NHỮNG NGÀY THƠ ẤU (III- Trụy lạc) - [Phần A]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NHỮNG NGÀY THƠ ẤU (III- Trụy lạc) - [Phần A].

Trừ chiếc tủ chè bằng gỗ gụ, tuy không đẹp nhưng chắc chắn, nhà tôi không còn một đồ đạc gì đáng tiền nữa. Tủ áo, trường kỷ, án thư, sập sơn lần lượt bán đi. Cả những đồ đồng và đồ sứ: chậu, mâm, độc bình, bát đĩa. Sự túng bấn còn cướp nốt một đồ vật quý nhất của nhà tôi: cái đồng hồ quả lắc⏰.
Tôi không nhớ rõ trước ngày đẻ tôi bao nhiêu năm, nhà tôi đã sắm cái đồng hồ treo ấy. Chỉ biết hộp gỗ đã đen bóng, mặt sơn trắng trở nên vàng khè, lắm nét chữ mất đi cụt ngủn, quả lắc dù lau chùi và đánh thuốc thế nào cũng chỉ khỏi xám xám. Người anh họ  tôi🤵 đã nhiều lần vác nó⏰ đi chữa, nhưng giờ giấc🕛🕐🕑🕒🕓🕔🕕🕖🕗🕘🕙🕚 chỉ đều được vài tuần, rồi ngày một chậm ⬇️, sau cùng máy lại liệt, tuy các chốt các đanh ốc và bánh xe vẫn nhẫy dầu.
Đáng lẽ cái đồng hồ ấy ⏰ bán đi từ bao giờ. Chỉ vì mỗi lần người mua đến, bà tôi👵 lại chép miệng thở dài😪😴, thấy thế😐 thầy tôi👨 lại phải thôi✖.
Đôi mắt nâu 👀 của bà tôi 👵lờ đờ 😒 nhìn cái đồng hồ⏰ treo ở đầu giường🛏 mình- cái đồ vật mà khi ông tôi👴 còn sống sau những trận cờ bạc thua tháy và sau rượu trở về đánh chửi bà tôi👵 cũng đã mấy lần đem đi cầm, bán ấy, - tỏ rằng lúc bấy giờ cõi lòng già đã lại thắt lại thêm vì nhiều nỗi cơ cực. Cả tôi👦 cũng phải buồn rầu😔☹😖. Tôi không biết chép miệng, tôi 👦không biết thở dài ❌✖😴😪, không có những giọt nước long lanh khóe mắt 🚫😓❎😢, nhưng vẻ mặt ngơ ngác của tôi 👦😐🙁 cũng đủ chứng tỏ rằng tôi cũng cùng một cảm tưởng💭 với bà tôi👵. Lần nào cũng vậy khi người mua đến khuân đồ đi, tôi👦lại thần người ra hồi lâu😞😦😟, rồi vơ vẩn tìm một vật gì để thay vào. Và tôi👦 đã điên cuồng lên chỉ muốn cướp lấy😠, muốn đập phá😬, khi thấy 😡 các đồ đạc nọ được người mua mang về lau chùi bóng bẩy trông như mới.
Theo liền với sự nghiện ngập mỗi ngày một nặng và sự ốm yếu rã rượi😩😖😷 của thầy tôi👨, sự buôn bán của mẹ tôi 👩 cũng mỗi ngày kém mãi ⚠️⬇️.
Trên những vòng kê ở chợ, không còn những thùng táo tây khoe màu đỏ thắm 🚫❎✖❌🍎🍎🍎🍎 hay vàng tươi, những rổ đào Vân Nam rực rỡ 🍑🍑🍑 trong màu hoàng yến và lá trắc bách diệp xanh đậm🍃, những lồng cam Hoa Kỳ mộng nước óng ả🍊🍊🍊, những bắp cải nõn nà, và những mớ cà rốt🥕, súp lơ, đậu Hòa Lan, cần, hẹ tươi ngon bày từng đống cao chấm bụng...Hoa tai và nhẫn vàng💍, mẹ tôi👩 tháo bán đi lúc nào không rõ. Cái thúng thanh con trước kia, hễ tan chợ là đầy xu hào 💱, nay chỉ hàng ngày loáng thoáng mấy đồng hào con và tiền trinh💸. Lắm bận, chờ mẹ tôi 👩quay đi chỗ khác, tôi👦lẻn đến khẽ nhấc👌 vỉ buồm lên, định ăn cắp tiền💱💵 đi đánh đáo và ăn quà, thì chỉ thấy thúng không🚫❎✖❌.
Bao nhiêu năm qua, nhưng tôi 👦không thể quên được 💭💭 những buổi chiều hè ấy🏙🌇. Hơn ba giờ 🕞, chợ vẫn còn nhiều hàng đông người mua bán 👨‍🔧👩‍🌾👨‍✈️👷‍♀️👮‍♀️, mẹ tôi 👩đã cắp thúng lủi thủi về🚶‍♀️. Trên bờ hè, dưới những chòm soan tây lấp loáng hoa đỏ💮, mẹ tôi👩mặt rầu rầu😑😌☹, đầu hơi cúi😔, mắt nhìn như không thấy gì 🙃🚫👀, đi rất chậm. Qua những lớp người dồn dập, huyên náo, trông mẹ tôi 👩 sao mà mệt mỏi 😴😪, buồn thảm😖😓? Tâm trí💭🗯 mẹ tôi👩lúc đó chắc đã hoàn toàn tê buốt❄❄ vì những ý nghĩ 💭🗯🗨💬 thấm thía về sự truy lạc không phương cứu chữa của gia đình🏠, sự trụy lạc tất nhiên, kết quả của những ép uổng, cố gắng💪, nhẫn nhục 😖😤 buồn nản😔😴 và hy sinh😓😢😭💔.
Một người cha👨 và một người mẹ 👩 tính tình khác nhau ###, không hiểu biết🚫💬❎🗨✖🗯❌💭, không yêu nhau❌✖❎🚫👨♡👩💏💑👫 và gần như khinh miệt nhau👨😏👩😝, mà phải gần gũi nhau ♡😊🤗😍😘 trước hai đứa con nhỏ👦👼nhởn nhơ ăn🍰🍫🍬🍭🍩🍪 chơi🏃‍♂️🏃‍♀️🕺💃và một người mẹ già đã ngoài tám mươi tuổi👵, chỉ còn mỗi cái mê say được sống👨👩🚫❎✖☠👻💀 với những giọt💦khí huyết của mình nảy nở, và sau đây về chầu Chúa (☠💀👻) thì được chịu đủ các phép của lề lối Hội Thánh, và được hưởng đủ mọi sự đóng góp của hàng giáp của nhà thờ🏤. Những đêm lạnh mà dài🌆🌉🌃⛼ để mà thao thức❎🛌✖😴❌💤 lo toan😒😞😕, bàn tán 💬🗨🗯, vun đắp♡ cho nhà cho cửa🏣🏡🏠, cho tuổi già👴👵, cho con cái (👦&👼) là những đêm một người👨 thiếp đi 😑😴 trong khói thuốc phiện💨, một người👩 thì âm thầm trằn trọc 😌😪😐. Người thứ nhất chán ngán 😴😤như không còn thiết sống☠💀➡️👨. Người thứ hai câm lặng chua xót😪😖😢➡️👩, thấy sự sống trong tình yêu thương con 💝❤💙💟💚💖👦👼 vẫn lạnh lẽo😌❄💧, thiếu thốn🚫✖😓, và cả hai đều thấm thía👨😑👩😌 thấy rằng😒😓 sẽ dần chết➡️🤢😷🛌☠💀👻, chết🛌 vì chán ghét😪😴😠😬😡 đau đớn👨💔👩💔...
Thầy tôi 👨 đã phải ngày ngày lấy tiền👌💰💴✊💵💶💷💸🤜💱💲của mẹ tôi👩 để mua thuốc phiện 😴😤😥💨. Ngày một đồng cân thuốc ba hào 💱, tôi👦 biết lắm💭🗯, chẳng đủ✖❌ cho thầy tôi👨 hút😤💨 nào.

                (HẾT PHẦN A- III- TRỤY LẠC)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro