mày của anh cũng dần giãn ra một chút. Xem ra hắn cũng chẳng tệ như anh nghĩ.

"Hiểu lầm người ta mà không xin lỗi luôn kìa..."

"Sao lại không đi Sài Gòn nữa?"

"Ờ... sáng nay lúc đi ăn sáng thì vô tình gặp người yêu cũ của anh Linh bị xe đụng ở đầu ngã tư lối vô trường mình đó... nghe đâu cũng khá nặng nên phải chuyển viện. Vậy là ảnh hủy kèo chứ sao!"

"..."

Là vì hắn tự nhiên an tĩnh thế kia, hay bởi vì giọng điệu có chứa đựng sự ngậm ngùi. Nghe hết mấy câu đó, anh cứ có cảm giác là hắn đang bị "bồ đá" thì phải.

"Chiều nay tôi phải đi tập hát ở nhà thờ cho lễ Chúa Nhật, tập hơn hai tiếng lận... năm giờ về thì tập đến bảy giờ tối... chắc là không..."

"Vậy giới thiệu cho tui vào ca đoàn luôn đi..."

"Chắc không được..."

Anh từ chối thẳng thừng là vì mấy lần ở cùng với nhau, anh đã chứng kiến cái giọng hát vô cùng thiên phú của hắn đến mức nhức đầu cả ngày, để hắn vào ca đoàn thì chẳng khác gì khiến cho tín hữu tham dự Thánh Lễ phải miễn cưỡng xem nhạc kịch, mà lại còn là hài kịch nữa chứ chẳng phải đùa.

"Sao vậy, anh chê tui sao? Anh đúng là xấu xa quá mà... trong lòng anh bây giờ đã bị sự ân cần quan tâm của Bảo Khang làm cho điên đảo rồi có đúng không? Anh chê tui... hức hức..."

"..."

Cũng chẳng phải lần đầu hắn ở trước anh diễn sâu như vậy, có bị lừa cũng là một hai lần thôi, anh lắc đầu mặc hắn ở đó. Cũng không muốn cuộc nói chuyện này kéo dài bên trong toilet.

"Về lớp đi, tới tiết hai rồi!"

Hắn đứng đó mặc vội chiếc quần thể dục đã cởi, anh vừa bước đến cửa chính của toilet thì sắc mặt biến hẳn thành một trạng thái đầy hốt hoảng.

"Núp vào..."

"Sao vậy?"

"Thằng Bảo lớp B đang kéo bạn nữ kia tới đó!"

"Nhanh lên... nhanh núp vô..."

Cũng là hắn nhanh tay cầm lấy chiếc biển thông báo "phòng vệ sinh hỏng" đặt trước cửa của căn phòng cuối cùng. Sau đó cùng với anh cả hai chui vào trong căn phòng đó, bởi vì cửa toilet có phần dưới khe nhìn thấy được chân, thế nên hắn và anh hai người đang gồng mình và nín thở cùng chen chúc đứng trên bệ bồn cầu.

Không cần nói cũng biết là hai người phải bất đắc dĩ ôm lấy nhau thế nào rồi đó.

"Suỵt..."

Tử Kỳ đưa ngón tay lên ra hiệu cho anh phải giữ im lặng, hắn cũng rõ ràng nhìn thấy gương mặt lạnh băng đó của anh hiện ra những nét căng thẳng cực độ, bàn tay hắn vòng ra sau lưng người ta để tâm xoa xoa mấy cái.

"Tụi mình phải làm gì đây..."

Sau đó hắn nhỏ giọng hết cỡ thì thầm vào tai Lam Tuyên.

"Chưa biết nữa... chờ xem..."

Ở bên ngoài tên Bảo đã kéo nữ sinh kia vào toilet. Hắn cũng ma lanh chẳng kém gì Tử Kỳ, dùng biển báo "đang làm vệ sinh" đặt ở cửa chính, sau đó hiển nhiên đóng cửa chính rồi khóa bên trong.

"Bạn làm gì vậy hả?"

Ở cuối căn phòng vệ sinh kia, hai người họ nghe thấy giọng điệu của cô nàng ấy vô cùng hốt hoảng quát lên.

"Suỵt! Nhỏ tiếng thôi, bộ cưng muốn cả trường biết hai đứa mình làm này làm kia trong toilet hả?"

"Bạn đừng có như vậy nữa được không hả Bảo? Mình xin bạn đó..."

"Nhi đúng là không biết giữ lời hứa gì hết, Bảo đã nói với Nhi là không được báo với giáo viên mà? Chỉ tại Nhi cố tình không nghe chứ Bảo cũng đâu có muốn..."

"Bạn nói gì vậy? Mình thật sự không có báo mà... chuyện đó mình đã xem như không có gì và cố tìm cách quên đi..."

Bốp!

"Mày còn dám xảo trá với tao nữa hả con chó!"

Nghe thấy tiếng tát mạnh và cú ngã của người kia, phút chốc Tử Kỳ thật sự muốn phóng ra khỏi vị trí đang ẩn nấp.

"Đừng ra..."

Nhưng anh lại cố gắng giữ chặt hắn lại, anh thì thầm với hắn chỉ hai từ đó, trong ánh mắt của anh cũng đầy sự lo lắng và hoang mang. Nhưng hắn lại chỉ ngửi thấy hơi thở phát ra từ miệng anh.

Thơm quá...

Sau một giây lạc tâm mình đi đâu đó, hắn càu nhàu có ý phản ánh.

"Nó vừa đánh nữ sinh đó..."

"Nhìn nè..."

Nhưng mà anh đưa ra ở trước mặt hắn chiếc điện thoại anh đã bật chế độ ghi âm từ trước.

"..."

Tử Kỳ gật đầu đồng ý tiếp tục giữ im lặng để cùng lắng nghe. Nhưng mà phía bên ngoài lúc này chỉ có mấy tiếng thút thít của cô nàng tên Nhi kia đang cầu xin tên khốn đó hãy tin những lời mình nói.

"Mình không có báo giáo viên thật mà..."

"Vậy mày nghĩ thử coi tại sao thầy tổng phụ trách đột ngột đòi kiểm tra tất cả camera cầu thang? Kiểm tra cả camera ngoài bể bơi? Sau đó thầy còn cẩn thận cắt ra tất cả những cảnh tao với mày... chỉ có tao và mày... sau đó đóng phong bì gửi về cho gia đình tao?"

"Mình không biết... nhưng mình thật sự không có làm, mình không có báo..."

"Ok, coi như là mày không có báo... vậy mày chỉ cần cùng với tao lên gặp thầy tổng phụ trách để thừa nhận là hai đứa đang hẹn hò với nhau thôi... tại sao lại từ chối?"

"Mình... mình..."

Giọng của nữ sinh lớp bên cạnh dần hòa vào trong tiếng khóc, mặc dù cô nàng không nói rõ lí do, nhưng những gì mà hắn và anh nghe được cũng chỉ đơn giản là mấy câu từ chối thôi.

"Mình xin lỗi... mình không làm vậy được... mình..."

Ting!

Lúc đó điện thoại trong túi váy của Nhi vang lên một tiếng thông báo. Tên Bảo kia lo sợ bản thân bị ghi âm lại, hắn nhất quyết cưỡng cho bằng được chiếc điện thoại của đối phương.

"À ha..."

Hắn bật màn hình lên rồi cười nhếch môi trước một dòng tin nhắn vừa nhận được.

"Em đang ở đâu vậy? Anh đem nước tới lớp của em rồi nè! Tin nhắn từ 'Anh Yêu'... mày cũng khá lắm đó con nhỏ..."

Hóa ra bởi vì Nhi đã có bạn trai, cũng chẳng biết là sớm hay muộn hơn cái thời điểm cô nàng bị Bảo quấy rối bên dưới hồ bơi. Nhưng có vẻ điều này càng khiến cho hắn cảm thấy tức giận nhiều hơn, lúc đó ghì chặt cô nàng ở trong tay, hắn giơ điện thoại của mình lên rồi tự quay lại cái cảnh bản thân giở trò đồi bại.

"Đừng mà... bỏ ra... đừng...ưm ưm..."

Thật ra khi đó hắn cũng chỉ kéo Nhi tới hôn một chút, bàn tay cố ý cởi bung cúc áo của đối phương, sau đó cũng cố ý luồn ngón tay vào để thực hiện những động tác thô bỉ. Việc hắn quay phim lại cũng là vì hắn muốn dồn Nhi vào quyết định khó khăn ban nãy.

"Tao cho mày ba ngày suy nghĩ... hoặc là cùng với tao lên gặp thầy tổng phụ trách trước khi tao bị đình chỉ thi học kì này... hai là đoạn clip này sẽ được gửi đến thằng bồ của mày... à mà... nếu tao đã bị đình chỉ thì cũng có khả năng là tao sẽ đăng lên facebook đó! Vậy nha, tao không có kiên nhẫn chờ đợi mày đâu!"

"..."

Đe dọa xong rồi, hành vi đồi bại của hắn cũng đã thực hiện xong rồi. Hắn lại bỏ mặc Nhi ngồi bệt dưới sàn mà khóc nức nở thế kia, chỉ chăm chú bản thân làm sao bảnh hơn một chút, đường đường chính chính mà mở cửa phòng vệ sinh bước ra.

"Cái thứ con gái đã nghèo lại còn sĩ diện như mày thật là ngu mà... mày muốn hủy hoại tương lai của tao cũng phải nhìn qua thử xem ba mẹ tao là ai nữa chứ? Tao chơi qua đường với mày thì mày cũng lợi mà? Không biết điều thì đừng trách tao!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro